Toàn Chức Cao Thủ
Chương 319: Hại người không lợi mình
Nhảy cao khó hơn chạy vượt rào nhiều, đám tuyển thủ chuyên nghiệp đương nhiên hiểu rõ việc này. Tuy rằng việc so tài chỉ là trò tiêu khiển, thắng bại không quan trọng. Nhưng nếu cứ rơi khỏi bàn đạp liên tục thì không tránh khỏi chữ nhục. Ngôi Sao Cuối Tuần nhận được sự theo dõi của đông đảo fan Vinh Quang, không có tuyển thủ chuyên nghiệp nào sẽ tự nguyện dùng cách đó để fan không quên được mình.
Cho nên, những người dám đăng ký tham gia thi nhảy cao, tất phải có tài ở mặt này. Trò này của Vinh Quang, thực lực mới là tất cả. Nếu chia rõ thành thao tác, ý thức, kinh nghiệm, phản ứng v.v…, mỗi người chơi và tuyển thủ đều có mặt ưu khuyết trong từng kỹ xảo. Người có can đảm đăng ký nhảy cao, tuy không phải những bậc đại thần, nhưng nếu chỉ xác định thực lực bằng kỹ thuật nhảy cao, ai ai cũng thuộc top đầu.
Tô Mộc Tranh nhảy nhanh nhất, ba người kia lại không kém bao nhiêu. Nhảy được một chút mọi người bắt đầu nhảy theo mỗi cách khác nhau, cách nào cách nấy đều cao siêu. Bốn người nắm rất chắc kỹ thuật nhảy, vừa có thể đâm phá vừa vững bước bay lên. Chợt có người bị đánh rơi, nhưng cũng chẳng tụt xuống chót, thường tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ rơi xuống một chút đã lập tức nghĩ cách nhảy lên một bàn đạp bất kỳ để ngừng rơi.
Trò chơi có độ khó cao như vậy, thoáng cái đã phân rõ ràng người chơi cấp chuyên nghiệp và phổ thông. Khả năng thao tác của Đường Nhu dồn hết ở tốc độ tay, mà trò kỹ xảo chuyên nghiệp này lại cần năng lực đoán cự ly, đoán độ cao, rồi mới quyết định lực ấn phím mạnh nhẹ, cô có tốc độ tay cũng như không, hễ muốn nhảy qua một đoạn thì phải dừng lại xem xét, chậm rãi suy đoán.
Nếu so sánh, Trần Quả dự liệu vài chỗ nhanh hơn cô, tốc độ tổng thể tất nhiên sẽ nhanh hơn. Có một người chơi khác, tài nghệ cũng khá thành thạo, thành ra vị trí cả hai xêm xêm nhau. Nhưng người thứ tư lại thảm vô cùng, nói chung ở mặt này cực kỳ yếu, lảo đảo nhảy vài lần, không cần ai đẩy hay đụng, tự trượt chân rớt xuống hết lần này đến lần khác, thoáng chốc đã trở thành siêu sao của cả trận, đến độ khán giả trong nhà thi đấu cười mãi không thôi.
Ngay cả bình luận viên cũng rất quan tâm hắn, hồi đầu còn không ngừng khuyến khích hắn cố lên, sau cùng thì đành câm nín hết chỗ nói. Đây không phải chuyện cứ nỗ lực thì có thể thành công, kỹ thuật không có tất phải luyện.
Ông bạn nọ cứ rớt xuống là mọi người lại cười lăn lộn, thế nên hắn cũng quê và bực mình hết sức. Dõi mắt nhìn bảy người kia, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp đã nhảy cao đến không thấy tăm hơi, còn ba người chơi tuy bị bỏ xa một khoảng, nhưng ít ra vẫn vững bước bay lên.
Thấy tuyển thủ chuyên nghiệp vừa nhảy vừa chiến, người anh em nọ như nhận được gợi ý. Lỡ làm trò hề rồi, mình có thể kéo thêm vài em vào cho vui mà há?
Mà tay khán giả này vừa khéo lại là một thiện xạ, thuộc nghề công kích tầm xa. Vì vậy lần này sau khi hắn nhảy lên mấy cái, thấy không nắm chắc nữa sẽ ngừng nhảy, rồi lập tức rút súng bắn về phía ba người ở trên.
Ba người vẫn luôn chuyên tâm nhảy bàn đạp của mình. Trần Quả và Đường Nhu tất nhiên không công kích nhau, người còn lại vì thấy tuyển thủ chuyên nghiệp đã nhảy quá cao, họ ở đây đấu đá cũng không ích lợi gì. Ngộ nhỡ sơ suất té xuống lại phải nhảy từ đầu. Nên gã chẳng có mưu mô gì cả, chỉ tập trung nhảy đến tấm ván lơ lửng cuối cùng kia.
Cả ba ôm cùng một suy nghĩ, thế đéo nào phía dưới lại có thằng ăn không được thì đạp đổ. Mặt mũi chẳng còn nên quyết kéo cả lũ chết chùm.
Ngay khi hắn vừa nổ súng bắn, ba người bọn Trần Quả cũng luống ca luống cuống.
So với đám tuyển thủ chuyên nghiệp như Tô Mộc Tranh, kỹ thuật nhảy nhót của họ còn khá non nớt. Lúc không bị cản trở đã phải nhảy hết sức cẩn thận. Nay một phát đạn bay lên, vừa phải tránh vừa phải nhảy, thoáng chốc rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Một tiếng “Cạch” vang lên. Tên khán giả này thấy bắn thường không đã, bèn dùng kỹ năng “Barret Bắn Tỉa” của thiện xạ mà Chu Trạch Khải đã từng sử dụng trong cuộc thi chạy.
Đạn lên nòng, sau đó vang lên tiếng “Pằng”.
Một súng này bắn về phía Trục Yên Hà của Trần Quả, cô chơi trò này lâu như vậy, sao lại không biết “Barret Bắn Tỉa” uy lực nhường nào. Một súng bắn tới, cô không đủ trình để đoán được đường bay của đạn có trúng đích hay không. Hết cách, cô không thể làm gì khác hơn là né tránh. Nhưng bàn đạp nhỏ lại không đủ chỗ, muốn né chỉ có thể nhảy sang một bàn đạp khác. Barret Bắn Tỉa sao có thể chừa cho người ta nhiều thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng đến vậy, Trần Quả vừa nhìn thấy lửa đạn bay về phía mình đã hồi hả chọn một bàn đạp khác nhảy sang.
Đạn rít gió bay qua không trúng Trục Yên Hà, thế nhưng do vội vã mà nhảy, cô không thể đạp chính xác vào bàn đạp, Trục Yên Hà hụt chân, thân thể khẽ nghiêng và ngã xuống.
Trần Quả vội vã nã pháo giữa không trung, muốn dùng Phi Pháo để Trục Yên Hà rơi trúng một bàn đạp nào đấy. Nhưng với trình độ của cô, muốn thực hiện việc này lại không dựa vào sức phán đoán và kỹ thuật, mà thuần túy là nhắm mắt làm bừa.
Tiếc hơn là, bừa cũng hụt, Phi Pháo bay ra, Trục Yên Hà thật sự rơi trúng một bàn đạp, song không thể đứng ổn định, qua mấy pha bắn tới bắn lui, trực tiếp ngữa mặt rơi thẳng xuống dưới cùng.
Trần Quả giận dữ.
Mọi người cạnh tranh nhau, có bị trúng chiêu cũng không tính, dù sao đây là quy tắc của trò chơi. Nhưng tên người chơi bên dưới kia, ai cũng biết kỹ thuật của hắn quá cùi, không thể nào hoàn thành cả cuộc thi. Có thể nói là sớm rớt từ vòng gửi xe rồi. Kết quả người này thà hại người không lợi mình, bản thân không nhảy được, còn muốn phá đám người khác, không phong độ gì cả.
Trục Yên Hà vừa rơi xuống đất đã lăn người đứng lên, chĩa pháo hạng nặng bắn liên tục vào tên thiện xạ đang ở trên không.
Tên ôn thần xả súng nọ như tìm được trò mới, hí hửng bắt đầu chiến với Trần Quả. Trận so tài nhảy cao, hai khán giả được chọn thi đấu cứ thế mà PK nhau trên mặt đất, đây là việc xưa này chưa từng có.
Khán giả đầu tiên há hốc mồm, nhưng thình lình nhớ đến thực lực siêu mạnh của Trục Yên Hà ở trong video, bèn phát hiện đây sẽ là trò hay, sau khi có đứa dẫn đầu vỗ tay, mấy đứa khác tất nhiên vỗ tay theo.
Người chơi thiện xạ kia cũng hiểu sai ý, còn tưởng hành động bắn rơi người của mình được quần chúng ủng hộ, làm hắn mở cờ trong bụng, đánh càng thêm hăng say.
So đấu trên mặt đất bằng phẳng, trình độ của tay thiện xạ không nát như kỹ thuật nhảy nhót ban nãy. Sau khi hai người bắn nhau một trận, Trần Quả không thể nắm chắc chắn phần thắng. Khán giả nhìn một hồi, lại không thấy thực lực mà mọi người mong đợi từ Trục Yên Hà, ai nấy đều khó hiểu.
Trục Yên Hà hôm ấy có người đánh thay.
Thật ra rất nhiều người biết chuyện này. Ví dụ như những người từng theo dõi xuyên suốt quá trình ở khu 10, ai cũng biết người điều khiển đằng sau Trục Yên Hà là Quân Mạc Tiếu. Nhưng chuyện đó không được lan truyền rộng rãi, dẫn đến đại bộ phận người coi video không hề biết.
Trên mặt đất, hai người đánh tưng bừng. Trên không trung, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp cũng liên tiếp đấu đá nhau. Chính giữa, tên khán giả được chọn không quan tâm chuyện khác, chỉ tiếp tục chăm chú nhảy lên trước, mà nhân vật của Đường Nhu thì dừng lại, sau khi nhìn Trần Quả đánh ngang tay với người nọ, cô lập tức không chút do dự, bước ngay khỏi bàn đạp, nhảy thẳng xuống đất.
Trên khán đài mọi người kinh hô. Đường Nhu vẫn rất đỗi thong thả. Chỉ đơn giản nhảy tới nhảy lui như vậy, cô quả thực chưa đủ trình, nhưng nói riêng về PK, cô lại có chút tự tin.
Tay thiện xạ còn đang cùng Trục Yên Hà của Trần Quả bắn nhau, chẳng mảy may biết rằng tai họa đã giáng từ trên trời xuống. Đường Nhu phi thân xuống, trực tiếp đâm một mâu ở giữa không trung. Cái tên đang xả súng hăng say kia trúng mâu bèn lảo đảo ngay. Nhân vật của Đường Nhu không dùng bất cứ cách gì mà cứ rơi thẳng xuống, độ cao quá lớn, thanh máu lúc đáp xuống đất đã tụt hết phân nửa. Còn Trục Yên Hà vừa rơi vừa Phi Pháo bắn liên tục, mặc dù không lần nào đứng vững, nhưng cũng nhờ vậy mà hóa giải phần lớn những thương tổn do chấn động khi rơi, sau cùng đáp xuống đất an toàn.
Người chơi thiện xạ trong lúc lảo đảo chỉnh góc nhìn qua, thấy nhân vật của Đường Nhu tự mình đánh mất nửa cái mạng, cười ha hả, cho rằng đó là một tay mơ. Nhưng hắn biết đằng sau nhân vật này là một cô em cực kỳ xinh đẹp, vì vậy tự nhiên đùa giỡn: “Mỹ nữ té đau không? Có muốn anh đỡ không?”
Hoạt động của ngày hai chủ yếu để giao lưu, không cấm tiếng nói như thi đấu chính quy, tuyển thủ hoàn toàn có thể trò chuyện trao đổi.
Nhân vật từ trên cao té xuống, ngoại trừ rớt sinh mệnh, còn dựa vào độ cao mà xuất hiện tỷ lệ bị cứng người. Đường Nhu không biết chuyện này, chưa có ai nói với cô cả. Cô vốn muốn ra tay, lại phát hiện mình rơi vào trạng thái tê cứng không nhúc nhích được. Đây vốn là một cơ hội tốt để đối phương đánh trả, ai dè người ta bận dẻo miệng ghẹo gái nên không vội ra tay.
Chờ hắn nói hết lời, trạng thái tê cứng cũng kết thúc. Đường Nhu lập tức cho nhân vật đâm một chiêu Long Nha sang.
Pháp sư chiến đấu max cấp đã có toàn bộ kỹ năng, nhưng Đường Nhu chỉ mới tiếp xúc với những kỹ năng dưới 40, cô sẽ không dùng những kỹ năng cấp cao xa lạ kia. Ban nãy lúc thêm điểm, cô tăng max những kỹ năng mình từng dùng, còn điểm thừa thì tăng đại một lượt.
Đường Nhu rất nghiêm túc với trận đấu này, cô không định thử nghiệm những kỹ năng cấp cao chưa từng dùng, chỉ chọn cho mình những kỹ năng quen thuộc.
Bàn đến PK chiến đấu, Đường Nhu đã trên cơ đám người chơi thường. Người chơi thiện xạ lập tức bị làm thịt đến răng rơi đầy đất, nào còn tâm tư trêu ghẹo gái đẹp nữa. Trục Yên Hà của Trần Quả cũng vọt tới, không chút nào khách khí xông lên cùng Đường Nhu hai đánh một, tình cảnh ông bạn nọ tất nhiên càng gian nan.
Hoạt động chưa bao giờ xảy ra việc này trong bao nhiêu năm qua, đến bình luận viên còn không theo kịp. Sau một lúc lâu mới nói được một câu: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì hai bạn khán giả xinh đẹp kia vừa lập thành một đội…”
Mà bấy giờ người kinh ngạc không chỉ mỗi khán giả, ngay cả khu chỗ ngồi của đám tuyển thủ chuyên nghiệp cũng theo dõi một cách nghiêm túc.
“Người chơi pháp sư chiến đấu hình như rất giỏi.” Một người nhìn trận so tài giữa sân mà nhận xét.
“Thao tác rất nhanh.” Tuyển thủ chuyên nghiệp có đẳng cấp, mới nhìn đã phát hiện ngay điểm mạnh nhất của Đường Nhu.
“Aiz, nhưng cô bé vẫn chưa rành rõi lắm, sao chỗ vừa nãy không ra tiếp một chiêu Nộ Long chứ?” Một người tiếc nuối bảo rằng.
Nộ Long Xuyên Tâm, một kỹ năng cao cấp của pháp sư chiến đấu cấp 60, giờ vẫn chưa nằm trong ý thức tấn công của Đường Nhu.
Cho nên, những người dám đăng ký tham gia thi nhảy cao, tất phải có tài ở mặt này. Trò này của Vinh Quang, thực lực mới là tất cả. Nếu chia rõ thành thao tác, ý thức, kinh nghiệm, phản ứng v.v…, mỗi người chơi và tuyển thủ đều có mặt ưu khuyết trong từng kỹ xảo. Người có can đảm đăng ký nhảy cao, tuy không phải những bậc đại thần, nhưng nếu chỉ xác định thực lực bằng kỹ thuật nhảy cao, ai ai cũng thuộc top đầu.
Tô Mộc Tranh nhảy nhanh nhất, ba người kia lại không kém bao nhiêu. Nhảy được một chút mọi người bắt đầu nhảy theo mỗi cách khác nhau, cách nào cách nấy đều cao siêu. Bốn người nắm rất chắc kỹ thuật nhảy, vừa có thể đâm phá vừa vững bước bay lên. Chợt có người bị đánh rơi, nhưng cũng chẳng tụt xuống chót, thường tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ rơi xuống một chút đã lập tức nghĩ cách nhảy lên một bàn đạp bất kỳ để ngừng rơi.
Trò chơi có độ khó cao như vậy, thoáng cái đã phân rõ ràng người chơi cấp chuyên nghiệp và phổ thông. Khả năng thao tác của Đường Nhu dồn hết ở tốc độ tay, mà trò kỹ xảo chuyên nghiệp này lại cần năng lực đoán cự ly, đoán độ cao, rồi mới quyết định lực ấn phím mạnh nhẹ, cô có tốc độ tay cũng như không, hễ muốn nhảy qua một đoạn thì phải dừng lại xem xét, chậm rãi suy đoán.
Nếu so sánh, Trần Quả dự liệu vài chỗ nhanh hơn cô, tốc độ tổng thể tất nhiên sẽ nhanh hơn. Có một người chơi khác, tài nghệ cũng khá thành thạo, thành ra vị trí cả hai xêm xêm nhau. Nhưng người thứ tư lại thảm vô cùng, nói chung ở mặt này cực kỳ yếu, lảo đảo nhảy vài lần, không cần ai đẩy hay đụng, tự trượt chân rớt xuống hết lần này đến lần khác, thoáng chốc đã trở thành siêu sao của cả trận, đến độ khán giả trong nhà thi đấu cười mãi không thôi.
Ngay cả bình luận viên cũng rất quan tâm hắn, hồi đầu còn không ngừng khuyến khích hắn cố lên, sau cùng thì đành câm nín hết chỗ nói. Đây không phải chuyện cứ nỗ lực thì có thể thành công, kỹ thuật không có tất phải luyện.
Ông bạn nọ cứ rớt xuống là mọi người lại cười lăn lộn, thế nên hắn cũng quê và bực mình hết sức. Dõi mắt nhìn bảy người kia, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp đã nhảy cao đến không thấy tăm hơi, còn ba người chơi tuy bị bỏ xa một khoảng, nhưng ít ra vẫn vững bước bay lên.
Thấy tuyển thủ chuyên nghiệp vừa nhảy vừa chiến, người anh em nọ như nhận được gợi ý. Lỡ làm trò hề rồi, mình có thể kéo thêm vài em vào cho vui mà há?
Mà tay khán giả này vừa khéo lại là một thiện xạ, thuộc nghề công kích tầm xa. Vì vậy lần này sau khi hắn nhảy lên mấy cái, thấy không nắm chắc nữa sẽ ngừng nhảy, rồi lập tức rút súng bắn về phía ba người ở trên.
Ba người vẫn luôn chuyên tâm nhảy bàn đạp của mình. Trần Quả và Đường Nhu tất nhiên không công kích nhau, người còn lại vì thấy tuyển thủ chuyên nghiệp đã nhảy quá cao, họ ở đây đấu đá cũng không ích lợi gì. Ngộ nhỡ sơ suất té xuống lại phải nhảy từ đầu. Nên gã chẳng có mưu mô gì cả, chỉ tập trung nhảy đến tấm ván lơ lửng cuối cùng kia.
Cả ba ôm cùng một suy nghĩ, thế đéo nào phía dưới lại có thằng ăn không được thì đạp đổ. Mặt mũi chẳng còn nên quyết kéo cả lũ chết chùm.
Ngay khi hắn vừa nổ súng bắn, ba người bọn Trần Quả cũng luống ca luống cuống.
So với đám tuyển thủ chuyên nghiệp như Tô Mộc Tranh, kỹ thuật nhảy nhót của họ còn khá non nớt. Lúc không bị cản trở đã phải nhảy hết sức cẩn thận. Nay một phát đạn bay lên, vừa phải tránh vừa phải nhảy, thoáng chốc rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Một tiếng “Cạch” vang lên. Tên khán giả này thấy bắn thường không đã, bèn dùng kỹ năng “Barret Bắn Tỉa” của thiện xạ mà Chu Trạch Khải đã từng sử dụng trong cuộc thi chạy.
Đạn lên nòng, sau đó vang lên tiếng “Pằng”.
Một súng này bắn về phía Trục Yên Hà của Trần Quả, cô chơi trò này lâu như vậy, sao lại không biết “Barret Bắn Tỉa” uy lực nhường nào. Một súng bắn tới, cô không đủ trình để đoán được đường bay của đạn có trúng đích hay không. Hết cách, cô không thể làm gì khác hơn là né tránh. Nhưng bàn đạp nhỏ lại không đủ chỗ, muốn né chỉ có thể nhảy sang một bàn đạp khác. Barret Bắn Tỉa sao có thể chừa cho người ta nhiều thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng đến vậy, Trần Quả vừa nhìn thấy lửa đạn bay về phía mình đã hồi hả chọn một bàn đạp khác nhảy sang.
Đạn rít gió bay qua không trúng Trục Yên Hà, thế nhưng do vội vã mà nhảy, cô không thể đạp chính xác vào bàn đạp, Trục Yên Hà hụt chân, thân thể khẽ nghiêng và ngã xuống.
Trần Quả vội vã nã pháo giữa không trung, muốn dùng Phi Pháo để Trục Yên Hà rơi trúng một bàn đạp nào đấy. Nhưng với trình độ của cô, muốn thực hiện việc này lại không dựa vào sức phán đoán và kỹ thuật, mà thuần túy là nhắm mắt làm bừa.
Tiếc hơn là, bừa cũng hụt, Phi Pháo bay ra, Trục Yên Hà thật sự rơi trúng một bàn đạp, song không thể đứng ổn định, qua mấy pha bắn tới bắn lui, trực tiếp ngữa mặt rơi thẳng xuống dưới cùng.
Trần Quả giận dữ.
Mọi người cạnh tranh nhau, có bị trúng chiêu cũng không tính, dù sao đây là quy tắc của trò chơi. Nhưng tên người chơi bên dưới kia, ai cũng biết kỹ thuật của hắn quá cùi, không thể nào hoàn thành cả cuộc thi. Có thể nói là sớm rớt từ vòng gửi xe rồi. Kết quả người này thà hại người không lợi mình, bản thân không nhảy được, còn muốn phá đám người khác, không phong độ gì cả.
Trục Yên Hà vừa rơi xuống đất đã lăn người đứng lên, chĩa pháo hạng nặng bắn liên tục vào tên thiện xạ đang ở trên không.
Tên ôn thần xả súng nọ như tìm được trò mới, hí hửng bắt đầu chiến với Trần Quả. Trận so tài nhảy cao, hai khán giả được chọn thi đấu cứ thế mà PK nhau trên mặt đất, đây là việc xưa này chưa từng có.
Khán giả đầu tiên há hốc mồm, nhưng thình lình nhớ đến thực lực siêu mạnh của Trục Yên Hà ở trong video, bèn phát hiện đây sẽ là trò hay, sau khi có đứa dẫn đầu vỗ tay, mấy đứa khác tất nhiên vỗ tay theo.
Người chơi thiện xạ kia cũng hiểu sai ý, còn tưởng hành động bắn rơi người của mình được quần chúng ủng hộ, làm hắn mở cờ trong bụng, đánh càng thêm hăng say.
So đấu trên mặt đất bằng phẳng, trình độ của tay thiện xạ không nát như kỹ thuật nhảy nhót ban nãy. Sau khi hai người bắn nhau một trận, Trần Quả không thể nắm chắc chắn phần thắng. Khán giả nhìn một hồi, lại không thấy thực lực mà mọi người mong đợi từ Trục Yên Hà, ai nấy đều khó hiểu.
Trục Yên Hà hôm ấy có người đánh thay.
Thật ra rất nhiều người biết chuyện này. Ví dụ như những người từng theo dõi xuyên suốt quá trình ở khu 10, ai cũng biết người điều khiển đằng sau Trục Yên Hà là Quân Mạc Tiếu. Nhưng chuyện đó không được lan truyền rộng rãi, dẫn đến đại bộ phận người coi video không hề biết.
Trên mặt đất, hai người đánh tưng bừng. Trên không trung, bốn tuyển thủ chuyên nghiệp cũng liên tiếp đấu đá nhau. Chính giữa, tên khán giả được chọn không quan tâm chuyện khác, chỉ tiếp tục chăm chú nhảy lên trước, mà nhân vật của Đường Nhu thì dừng lại, sau khi nhìn Trần Quả đánh ngang tay với người nọ, cô lập tức không chút do dự, bước ngay khỏi bàn đạp, nhảy thẳng xuống đất.
Trên khán đài mọi người kinh hô. Đường Nhu vẫn rất đỗi thong thả. Chỉ đơn giản nhảy tới nhảy lui như vậy, cô quả thực chưa đủ trình, nhưng nói riêng về PK, cô lại có chút tự tin.
Tay thiện xạ còn đang cùng Trục Yên Hà của Trần Quả bắn nhau, chẳng mảy may biết rằng tai họa đã giáng từ trên trời xuống. Đường Nhu phi thân xuống, trực tiếp đâm một mâu ở giữa không trung. Cái tên đang xả súng hăng say kia trúng mâu bèn lảo đảo ngay. Nhân vật của Đường Nhu không dùng bất cứ cách gì mà cứ rơi thẳng xuống, độ cao quá lớn, thanh máu lúc đáp xuống đất đã tụt hết phân nửa. Còn Trục Yên Hà vừa rơi vừa Phi Pháo bắn liên tục, mặc dù không lần nào đứng vững, nhưng cũng nhờ vậy mà hóa giải phần lớn những thương tổn do chấn động khi rơi, sau cùng đáp xuống đất an toàn.
Người chơi thiện xạ trong lúc lảo đảo chỉnh góc nhìn qua, thấy nhân vật của Đường Nhu tự mình đánh mất nửa cái mạng, cười ha hả, cho rằng đó là một tay mơ. Nhưng hắn biết đằng sau nhân vật này là một cô em cực kỳ xinh đẹp, vì vậy tự nhiên đùa giỡn: “Mỹ nữ té đau không? Có muốn anh đỡ không?”
Hoạt động của ngày hai chủ yếu để giao lưu, không cấm tiếng nói như thi đấu chính quy, tuyển thủ hoàn toàn có thể trò chuyện trao đổi.
Nhân vật từ trên cao té xuống, ngoại trừ rớt sinh mệnh, còn dựa vào độ cao mà xuất hiện tỷ lệ bị cứng người. Đường Nhu không biết chuyện này, chưa có ai nói với cô cả. Cô vốn muốn ra tay, lại phát hiện mình rơi vào trạng thái tê cứng không nhúc nhích được. Đây vốn là một cơ hội tốt để đối phương đánh trả, ai dè người ta bận dẻo miệng ghẹo gái nên không vội ra tay.
Chờ hắn nói hết lời, trạng thái tê cứng cũng kết thúc. Đường Nhu lập tức cho nhân vật đâm một chiêu Long Nha sang.
Pháp sư chiến đấu max cấp đã có toàn bộ kỹ năng, nhưng Đường Nhu chỉ mới tiếp xúc với những kỹ năng dưới 40, cô sẽ không dùng những kỹ năng cấp cao xa lạ kia. Ban nãy lúc thêm điểm, cô tăng max những kỹ năng mình từng dùng, còn điểm thừa thì tăng đại một lượt.
Đường Nhu rất nghiêm túc với trận đấu này, cô không định thử nghiệm những kỹ năng cấp cao chưa từng dùng, chỉ chọn cho mình những kỹ năng quen thuộc.
Bàn đến PK chiến đấu, Đường Nhu đã trên cơ đám người chơi thường. Người chơi thiện xạ lập tức bị làm thịt đến răng rơi đầy đất, nào còn tâm tư trêu ghẹo gái đẹp nữa. Trục Yên Hà của Trần Quả cũng vọt tới, không chút nào khách khí xông lên cùng Đường Nhu hai đánh một, tình cảnh ông bạn nọ tất nhiên càng gian nan.
Hoạt động chưa bao giờ xảy ra việc này trong bao nhiêu năm qua, đến bình luận viên còn không theo kịp. Sau một lúc lâu mới nói được một câu: “Nếu tôi không nhìn lầm, thì hai bạn khán giả xinh đẹp kia vừa lập thành một đội…”
Mà bấy giờ người kinh ngạc không chỉ mỗi khán giả, ngay cả khu chỗ ngồi của đám tuyển thủ chuyên nghiệp cũng theo dõi một cách nghiêm túc.
“Người chơi pháp sư chiến đấu hình như rất giỏi.” Một người nhìn trận so tài giữa sân mà nhận xét.
“Thao tác rất nhanh.” Tuyển thủ chuyên nghiệp có đẳng cấp, mới nhìn đã phát hiện ngay điểm mạnh nhất của Đường Nhu.
“Aiz, nhưng cô bé vẫn chưa rành rõi lắm, sao chỗ vừa nãy không ra tiếp một chiêu Nộ Long chứ?” Một người tiếc nuối bảo rằng.
Nộ Long Xuyên Tâm, một kỹ năng cao cấp của pháp sư chiến đấu cấp 60, giờ vẫn chưa nằm trong ý thức tấn công của Đường Nhu.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam