Toàn Chức Cao Thủ
Chương 234: Hai cạm bẫy
Quân Mạc Tiếu bị Liệt Diễm Chấn Động của Thích Vô Giúp Vui hất lên trời, mà mục sư kia hiển nhiên đã dự tính sẵn. Ngọn Lửa Thần Thánh thế nhưng lại chọn một vị trí giữa lưng chừng, hành động của Quân Mạc Tiếu bị họ nắm rõ.
Diệp Tu cũng chẳng thể làm gì Ngọn Lửa Thần Thánh. Dù Quân Mạc Tiếu có thể di chuyển, nhưng công kích vật lý bình thường không thể dập tắt nó.
Diệp Tu đành trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu bị ngọn lửa ôm lấy, lại bị phong ấn kỹ năng trong ba giây. Những chiêu có hiệu quả giống vậy thường có cách tính khác nhau, mày mất ba giây của mày, tao mất ba giây của tao, nhưng nó không hề bảo hai Ngọn Lửa Thần Thánh đồng thời dính lên người sẽ trở thành phép tính ba cộng ba bằng sáu.
Kỹ năng gây sát thương có thể cộng dồn công kích, mà loại kỹ năng khống chế chỉ chú trọng tính nối tiếp và liên tục, dùng nhiều cũng lãng phí.
Hiện tại, Ngọn Lửa Thần Thánh của hai mục sư thuộc Mưu Đồ Bá Đạo tiếp nối nhau khá chuẩn, khiến Quân Mạc Tiếu bị cấm phép từ 5 đến 6 giây trong suốt quá trình. Trạng thái có thể kéo dài đến tận khi hắn rơi xuống đất. Nhà quyền pháp và thiện xạ bị hắn đánh văng trước đấy đã co chân chạy đến nơi. Ngay cả nghề tấn công xa như thiện xạ cũng chuẩn bị áp sát chơi Thể Thuật, rõ ràng đối thủ muốn bức hắn chết luôn tại đây.
Cả đám Tương Du vui mừng nhào lên. Nhưng lúc này Trương Tân Kiệt lại có chút thất vọng, hắn ta không nhìn thấy thứ mình muốn.
“Vì sao không dùng Phi Súng?”
Đây là nghi hoặc trong lòng Trương Tân Kiệt. Đổi thành nhiều nghề khác, gặp tình cảnh của Quân Mạc Tiếu có lẽ đều rơi vào đường chết, nhưng hệ Xạ Thủ có thể lợi dụng thao tác Phi Súng trì hoãn việc mình rơi xuống đất, tranh thủ giải trừ thời gian phong ấn của Ngọn Lửa Thần Thánh, hơn nữa Phi Súng còn có thể giúp ta điều chỉnh hướng cần đi tiếp đấy. Quân Mạc Tiếu không thuộc hệ Xạ Thủ, nhưng Phi Súng của tán nhân không khác gì những nhân vật hệ Xạ Thủ.
Mà Phi Súng chỉ là công kích thường, Ngọn Lửa Thần Thánh không phong ấn được, tuyệt đối có thể sử dụng ngay bây giờ.
Nhưng Quân Mạc Tiếu lại không dùng, ngay khi Liệt Hỏa Chấn Động kết thúc, hắn cứ rơi thẳng xuống như thế.
Tưởng Du đã để Thích Vô Giúp Vui của mình ngâm phép đến vị trí ấy. Kiếm khách từ trên dốc chạy vội tới, chuẩn bị nhảy xuống trợ giúp bất cứ lúc nào. Nhà quyền pháp quơ quả đấm xông đến, thiện xạ trượt ngay tại chỗ, xem ra không muốn để Quân Mạc Tiếu đáp xuống đất.
Một tiếng “Bùm” vang lên.
Trong tiếng kêu la phát tiết đầy kích động của đám Tưởng Du, nó có vẻ không gây chút chú ý gì. Nhưng thiện xạ đang trượt lại vì âm thanh ấy mà gián đoạn, gã vẫn giữ tư thế nửa nằm trượt trên đất. Từ màn hình, gã có thể nhìn thấy chiếc đùi phải đang trượt của mình bị một khóa sắt giam cầm trên đất.
Kỹ năng của đạo tặc: Bẫy Khóa.
Tay thiện xạ ngây ngốc.
Cạm bẫy đâu ra thế? Là Quân Mạc Tiếu làm sao? Không thể nào, ngay từ khi Quân Mạc Tiếu xuất hiện, đội ngũ của họ không hề bỏ qua bất kỳ hành động nào của hắn. Đây…. đây là nơi mà Quân Mạc Tiếu lăn người né tránh đạn của mình mà, chẳng lẽ trong quá trình lăn người, tên này còn làm được thao tác đặt bẫy ư?
Đặt bẫy đương nhiên là chuyện diễn ra trước khi bị Ngọn Lửa Thần Thánh phong ấn, trước khi kỹ năng hết hiệu lực, có người kích hoạt, nó sẽ phát động.
Tay thiện xạ còn chưa hoàn hồn, chợt nghe bên tai vang lên một âm thanh nhỏ. Một làn khói tội lỗi bay lên từ dưới đất rồi tản rộng ra. Chính giữa nó, là nhà quyền pháp đang lao nhanh đến, giờ đã bị khói độc bao quanh, trên mặt trở nên xanh xao.
Lại một cạm bẫy của đạo tặc: Bẫy Mây Độc.
Trong suốt quá trình lăn người né đạn tại đây, Quân Mạc Tiếu không chỉ đặt được một bẫy, mà những hai bẫy. Thiện xạ chẳng thể tin nổi, nhưng sự thật rành rành trước mắt, không thể do đứa rửng mỡ nào đi ngang qua đặt chơi được. Họ đã đợi hơn hai tiếng ở khe núi này rồi.
Vậy mục đích của hai cái bẫy là gì?
Tay thiện xạ cũng là cao thủ, sau chuyện đấy, Gia Cát Lượng vừa thấy hai vị trí đặt bẫy đã nhìn thấu chiêu trò. Thực hiển nhiên, đây là đường lui mà Quân Mạc Tiếu cố ý để lại, phòng ngừa khi nhảy lên phá vòng vây gặp phải cản trở, buộc phải nhảy xuống lại. Nên rằng mới đặt bẫy ở đấy để tự vệ.
Mà sự thật đã xảy ra, hai cái bẫy dĩ nhiên có tác dụng. Nếu không nhờ vào chúng, trượt đốn của thiện xạ và nắm đấm của nhà quyền pháp sẽ đập bẹp dí Quân Mạc Tiếu lên vách núi, đừng mong nhúc nhích.
Còn hiện tại? Bẫy rập khóa thiện xạ, dẫu không bị thương, nhưng cắt ngang công kích, hạn chế di chuyển.
Còn Bẫy Mây Độc chủ yếu gây tổn thương, không hạn chế di chuyển như Bẫy Khóa. Nhưng trong khoảnh khắc bị khói độc đả thương, đối thủ sẽ bị đông cứng nho nhỏ. Cứng người cắt ngang nhà quyền pháp đang lao tới, đánh gãy quả đấm của gã. Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, Quân Mạc Tiếu rơi xuống, họ cũng không tấn công được. Quân Mạc Tiếu lăn người tại chỗ, lăn sang một bên. Chịu Thân – đây là một kỹ năng thông dụng, kỹ năng thông dụng và công kích thường được xem như hệ thống, không bị Ngọn Lửa Thần Thánh phong ấn.
Bão Tuyết của Thích Vô Giúp Vui hiện đã ngâm xong, mưa tuyết lạnh giá rả rích rơi xuống, nhưng Quân Mạc Tiếu nào còn ở đấy, sớm đã lăn người liên tục rời khỏi. Tay thiện xạ trố to mắt nhìn, gã muốn xem thử lúc Quân Mạc Tiếu lăn người có đặt thêm cái bẫy nào không, mãi đến khi thấy ngọn lửa trắng trên người Quân Mạc Tiếu, gã mới nhớ ra Quân Mạc Tiếu còn đang bị phong ấn bởi Ngọn Lửa Thần Thánh, muốn cũng không thể đặt bẫy.
Quân Mạc Tiếu rơi xuống, tất cả diễn ra trong vòng ba giây.
Giây thứ nhất, hai người trúng bẫy, Quân Mạc Tiếu rơi xuống thao tác Chịu Thân thành công.
Giây thứ hai, Quân Mạc Tiếu lăn người ngang qua thiện xạ, thiện xạ vội vàng rút súng. Bẫy Khóa chỉ hạn chế di chuyển, không hạn chế gã tấn công. Nhưng người đã đến bên cạnh, Diệp Tu làm sao để gã bắn trúng. Loại cao thủ này chưa đủ tầm so tốc độ tay với Diệp Tu. Tay trái Quân Mạc Tiếu ra kiếm còn nhanh hơn cả thiện xạ. Thiện xạ đang bị giam nửa nằm trên đất, ăn trọn một kiếm. Chịu Thân? Chân bị khóa trên đất thì Chịu Thân thế đéo nào.
Nhà quyền pháp thoát khỏi trạng thái cứng người, lao ra khỏi làn khói độc. Nhưng mặt mũi chưa hết xanh xao, hẳn nhiên còn đang bị trúng độc, tụt máu từng giây. Nhà quyền pháp cũng không lo nghĩ nhiều, xông thẳng về phía Quân Mạc Tiếu.
Sau đó đến giây thứ ba, Diệp Tu lướt nhìn trạng thái nhân vật, biết hiệu quả phong ấn của Ngọn Lửa Thần Thánh đã hết, sợ gì mà không dám chống lại nhà quyền pháp? Hai người đâm thẳng vào nhau, nhà quyền pháp vung tay ra quyền, quả đấm xé gió mà đến, Quân Mạc Tiếu chợt hạ thấp cơ thể, đột nhiên tăng tốc tiến lên.
Ánh đao vạch một đường cung, chính là kỹ năng Hồ Quang Thiểm của thích khách. Quả đấm của nhà quyền pháp thất bại, cơ thể bị hụt, bên hông bị Hồ Quang Thiểm của Quân Mạc chém phun máu tươi.
Nhà quyền pháp muốn mau chóng xoay người, nhưng thao tác không nhanh bằng Diệp Tu, thân mới động, góc nhìn chợt thấy hai kiếm giao nhau kề ngay cổ mình từ phía sau, như cây kéo lớn muốn cắt phăng đầu.
Hai kiếm vừa chìa ra đã vội thu về, máu ở cổ nhà quyền pháp văng thành hình rẻ quạt, bắn ra theo 180 độ. Thiện xạ nhìn cảnh mưa máu ấy, cảm thấy thế mà còn sống thì thật khó đỡ.
Nhưng trò chơi có luật của trò chơi.
Mất bao nhiêu máu cũng chỉ để thể hiện chiêu Cắt Yết Hầu mà Quân Mạc Tiếu đan chéo hai kiếm thôi. Thương tổn vẫn là thương tổn, nặng đấy, nhưng không đủ giết gọn nhà quyền pháp.
Biến hóa này không nằm trong dự liệu của tất cả, kiếm khách nọ vốn dĩ phòng thủ ở trên, nhằm ngừa Quân Mạc Tiếu nhảy lên thoát thân, gã không ngờ hắn còn có chiêu này, hai cái bẫy đặt dưới tự vệ sẵn của Quân Mạc Tiếu lại có tác dụng lớn lao ngay bây giờ.
Lúc kiếm khách nhảy xuống đuổi theo, Quân Mạc Tiếu đã trốn xa rồi. Người gần hắn nhất chính là Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du, làm một pháp sư nguyên tố, gã không am hiểu công việc chặn người nặng nề.
Tưởng Du hy vọng nhận được chỉ thị của Trương Tân Kiệt, người ta lại chẳng hé môi. Cứ thế trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu chạy đi, Tưởng Du tối tăm mặt mày, không cam lòng, gã bất chấp nhào ra cản đường. Pháp trượng để sau người, tạo thế Lạc Hoa Chưởng, một chưởng đẩy ra.
Thao tác trong mặt này không phải thế mạnh của Tưởng Du, nhân vật phải đối mặt còn là ông tổ của pháp sư chiến đấu, câu “múa rìu qua mắt thợ” chính là ám chỉ Tưởng Du lúc này. Nếu bị đánh văng bởi chiêu Lạc Hoa Chưởng đấy, quyết định giải nghệ của Diệp Tu là sáng suốt vô cùng.
Thế nên chỉ thấy Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng chuyển hướng, lẩn mất từ sát bên phạm vi luồng khí của Lạc Hoa Chưởng, thứ mà ngay cả Tưởng Du cũng chả biết. Khẽ nhảy, hai kiếm trong tay trở ngược, lập tức hất Thích Vô Giúp Vui lên không trung. Kỹ năng gây lơ lửng của thích khách: Nảy Đao.
Quân Mạc Tiếu rơi xuống trước, vươn song kiếm chém lên trời, trông như khẽ đẩy, Thích Vô Giúp Vui lại bay ra như cũ. Hắn chuyển góc nhìn thăm dò xung quanh, chân của thiện xạ mới rút khỏi bẫy; độc trên người nhà quyền pháp còn chưa hết, máu loang lổ đầy người, xanh đỏ rực rỡ đan xen; kiếm khách nhảy từ trên kia xuống, còn cách mình một đoạn.
Dạ Vị Ương đâu? Diệp Tu chuyển góc nhìn, nhìn Dạ Vị Ương dưới sự điều khiển của kẻ khác, người kia vẫn đứng yên ở chỗ cũ, góc nhìn cũng chĩa về phía mình.
Diệp Tu cười, nhắn một tin sang: “Một chút nữa thôi, cậu suýt có thể ngăn được tôi rồi, lần sau cố lên.”
Gởi xong, Diệp Tu xoay người rời đi. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở đây. Trong trận địa của đối phương có cao nhân tương trợ, nếu mình đoán không lầm, mục sư bày ra chiến thuật mà đến mình cũng suýt vào tròng, người thao túng Dạ Vị Ương, e rằng là Trương Tân Kiệt của Bá Đồ.
Cũng may đám đồng đội còn lại không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, chấp hành chưa đủ lực. Nếu không chỉ với hai thanh kiếm trong tay, muốn thoát khỏi sự vây chặn của sáu tuyển thủ chuyên nghiệp, quả thực khó nói trước được.
Diệp Tu cũng chẳng thể làm gì Ngọn Lửa Thần Thánh. Dù Quân Mạc Tiếu có thể di chuyển, nhưng công kích vật lý bình thường không thể dập tắt nó.
Diệp Tu đành trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu bị ngọn lửa ôm lấy, lại bị phong ấn kỹ năng trong ba giây. Những chiêu có hiệu quả giống vậy thường có cách tính khác nhau, mày mất ba giây của mày, tao mất ba giây của tao, nhưng nó không hề bảo hai Ngọn Lửa Thần Thánh đồng thời dính lên người sẽ trở thành phép tính ba cộng ba bằng sáu.
Kỹ năng gây sát thương có thể cộng dồn công kích, mà loại kỹ năng khống chế chỉ chú trọng tính nối tiếp và liên tục, dùng nhiều cũng lãng phí.
Hiện tại, Ngọn Lửa Thần Thánh của hai mục sư thuộc Mưu Đồ Bá Đạo tiếp nối nhau khá chuẩn, khiến Quân Mạc Tiếu bị cấm phép từ 5 đến 6 giây trong suốt quá trình. Trạng thái có thể kéo dài đến tận khi hắn rơi xuống đất. Nhà quyền pháp và thiện xạ bị hắn đánh văng trước đấy đã co chân chạy đến nơi. Ngay cả nghề tấn công xa như thiện xạ cũng chuẩn bị áp sát chơi Thể Thuật, rõ ràng đối thủ muốn bức hắn chết luôn tại đây.
Cả đám Tương Du vui mừng nhào lên. Nhưng lúc này Trương Tân Kiệt lại có chút thất vọng, hắn ta không nhìn thấy thứ mình muốn.
“Vì sao không dùng Phi Súng?”
Đây là nghi hoặc trong lòng Trương Tân Kiệt. Đổi thành nhiều nghề khác, gặp tình cảnh của Quân Mạc Tiếu có lẽ đều rơi vào đường chết, nhưng hệ Xạ Thủ có thể lợi dụng thao tác Phi Súng trì hoãn việc mình rơi xuống đất, tranh thủ giải trừ thời gian phong ấn của Ngọn Lửa Thần Thánh, hơn nữa Phi Súng còn có thể giúp ta điều chỉnh hướng cần đi tiếp đấy. Quân Mạc Tiếu không thuộc hệ Xạ Thủ, nhưng Phi Súng của tán nhân không khác gì những nhân vật hệ Xạ Thủ.
Mà Phi Súng chỉ là công kích thường, Ngọn Lửa Thần Thánh không phong ấn được, tuyệt đối có thể sử dụng ngay bây giờ.
Nhưng Quân Mạc Tiếu lại không dùng, ngay khi Liệt Hỏa Chấn Động kết thúc, hắn cứ rơi thẳng xuống như thế.
Tưởng Du đã để Thích Vô Giúp Vui của mình ngâm phép đến vị trí ấy. Kiếm khách từ trên dốc chạy vội tới, chuẩn bị nhảy xuống trợ giúp bất cứ lúc nào. Nhà quyền pháp quơ quả đấm xông đến, thiện xạ trượt ngay tại chỗ, xem ra không muốn để Quân Mạc Tiếu đáp xuống đất.
Một tiếng “Bùm” vang lên.
Trong tiếng kêu la phát tiết đầy kích động của đám Tưởng Du, nó có vẻ không gây chút chú ý gì. Nhưng thiện xạ đang trượt lại vì âm thanh ấy mà gián đoạn, gã vẫn giữ tư thế nửa nằm trượt trên đất. Từ màn hình, gã có thể nhìn thấy chiếc đùi phải đang trượt của mình bị một khóa sắt giam cầm trên đất.
Kỹ năng của đạo tặc: Bẫy Khóa.
Tay thiện xạ ngây ngốc.
Cạm bẫy đâu ra thế? Là Quân Mạc Tiếu làm sao? Không thể nào, ngay từ khi Quân Mạc Tiếu xuất hiện, đội ngũ của họ không hề bỏ qua bất kỳ hành động nào của hắn. Đây…. đây là nơi mà Quân Mạc Tiếu lăn người né tránh đạn của mình mà, chẳng lẽ trong quá trình lăn người, tên này còn làm được thao tác đặt bẫy ư?
Đặt bẫy đương nhiên là chuyện diễn ra trước khi bị Ngọn Lửa Thần Thánh phong ấn, trước khi kỹ năng hết hiệu lực, có người kích hoạt, nó sẽ phát động.
Tay thiện xạ còn chưa hoàn hồn, chợt nghe bên tai vang lên một âm thanh nhỏ. Một làn khói tội lỗi bay lên từ dưới đất rồi tản rộng ra. Chính giữa nó, là nhà quyền pháp đang lao nhanh đến, giờ đã bị khói độc bao quanh, trên mặt trở nên xanh xao.
Lại một cạm bẫy của đạo tặc: Bẫy Mây Độc.
Trong suốt quá trình lăn người né đạn tại đây, Quân Mạc Tiếu không chỉ đặt được một bẫy, mà những hai bẫy. Thiện xạ chẳng thể tin nổi, nhưng sự thật rành rành trước mắt, không thể do đứa rửng mỡ nào đi ngang qua đặt chơi được. Họ đã đợi hơn hai tiếng ở khe núi này rồi.
Vậy mục đích của hai cái bẫy là gì?
Tay thiện xạ cũng là cao thủ, sau chuyện đấy, Gia Cát Lượng vừa thấy hai vị trí đặt bẫy đã nhìn thấu chiêu trò. Thực hiển nhiên, đây là đường lui mà Quân Mạc Tiếu cố ý để lại, phòng ngừa khi nhảy lên phá vòng vây gặp phải cản trở, buộc phải nhảy xuống lại. Nên rằng mới đặt bẫy ở đấy để tự vệ.
Mà sự thật đã xảy ra, hai cái bẫy dĩ nhiên có tác dụng. Nếu không nhờ vào chúng, trượt đốn của thiện xạ và nắm đấm của nhà quyền pháp sẽ đập bẹp dí Quân Mạc Tiếu lên vách núi, đừng mong nhúc nhích.
Còn hiện tại? Bẫy rập khóa thiện xạ, dẫu không bị thương, nhưng cắt ngang công kích, hạn chế di chuyển.
Còn Bẫy Mây Độc chủ yếu gây tổn thương, không hạn chế di chuyển như Bẫy Khóa. Nhưng trong khoảnh khắc bị khói độc đả thương, đối thủ sẽ bị đông cứng nho nhỏ. Cứng người cắt ngang nhà quyền pháp đang lao tới, đánh gãy quả đấm của gã. Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, Quân Mạc Tiếu rơi xuống, họ cũng không tấn công được. Quân Mạc Tiếu lăn người tại chỗ, lăn sang một bên. Chịu Thân – đây là một kỹ năng thông dụng, kỹ năng thông dụng và công kích thường được xem như hệ thống, không bị Ngọn Lửa Thần Thánh phong ấn.
Bão Tuyết của Thích Vô Giúp Vui hiện đã ngâm xong, mưa tuyết lạnh giá rả rích rơi xuống, nhưng Quân Mạc Tiếu nào còn ở đấy, sớm đã lăn người liên tục rời khỏi. Tay thiện xạ trố to mắt nhìn, gã muốn xem thử lúc Quân Mạc Tiếu lăn người có đặt thêm cái bẫy nào không, mãi đến khi thấy ngọn lửa trắng trên người Quân Mạc Tiếu, gã mới nhớ ra Quân Mạc Tiếu còn đang bị phong ấn bởi Ngọn Lửa Thần Thánh, muốn cũng không thể đặt bẫy.
Quân Mạc Tiếu rơi xuống, tất cả diễn ra trong vòng ba giây.
Giây thứ nhất, hai người trúng bẫy, Quân Mạc Tiếu rơi xuống thao tác Chịu Thân thành công.
Giây thứ hai, Quân Mạc Tiếu lăn người ngang qua thiện xạ, thiện xạ vội vàng rút súng. Bẫy Khóa chỉ hạn chế di chuyển, không hạn chế gã tấn công. Nhưng người đã đến bên cạnh, Diệp Tu làm sao để gã bắn trúng. Loại cao thủ này chưa đủ tầm so tốc độ tay với Diệp Tu. Tay trái Quân Mạc Tiếu ra kiếm còn nhanh hơn cả thiện xạ. Thiện xạ đang bị giam nửa nằm trên đất, ăn trọn một kiếm. Chịu Thân? Chân bị khóa trên đất thì Chịu Thân thế đéo nào.
Nhà quyền pháp thoát khỏi trạng thái cứng người, lao ra khỏi làn khói độc. Nhưng mặt mũi chưa hết xanh xao, hẳn nhiên còn đang bị trúng độc, tụt máu từng giây. Nhà quyền pháp cũng không lo nghĩ nhiều, xông thẳng về phía Quân Mạc Tiếu.
Sau đó đến giây thứ ba, Diệp Tu lướt nhìn trạng thái nhân vật, biết hiệu quả phong ấn của Ngọn Lửa Thần Thánh đã hết, sợ gì mà không dám chống lại nhà quyền pháp? Hai người đâm thẳng vào nhau, nhà quyền pháp vung tay ra quyền, quả đấm xé gió mà đến, Quân Mạc Tiếu chợt hạ thấp cơ thể, đột nhiên tăng tốc tiến lên.
Ánh đao vạch một đường cung, chính là kỹ năng Hồ Quang Thiểm của thích khách. Quả đấm của nhà quyền pháp thất bại, cơ thể bị hụt, bên hông bị Hồ Quang Thiểm của Quân Mạc chém phun máu tươi.
Nhà quyền pháp muốn mau chóng xoay người, nhưng thao tác không nhanh bằng Diệp Tu, thân mới động, góc nhìn chợt thấy hai kiếm giao nhau kề ngay cổ mình từ phía sau, như cây kéo lớn muốn cắt phăng đầu.
Hai kiếm vừa chìa ra đã vội thu về, máu ở cổ nhà quyền pháp văng thành hình rẻ quạt, bắn ra theo 180 độ. Thiện xạ nhìn cảnh mưa máu ấy, cảm thấy thế mà còn sống thì thật khó đỡ.
Nhưng trò chơi có luật của trò chơi.
Mất bao nhiêu máu cũng chỉ để thể hiện chiêu Cắt Yết Hầu mà Quân Mạc Tiếu đan chéo hai kiếm thôi. Thương tổn vẫn là thương tổn, nặng đấy, nhưng không đủ giết gọn nhà quyền pháp.
Biến hóa này không nằm trong dự liệu của tất cả, kiếm khách nọ vốn dĩ phòng thủ ở trên, nhằm ngừa Quân Mạc Tiếu nhảy lên thoát thân, gã không ngờ hắn còn có chiêu này, hai cái bẫy đặt dưới tự vệ sẵn của Quân Mạc Tiếu lại có tác dụng lớn lao ngay bây giờ.
Lúc kiếm khách nhảy xuống đuổi theo, Quân Mạc Tiếu đã trốn xa rồi. Người gần hắn nhất chính là Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du, làm một pháp sư nguyên tố, gã không am hiểu công việc chặn người nặng nề.
Tưởng Du hy vọng nhận được chỉ thị của Trương Tân Kiệt, người ta lại chẳng hé môi. Cứ thế trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu chạy đi, Tưởng Du tối tăm mặt mày, không cam lòng, gã bất chấp nhào ra cản đường. Pháp trượng để sau người, tạo thế Lạc Hoa Chưởng, một chưởng đẩy ra.
Thao tác trong mặt này không phải thế mạnh của Tưởng Du, nhân vật phải đối mặt còn là ông tổ của pháp sư chiến đấu, câu “múa rìu qua mắt thợ” chính là ám chỉ Tưởng Du lúc này. Nếu bị đánh văng bởi chiêu Lạc Hoa Chưởng đấy, quyết định giải nghệ của Diệp Tu là sáng suốt vô cùng.
Thế nên chỉ thấy Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng chuyển hướng, lẩn mất từ sát bên phạm vi luồng khí của Lạc Hoa Chưởng, thứ mà ngay cả Tưởng Du cũng chả biết. Khẽ nhảy, hai kiếm trong tay trở ngược, lập tức hất Thích Vô Giúp Vui lên không trung. Kỹ năng gây lơ lửng của thích khách: Nảy Đao.
Quân Mạc Tiếu rơi xuống trước, vươn song kiếm chém lên trời, trông như khẽ đẩy, Thích Vô Giúp Vui lại bay ra như cũ. Hắn chuyển góc nhìn thăm dò xung quanh, chân của thiện xạ mới rút khỏi bẫy; độc trên người nhà quyền pháp còn chưa hết, máu loang lổ đầy người, xanh đỏ rực rỡ đan xen; kiếm khách nhảy từ trên kia xuống, còn cách mình một đoạn.
Dạ Vị Ương đâu? Diệp Tu chuyển góc nhìn, nhìn Dạ Vị Ương dưới sự điều khiển của kẻ khác, người kia vẫn đứng yên ở chỗ cũ, góc nhìn cũng chĩa về phía mình.
Diệp Tu cười, nhắn một tin sang: “Một chút nữa thôi, cậu suýt có thể ngăn được tôi rồi, lần sau cố lên.”
Gởi xong, Diệp Tu xoay người rời đi. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở đây. Trong trận địa của đối phương có cao nhân tương trợ, nếu mình đoán không lầm, mục sư bày ra chiến thuật mà đến mình cũng suýt vào tròng, người thao túng Dạ Vị Ương, e rằng là Trương Tân Kiệt của Bá Đồ.
Cũng may đám đồng đội còn lại không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, chấp hành chưa đủ lực. Nếu không chỉ với hai thanh kiếm trong tay, muốn thoát khỏi sự vây chặn của sáu tuyển thủ chuyên nghiệp, quả thực khó nói trước được.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam