Toàn Chức Cao Thủ
Chương 136: Tán nhân chân chính
Tại cuộc đấu lôi đài này, đã có hai người bị thua, thua triệt để, thua đến hoa lệ, thua đến mức đả kích lòng tin người xếp sau.
Đội phó Đặng Phục Thăng nhìn lén đội trưởng. Vẻ mặt Vương Kiệt Hi vẫn bình thường, tựa như không hề bị ảnh hưởng. Thế nhưng còn các đội viên thì sao? Đặng Phục Thăng nhìn một vòng, trên mặt các đội viên lộ rõ vẻ khẩn trương, có người cũng đang lén nhìn đội trưởng. Đặng Phục Thăng biết, đây là sợ bị đội trưởng chỉ đích danh, lúc này các đội viên không hề tin tưởng bản thân có thể chiến thắng Quân Mạc Tiếu.
Còn bên Quân Mạc Tiếu? Lúc này vẫn đang ngồi dưới đất, ăn uống linh tinh, hồi phục HP và MP. Vương Kiệt Hi không đến ngăn cản, các đội viên cũng không ai tiến lên. Bọn họ không phải tới để giết người diệt khẩu, sẽ không ngại chuyện Quân Mạc Tiếu hồi phục. Nếu thực sự chiến thắng một đối thủ không còn chút mana nào thì chẳng có ý nghĩa gì với Vi Thảo cả.
Thế nhưng tiếp theo phải làm gì đây? Vương Kiệt Hi cũng có chút do dự.
Đấu solo không phải đối thủ, chuyện này đã rất rõ ràng rồi. Đừng nói là các đội viên, chính bản thân anh tự thân ra trận cũng không nắm chắc phần thắng. Tên tán nhân này...
“Ha ha...” Đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không phải tại phòng huấn luyện, mà là trong trò chơi.
Lúc này, chiến đội Vi Thảo làm sao có ai cười được?
Người cười đương nhiên là Diệp Tu.
“Anh bảo này, tới tìm anh làm bồi luyện, làm vậy được ư?” Diệp Tu nói.
“Cơ hội khó có được.” Vương Kiệt Hi trả lời hắn.
“Cậu không sợ bọn nhỏ sẽ bị bóng ma tâm lí sao?” Diệp Tu nói.
Bọn nhỏ!!! Ngoại trừ Cao Anh Kiệt cùng Kiều Nhất Phàm tất cả mọi người đều hóa đá, ai là bọn nhỏ hả?
“Anh tự tin quá thì phải?” Vương Kiệt Hi nói.
“Ha ha.” Diệp Tu cười cười, “Anh hỏi cậu, mọi người ở đây, kể cả cậu, có ai đã từng so đấu với tán nhân chân chính chưa?”
Một mảnh yên lặng, kể cả trong trò chơi lẫn ngoài trò chơi.
Tại phòng huấn luyện, đội viên Vi Thảo nhìn nhau, nghi hoặc.
Chính xác, với họ, tán nhân chỉ là một truyền thuyết. Từ khi Liên minh Chuyên nghiệp bắt đầu, tán nhân đã hoàn toàn biến mất. Người biết đến tán nhân, có thể kể được chuyện cũ về tán nhân, cũng đã xem như những bậc tiền bối già dặn từng trải. Còn Vương Kiệt Hi? Ở Liên minh lăn lộn đã hơn bốn năm, giải đấu năm nay chính là năm thứ năm, từng trải không ít, nhưng vào thời điểm Diệp Tu dẫn theo Gia Thế đoạt giải quán quân ba lần liên tục, anh cũng chỉ mới tiếp xúc Vinh Quang, mà lúc đó tán nhân cũng đã biến mất rồi.
Những người đã trải qua mười năm ở Vinh Quang, trong đám người chơi có không ít, nhưng ở Liên minh Chuyên nghiệp lại chẳng còn bao nhiêu. Người chơi chỉ cần tự mình nguyện ý, muốn chơi Vinh Quang mấy năm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp lại không thể không đối mặt với sự cạnh tranh và đào thải tại Liên minh Chuyên nghiệp, liệu có thể tiếp tục được nữa không, đây không phải chuyện bản thân muốn là được.
Tán nhân, cũng chỉ là truyền thuyết đối với Vương Kiệt Hi mà thôi. Nhưng nếu bảo chẳng có hiểu biết gì thì cũng không phải.
Khi Vương Kiệt Hi mới vừa vào Vi Thảo, trong đội có một người đã từng chơi tán nhân. Sau khi xuất hiện bản cập nhật khu 3, hắn không giống những tán nhân khác vứt bỏ tài khoản hoặc chuyển nghề, mà lưu lại tài khoản ấy làm kỷ niệm. Lúc ấy, Vương Kiệt Hi biết được sự tồn tại của tán nhân từ người đội viên già dặn đó, anh còn thử bàn về tán nhân với người nọ,cũng tự mình đi tìm hiểu ưu điểm và khuyết điểm của tán nhân. Cuối cùng sau khi người đội viên kia giải nghệ liền đưa tài khoản tán nhân cho Vương Kiệt Hi, được anh cất giữ rất tốt cho tới nay.
Đến bây giờ Vương Kiệt Hi vẫn nhớ kỹ câu nói của người đội viên kia: Cách chơi tán nhân này, có hơi ảo tưởng rồi. Kể cả không giới hạn về đẳng cấp, vấn đề vũ khí và người thao tác cũng đủ để hạn chế khả năng phát huy của tán nhân.
“Có lẽ cần một thanh vũ khí có thể sử dụng được toàn bộ kĩ năng, một người thao tác có kinh nghiệm phong phú, tinh thông toàn bộ chức nghiệp của Vinh Quang thì năng lực của tán nhân mới có thể được chân chính thể hiện nhỉ?”
Đây vốn là một câu nói đùa, nhưng hiện tại, câu nói đùa này giống như hóa thành sự thật, xuất hiện ngay trước mắt anh.
Diệp Thu, được coi là bách khoa toàn thư sống trong Vinh Quang, tinh thông toàn bộ chức nghiệp, kinh nghiệm phong phú, người này hoàn toàn xứng đáng.
Về phần vũ khí, đám tuyển thủ ở đây đã sớm để mắt đến món vũ khí cổ quái trong tay Quân Mạc Tiếu, nhắn tin thảo luận không ít.
Quân Mạc Tiếu không hề thay đổi vũ khí, nhưng vũ khí trong tay lại có thể biến đổi hình thái, sử dụng được các loại kĩ năng. Kiếm biến súng, súng biến kiếm, trong lúc thay đổi lại không chịu thời gian đóng băng khi thay đổi vũ khí. Những tuyển thủ chuyên nghiệp có kiến thức rộng rãi đều đoán được đây là một món vũ khí tự chế, một món vũ khí tự chế không thể tưởng nổi.
Tán nhân thật sự! Đây là một tán nhân chân chính.
Nghĩ đến câu nói đùa của người đội viên kia, Vương Kiệt Hi rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Tu. Tán nhân chân chính, đây mới là tán nhân chân chính. Kể cả thời điểm tán nhân còn thịnh hành, cũng chưa từng có tán nhân chân chính. So đấu cùng một tán nhân chân chính, trước nay chưa từng có một ai.
Tiếp tục cùng Diệp Thu một đấu một? Vương Kiệt Hi nhìn trái phải, trong mắt chỉ nhìn thấy những gương mặt lo lắng. Cho dù tại trận chung kết của giải đấu năm ngoái, đội viên của họ cũng không hề xuất hiện vẻ mặt này. Họ của lúc ấy, dẫu có người lo lắng, cũng không giống như bây giờ, hoàn toàn mất đi niềm tin chiến thắng. Dưới những gương mặt lo lắng kia không phải che giấu sự căng thẳng mà là hoang mang.
Mà họ còn chưa so đấu với Quân Mạc Tiếu, chỉ mới chứng kiến Quân Mạc Tiếu đấu với Lương Phương và Lưu Tiểu Biệt mà thôi.
Hai người này?
Vương Kiệt Hi nghĩ, nhìn Lương Phương cùng Lưu Tiểu Biệt một cái, từ trên mặt hai người, Vương Kiệt Hi nhìn thấy sự uể oải, vẻ vô vọng.
Vương Kiệt Hi rốt cuộc nhận ra lời của Diệp Thu không phải do quá tự tin, bản thân cho rằng tìm được một siêu cấp đại thần có thể làm đối tượng luyện tập, nhưng hiện tại, siêu cấp đại thần kia đang đả kích lòng tin của đội anh, hủy diệt sự tự tin của đội viên. Bấy giờ suy nghĩ viển vông kia của Vương Kiệt Hi triệt để biến khéo thành vụng.
Làm thế nào bây giờ?
Vương Kiệt Hi phát hiện tình hình lúc này thật khó giải quyết, anh đành đâm lao phải theo lao.
Tiếp tục một đấu một, sẽ chỉ hủy hoại lòng tin của mọi người thêm lần nữa, thậm chí có khi bao gồm luôn lòng tin của chính mình. Vương Kiệt Hi nhận ra, tâm tình của bản thân cũng đã bị ảnh hưởng mất, lưỡng lự trước sau như vậy chính là vì thực lực của đối thủ đã đả kích tới anh. Nếu không phải thế, lúc này anh đã đích thân ra trận để nâng cao tinh thần của cả đội rồi. Có điều, giờ đây anh cũng không có nổi sự tự tin ấy, anh sợ, sợ mình lại thua, rồi sẽ đẩy tất cả niềm tin của đội viên xuống đáy vực, không cách nào vãn hồi.
Vương Kiệt Hi rất rõ ràng vị trí bản thân trong lòng đội viên, tới giờ anh cũng đã quen việc gánh đội ngũ trên vai xông về phía trước. Nhưng lúc này, anh chợt cảm thấy mình không gánh nổi nữa, không dám gánh. Đối thủ Diệp Thu này, thật sự quá đáng sợ, chẳng qua chỉ đánh bại hai đội viên Vi Thảo của anh, lại làm cho Vương Kiệt Hi anh cảm nhận được một áp lực vô hình.
Hiện tại chạy đi ư? Thế nhưng, Quân Mạc Tiếu đã gieo rắc áp lực trong lòng mỗi người, mang theo bóng ma tâm lí như vậy, về sau những phương diện như nâng cao trình độ, sự phát huy nơi sân đấu, duy trì tính ổn định vân vân cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Không phải nói bừa, trạng thái tâm lý khi thi đấu là một yếu tố rất quan trọng. Lúc này đã có bóng ma, có thể dựa vào tố chất của mỗi người mà tự khắc phục được sao?
Không!
Do sự cường đại của Quân Mạc Tiếu đã tạo ra áp lực tâm lí, chỉ có đánh bại Quân Mạc Tiếu, mới có khả năng diệt trừ tận gốc. Thế nhưng chuyện này, chỉ dựa vào bản thân thì không thể làm được, lúc này cần nhờ lực lượng của toàn đội. Vương Kiệt Hi chủ ý đã định, lập tức trầm giọng nói: “Mọi người!”
Các đội viên đang suy nghĩ lung tung, nghe được đội trưởng kêu gọi, vội vã tập trung tinh thần.
“Cùng tiến lên!” Mọi người nghe thấy đội trưởng nói ra ba chữ như vậy.
Chín người, lúc này bọn họ tổng cộng có chín người. Lương Phương cùng Lưu Tiểu Biệt còn chưa quay về kịp. Thế nhưng, chín tuyển thủ chuyên nghiệp, vây đánh một người...
“Đừng khinh thường, lên đi!” Vương Kiệt Hi trầm giọng nói, lúc này anh cần phá bỏ nghi vấn chín đánh một của đội viên, với uy tín của mình trong đội, anh nghĩ mình có thể làm được.
Quả nhiên, sau khi nghe được mệnh lệnh chắc chắn của đội trưởng, lực chú ý của mọi người lại tập trung vào trận đấu.
“Gì?” Quân Mạc Tiếu cũng lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Diệp Tu cười nói: “Làm vậy được ư?”
Sao Vương Kiệt Hi lại không biết chuyện chín đánh một có chút không vẻ vang chứ, nhưng lúc này anh chẳng quan tâm nhiều nữa. Có lẽ thắng lợi này sẽ làm mọi người có chút khó xử, nhưng tâm trạng này thực sự vẫn tốt hơn ẩn giấu bóng ma không thể chiến thắng trong lòng rất nhiều.
“Đánh đoàn đội, như anh mong muốn.” Vương Kiệt Hi hy vọng có thể xóa bỏ sự khó xử của các đội viên, không ngại bản thân trơ tráo một chút.
“Ý anh không phải thế.” Diệp Tu vẫn bình tĩnh cười bảo, “Ý anh là, hiện tại toàn đội của cậu đều lên, nếu như bị diệt đoàn, có lẽ sẽ chịu đả kích lớn hơn đấy. Làm vậy... được ư?”
“Móa!!” Nghe xong lời này, đội viên Vi Thảo đột nhiên lại dấy lên ý chí chiến đấu, trước đấy trong lòng họ còn chút e ngại, chín đánh một, nghĩ sao cũng thấy không kích thích nổi tinh thần chiến đấu, thế nhưng Diệp Thu lại để họ nghe thấy lời tự cao tự đại kia, đốt lên ý chí chiến đấu trong lòng họ.
“Cảm ơn, anh nói lời này thật đúng lúc.” Vương Kiệt Hi cười nói, tuy rằng chín đánh một có hơi xấu hổ, nhưng nhờ những lời này của Diệp Thu mà cảm giác đó như không còn tồn tại nữa.
“Thử xem nào!” Diệp Tu nói xong, đột nhiên thao tác tiếp, Quân Mạc Tiếu xoay người lại bỏ chạy
“Chạy đâu!” Vương Kiệt Hi phát hiện sự việc tiến triển còn tốt hơn mình mong đợi, Quân Mạc Tiếu vừa chạy, hình tượng bất bại trước kia liền có chút sụp đổ. Tuy với tình hình chín đánh một này, chạy cũng không phải chuyện mất mặt cho lắm.
Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi lập tức cưỡi chổi “vèo” đuổi theo Quân Mạc Tiếu, muốn dựa vào ưu thế tốc độ mà ngăn hắn lại. Kết quả Quân Mạc Tiếu chợt lóe, để lại một hình ảnh phân thân cho anh, người thật lại không thấy đâu.
“Đội trưởng!” Những đội viên khác không ở trong cuộc nên trông thấy rõ ràng, bấy giờ người thật của Quân Mạc Tiếu hiện lên giữa không trung, tấn công về phía Liệt Hỏa Diễm Tẫn đang cưỡi chổi bay thấp.
“Biết rồi.” Vương Kiệt Hi kinh nghiệm cỡ nào, không đến mức bị lừa dễ dàng như vậy, nhân vật nhảy xuống chổi vừa kịp tránh khỏi chiêu nọ. Tiếp theo hất chổi lên, một chiêu công kích có tính hất cao rất mạnh mẽ của ma đạo học giả đã vung về phía Quân Mạc Tiếu.
Đội phó Đặng Phục Thăng nhìn lén đội trưởng. Vẻ mặt Vương Kiệt Hi vẫn bình thường, tựa như không hề bị ảnh hưởng. Thế nhưng còn các đội viên thì sao? Đặng Phục Thăng nhìn một vòng, trên mặt các đội viên lộ rõ vẻ khẩn trương, có người cũng đang lén nhìn đội trưởng. Đặng Phục Thăng biết, đây là sợ bị đội trưởng chỉ đích danh, lúc này các đội viên không hề tin tưởng bản thân có thể chiến thắng Quân Mạc Tiếu.
Còn bên Quân Mạc Tiếu? Lúc này vẫn đang ngồi dưới đất, ăn uống linh tinh, hồi phục HP và MP. Vương Kiệt Hi không đến ngăn cản, các đội viên cũng không ai tiến lên. Bọn họ không phải tới để giết người diệt khẩu, sẽ không ngại chuyện Quân Mạc Tiếu hồi phục. Nếu thực sự chiến thắng một đối thủ không còn chút mana nào thì chẳng có ý nghĩa gì với Vi Thảo cả.
Thế nhưng tiếp theo phải làm gì đây? Vương Kiệt Hi cũng có chút do dự.
Đấu solo không phải đối thủ, chuyện này đã rất rõ ràng rồi. Đừng nói là các đội viên, chính bản thân anh tự thân ra trận cũng không nắm chắc phần thắng. Tên tán nhân này...
“Ha ha...” Đột nhiên truyền đến một tiếng cười, không phải tại phòng huấn luyện, mà là trong trò chơi.
Lúc này, chiến đội Vi Thảo làm sao có ai cười được?
Người cười đương nhiên là Diệp Tu.
“Anh bảo này, tới tìm anh làm bồi luyện, làm vậy được ư?” Diệp Tu nói.
“Cơ hội khó có được.” Vương Kiệt Hi trả lời hắn.
“Cậu không sợ bọn nhỏ sẽ bị bóng ma tâm lí sao?” Diệp Tu nói.
Bọn nhỏ!!! Ngoại trừ Cao Anh Kiệt cùng Kiều Nhất Phàm tất cả mọi người đều hóa đá, ai là bọn nhỏ hả?
“Anh tự tin quá thì phải?” Vương Kiệt Hi nói.
“Ha ha.” Diệp Tu cười cười, “Anh hỏi cậu, mọi người ở đây, kể cả cậu, có ai đã từng so đấu với tán nhân chân chính chưa?”
Một mảnh yên lặng, kể cả trong trò chơi lẫn ngoài trò chơi.
Tại phòng huấn luyện, đội viên Vi Thảo nhìn nhau, nghi hoặc.
Chính xác, với họ, tán nhân chỉ là một truyền thuyết. Từ khi Liên minh Chuyên nghiệp bắt đầu, tán nhân đã hoàn toàn biến mất. Người biết đến tán nhân, có thể kể được chuyện cũ về tán nhân, cũng đã xem như những bậc tiền bối già dặn từng trải. Còn Vương Kiệt Hi? Ở Liên minh lăn lộn đã hơn bốn năm, giải đấu năm nay chính là năm thứ năm, từng trải không ít, nhưng vào thời điểm Diệp Tu dẫn theo Gia Thế đoạt giải quán quân ba lần liên tục, anh cũng chỉ mới tiếp xúc Vinh Quang, mà lúc đó tán nhân cũng đã biến mất rồi.
Những người đã trải qua mười năm ở Vinh Quang, trong đám người chơi có không ít, nhưng ở Liên minh Chuyên nghiệp lại chẳng còn bao nhiêu. Người chơi chỉ cần tự mình nguyện ý, muốn chơi Vinh Quang mấy năm cũng không thành vấn đề. Thế nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp lại không thể không đối mặt với sự cạnh tranh và đào thải tại Liên minh Chuyên nghiệp, liệu có thể tiếp tục được nữa không, đây không phải chuyện bản thân muốn là được.
Tán nhân, cũng chỉ là truyền thuyết đối với Vương Kiệt Hi mà thôi. Nhưng nếu bảo chẳng có hiểu biết gì thì cũng không phải.
Khi Vương Kiệt Hi mới vừa vào Vi Thảo, trong đội có một người đã từng chơi tán nhân. Sau khi xuất hiện bản cập nhật khu 3, hắn không giống những tán nhân khác vứt bỏ tài khoản hoặc chuyển nghề, mà lưu lại tài khoản ấy làm kỷ niệm. Lúc ấy, Vương Kiệt Hi biết được sự tồn tại của tán nhân từ người đội viên già dặn đó, anh còn thử bàn về tán nhân với người nọ,cũng tự mình đi tìm hiểu ưu điểm và khuyết điểm của tán nhân. Cuối cùng sau khi người đội viên kia giải nghệ liền đưa tài khoản tán nhân cho Vương Kiệt Hi, được anh cất giữ rất tốt cho tới nay.
Đến bây giờ Vương Kiệt Hi vẫn nhớ kỹ câu nói của người đội viên kia: Cách chơi tán nhân này, có hơi ảo tưởng rồi. Kể cả không giới hạn về đẳng cấp, vấn đề vũ khí và người thao tác cũng đủ để hạn chế khả năng phát huy của tán nhân.
“Có lẽ cần một thanh vũ khí có thể sử dụng được toàn bộ kĩ năng, một người thao tác có kinh nghiệm phong phú, tinh thông toàn bộ chức nghiệp của Vinh Quang thì năng lực của tán nhân mới có thể được chân chính thể hiện nhỉ?”
Đây vốn là một câu nói đùa, nhưng hiện tại, câu nói đùa này giống như hóa thành sự thật, xuất hiện ngay trước mắt anh.
Diệp Thu, được coi là bách khoa toàn thư sống trong Vinh Quang, tinh thông toàn bộ chức nghiệp, kinh nghiệm phong phú, người này hoàn toàn xứng đáng.
Về phần vũ khí, đám tuyển thủ ở đây đã sớm để mắt đến món vũ khí cổ quái trong tay Quân Mạc Tiếu, nhắn tin thảo luận không ít.
Quân Mạc Tiếu không hề thay đổi vũ khí, nhưng vũ khí trong tay lại có thể biến đổi hình thái, sử dụng được các loại kĩ năng. Kiếm biến súng, súng biến kiếm, trong lúc thay đổi lại không chịu thời gian đóng băng khi thay đổi vũ khí. Những tuyển thủ chuyên nghiệp có kiến thức rộng rãi đều đoán được đây là một món vũ khí tự chế, một món vũ khí tự chế không thể tưởng nổi.
Tán nhân thật sự! Đây là một tán nhân chân chính.
Nghĩ đến câu nói đùa của người đội viên kia, Vương Kiệt Hi rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Tu. Tán nhân chân chính, đây mới là tán nhân chân chính. Kể cả thời điểm tán nhân còn thịnh hành, cũng chưa từng có tán nhân chân chính. So đấu cùng một tán nhân chân chính, trước nay chưa từng có một ai.
Tiếp tục cùng Diệp Thu một đấu một? Vương Kiệt Hi nhìn trái phải, trong mắt chỉ nhìn thấy những gương mặt lo lắng. Cho dù tại trận chung kết của giải đấu năm ngoái, đội viên của họ cũng không hề xuất hiện vẻ mặt này. Họ của lúc ấy, dẫu có người lo lắng, cũng không giống như bây giờ, hoàn toàn mất đi niềm tin chiến thắng. Dưới những gương mặt lo lắng kia không phải che giấu sự căng thẳng mà là hoang mang.
Mà họ còn chưa so đấu với Quân Mạc Tiếu, chỉ mới chứng kiến Quân Mạc Tiếu đấu với Lương Phương và Lưu Tiểu Biệt mà thôi.
Hai người này?
Vương Kiệt Hi nghĩ, nhìn Lương Phương cùng Lưu Tiểu Biệt một cái, từ trên mặt hai người, Vương Kiệt Hi nhìn thấy sự uể oải, vẻ vô vọng.
Vương Kiệt Hi rốt cuộc nhận ra lời của Diệp Thu không phải do quá tự tin, bản thân cho rằng tìm được một siêu cấp đại thần có thể làm đối tượng luyện tập, nhưng hiện tại, siêu cấp đại thần kia đang đả kích lòng tin của đội anh, hủy diệt sự tự tin của đội viên. Bấy giờ suy nghĩ viển vông kia của Vương Kiệt Hi triệt để biến khéo thành vụng.
Làm thế nào bây giờ?
Vương Kiệt Hi phát hiện tình hình lúc này thật khó giải quyết, anh đành đâm lao phải theo lao.
Tiếp tục một đấu một, sẽ chỉ hủy hoại lòng tin của mọi người thêm lần nữa, thậm chí có khi bao gồm luôn lòng tin của chính mình. Vương Kiệt Hi nhận ra, tâm tình của bản thân cũng đã bị ảnh hưởng mất, lưỡng lự trước sau như vậy chính là vì thực lực của đối thủ đã đả kích tới anh. Nếu không phải thế, lúc này anh đã đích thân ra trận để nâng cao tinh thần của cả đội rồi. Có điều, giờ đây anh cũng không có nổi sự tự tin ấy, anh sợ, sợ mình lại thua, rồi sẽ đẩy tất cả niềm tin của đội viên xuống đáy vực, không cách nào vãn hồi.
Vương Kiệt Hi rất rõ ràng vị trí bản thân trong lòng đội viên, tới giờ anh cũng đã quen việc gánh đội ngũ trên vai xông về phía trước. Nhưng lúc này, anh chợt cảm thấy mình không gánh nổi nữa, không dám gánh. Đối thủ Diệp Thu này, thật sự quá đáng sợ, chẳng qua chỉ đánh bại hai đội viên Vi Thảo của anh, lại làm cho Vương Kiệt Hi anh cảm nhận được một áp lực vô hình.
Hiện tại chạy đi ư? Thế nhưng, Quân Mạc Tiếu đã gieo rắc áp lực trong lòng mỗi người, mang theo bóng ma tâm lí như vậy, về sau những phương diện như nâng cao trình độ, sự phát huy nơi sân đấu, duy trì tính ổn định vân vân cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Không phải nói bừa, trạng thái tâm lý khi thi đấu là một yếu tố rất quan trọng. Lúc này đã có bóng ma, có thể dựa vào tố chất của mỗi người mà tự khắc phục được sao?
Không!
Do sự cường đại của Quân Mạc Tiếu đã tạo ra áp lực tâm lí, chỉ có đánh bại Quân Mạc Tiếu, mới có khả năng diệt trừ tận gốc. Thế nhưng chuyện này, chỉ dựa vào bản thân thì không thể làm được, lúc này cần nhờ lực lượng của toàn đội. Vương Kiệt Hi chủ ý đã định, lập tức trầm giọng nói: “Mọi người!”
Các đội viên đang suy nghĩ lung tung, nghe được đội trưởng kêu gọi, vội vã tập trung tinh thần.
“Cùng tiến lên!” Mọi người nghe thấy đội trưởng nói ra ba chữ như vậy.
Chín người, lúc này bọn họ tổng cộng có chín người. Lương Phương cùng Lưu Tiểu Biệt còn chưa quay về kịp. Thế nhưng, chín tuyển thủ chuyên nghiệp, vây đánh một người...
“Đừng khinh thường, lên đi!” Vương Kiệt Hi trầm giọng nói, lúc này anh cần phá bỏ nghi vấn chín đánh một của đội viên, với uy tín của mình trong đội, anh nghĩ mình có thể làm được.
Quả nhiên, sau khi nghe được mệnh lệnh chắc chắn của đội trưởng, lực chú ý của mọi người lại tập trung vào trận đấu.
“Gì?” Quân Mạc Tiếu cũng lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Diệp Tu cười nói: “Làm vậy được ư?”
Sao Vương Kiệt Hi lại không biết chuyện chín đánh một có chút không vẻ vang chứ, nhưng lúc này anh chẳng quan tâm nhiều nữa. Có lẽ thắng lợi này sẽ làm mọi người có chút khó xử, nhưng tâm trạng này thực sự vẫn tốt hơn ẩn giấu bóng ma không thể chiến thắng trong lòng rất nhiều.
“Đánh đoàn đội, như anh mong muốn.” Vương Kiệt Hi hy vọng có thể xóa bỏ sự khó xử của các đội viên, không ngại bản thân trơ tráo một chút.
“Ý anh không phải thế.” Diệp Tu vẫn bình tĩnh cười bảo, “Ý anh là, hiện tại toàn đội của cậu đều lên, nếu như bị diệt đoàn, có lẽ sẽ chịu đả kích lớn hơn đấy. Làm vậy... được ư?”
“Móa!!” Nghe xong lời này, đội viên Vi Thảo đột nhiên lại dấy lên ý chí chiến đấu, trước đấy trong lòng họ còn chút e ngại, chín đánh một, nghĩ sao cũng thấy không kích thích nổi tinh thần chiến đấu, thế nhưng Diệp Thu lại để họ nghe thấy lời tự cao tự đại kia, đốt lên ý chí chiến đấu trong lòng họ.
“Cảm ơn, anh nói lời này thật đúng lúc.” Vương Kiệt Hi cười nói, tuy rằng chín đánh một có hơi xấu hổ, nhưng nhờ những lời này của Diệp Thu mà cảm giác đó như không còn tồn tại nữa.
“Thử xem nào!” Diệp Tu nói xong, đột nhiên thao tác tiếp, Quân Mạc Tiếu xoay người lại bỏ chạy
“Chạy đâu!” Vương Kiệt Hi phát hiện sự việc tiến triển còn tốt hơn mình mong đợi, Quân Mạc Tiếu vừa chạy, hình tượng bất bại trước kia liền có chút sụp đổ. Tuy với tình hình chín đánh một này, chạy cũng không phải chuyện mất mặt cho lắm.
Liệt Hỏa Diễm Tẫn của Vương Kiệt Hi lập tức cưỡi chổi “vèo” đuổi theo Quân Mạc Tiếu, muốn dựa vào ưu thế tốc độ mà ngăn hắn lại. Kết quả Quân Mạc Tiếu chợt lóe, để lại một hình ảnh phân thân cho anh, người thật lại không thấy đâu.
“Đội trưởng!” Những đội viên khác không ở trong cuộc nên trông thấy rõ ràng, bấy giờ người thật của Quân Mạc Tiếu hiện lên giữa không trung, tấn công về phía Liệt Hỏa Diễm Tẫn đang cưỡi chổi bay thấp.
“Biết rồi.” Vương Kiệt Hi kinh nghiệm cỡ nào, không đến mức bị lừa dễ dàng như vậy, nhân vật nhảy xuống chổi vừa kịp tránh khỏi chiêu nọ. Tiếp theo hất chổi lên, một chiêu công kích có tính hất cao rất mạnh mẽ của ma đạo học giả đã vung về phía Quân Mạc Tiếu.
Tác giả :
Hồ Điệp Lam