Toàn Chức Cao Thủ
Chương 161: Làm cao thủ không dễ
Cuối cùng Toya cũng ngã xuống.
Tuy rằng tiến vào trạng thái bạo kích, tốc độ càng cao, kỹ năng được sử dụng càng thêm lộng lẫy. Nhưng mà… vô dụng thôi, ở trước mặt Diệp Tu những thứ này đều không dùng được. Quân Mạc Tiếu giống như một hệ thống được thiết kế chỉ để đối phó nó, chính xác, không một sai lầm. Hạn chế gắt gao tất cả kỹ năng của Toya.
Hoặc là phá chiêu, hoặc là đánh gãy, hoặc là giành tấn công trước…
Thủ đoạn đa dạng, biến hóa liên tục, cũng may Toya không phải người, nếu người mà cứ bị chèn ép như vậy, ai cũng sẽ tức đến hộc máu.
Toya ngã xuống, hệ thống đưa ra tin tức
Tin về kỷ lục phó bản Vùng Đất Lưu Lạc đổi mới đương nhiên xuất hiện.
Công hội Nguyệt Luân, 28 phút 01 giây 27.
So sánh với 30 phút 45 giây 66 của Lam Khê Các, thành tích này nhỉnh hơn 2 phút rưỡi. So với việc cạnh tranh trong từng giây của các công hội lớn, mỗi lần Diệp Tu dẫn đội đều tạo một sự chênh lệch khoa trương như vậy, khoa trương đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Kỷ lục của Lam Khê Các có thể đứng vững nhiều ngày, nghĩa là người khác hơn 1 giây thôi cũng không làm được, đằng này bọn Diệp Tu hơn hẳn 2 phút rưỡi.
Kênh thế giới lập tức spam đầy tin nhắn.
Công hội Nguyệt Luân? Sao lại là công hội Nguyệt Luân?
Quân Mạc Tiếu, lại là Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu không phải người của Lam Khê Các sao? Vì sao lại chạy tới công hội Nguyệt Luân?
Bánh Bao Xâm Lấn, mi còn nợ ông 5 kim tệ, khi nào trả đây?
Tin nhắn lung tung cả lên, trong đó lại còn nhắc tới Bánh Bao Xâm Lấn.
Bánh Bao Xâm Lấn thong thả trả lời trên kênh thế giới: “Đừng vội, khi nào đủ 10 kim tệ thì trả luôn.”
Gửi tin lên thế giới cũng có thời gian đóng băng, 2 phút mới có thể gởi một lần, hiển nhiên đối phương không thể đáp lại ngay. Huống chi nói trên thế giới cũng chỉ là vui đùa, nếu là thật thì nhắn riêng cho nhau còn nhanh hơn. Nhưng một tin lạc đề này lại khiến nhiều người hùa theo đòi nợ trên kênh thế giới, chỉ trong chớp mắt cả tin “Khi nào trả bà xã cho tao?” linh ta linh tinh cũng có, làm người ta bất ngờ vô cùng.
Lúc này Phong Hoa đương nhiên kích động không thôi, ở trong công hội thân thiết cùng hội viên. Nhưng không thể không thừa nhận tác phong của công hội Nguyệt Luân khá kém, trông có vẻ hẹp hòi. Khi kỷ lục xuất hiện, nhiều người trong công hội lại quan tâm trang bị được thưởng là gì.
Kỷ lục phó bản đổi mới, 100% sẽ được một món trang bị tím, nhưng mấy chuyện như này thì Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo chẳng hề quan tâm. Thứ người ta muốn là kỷ lục, là danh tiếng, mấy trang bị tím cấp thấp bọn họ gặp nhiều, không hiếu kỳ cũng không để ý.
Ngay cả hội trưởng Phong Hoa này, tuy rằng quan tâm kỷ lục, nhưng đối với trang bị tím rơi ra cũng rất kích động. Cũng không thể trách hắn, thân là một hội trưởng mà trên người hắn lại chẳng có món đồ tím nào, còn không bằng mấy kẻ đánh thuê như bọn Quân Mạc Tiếu. Hôm nay vừa nhìn thấy ba người Hàn Yên Nhu thay vũ khí tím, tròng mắt Phong Hoa mém lọt ra ngoài.
Đừng nhìn ai nấy trong đội tinh anh của các công hôi lớn đều có vũ khí tím mà lầm, thật ra mấy thứ này vô cùng hiếm. Giống như công hội Nguyệt Luân của họ, nếu ra vũ khí tím, chắc chắn chẳng ma nào tuân theo “ưu tiên chức nghiệp”. Ai lắc xí ngầu được có thể ra chợ bán lấy tiền, người có lòng sẽ chia chút lợi nhuận cho đồng đội. Ích kỷ có là gì, bởi vậy việc này cũng gây tranh cãi từ hồi Vinh Quang vừa bắt đầu đến nay, mười năm qua chưa từng ngừng lại.
Lúc này Phong Hoa rất vui vẻ, bởi vì vật khen thưởng chính là một cây súng ngắn ổ xoay tím, vừa hay dành cho thiện xạ. Hơn nữa bốn người đánh thuê không hề đổ điểm với hắn, cuối cùng đồ trực tiếp rơi vào túi hắn, tâm trạng đương nhiên vui rồi.
Phong Hoa còn đang đắc ý trong kênh công hội, Quân Mạc Tiếu đã đến gần hắn: “Kỷ lục ra rồi.”
“Đúng thế đúng thế. Cám ơn cám ơn.” Phong Hoa phục hồi tinh thần, vội vàng cảm ơn người ta.
“Bộ Xích Nguyệt đâu?” Diệp Tu hỏi.
“À à” Phong Hoa vui quá nên quên mất chuyện này. Hắn đã sớm mang theo bộ Xích Nguyệt trên người, lúc này vội vàng lấy ra cho Diệp Tu. Bốn món theo thứ tự là nón, áo, đai lưng và quần, thiếu đồ bảo vệ vai và giày.
Diệp Tu nhận lấy, trực tiếp giao dịch cho Đường Nhu.
“Gì thế?” Đường Nhu chấp nhận giao dịch.
“Trang bị em cần dùng.” Diệp Tu bỏ từng món vào ô giao dịch.
“Ở đâu vậy?”
“Phong Hoa vừa mới đưa, chúng ta giúp hắn ta phá kỷ lục phó bản mà.” Diệp Tu nói.
“À” Đường Nhu xác nhận giao dịch rồi lấy trang bị, mặc luôn lên người. Bộ trang bị đương nhiên chú ý phong cách tổng thể, lúc này phối hợp cùng nhau, lại có hai món quan trọng nhất của bộ là quần và áo, toàn bộ hiệu quả được phát huy tột đỉnh. Một thân giáp da đỏ thẫm, ôm sát cơ thể, Hàn Yên Nhu lập tức trông cường thế hơn nhiều.
“Có của em không?” Bánh Bao Xâm Lấn chen lên hỏi.
“Tạm thời chưa có.” Diệp Tu nói.
Bánh Bao Xâm Lấn bất mãn, nhưng không phải đối với Diệp Tu mà là Phong Hoa, đi qua hỏi: “Ông là hội trưởng mà nhỏ mọn quá, không có của tui sao?”
“Hả? Hết rồi…” Phong Hoa mờ mịt nói, giao dịch đã hoàn thành, sao còn thu phí nữa?
“Keo kiệt.” Bánh Bao Xâm Lấn khinh bỉ.
Phong Hoa hộc máu, không mua nhiều thì bị xem là keo kiệt hả?
“Bánh Bao đừng nóng vội, bộ này đã nói trước đó rồi, đưa Hàn Yên Nhu trước, sau có cơ hội sẽ kiếm đồ cho em.” Diệp Tu nói.
“Ừa ừa, không nóng vội, ưu tiên phái nữ.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Còn hai lần phá bản, Phong Hoa có đi không?” Diệp Tu hỏi.
“A… tui ấy hả…” Lúc này Phong Hoa đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè và người trong công hội, không muốn đi phó bản, nhưng người ta vừa mới giúp mình lập kỷ lục phó bản, xong việc thì không thèm chơi cùng người ta nữa, hình như không tốt lắm nhỉ?
Phong Hoa còn đang đau khổ chọn lựa, bên này Diệp Tu đã nói: “Vậy bọn tui tiếp tục.”
Nói xong bốn người nhanh chóng rút khỏi tổ đội, ngoài rút khỏi tổ đội, cũng lập tức rời khỏi công hội Nguyệt Luân.
“Ấy…” Phong Hoa còn muốn nói gì, bốn người đã vào ngay phó bản, cũng không thêm ai nữa.
Quan hệ với mấy cao thủ này, nhanh như vậy đã kết thúc rồi ư? Phong Hoa chợt mờ mịt.
Lại tiếp tục phó bản, đây chẳng phải chuyện gì to tát đối với những cao thủ như họ. Lần này không phá kỷ lục, nên không cần xông thẳng tới vườn hoa phía sau. Tiểu quái trong mỗi góc của tòa thành đều bị họ tìm giết. Không tính những trang bị xanh mà BOSS phó bản nhất định rơi ra, thì phó bản vẫn là nơi người chơi kiếm lợi nhiều nhất, bất kể là kim tệ hay kinh nghiệm đều cao hơn hẳn khu luyện cấp. Đa số người chơi mỗi ngày có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng lại không nỡ lãng phí số lần phá bản. Các phó bản hiện nay được vào ba bốn lần, càng lên cao, phó bản càng lớn thì số lần vào bản càng ít, thậm chí một tuần lễ mới có thể đi một lần, cần phải lưu trữ lại cách đi, không có khả năng qua cửa phó bản lớn trong một ngày.
Giết sạch tiểu quái xong, cuối cùng dĩ nhiên là đánh BOSS. Lần này Diệp Tu lại không chuyên nghiệp, không áp chế hoàn toàn Toya giống lần trước mà để mọi người tự do phát huy như hôm qua, cùng Toya dây dưa lề mề.
“Này, sao anh không đánh nghiêm túc chứ.” Đường Nhu có ý kiến, những vụ như ẩn giấu thực lực, cô không thích lắm.
“Em nói giống lần trước?” Diệp Tu hỏi.
“Đương nhiên.”
“Anh già rồi, cứ đánh tiếp như lúc nãy, sao anh chịu nổi. Các em còn trẻ, có sức lực thì nên dùng sức nhiều hơn.” Diệp Tu nói.
“Anh có già lắm đâu” Đường Nhu tức.
“Đối với thi đấu thể thao điện tử, tuổi của anh xác thực quá già.” Diệp Tu nói.
“Vậy thì sao, anh rõ ràng còn có thể chiến rất mạnh mà.” Đường Nhu nói.
“Em không chuyên nghiệp gì cả.” Diệp Tu nói, “Đạo lý của chuyện này giống như thi đấu thể dục thể thao. Người trẻ tuổi có thể tăng mạnh sức đối kháng, dựa vào thân thể để thắng trận đấu; Nhưng về sau tuổi lớn dần, cần dựa vào kinh nghiệm, ý thức và đầu óc nhiều hơn để giành được thắng lợi. Thỉnh thoảng mới dùng sức đối kháng như người trẻ tuổi thì còn được, chứ gây sức ép thường xuyên chỉ làm tuổi vận động của mình ngắn đi mà thôi. Thi đấu e-sport cũng giống vậy, tốc độ tay như vũ bão để so đấu thao tác, đây là phong cách của người trẻ tuổi, còn cỡ tuổi giống anh, ít làm thì tốt hơn.” Diệp Tu nói.
“Có cần khoa trương thế không?” Đường Nhu nói.
“Vài năm nữa rồi em sẽ hiểu, em cho là cao thủ dễ làm lắm hả?” Diệp Tu cười.
Vì thế Đường Nhu cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đánh BOSS Toya. Diệp Tu thật sự không áp chế toàn diện như trước, phát huy trình độ tương tự bọn Đường Nhu. Vì thế họ đánh Toya y như các đội ngũ bình thường khác, chật vật và hỗn loạn một hồi mới tiêu diệt được nó.
Lúc sau cũng không thêm người, vẫn bốn người đánh như cũ, số lần đi phó bản Vùng Đất Lưu Lạc dần dần dùng hết.
“Mọi người, mình thoát trước đây.” Tô Mộc Tranh cũng giống như mọi lần, quét sạch số lần phó bản vào rạng sáng rồi logout trước.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chào tạm biệt, Diệp Tu không làm chuyện này chi cho mất sức, Tô Mộc Tranh vốn ngồi cạnh hắn, hắn tháo tai nghe nghiêng đầu sang hỏi: “Phải về à?”
“Vâng, phải về.” Tô Mộc Tranh cũng tháo tai nghe xuống, rời khỏi trò chơi, định click chuột tắt máy.
“Á á á đại tiểu thư của anh ơi, em đừng tắt máy chủ chứ.” Diệp Tu toát cả mồ hôi, gần như nhào sang ngăn cản Tô Mộc Tranh.
“A, quên mất.” Tô Mộc Tranh cũng hoảng sợ, cô đương nhiên biết kết cuộc của việc tắt máy chủ là gì. Chẳng qua việc dùng xong máy tính phải tắt máy đã thành thói quen, nhất thời quên mất.
“Nguy hiểm thật.” Diệp Tu lau mồ hôi, Tô Mộc Tranh là tuyển thủ chuyên nghiệp, tay rất nhanh, may mà mình nhanh hơn.
“Em đi đây.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, nhìn Diệp Tu tắt màn hình của chiếc máy chủ kia.
“Đi đi.”
“Không biết chừng nào mới được đến nữa, tiệm net vẫn quá nguy hiểm, đúng không?” Tô Mộc Tranh nói.
“Đúng vậy.” Diệp Tu nói.
“Aizz, phải đi rồi.” Tô Mộc Tranh tiếc nuối bước ra quầy phục vụ.
“Có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?” Diệp Tu hỏi.
“Muốn” Tô Mộc Tranh nhanh chóng quay trở về.
“Chỗ bọn tôi có đủ loại mì ăn liền phong phú với những vị như thịt bò kho, gà hầm nấm hương, canh trứng cà chua, sườn nấu măng, hải sản, quý khách muốn ăn loại nào?” Diệp Tu hỏi.
“À… Cho em loại gà hầm nấm hương là được.” Tô Mộc Tranh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
“Xin quý khách chờ chút…” Diệp Tu đã lấy ra một tô mì gà hầm nấm hương từ lâu, đứng dậy đi tìm nước sôi.
Tuy rằng tiến vào trạng thái bạo kích, tốc độ càng cao, kỹ năng được sử dụng càng thêm lộng lẫy. Nhưng mà… vô dụng thôi, ở trước mặt Diệp Tu những thứ này đều không dùng được. Quân Mạc Tiếu giống như một hệ thống được thiết kế chỉ để đối phó nó, chính xác, không một sai lầm. Hạn chế gắt gao tất cả kỹ năng của Toya.
Hoặc là phá chiêu, hoặc là đánh gãy, hoặc là giành tấn công trước…
Thủ đoạn đa dạng, biến hóa liên tục, cũng may Toya không phải người, nếu người mà cứ bị chèn ép như vậy, ai cũng sẽ tức đến hộc máu.
Toya ngã xuống, hệ thống đưa ra tin tức
Tin về kỷ lục phó bản Vùng Đất Lưu Lạc đổi mới đương nhiên xuất hiện.
Công hội Nguyệt Luân, 28 phút 01 giây 27.
So sánh với 30 phút 45 giây 66 của Lam Khê Các, thành tích này nhỉnh hơn 2 phút rưỡi. So với việc cạnh tranh trong từng giây của các công hội lớn, mỗi lần Diệp Tu dẫn đội đều tạo một sự chênh lệch khoa trương như vậy, khoa trương đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Kỷ lục của Lam Khê Các có thể đứng vững nhiều ngày, nghĩa là người khác hơn 1 giây thôi cũng không làm được, đằng này bọn Diệp Tu hơn hẳn 2 phút rưỡi.
Kênh thế giới lập tức spam đầy tin nhắn.
Công hội Nguyệt Luân? Sao lại là công hội Nguyệt Luân?
Quân Mạc Tiếu, lại là Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu không phải người của Lam Khê Các sao? Vì sao lại chạy tới công hội Nguyệt Luân?
Bánh Bao Xâm Lấn, mi còn nợ ông 5 kim tệ, khi nào trả đây?
Tin nhắn lung tung cả lên, trong đó lại còn nhắc tới Bánh Bao Xâm Lấn.
Bánh Bao Xâm Lấn thong thả trả lời trên kênh thế giới: “Đừng vội, khi nào đủ 10 kim tệ thì trả luôn.”
Gửi tin lên thế giới cũng có thời gian đóng băng, 2 phút mới có thể gởi một lần, hiển nhiên đối phương không thể đáp lại ngay. Huống chi nói trên thế giới cũng chỉ là vui đùa, nếu là thật thì nhắn riêng cho nhau còn nhanh hơn. Nhưng một tin lạc đề này lại khiến nhiều người hùa theo đòi nợ trên kênh thế giới, chỉ trong chớp mắt cả tin “Khi nào trả bà xã cho tao?” linh ta linh tinh cũng có, làm người ta bất ngờ vô cùng.
Lúc này Phong Hoa đương nhiên kích động không thôi, ở trong công hội thân thiết cùng hội viên. Nhưng không thể không thừa nhận tác phong của công hội Nguyệt Luân khá kém, trông có vẻ hẹp hòi. Khi kỷ lục xuất hiện, nhiều người trong công hội lại quan tâm trang bị được thưởng là gì.
Kỷ lục phó bản đổi mới, 100% sẽ được một món trang bị tím, nhưng mấy chuyện như này thì Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo chẳng hề quan tâm. Thứ người ta muốn là kỷ lục, là danh tiếng, mấy trang bị tím cấp thấp bọn họ gặp nhiều, không hiếu kỳ cũng không để ý.
Ngay cả hội trưởng Phong Hoa này, tuy rằng quan tâm kỷ lục, nhưng đối với trang bị tím rơi ra cũng rất kích động. Cũng không thể trách hắn, thân là một hội trưởng mà trên người hắn lại chẳng có món đồ tím nào, còn không bằng mấy kẻ đánh thuê như bọn Quân Mạc Tiếu. Hôm nay vừa nhìn thấy ba người Hàn Yên Nhu thay vũ khí tím, tròng mắt Phong Hoa mém lọt ra ngoài.
Đừng nhìn ai nấy trong đội tinh anh của các công hôi lớn đều có vũ khí tím mà lầm, thật ra mấy thứ này vô cùng hiếm. Giống như công hội Nguyệt Luân của họ, nếu ra vũ khí tím, chắc chắn chẳng ma nào tuân theo “ưu tiên chức nghiệp”. Ai lắc xí ngầu được có thể ra chợ bán lấy tiền, người có lòng sẽ chia chút lợi nhuận cho đồng đội. Ích kỷ có là gì, bởi vậy việc này cũng gây tranh cãi từ hồi Vinh Quang vừa bắt đầu đến nay, mười năm qua chưa từng ngừng lại.
Lúc này Phong Hoa rất vui vẻ, bởi vì vật khen thưởng chính là một cây súng ngắn ổ xoay tím, vừa hay dành cho thiện xạ. Hơn nữa bốn người đánh thuê không hề đổ điểm với hắn, cuối cùng đồ trực tiếp rơi vào túi hắn, tâm trạng đương nhiên vui rồi.
Phong Hoa còn đang đắc ý trong kênh công hội, Quân Mạc Tiếu đã đến gần hắn: “Kỷ lục ra rồi.”
“Đúng thế đúng thế. Cám ơn cám ơn.” Phong Hoa phục hồi tinh thần, vội vàng cảm ơn người ta.
“Bộ Xích Nguyệt đâu?” Diệp Tu hỏi.
“À à” Phong Hoa vui quá nên quên mất chuyện này. Hắn đã sớm mang theo bộ Xích Nguyệt trên người, lúc này vội vàng lấy ra cho Diệp Tu. Bốn món theo thứ tự là nón, áo, đai lưng và quần, thiếu đồ bảo vệ vai và giày.
Diệp Tu nhận lấy, trực tiếp giao dịch cho Đường Nhu.
“Gì thế?” Đường Nhu chấp nhận giao dịch.
“Trang bị em cần dùng.” Diệp Tu bỏ từng món vào ô giao dịch.
“Ở đâu vậy?”
“Phong Hoa vừa mới đưa, chúng ta giúp hắn ta phá kỷ lục phó bản mà.” Diệp Tu nói.
“À” Đường Nhu xác nhận giao dịch rồi lấy trang bị, mặc luôn lên người. Bộ trang bị đương nhiên chú ý phong cách tổng thể, lúc này phối hợp cùng nhau, lại có hai món quan trọng nhất của bộ là quần và áo, toàn bộ hiệu quả được phát huy tột đỉnh. Một thân giáp da đỏ thẫm, ôm sát cơ thể, Hàn Yên Nhu lập tức trông cường thế hơn nhiều.
“Có của em không?” Bánh Bao Xâm Lấn chen lên hỏi.
“Tạm thời chưa có.” Diệp Tu nói.
Bánh Bao Xâm Lấn bất mãn, nhưng không phải đối với Diệp Tu mà là Phong Hoa, đi qua hỏi: “Ông là hội trưởng mà nhỏ mọn quá, không có của tui sao?”
“Hả? Hết rồi…” Phong Hoa mờ mịt nói, giao dịch đã hoàn thành, sao còn thu phí nữa?
“Keo kiệt.” Bánh Bao Xâm Lấn khinh bỉ.
Phong Hoa hộc máu, không mua nhiều thì bị xem là keo kiệt hả?
“Bánh Bao đừng nóng vội, bộ này đã nói trước đó rồi, đưa Hàn Yên Nhu trước, sau có cơ hội sẽ kiếm đồ cho em.” Diệp Tu nói.
“Ừa ừa, không nóng vội, ưu tiên phái nữ.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Còn hai lần phá bản, Phong Hoa có đi không?” Diệp Tu hỏi.
“A… tui ấy hả…” Lúc này Phong Hoa đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè và người trong công hội, không muốn đi phó bản, nhưng người ta vừa mới giúp mình lập kỷ lục phó bản, xong việc thì không thèm chơi cùng người ta nữa, hình như không tốt lắm nhỉ?
Phong Hoa còn đang đau khổ chọn lựa, bên này Diệp Tu đã nói: “Vậy bọn tui tiếp tục.”
Nói xong bốn người nhanh chóng rút khỏi tổ đội, ngoài rút khỏi tổ đội, cũng lập tức rời khỏi công hội Nguyệt Luân.
“Ấy…” Phong Hoa còn muốn nói gì, bốn người đã vào ngay phó bản, cũng không thêm ai nữa.
Quan hệ với mấy cao thủ này, nhanh như vậy đã kết thúc rồi ư? Phong Hoa chợt mờ mịt.
Lại tiếp tục phó bản, đây chẳng phải chuyện gì to tát đối với những cao thủ như họ. Lần này không phá kỷ lục, nên không cần xông thẳng tới vườn hoa phía sau. Tiểu quái trong mỗi góc của tòa thành đều bị họ tìm giết. Không tính những trang bị xanh mà BOSS phó bản nhất định rơi ra, thì phó bản vẫn là nơi người chơi kiếm lợi nhiều nhất, bất kể là kim tệ hay kinh nghiệm đều cao hơn hẳn khu luyện cấp. Đa số người chơi mỗi ngày có thể bỏ qua những chuyện khác, nhưng lại không nỡ lãng phí số lần phá bản. Các phó bản hiện nay được vào ba bốn lần, càng lên cao, phó bản càng lớn thì số lần vào bản càng ít, thậm chí một tuần lễ mới có thể đi một lần, cần phải lưu trữ lại cách đi, không có khả năng qua cửa phó bản lớn trong một ngày.
Giết sạch tiểu quái xong, cuối cùng dĩ nhiên là đánh BOSS. Lần này Diệp Tu lại không chuyên nghiệp, không áp chế hoàn toàn Toya giống lần trước mà để mọi người tự do phát huy như hôm qua, cùng Toya dây dưa lề mề.
“Này, sao anh không đánh nghiêm túc chứ.” Đường Nhu có ý kiến, những vụ như ẩn giấu thực lực, cô không thích lắm.
“Em nói giống lần trước?” Diệp Tu hỏi.
“Đương nhiên.”
“Anh già rồi, cứ đánh tiếp như lúc nãy, sao anh chịu nổi. Các em còn trẻ, có sức lực thì nên dùng sức nhiều hơn.” Diệp Tu nói.
“Anh có già lắm đâu” Đường Nhu tức.
“Đối với thi đấu thể thao điện tử, tuổi của anh xác thực quá già.” Diệp Tu nói.
“Vậy thì sao, anh rõ ràng còn có thể chiến rất mạnh mà.” Đường Nhu nói.
“Em không chuyên nghiệp gì cả.” Diệp Tu nói, “Đạo lý của chuyện này giống như thi đấu thể dục thể thao. Người trẻ tuổi có thể tăng mạnh sức đối kháng, dựa vào thân thể để thắng trận đấu; Nhưng về sau tuổi lớn dần, cần dựa vào kinh nghiệm, ý thức và đầu óc nhiều hơn để giành được thắng lợi. Thỉnh thoảng mới dùng sức đối kháng như người trẻ tuổi thì còn được, chứ gây sức ép thường xuyên chỉ làm tuổi vận động của mình ngắn đi mà thôi. Thi đấu e-sport cũng giống vậy, tốc độ tay như vũ bão để so đấu thao tác, đây là phong cách của người trẻ tuổi, còn cỡ tuổi giống anh, ít làm thì tốt hơn.” Diệp Tu nói.
“Có cần khoa trương thế không?” Đường Nhu nói.
“Vài năm nữa rồi em sẽ hiểu, em cho là cao thủ dễ làm lắm hả?” Diệp Tu cười.
Vì thế Đường Nhu cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục đánh BOSS Toya. Diệp Tu thật sự không áp chế toàn diện như trước, phát huy trình độ tương tự bọn Đường Nhu. Vì thế họ đánh Toya y như các đội ngũ bình thường khác, chật vật và hỗn loạn một hồi mới tiêu diệt được nó.
Lúc sau cũng không thêm người, vẫn bốn người đánh như cũ, số lần đi phó bản Vùng Đất Lưu Lạc dần dần dùng hết.
“Mọi người, mình thoát trước đây.” Tô Mộc Tranh cũng giống như mọi lần, quét sạch số lần phó bản vào rạng sáng rồi logout trước.
Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn chào tạm biệt, Diệp Tu không làm chuyện này chi cho mất sức, Tô Mộc Tranh vốn ngồi cạnh hắn, hắn tháo tai nghe nghiêng đầu sang hỏi: “Phải về à?”
“Vâng, phải về.” Tô Mộc Tranh cũng tháo tai nghe xuống, rời khỏi trò chơi, định click chuột tắt máy.
“Á á á đại tiểu thư của anh ơi, em đừng tắt máy chủ chứ.” Diệp Tu toát cả mồ hôi, gần như nhào sang ngăn cản Tô Mộc Tranh.
“A, quên mất.” Tô Mộc Tranh cũng hoảng sợ, cô đương nhiên biết kết cuộc của việc tắt máy chủ là gì. Chẳng qua việc dùng xong máy tính phải tắt máy đã thành thói quen, nhất thời quên mất.
“Nguy hiểm thật.” Diệp Tu lau mồ hôi, Tô Mộc Tranh là tuyển thủ chuyên nghiệp, tay rất nhanh, may mà mình nhanh hơn.
“Em đi đây.” Tô Mộc Tranh đứng dậy, nhìn Diệp Tu tắt màn hình của chiếc máy chủ kia.
“Đi đi.”
“Không biết chừng nào mới được đến nữa, tiệm net vẫn quá nguy hiểm, đúng không?” Tô Mộc Tranh nói.
“Đúng vậy.” Diệp Tu nói.
“Aizz, phải đi rồi.” Tô Mộc Tranh tiếc nuối bước ra quầy phục vụ.
“Có đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?” Diệp Tu hỏi.
“Muốn” Tô Mộc Tranh nhanh chóng quay trở về.
“Chỗ bọn tôi có đủ loại mì ăn liền phong phú với những vị như thịt bò kho, gà hầm nấm hương, canh trứng cà chua, sườn nấu măng, hải sản, quý khách muốn ăn loại nào?” Diệp Tu hỏi.
“À… Cho em loại gà hầm nấm hương là được.” Tô Mộc Tranh nghiêm túc suy nghĩ rồi nói.
“Xin quý khách chờ chút…” Diệp Tu đã lấy ra một tô mì gà hầm nấm hương từ lâu, đứng dậy đi tìm nước sôi.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam