Toàn Chức Pháp Sư
Chương 211: Lỡ tay ra tay quá nặng
Người dịch: Hoangforever
Chỉnh sửa: Le Hoang
Mạc Phàm kích hoạt hiệu quả chủ động của Huyết Thú Ngoa, đem tất cả năng lượng ngưng tụ ở trên hai chân của mình.
Lúc này năng lượng bộc phát của hai chân Mạc Phàm không còn thuộc về loài người nữa rồi. Đó chính là Huyết Thú Thiết Đề hung hăng chà đạp.
Khi một cước của Mạc Phàm đá ra trúng ngay vào ngọn núi giả kia. Trong nháy mắt ngọn núi giả kia nứt ra, ầm ầm sụp đổ.
Âm thanh đổ ầm ầm dã man truyền từ ngọn núi giả tới. Sau khi một đá kia xuất ra, Tên Ma pháp sư Phong hệ núp ở phía sau ngọn núi giả kia thiếu chút nữa cũng đổ xuống giống như ngọn núi giả kia. Tiếng xương gãy hòa trung với tiếng núi đổ ầm ầm quả thực nhỏ bé vô cùng.
Mạc Phàm đi xuyên qua ngọn núi bị hắn đá vỡ kia. Thấy cái tên Phong hệ bị ngã trong đống đá ngọn núi giả kia hoàn toàn không bò dậy nổi nữa rồi. Lúc này hắn mới xoay người lại, đi về phía khác. Ánh mắt hắn khóa chặt hai gã mai phục khác.
Quá…. Quá tàn bạo rồi!!
Một cước đá vỡ ngọn núi giả to bốn thước, Đây có còn là người nữa không vậy???
Ba người bọn họ cũng chỉ vì một bữa cơm của tên Cổ Văn Thanh kia. Bọn họ nghe nói có một tên bỉ ổi cả gan làm loạn ở trong nhà nữ thần Mục Nô Kiều. Cho nên bọn họ vâng lệnh hắn tới chỗ này dạy dỗ tên cuồng đồ này.
Vốn bọn họ nghĩ chỉ tốn chút ít sức lực sau đó trở về nhà đánh một giấc. Ai ngờ chiến đấu chưa kéo dài được bao lâu, Trung cấp Ma pháp sư mạnh nhất của bọn họ là Phó Thiên Minh đã bị hắn đá cho một cước không biết lúc này sống chết thế nào rồi!
“Các ngươi là ai?”
Mạc Phàm phát hiện ra hai tên kia lúc này giống như bị u mê vậy. Hắn đột nhiên ý thức được cái đám mai phục này hình như không phải do Hắc Giáo Đình phái tới.
Hắc Giáo Đình một khi ra tay. Một là nhất kích tất sát, hai là nhất kích bắt sống.
Còn mấy người này, từ lúc bắt đầu cũng chỉ dùng Hỏa Tư thăm dò hắn mà thôi. Sau khi phát hiện thấy kỹ năng sơ cấp ma pháp không có hiệu quả gì với Mạc Phàm liền mới bắt đầu sử dụng kỹ năng Trung cấp ma pháp…
“Chúng tôi… chúng tôi là sinh viên học phủ Minh Châu. Bọn tôi ở chỗ này mai phục một tên sinh viên. Bọn tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút. Cứ tưởng tiền bối là cái tên sinh viên kia, cho nên chúng tôi đánh lầm phải tiền bối …Xin, xin tiền bối hạ thủ lưu tình.”
Một tên sinh viên vừa phóng thích ra Hảo Tư kia vội vàng lên tiếng.
“Vâng, vâng. Đúng vậy. Chúng tôi thật sự không có tình ra tay với tiền bối.”
“Kẻ nào phái các ngươi tới đây?”
Mạc Phàm lạnh giọng nói.
“Là.. Là Cổ Văn Thanh.”
Hai người không dám không trả lời.
Mạc Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.
Quả thật bọn họ không phải là người của Hắc Giáo Đình.
Hai tên này cũng rất là đáng ghét. Nếu như bọn họ nói ra thân phận của mình chậm một chút nữa thôi. Quả thật hắn sẽ dùng Liệt quyền đấm cho bọn họ thành cặn bã.
Đối xử với người của Hắc Giáo Đình. Mạc Phàm sẽ không có chuyện hạ thủ lưu tình. Bác Thành của hắn đã mất bao nhiêu người chết bởi tay bọn họ rồi. Đối với cái đám Hắc Giáo Đình này ngoài trừ mấy người trong lòng vẫn còn sợ hãi ra, thì hầu như mọi người đều tức giận và cừu hận bọn chúng!
“Nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện. Chậm chân một chút là mạng hắn không còn nữa đâu.”
Mạc Phàm liền nói với hai người kia.
Hai người kia cũng không dám cãi lại. Bọn họ chạy tới đống hoang tàn kia đem học trưởng Phó Thiên Minh bới lên.
Sau khi bới được học trưởng ra khỏi đống đất đá. Bọn họ phát hiện thấy xương cốt của học trưởng đã vỡ vụn hết rồi. Thế mà hắn còn dám nói là học trưởng còn lại nửa cái mạng? Ở đâu ra vậy??
Cái tên này… Không ngờ tàn nhẫn tới như vậy!!
Thật ra thì Trương Bình, Lý Vượng cũng được coi là sinh viên giỏi rồi. Cái loại chuyện dạy dỗ người khác này cũng là học trưởng giật dây nên mới vào làm. Ở trong suy nghĩ bọn họ đánh cho tên kia đau đớn một chút cũng xem như là dạy dỗ rồi. Ai mà ngờ được học trưởng Phong hệ mà họ hết mực sùng bái lại bị tên kia đá cho một cước tới xương cũng không còn, mệnh xém tí nữa đứt luôn!
Bọn họ cũng có tạo ra cái nghiệt gì đâu cơ chứ!! Tại sao lại gặp trúng tên hung thần này cơ chứ T_T
Trương Bình, Lý Vượng cũng không dám ở lại lâu. Bọn họ sợ ở lâu một chút, tiền bối này lại thấy khó chịu, đá cho bọn họ một cước, vậy thì lớn chuyện rồi!!!
……..
Phong ba nhỏ trôi qua, Mạc Phàm trở lại căn nhà nhỏ ấm áp của mình.
“Xem ra cũng tại ta quá cảnh giác rồi. Hắc Giáo Đình cho dù có bản lĩnh lớn đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì chạy tới học phủ Minh Châu này giết người….Ai……”
Mạc Phàm day day thái dương, để cho đầu óc thả lỏng một chút.
Nhưng mà, hắn cũng không thể thả lỏng được. Khi hắn suy nghĩ tới chuyện Hắc Giáo Đình sẽ phái ai tới ám sát mình thì tinh thần liền căng thẳng trở lại.
Tai họa Bác Thành kia, người chết vô số. Trong số đó rất nhiều người hắn quen biết. Giống như Hà Vũ cũng bị hạ độc thủ bởi cái đám người này. Hình ảnh đó vẫn còn khắc mãi trong đầu hắn tới tận bây giờ, không sao mà xóa đi được. Trừ lần đó ra, dượng của hắn cũng chết. Đội trưởng Từ Đại Hoang của tiểu đội liệp yêu cũng chết. Phì Thạch cũng không còn sống sót. Mấy tên từng bị Lôi hệ ma pháp của hắn dạy dỗ qua cũng đã biến thành thi thể được khiêng qua khi hắn vào trong kết giới an toàn…….
Đến thành phố mới. Chỉ vì không muốn nhắc tới hồi ức đau thương kia, để cơn ác mộng từ từ quẳng đi. Nhưng cái sự kiện máu me, chia biệt này mặc dù có thể giảm. Nhưng thống hận của hắn đối với Hắc Ám Giáo Đình thì càng ngày càng tăng.
Trận chiến đấu vừa rồi, quả thật Mạc Phàm mang theo cái loại tâm tình thống hận này đánh nhau. Cho nên hắn căn bản không có một chút nào gọi là hạ thủ lưu tình.
Kết quả đương nhiên là biến thành một trò cười.
Cũng may tên kia còn thoi thóp. Mặc dù hắn phòng vệ chính đáng. Nhưng một khi hắn đã giết người thì mời anh tới văn phòng Thẩm Phán ngồi uống trà một chút.
……….
Học kỳ mới vừa mới bắt đầu. Liền có một tin tức mới được lan truyền trong toàn trường.
Đó chính là một ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, tên đại ma đầu Mạc Phàm thiếu chút nữa giết chết một học trưởng Phong hệ!
Thoáng cái, chuyện này liền được truyền bá sôi sục trong trường học. Khiến cho Mạc Phàm vất vả lắm mới làm danh tiếng xấu của mình giảm bớt liền được đẩy lên cao gấp đôi.
Cuối cùng hắn bị trường học mời đi uống trà. Nguyên nhân chính là vì học trưởng kia mặc dù được lão sư Hệ Chữa trị trị liệu nhưng e rằng phải mất hơn hai tháng mới có thể hồi phục được. Về phần sau này có để lại di chứng gì hay không, cũng không cần phải quan tâm cho lắm.
Hàng năm, học kỳ sau luôn là giai đoạn chạy nước rút quan trọng để vào được Chủ giáo khu. Thế nhưng cái tên kia bị phế mất hai tháng, thì hơn phân nửa tên học trưởng Phong hệ này vô duyên với Chủ giáo khu rồi.
Liên quan tới tính mạng con người, Tiêu Viện Trưởng phải đích thân xử lý chuyện này.
“Mạc Phàm, tại sao ra tay nặng như vậy?”
Tiêu viện trưởng cau mày hỏi.
Học viện cũng không phải không cho phép các sinh viên lén lút quyết đấu với nhau. Chỉ là cái tên Mạc Phàm này xém tí nữa giết chết người ta. Bất kể như thế nào cũng phải để trường học xử lý.
Mạc phàm cũng không có giải thích nhiều, dù sao hắn cũng chỉ nói đại khái, là bọn hắn mai phục đánh mình trước, mình chỉ là tự vệ.
“Cậu có phải là đang gặp phiền toái gì?” Tiêu viện trưởng hỏi một câu.
Mạc phàm cũng không có trả lời.
Hắc Giáo Đình muốn đối phó mình chuyện này cũng hoàn toàn là do mình suy đoán, chuyện này nói cho Tiêu viện trưởng cũng không có tác dụng gì.
“Được rồi, cậu trở về đi thôi, kỳ thi vào chủ giáo khu cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra những chuyện tương tự.” Tiêu viện trưởng cũng không nói thêm điều gì, để Mạc phàm trở về.
Rời khỏi phòng ban giám hiệu, Mạc phàm đi bộ trên đường chính trường, cảm thấy trong lòng có đám mây đang đen lượn lờ.
Không biết tại sao, tim của hắn hiện cảm thấy vô cùng bất an.
Là sợ Hắc Giáo Đình sao??
Hắn cảm thấy lo lắng bởi vì Hắc Giáo Đình đang nhắm vào hắn
Tuy vậy, đối với hắn chả có nghĩa lý gì, ban đầu hắn còn là sơ cấp cũng không có sợ bọn chúng, huống hồ bây giờ hắn đã đạt tới trung cấp......
Không đúng, mình không phải là sợ bọn chúng, là sợ bọn chúng lại hãm hại những người thân thích của mình.
Chỉnh sửa: Le Hoang
Mạc Phàm kích hoạt hiệu quả chủ động của Huyết Thú Ngoa, đem tất cả năng lượng ngưng tụ ở trên hai chân của mình.
Lúc này năng lượng bộc phát của hai chân Mạc Phàm không còn thuộc về loài người nữa rồi. Đó chính là Huyết Thú Thiết Đề hung hăng chà đạp.
Khi một cước của Mạc Phàm đá ra trúng ngay vào ngọn núi giả kia. Trong nháy mắt ngọn núi giả kia nứt ra, ầm ầm sụp đổ.
Âm thanh đổ ầm ầm dã man truyền từ ngọn núi giả tới. Sau khi một đá kia xuất ra, Tên Ma pháp sư Phong hệ núp ở phía sau ngọn núi giả kia thiếu chút nữa cũng đổ xuống giống như ngọn núi giả kia. Tiếng xương gãy hòa trung với tiếng núi đổ ầm ầm quả thực nhỏ bé vô cùng.
Mạc Phàm đi xuyên qua ngọn núi bị hắn đá vỡ kia. Thấy cái tên Phong hệ bị ngã trong đống đá ngọn núi giả kia hoàn toàn không bò dậy nổi nữa rồi. Lúc này hắn mới xoay người lại, đi về phía khác. Ánh mắt hắn khóa chặt hai gã mai phục khác.
Quá…. Quá tàn bạo rồi!!
Một cước đá vỡ ngọn núi giả to bốn thước, Đây có còn là người nữa không vậy???
Ba người bọn họ cũng chỉ vì một bữa cơm của tên Cổ Văn Thanh kia. Bọn họ nghe nói có một tên bỉ ổi cả gan làm loạn ở trong nhà nữ thần Mục Nô Kiều. Cho nên bọn họ vâng lệnh hắn tới chỗ này dạy dỗ tên cuồng đồ này.
Vốn bọn họ nghĩ chỉ tốn chút ít sức lực sau đó trở về nhà đánh một giấc. Ai ngờ chiến đấu chưa kéo dài được bao lâu, Trung cấp Ma pháp sư mạnh nhất của bọn họ là Phó Thiên Minh đã bị hắn đá cho một cước không biết lúc này sống chết thế nào rồi!
“Các ngươi là ai?”
Mạc Phàm phát hiện ra hai tên kia lúc này giống như bị u mê vậy. Hắn đột nhiên ý thức được cái đám mai phục này hình như không phải do Hắc Giáo Đình phái tới.
Hắc Giáo Đình một khi ra tay. Một là nhất kích tất sát, hai là nhất kích bắt sống.
Còn mấy người này, từ lúc bắt đầu cũng chỉ dùng Hỏa Tư thăm dò hắn mà thôi. Sau khi phát hiện thấy kỹ năng sơ cấp ma pháp không có hiệu quả gì với Mạc Phàm liền mới bắt đầu sử dụng kỹ năng Trung cấp ma pháp…
“Chúng tôi… chúng tôi là sinh viên học phủ Minh Châu. Bọn tôi ở chỗ này mai phục một tên sinh viên. Bọn tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút. Cứ tưởng tiền bối là cái tên sinh viên kia, cho nên chúng tôi đánh lầm phải tiền bối …Xin, xin tiền bối hạ thủ lưu tình.”
Một tên sinh viên vừa phóng thích ra Hảo Tư kia vội vàng lên tiếng.
“Vâng, vâng. Đúng vậy. Chúng tôi thật sự không có tình ra tay với tiền bối.”
“Kẻ nào phái các ngươi tới đây?”
Mạc Phàm lạnh giọng nói.
“Là.. Là Cổ Văn Thanh.”
Hai người không dám không trả lời.
Mạc Phàm cũng cảm thấy xấu hổ.
Quả thật bọn họ không phải là người của Hắc Giáo Đình.
Hai tên này cũng rất là đáng ghét. Nếu như bọn họ nói ra thân phận của mình chậm một chút nữa thôi. Quả thật hắn sẽ dùng Liệt quyền đấm cho bọn họ thành cặn bã.
Đối xử với người của Hắc Giáo Đình. Mạc Phàm sẽ không có chuyện hạ thủ lưu tình. Bác Thành của hắn đã mất bao nhiêu người chết bởi tay bọn họ rồi. Đối với cái đám Hắc Giáo Đình này ngoài trừ mấy người trong lòng vẫn còn sợ hãi ra, thì hầu như mọi người đều tức giận và cừu hận bọn chúng!
“Nhanh chóng đưa hắn tới bệnh viện. Chậm chân một chút là mạng hắn không còn nữa đâu.”
Mạc Phàm liền nói với hai người kia.
Hai người kia cũng không dám cãi lại. Bọn họ chạy tới đống hoang tàn kia đem học trưởng Phó Thiên Minh bới lên.
Sau khi bới được học trưởng ra khỏi đống đất đá. Bọn họ phát hiện thấy xương cốt của học trưởng đã vỡ vụn hết rồi. Thế mà hắn còn dám nói là học trưởng còn lại nửa cái mạng? Ở đâu ra vậy??
Cái tên này… Không ngờ tàn nhẫn tới như vậy!!
Thật ra thì Trương Bình, Lý Vượng cũng được coi là sinh viên giỏi rồi. Cái loại chuyện dạy dỗ người khác này cũng là học trưởng giật dây nên mới vào làm. Ở trong suy nghĩ bọn họ đánh cho tên kia đau đớn một chút cũng xem như là dạy dỗ rồi. Ai mà ngờ được học trưởng Phong hệ mà họ hết mực sùng bái lại bị tên kia đá cho một cước tới xương cũng không còn, mệnh xém tí nữa đứt luôn!
Bọn họ cũng có tạo ra cái nghiệt gì đâu cơ chứ!! Tại sao lại gặp trúng tên hung thần này cơ chứ T_T
Trương Bình, Lý Vượng cũng không dám ở lại lâu. Bọn họ sợ ở lâu một chút, tiền bối này lại thấy khó chịu, đá cho bọn họ một cước, vậy thì lớn chuyện rồi!!!
……..
Phong ba nhỏ trôi qua, Mạc Phàm trở lại căn nhà nhỏ ấm áp của mình.
“Xem ra cũng tại ta quá cảnh giác rồi. Hắc Giáo Đình cho dù có bản lĩnh lớn đi chăng nữa thì cũng không có lý do gì chạy tới học phủ Minh Châu này giết người….Ai……”
Mạc Phàm day day thái dương, để cho đầu óc thả lỏng một chút.
Nhưng mà, hắn cũng không thể thả lỏng được. Khi hắn suy nghĩ tới chuyện Hắc Giáo Đình sẽ phái ai tới ám sát mình thì tinh thần liền căng thẳng trở lại.
Tai họa Bác Thành kia, người chết vô số. Trong số đó rất nhiều người hắn quen biết. Giống như Hà Vũ cũng bị hạ độc thủ bởi cái đám người này. Hình ảnh đó vẫn còn khắc mãi trong đầu hắn tới tận bây giờ, không sao mà xóa đi được. Trừ lần đó ra, dượng của hắn cũng chết. Đội trưởng Từ Đại Hoang của tiểu đội liệp yêu cũng chết. Phì Thạch cũng không còn sống sót. Mấy tên từng bị Lôi hệ ma pháp của hắn dạy dỗ qua cũng đã biến thành thi thể được khiêng qua khi hắn vào trong kết giới an toàn…….
Đến thành phố mới. Chỉ vì không muốn nhắc tới hồi ức đau thương kia, để cơn ác mộng từ từ quẳng đi. Nhưng cái sự kiện máu me, chia biệt này mặc dù có thể giảm. Nhưng thống hận của hắn đối với Hắc Ám Giáo Đình thì càng ngày càng tăng.
Trận chiến đấu vừa rồi, quả thật Mạc Phàm mang theo cái loại tâm tình thống hận này đánh nhau. Cho nên hắn căn bản không có một chút nào gọi là hạ thủ lưu tình.
Kết quả đương nhiên là biến thành một trò cười.
Cũng may tên kia còn thoi thóp. Mặc dù hắn phòng vệ chính đáng. Nhưng một khi hắn đã giết người thì mời anh tới văn phòng Thẩm Phán ngồi uống trà một chút.
……….
Học kỳ mới vừa mới bắt đầu. Liền có một tin tức mới được lan truyền trong toàn trường.
Đó chính là một ngày trước khi bắt đầu học kỳ mới, tên đại ma đầu Mạc Phàm thiếu chút nữa giết chết một học trưởng Phong hệ!
Thoáng cái, chuyện này liền được truyền bá sôi sục trong trường học. Khiến cho Mạc Phàm vất vả lắm mới làm danh tiếng xấu của mình giảm bớt liền được đẩy lên cao gấp đôi.
Cuối cùng hắn bị trường học mời đi uống trà. Nguyên nhân chính là vì học trưởng kia mặc dù được lão sư Hệ Chữa trị trị liệu nhưng e rằng phải mất hơn hai tháng mới có thể hồi phục được. Về phần sau này có để lại di chứng gì hay không, cũng không cần phải quan tâm cho lắm.
Hàng năm, học kỳ sau luôn là giai đoạn chạy nước rút quan trọng để vào được Chủ giáo khu. Thế nhưng cái tên kia bị phế mất hai tháng, thì hơn phân nửa tên học trưởng Phong hệ này vô duyên với Chủ giáo khu rồi.
Liên quan tới tính mạng con người, Tiêu Viện Trưởng phải đích thân xử lý chuyện này.
“Mạc Phàm, tại sao ra tay nặng như vậy?”
Tiêu viện trưởng cau mày hỏi.
Học viện cũng không phải không cho phép các sinh viên lén lút quyết đấu với nhau. Chỉ là cái tên Mạc Phàm này xém tí nữa giết chết người ta. Bất kể như thế nào cũng phải để trường học xử lý.
Mạc phàm cũng không có giải thích nhiều, dù sao hắn cũng chỉ nói đại khái, là bọn hắn mai phục đánh mình trước, mình chỉ là tự vệ.
“Cậu có phải là đang gặp phiền toái gì?” Tiêu viện trưởng hỏi một câu.
Mạc phàm cũng không có trả lời.
Hắc Giáo Đình muốn đối phó mình chuyện này cũng hoàn toàn là do mình suy đoán, chuyện này nói cho Tiêu viện trưởng cũng không có tác dụng gì.
“Được rồi, cậu trở về đi thôi, kỳ thi vào chủ giáo khu cậu chú ý một chút, đừng để xảy ra những chuyện tương tự.” Tiêu viện trưởng cũng không nói thêm điều gì, để Mạc phàm trở về.
Rời khỏi phòng ban giám hiệu, Mạc phàm đi bộ trên đường chính trường, cảm thấy trong lòng có đám mây đang đen lượn lờ.
Không biết tại sao, tim của hắn hiện cảm thấy vô cùng bất an.
Là sợ Hắc Giáo Đình sao??
Hắn cảm thấy lo lắng bởi vì Hắc Giáo Đình đang nhắm vào hắn
Tuy vậy, đối với hắn chả có nghĩa lý gì, ban đầu hắn còn là sơ cấp cũng không có sợ bọn chúng, huống hồ bây giờ hắn đã đạt tới trung cấp......
Không đúng, mình không phải là sợ bọn chúng, là sợ bọn chúng lại hãm hại những người thân thích của mình.
Tác giả :
Loan