Toàn Chức Cao Thủ
Chương 309: Lấy hạ khắc thượng
Kiều Nhất Phàm vừa quan sát trận đấu vừa trở về ghế ngồi của chiến đội Vi Thảo.
“Nhất Phàm!” Ngoại trừ Cao Anh Kiệt vui vẻ gọi cậu, những người khác chỉ khẽ lườm nguýt.
Nếu là trước kia, Kiều Nhất Phàm nhất định sẽ xấu hổ, nhưng sau khi ra ngoài, tâm trạng của cậu không còn như trước nữa. Chiến đội khinh thường cậu, cậu cũng không quan tâm. Chỉ cần bản thân có thực lực thì lo gì không có chỗ đi.
“Đi WC!” Kiều Nhất Phàm vừa cười nói với Cao Anh Kiệt vừa lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu ta, đây vốn là vị trí của cậu.
“Đường Hạo đang khiêu chiến Lâm Kính Ngôn! Không lễ phép gì cả, lên sân khấu đòi lấy hạ khắc thượng, còn dùng cả tài khoản của bản thân, hẳn là muốn đánh thật.” Đợi Kiều Nhất Phàm ngồi vào chỗ, Cao Anh Kiệt vội kể tình hình trận đấu cho cậu nghe.
“Ừ” Kiều Nhất Phàm gật đầu liên tục, tức khắc tập trung nhìn trận đấu, trong lòng lại thầm cảm kích. Cậu biết những lời của cậu bạn thân không chỉ đơn giản là tăng cao trào của trận. Cao Anh Kiệt muốn dùng lời nói để Kiều Nhất Phàm phân tâm. Hiển nhiên, trận đấu vừa rồi thất bại, có là ai cũng không thoải mái trong lòng. Cao Anh Kiệt là người hay xấu hổ, khuyên bảo trực tiếp không hợp với cậu ta, đành dùng cách lóng nga lóng ngóng này giúp Kiều Nhất Phàm không để ý đến nữa.
Các tuyển thủ ngồi hàng trên đang thảo luận, loáng thoáng truyền đến tai Kiều Nhất Phàm, mọi người đang bàn về trận này, cũng không ít người so sánh với trận giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi.
Hiển nhiên tân binh khiêu chiến của mùa này không giống trước đây. Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi là đánh thật, tân binh chẳng chút nhân nhượng mà đánh bại đàn anh đội trưởng.
Còn trận Đường Hạo đấu với Lâm Kính Ngôn, ngay từ thái độ ban đầu của Đường Hạo, ai cũng biết sẽ có chuyện để hóng. Quả nhiên, hai bên vừa mở màn đã nhanh chóng quấn lấy nhau, không hề có ý nhường đối phương. Câu kia của Đường Hạo đã chặn hết đường lui, đến lúc này mà Lâm Kính Ngôn còn nhượng bộ, tất sẽ làm người ta cảm thấy mình mất hết phong độ. Muốn nhường cũng phải thu phục được Đường Hạo đã, sau đó mời chừa cho gã bậc thang leo xuống, đó mới là phong độ.
Nhưng đấy chỉ là tình huống lý tưởng, Đường Hạo vốn không phải một tân binh bình thường, đổi lại ở những nơi khác, đám tân binh sẽ khinh thường việc dùng thân phận tân binh khiêu chiến trong trận đấu giống vậy, trong lòng họ đều cảm thấy mình đứng ngang hàng với những bậc tiền bối cao thủ.
Có điều, Liên minh lại hy vọng màn khiêu chiến sẽ có sự tham gia của những tân binh trình độ cao, cũng vì suy xét ấy mà gia hạn tư cách tân binh tham gia thành hai năm.
Cách Đường Hạo khiêu chiến không hợp với lẽ thường của tân binh khiêu chiến, nhưng chắc chắn thu hút hơn nhiều, cứ nhìn tiếng reo hò trên khán đài là biết. Bầu không khí trận này còn nóng hơn trận trước.
Các phóng viên vốn cho rằng trận đấu giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi sẽ trở thành đầu đề hot nhất đêm nay, giờ cả bọn hưng phấn vô cùng.
Giật tít Cao Anh Kiệt đánh bại Vương Kiệt Hi đủ kiếm lời, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu tân binh thiên tài kia không hợp làm nhân vật trang đầu, sao có thể so với câu “Lấy hạ khắc thượng!” giật tít của Đường Hạo chứ?
Đám phóng viên thưởng thức trận đấu, không ít người đã bắt đầu vắt óc chém bài. Giữa sân đấu ngày càng kịch liệt, chỉ cần là tay lão làng của Vinh Quang đều có thể nhìn thấy tình huống không ổn của Lâm Kính Ngôn.
Vương giả lưu manh ngày xưa đã xuống dốc, đó đã là sự thật không hề che giấu. Tuy nhân vật Đường Tam Đả mạnh hơn Đức Lý La của Đường Hạo, nhưng Lâm Kính Ngôn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Đường Hạo phản ứng và thao tác nhanh hơn, mới vào trận đấu đã chủ động tiến công. Còn phản ứng và thao tác của Lâm Kính Ngôn đã không còn khí thế như vậy, hết thảy nhờ vào kinh nghiệm rừng càng già càng cay để ứng phó Đường Hạo. Hắn biết rõ, đừng bảo giữ phong độ, có thể an toàn rời khỏi trận này đã là hy vọng xa vời.
Hy vọng duy nhất của hắn là Đường Hạo có thể sơ suất.
Người mới bước vào con đường chuyên nghiệp chưa tới hai năm, có sai cũng không đáng kinh ngạc. Lâm Kính Ngôn cay nghiệt chống đỡ cuộc chiến, kéo dài thời gian, hy vọng phản kích bằng sai lầm của Đường Hạo. Nếu chạm mặt trực tiếp, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lâm Kính Ngôn đã làm được những đòn ứng phó tốt nhất có thể của mình, nhưng kết quả không hề phát triển theo hướng hắn muốn.
Đường Hạo tất nhiên có sai, nhưng gã phản ứng rất nhanh, chữa sai cũng không chậm, có những lỗi Lâm Kính Ngôn vừa mới phát hiện, định bắt lấy thì Đường Hạo đã bù đắp lại ngay.
Còn những lỗi hắn đã nắm giữ được, tỷ lệ thương tổn không thể sánh bằng thương tổn mà Đường Hạo liều mạng tấn công hắn.
Lâm Kính Ngôn biết mình quá chậm. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Đường Hạo bù vào những sơ hở mà mình bắt không kịp. Còn những sơ hở bắt được, hắn lại không thể lợi dụng tối ưu, thao tác của Đường Hạo quá nhanh, luôn nhanh chóng hóa giải đòn phản kích của hắn.
Chẳng còn cơ hội nữa sao?
Rất nhiều người nghĩ vậy. Nhưng sự kiên nhẫn của lão tướng không cho phép mình buông tay sớm, Lâm Kính Ngôn vẫn kiên trì, chờ đợi cơ hội.
Chưa đến phút cuối cùng, ai cũng không biết trước kết quả, có lẽ một sai lầm trí mạng đang chờ đợi hắn ở phía trước, hiện tại buông tay còn quá sớm.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lấy hạ khắc thượng có lẽ đang được thực hiện rất hoàn mỹ.
Lâm Kính Ngôn và Đường Hạo không phải tuyển thủ thuộc sân nhà, fan hâm mộ của hai bên xấp xỉ nhau. Đường Hạo cũng không phải tân binh chưa bao giờ thi đấu chính thức như Cao Anh Kiệt hay Kiều Nhất Phàm. Phát huy cấp thần của mùa giải này đã nhanh chóng giúp gã thu hút được không ít fan.
Từ tiếng reo hò của người ủng hộ, hẳn nhiên có thể nhìn thấy tình thế chênh lệch của hai bên.
Phía Lâm Kính Ngôn chủ yếu đều bảo hắn cố lên, là cổ vũ, là động viên.
Còn bên Đường Hạo thì sao? Fan hâm mộ la hét điên cuồng, không hề có nội dung gì, rõ ràng cả lũ đã hưng phấn đến phát cuồng.
Đường Hạo liều mình tấn công càng trở nên hoang dại hơn, nghề lưu manh vốn không thuộc loại hình dồn sức đánh trực tiếp, mấy kỹ năng như Cục Gạch, Ném Cát, Bôi Độc nghe thôi cũng đủ thấy hèn hạ. Mà Đức Lý La của Đường Hạo lúc này lại tạo cảm giác mạnh mẽ của một nhà quyền pháp hệ Vật Lộn.
Công kích công kích, không ngừng công kích.
Chờ đợi chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi.
Cảm xúc của fan hâm mộ bên ngoài không chút ảnh hưởng tới lão tướng như Lâm Kính Ngôn, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi lỗi sai không biết có xuất hiện hay không kia.
Đã có!
Ngay khi thanh HP biến thành máu đỏ, hai mắt Lâm Kính Ngôn tỏa sáng, Đường Hạo đang dồn sức đánh chợt không bắt kịp thao tác, lộ ra một lỗi sai cực lớn. Với một trận đấu đã gần kết thúc, một lỗi sai không đủ xoay chuyển cục diện, nhưng có thể tính là khởi đầu cho sự nghịch chuyển
Lâm Kính Ngôn không nghĩ nhiều, bắt lấy cơ hội này, Đường Tam Đả của hắn xông lên.
Tay phải nhanh chóng thò đến, Đường Tam Đả dùng Khóa Yết Hầu, vụt hướng về phía Đức Lý La của Đường Hạo.
Nhưng Đường Hạo vốn không nhìn thấy lại như biết được nó, Đức Lý La đột nhiên lướt sang ngang.
Lâm Kính Ngôn giật mình, định bụng điều chỉnh, màn hình trước mặt chợt tối sầm, chân Đức Lý La co lại phi tới, hai đầu gối đánh mạnh vào ót Đường Tam Đả.
Kỹ năng của lưu manh: Tập Kích Gối Cường Lực.
Lâm Kính Ngôn biết mình không xong rồi, đối phương đã chuẩn bị trước, sơ hở ấy chính là cạm bẫy ư?
Tập Kích Gối Cường Lực không đủ đánh bại đối thủ, nhưng trong chớp mắt Đức Lý La phi đến chỗ Đường Tam Đả, chợt đưa tay ra cản, một kỹ năng Chặn Hổ Núi đánh Đường Tam Đả ngã ngửa.
Đức Lý La di chuyển theo, động tác còn nhanh hơn Chịu Thân của Đường Tam Đả, Đường Tam Đả chưa kịp đứng dậy đã bị Đức Lý La ấn ngã xuống đất, hàng loạt cú đấm nối gót như mưa.
Kỹ năng của lưu manh: Bá Vương Liên Quyền.
Lâm Kính Ngôn rất quen thuộc lưu manh, biết rõ thương tổn do kỹ năng này gây ra, lại nhìn thanh HP của mình, lúc này đây, hắn không còn hy vọng gì nữa.
Dưới thao tác điên cuồng của Đường Hạo, Bá Vương Liên Quyền càng nhanh hơn, nhiều hơn, mà khi đòn tấn công chấm dứt, thanh HP của Đường Tam Đã cũng đã sạch trơn, không thể đứng lên được nữa. Hai chữ “Vinh Quang” hiện ra trước màn hình, MC lớn tiếng tuyên bố người thắng cuộc.
Lấy hạ khắc thượng đã được thực hiện một cách hoàn mỹ.
Cánh nhà báo chỉ cần lợi nhuận, họ sẽ không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị bên nào.
Hai tuyển thủ đi xuống khỏi bục, bắt tay nhau giữa sàn đấu.
“Đánh tốt lắm…” Lâm Kính Ngôn cố gắng mỉm cười, nhiều năm dốc sức trong giới chuyên nghiệp, hắn đã quen với việc không lộ ra cảm xúc ở bất kỳ thời điểm gì.
“Lấy hạ khắc thượng.” Đường Hạo bắt tay Lâm Kính Ngôn, chỉ lặp lại bốn chữ.
Ngay cả MC cũng cảm thấy lúng túng, đang chuẩn bị đến giải vây, màn bắt tay đã kết thúc. Đường Hạo đứng thẳng lưng, vẫy tay với khán giả, sau đó đi thẳng xuống sân khấu.
MC đáng thương nhìn Lâm Kính Ngôn, chính hắn ta cũng không biến nên chuyển màn thế nào.
Lâm Kính Ngôn khẽ cười với MC, sau đó vẫy tay với người xem bốn phía, lẳng lặng rời sân khấu. Nếu là người bình thường, tuổi của hắn không hề lớn, nhưng trong vòng đấu e-sport này, bóng lưng rời đi của hắn trông có chút tập tễnh.
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đưa mắt nhìn nhau. Hành vi của Đường Hạo quả thực khiêu chiến với nề nếp truyền thống, tuy Cao Anh Kiệt từng thắng đội trưởng của mình, nhưng cậu ta chưa từng có hành động bất kính nào. Giữa tiếng bàn tán của mọi người, MC cũng mượn bầu không khí mà tuyên bố trận kế tiếp.
Tân binh khiêu chiến: Chiến đội Gia Thế, Tôn Tường.
Người bị khiêu chiến: Chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.
Rồi sau đó MC kích động tuyên bố, trận đấu này, tân binh cũng yêu cầu sử dụng tài khoản chuyên nghiệp.
Tiếng hò hét nổ tung cả nhà thi đấu.
Bấy giờ xuất hiện yêu cầu này, chắc chắn sẽ ăn đứt lần trước.
Đức Lý La chỉ là nhân vật bình thường trong giới chuyên nghiệp, lưu manh đứng đầu Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn cũng chúng không phải tài khoản cấp thần. Còn tài khoản trong tay Tôn Tường và Hàn Văn Thanh lại không giống thế.
Đấu Thần, Nhất Diệp Chi Thu.
Quyền Hoàng, Đại Mạc Cô Yên.
Đây chính hai nhân vật cấp thần luôn dây dưa không dứt kể từ hồi Liên minh được thành lập đến nay.
“Nhất Phàm!” Ngoại trừ Cao Anh Kiệt vui vẻ gọi cậu, những người khác chỉ khẽ lườm nguýt.
Nếu là trước kia, Kiều Nhất Phàm nhất định sẽ xấu hổ, nhưng sau khi ra ngoài, tâm trạng của cậu không còn như trước nữa. Chiến đội khinh thường cậu, cậu cũng không quan tâm. Chỉ cần bản thân có thực lực thì lo gì không có chỗ đi.
“Đi WC!” Kiều Nhất Phàm vừa cười nói với Cao Anh Kiệt vừa lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu ta, đây vốn là vị trí của cậu.
“Đường Hạo đang khiêu chiến Lâm Kính Ngôn! Không lễ phép gì cả, lên sân khấu đòi lấy hạ khắc thượng, còn dùng cả tài khoản của bản thân, hẳn là muốn đánh thật.” Đợi Kiều Nhất Phàm ngồi vào chỗ, Cao Anh Kiệt vội kể tình hình trận đấu cho cậu nghe.
“Ừ” Kiều Nhất Phàm gật đầu liên tục, tức khắc tập trung nhìn trận đấu, trong lòng lại thầm cảm kích. Cậu biết những lời của cậu bạn thân không chỉ đơn giản là tăng cao trào của trận. Cao Anh Kiệt muốn dùng lời nói để Kiều Nhất Phàm phân tâm. Hiển nhiên, trận đấu vừa rồi thất bại, có là ai cũng không thoải mái trong lòng. Cao Anh Kiệt là người hay xấu hổ, khuyên bảo trực tiếp không hợp với cậu ta, đành dùng cách lóng nga lóng ngóng này giúp Kiều Nhất Phàm không để ý đến nữa.
Các tuyển thủ ngồi hàng trên đang thảo luận, loáng thoáng truyền đến tai Kiều Nhất Phàm, mọi người đang bàn về trận này, cũng không ít người so sánh với trận giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi.
Hiển nhiên tân binh khiêu chiến của mùa này không giống trước đây. Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi là đánh thật, tân binh chẳng chút nhân nhượng mà đánh bại đàn anh đội trưởng.
Còn trận Đường Hạo đấu với Lâm Kính Ngôn, ngay từ thái độ ban đầu của Đường Hạo, ai cũng biết sẽ có chuyện để hóng. Quả nhiên, hai bên vừa mở màn đã nhanh chóng quấn lấy nhau, không hề có ý nhường đối phương. Câu kia của Đường Hạo đã chặn hết đường lui, đến lúc này mà Lâm Kính Ngôn còn nhượng bộ, tất sẽ làm người ta cảm thấy mình mất hết phong độ. Muốn nhường cũng phải thu phục được Đường Hạo đã, sau đó mời chừa cho gã bậc thang leo xuống, đó mới là phong độ.
Nhưng đấy chỉ là tình huống lý tưởng, Đường Hạo vốn không phải một tân binh bình thường, đổi lại ở những nơi khác, đám tân binh sẽ khinh thường việc dùng thân phận tân binh khiêu chiến trong trận đấu giống vậy, trong lòng họ đều cảm thấy mình đứng ngang hàng với những bậc tiền bối cao thủ.
Có điều, Liên minh lại hy vọng màn khiêu chiến sẽ có sự tham gia của những tân binh trình độ cao, cũng vì suy xét ấy mà gia hạn tư cách tân binh tham gia thành hai năm.
Cách Đường Hạo khiêu chiến không hợp với lẽ thường của tân binh khiêu chiến, nhưng chắc chắn thu hút hơn nhiều, cứ nhìn tiếng reo hò trên khán đài là biết. Bầu không khí trận này còn nóng hơn trận trước.
Các phóng viên vốn cho rằng trận đấu giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi sẽ trở thành đầu đề hot nhất đêm nay, giờ cả bọn hưng phấn vô cùng.
Giật tít Cao Anh Kiệt đánh bại Vương Kiệt Hi đủ kiếm lời, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu tân binh thiên tài kia không hợp làm nhân vật trang đầu, sao có thể so với câu “Lấy hạ khắc thượng!” giật tít của Đường Hạo chứ?
Đám phóng viên thưởng thức trận đấu, không ít người đã bắt đầu vắt óc chém bài. Giữa sân đấu ngày càng kịch liệt, chỉ cần là tay lão làng của Vinh Quang đều có thể nhìn thấy tình huống không ổn của Lâm Kính Ngôn.
Vương giả lưu manh ngày xưa đã xuống dốc, đó đã là sự thật không hề che giấu. Tuy nhân vật Đường Tam Đả mạnh hơn Đức Lý La của Đường Hạo, nhưng Lâm Kính Ngôn vẫn rơi vào thế hạ phong.
Đường Hạo phản ứng và thao tác nhanh hơn, mới vào trận đấu đã chủ động tiến công. Còn phản ứng và thao tác của Lâm Kính Ngôn đã không còn khí thế như vậy, hết thảy nhờ vào kinh nghiệm rừng càng già càng cay để ứng phó Đường Hạo. Hắn biết rõ, đừng bảo giữ phong độ, có thể an toàn rời khỏi trận này đã là hy vọng xa vời.
Hy vọng duy nhất của hắn là Đường Hạo có thể sơ suất.
Người mới bước vào con đường chuyên nghiệp chưa tới hai năm, có sai cũng không đáng kinh ngạc. Lâm Kính Ngôn cay nghiệt chống đỡ cuộc chiến, kéo dài thời gian, hy vọng phản kích bằng sai lầm của Đường Hạo. Nếu chạm mặt trực tiếp, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.
Lâm Kính Ngôn đã làm được những đòn ứng phó tốt nhất có thể của mình, nhưng kết quả không hề phát triển theo hướng hắn muốn.
Đường Hạo tất nhiên có sai, nhưng gã phản ứng rất nhanh, chữa sai cũng không chậm, có những lỗi Lâm Kính Ngôn vừa mới phát hiện, định bắt lấy thì Đường Hạo đã bù đắp lại ngay.
Còn những lỗi hắn đã nắm giữ được, tỷ lệ thương tổn không thể sánh bằng thương tổn mà Đường Hạo liều mạng tấn công hắn.
Lâm Kính Ngôn biết mình quá chậm. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Đường Hạo bù vào những sơ hở mà mình bắt không kịp. Còn những sơ hở bắt được, hắn lại không thể lợi dụng tối ưu, thao tác của Đường Hạo quá nhanh, luôn nhanh chóng hóa giải đòn phản kích của hắn.
Chẳng còn cơ hội nữa sao?
Rất nhiều người nghĩ vậy. Nhưng sự kiên nhẫn của lão tướng không cho phép mình buông tay sớm, Lâm Kính Ngôn vẫn kiên trì, chờ đợi cơ hội.
Chưa đến phút cuối cùng, ai cũng không biết trước kết quả, có lẽ một sai lầm trí mạng đang chờ đợi hắn ở phía trước, hiện tại buông tay còn quá sớm.
Trận đấu vẫn tiếp tục.
Lấy hạ khắc thượng có lẽ đang được thực hiện rất hoàn mỹ.
Lâm Kính Ngôn và Đường Hạo không phải tuyển thủ thuộc sân nhà, fan hâm mộ của hai bên xấp xỉ nhau. Đường Hạo cũng không phải tân binh chưa bao giờ thi đấu chính thức như Cao Anh Kiệt hay Kiều Nhất Phàm. Phát huy cấp thần của mùa giải này đã nhanh chóng giúp gã thu hút được không ít fan.
Từ tiếng reo hò của người ủng hộ, hẳn nhiên có thể nhìn thấy tình thế chênh lệch của hai bên.
Phía Lâm Kính Ngôn chủ yếu đều bảo hắn cố lên, là cổ vũ, là động viên.
Còn bên Đường Hạo thì sao? Fan hâm mộ la hét điên cuồng, không hề có nội dung gì, rõ ràng cả lũ đã hưng phấn đến phát cuồng.
Đường Hạo liều mình tấn công càng trở nên hoang dại hơn, nghề lưu manh vốn không thuộc loại hình dồn sức đánh trực tiếp, mấy kỹ năng như Cục Gạch, Ném Cát, Bôi Độc nghe thôi cũng đủ thấy hèn hạ. Mà Đức Lý La của Đường Hạo lúc này lại tạo cảm giác mạnh mẽ của một nhà quyền pháp hệ Vật Lộn.
Công kích công kích, không ngừng công kích.
Chờ đợi chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi.
Cảm xúc của fan hâm mộ bên ngoài không chút ảnh hưởng tới lão tướng như Lâm Kính Ngôn, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi lỗi sai không biết có xuất hiện hay không kia.
Đã có!
Ngay khi thanh HP biến thành máu đỏ, hai mắt Lâm Kính Ngôn tỏa sáng, Đường Hạo đang dồn sức đánh chợt không bắt kịp thao tác, lộ ra một lỗi sai cực lớn. Với một trận đấu đã gần kết thúc, một lỗi sai không đủ xoay chuyển cục diện, nhưng có thể tính là khởi đầu cho sự nghịch chuyển
Lâm Kính Ngôn không nghĩ nhiều, bắt lấy cơ hội này, Đường Tam Đả của hắn xông lên.
Tay phải nhanh chóng thò đến, Đường Tam Đả dùng Khóa Yết Hầu, vụt hướng về phía Đức Lý La của Đường Hạo.
Nhưng Đường Hạo vốn không nhìn thấy lại như biết được nó, Đức Lý La đột nhiên lướt sang ngang.
Lâm Kính Ngôn giật mình, định bụng điều chỉnh, màn hình trước mặt chợt tối sầm, chân Đức Lý La co lại phi tới, hai đầu gối đánh mạnh vào ót Đường Tam Đả.
Kỹ năng của lưu manh: Tập Kích Gối Cường Lực.
Lâm Kính Ngôn biết mình không xong rồi, đối phương đã chuẩn bị trước, sơ hở ấy chính là cạm bẫy ư?
Tập Kích Gối Cường Lực không đủ đánh bại đối thủ, nhưng trong chớp mắt Đức Lý La phi đến chỗ Đường Tam Đả, chợt đưa tay ra cản, một kỹ năng Chặn Hổ Núi đánh Đường Tam Đả ngã ngửa.
Đức Lý La di chuyển theo, động tác còn nhanh hơn Chịu Thân của Đường Tam Đả, Đường Tam Đả chưa kịp đứng dậy đã bị Đức Lý La ấn ngã xuống đất, hàng loạt cú đấm nối gót như mưa.
Kỹ năng của lưu manh: Bá Vương Liên Quyền.
Lâm Kính Ngôn rất quen thuộc lưu manh, biết rõ thương tổn do kỹ năng này gây ra, lại nhìn thanh HP của mình, lúc này đây, hắn không còn hy vọng gì nữa.
Dưới thao tác điên cuồng của Đường Hạo, Bá Vương Liên Quyền càng nhanh hơn, nhiều hơn, mà khi đòn tấn công chấm dứt, thanh HP của Đường Tam Đã cũng đã sạch trơn, không thể đứng lên được nữa. Hai chữ “Vinh Quang” hiện ra trước màn hình, MC lớn tiếng tuyên bố người thắng cuộc.
Lấy hạ khắc thượng đã được thực hiện một cách hoàn mỹ.
Cánh nhà báo chỉ cần lợi nhuận, họ sẽ không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị bên nào.
Hai tuyển thủ đi xuống khỏi bục, bắt tay nhau giữa sàn đấu.
“Đánh tốt lắm…” Lâm Kính Ngôn cố gắng mỉm cười, nhiều năm dốc sức trong giới chuyên nghiệp, hắn đã quen với việc không lộ ra cảm xúc ở bất kỳ thời điểm gì.
“Lấy hạ khắc thượng.” Đường Hạo bắt tay Lâm Kính Ngôn, chỉ lặp lại bốn chữ.
Ngay cả MC cũng cảm thấy lúng túng, đang chuẩn bị đến giải vây, màn bắt tay đã kết thúc. Đường Hạo đứng thẳng lưng, vẫy tay với khán giả, sau đó đi thẳng xuống sân khấu.
MC đáng thương nhìn Lâm Kính Ngôn, chính hắn ta cũng không biến nên chuyển màn thế nào.
Lâm Kính Ngôn khẽ cười với MC, sau đó vẫy tay với người xem bốn phía, lẳng lặng rời sân khấu. Nếu là người bình thường, tuổi của hắn không hề lớn, nhưng trong vòng đấu e-sport này, bóng lưng rời đi của hắn trông có chút tập tễnh.
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đưa mắt nhìn nhau. Hành vi của Đường Hạo quả thực khiêu chiến với nề nếp truyền thống, tuy Cao Anh Kiệt từng thắng đội trưởng của mình, nhưng cậu ta chưa từng có hành động bất kính nào. Giữa tiếng bàn tán của mọi người, MC cũng mượn bầu không khí mà tuyên bố trận kế tiếp.
Tân binh khiêu chiến: Chiến đội Gia Thế, Tôn Tường.
Người bị khiêu chiến: Chiến đội Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.
Rồi sau đó MC kích động tuyên bố, trận đấu này, tân binh cũng yêu cầu sử dụng tài khoản chuyên nghiệp.
Tiếng hò hét nổ tung cả nhà thi đấu.
Bấy giờ xuất hiện yêu cầu này, chắc chắn sẽ ăn đứt lần trước.
Đức Lý La chỉ là nhân vật bình thường trong giới chuyên nghiệp, lưu manh đứng đầu Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn cũng chúng không phải tài khoản cấp thần. Còn tài khoản trong tay Tôn Tường và Hàn Văn Thanh lại không giống thế.
Đấu Thần, Nhất Diệp Chi Thu.
Quyền Hoàng, Đại Mạc Cô Yên.
Đây chính hai nhân vật cấp thần luôn dây dưa không dứt kể từ hồi Liên minh được thành lập đến nay.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam