Toái Phong Thiên
Chương 56: Pn6: Lục tiểu mục ♥ lãnh lam
” Lê Nhạn, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Lam nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt nàng,” Ngươi như thế nào không ở Vương phủ?”
Nàng khóc thực thương tâm, nức nở nói năng lộn xộn,” Lê Nhạn sớm có người trong lòng…… Ô…… Cũng biết, Vương gia tâm tình bất hảo nên mới như vậy, nhưng là Lê Nhạn không dám trở về, không biết đối mặt với Vương gia như thế nào…… Ô…… Điện hạ……”
Lãnh Lam nhìn thấy nàng khóc đến thương tâm, gọi thị vệ bên người đừa nàng đến một khách ***, dặn nàng chờ Tiểu Mục hết giận sẽ phái người đưa nàng về Vương phủ.
Lãnh Lam thực ngoài ý muốn cư nhiên đối với nữ nhân của Lục Tiểu Mục hảo tâm như vậy.
A…… Y rất tuyệt vọng.
Lãnh Lam buồn bã cười, bước lên xe ngựa ly khai.
Thiên Phong quốc Hắc Long Điện, mất thất Hoàng đế.
Lãnh Lam đứng ở nơi đây ngơ ngác nhìn bức họa phụ mẫu trên tường, khuôn mặt mẫu thân hiền lành, ấm áp, lại dần mơ hồ trong đôi mắt ngập nước,” Mẫu hậu…… Con rất nhớ ngươi……”
Lúc này, thương tâm khổ sở, mẫu thân không thể tại bên người…… Ai cũng không thể an ủi.
Vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại……
Trong trí nhớ Tiểu Mục luôn che chở y, y bị bệnh nặng hay một vết thương nhỏ hắn cũng khẩn trương đến thăm y.
Trong trí nhớ ấm áp như vậy, giống như có một đoàn bạch quang bao phủ, y tựa hồ cũng có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt của hoa sơn trà.
Bàn tay kia gắt gao nắm lấy y, có lực mà ấm áp, nhưng…không bao thuộc về y.
” Lam nhi.” Lãnh Phong Lam từ của bước đến, hắn đứng ở bên cạnh Lãnh Lam,” Không phải bảo ngươi hảo hảo nghỉ ngơi sao?”
“…… Thúc thúc, ta phải thửa kế ngôi vị?” Lãnh Lam ánh mắt mê mang, hắn bất quá cũng vẫn là đứa nhỏ mười bốn tuổi.
Lãnh Phong Lam lắc đầu,” Ta không có biện pháp. Lam nhi. Đây là di nguyện khi còn sống của ca ca.”
“…… Ta đây đồng ý.” Lãnh Lam ánh mắt trống rỗng cười,” Lam thúc thúc, ngươi cùng Hạo ca ca vĩnh viễn hạnh phúc chứ?”
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên nghĩ mình thực ích kỷ, nhưng hắn không có biện pháp……” Lam nhi……”
” Ta cùng Tiểu Mục vĩnh viễn…… đều không có thể. Cho nên, các ngươi nhất định phải thực hạnh phúc, thực hạnh phúc, tính cả phần của ta.” Lãnh Lam nước mắt tràn ra, nhưng miệng lại mỉm cười,” Các ngươi hạnh phúc, ta cũng…… Thực hạnh phúc.” Y xoay người, nhanh chóng ly khai.
Trong mắt Lãnh Phong Lam, đứa nhỏ này thực sự đã trưởng thành.
Cũng làm hắn vô cùng đau lòng.
Tựa như là hắn đoạt đi hạnh phúc của con mình.
Lãnh Phong Lam thở dài một hơi, lại xoay người, lẳng lặng nhìn bức họa ca ca.
Lâm triều vẫn như cũ nhàm chán, nhưng là đối với Lãnh Lam mà nói, cũng lần đầu tiên cảm thấy bận rộn.
Y ngày hôm qua đáp ứng Lam thúc thúc sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nói cách khác, y phải học làm thế nào trở thành Hoàng đế tốt. Y cũng không nguyện cùng Tiểu Mục xung đột…… Cho nên, chuyên tâm nghe triều chính là chuyện duy nhất khiến y có thể yên tâm. Không để y Lục Tiểu Mục, y có thể bảo trì bình tĩnh.
Giả trang bảo trì bình tĩnh.
Chỉ cần khắc y trụ bản thân, không muốn không cầu, có thể nhẫn trụ thương tâm, trở nên…… Lạnh lùng.
Dùng lạnh lùng bảo bảo vệ chính mình, sẽ không bị bất luận kẻ nào thương tổn……
” Tiêu Dao Vương, ngài nói muốn đào sông vận chuyển, ý này lão thần không đồng ý,” một lão nhân râu tóc bạc bước lên, vẻ mặt xúc động nói,” Ba ngày trước, lão thần nhận được mật báo, ngài tựa hồ tư thông Địa Hỏa quốc. Nam Lĩnh ở Thiên Phong quốc sản xuất lá trà, ngài cư nhiên toàn bộ cấp cho Địa Hỏa, ngài là vì Thiên Phong quốc sao?”
Lục Tiểu Mục nháy mắt sửng sốt, lại vừa cười vừa nói,” Một khi đã ta ‘tư’ thông, cho thấy rằng ta sẽ làm rất bí mật. Bí mật như vậy đều bị ngài phát hiện, ta không phải nên hoài nghi ngài cố tình giám thị ta? Còn nữa, ta tuy là Thiên Phong quốc Tiêu Dao Vương, nhưng lại là thương nhân của ngũ đại quốc,” Lục Tiểu Mục tiến lên từng bước, cười lạnh nói,” Về tình về lý, ngài tựa hồ hận không thể lật đổ vị trí của tôi phải không?”
” Ngươi không cần vừa ăn cướp vừa la làng!” Kia lão thần tức giận đến mắt muốn nứt ra, chòm râu bạc muốn dựng lên.
” Xuất ra chứng cớ a. Hơn nữa đào sông là chuyện đại sự ích nước lợi dân, cùng bán lá trà như thế nào can hệ?” Lục Tiểu Mục ánh mắt sắc bén liếc nhìn.
” Đương nhiên có quan hệ,” Lãnh Lam cười, y tiếp tục nói,” Nam Lĩnh ở phía nam, sông ngòi dày đặc, khí hậu ướt át. Hàng năm có lũ lụt, lại là nơi sản xuất trà. Một khi sinh ý của lá trà Thiên Phong quốc nằm trong tay Tiêu Dao Vương, có thể thấy được cả Nam Lĩnh phỏng chừng đều nằm trong tay ngài. Lần này đào sông, tất yếu phải do triều đình chi, Lí đại nhân (lão thần râu bạc) đối với nhưng khoản chi ra sắp tới đương nhiên phải lo lắng.”
Lục Tiểu Mục cơ hồ không dám tin rằng Lãnh Lam sẽ ở phía sau phát ngôn, hắn nhìn về phía Lãnh Lam, lại phát hiện y đang nhìn lão thần kia, bực mình,” Như vậy ý Thái tử điện hạ giống như Lí đại nhân?”
” Không,” Lãnh Lam liếc mắt nhìn Lục Tiểu Mục, lại không muốn nhìn, cúi đầu chậm rãi nói,” Bỏ qua giao tình nhiều thế hệ của Tiêu Dao Vương với Thiên Phong quốc, đem lá trà bán cho địa hỏa, không chỉ là vận chuyển tổn thất chất lượng lá trà, hơn nữa vì sao nhất định phải chọc người hoài nghi? Ta nghĩ việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Hai vị đại nhân đều là trọng thần triều đình, mọi người không cần tổn thương hòa khí, chúng ta tiếp tục bàn chuyện đào sông.”
Chúng đại thần cúi đầu cùng kêu lên,” Thái tử điện hạ anh minh.”
Lí đại nhân cùng Lục Tiểu Mục hai người trừng mắt nhau, thu liễm.
Lãnh Phong Lam tán thưởng nhìn Lãnh Lam đang rất bình tĩnh, đối với di nguyện của ca ca lúc lâm chung, hiện tại nhiều ít an tâm. Ngày hôm qua lời nói của Lãnh Lam, tuyệt vọng rõ ràng. Hắn hiểu được a…… Lãnh Lam đứa nhỏ này, trong lòng nhất định rất khổ sở. Không bằng nghe lời Hạo đi, giới thiệu cho Lam nhi một vài nữ hài, nói không chừng sẽ có thay đổi. Tuy rằng hắn cũng tôn trọng tâm ý Lãnh Lam, nhưng là hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Lãnh Phong Lam cười nói,” Việc đào sông chúng ta hạ triều bàn bạc chi tiết. Đúng rồi, cháu gái Lí đại nhân tên Thải Nhi, năm nay mười lăm, cùng tuổi với Thái tử, trẫm nghĩ cho hai ngươi nhận thức một chút, Lí đại nhân nghĩ thế nào?”
Lời vừa nói ra, phía dưới ồ lên, khiếp sợ không phải Lãnh Lam, mà là Lí đại nhân. Chỉ thấy hắn vội vàng quỳ xuống, cảm tạ,” Tạ bệ hạ long ân. Xin nghe bệ hạ an bài.”
Lãnh Phong Lam vừa lòng gật gật đầu, lại chúng thần nói,” Hạ Nguyệt Ngũ này rất thích hợp thưởng cúc. Các vị ái khanh gia có thiên kim cứ mang theo, hoàng cung cũng hảo hảo náo nhiệt.”
Lãnh Lam nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Phong Lam, ánh mắt khiển trách hắn không cùng y thương lượng, Lãnh Phong Lam chính là cười nhưng không nói, ngược lại liếc mắt nhìn Lục Tiểu Mục. Quả không ngạc nhiên hắn tựa hồ ánh mắt rối rắm, chẳng biết suy nghĩ cái gì. Lãnh Lam nhìn về phía Lục Tiểu Mục, thấy hắn trừng mắt……. Lãnh Lam quay mặt, đem cảm xúc dao động biến thành bình tĩnh.
Ước chừng một chén trà nhỏ, hạ triều. Lục Tiểu Mục cố ý lưu lại ở đại điện, Lãnh Phong Lam cùng trọng thần vào nội điện, muốn thương nghị chuyện đào sông, Lãnh Lam đang muốn đuổi theo, lại bị Lục Tiểu Mục phía sau giữ chặt. Y tâm như ngừng lại, chốc lát Lãnh Phong Lam với đại thần đều đi hết, đại điện giờ chỉ còn hai người.
” Hừ, hôm qua mới đến cảnh cáo ta, hôm nay đã xuống tay.”
Lục Tiểu Mục lời nói không lưu tình, tựa như lưỡi dao nháy mắt đâm vào tim Lãnh Lam……. làm trái tim y tan vỡ.
“……” Y không biết nên trả lời thế nào.
” Lãnh Lam, ngươi đương nhiên thú người khác, ta sẽ thế nào? Đương nhiên sẽ không. Lí lão thần kia phản đối ta? Là ngươi an bài hả? Ngày hôm qua ta lần thứ hai cự tuyệt ngươi cho nên ghi hận trong lòng? Muốn đối đầu với ta?” Lục Tiểu Mục dùng sức chế trụ bả vai Lãnh Lam, cay độc nhìn,” Biết ta trước kia vì cái gì đối xử tốt với ngươi?”
Lãnh Lam đã bắt đầu phát run.
” Bởi vì…… cùng ngươi quan hệ tốt, phụ thân sẽ thấy ta rất có tài năng, phải củng cố địa vị chính trị ở Thiên Phong quốc, sẽ lập ta làm Tiêu Dao Vương. Nói đến ta còn muốn cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi không cùng thúc thúc ngươi tranh đoạt đại ca, cho nên chúng ta Lục gia mới có thể nhanh như vậy trở bá chủ ngũ đại quốc.” Lục Tiểu Mục nhìn thấy Lãnh Lam hốc mắt đỏ lên, tiếp tục cười nói,” Ngươi không phải cảnh cáo ta không cần quá phận sao? Ta sẽ không làm theo lời ngươi nói. Ta sẽ tư thông với Địa Hỏa quốc. Ta muốn cho phụ thân cùng ca ca biết, ta muốn cái gì sẽ dùng hai tay đoạt lấy, không cần ai thương hại ta!”
“……” Lục Tiểu Mục nói cái gì cũng không sao. Ý của Tiểu Mục là hắn sẽ không quan tâm y, bởi vì hắn chỉ quan tâm đánh bại Hạo ca ca trở thành Tiêu Dao Vương. Cho nên Lãnh Lam lắc đầu, hắn nén lệ cười, cười tựa như đóa hoa trà nở rộ, lại bị cuồng phong lăng ngược khiến cánh hoa bay tán loạn,” Ta biết…… Ta như thế nào không biết. Ngươi chỉ cần một đệ đệ nghe lời. Ngươi muốn tại trên ngươi ta tìm cảm giác làm ca ca. Ta hiểu được a. Lời ngươi nói hôm qua ta đã hiểu……. Không có việc gì ta liền phải rời đi.” Lãnh Lam bài khai đôi tay đặt trên vai của Lục Tiểu Mục, xoay người, lại dừng cước bộ.
” Lục Tiểu Mục.” Y ngữ khí bình tĩnh, tựa như cánh hoa rời khỏi cuống, tại không trung tự do nhưng lại lang thang lưu lạc,” Ngươi cho tới bây giờ đều không phải ca ca ta. Ta cho tới bây giờ đều không có đem ngươi thành ca ca. Ngươi là đối với ta mà nói…… So với ca ca càng đặc biệt hơn. Cho dù, thời điểm trước kia người vì lý do gì bên ta cũng không quan trọng, trong lòng cho tới bây giờ không có ta cũng không quan hệ……” Y đưa lưng về phía Lục Tiểu Mục, nước mắt rốt cục tràn mi,” Trên thế giới này trừ Lam thúc thúc cùng hạo ca ca, ngươi là……” Y thân hình run rẩy,”…… người quan trọng nhất của ta. Nhưng đủ rồi, về sau đừng theo ta nói những lời như vậy nữa. Ý tứ của ngươi ta đã thực hiểu được. Ta sẽ không…… Đối với ngươi ý nghĩ khác. Ngươi là Tiêu Dao Vương, ta tương lai là Hoàng đế. Như vậy…… Là tốt nhất (Kết cục).” (Tiêu: người ta hảo mún khóc, thương em quá Lam nhi A)
Lục Tiểu Mục tâm bỗng nhiên đau, trong tiềm thức hắn tựa hồ làm chuyện sai lầm lắm, nhưng hiện tại đầu óc hắn thực hỗn độn, lúc hắn giữ chặt Lam nhi, hai ngươi ở đại điện hắn căn bản không biết mình nói gì, chính là nghe nói Lãnh Lam muốn thú nữ nhân khác, trong lòng mạc danh kỳ diệu thấy tức giận muốn bùng phát……
Lời Lãnh Lam vừa nói là có ý gì?
Ta là…… người quan trọng nhất đối với hắn……
Câu nói tiếp theo có ý gì? Cái gì…… không hề có ý nghĩ khác?
Ý của y là ta không phải người quan trọng nhất đối với hắn?
Không đúng, không đúng, hắn thích chính là ca ca, không phải chính mình!
Hắn đầu óc hảo loạn, hắn thực cần bình tĩnh một chút!
” Tiểu Mục…… Ca ca,” Lãnh Lam gọi xong tên Tiểu Mục, dừng một chút, bỏ thêm ” Ca ca”. Y biết, y gọi như vậy là có ý gì,” Không, Tiêu Dao Vương.” Lãnh Lam bước nhanh đi, đi đến đại môn,” Lục gia cùng Thiên Phong hoàng thất có khế ước, có tuyệt không phản bội Thiên Phong hoàng thất. Ngươi…… hảo tự lo thân.”
……
Sắc bạch, thuần khiết lại tràn ngập bi thương.
Hy vọng, mà tuyệt vọng.
Nhìn như tràn ngập, rồi lại trống rỗng.
Này màu sắc không ấm áp, cho nên phản xạ hơi ấm mặt trời.
Đóa hoa trong tay mềm mại ướt ái, giống như hòa với long người rung động.
Nhưng trong mắt Lãnh Lam, loại hoa này chính là vĩnh viễn nguyền rủa y. Y…… Chỉ có thể không thích này hoa. Như vậy, đến kì hoa nở, chờ hoa héo tàn, bản thân cũng không thấy khổ sở.
Mấy cung nữ chậm rãi đi qua, trêu ghẹo nhau, không có chú ý Lãnh Lam đang ngồi giữa vườn hoa.
” Hắc? Thực sự? Thủy Nguyệt quốc muốn phái Thập tứ hoàng tử Thủy Dịch Đạc đến Thiên Phong? Oa nga! Kia nhất định là buổi lễ long trọng, chúng ta có việc!”
” Đáng tiếc a, nếu Hoàng tử có thể xem trọng ta đem về Thủy Nguyệt quốc làm phi tử thì tốt biết bao!”
” Ngươi mơ đẹp quá! Như thế nào không phải xem trọng ta? Chủ tử hiện tại rất hảo, trong cung lại an tĩnh, đến lúc đó muốn lập gia đình thì đi cầu chủ tử là được thôi! Nói đi nói lại, cung đình nội chiến ngươi chưa phải chưa thấy qua, lại muốn đâm đầu vào.”
“…… Ta đã hầu hạ người khác mười mấy năm, cũng muốn sau này có người hầu hạ ta.”
” Vậy ngươi tiếp tục mơ giữa ban ngày đi. Đúng rồi, Hạ Nguyệt Ngũ Thái tử tuyển phi rất long trọng, ta hảo chờ mong!”
” Thái tử điện hạ tuyển chọn ta cũng tốt a, Thái tử điện hạ thông minh lại xuất khí, hơn nữa thái tử điện hạ nhân phẩm tốt lắm.”
” Người ta tương lai thú chính là danh gia vọng tộc, ngươi coi như hết. Ta nghe nói nữ nhân của Lí đại nhân là Thải Nhi kỳ thật là tuyệt sắc mỹ nữ! So với đệ nhất mỹ nhân Thủy Nguyệt quốc công chúa Thủy Nguyệt Hàm có thể xửng đệ nhị!”
“……”
“……”
Hai thân ảnh hồng nhạt của cung nữ chậm rãi ly khai, Lãnh Lam nghe được các nàng hưng phấn mà cười không nổi.
Các nàng đối với y rất khát khao.
Biết đâu, có một ngày, là hắn cả đời này nhanh nhất vui đích ba.
Sau này, y phải trở thành một hảo Hoàng đế, che dấu hết thảy cảm tình.
Y ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời yếu ớt ẩn sau tầng mây, cười tựa như một cơn gió nhẹ một giữa biển hoa trà.
Thuần thực vô tà.
Ai có thể khinh thị tình yêu của y……
Xa xa, Lục Vũ Hạo nhìn thấy biểu tình của Lãnh Lam, tâm trạng không đành lòng đến cực hạn, phẫn nộ đến cực hạn.
Xoay người, hắn quyết định tìm Lục Tiểu Mục tuyệt thế đại đầu gỗ nói chuyện!
lá trà: Sinh ý của Thiên Phong chính là lá trà, còn Địa Hỏa ngày trước có nhắc đến chính là than ^O^
Nàng khóc thực thương tâm, nức nở nói năng lộn xộn,” Lê Nhạn sớm có người trong lòng…… Ô…… Cũng biết, Vương gia tâm tình bất hảo nên mới như vậy, nhưng là Lê Nhạn không dám trở về, không biết đối mặt với Vương gia như thế nào…… Ô…… Điện hạ……”
Lãnh Lam nhìn thấy nàng khóc đến thương tâm, gọi thị vệ bên người đừa nàng đến một khách ***, dặn nàng chờ Tiểu Mục hết giận sẽ phái người đưa nàng về Vương phủ.
Lãnh Lam thực ngoài ý muốn cư nhiên đối với nữ nhân của Lục Tiểu Mục hảo tâm như vậy.
A…… Y rất tuyệt vọng.
Lãnh Lam buồn bã cười, bước lên xe ngựa ly khai.
Thiên Phong quốc Hắc Long Điện, mất thất Hoàng đế.
Lãnh Lam đứng ở nơi đây ngơ ngác nhìn bức họa phụ mẫu trên tường, khuôn mặt mẫu thân hiền lành, ấm áp, lại dần mơ hồ trong đôi mắt ngập nước,” Mẫu hậu…… Con rất nhớ ngươi……”
Lúc này, thương tâm khổ sở, mẫu thân không thể tại bên người…… Ai cũng không thể an ủi.
Vĩnh viễn không bao giờ được đáp lại……
Trong trí nhớ Tiểu Mục luôn che chở y, y bị bệnh nặng hay một vết thương nhỏ hắn cũng khẩn trương đến thăm y.
Trong trí nhớ ấm áp như vậy, giống như có một đoàn bạch quang bao phủ, y tựa hồ cũng có thể ngửi được hương vị nhàn nhạt của hoa sơn trà.
Bàn tay kia gắt gao nắm lấy y, có lực mà ấm áp, nhưng…không bao thuộc về y.
” Lam nhi.” Lãnh Phong Lam từ của bước đến, hắn đứng ở bên cạnh Lãnh Lam,” Không phải bảo ngươi hảo hảo nghỉ ngơi sao?”
“…… Thúc thúc, ta phải thửa kế ngôi vị?” Lãnh Lam ánh mắt mê mang, hắn bất quá cũng vẫn là đứa nhỏ mười bốn tuổi.
Lãnh Phong Lam lắc đầu,” Ta không có biện pháp. Lam nhi. Đây là di nguyện khi còn sống của ca ca.”
“…… Ta đây đồng ý.” Lãnh Lam ánh mắt trống rỗng cười,” Lam thúc thúc, ngươi cùng Hạo ca ca vĩnh viễn hạnh phúc chứ?”
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên nghĩ mình thực ích kỷ, nhưng hắn không có biện pháp……” Lam nhi……”
” Ta cùng Tiểu Mục vĩnh viễn…… đều không có thể. Cho nên, các ngươi nhất định phải thực hạnh phúc, thực hạnh phúc, tính cả phần của ta.” Lãnh Lam nước mắt tràn ra, nhưng miệng lại mỉm cười,” Các ngươi hạnh phúc, ta cũng…… Thực hạnh phúc.” Y xoay người, nhanh chóng ly khai.
Trong mắt Lãnh Phong Lam, đứa nhỏ này thực sự đã trưởng thành.
Cũng làm hắn vô cùng đau lòng.
Tựa như là hắn đoạt đi hạnh phúc của con mình.
Lãnh Phong Lam thở dài một hơi, lại xoay người, lẳng lặng nhìn bức họa ca ca.
Lâm triều vẫn như cũ nhàm chán, nhưng là đối với Lãnh Lam mà nói, cũng lần đầu tiên cảm thấy bận rộn.
Y ngày hôm qua đáp ứng Lam thúc thúc sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nói cách khác, y phải học làm thế nào trở thành Hoàng đế tốt. Y cũng không nguyện cùng Tiểu Mục xung đột…… Cho nên, chuyên tâm nghe triều chính là chuyện duy nhất khiến y có thể yên tâm. Không để y Lục Tiểu Mục, y có thể bảo trì bình tĩnh.
Giả trang bảo trì bình tĩnh.
Chỉ cần khắc y trụ bản thân, không muốn không cầu, có thể nhẫn trụ thương tâm, trở nên…… Lạnh lùng.
Dùng lạnh lùng bảo bảo vệ chính mình, sẽ không bị bất luận kẻ nào thương tổn……
” Tiêu Dao Vương, ngài nói muốn đào sông vận chuyển, ý này lão thần không đồng ý,” một lão nhân râu tóc bạc bước lên, vẻ mặt xúc động nói,” Ba ngày trước, lão thần nhận được mật báo, ngài tựa hồ tư thông Địa Hỏa quốc. Nam Lĩnh ở Thiên Phong quốc sản xuất lá trà, ngài cư nhiên toàn bộ cấp cho Địa Hỏa, ngài là vì Thiên Phong quốc sao?”
Lục Tiểu Mục nháy mắt sửng sốt, lại vừa cười vừa nói,” Một khi đã ta ‘tư’ thông, cho thấy rằng ta sẽ làm rất bí mật. Bí mật như vậy đều bị ngài phát hiện, ta không phải nên hoài nghi ngài cố tình giám thị ta? Còn nữa, ta tuy là Thiên Phong quốc Tiêu Dao Vương, nhưng lại là thương nhân của ngũ đại quốc,” Lục Tiểu Mục tiến lên từng bước, cười lạnh nói,” Về tình về lý, ngài tựa hồ hận không thể lật đổ vị trí của tôi phải không?”
” Ngươi không cần vừa ăn cướp vừa la làng!” Kia lão thần tức giận đến mắt muốn nứt ra, chòm râu bạc muốn dựng lên.
” Xuất ra chứng cớ a. Hơn nữa đào sông là chuyện đại sự ích nước lợi dân, cùng bán lá trà như thế nào can hệ?” Lục Tiểu Mục ánh mắt sắc bén liếc nhìn.
” Đương nhiên có quan hệ,” Lãnh Lam cười, y tiếp tục nói,” Nam Lĩnh ở phía nam, sông ngòi dày đặc, khí hậu ướt át. Hàng năm có lũ lụt, lại là nơi sản xuất trà. Một khi sinh ý của lá trà Thiên Phong quốc nằm trong tay Tiêu Dao Vương, có thể thấy được cả Nam Lĩnh phỏng chừng đều nằm trong tay ngài. Lần này đào sông, tất yếu phải do triều đình chi, Lí đại nhân (lão thần râu bạc) đối với nhưng khoản chi ra sắp tới đương nhiên phải lo lắng.”
Lục Tiểu Mục cơ hồ không dám tin rằng Lãnh Lam sẽ ở phía sau phát ngôn, hắn nhìn về phía Lãnh Lam, lại phát hiện y đang nhìn lão thần kia, bực mình,” Như vậy ý Thái tử điện hạ giống như Lí đại nhân?”
” Không,” Lãnh Lam liếc mắt nhìn Lục Tiểu Mục, lại không muốn nhìn, cúi đầu chậm rãi nói,” Bỏ qua giao tình nhiều thế hệ của Tiêu Dao Vương với Thiên Phong quốc, đem lá trà bán cho địa hỏa, không chỉ là vận chuyển tổn thất chất lượng lá trà, hơn nữa vì sao nhất định phải chọc người hoài nghi? Ta nghĩ việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Hai vị đại nhân đều là trọng thần triều đình, mọi người không cần tổn thương hòa khí, chúng ta tiếp tục bàn chuyện đào sông.”
Chúng đại thần cúi đầu cùng kêu lên,” Thái tử điện hạ anh minh.”
Lí đại nhân cùng Lục Tiểu Mục hai người trừng mắt nhau, thu liễm.
Lãnh Phong Lam tán thưởng nhìn Lãnh Lam đang rất bình tĩnh, đối với di nguyện của ca ca lúc lâm chung, hiện tại nhiều ít an tâm. Ngày hôm qua lời nói của Lãnh Lam, tuyệt vọng rõ ràng. Hắn hiểu được a…… Lãnh Lam đứa nhỏ này, trong lòng nhất định rất khổ sở. Không bằng nghe lời Hạo đi, giới thiệu cho Lam nhi một vài nữ hài, nói không chừng sẽ có thay đổi. Tuy rằng hắn cũng tôn trọng tâm ý Lãnh Lam, nhưng là hiện tại hắn cũng chỉ có thể làm như vậy. Lãnh Phong Lam cười nói,” Việc đào sông chúng ta hạ triều bàn bạc chi tiết. Đúng rồi, cháu gái Lí đại nhân tên Thải Nhi, năm nay mười lăm, cùng tuổi với Thái tử, trẫm nghĩ cho hai ngươi nhận thức một chút, Lí đại nhân nghĩ thế nào?”
Lời vừa nói ra, phía dưới ồ lên, khiếp sợ không phải Lãnh Lam, mà là Lí đại nhân. Chỉ thấy hắn vội vàng quỳ xuống, cảm tạ,” Tạ bệ hạ long ân. Xin nghe bệ hạ an bài.”
Lãnh Phong Lam vừa lòng gật gật đầu, lại chúng thần nói,” Hạ Nguyệt Ngũ này rất thích hợp thưởng cúc. Các vị ái khanh gia có thiên kim cứ mang theo, hoàng cung cũng hảo hảo náo nhiệt.”
Lãnh Lam nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Phong Lam, ánh mắt khiển trách hắn không cùng y thương lượng, Lãnh Phong Lam chính là cười nhưng không nói, ngược lại liếc mắt nhìn Lục Tiểu Mục. Quả không ngạc nhiên hắn tựa hồ ánh mắt rối rắm, chẳng biết suy nghĩ cái gì. Lãnh Lam nhìn về phía Lục Tiểu Mục, thấy hắn trừng mắt……. Lãnh Lam quay mặt, đem cảm xúc dao động biến thành bình tĩnh.
Ước chừng một chén trà nhỏ, hạ triều. Lục Tiểu Mục cố ý lưu lại ở đại điện, Lãnh Phong Lam cùng trọng thần vào nội điện, muốn thương nghị chuyện đào sông, Lãnh Lam đang muốn đuổi theo, lại bị Lục Tiểu Mục phía sau giữ chặt. Y tâm như ngừng lại, chốc lát Lãnh Phong Lam với đại thần đều đi hết, đại điện giờ chỉ còn hai người.
” Hừ, hôm qua mới đến cảnh cáo ta, hôm nay đã xuống tay.”
Lục Tiểu Mục lời nói không lưu tình, tựa như lưỡi dao nháy mắt đâm vào tim Lãnh Lam……. làm trái tim y tan vỡ.
“……” Y không biết nên trả lời thế nào.
” Lãnh Lam, ngươi đương nhiên thú người khác, ta sẽ thế nào? Đương nhiên sẽ không. Lí lão thần kia phản đối ta? Là ngươi an bài hả? Ngày hôm qua ta lần thứ hai cự tuyệt ngươi cho nên ghi hận trong lòng? Muốn đối đầu với ta?” Lục Tiểu Mục dùng sức chế trụ bả vai Lãnh Lam, cay độc nhìn,” Biết ta trước kia vì cái gì đối xử tốt với ngươi?”
Lãnh Lam đã bắt đầu phát run.
” Bởi vì…… cùng ngươi quan hệ tốt, phụ thân sẽ thấy ta rất có tài năng, phải củng cố địa vị chính trị ở Thiên Phong quốc, sẽ lập ta làm Tiêu Dao Vương. Nói đến ta còn muốn cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi không cùng thúc thúc ngươi tranh đoạt đại ca, cho nên chúng ta Lục gia mới có thể nhanh như vậy trở bá chủ ngũ đại quốc.” Lục Tiểu Mục nhìn thấy Lãnh Lam hốc mắt đỏ lên, tiếp tục cười nói,” Ngươi không phải cảnh cáo ta không cần quá phận sao? Ta sẽ không làm theo lời ngươi nói. Ta sẽ tư thông với Địa Hỏa quốc. Ta muốn cho phụ thân cùng ca ca biết, ta muốn cái gì sẽ dùng hai tay đoạt lấy, không cần ai thương hại ta!”
“……” Lục Tiểu Mục nói cái gì cũng không sao. Ý của Tiểu Mục là hắn sẽ không quan tâm y, bởi vì hắn chỉ quan tâm đánh bại Hạo ca ca trở thành Tiêu Dao Vương. Cho nên Lãnh Lam lắc đầu, hắn nén lệ cười, cười tựa như đóa hoa trà nở rộ, lại bị cuồng phong lăng ngược khiến cánh hoa bay tán loạn,” Ta biết…… Ta như thế nào không biết. Ngươi chỉ cần một đệ đệ nghe lời. Ngươi muốn tại trên ngươi ta tìm cảm giác làm ca ca. Ta hiểu được a. Lời ngươi nói hôm qua ta đã hiểu……. Không có việc gì ta liền phải rời đi.” Lãnh Lam bài khai đôi tay đặt trên vai của Lục Tiểu Mục, xoay người, lại dừng cước bộ.
” Lục Tiểu Mục.” Y ngữ khí bình tĩnh, tựa như cánh hoa rời khỏi cuống, tại không trung tự do nhưng lại lang thang lưu lạc,” Ngươi cho tới bây giờ đều không phải ca ca ta. Ta cho tới bây giờ đều không có đem ngươi thành ca ca. Ngươi là đối với ta mà nói…… So với ca ca càng đặc biệt hơn. Cho dù, thời điểm trước kia người vì lý do gì bên ta cũng không quan trọng, trong lòng cho tới bây giờ không có ta cũng không quan hệ……” Y đưa lưng về phía Lục Tiểu Mục, nước mắt rốt cục tràn mi,” Trên thế giới này trừ Lam thúc thúc cùng hạo ca ca, ngươi là……” Y thân hình run rẩy,”…… người quan trọng nhất của ta. Nhưng đủ rồi, về sau đừng theo ta nói những lời như vậy nữa. Ý tứ của ngươi ta đã thực hiểu được. Ta sẽ không…… Đối với ngươi ý nghĩ khác. Ngươi là Tiêu Dao Vương, ta tương lai là Hoàng đế. Như vậy…… Là tốt nhất (Kết cục).” (Tiêu: người ta hảo mún khóc, thương em quá Lam nhi A)
Lục Tiểu Mục tâm bỗng nhiên đau, trong tiềm thức hắn tựa hồ làm chuyện sai lầm lắm, nhưng hiện tại đầu óc hắn thực hỗn độn, lúc hắn giữ chặt Lam nhi, hai ngươi ở đại điện hắn căn bản không biết mình nói gì, chính là nghe nói Lãnh Lam muốn thú nữ nhân khác, trong lòng mạc danh kỳ diệu thấy tức giận muốn bùng phát……
Lời Lãnh Lam vừa nói là có ý gì?
Ta là…… người quan trọng nhất đối với hắn……
Câu nói tiếp theo có ý gì? Cái gì…… không hề có ý nghĩ khác?
Ý của y là ta không phải người quan trọng nhất đối với hắn?
Không đúng, không đúng, hắn thích chính là ca ca, không phải chính mình!
Hắn đầu óc hảo loạn, hắn thực cần bình tĩnh một chút!
” Tiểu Mục…… Ca ca,” Lãnh Lam gọi xong tên Tiểu Mục, dừng một chút, bỏ thêm ” Ca ca”. Y biết, y gọi như vậy là có ý gì,” Không, Tiêu Dao Vương.” Lãnh Lam bước nhanh đi, đi đến đại môn,” Lục gia cùng Thiên Phong hoàng thất có khế ước, có tuyệt không phản bội Thiên Phong hoàng thất. Ngươi…… hảo tự lo thân.”
……
Sắc bạch, thuần khiết lại tràn ngập bi thương.
Hy vọng, mà tuyệt vọng.
Nhìn như tràn ngập, rồi lại trống rỗng.
Này màu sắc không ấm áp, cho nên phản xạ hơi ấm mặt trời.
Đóa hoa trong tay mềm mại ướt ái, giống như hòa với long người rung động.
Nhưng trong mắt Lãnh Lam, loại hoa này chính là vĩnh viễn nguyền rủa y. Y…… Chỉ có thể không thích này hoa. Như vậy, đến kì hoa nở, chờ hoa héo tàn, bản thân cũng không thấy khổ sở.
Mấy cung nữ chậm rãi đi qua, trêu ghẹo nhau, không có chú ý Lãnh Lam đang ngồi giữa vườn hoa.
” Hắc? Thực sự? Thủy Nguyệt quốc muốn phái Thập tứ hoàng tử Thủy Dịch Đạc đến Thiên Phong? Oa nga! Kia nhất định là buổi lễ long trọng, chúng ta có việc!”
” Đáng tiếc a, nếu Hoàng tử có thể xem trọng ta đem về Thủy Nguyệt quốc làm phi tử thì tốt biết bao!”
” Ngươi mơ đẹp quá! Như thế nào không phải xem trọng ta? Chủ tử hiện tại rất hảo, trong cung lại an tĩnh, đến lúc đó muốn lập gia đình thì đi cầu chủ tử là được thôi! Nói đi nói lại, cung đình nội chiến ngươi chưa phải chưa thấy qua, lại muốn đâm đầu vào.”
“…… Ta đã hầu hạ người khác mười mấy năm, cũng muốn sau này có người hầu hạ ta.”
” Vậy ngươi tiếp tục mơ giữa ban ngày đi. Đúng rồi, Hạ Nguyệt Ngũ Thái tử tuyển phi rất long trọng, ta hảo chờ mong!”
” Thái tử điện hạ tuyển chọn ta cũng tốt a, Thái tử điện hạ thông minh lại xuất khí, hơn nữa thái tử điện hạ nhân phẩm tốt lắm.”
” Người ta tương lai thú chính là danh gia vọng tộc, ngươi coi như hết. Ta nghe nói nữ nhân của Lí đại nhân là Thải Nhi kỳ thật là tuyệt sắc mỹ nữ! So với đệ nhất mỹ nhân Thủy Nguyệt quốc công chúa Thủy Nguyệt Hàm có thể xửng đệ nhị!”
“……”
“……”
Hai thân ảnh hồng nhạt của cung nữ chậm rãi ly khai, Lãnh Lam nghe được các nàng hưng phấn mà cười không nổi.
Các nàng đối với y rất khát khao.
Biết đâu, có một ngày, là hắn cả đời này nhanh nhất vui đích ba.
Sau này, y phải trở thành một hảo Hoàng đế, che dấu hết thảy cảm tình.
Y ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời yếu ớt ẩn sau tầng mây, cười tựa như một cơn gió nhẹ một giữa biển hoa trà.
Thuần thực vô tà.
Ai có thể khinh thị tình yêu của y……
Xa xa, Lục Vũ Hạo nhìn thấy biểu tình của Lãnh Lam, tâm trạng không đành lòng đến cực hạn, phẫn nộ đến cực hạn.
Xoay người, hắn quyết định tìm Lục Tiểu Mục tuyệt thế đại đầu gỗ nói chuyện!
lá trà: Sinh ý của Thiên Phong chính là lá trà, còn Địa Hỏa ngày trước có nhắc đến chính là than ^O^
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh