Toàn Chức Cao Thủ
Chương 380: Mấu chốt
Đường Nhu biết điểm mấu chốt ấy rất cơ bản, người có kinh nghiệm sẽ hiểu rõ đạo lý này. Trong lúc chiến đấu đoàn đội, mục sư luôn là người được bảo vệ nhất. Tuy hiện tại chỉ là chiến đấu quy mô nhỏ, hơn nữa còn là nhiều đánh một, nhưng vì lịch sử của Đường Nhu, năm người hoàn toàn không dám khinh thường, vẫn lấy hình thức đoàn đội để chiến đấu. Bốn người cùng lúc tách ra, bảo vệ mục sư chính giữa.
Hàn Yên Nhu lao thẳng tới, muốn đánh được mục sư thì trước hết phải vượt qua hai tên đứng trước mặt hắn.
Hai tên này một người là quỷ kiếm sĩ, một người là kỵ sĩ, đều là tinh anh trong đội phó bản công hội, phối hợp rất ăn ý. Kỵ sĩ cầm khiên cản phía trước, quỷ kiếm sĩ lùi về sau hắn dùng quỷ trận.
Tác dụng của khiên là đề cao phòng ngự, giảm tổn thương bên ngoài, mà trong mắt cao thủ, tác dụng loại bỏ các công kích gây hiệu quả đặc biệt càng quan trọng hơn.
Ví dụ như kỹ năng Lạc Hoa Chưởng của pháp sư chiến đấu, đánh trúng nhân vật sẽ tạo hiệuứngthổi bay, trực tiếp đánh người bay ngã sấp luôn. Nhưng nếu như đánh lên khiên, thì hiệu quả thổi bay sẽ không xuất hiện mà giảm thành hiệu quả đẩy lùi. Nhân vật chỉ bị cưỡng chế lùi mấy bước, không bị té nhào.
Đường Nhu biết mấy chuyện căn bản ấy. Nhưng lúc này lại cứ như không biết, vẫn sử dụng Lạc Hoa Chưởng đánh vào khiên của kỵ sĩ.
Có khiên bảo vệ, lại đượcmục sư ở phía sau thêm máu, kỵ sĩ không hề quan tâm một kích này. Còn quỷ kiếm sĩ nhìn thấy kỵ sĩ trúng Lạc Hoa Chưởng lảo đảo lùi về thì buộcphải tránh ra, chuyện gã bị đụng phải nằm trong dự kiến, ít ra nó sẽ cắt ngang quá trình ngâm Quỷ Trận của gã.
Ai ngờ chỉ tránh một chút như vậy, gã đã ra khỏi phạm vi bảo hộ của kỵ sĩ, kết quả chỉ vì một tí tẹo xê dịch, một tia sắc bén xẹt qua, quỷ kiếm sĩ không kịp đề phòng đã bị chọc lên giữa trời.
Gã vội vàng quay góc nhìn trên không, bắt gặp Hàn Yên Nhu đang trong tư thế ngồi dậy khỏi mặt đất, vị trí cực kỳ to gan, áp sát vào khiên của kỵ sĩ. Hiển nhiên sau khi dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy kỵ sĩ về phía sau, cô lập tức lăn mình rồi áp sát lại, bắt được sơ hở mà người chơi thường không hề để tâm.
“Thuẫn Kích đi!!” Quỷ kiếm sĩ rống lớn một tiếng giữa không trung. Bởi vì có đội viên là kỵ sĩ, gã biết rõ khiên của kỵ sĩ có đặc điểm càng lớn thì bảo vệ càng thoải mái, nhưng nếu diện tích quá lớn, nó sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn trong lúcsử dụng.
Mà diện tích tấm khiên khắc lá phong của cậu đồng đội kỵ sĩ thật sự quá lớn. Trong những trận PVE đánh bản giết BOSS, các kỵ sĩ đều thiên vị sử dụng khiên lớn, cònkhiPK đòi hỏi nhiều biến hóa, chọn khiên nhất định phải cẩn thận. Ví dụ thực tế tốt nhất có thể kể tới giới chuyên nghiệp. Trong những tấm khiên tự chế của giới chuyên nghiệp chưa từng xuất hiện khiên lớn, nguyên nhân là dokhiên lớn không thích hợp PK.
Hiện tại tên kỵ sĩ vìtấm khiên mà chịu thiệt thòi lớn, cú lăn người của Hàn Yên Nhu có thể coi như cực kỳ chuẩn, không đụng vào hắn, còn lợi dụng khiên để giấu mình, nhanh chóng áp sát vào lúc hắn không phát giác.
Tên quỷ kiếm sĩ trên trời nhìn thấy bènhét to nhắc nhở. Bấy giờ kỵ sĩ vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng nghe đồng bọn gọi, hắn cũng không lơ tơ mơ nữa, lập tức đẩy khiên về trước đỉnh đầu, ra một cú Thuẫn Kích.
Nhưng Hàn Yên Nhu đã sớm lăn mình tránh sang một bên, chiến mâu trong tay đâm một cái, trúng quỷ kiếm sĩ còn đang lơ lửng. Đánhmục tiêu đang lơ lửng sẽ gâyhiệu ứng thổi bay. Quỷ kiếm sĩ bị mâu hất bay, trong khi bay sang hướng khác còn nghiên cứu xem đằng sau hang động có tên nào mai phục không.
Nhờ gã lớn tiếng nhắc nhở, cậu bạn thân cuối cùng cũng phát hiện ra có người trước mặt. Nhưng Đường Nhu đã không chú ý đến họ nữa, công kích vài cái, 2 người đứng trước mặt một người bị vượt qua, một người bị đánh bay, mục sư vốn được bảo vệ chặt chẽ bên trong đã hiển lộ trọn vẹn trước mặt cô.
Mục sư cũng không bi đát đến nỗi tay trói gà không chặt, thủ đoạn tự bảo vệ mình cũng có chút chút, song so với Đường Nhu thì vẫn chậm hơn. Ngón tay cô lướt như bay, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu múa liên tục, không chiêu nào trượt khỏi người mục sư. Diệp Tu ở bên nhìn mà cực kỳ vui mừng. Lần công kích này, cuối cùng cũng có xíu xiu quy tắc rồi. Ít nhất cô bé hiểu được phương pháp kết hợp giữa kỹ năng và công kích thường. Với một người có lợi thế về tốc độ tay như Đường Nhu, nên nâng cao đấu pháp lấy việc công kích liên tục làm chủ.
Đội năm người này của Đạp Phá Hư Không gồm hai quỷ kiếm sĩ, một kỵ sĩ, một mục sư, còn có một pháp sư nguyên tố. Hai tên quỷ kiếm sĩ hoàn toàn bắt chước tổ hợp song quỷ của chiến đội Hư Không, một tên trận quỷ, một tên song tu quỷ.
Hiện tại hai tên quỷ kiếm sĩ đứng cùng một bên, kỵ sĩ bị bỏ lại đằng sau, Đường Nhu quan sát tình thế, liên tục công kích mục sư đang luống cuống tay chân, không đợi kỵ sĩ cùng quỷ kiếm sĩ tới cứu, cô đã dùng Lạc Hoa Chưởng đánh bay mục sư về phía pháp sư nguyên tố.
Pháp sư nguyên tố cũng không rảnh tay, hắn đang dùng pháp thuật tấn công Hàn Yên Nhu liên tục.
Nhưng cái khiến hắn buồn bực là, người ta giống như hoàn toàn không nhìn thấy pháp thuật của hắn, mặc cho hắn đánh mấy đòn pháp thuật vào người.
Mấy pháp thuật ấy không gián đoạn được công kích của Hàn Yên Nhu, mà ngay lúc này, dường như cô bất chợt nhận ra sự tồn tại của pháp sư nguyên tố, đánh bay mục sư xong lại nhắm mục tiêu tấn công kế tiếp là pháp sư nguyên tố. Trong khoảnh khắc ấy, pháp sư nguyên tố thậm chí còn vui mừng, hắn rốt cuộc không phải không khí nữa…
Đấu pháp của Đường Nhu hiện tại, đừng nói đến đám người này, ngay cả đại thần chuyên nghiệp như Diệp Tu cũng ngạc nhiên.
Cô bé luôn mạnh mẽ và ương bướng như thế, ý đồ của cô Diệp Tu đã nhìn ra, cô muốn bất chấp để bắt được mục sư. Bởi vì lý thuyết ăn sâu trong đầu cô: Không bắt được mục sư thì tiêu, bắt được mục sư mới tiếp tục được.
Đánh bay mục sư rồi lao về phía pháp sư nguyên tố, pháp sư nguyên tố đương nhiên phải lách mình tránh. Bấy giờHàn Yên Nhu của Đường Nhu đã gia tăng tất cả trạng thái ma pháp Huyễn Văn lên người, tốc độ đuổi theo như gió.
Pháp sư nguyên tố không có năng lực cận chiến, vội vứt tường băng cản trở. Kết quả Đường Nhu đánh thẳng vào tường băng. Kỹ năng sẽ sinh ra Huyễn Văn, dùng để công kích tường băng cô tuyệt đối không tiếc. Nháy mắt tường băng đã bị đánh nát, làm nguyên tố pháp sư trợn mắt há mồm.
Hắn đã không còn rõ, đây rốt cuộc là nhanh hay mạnh, hay vừa nhanh vừa mạnh?
Hàn Yên Nhu nhanh chóng xông qua tường băng, pháp sư nguyên tố có muốn kéo dài khoảng cách cũng đã muộn, bị một chiêu Thiên Kích đâm xiên giữa trời, rồi cô xoay người tung chưởng, pháp sư nguyên tố bị coi như bao cát mà đánh bay, đụng vào hai tên quỷ kiếm sĩ đang xông lên.
Diệp Tu ngồi bên ngó ngó, đấu pháp của Đường Nhu hóa ra bắt chước mình.
Trong trận chiến ở Khe Núi Nhất Tuyến ngày đó, một mình Diệp Tu khống chế nhiều kẻ địch, xem nhân vật của đối phương như côngcụ mà đẩy tới đánh lui, ý đồ của Đường Nhu hôm nay cũng như thế.
Diệp Tu phát hiện ra lại thở dài bất đắc dĩ. Đường Nhu có thể nghĩ thế cũng tốt, hơn nữa kỹ thuật của cô quả thực làm được nó. Nhưng Đường Nhu vẫn chỉ là một người mới, cô còn chưa làm rõ được tình hình hiện tại.
Loại đấu pháp này, Diệp Tu có thể dùng, nhưng cô không dùng được.
Nguyên nhân không phải kỹ thuật, cũng không phải kinh nghiệm mà nằm ở nghề nghiệp.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu là tán nhân, lúc tới level 20 cũng đã có 120 kỹ năng. Vì số lượng kỹ năng quá nhiều, mới tạo ra khả năng khống chế trận mạnh mẽ của Diệp Tu. Nhưng pháp sư chiến đấu của Đường Nhu cho dù lên 70 cũng khó có thể sở hữu nhiều kỹ năng như vậy.
Nói cách khác, khả năng khống chế của Diệp Tu thực ra không thể sử dụng trong tình huống bình thường. Muốn sử dụng đấu pháp như vậy, ngoại trừ tán nhân, vậy thì phải nhiều người cùng làm mới được. Chỉ có nhiều người mới có nhiều kỹ năng, mới thực hiện được phương thức đánh chồng chất.
Đường Nhu muốn thực hiện chỉ bằng một nghề, cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: CD của kỹ năng không kịp.
“Thế không được đâu.” Một khi đã nhìn ra, Diệp Tu cũng không thể nín thinh, lập tức lại gần bên tai Đường Nhu bảo.
“Sao vậy?” Đường Nhu hỏi mà chẳng thèm ngoảnhđầu.
“Làm như em không thể nào khống chế nổi cục diện, CD của kỹ năng không kịp, hơn nữa sử dụng kỹ năng nhiều lần, manasẽ không đủ dùng.” Diệp Tu nói.
“Vậy giết được nhiêu thì giết!” Đường Nhu nói.
“Hả?” Diệp Tu khẽ giật mình. Phương thức chiến đấu thỏa hiệp không phải phong cách của cô bé! Sao tự dưng thay đổi vậy?
“Tóm lại em sẽ cố làm hết sức.” Đường Nhu nói tiếp.
Diệp Tu toát mồ hôi. Quả nhiên, cô bé vẫn đang liều mạng đấy thôi.
Pháp sư nguyên tố bị đánh bay trở thành vũ khí phi hành, Đường Nhu lại chỉ huy Hàn Yên Nhu đánh người về phía mục sư. Năm người của Đạp Phá Hư Không cũng đã nhìn thấu ý đồ của Đường Nhu, đội ngũ của họ chọn kỵ sĩ làm chỉ huy, xem xét tình thế lúc này, hắn đột nhiên nảy ra một ý, hô to: “Xuống nước.”
“Nước?”
Ngày hôm nay, chữ “nước” đã gây ám ảnh nặng nề đến cả đội tinh anh. Họ chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên cặn bã như thế trong nước, chính vì vậy mấy chục mạngmới bị hai người hành te tua.
“Nhỏ không biết bơi!” Người chơi kỵ sĩ nhất thời không tìm ra từ, bèn nói một câu như thế.
Đối với một đội ngũ thành công, nghe lời chỉ huy là một điểm rất trọng yếu. Mục sư tuy còn chưa hiểu, nhưng vẫn nghe theo đội trưởng chỉ huy, vừa bị Hàn Yên Nhu đuổi đánh vừa dốc sức chạy về nơi có nước.
Đường Nhu không ngờ đối phương biết rõ điểm yếu của mình. Xuống nước… Cô quả thực không ứng phó được cục diện này. Với tốc độ di động của mình, cô có thể đuổi kịp mục sư ngăn hắn xuống nước. Nhưng nếu làm thế, thay đổi vị trí lại vừa vặn để mấy người phía sau có thể tiếp ứng được mục sư, chênh lệch khó lắm mới kéo ra sẽ biến mất.
“Xoay quanh.” Lúc này, một tiếng nói đột nhiên vang lên, Đường Nhu hơi chút giật mình, bỗng nhiên liền hiểu được. Chạy nhanh đến áp sát vào mục sư, tiếp theo ra một chưởng đem mục sư đẩy bay.
Tất cả mọi người đã tìm đúng mấu chốt của trận. Mục sư bay ngang, cả bọn cũng hấp tấp đuổi theo. Có điều pháp sư chiến đấu vẫn chiếm ưu thế về tốc độ nhờ Huyễn Văn, đến cùng nhanh hơn họ một bước. Mục sư vừa bò dậy còn quán triệt tinh thần xuống nước, ai ngờ Hàn Yên Nhu đã bay nhanh giết tới. Lần này Lạc Hoa Chưởng còn chưa CDxong, cô đành đổi sang dùng bộ liên chiêu Thiên Kích và Long Nha, tiễn bay mục sư thêm một đoạn.
“Nếu tính được phương hướng và khoảng cách, ắt có thể làm chúng không đuổi kịp.” Diệp Tu lại nói.
Hàn Yên Nhu lao thẳng tới, muốn đánh được mục sư thì trước hết phải vượt qua hai tên đứng trước mặt hắn.
Hai tên này một người là quỷ kiếm sĩ, một người là kỵ sĩ, đều là tinh anh trong đội phó bản công hội, phối hợp rất ăn ý. Kỵ sĩ cầm khiên cản phía trước, quỷ kiếm sĩ lùi về sau hắn dùng quỷ trận.
Tác dụng của khiên là đề cao phòng ngự, giảm tổn thương bên ngoài, mà trong mắt cao thủ, tác dụng loại bỏ các công kích gây hiệu quả đặc biệt càng quan trọng hơn.
Ví dụ như kỹ năng Lạc Hoa Chưởng của pháp sư chiến đấu, đánh trúng nhân vật sẽ tạo hiệuứngthổi bay, trực tiếp đánh người bay ngã sấp luôn. Nhưng nếu như đánh lên khiên, thì hiệu quả thổi bay sẽ không xuất hiện mà giảm thành hiệu quả đẩy lùi. Nhân vật chỉ bị cưỡng chế lùi mấy bước, không bị té nhào.
Đường Nhu biết mấy chuyện căn bản ấy. Nhưng lúc này lại cứ như không biết, vẫn sử dụng Lạc Hoa Chưởng đánh vào khiên của kỵ sĩ.
Có khiên bảo vệ, lại đượcmục sư ở phía sau thêm máu, kỵ sĩ không hề quan tâm một kích này. Còn quỷ kiếm sĩ nhìn thấy kỵ sĩ trúng Lạc Hoa Chưởng lảo đảo lùi về thì buộcphải tránh ra, chuyện gã bị đụng phải nằm trong dự kiến, ít ra nó sẽ cắt ngang quá trình ngâm Quỷ Trận của gã.
Ai ngờ chỉ tránh một chút như vậy, gã đã ra khỏi phạm vi bảo hộ của kỵ sĩ, kết quả chỉ vì một tí tẹo xê dịch, một tia sắc bén xẹt qua, quỷ kiếm sĩ không kịp đề phòng đã bị chọc lên giữa trời.
Gã vội vàng quay góc nhìn trên không, bắt gặp Hàn Yên Nhu đang trong tư thế ngồi dậy khỏi mặt đất, vị trí cực kỳ to gan, áp sát vào khiên của kỵ sĩ. Hiển nhiên sau khi dùng Lạc Hoa Chưởng đẩy kỵ sĩ về phía sau, cô lập tức lăn mình rồi áp sát lại, bắt được sơ hở mà người chơi thường không hề để tâm.
“Thuẫn Kích đi!!” Quỷ kiếm sĩ rống lớn một tiếng giữa không trung. Bởi vì có đội viên là kỵ sĩ, gã biết rõ khiên của kỵ sĩ có đặc điểm càng lớn thì bảo vệ càng thoải mái, nhưng nếu diện tích quá lớn, nó sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn trong lúcsử dụng.
Mà diện tích tấm khiên khắc lá phong của cậu đồng đội kỵ sĩ thật sự quá lớn. Trong những trận PVE đánh bản giết BOSS, các kỵ sĩ đều thiên vị sử dụng khiên lớn, cònkhiPK đòi hỏi nhiều biến hóa, chọn khiên nhất định phải cẩn thận. Ví dụ thực tế tốt nhất có thể kể tới giới chuyên nghiệp. Trong những tấm khiên tự chế của giới chuyên nghiệp chưa từng xuất hiện khiên lớn, nguyên nhân là dokhiên lớn không thích hợp PK.
Hiện tại tên kỵ sĩ vìtấm khiên mà chịu thiệt thòi lớn, cú lăn người của Hàn Yên Nhu có thể coi như cực kỳ chuẩn, không đụng vào hắn, còn lợi dụng khiên để giấu mình, nhanh chóng áp sát vào lúc hắn không phát giác.
Tên quỷ kiếm sĩ trên trời nhìn thấy bènhét to nhắc nhở. Bấy giờ kỵ sĩ vẫn chưa kịp phản ứng, nhưng nghe đồng bọn gọi, hắn cũng không lơ tơ mơ nữa, lập tức đẩy khiên về trước đỉnh đầu, ra một cú Thuẫn Kích.
Nhưng Hàn Yên Nhu đã sớm lăn mình tránh sang một bên, chiến mâu trong tay đâm một cái, trúng quỷ kiếm sĩ còn đang lơ lửng. Đánhmục tiêu đang lơ lửng sẽ gâyhiệu ứng thổi bay. Quỷ kiếm sĩ bị mâu hất bay, trong khi bay sang hướng khác còn nghiên cứu xem đằng sau hang động có tên nào mai phục không.
Nhờ gã lớn tiếng nhắc nhở, cậu bạn thân cuối cùng cũng phát hiện ra có người trước mặt. Nhưng Đường Nhu đã không chú ý đến họ nữa, công kích vài cái, 2 người đứng trước mặt một người bị vượt qua, một người bị đánh bay, mục sư vốn được bảo vệ chặt chẽ bên trong đã hiển lộ trọn vẹn trước mặt cô.
Mục sư cũng không bi đát đến nỗi tay trói gà không chặt, thủ đoạn tự bảo vệ mình cũng có chút chút, song so với Đường Nhu thì vẫn chậm hơn. Ngón tay cô lướt như bay, chiến mâu trong tay Hàn Yên Nhu múa liên tục, không chiêu nào trượt khỏi người mục sư. Diệp Tu ở bên nhìn mà cực kỳ vui mừng. Lần công kích này, cuối cùng cũng có xíu xiu quy tắc rồi. Ít nhất cô bé hiểu được phương pháp kết hợp giữa kỹ năng và công kích thường. Với một người có lợi thế về tốc độ tay như Đường Nhu, nên nâng cao đấu pháp lấy việc công kích liên tục làm chủ.
Đội năm người này của Đạp Phá Hư Không gồm hai quỷ kiếm sĩ, một kỵ sĩ, một mục sư, còn có một pháp sư nguyên tố. Hai tên quỷ kiếm sĩ hoàn toàn bắt chước tổ hợp song quỷ của chiến đội Hư Không, một tên trận quỷ, một tên song tu quỷ.
Hiện tại hai tên quỷ kiếm sĩ đứng cùng một bên, kỵ sĩ bị bỏ lại đằng sau, Đường Nhu quan sát tình thế, liên tục công kích mục sư đang luống cuống tay chân, không đợi kỵ sĩ cùng quỷ kiếm sĩ tới cứu, cô đã dùng Lạc Hoa Chưởng đánh bay mục sư về phía pháp sư nguyên tố.
Pháp sư nguyên tố cũng không rảnh tay, hắn đang dùng pháp thuật tấn công Hàn Yên Nhu liên tục.
Nhưng cái khiến hắn buồn bực là, người ta giống như hoàn toàn không nhìn thấy pháp thuật của hắn, mặc cho hắn đánh mấy đòn pháp thuật vào người.
Mấy pháp thuật ấy không gián đoạn được công kích của Hàn Yên Nhu, mà ngay lúc này, dường như cô bất chợt nhận ra sự tồn tại của pháp sư nguyên tố, đánh bay mục sư xong lại nhắm mục tiêu tấn công kế tiếp là pháp sư nguyên tố. Trong khoảnh khắc ấy, pháp sư nguyên tố thậm chí còn vui mừng, hắn rốt cuộc không phải không khí nữa…
Đấu pháp của Đường Nhu hiện tại, đừng nói đến đám người này, ngay cả đại thần chuyên nghiệp như Diệp Tu cũng ngạc nhiên.
Cô bé luôn mạnh mẽ và ương bướng như thế, ý đồ của cô Diệp Tu đã nhìn ra, cô muốn bất chấp để bắt được mục sư. Bởi vì lý thuyết ăn sâu trong đầu cô: Không bắt được mục sư thì tiêu, bắt được mục sư mới tiếp tục được.
Đánh bay mục sư rồi lao về phía pháp sư nguyên tố, pháp sư nguyên tố đương nhiên phải lách mình tránh. Bấy giờHàn Yên Nhu của Đường Nhu đã gia tăng tất cả trạng thái ma pháp Huyễn Văn lên người, tốc độ đuổi theo như gió.
Pháp sư nguyên tố không có năng lực cận chiến, vội vứt tường băng cản trở. Kết quả Đường Nhu đánh thẳng vào tường băng. Kỹ năng sẽ sinh ra Huyễn Văn, dùng để công kích tường băng cô tuyệt đối không tiếc. Nháy mắt tường băng đã bị đánh nát, làm nguyên tố pháp sư trợn mắt há mồm.
Hắn đã không còn rõ, đây rốt cuộc là nhanh hay mạnh, hay vừa nhanh vừa mạnh?
Hàn Yên Nhu nhanh chóng xông qua tường băng, pháp sư nguyên tố có muốn kéo dài khoảng cách cũng đã muộn, bị một chiêu Thiên Kích đâm xiên giữa trời, rồi cô xoay người tung chưởng, pháp sư nguyên tố bị coi như bao cát mà đánh bay, đụng vào hai tên quỷ kiếm sĩ đang xông lên.
Diệp Tu ngồi bên ngó ngó, đấu pháp của Đường Nhu hóa ra bắt chước mình.
Trong trận chiến ở Khe Núi Nhất Tuyến ngày đó, một mình Diệp Tu khống chế nhiều kẻ địch, xem nhân vật của đối phương như côngcụ mà đẩy tới đánh lui, ý đồ của Đường Nhu hôm nay cũng như thế.
Diệp Tu phát hiện ra lại thở dài bất đắc dĩ. Đường Nhu có thể nghĩ thế cũng tốt, hơn nữa kỹ thuật của cô quả thực làm được nó. Nhưng Đường Nhu vẫn chỉ là một người mới, cô còn chưa làm rõ được tình hình hiện tại.
Loại đấu pháp này, Diệp Tu có thể dùng, nhưng cô không dùng được.
Nguyên nhân không phải kỹ thuật, cũng không phải kinh nghiệm mà nằm ở nghề nghiệp.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu là tán nhân, lúc tới level 20 cũng đã có 120 kỹ năng. Vì số lượng kỹ năng quá nhiều, mới tạo ra khả năng khống chế trận mạnh mẽ của Diệp Tu. Nhưng pháp sư chiến đấu của Đường Nhu cho dù lên 70 cũng khó có thể sở hữu nhiều kỹ năng như vậy.
Nói cách khác, khả năng khống chế của Diệp Tu thực ra không thể sử dụng trong tình huống bình thường. Muốn sử dụng đấu pháp như vậy, ngoại trừ tán nhân, vậy thì phải nhiều người cùng làm mới được. Chỉ có nhiều người mới có nhiều kỹ năng, mới thực hiện được phương thức đánh chồng chất.
Đường Nhu muốn thực hiện chỉ bằng một nghề, cô sẽ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề: CD của kỹ năng không kịp.
“Thế không được đâu.” Một khi đã nhìn ra, Diệp Tu cũng không thể nín thinh, lập tức lại gần bên tai Đường Nhu bảo.
“Sao vậy?” Đường Nhu hỏi mà chẳng thèm ngoảnhđầu.
“Làm như em không thể nào khống chế nổi cục diện, CD của kỹ năng không kịp, hơn nữa sử dụng kỹ năng nhiều lần, manasẽ không đủ dùng.” Diệp Tu nói.
“Vậy giết được nhiêu thì giết!” Đường Nhu nói.
“Hả?” Diệp Tu khẽ giật mình. Phương thức chiến đấu thỏa hiệp không phải phong cách của cô bé! Sao tự dưng thay đổi vậy?
“Tóm lại em sẽ cố làm hết sức.” Đường Nhu nói tiếp.
Diệp Tu toát mồ hôi. Quả nhiên, cô bé vẫn đang liều mạng đấy thôi.
Pháp sư nguyên tố bị đánh bay trở thành vũ khí phi hành, Đường Nhu lại chỉ huy Hàn Yên Nhu đánh người về phía mục sư. Năm người của Đạp Phá Hư Không cũng đã nhìn thấu ý đồ của Đường Nhu, đội ngũ của họ chọn kỵ sĩ làm chỉ huy, xem xét tình thế lúc này, hắn đột nhiên nảy ra một ý, hô to: “Xuống nước.”
“Nước?”
Ngày hôm nay, chữ “nước” đã gây ám ảnh nặng nề đến cả đội tinh anh. Họ chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên cặn bã như thế trong nước, chính vì vậy mấy chục mạngmới bị hai người hành te tua.
“Nhỏ không biết bơi!” Người chơi kỵ sĩ nhất thời không tìm ra từ, bèn nói một câu như thế.
Đối với một đội ngũ thành công, nghe lời chỉ huy là một điểm rất trọng yếu. Mục sư tuy còn chưa hiểu, nhưng vẫn nghe theo đội trưởng chỉ huy, vừa bị Hàn Yên Nhu đuổi đánh vừa dốc sức chạy về nơi có nước.
Đường Nhu không ngờ đối phương biết rõ điểm yếu của mình. Xuống nước… Cô quả thực không ứng phó được cục diện này. Với tốc độ di động của mình, cô có thể đuổi kịp mục sư ngăn hắn xuống nước. Nhưng nếu làm thế, thay đổi vị trí lại vừa vặn để mấy người phía sau có thể tiếp ứng được mục sư, chênh lệch khó lắm mới kéo ra sẽ biến mất.
“Xoay quanh.” Lúc này, một tiếng nói đột nhiên vang lên, Đường Nhu hơi chút giật mình, bỗng nhiên liền hiểu được. Chạy nhanh đến áp sát vào mục sư, tiếp theo ra một chưởng đem mục sư đẩy bay.
Tất cả mọi người đã tìm đúng mấu chốt của trận. Mục sư bay ngang, cả bọn cũng hấp tấp đuổi theo. Có điều pháp sư chiến đấu vẫn chiếm ưu thế về tốc độ nhờ Huyễn Văn, đến cùng nhanh hơn họ một bước. Mục sư vừa bò dậy còn quán triệt tinh thần xuống nước, ai ngờ Hàn Yên Nhu đã bay nhanh giết tới. Lần này Lạc Hoa Chưởng còn chưa CDxong, cô đành đổi sang dùng bộ liên chiêu Thiên Kích và Long Nha, tiễn bay mục sư thêm một đoạn.
“Nếu tính được phương hướng và khoảng cách, ắt có thể làm chúng không đuổi kịp.” Diệp Tu lại nói.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam