Toàn Chức Cao Thủ
Chương 211: Trường Giang sóng sau xô sóng trước
“Hoàng Thiếu Thiên mà ông cũng không biết” Muội Quang kinh ngạc kêu lên, trong mắt cậu Bánh Bao Xâm Lấn vẫn rất lợi hại, không ngờ người này lại hỏi một câu hỏi ngu đến vậy.
“Đó là gì?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Hiểu Kiếm Thánh không?” Muội gọi.
“Không hiểu.” Bánh Bao Xâm Lấn đáp chắc nịch.
“Là người mạnh nhất trong các kiếm khách.” Muội Quang bảo.
“Hử? Nghe thú vị thế, chiến ý của tui sục sôi cả lên rồi. Ông là Kiếm Thánh?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi Hoàng Thiếu Thiên.
“Tui không phải, Hoàng Thiếu Thiên mới phải.” Hoàng Thiếu Thiên bình tĩnh trả lời, ai khó lừa chứ cái tên ngơ ngác Bánh Bao Xâm Lấn này có vẻ rất dễ lừa.
“Đáng tiếc không phải ông, không thì tui đã đánh cùng ông ván rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Đúng thế, đúng thế......” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời. Dễ lừa thì dễ lừa, nhưng một tên gà mờ sao lại vênh váo tự đắc đến thế hả? Hoàng Thiếu Thiên chợt kích động muốn đập bẹp thằng này.
“Lưu manh mạnh nhất là ai?” Bánh Bao Xâm Lấn cũng không để ý hắn nữa, nói tiếp cùng Muội Quang.
“À,tuyển thủ lưu manh mạnh nhất hiện nay nghe bảo là Đường Hạo của chiến đội Bách Hoa, nhưng nhân vật lưu manh Đức Lý La của gã lại không phải nhân vật lưu manh mạnh nhất. Nhân vật lưu manh mạnh nhất hẳn là nhân vật Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn thuộc chiến đội Hô Khiếu.” Muội Quang nói.
“Ầy…...... Thế cơ à......” Phản ứng của Bánh Bao Xâm Lấn khi nghe xong rất bình thường, có điều lại vò đầu đi sang một bên. Lần này chợt xuất hiện hai tuyển thủ và hai nhân vật, còn là tuyển thủ mạnh nhất và nhân vật mạnh nhất, khiến cậu ta có chút choáng váng.
“Muội Quang, cậu có vẻ biết rõ nhỉ.” Diệp Tu vẫn luôn dẫn đầu chạy trước không tham dự tám nhảm, bất chợt nói một câu. Hắn cảm thán, Muội Quang cũng là người mới như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, lại khá sành sõi về Vinh Quang. Đấy chứng tỏ sự nhiệt tình và hứng thú của cậu ta.
“Em thấy mấy người trên mạng nói vậy, đúng không?” Muội Quang nói.
“Cũng đúng. Có điều Lâm Kính Ngôn chắc hẳn sắp giải nghệ rồi.” Diệp Tu bỗng nhiên bùi ngùi trong lòng. Năm tháng vô tình buộc người ta chẳng còn lựa chọn nào, hắn cũng đang phải trải nghiệm.
“Ừ...... Có lẽ hết mùa giải này, cùng lắm đánh thêm được một năm nữa.” Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy Diệp Tu cảm thán cũng tiếp lời.
“Đường Hạo hẳn sẽ được Hô Khiếu tìm cách thu về.” Diệp Tu nói.
“Trong giới đều biết Lâm Kính Ngôn chắc chắn sẽ giải nghệ, Hô Khiếu hiện giờ không thể không bỏ vốn lớn để lấy Đường Hạo về. Trong hai nhà thì tình hình kinh doanh của Bách Hoa tốt hơn, tui thấy không chừng Bách Hoa sẽ mua tài khoản Đường Tam Đả.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Trong Liên minh, ngoại trừ nhóm tuyển thủ chuyển câu lạc bộ, tài khoản nhân vật cũng được phép giao dịch. Lúc giao dịch có thêm hay bớt trang bị trên người nhân vật, đấy còn dựa vào sự thương lượng tự do của hai bên. Bình thường luôn lấy trọn bộ trang bị. Nếu nhân vật không mang trang bị, trừ khả năng nhân vật ấy có mức độ nổi tiếng và điểm kỹ năng hơn người, thì chẳng có bất luận ý nghĩa gì khác.
“Chú nói đúng.” Diệp Tu đồng ý.
“Anh xem Gia Thế của anh thông minh nhường nào, đầu tiên lẳng lặng thu Tôn Tường về, sau mới để anh giải nghệ...... Nếu cho anh giải nghệ trước rồi lại lấy Tôn Tường về bổ sung, chắc chắn không phải cái giá này đâu.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.
“Ừ.” Diệp Tu đáp lời.
“Ha ha, mà nói thế nào đi nữa, lại một đối thủ mạnh mẽ sắp ra đời. Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn đã không còn là lưu manh dũng mãnh của năm đó từ lâu rồi, nếu Đường Hạo có thêm Đường Tam Đả thì...... một vị thần mới sắp lên ngôi đây” Chủ đề của Hoàng Thiếu Thiên lại vòng vo trở về.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.” Diệp Tu cảm thán, giới Liên minh Chuyên nghiệp tàn nhẫn vậy đấy. Chỉ cần một ai đó tụt dốc, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhân tài mới xuất hiện thay thế. Những cái tên từng rất đỗi quen thuộc, từng người rồi từng người dần biến mất, mà thay vào đấy lại là những gương mặt mới tràn đầy tinh thần. Chu Trạch Khải, Tôn Tường hay Đường Hạo...... Đấy đều là những người nổi bật nhất trong thế hệ người mới, họ hiển lộ tài năng của mình rồi lần lượt bước lên vũ đài hoa lệ nhất, trở thành nhân vật chính.
Đến khi mình trở về, còn có thể gặp được bao người mình quen thuộc đây? Diệp Tu không nhịn được ngẫm nghĩ.
Đang tâm trạng, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên bất chợt kề sát vào Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, giọng nói cố hạ thật thấp: “Tui nhìn ra rồi.”
“Nhìn ra cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Anh lại quay về Liên minh, tự mình lập hẳn một đội chứ gì.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Tô Mộc Tranh không cần phải bàn, vừa hay hết hạn hợp đồng. Cô em kia và tên Bánh Bao đều rất có tiềm năng. Giờ tui đã hiểu sao ông anh muốn đến khu mới chơi rồi. Khu mới cơ hội nhiều, quyền lợi nhiều, ngay cả nhân tài cũng thế. Trừ khu mới, nơi nào còn nhân tài mới chờ bị phát hiện chứ? Đổi sang khu cũ, có là khu 9 của năm trước đi nữa, người mới thế này e rằng đã sớm bị các công hội lớn phát hiện và chiến đội chuyên nghiệp chú ý đến. Giờ thì hay, cả khu 10 bị anh tranh trước.”
“Ha ha, trùng hợp cả thôi. Cô em kia là đồng nghiệp trong tiệm anh, Bánh Bao là vô tình quen biết trong game, không phải cố ý đâu.” Diệp Tu nói.
“Còn Kiều Nhất Phàm nữa? Vuốt quỷ dụ người của ông anh vươn đến tận giới chuyên nghiệp luôn cậu ta là chiến đội nào? Tui chưa từng nghe tên cậu ta.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Vi Thảo.”
“Vi Thảo? Đù má, thành viên của đội quán quân mà ngay cả tên cũng không biết, tên nhóc này bị vùi lấp dữ vậy khó trách bị anh dụ sang.” Ánh mắt phát hiện vấn đề mấu chốt của Hoàng Thiếu Thiên luôn rất độc.
“Dụ sang? Chú nói quá rồi. Giờ anh chỉ là người đã giải nghệ làm thuê cho tiệm net, anh lấy điều kiện gì dụ người sang? Chẳng qua cậu nhóc này cần trợ giúp chút thôi.” Diệp Tu thản nhiên đáp.
“Giờ thì là vậy, chờ ông anh trở về Liên minh, ai biết được sẽ thế nào? Hiện tại có nhiều người mới ưu tú bên cạnh anh, thế mà anh chả nghĩ gì hết ư?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Diệp Tu im lặng.
Như hắn đã nói, gặp được Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, tất cả là sự trùng hợp.
Đường Nhu thật sự là trùng hợp, mà sự trùng hợp khi gặp Bánh Bao Xâm Lấn lại mang theo chút tất nhiên. Giống Hoàng Thiếu Thiên nói, người mới có tiềm năng đều đang chờ khai phá ở khu mới. Diệp Tu có thể gặp được một tên có tiềm năng đến vậy, trong ngẫu nhiên cũng có tất nhiên.
Người như thế, Bánh Bao Xâm Lấn là người đầu tiên Diệp Tu gặp được, mà Muội Quang, chính là người thứ hai.
Cùng là người mới, thao tác và kỹ xảo của Muội Quang quả thực kém xa Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng lý thuyết của cậu ta khá vững, chỉ cần đọc hướng dẫn xem video clip đã có thể viết ra một bài hướng dẫn không chút sơ suất, chứng tỏ cậu ta có được trực giác về chiến thuật và sự rèn luyện tích lũy rất cao. Chỉ cần thao tác tiến bộ, chắc chắn sẽ trở thành một kẻ giỏi giang tự mình đảm đương mọi việc. Mà tinh thần nghiên cứu của cậu cũng mang lại lợi ích rất lớn cho chiến đội mà cậu gia nhập. Trận đấu chuyên nghiệp không đơn giản chỉ là luyện tốt thao tác rồi đánh đánh giết giết.
Nghiên cứu bản đồ, nghiên cứu chiến thuật của đối phương, bố trí chiến thuật bên ta...... Nếu đã phát triển sang phạm vi giới chuyên nghiệp, điểm quyết định thắng bại trong một cuộc so đấu chắc chắn không chỉ mỗi trang bị và kỹ thuật.
Gặp Đường Nhu là trùng hợp thật sự, gặp Bánh Bao Xâm Lấn là ngẫu nhiên xen lẫn tất nhiên, còn phát hiện Muội Quang, lại có thêm chút chủ động. Tuy Muội Quang tình cờ gặp Bánh Bao Xâm Lấn là một chuyện rất khéo, nhưng cả hai dù không gặp nhau, Diệp Tu cũng sẽ chủ động liên hệ người chơi này.
Bởi vì từ “hướng dẫn ngu ngốc”, hắn thấy được ánh sáng ẩn hiện của người này.
Với người mới, Diệp Tu luôn vui lòng chỉ dạy. Thế nhưng người cần chỉ dạy cũng phải xem thử có giá trị hay xứng đáng không. Quơ đại một người qua đường bảo đây để anh dạy cưng thành đại thần, vậy chẳng bằng ra phố bán Như Lai Thần Chưởng cho xong.
Dạy học quan trọng là cần người bằng lòng dạy, nhưng hơn nữa học trò phải bằng lòng học.
Những người bên cạnh Diệp Tu, Đường Nhu có lòng hiếu thắng, người ta không chỉ muốn học, còn muốn học thật tốt.
Bánh Bao Xâm Lấn, kinh nghiệm chơi game của cậu nhóc cực kỳ phong phú, cậu có con đường của riêng mình, Diệp Tu thật ra chỉ gợi ý chút điều cơ bản cho cậu, rồi cậu có thể dựa vào sự lý giải của mình, hình thành đấu pháp của bản thân. Diệp Tu chỉ cần nhắc cậu những chỗ không hợp lý là được.
Kiều Nhất Phàm càng không cần phải bàn, cậu ấy chủ động đến tìm Diệp Tu chỉ dẫn.
Muội Quang lại rất có tinh thần nghiên cứu, cậu đọc hướng dẫn và xem video clip từng con BOSS ẩn của phó bản cấp 30 rồi động não ra nhiều bài hướng dẫn tường tận. Nhưng mấy bài hướng dẫn ấy lại làm cho những người không cần hướng dẫn, tài năng của Muội Quang đã dùng sai chỗ rồi. Vậy nên Diệp Tu tìm cậu thật ra chỉ để nói cậu biết điều này thôi.
Tụ tập những người này lại, lập một chiến đội......
Hoàng Thiếu Thiên nói đúng, Diệp Tu không phải chưa từng nghĩ đến suy nghĩ ấy. Có điều, hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, Diệp Tu biết rõ muốn biến nó thành hiện thực không phải chuyện dễ dàng.
Lập chiến đội, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đó là cả đời người. Diệp Tu có thể quyết định cho mình, nhưng không thể tự ý quyết định thay người khác.
Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Đây có lẽ là những chữ cực kỳ hấp dẫn với rất nhiều người chơi Vinh Quang, nhưng được mấy người?
Hứng thú của Đường Nhu với Vinh Quang khá bình thường, nguyên nhân tiến vào trò này cũng chỉ vì so cao thấp với Diệp Tu, vẫn đang trong quá trình xây đắp hứng thú, cô còn từ chối cả chiến đội quán quân như Vi Thảo, Diệp Tu dựa vào đâu mà thuyết phục cô?
Bánh Bao Xâm Lấn, suy nghĩ của cậu nhóc lại rất đơn giản, Diệp Tu nghĩ chỉ cần mình đề nghị, cậu không cần đến 5 giây sẽ lập tức gật đầu hét to “Quất luôn!”. Nhưng chính vì vậy, áp lực của Diệp Tu lại lớn hơn, vì đấy tương tự việc hắn đã quyết định con đường cho Bánh Bao Xâm Lấn, thành hay bại, hắn cũng phải phụ trách toàn bộ.
Kiều Nhất Phàm, người ta vốn là thành viên đội quán quân, nghe ý kiến của mình, tập luyện nhiều hơn nữa, trình độ cuối cùng sẽ được hiển lộ. Người của chiến đội Vi Thảo không phải kẻ ngốc, trước kia chọn Kiều Nhất Phàm vào đội, chứng tỏ họ phát hiện được tiềm năng của cậu nhỏ. Có lẽ chỉ vì thiên phú của Cao Anh Kiệt nổi trội hơn, thu hút hơn, Kiều Nhất Phàm mới bị xem nhẹ liên tục như vậy. Chỉ cần có thực lực thật sự, nào đến mức bị vứt đến không ai cần.
Còn Muội Quang chỉ mới quen biết, chưa thân thiết đã nghĩ làm thế thì quá buồn cười.
Hoàng Thiếu Thiên ba la bô lô liên tục, thế nhưng lại khiến Diệp Tu suy nghĩ nghiêm túc và cẩn thận vấn đề này.
Dẫn theo một đội toàn người mới trở về Liên minh, đây mới thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
“Đó là gì?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.
“Hiểu Kiếm Thánh không?” Muội gọi.
“Không hiểu.” Bánh Bao Xâm Lấn đáp chắc nịch.
“Là người mạnh nhất trong các kiếm khách.” Muội Quang bảo.
“Hử? Nghe thú vị thế, chiến ý của tui sục sôi cả lên rồi. Ông là Kiếm Thánh?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi Hoàng Thiếu Thiên.
“Tui không phải, Hoàng Thiếu Thiên mới phải.” Hoàng Thiếu Thiên bình tĩnh trả lời, ai khó lừa chứ cái tên ngơ ngác Bánh Bao Xâm Lấn này có vẻ rất dễ lừa.
“Đáng tiếc không phải ông, không thì tui đã đánh cùng ông ván rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Đúng thế, đúng thế......” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời. Dễ lừa thì dễ lừa, nhưng một tên gà mờ sao lại vênh váo tự đắc đến thế hả? Hoàng Thiếu Thiên chợt kích động muốn đập bẹp thằng này.
“Lưu manh mạnh nhất là ai?” Bánh Bao Xâm Lấn cũng không để ý hắn nữa, nói tiếp cùng Muội Quang.
“À,tuyển thủ lưu manh mạnh nhất hiện nay nghe bảo là Đường Hạo của chiến đội Bách Hoa, nhưng nhân vật lưu manh Đức Lý La của gã lại không phải nhân vật lưu manh mạnh nhất. Nhân vật lưu manh mạnh nhất hẳn là nhân vật Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn thuộc chiến đội Hô Khiếu.” Muội Quang nói.
“Ầy…...... Thế cơ à......” Phản ứng của Bánh Bao Xâm Lấn khi nghe xong rất bình thường, có điều lại vò đầu đi sang một bên. Lần này chợt xuất hiện hai tuyển thủ và hai nhân vật, còn là tuyển thủ mạnh nhất và nhân vật mạnh nhất, khiến cậu ta có chút choáng váng.
“Muội Quang, cậu có vẻ biết rõ nhỉ.” Diệp Tu vẫn luôn dẫn đầu chạy trước không tham dự tám nhảm, bất chợt nói một câu. Hắn cảm thán, Muội Quang cũng là người mới như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, lại khá sành sõi về Vinh Quang. Đấy chứng tỏ sự nhiệt tình và hứng thú của cậu ta.
“Em thấy mấy người trên mạng nói vậy, đúng không?” Muội Quang nói.
“Cũng đúng. Có điều Lâm Kính Ngôn chắc hẳn sắp giải nghệ rồi.” Diệp Tu bỗng nhiên bùi ngùi trong lòng. Năm tháng vô tình buộc người ta chẳng còn lựa chọn nào, hắn cũng đang phải trải nghiệm.
“Ừ...... Có lẽ hết mùa giải này, cùng lắm đánh thêm được một năm nữa.” Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy Diệp Tu cảm thán cũng tiếp lời.
“Đường Hạo hẳn sẽ được Hô Khiếu tìm cách thu về.” Diệp Tu nói.
“Trong giới đều biết Lâm Kính Ngôn chắc chắn sẽ giải nghệ, Hô Khiếu hiện giờ không thể không bỏ vốn lớn để lấy Đường Hạo về. Trong hai nhà thì tình hình kinh doanh của Bách Hoa tốt hơn, tui thấy không chừng Bách Hoa sẽ mua tài khoản Đường Tam Đả.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Trong Liên minh, ngoại trừ nhóm tuyển thủ chuyển câu lạc bộ, tài khoản nhân vật cũng được phép giao dịch. Lúc giao dịch có thêm hay bớt trang bị trên người nhân vật, đấy còn dựa vào sự thương lượng tự do của hai bên. Bình thường luôn lấy trọn bộ trang bị. Nếu nhân vật không mang trang bị, trừ khả năng nhân vật ấy có mức độ nổi tiếng và điểm kỹ năng hơn người, thì chẳng có bất luận ý nghĩa gì khác.
“Chú nói đúng.” Diệp Tu đồng ý.
“Anh xem Gia Thế của anh thông minh nhường nào, đầu tiên lẳng lặng thu Tôn Tường về, sau mới để anh giải nghệ...... Nếu cho anh giải nghệ trước rồi lại lấy Tôn Tường về bổ sung, chắc chắn không phải cái giá này đâu.” Hoàng Thiếu Thiên bảo.
“Ừ.” Diệp Tu đáp lời.
“Ha ha, mà nói thế nào đi nữa, lại một đối thủ mạnh mẽ sắp ra đời. Đường Tam Đả của Lâm Kính Ngôn đã không còn là lưu manh dũng mãnh của năm đó từ lâu rồi, nếu Đường Hạo có thêm Đường Tam Đả thì...... một vị thần mới sắp lên ngôi đây” Chủ đề của Hoàng Thiếu Thiên lại vòng vo trở về.
“Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.” Diệp Tu cảm thán, giới Liên minh Chuyên nghiệp tàn nhẫn vậy đấy. Chỉ cần một ai đó tụt dốc, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhân tài mới xuất hiện thay thế. Những cái tên từng rất đỗi quen thuộc, từng người rồi từng người dần biến mất, mà thay vào đấy lại là những gương mặt mới tràn đầy tinh thần. Chu Trạch Khải, Tôn Tường hay Đường Hạo...... Đấy đều là những người nổi bật nhất trong thế hệ người mới, họ hiển lộ tài năng của mình rồi lần lượt bước lên vũ đài hoa lệ nhất, trở thành nhân vật chính.
Đến khi mình trở về, còn có thể gặp được bao người mình quen thuộc đây? Diệp Tu không nhịn được ngẫm nghĩ.
Đang tâm trạng, Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên bất chợt kề sát vào Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, giọng nói cố hạ thật thấp: “Tui nhìn ra rồi.”
“Nhìn ra cái gì?” Diệp Tu hỏi.
“Anh lại quay về Liên minh, tự mình lập hẳn một đội chứ gì.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Tô Mộc Tranh không cần phải bàn, vừa hay hết hạn hợp đồng. Cô em kia và tên Bánh Bao đều rất có tiềm năng. Giờ tui đã hiểu sao ông anh muốn đến khu mới chơi rồi. Khu mới cơ hội nhiều, quyền lợi nhiều, ngay cả nhân tài cũng thế. Trừ khu mới, nơi nào còn nhân tài mới chờ bị phát hiện chứ? Đổi sang khu cũ, có là khu 9 của năm trước đi nữa, người mới thế này e rằng đã sớm bị các công hội lớn phát hiện và chiến đội chuyên nghiệp chú ý đến. Giờ thì hay, cả khu 10 bị anh tranh trước.”
“Ha ha, trùng hợp cả thôi. Cô em kia là đồng nghiệp trong tiệm anh, Bánh Bao là vô tình quen biết trong game, không phải cố ý đâu.” Diệp Tu nói.
“Còn Kiều Nhất Phàm nữa? Vuốt quỷ dụ người của ông anh vươn đến tận giới chuyên nghiệp luôn cậu ta là chiến đội nào? Tui chưa từng nghe tên cậu ta.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Vi Thảo.”
“Vi Thảo? Đù má, thành viên của đội quán quân mà ngay cả tên cũng không biết, tên nhóc này bị vùi lấp dữ vậy khó trách bị anh dụ sang.” Ánh mắt phát hiện vấn đề mấu chốt của Hoàng Thiếu Thiên luôn rất độc.
“Dụ sang? Chú nói quá rồi. Giờ anh chỉ là người đã giải nghệ làm thuê cho tiệm net, anh lấy điều kiện gì dụ người sang? Chẳng qua cậu nhóc này cần trợ giúp chút thôi.” Diệp Tu thản nhiên đáp.
“Giờ thì là vậy, chờ ông anh trở về Liên minh, ai biết được sẽ thế nào? Hiện tại có nhiều người mới ưu tú bên cạnh anh, thế mà anh chả nghĩ gì hết ư?” Hoàng Thiếu Thiên nói.
Diệp Tu im lặng.
Như hắn đã nói, gặp được Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, tất cả là sự trùng hợp.
Đường Nhu thật sự là trùng hợp, mà sự trùng hợp khi gặp Bánh Bao Xâm Lấn lại mang theo chút tất nhiên. Giống Hoàng Thiếu Thiên nói, người mới có tiềm năng đều đang chờ khai phá ở khu mới. Diệp Tu có thể gặp được một tên có tiềm năng đến vậy, trong ngẫu nhiên cũng có tất nhiên.
Người như thế, Bánh Bao Xâm Lấn là người đầu tiên Diệp Tu gặp được, mà Muội Quang, chính là người thứ hai.
Cùng là người mới, thao tác và kỹ xảo của Muội Quang quả thực kém xa Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng lý thuyết của cậu ta khá vững, chỉ cần đọc hướng dẫn xem video clip đã có thể viết ra một bài hướng dẫn không chút sơ suất, chứng tỏ cậu ta có được trực giác về chiến thuật và sự rèn luyện tích lũy rất cao. Chỉ cần thao tác tiến bộ, chắc chắn sẽ trở thành một kẻ giỏi giang tự mình đảm đương mọi việc. Mà tinh thần nghiên cứu của cậu cũng mang lại lợi ích rất lớn cho chiến đội mà cậu gia nhập. Trận đấu chuyên nghiệp không đơn giản chỉ là luyện tốt thao tác rồi đánh đánh giết giết.
Nghiên cứu bản đồ, nghiên cứu chiến thuật của đối phương, bố trí chiến thuật bên ta...... Nếu đã phát triển sang phạm vi giới chuyên nghiệp, điểm quyết định thắng bại trong một cuộc so đấu chắc chắn không chỉ mỗi trang bị và kỹ thuật.
Gặp Đường Nhu là trùng hợp thật sự, gặp Bánh Bao Xâm Lấn là ngẫu nhiên xen lẫn tất nhiên, còn phát hiện Muội Quang, lại có thêm chút chủ động. Tuy Muội Quang tình cờ gặp Bánh Bao Xâm Lấn là một chuyện rất khéo, nhưng cả hai dù không gặp nhau, Diệp Tu cũng sẽ chủ động liên hệ người chơi này.
Bởi vì từ “hướng dẫn ngu ngốc”, hắn thấy được ánh sáng ẩn hiện của người này.
Với người mới, Diệp Tu luôn vui lòng chỉ dạy. Thế nhưng người cần chỉ dạy cũng phải xem thử có giá trị hay xứng đáng không. Quơ đại một người qua đường bảo đây để anh dạy cưng thành đại thần, vậy chẳng bằng ra phố bán Như Lai Thần Chưởng cho xong.
Dạy học quan trọng là cần người bằng lòng dạy, nhưng hơn nữa học trò phải bằng lòng học.
Những người bên cạnh Diệp Tu, Đường Nhu có lòng hiếu thắng, người ta không chỉ muốn học, còn muốn học thật tốt.
Bánh Bao Xâm Lấn, kinh nghiệm chơi game của cậu nhóc cực kỳ phong phú, cậu có con đường của riêng mình, Diệp Tu thật ra chỉ gợi ý chút điều cơ bản cho cậu, rồi cậu có thể dựa vào sự lý giải của mình, hình thành đấu pháp của bản thân. Diệp Tu chỉ cần nhắc cậu những chỗ không hợp lý là được.
Kiều Nhất Phàm càng không cần phải bàn, cậu ấy chủ động đến tìm Diệp Tu chỉ dẫn.
Muội Quang lại rất có tinh thần nghiên cứu, cậu đọc hướng dẫn và xem video clip từng con BOSS ẩn của phó bản cấp 30 rồi động não ra nhiều bài hướng dẫn tường tận. Nhưng mấy bài hướng dẫn ấy lại làm cho những người không cần hướng dẫn, tài năng của Muội Quang đã dùng sai chỗ rồi. Vậy nên Diệp Tu tìm cậu thật ra chỉ để nói cậu biết điều này thôi.
Tụ tập những người này lại, lập một chiến đội......
Hoàng Thiếu Thiên nói đúng, Diệp Tu không phải chưa từng nghĩ đến suy nghĩ ấy. Có điều, hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi, Diệp Tu biết rõ muốn biến nó thành hiện thực không phải chuyện dễ dàng.
Lập chiến đội, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đó là cả đời người. Diệp Tu có thể quyết định cho mình, nhưng không thể tự ý quyết định thay người khác.
Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp? Đây có lẽ là những chữ cực kỳ hấp dẫn với rất nhiều người chơi Vinh Quang, nhưng được mấy người?
Hứng thú của Đường Nhu với Vinh Quang khá bình thường, nguyên nhân tiến vào trò này cũng chỉ vì so cao thấp với Diệp Tu, vẫn đang trong quá trình xây đắp hứng thú, cô còn từ chối cả chiến đội quán quân như Vi Thảo, Diệp Tu dựa vào đâu mà thuyết phục cô?
Bánh Bao Xâm Lấn, suy nghĩ của cậu nhóc lại rất đơn giản, Diệp Tu nghĩ chỉ cần mình đề nghị, cậu không cần đến 5 giây sẽ lập tức gật đầu hét to “Quất luôn!”. Nhưng chính vì vậy, áp lực của Diệp Tu lại lớn hơn, vì đấy tương tự việc hắn đã quyết định con đường cho Bánh Bao Xâm Lấn, thành hay bại, hắn cũng phải phụ trách toàn bộ.
Kiều Nhất Phàm, người ta vốn là thành viên đội quán quân, nghe ý kiến của mình, tập luyện nhiều hơn nữa, trình độ cuối cùng sẽ được hiển lộ. Người của chiến đội Vi Thảo không phải kẻ ngốc, trước kia chọn Kiều Nhất Phàm vào đội, chứng tỏ họ phát hiện được tiềm năng của cậu nhỏ. Có lẽ chỉ vì thiên phú của Cao Anh Kiệt nổi trội hơn, thu hút hơn, Kiều Nhất Phàm mới bị xem nhẹ liên tục như vậy. Chỉ cần có thực lực thật sự, nào đến mức bị vứt đến không ai cần.
Còn Muội Quang chỉ mới quen biết, chưa thân thiết đã nghĩ làm thế thì quá buồn cười.
Hoàng Thiếu Thiên ba la bô lô liên tục, thế nhưng lại khiến Diệp Tu suy nghĩ nghiêm túc và cẩn thận vấn đề này.
Dẫn theo một đội toàn người mới trở về Liên minh, đây mới thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam