Toàn Chức Pháp Sư
Chương 352: Toàn thành sợ hãi! Rắn khổng lồ Chọc trời
Dịch: Hoangforever
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Rõ ràng cái bóng đen này lúc trước không có tồn tại!
Mà giờ phút này, nó đứng sừng sững giữa tòa nhà cao tầng ngân hàng lóng lánh ánh sáng màu trắng và quán rượu đẳng cấp năm sao tráng lệ kia!!
Mới vừa rồi, nó vẫn đứng trước quán ăn mà Mạc Phàm đang ngồi ăn. Mà lúc này, nó vòng qua nơi này….
Cái tòa nhà vô cùng khổng lồ này, hiện ra ở trước mặt hắn vô cùng khoa trương. Mặc dù, hình dạng của nó hiện ra lại là hình dáng bẹt.
Hai con mắt hình tam giác sáng choang không khác gì mấy cái đèn chiếu xa ở tòa nhà thương mại kia vậy.
Mà ánh sáng chói mắt này cũng không phải là đẹp đẽ gì… Nó hiện ra sự yêu dị cùng đáng sợ. Đáng sợ tới nỗi đâm sâu vào lòng người!!!
Đầu và cổ của nó gần như hòa làm một. Cái cổ kia phồng lên và bành rộng ra giống như kiểu nó đang đội mũ trùm đầu vậy.
Toàn thân nó hiện ra màu đen nhưng do có ánh đèn neon chiếu sáng lên. Cho nên, Mạc Phàm loáng thoáng nhìn thấy trên người nó có lân văn!
Còn phần còn lại, Mạc Phàm căn bản không dám nhìn thêm nữa!
Lúc này, nó nhìn thẳng về phía Mạc Phàm.
Thực ra, nếu xét theo tầm nhìn của hai con mắt nó thì hơn phân nửa nó đang nhìn tòa cao ốc đang đứng sừng sững kia. Nó căn bản cũng không có nhìn thấy người đang đứng sát tấm kính bên trong tòa cao ốc này.
Mặc dù nó không nhìn thấy hắn thế nhưng lại khiến cho Mạc Phàm vẫn không rét mà run, tê dại hết cả da đầu!
Cái ánh nhìn chằm chằm này khiến cho hắn cảm thấy mình quá là bé nhỏ, quá là tầm thường khi ở trước mặt nó!
Nó không khác gì một vị vua, là chúa tể đứng giữa thành phố phồn hoa này!
Bất kể trên đường phố có bao nhiêu người đi qua đi lại. Bất kể có bao nhiêu tòa cao ốc thì nó vẫn đứng sừng sững ở đó…
Nó không giống như vừa mới xuất hiện mà nó giống như đã đứng sừng sững ở nơi đó từ hàng ngàn, hàng vạn năm trước rồi.
Trên bầu trời, một đoàn trực thăng bay xung quanh nó. Ánh đèn trực thăng chiếu rọi lên người nó.
Trong cái ánh sáng trực thăng lờ mờ xuất hiện trước mặt hắn kia. Rốt cuộc Mạc Phàm cũng nhìn thấy rõ hình dạng thật sự của nó.
Con rắn!! Nó là một con rắn!!
Nó đứng sừng sững như vậy, trông không khác gì pho tượng.
Nếu như không phải nó di chuyển cái đầu, có lẽ đa số mọi người ở đây còn cho rằng nó là một tòa cao ốc chọc trời mới mọc lên.
Nó khổng lồ vô cùng. Mạc Phàm tin chắc một điều nếu như con vật này cử động nhẹ một cái, chắc chắn nó sẽ mang tới cho thành phố sầm uất này một sự hủy diệt trầm trọng.
Nhưng nó cũng cũng không có động đậy. Sau khi quay đầu, nó vẫn duy trì động tác nhìn chằm chằm kia.
Mà thứ khiến nó không phải là một pho tượng lại chính là chiếc lưỡi đỏ lòm thò ra thò vào ở trên cái đầu khổng lồ!
” Trời đất ơi!! Đó là…. Đó là cái gì vậy???”
Trong quán ăn rốt cuộc cũng có người phát hiện ra điều bất thường này. Bọn họ hoảng sợ, hét toáng lên.
” Rắn!! Là rắn!!!!!!”
” Là rắn!! Thật sự là rắn!! Cứu mạng!!!!!”
Vốn có mấy người định đứng dậy thanh toán tiền ăn, nhường bàn lại cho người khác. Thế nhưng trong chớp mắt liền biến thành những tiếng thét chói tai, tiếng khóc thút thít, huyên náo cả quán ăn.
Tất cả mọi người ở đây đều hiện lên sự sợ hãi vô cùng sâu đậm ở trong đôi mắt. Mặc dù đám người nhỏ bé này cảm thấy sợ hãi trước nó nhưng con rắn cao chọc trời kia cũng không thèm để tâm tới.
Nhất thời, quán ăn liền lâm vào hỗn loạn. Âm thanh kêu trời trách đất vang lên ầm ĩ…
Dù sao cũng không thể trách bọn họ được. Bọn họ là những người bình thường chưa bao giờ được nhìn thấy yêu ma.
Thế nhưng ngay tới cả Mạc Phàm là một vị Pháp Sư đi chăng nữa thì cũng bị hình ảnh rung động này làm cho dựng tóc gáy hết cả lên.
Ngay tới cả con Cự Tích Ngụy Long ngày trước Mạc Phàm từng gặp qua cũng không có khiến cho Mạc Phàm phải run sợ tới mức như thế này.
“Làm ơn, ai có thể nói cho tôi biết được không? Đến tột cùng là vì cái gì, tại sao nó cứ nhìn tôi chằm chằm vậy????”
Nơi này là Hàng Châu a… Một thành phố đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử… Tại sao lại có thể xuất hiện một con rắn cao chọc trời mà không có chút dấu hiệu nào báo trước vậy???
……………..
” Tâm Hạ! Đứng đằng sau anh, nhanh!” Mạc Phàm hung hăng cắn đầu lưỡi một cái. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể miễn cưỡng chiến thắng sự sợ hãi đang lấp đầy nội tâm kia.
Đứng ở đằng sau tấm kính trong suốt, Mạc Phàm cũng không giống đám người bình thường chen nhau chạy trốn kia.
Bởi vì hắn biết rõ một điều, tại trước mặt con rắn cao chọc trời này, loài người có chạy nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng không khác gì đứng im tại chỗ chờ chết là bao.
Mạc Phàm cảm giác con rắn cao chọc trời kia hình như đang chậm rãi hướng cái đầu khổng lồ của mình về phía này thì phải. Theo bản năng, Mạc Phàm liền đứng chắn trước mặt Tâm Hạ, bảo vệ cho nàng.
Thân thể con rắn cao chọc trời kia duỗi dài ra, giống như kiểu nó nhìn thấy thứ gì vậy.
Ngay sau đó, cái cổ bành kia liền chậm rãi tiến về phía này. Rất nhanh hai con mắt sáng như đèn pha kia đã ngang bằng tầng bảy mươi của tòa cao ốc mà Mạc Phàm đang ngồi ăn!
Một đôi mắt loài người màu đen, mặc dù tràn đầy sự sợ hãi nhưng cũng không có đánh mất bản năng của mình mà giữ lại trong đó một phần kiên nghị.
Còn hai con mắt rắn kia thì không giận không vui, không nhìn ra được đến tận cùng nó đang muốn làm điều gì, muốn làm cái gì.
Có lẽ, tầm nhìn của nó cũng chỉ tùy tiện nhìn đúng vị trí đó cũng nên. Vừa khéo ở nơi đó lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở đó…
Đối với con rắn cao chọc trời kia mà nói, hành động này cũng chỉ là một hành động vô thức mà thôi. Thế nhưng đối với người thanh niên đang đứng chắn trước cô gái kia lại là một sự uy hiếp. Một sự uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay!!!
…………
Mây đen che lấp ánh sáng do thành phố phồn hoa này phát ra. Một ánh sáng màu cam nhấp nháy dưới tầng mây. Đây là đèn cảnh báo, cho người ta biết rằng có một tòa cao ốc chọc trời. Và những tòa cao ốc này cũng là đại diện cho sự phồn vinh và thịnh vượng của loài người.
Thế nhưng tối nay, những đại diện cho nền văn minh của loài người cũng không còn dám khoe khoang, ngạo mạn nữa.
Bởi vì, xuất hiện một thứ cao chọc trời mới, đó chính là một con rắn huyền thoại, một con rắn vô cùng khổng lồ đang từ từ đứng thẳng thân mình dậy!
Hình ảnh rung động này hung hăng bạt tai thật mạnh vào sự thịnh vượng của loài người kia.
Những tòa nhà cao chọc trời mà loài người vẫn luôn tự hào đứng trước nó liền triệt để bị đàn áp, bị khuất nhục và phải cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Nó đủ để phá vỡ tất cả nhận thức ếch ngồi đáy giếng của loài người!
Rõ ràng nó không có nhúc nhích, cũng không có phá hư bất cứ thứ gì. Nếu như nó muốn phá hỏng mọi thứ, đối với thành phố phồn hoa này mà nói đó là một trận tai họa.
Hai con mắt của nó từ trên cao nhìn xuống từng đoàn người chi chít hoảng loạn chạy trốn, nhìn những chiếc xe chạy hỗn loạn tắc nghẽn ở ngã tư đường, nhìn vô số người từ sợ hãi tới nỗi bất động.
Lúc này, bọn họ mới có thể mở cửa xe ra ngoài chạy trốn. Họ dùng đôi chân của mình vừa vấp, vừa chạy trốn….
Cứ như vậy, một cơn ác mộng liền phủ xuống. Nó không có chút nào báo hiệu để cho mọi người phòng bị.
Qua mấy phút sau, một người có đôi cánh ở sau lưng liền xuất hiện. Quả thật lúc này hắn nhìn lẻ loi làm sao.
Pháp Sư có thể bay lượn ở trong nhân loại mà nói có địa vị vô cùng cao quý. Đó đã là một tồn tại thuộc hàng đỉnh trong cường giả.
Thế nhưng khi so sánh với con rắn cao chọc trời này, hắn cũng không khác gì ruồi muỗi bay lượn lờ xung quanh là mấy.
Lúc này hắn không dám nhích tới gần dù chỉ một phân.
Cũng may, có một tin tức tốt là tầm mắt của con rắn cao chọc trời kia đã dời đi chỗ khác, hình như nó bị thứ gì đó hấp dẫn đi vậy.
Thân thể nó hơi nghiêng đi, cái bành rộng ở cỗ kia khẽ mở ra. Hai con ngươi chỉ có tí xíu tiêu cự nhìn một nam tử mặc áo trắng đang bay từ phía nam tới.
Nam tử này có tóc dài không khác gì con gái vậy. Hắn cũng không có bộc phát ra sự hoảng loạn của mình.
Người này bay ở phía trên nóc tòa cao ốc ngân hàng kia. Mà phía dưới hắn, cũng chính là cái bể bơi trên sân thượng.
Lúc này, những cô gái ở trong bể bơi đã sớm ngất đi vì sợ hãi rồi. Cảnh xuân phơi phới cứ như vậy hiện ra.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của con rắn cao chọc trời kia. E rằng bên trong mấy vạn con người cũng chỉ có đôi mắt này là không e ngại con rắn cao chọc trời đo. Một đôi mắt sắc bén tựa như chim ưng.
” Mặc dù phong ấn đối với ngươi mà nói không còn có tác dụng nữa… Nhưng mà nó cũng không có nghĩa rằng người có thể làm loạn ở cái thành phố này được!”
Nam tử tóc dài hét to lên một tiếng. Đúng vậy! Hắn đang nói chuyện với con rắn cao chọc trời!
Con rắn cao chọc trời kia cũng không có hoàn toàn để ý tới nam từ này. Nó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên mây đen trên bầu trời rất gần với chính mình, chiếc lưỡi màu đỏ chậm rãi thè ra…
Đột nhiên, từng đoàn từng đoàn sương mù xuất hiện xung quanh con rắn cao chọc trời này.
Vừa mới bắt đầu sương mù còn rất nhạt, cũng chỉ lờ mờ che đi cái thân thể khổng lồ kia của nó. Nhưng dần dần sương mù kia không khác gì mây đen. Nó dày tới nỗi không nhìn thấy con rắn cao chọc trời đâu nữa…
Biên: Tiếu Diện Tà Thần
Rõ ràng cái bóng đen này lúc trước không có tồn tại!
Mà giờ phút này, nó đứng sừng sững giữa tòa nhà cao tầng ngân hàng lóng lánh ánh sáng màu trắng và quán rượu đẳng cấp năm sao tráng lệ kia!!
Mới vừa rồi, nó vẫn đứng trước quán ăn mà Mạc Phàm đang ngồi ăn. Mà lúc này, nó vòng qua nơi này….
Cái tòa nhà vô cùng khổng lồ này, hiện ra ở trước mặt hắn vô cùng khoa trương. Mặc dù, hình dạng của nó hiện ra lại là hình dáng bẹt.
Hai con mắt hình tam giác sáng choang không khác gì mấy cái đèn chiếu xa ở tòa nhà thương mại kia vậy.
Mà ánh sáng chói mắt này cũng không phải là đẹp đẽ gì… Nó hiện ra sự yêu dị cùng đáng sợ. Đáng sợ tới nỗi đâm sâu vào lòng người!!!
Đầu và cổ của nó gần như hòa làm một. Cái cổ kia phồng lên và bành rộng ra giống như kiểu nó đang đội mũ trùm đầu vậy.
Toàn thân nó hiện ra màu đen nhưng do có ánh đèn neon chiếu sáng lên. Cho nên, Mạc Phàm loáng thoáng nhìn thấy trên người nó có lân văn!
Còn phần còn lại, Mạc Phàm căn bản không dám nhìn thêm nữa!
Lúc này, nó nhìn thẳng về phía Mạc Phàm.
Thực ra, nếu xét theo tầm nhìn của hai con mắt nó thì hơn phân nửa nó đang nhìn tòa cao ốc đang đứng sừng sững kia. Nó căn bản cũng không có nhìn thấy người đang đứng sát tấm kính bên trong tòa cao ốc này.
Mặc dù nó không nhìn thấy hắn thế nhưng lại khiến cho Mạc Phàm vẫn không rét mà run, tê dại hết cả da đầu!
Cái ánh nhìn chằm chằm này khiến cho hắn cảm thấy mình quá là bé nhỏ, quá là tầm thường khi ở trước mặt nó!
Nó không khác gì một vị vua, là chúa tể đứng giữa thành phố phồn hoa này!
Bất kể trên đường phố có bao nhiêu người đi qua đi lại. Bất kể có bao nhiêu tòa cao ốc thì nó vẫn đứng sừng sững ở đó…
Nó không giống như vừa mới xuất hiện mà nó giống như đã đứng sừng sững ở nơi đó từ hàng ngàn, hàng vạn năm trước rồi.
Trên bầu trời, một đoàn trực thăng bay xung quanh nó. Ánh đèn trực thăng chiếu rọi lên người nó.
Trong cái ánh sáng trực thăng lờ mờ xuất hiện trước mặt hắn kia. Rốt cuộc Mạc Phàm cũng nhìn thấy rõ hình dạng thật sự của nó.
Con rắn!! Nó là một con rắn!!
Nó đứng sừng sững như vậy, trông không khác gì pho tượng.
Nếu như không phải nó di chuyển cái đầu, có lẽ đa số mọi người ở đây còn cho rằng nó là một tòa cao ốc chọc trời mới mọc lên.
Nó khổng lồ vô cùng. Mạc Phàm tin chắc một điều nếu như con vật này cử động nhẹ một cái, chắc chắn nó sẽ mang tới cho thành phố sầm uất này một sự hủy diệt trầm trọng.
Nhưng nó cũng cũng không có động đậy. Sau khi quay đầu, nó vẫn duy trì động tác nhìn chằm chằm kia.
Mà thứ khiến nó không phải là một pho tượng lại chính là chiếc lưỡi đỏ lòm thò ra thò vào ở trên cái đầu khổng lồ!
” Trời đất ơi!! Đó là…. Đó là cái gì vậy???”
Trong quán ăn rốt cuộc cũng có người phát hiện ra điều bất thường này. Bọn họ hoảng sợ, hét toáng lên.
” Rắn!! Là rắn!!!!!!”
” Là rắn!! Thật sự là rắn!! Cứu mạng!!!!!”
Vốn có mấy người định đứng dậy thanh toán tiền ăn, nhường bàn lại cho người khác. Thế nhưng trong chớp mắt liền biến thành những tiếng thét chói tai, tiếng khóc thút thít, huyên náo cả quán ăn.
Tất cả mọi người ở đây đều hiện lên sự sợ hãi vô cùng sâu đậm ở trong đôi mắt. Mặc dù đám người nhỏ bé này cảm thấy sợ hãi trước nó nhưng con rắn cao chọc trời kia cũng không thèm để tâm tới.
Nhất thời, quán ăn liền lâm vào hỗn loạn. Âm thanh kêu trời trách đất vang lên ầm ĩ…
Dù sao cũng không thể trách bọn họ được. Bọn họ là những người bình thường chưa bao giờ được nhìn thấy yêu ma.
Thế nhưng ngay tới cả Mạc Phàm là một vị Pháp Sư đi chăng nữa thì cũng bị hình ảnh rung động này làm cho dựng tóc gáy hết cả lên.
Ngay tới cả con Cự Tích Ngụy Long ngày trước Mạc Phàm từng gặp qua cũng không có khiến cho Mạc Phàm phải run sợ tới mức như thế này.
“Làm ơn, ai có thể nói cho tôi biết được không? Đến tột cùng là vì cái gì, tại sao nó cứ nhìn tôi chằm chằm vậy????”
Nơi này là Hàng Châu a… Một thành phố đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử… Tại sao lại có thể xuất hiện một con rắn cao chọc trời mà không có chút dấu hiệu nào báo trước vậy???
……………..
” Tâm Hạ! Đứng đằng sau anh, nhanh!” Mạc Phàm hung hăng cắn đầu lưỡi một cái. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể miễn cưỡng chiến thắng sự sợ hãi đang lấp đầy nội tâm kia.
Đứng ở đằng sau tấm kính trong suốt, Mạc Phàm cũng không giống đám người bình thường chen nhau chạy trốn kia.
Bởi vì hắn biết rõ một điều, tại trước mặt con rắn cao chọc trời này, loài người có chạy nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng không khác gì đứng im tại chỗ chờ chết là bao.
Mạc Phàm cảm giác con rắn cao chọc trời kia hình như đang chậm rãi hướng cái đầu khổng lồ của mình về phía này thì phải. Theo bản năng, Mạc Phàm liền đứng chắn trước mặt Tâm Hạ, bảo vệ cho nàng.
Thân thể con rắn cao chọc trời kia duỗi dài ra, giống như kiểu nó nhìn thấy thứ gì vậy.
Ngay sau đó, cái cổ bành kia liền chậm rãi tiến về phía này. Rất nhanh hai con mắt sáng như đèn pha kia đã ngang bằng tầng bảy mươi của tòa cao ốc mà Mạc Phàm đang ngồi ăn!
Một đôi mắt loài người màu đen, mặc dù tràn đầy sự sợ hãi nhưng cũng không có đánh mất bản năng của mình mà giữ lại trong đó một phần kiên nghị.
Còn hai con mắt rắn kia thì không giận không vui, không nhìn ra được đến tận cùng nó đang muốn làm điều gì, muốn làm cái gì.
Có lẽ, tầm nhìn của nó cũng chỉ tùy tiện nhìn đúng vị trí đó cũng nên. Vừa khéo ở nơi đó lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng ở đó…
Đối với con rắn cao chọc trời kia mà nói, hành động này cũng chỉ là một hành động vô thức mà thôi. Thế nhưng đối với người thanh niên đang đứng chắn trước cô gái kia lại là một sự uy hiếp. Một sự uy hiếp lớn nhất từ trước tới nay!!!
…………
Mây đen che lấp ánh sáng do thành phố phồn hoa này phát ra. Một ánh sáng màu cam nhấp nháy dưới tầng mây. Đây là đèn cảnh báo, cho người ta biết rằng có một tòa cao ốc chọc trời. Và những tòa cao ốc này cũng là đại diện cho sự phồn vinh và thịnh vượng của loài người.
Thế nhưng tối nay, những đại diện cho nền văn minh của loài người cũng không còn dám khoe khoang, ngạo mạn nữa.
Bởi vì, xuất hiện một thứ cao chọc trời mới, đó chính là một con rắn huyền thoại, một con rắn vô cùng khổng lồ đang từ từ đứng thẳng thân mình dậy!
Hình ảnh rung động này hung hăng bạt tai thật mạnh vào sự thịnh vượng của loài người kia.
Những tòa nhà cao chọc trời mà loài người vẫn luôn tự hào đứng trước nó liền triệt để bị đàn áp, bị khuất nhục và phải cảm thấy mình quá nhỏ bé.
Nó đủ để phá vỡ tất cả nhận thức ếch ngồi đáy giếng của loài người!
Rõ ràng nó không có nhúc nhích, cũng không có phá hư bất cứ thứ gì. Nếu như nó muốn phá hỏng mọi thứ, đối với thành phố phồn hoa này mà nói đó là một trận tai họa.
Hai con mắt của nó từ trên cao nhìn xuống từng đoàn người chi chít hoảng loạn chạy trốn, nhìn những chiếc xe chạy hỗn loạn tắc nghẽn ở ngã tư đường, nhìn vô số người từ sợ hãi tới nỗi bất động.
Lúc này, bọn họ mới có thể mở cửa xe ra ngoài chạy trốn. Họ dùng đôi chân của mình vừa vấp, vừa chạy trốn….
Cứ như vậy, một cơn ác mộng liền phủ xuống. Nó không có chút nào báo hiệu để cho mọi người phòng bị.
Qua mấy phút sau, một người có đôi cánh ở sau lưng liền xuất hiện. Quả thật lúc này hắn nhìn lẻ loi làm sao.
Pháp Sư có thể bay lượn ở trong nhân loại mà nói có địa vị vô cùng cao quý. Đó đã là một tồn tại thuộc hàng đỉnh trong cường giả.
Thế nhưng khi so sánh với con rắn cao chọc trời này, hắn cũng không khác gì ruồi muỗi bay lượn lờ xung quanh là mấy.
Lúc này hắn không dám nhích tới gần dù chỉ một phân.
Cũng may, có một tin tức tốt là tầm mắt của con rắn cao chọc trời kia đã dời đi chỗ khác, hình như nó bị thứ gì đó hấp dẫn đi vậy.
Thân thể nó hơi nghiêng đi, cái bành rộng ở cỗ kia khẽ mở ra. Hai con ngươi chỉ có tí xíu tiêu cự nhìn một nam tử mặc áo trắng đang bay từ phía nam tới.
Nam tử này có tóc dài không khác gì con gái vậy. Hắn cũng không có bộc phát ra sự hoảng loạn của mình.
Người này bay ở phía trên nóc tòa cao ốc ngân hàng kia. Mà phía dưới hắn, cũng chính là cái bể bơi trên sân thượng.
Lúc này, những cô gái ở trong bể bơi đã sớm ngất đi vì sợ hãi rồi. Cảnh xuân phơi phới cứ như vậy hiện ra.
Nam tử kia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của con rắn cao chọc trời kia. E rằng bên trong mấy vạn con người cũng chỉ có đôi mắt này là không e ngại con rắn cao chọc trời đo. Một đôi mắt sắc bén tựa như chim ưng.
” Mặc dù phong ấn đối với ngươi mà nói không còn có tác dụng nữa… Nhưng mà nó cũng không có nghĩa rằng người có thể làm loạn ở cái thành phố này được!”
Nam tử tóc dài hét to lên một tiếng. Đúng vậy! Hắn đang nói chuyện với con rắn cao chọc trời!
Con rắn cao chọc trời kia cũng không có hoàn toàn để ý tới nam từ này. Nó chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên mây đen trên bầu trời rất gần với chính mình, chiếc lưỡi màu đỏ chậm rãi thè ra…
Đột nhiên, từng đoàn từng đoàn sương mù xuất hiện xung quanh con rắn cao chọc trời này.
Vừa mới bắt đầu sương mù còn rất nhạt, cũng chỉ lờ mờ che đi cái thân thể khổng lồ kia của nó. Nhưng dần dần sương mù kia không khác gì mây đen. Nó dày tới nỗi không nhìn thấy con rắn cao chọc trời đâu nữa…
Tác giả :
Loan