Toàn Chức Cao Thủ
Chương 277: Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc
“Nghĩ ra cách chưa, nghĩ ra cách chưa?” Trần Quả còn có vẻ lo lắng hơn cả Diệp Tu.
“Nghĩ ra được một cách cực ổn, nhưng cần một người vừa thông minh vừa dũng cảm thực hiện.” Diệp Tu nói.
“Cách gì?” Trần Quả hỏi.
“Chạy qua câu lạc bộ Gia Thế ở đối diện cắt dây điện, thế nào, chị làm được không?” Diệp Tu hỏi.
“Cút!” Trần Quả tức giận. Đây hiển nhiên không phải một biện pháp nghiêm túc, thằng nhãi này đang trêu mình mà.
“Ha hả.” Diệp Tu cười cười, tay bắt đầu cử động.
Quân Mạc Tiếu lại bắt đầu di động, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chạy tới chạy lui.
Trần Quả không rõ ý định của hắn, thoạt nhìn cũng ngơ ngác chạy quanh như một giờ trước. Đang muốn mở miệng hỏi, Diệp Tu bỗng nhiên chỉ một ngón tay lên màn hình của cô: “Trộm kìa.”
“A?” Trần Quả vội nhìn lại, vị trí trên màn ảnh mà Diệp Tu chỉ quả nhiên có một tên trộm Noel, Trần Quả không nghĩ nhiều, lập tức cho Trục Yên Hà giơ tay nã pháo, chuẩn xác trúng mục tiêu. Trần Quả hoan hô một tiếng, vội vã dồn sức tấn công tiếp, một mặt vẫn nghía liên tục về phía Diệp Tu, muốn biết tình hình của hắn.
“Đánh kẻ trộm của chị đi, tui còn phải loanh quanh thêm lát nữa.” Diệp Tu nói.
“Loanh quanh gì cơ?” Trần Quả hỏi.
“Quan sát cách bày bố của chúng chút.” Diệp Tu nói.
“A…” Trần Quả còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng cô lập tức phát hiện, cái tên lười biếng trong trận PK trước đó đột nhiên mất tăm, lúc này vẻ mặt của Diệp Tu trông rất chuyên chú, con ngươi đảo qua đảo lại dõi theo các góc nhìn đang chuyển cực nhanh trong màn hình, rõ ràng đang chăm chú nghiên cứu gì đấy. Trần Quả vội nuốt ngược lời muốn nói, không hề quấy rầy, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn.
Có điều kẻ trộm Noel gần giống một BOSS nhỏ, Trần Quả chưa đủ trình để phân tâm một lúc mấy việc. Không bao lâu đã bị thua thiệt nặng, vì vậy cô không dám mắt láo liên nữa, nhanh chóng tập trung đối phó kẻ trộm Noel bên mình.
Mà Diệp Tu cũng chưa từng dừng lại.
Quân Mạc Tiếu đi quanh và tìm kiếm trong phạm vi một vòng tròn nhỏ. Tình hình vẫn như cũ, kẻ trộm Noel không phải tìm không thấy mà là bị người nhanh chân hốt trước.
Sau khi vòng qua ba con đường, Quân Mạc Tiếu đột nhiên nhảy lên, giơ tay nâng súng, Phi Súng nhảy lên nóc nhà. Tiếp đấy hắn bước dài trên căn nhà, lại nhảy lên dùng Phi Súng, trực tiếp bay từ trên không qua một con đường, đến phía đối diện.
Hành động đấy chưa từng xảy ra trước đây, Kiếm Phong Sở Chỉ lập tức nhận được báo cáo từ đồng bọn, gã khó hiểu nói: “Chỉ chút trò vặt vãnh ấy thôi à? Nghĩ đơn giản thế.”
“Tọa độ của hắn là bao nhiêu?” Kiếm Phong Sở Chỉ dò hỏi.
Tên đồng bọn hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn, lập tức nói tọa độ của Quân Mạc Tiếu. Tọa độ dĩ nhiên không phải nhìn ra, di con chuột chỉ chỗ, hệ thống sẽ tự động hiển thị.
“Chỗ này…” Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thấy tọa độ đã ngẩn người, vốn dĩ sau khi có được tọa độ của Quân Mạc Tiếu, gã sẽ lập tức điều chỉnh và bố trí lại, thế nhưng tọa độ ấy lại khiến gã thấy quen mắt cực kỳ. Vì nó giống hệt tọa độ mà gã đang đứng.
Quân Mạc Tiếu đang ở gần đây.
Ngay khi Kiếm Phong Sở Chỉ phát hiện chuyện này, nhân vật đã cử động, xoay người chạy trốn ngay trên đường. Một mặt chuyển góc nhìn lên cao một mặt quan sát trên nóc nhà.
Quả nhiên.
Kiếm Phong Sở Chỉ thực sự thấy được Quân Mạc Tiếu, hắn đứng trên mái hiên, góc nhìn cũng chĩa về phía gã.
Kiếm Phong Sở Chỉ đâu dám chần chừ, gấp rút dùng Tam Đoạn Trảm mở đường vọt lẹ. Bất kỳ ai trong đội cũng vậy, nếu gặp phải Quân Mạc Tiếu thì hãy chạy ngay khi hắn đến gần, đấy là tôn chỉ của Kiếm Phong Sở Chỉ.
Chiến đấu? Việc đó sẽ khiến họ rơi vào thế bị động. Bởi vì không ai đủ tầm một chọi một với Diệp Thu, còn nếu ôm suy nghĩ quyết chiến trong đầu, tất phải phân chia người hỗ trợ lẫn nhau. Nhân số hiện nay của Kiếm Phong Sở Chỉ không làm được việc đấy. Dù sao, mục tiêu chủ yếu của công hội là tất bật làm nhiệm vụ, đa số vẫn đang quần quật bên kẻ trộm Noel.
“Có đuổi theo không? Có đuổi theo không?” Kiếm Phong Sở Chỉ hầu như không quay đầu lại, chỉ sợ một lần chuyển góc nhìn sẽ kéo chậm quá trình di chuyển của mình. Nhưng dựng lỗ tai để nghe ngóng, không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng súng, chạy thật lâu, Kiếm Phong Sở Chỉ rốt cuộc đánh bạo nhìn thoáng qua.
Không có, không bóng dáng của Quân Mạc Tiếu, hóa ra mình chỉ sợ bóng sợ gió thôi.
Kiếm Phong Sở Chỉ thở phào.
Vị trí vừa nãy? Kiếm Phong Sở Chỉ ngẫm nghĩ, rồi nhanh chóng gửi một đống lệnh điều chỉnh cho đồng bọn.
Không lâu sau, có đồng đội gửi tin về tọa độ xuất hiện gần đây của Quân Mạc Tiếu. Kiếm Phong Sở Chỉ thấy nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ, không khỏi cười khẩy. Phương thức leo tường di động quả thực khó ứng phó hơn, nhưng tưởng làm vậy thì thoát khỏi vòng vây của họ ư? Kiếm Phong Sở Chỉ cười khẩy, lẩm bẩm một câu: “Diệp Thu cũng chỉ có thế thôi.”
Dứt lời đóng tin tức, nhìn tọa độ hiện tại của mình.
A! Sao trông quen mắt thế, tọa độ này… gần tọa độ của Quân Mạc Tiếu mà đồng bọn mới gửi quá vậy.
Kiếm Phong Sở Chỉ kinh hãi, định hối hả chạy trốn, kết quả phía trước đột nhiên có một bóng người đáp xuống, còn không phải Quân Mạc Tiếu thì là ai?
“Hóa ra chú biết anh.” Diệp Tu cười nói.
“Diệp Thu!” Kiếm Phong Sở Chỉ kêu lên cái tên này, tâm trạng có chút hoảng hốt. Khoảng cách của cả hai hơi bị gần. Chính mình có thể trốn không thoát. Nhưng cũng may trận bày bố ở đây không phải mất một là mất sạch, dù người hy sinh có là kẻ chỉ huy như mình, quay về thành Không Tích thì vẫn nắm được mọi cục diện. Thứ mà mình thật sự dựa vào, không phải nhân vật trong game, mà là cái này… Kiếm Phong Sở Chỉ chuyển mắt, nhìn màn hình trên máy vi tính, một tấm bản đồ điện tử tường tận của thành Tội Ác mở ra ngay cạnh cửa sổ game.
Nghĩ vậy, Kiếm Phong Sở Chỉ bình tĩnh lại, gã cười bảo: “Còn phiền anh phải đuổi theo tôi, nhưng phải làm sao đây? PK tôi không phải đối thủ của anh, cùng lắm bị anh giết rồi thôi. Có điều, tôi nghĩ anh cũng hiểu mà? Mục đích của chúng tôi không phải tìm anh PK.”
“Ha ha, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc thôi mà.” Diệp Tu cười nói.
“A, không hổ là Diệp Thu đại thần, có hiểu biết.” Giọng điệu của Kiếm Phong Sở Chỉ pha chút mỉa mai. Có hiểu biết thì sao? Chẳng phải cũng bó tay chịu trận đấy thôi? Kiếm Phong Sở Chỉ hả hê vô cùng. Phải biết rằng người gã vây khốn không phải người thường đâu.
“Nhưng chú còn non lắm, chú có biết cái Bàn Tơ Xoắn Ốc là do anh chế không nhỉ?” Diệp Tu chỉ cười tủm tỉm.
“Ông anh nói gì?” Kiếm Phong Sở Chỉ kinh hãi.
“Bên tay chú có bản đồ mà há? Đợi lát nữa về thành Không Tích, tốt nhất nên sửa sang lại vị trí đám đồng bọn của mình đi.” Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu đã lao tới.
Kiếm Phong Sở Chỉ đưa kiếm chống lại theo bản năng. Thế nhưng gã đã sớm bị Diệp Tu dọa sợ, 80% đại não không đặt trong trận chiến. Vốn cũng không phải đối thủ, lại còn mất tập trung nghiêm trọng, lúc Kiếm Phong Sở Chỉ ngã xuống, gã còn không biết chuyện gì xảy ra. Gã vội vã lựa chọn sống lại, lập tức gửi tin bảo mọi người trong đội báo cáo vị trí của từng người.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc do Diệp Thu sáng chế?
Kiếm Phong Sở Chỉ thực sự không biết, gã chỉ vô tình thấy nó trên mạng, cảm thấy hứng thú nên lấy nhiều tư liệu về nghiên cứu, cho tới nay đã được một năm, không thì làm sao sử dụng nó thành thạo thế được.
Lúc đó gã xem qua rất nhiều tư liệu, nhưng Kiếm Phong Sở Chỉ lại không nhớ rõ những người post là ai. Có lẽ trong số đó có Diệp Thu, nhưng chuyện ấy cũng không ngạc nhiên lắm vì tên này từ thời Vinh Quang còn ban sơ đã là đại thần trong game rồi. Mà trong mười năm qua, hắn đã cống hiến đủ loại đấu pháp. Kiếm Phong Sở Chỉ chưa từng thấy tài liệu nào ghi trận Bàn Tơ Xoắn Ốc là phát minh của Diệp Thu cả.
Lúc này Kiếm Phong Sở Chỉ không suy nghĩ nhiều, sau khi nhận được vị trí tọa độ mới mà mọi người gởi tới, vội dời con chuột đến bản đồ điện tử nằm ngoài cửa sổ trò chơi.
Bản đồ điện tử dành riêng cho Vinh Quang được làm vô cùng tinh vi, con chuột dời lên sẽ biểu hiện tọa độ ngay. Lúc này đây, Kiếm Phong Sở Chỉ click sáng vị trí của từng người, không lâu sau, một trận thế hiện ra rõ ràng trên bản đồ, vị trí vừa nãy của gã và Quân Mạc Tiếu của Diệp Thu vẫn nằm trong tầm kiểm soát của trận, bố cục này có xảy ra vấn đề gì đâu?
Chẳng lẽ hắn quăng bom?
Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thầm nghĩ, vừa liên tiếp đưa ra chỉ lệnh, hiển nhiên là phân chia đồng bọn tiến thêm bước nữa về vị trí này. Không lâu sau, có đội viên gửi tin tới, là vị trị mới của Quân Mạc Tiếu. Con chuột của Kiếm Phong Sở Chỉ dời lên bản đồ điện tử, nhìn rõ. Lúc này đồng đội phe mình đều được gã đánh dấu trên bản đồ, bao quát đến từng chi tiết như nhìn từ trên xuống, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ cảm thấy chỉ huy thế này thuận tiện hơn, không phải thao tác nhân vật, chỉ cần liên tục gửi và nhận tin để chỉ huy đồng bọn di chuyển thôi.
Bản đồ điện tử có nhiều chức năng, Kiếm Phong Sở Chỉ chuyên tâm chỉ huy, cảm giác như đang chơi loại game RTS.
“Diệp Thu, tao coi mày thoát thế nào.”
Trong những tin tức được gửi tới liên tục, vị trí của Quân Mạc Tiếu luôn nằm trong trận, tâm trạng bị dọa đến mức hoảng hồn của Kiếm Phong Sở Chỉ dần bình tĩnh lại, khóe miệng lần thứ hai nhếch lên, miệng lại cười khẩy trào phúng.
“Cường Tâm Châm, bước qua phải hai con đường, coi chừng con phố bên phải.”
“Minar, lên nóc nhà ở bên trái.”
“Hạt Cát Đến Nửa Ký, lui về con đường ở sau lưng.”
Kiếm Phong Sở Chỉ thong dong chỉ huy và điều chỉnh, lòng ôm cảm giác đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay. Mà đối thủ đấy lại còn là đại thần đứng đầu Vinh Quang, gã chưa từng thấy thỏa mãn như bây giờ.
Kiếm Phong Sở Chỉ càng chơi càng high, đảo mắt qua nửa tiếng đồng hồ, sự ngờ ngợ trước đấy đã mất sạch.
Tin tức nhảy lên, Kiếm Phong Sở Chỉ mở ra nhìn, tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu lại được gửi tới.
Kiếm Phong Sở Chỉ bình tĩnh, đảo mắt qua bản đồ điện tử, lại lập tức đưa ra một tràng chỉ thị, chỉ huy từng người đến khu vực cần thiết.
Sau khi gã cập nhật xong vị trí di chuyển của mọi người, đột nhiên phát hiện, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của gã chợt xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Sao có thể như thế?” Cảm xúc của Kiếm Phong Sở Chỉ lên xuống như tàu lượn, lúc nóng nảy, lúc hả hê, lúc lại gấp gáp. Vội vã chỉ huy đồng đội đến lấp sơ hở, nhưng rất nhanh lại nhận được tin, tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu lần thứ hai được gửi tới.
Đang hướng về chỗ hổng đó ư? Kiếm Phong Sở Chỉ khẩn trương nhìn tọa độ mới.
“Nghĩ ra được một cách cực ổn, nhưng cần một người vừa thông minh vừa dũng cảm thực hiện.” Diệp Tu nói.
“Cách gì?” Trần Quả hỏi.
“Chạy qua câu lạc bộ Gia Thế ở đối diện cắt dây điện, thế nào, chị làm được không?” Diệp Tu hỏi.
“Cút!” Trần Quả tức giận. Đây hiển nhiên không phải một biện pháp nghiêm túc, thằng nhãi này đang trêu mình mà.
“Ha hả.” Diệp Tu cười cười, tay bắt đầu cử động.
Quân Mạc Tiếu lại bắt đầu di động, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chạy tới chạy lui.
Trần Quả không rõ ý định của hắn, thoạt nhìn cũng ngơ ngác chạy quanh như một giờ trước. Đang muốn mở miệng hỏi, Diệp Tu bỗng nhiên chỉ một ngón tay lên màn hình của cô: “Trộm kìa.”
“A?” Trần Quả vội nhìn lại, vị trí trên màn ảnh mà Diệp Tu chỉ quả nhiên có một tên trộm Noel, Trần Quả không nghĩ nhiều, lập tức cho Trục Yên Hà giơ tay nã pháo, chuẩn xác trúng mục tiêu. Trần Quả hoan hô một tiếng, vội vã dồn sức tấn công tiếp, một mặt vẫn nghía liên tục về phía Diệp Tu, muốn biết tình hình của hắn.
“Đánh kẻ trộm của chị đi, tui còn phải loanh quanh thêm lát nữa.” Diệp Tu nói.
“Loanh quanh gì cơ?” Trần Quả hỏi.
“Quan sát cách bày bố của chúng chút.” Diệp Tu nói.
“A…” Trần Quả còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng cô lập tức phát hiện, cái tên lười biếng trong trận PK trước đó đột nhiên mất tăm, lúc này vẻ mặt của Diệp Tu trông rất chuyên chú, con ngươi đảo qua đảo lại dõi theo các góc nhìn đang chuyển cực nhanh trong màn hình, rõ ràng đang chăm chú nghiên cứu gì đấy. Trần Quả vội nuốt ngược lời muốn nói, không hề quấy rầy, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn.
Có điều kẻ trộm Noel gần giống một BOSS nhỏ, Trần Quả chưa đủ trình để phân tâm một lúc mấy việc. Không bao lâu đã bị thua thiệt nặng, vì vậy cô không dám mắt láo liên nữa, nhanh chóng tập trung đối phó kẻ trộm Noel bên mình.
Mà Diệp Tu cũng chưa từng dừng lại.
Quân Mạc Tiếu đi quanh và tìm kiếm trong phạm vi một vòng tròn nhỏ. Tình hình vẫn như cũ, kẻ trộm Noel không phải tìm không thấy mà là bị người nhanh chân hốt trước.
Sau khi vòng qua ba con đường, Quân Mạc Tiếu đột nhiên nhảy lên, giơ tay nâng súng, Phi Súng nhảy lên nóc nhà. Tiếp đấy hắn bước dài trên căn nhà, lại nhảy lên dùng Phi Súng, trực tiếp bay từ trên không qua một con đường, đến phía đối diện.
Hành động đấy chưa từng xảy ra trước đây, Kiếm Phong Sở Chỉ lập tức nhận được báo cáo từ đồng bọn, gã khó hiểu nói: “Chỉ chút trò vặt vãnh ấy thôi à? Nghĩ đơn giản thế.”
“Tọa độ của hắn là bao nhiêu?” Kiếm Phong Sở Chỉ dò hỏi.
Tên đồng bọn hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn, lập tức nói tọa độ của Quân Mạc Tiếu. Tọa độ dĩ nhiên không phải nhìn ra, di con chuột chỉ chỗ, hệ thống sẽ tự động hiển thị.
“Chỗ này…” Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thấy tọa độ đã ngẩn người, vốn dĩ sau khi có được tọa độ của Quân Mạc Tiếu, gã sẽ lập tức điều chỉnh và bố trí lại, thế nhưng tọa độ ấy lại khiến gã thấy quen mắt cực kỳ. Vì nó giống hệt tọa độ mà gã đang đứng.
Quân Mạc Tiếu đang ở gần đây.
Ngay khi Kiếm Phong Sở Chỉ phát hiện chuyện này, nhân vật đã cử động, xoay người chạy trốn ngay trên đường. Một mặt chuyển góc nhìn lên cao một mặt quan sát trên nóc nhà.
Quả nhiên.
Kiếm Phong Sở Chỉ thực sự thấy được Quân Mạc Tiếu, hắn đứng trên mái hiên, góc nhìn cũng chĩa về phía gã.
Kiếm Phong Sở Chỉ đâu dám chần chừ, gấp rút dùng Tam Đoạn Trảm mở đường vọt lẹ. Bất kỳ ai trong đội cũng vậy, nếu gặp phải Quân Mạc Tiếu thì hãy chạy ngay khi hắn đến gần, đấy là tôn chỉ của Kiếm Phong Sở Chỉ.
Chiến đấu? Việc đó sẽ khiến họ rơi vào thế bị động. Bởi vì không ai đủ tầm một chọi một với Diệp Thu, còn nếu ôm suy nghĩ quyết chiến trong đầu, tất phải phân chia người hỗ trợ lẫn nhau. Nhân số hiện nay của Kiếm Phong Sở Chỉ không làm được việc đấy. Dù sao, mục tiêu chủ yếu của công hội là tất bật làm nhiệm vụ, đa số vẫn đang quần quật bên kẻ trộm Noel.
“Có đuổi theo không? Có đuổi theo không?” Kiếm Phong Sở Chỉ hầu như không quay đầu lại, chỉ sợ một lần chuyển góc nhìn sẽ kéo chậm quá trình di chuyển của mình. Nhưng dựng lỗ tai để nghe ngóng, không có tiếng bước chân, cũng không có tiếng súng, chạy thật lâu, Kiếm Phong Sở Chỉ rốt cuộc đánh bạo nhìn thoáng qua.
Không có, không bóng dáng của Quân Mạc Tiếu, hóa ra mình chỉ sợ bóng sợ gió thôi.
Kiếm Phong Sở Chỉ thở phào.
Vị trí vừa nãy? Kiếm Phong Sở Chỉ ngẫm nghĩ, rồi nhanh chóng gửi một đống lệnh điều chỉnh cho đồng bọn.
Không lâu sau, có đồng đội gửi tin về tọa độ xuất hiện gần đây của Quân Mạc Tiếu. Kiếm Phong Sở Chỉ thấy nó vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ, không khỏi cười khẩy. Phương thức leo tường di động quả thực khó ứng phó hơn, nhưng tưởng làm vậy thì thoát khỏi vòng vây của họ ư? Kiếm Phong Sở Chỉ cười khẩy, lẩm bẩm một câu: “Diệp Thu cũng chỉ có thế thôi.”
Dứt lời đóng tin tức, nhìn tọa độ hiện tại của mình.
A! Sao trông quen mắt thế, tọa độ này… gần tọa độ của Quân Mạc Tiếu mà đồng bọn mới gửi quá vậy.
Kiếm Phong Sở Chỉ kinh hãi, định hối hả chạy trốn, kết quả phía trước đột nhiên có một bóng người đáp xuống, còn không phải Quân Mạc Tiếu thì là ai?
“Hóa ra chú biết anh.” Diệp Tu cười nói.
“Diệp Thu!” Kiếm Phong Sở Chỉ kêu lên cái tên này, tâm trạng có chút hoảng hốt. Khoảng cách của cả hai hơi bị gần. Chính mình có thể trốn không thoát. Nhưng cũng may trận bày bố ở đây không phải mất một là mất sạch, dù người hy sinh có là kẻ chỉ huy như mình, quay về thành Không Tích thì vẫn nắm được mọi cục diện. Thứ mà mình thật sự dựa vào, không phải nhân vật trong game, mà là cái này… Kiếm Phong Sở Chỉ chuyển mắt, nhìn màn hình trên máy vi tính, một tấm bản đồ điện tử tường tận của thành Tội Ác mở ra ngay cạnh cửa sổ game.
Nghĩ vậy, Kiếm Phong Sở Chỉ bình tĩnh lại, gã cười bảo: “Còn phiền anh phải đuổi theo tôi, nhưng phải làm sao đây? PK tôi không phải đối thủ của anh, cùng lắm bị anh giết rồi thôi. Có điều, tôi nghĩ anh cũng hiểu mà? Mục đích của chúng tôi không phải tìm anh PK.”
“Ha ha, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc thôi mà.” Diệp Tu cười nói.
“A, không hổ là Diệp Thu đại thần, có hiểu biết.” Giọng điệu của Kiếm Phong Sở Chỉ pha chút mỉa mai. Có hiểu biết thì sao? Chẳng phải cũng bó tay chịu trận đấy thôi? Kiếm Phong Sở Chỉ hả hê vô cùng. Phải biết rằng người gã vây khốn không phải người thường đâu.
“Nhưng chú còn non lắm, chú có biết cái Bàn Tơ Xoắn Ốc là do anh chế không nhỉ?” Diệp Tu chỉ cười tủm tỉm.
“Ông anh nói gì?” Kiếm Phong Sở Chỉ kinh hãi.
“Bên tay chú có bản đồ mà há? Đợi lát nữa về thành Không Tích, tốt nhất nên sửa sang lại vị trí đám đồng bọn của mình đi.” Diệp Tu vừa dứt lời, Quân Mạc Tiếu đã lao tới.
Kiếm Phong Sở Chỉ đưa kiếm chống lại theo bản năng. Thế nhưng gã đã sớm bị Diệp Tu dọa sợ, 80% đại não không đặt trong trận chiến. Vốn cũng không phải đối thủ, lại còn mất tập trung nghiêm trọng, lúc Kiếm Phong Sở Chỉ ngã xuống, gã còn không biết chuyện gì xảy ra. Gã vội vã lựa chọn sống lại, lập tức gửi tin bảo mọi người trong đội báo cáo vị trí của từng người.
Trận Bàn Tơ Xoắn Ốc do Diệp Thu sáng chế?
Kiếm Phong Sở Chỉ thực sự không biết, gã chỉ vô tình thấy nó trên mạng, cảm thấy hứng thú nên lấy nhiều tư liệu về nghiên cứu, cho tới nay đã được một năm, không thì làm sao sử dụng nó thành thạo thế được.
Lúc đó gã xem qua rất nhiều tư liệu, nhưng Kiếm Phong Sở Chỉ lại không nhớ rõ những người post là ai. Có lẽ trong số đó có Diệp Thu, nhưng chuyện ấy cũng không ngạc nhiên lắm vì tên này từ thời Vinh Quang còn ban sơ đã là đại thần trong game rồi. Mà trong mười năm qua, hắn đã cống hiến đủ loại đấu pháp. Kiếm Phong Sở Chỉ chưa từng thấy tài liệu nào ghi trận Bàn Tơ Xoắn Ốc là phát minh của Diệp Thu cả.
Lúc này Kiếm Phong Sở Chỉ không suy nghĩ nhiều, sau khi nhận được vị trí tọa độ mới mà mọi người gởi tới, vội dời con chuột đến bản đồ điện tử nằm ngoài cửa sổ trò chơi.
Bản đồ điện tử dành riêng cho Vinh Quang được làm vô cùng tinh vi, con chuột dời lên sẽ biểu hiện tọa độ ngay. Lúc này đây, Kiếm Phong Sở Chỉ click sáng vị trí của từng người, không lâu sau, một trận thế hiện ra rõ ràng trên bản đồ, vị trí vừa nãy của gã và Quân Mạc Tiếu của Diệp Thu vẫn nằm trong tầm kiểm soát của trận, bố cục này có xảy ra vấn đề gì đâu?
Chẳng lẽ hắn quăng bom?
Kiếm Phong Sở Chỉ vừa thầm nghĩ, vừa liên tiếp đưa ra chỉ lệnh, hiển nhiên là phân chia đồng bọn tiến thêm bước nữa về vị trí này. Không lâu sau, có đội viên gửi tin tới, là vị trị mới của Quân Mạc Tiếu. Con chuột của Kiếm Phong Sở Chỉ dời lên bản đồ điện tử, nhìn rõ. Lúc này đồng đội phe mình đều được gã đánh dấu trên bản đồ, bao quát đến từng chi tiết như nhìn từ trên xuống, Kiếm Phong Sở Chỉ chỉ cảm thấy chỉ huy thế này thuận tiện hơn, không phải thao tác nhân vật, chỉ cần liên tục gửi và nhận tin để chỉ huy đồng bọn di chuyển thôi.
Bản đồ điện tử có nhiều chức năng, Kiếm Phong Sở Chỉ chuyên tâm chỉ huy, cảm giác như đang chơi loại game RTS.
“Diệp Thu, tao coi mày thoát thế nào.”
Trong những tin tức được gửi tới liên tục, vị trí của Quân Mạc Tiếu luôn nằm trong trận, tâm trạng bị dọa đến mức hoảng hồn của Kiếm Phong Sở Chỉ dần bình tĩnh lại, khóe miệng lần thứ hai nhếch lên, miệng lại cười khẩy trào phúng.
“Cường Tâm Châm, bước qua phải hai con đường, coi chừng con phố bên phải.”
“Minar, lên nóc nhà ở bên trái.”
“Hạt Cát Đến Nửa Ký, lui về con đường ở sau lưng.”
Kiếm Phong Sở Chỉ thong dong chỉ huy và điều chỉnh, lòng ôm cảm giác đùa giỡn đối thủ trong lòng bàn tay. Mà đối thủ đấy lại còn là đại thần đứng đầu Vinh Quang, gã chưa từng thấy thỏa mãn như bây giờ.
Kiếm Phong Sở Chỉ càng chơi càng high, đảo mắt qua nửa tiếng đồng hồ, sự ngờ ngợ trước đấy đã mất sạch.
Tin tức nhảy lên, Kiếm Phong Sở Chỉ mở ra nhìn, tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu lại được gửi tới.
Kiếm Phong Sở Chỉ bình tĩnh, đảo mắt qua bản đồ điện tử, lại lập tức đưa ra một tràng chỉ thị, chỉ huy từng người đến khu vực cần thiết.
Sau khi gã cập nhật xong vị trí di chuyển của mọi người, đột nhiên phát hiện, trận Bàn Tơ Xoắn Ốc của gã chợt xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Sao có thể như thế?” Cảm xúc của Kiếm Phong Sở Chỉ lên xuống như tàu lượn, lúc nóng nảy, lúc hả hê, lúc lại gấp gáp. Vội vã chỉ huy đồng đội đến lấp sơ hở, nhưng rất nhanh lại nhận được tin, tọa độ mới của Quân Mạc Tiếu lần thứ hai được gửi tới.
Đang hướng về chỗ hổng đó ư? Kiếm Phong Sở Chỉ khẩn trương nhìn tọa độ mới.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam