Toà Thành Ấm Áp
Chương 3
Vài ngày sau, Ôn Nguyễn nói với Chu Dục cô muốn học thêm vào buổi tối và để cô ấy đi về trước.
Chu Dục trợn mắt một cái, cô biết rõ ràng: “Cậu muốn tìm bạn học cấp ba kia đúng không?”
Ôn Nguyễn cắn môi gật đầu, cô không giỏi nói dối.
“Vậy thì nói cho mình biết quan hệ của hai người là gì, mình có thể đi cùng với bạn.”
“Cậu ấy… Mình là bạn học cấp ba của cậu ấy.”
“Nhưng cậu yêu thầm cậu ấy.” Chu Dục sắc bén nói,”Đừng mắc cỡ, mình là người thu hút người tình nhân đó, từ nhỏ xung quanh đã có rất nhiều bạn nhỏ yêu sớm. Từ năm lớp 6 đá bắt đầu rồi…..”
Ôn Nguyễn đỏ mặt nghe cô nói một cách hùng hồn, hệt như một chuyên gia tình cảm. Cuối cùng không nhịn được chen vào, “Vậy bây giờ tụi mình đi đi…”
Cả hai đạp xe đến trường trung học Hành Tri, trường đã đến giờ học vào buổi tối. Hơn mười phút sau, Chu Dục nói: “Cái kiểu há miệng chờ sung này không phải cách. Có lẽ cậu ấy đã về sớm. Cậu nên tìm một cách liên lạc khác với cậu ấy đi.”
Ôn Nguyễn lắc đầu: “Minh chỉ muốn nhìn thử thôi.”
Chu Dục trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Thật là tình cảm thuần khiết nha!”
Truyện được đăng tải độc quyền tại matchamatchiato1994.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp. Hãy đọc truyện một cách văn minh
Thời gian đã gần mười giờ, người đi bộ trên đường dần dần thưa thớt, thời tiết càng lạnh dần khiến cho người ta cảm thấy mùa đông đang đến gần. Chu Dục nhìn thấy hai má Ôn Nguyễn đỏ bừng vì lạnh, hôm nay quyết định không đợi nữa.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, Cen Cheng ra khỏi trường học, đi tới quán trà sữa đào, “Ở đây thuê người sao?”
Kỳ thi cuối cấp ở các trường cấp 3 căng thẳng hơn nhiều so với các trường cấp 2, đặc biệt là lớp thực nghiệm của trường đang“thử nghiệm lần cuối”: năm học sinh hạng chót mỗi học kỳ sẽ bị đuổi ra và thay thế bằng học sinh có thành tích tốt ở lớp bình thường.
Ôn Nguyễn tuy rằng tâm tư bối rối, nhưng cũng kiên nhẫn cẩn thận ôn tập lại một tháng.
Bài thi cuối cùng kết thúc vào lúc 4 giờ 30 phút chiều, Ôn Nguyễn đạp xe đến trường trung học Hành Tri ngay khi vừa nộp bài, khi phanh xe dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì gió bắc, hơi thở cũng có chút gấp.
Chắc là không có kỳ nghỉ nhỉ? Ôn Nguyễn bất an nghĩ, nhìn tốp ba tốp bốn học sinh đi ra từ cổng trường, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Sầm Thành. Hành động này giống như mò kim đáy bể, nhưng nó quan trọng đâu?
Vừa mới lao ra khỏi phòng học mà không mang bao tay, hiện tại hai tay Ôn Nguyễn có chút cứng ngắc, may mà trong túi vẫn còn một ít tiền lẻ, chuẩn bị mua một ly trà sữa để làm ấm tay.
“Xin chào, tôi muốn một cốc sữa xanh bạc hà.” Ôn Nguyễn đặt tiền lên quầy, nhân viên bán hàng đang lau quầy quay lưng lại với cô.
“Được rồi, xin đợi một chút.” Anh quay lại, dừng lại một chút khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, bắt đầu giúp cô pha trà sữa. Ôn Nguyễn ngây người ra đó ko nhúc nhích.
Thật lâu sau, rốt cục tìm được giọng nói của mình: “Cậu ở đây làm việc bán thời gian?”
“Ừm.”
“Ồ.” Cô không biết nên dẫn dắt chủ đề như thế nào, đặc biệt là anh rất ít nói, cũng không thể đọc bài giống như lúc trước được: “Mình…mình đi ngang qua đây, tiện thể mua trà sữa”
“Trà sữa của cậu đã xong rồi.” Anh đặt trà sữa lên quầy bar, thái độ không háo hức.
“Cậu học ở đây à?” Ôn Viễn bắt đầu tìm lời nói, hai má nóng bừng, “Mình học ở Thập Bát Trung…”
Sầm Thành ngước mắt nhìn gương mặt cô, chắc chắn rằng cô không phải muốn khoe khoang nên kiên nhẫn hỏi: “Cậu có gì muốn nói không?”
“A?” Đây là bị phát hiện rồi à, Ôn Nguyễn đỏ mặt, thở dài nói: “Nếu như có tài liệu học tập nào muốn mượn, có thể tìm mình. Tư liệu nội bộ của Thấp bát trung rất nhiều…mà, trường của các cậu nếu có cái gì tốt thì có thể cho mình mượn chút không.”
“Biết rồi.” Sầm Thành không còn nhìn cô, “Cảm ơn.”
“Vậy, tạm biệt.” Tuy rằng Ôn Nguyễn không muốn rời đi, nhưng cô đã rất cao hứng rồi, hôm nay gặp lại còn cùng nói chuyện với anh, rất vui, thật sự rất vui!
Về đến nhà, Ôn Nguyễn sốt ruột chạy vào phòng, khóa trái cửa, nằm xuống giường cầm máy ghi âm và bắt đầu nói chuyện.
Lúc đó mua cây bút ghi âm này để luyện đọc bài văn, sau này dù không cần đọc bài văn nữa nhưng đã hình thành thói quen ghi lại những tâm tư của mình.
Lưu đầy rồi thì tải sang bộ nhớ mạng.
“Hôm nay là ngày 28 tháng 1. Tôi gặp lại anh ấy. Anh ấy mặc quần yếm màu cam là đồng phục của quán trà sữa, xem ra khí sắc rất tốt.
Anh ấy còn nói chuyện với tôi, tôi rất vui, chúng tôi trò chuyện như những người bạn cũ đã lâu không gặp …
Ừm, có lẽ không đến mức đó, nhưng anh ấy đã nói rất nhiều … “
Ôn Nguyễn ề ề à à một bên vừa nói một bên vừa nở nụ cười mà không khống chế được khóe miệng, vẻ mặt sáng ngời.
Kỳ nghỉ đông kéo dài hơn 20 ngày. Ôn Nguyễn không có cớ chạy đến trường trung học Hành Tru, vì vậy cô chỉ có thể đạp xe đến góc phố, từ xa nhìn thoáng qua.
Vào ngày tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, cô đã ước một điều ước mới, mong gương mặt anh sẽ nở một nụ cười.
Mong ước này đã thành hiện thực ngay sau khi học kỳ hai bắt đầu.
Khi Chu Dục đưa cô đến quán trà sữa, nhìn thấy một cô gái.
Cô bé giơ nắm đấm lên, với đôi mắt to và làn da trắng, nụ cười rất dễ thương, hai tay ôm chặt lấy Sầm Thành làm nũng: “Cười một cái đi mà cười một cái đi!”
Sầm Thành không thể chịu được cô ấy, cuối cùng mỉm cười.
Ôn Nguyễn trong tim không biết là loại cảm xúc gì.
Điều ước thành hiện thực, có hạnh phúc không? Hình như không.
Là sự đố kỵ trong lửa giận, là sự khó chịu đè nén trong họng, là sự khổ nhọc trong trái tim.
Hoá ra lời ước của bản thân mình cũng giấu một phần ích kỷ: Hãy để anh ấy cười với tôi một cái đi.
Lờ mờ về nhà, Chu Dục đã cố gắng thuyết phục cô đừng buồn trên suốt đường đi.
Còn nói anh và cô gái đó nhắn tin với nhau làm lộ tin nhân ra, hoá ra cô chính là Lâm Tuyết, theo đuổi Sầm Thành nửa năm hơn, cuối cùng cũng thành công.
Buổi tối, Ôn Nguyễn nắm chặt máy ghi âm, rơi lệ nói: “Hôm nay, tôi rốt cục nhìn thấy nụ cười của anh, là cười với bạn gái của anh ấy …”
Thời gian sẽ không thay đổi vì niềm vui hay nỗi buồn của con người. Trưởng thành là học cách đối phó với các sự kiện và cảm xúc khác nhau.
Kể từ lần trước, Ôn Nguyễn đã hơn hai tháng không đến quán trà sữa đào. Cô đang điều chỉnh tâm lý của mình.
Yêu là chiếm hữu sao? Nếu ban đầu đã ko định nói ra, thì tại sao lại không thể chúc phúc…Chuyện mình thích cậu và chuyện cậu thích ngkhac ko liên quan gì đến nhau, đây vốn dĩ là chuyện của 1 người, tại sao lại suy nghĩ phức tạp như vậy
Cuối học kỳ hai, Ôn Nguyễn lại đến quán trà sữa đào. Anh vẫn làm việc bán thời gian ở đó.
“Xin chào, lâu rồi không gặp!” Cô chào anh như một người bạn đã lâu không gặp.
Sầm Thành có vẻ tâm trạng tốt: “Đã lâu không gặp.” Sau đó chủ động hỏi: “Uống trà sữa sao?”
“Ừm, cho mình một ly trà sữa bạc hà, thêm đá.” Ôn Nguyễn thản nhiên nhìn, nhưng không có phát hiện Lâm Tuyết, “Bạn gái của cậu đâu?”
Sầm Thành không ngờ rằng cô biết chuyện này, tuy có chút bối rối nhưng cũng không quan tâm, khi nói đến bạn gái thì ánh mắt có chút ôn nhu: “Cô ấy đi học khiêu vũ.”
“Ồ.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự nghe được những gì anh nói vẫn có chút nhói đau.
Trong lúc nói chuyện, trà sữa đã làm xong, Ôn Nguyễn đang cầm trà sữa, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền đến trái tim, cô muốn trốn tránh, liền chạy trốn.
“Ôn Nguyễn”Cô nghe thấy giọng nói của anh bên tai cô, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi cô bằng tên của mình … nghe thật vui tai.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, ngụy trang vẻ mặt thoải mái: “Làm sao vậy?”
“Mình muốn hỏi tài liêu học tập 2 học kì này của cậu còn ở đó không?”
“Ừm, đều còn.” Ôn Nguyễn thấy vậy vẻ mặt có chút cứng ngắc, tựa như muốn nói gì đó rất khó mở lời.
“Cho mình mượn trong kỳ nghỉ hè, sẽ không làm hỏng.” Sầm Thành nói nhanh hơn một chút, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hả?” Ôn Nguyễn phản ứng một hồi mới nhận ra chính anh là muốn hỏi mượn sách, lập tức nở nụ cười, “Không sao, ngày mai mình sẽ đưa tới cho cậu!”
Thấy cô trả lời, Cấn Thành khẽ nhếch miệng: “Đừng phiền phức như vậy, ngày mai mình ở dưới lầu của cậu chờ lấy.”
“Vậy cậu gọi điện thoại cho mình …” Đột nhiên nghĩ đến có thể cậu không có điện thoại di động, liền đổi lời, “Mình ngày mai cũng không có việc gì, vẫn là để mình đem tới cho cậu đi, vừa hay ra ngoài hít thở không khí.”
“Cũng được, cám ơn.”
Tối hôm đó, Ôn Uyển lật xem tất cả sách của năm nhất cấp ba trên giá sách và chọn từng cuốn một. Sách của cô từ thời tiểu học đến giờ đều còn nguyên trên giá, bìa sách được bọc cẩn thận bằng giấy kraft.
“Cuốn này căn bản hơn…Ghi chép cũng nhiều…ờ, trên sách toán ít viết gì lên đó..! Còn có cách làm văn theo khái niệm mới, cậu ấy đều sẽ thích.”
Sau nửa giờ bận rộn, chọn 5 giáo trình và 6 cuốn sổ ghi chép. Cô học tập chăm chỉ vào các ngày trong tuần và viết rất nhiều ghi chú của riêng mình, có nhiều thông tin và nội dung rõ ràng. Môn toán thuộc kiểu cần phải làm bài tập nhiều, đề trong tài liêu ôn tập vô cùng nhiều.
Một bên lật sách một bên lấy bút dạ để đánh dấu lại những điểm chính. Đợi đến khi đánh dấu xong quyển sách thì cũng đã 2h30 sáng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn đang suy nghĩ: Ngày mai cũng mang theo từ điển tiếng Anh đi …
Chu Dục trợn mắt một cái, cô biết rõ ràng: “Cậu muốn tìm bạn học cấp ba kia đúng không?”
Ôn Nguyễn cắn môi gật đầu, cô không giỏi nói dối.
“Vậy thì nói cho mình biết quan hệ của hai người là gì, mình có thể đi cùng với bạn.”
“Cậu ấy… Mình là bạn học cấp ba của cậu ấy.”
“Nhưng cậu yêu thầm cậu ấy.” Chu Dục sắc bén nói,”Đừng mắc cỡ, mình là người thu hút người tình nhân đó, từ nhỏ xung quanh đã có rất nhiều bạn nhỏ yêu sớm. Từ năm lớp 6 đá bắt đầu rồi…..”
Ôn Nguyễn đỏ mặt nghe cô nói một cách hùng hồn, hệt như một chuyên gia tình cảm. Cuối cùng không nhịn được chen vào, “Vậy bây giờ tụi mình đi đi…”
Cả hai đạp xe đến trường trung học Hành Tri, trường đã đến giờ học vào buổi tối. Hơn mười phút sau, Chu Dục nói: “Cái kiểu há miệng chờ sung này không phải cách. Có lẽ cậu ấy đã về sớm. Cậu nên tìm một cách liên lạc khác với cậu ấy đi.”
Ôn Nguyễn lắc đầu: “Minh chỉ muốn nhìn thử thôi.”
Chu Dục trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Thật là tình cảm thuần khiết nha!”
Truyện được đăng tải độc quyền tại matchamatchiato1994.wordpress.com
Mọi trang khác đều là đánh cắp. Hãy đọc truyện một cách văn minh
Thời gian đã gần mười giờ, người đi bộ trên đường dần dần thưa thớt, thời tiết càng lạnh dần khiến cho người ta cảm thấy mùa đông đang đến gần. Chu Dục nhìn thấy hai má Ôn Nguyễn đỏ bừng vì lạnh, hôm nay quyết định không đợi nữa.
Ngay sau khi bọn họ rời đi, Cen Cheng ra khỏi trường học, đi tới quán trà sữa đào, “Ở đây thuê người sao?”
Kỳ thi cuối cấp ở các trường cấp 3 căng thẳng hơn nhiều so với các trường cấp 2, đặc biệt là lớp thực nghiệm của trường đang“thử nghiệm lần cuối”: năm học sinh hạng chót mỗi học kỳ sẽ bị đuổi ra và thay thế bằng học sinh có thành tích tốt ở lớp bình thường.
Ôn Nguyễn tuy rằng tâm tư bối rối, nhưng cũng kiên nhẫn cẩn thận ôn tập lại một tháng.
Bài thi cuối cùng kết thúc vào lúc 4 giờ 30 phút chiều, Ôn Nguyễn đạp xe đến trường trung học Hành Tri ngay khi vừa nộp bài, khi phanh xe dừng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì gió bắc, hơi thở cũng có chút gấp.
Chắc là không có kỳ nghỉ nhỉ? Ôn Nguyễn bất an nghĩ, nhìn tốp ba tốp bốn học sinh đi ra từ cổng trường, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Sầm Thành. Hành động này giống như mò kim đáy bể, nhưng nó quan trọng đâu?
Vừa mới lao ra khỏi phòng học mà không mang bao tay, hiện tại hai tay Ôn Nguyễn có chút cứng ngắc, may mà trong túi vẫn còn một ít tiền lẻ, chuẩn bị mua một ly trà sữa để làm ấm tay.
“Xin chào, tôi muốn một cốc sữa xanh bạc hà.” Ôn Nguyễn đặt tiền lên quầy, nhân viên bán hàng đang lau quầy quay lưng lại với cô.
“Được rồi, xin đợi một chút.” Anh quay lại, dừng lại một chút khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, bắt đầu giúp cô pha trà sữa. Ôn Nguyễn ngây người ra đó ko nhúc nhích.
Thật lâu sau, rốt cục tìm được giọng nói của mình: “Cậu ở đây làm việc bán thời gian?”
“Ừm.”
“Ồ.” Cô không biết nên dẫn dắt chủ đề như thế nào, đặc biệt là anh rất ít nói, cũng không thể đọc bài giống như lúc trước được: “Mình…mình đi ngang qua đây, tiện thể mua trà sữa”
“Trà sữa của cậu đã xong rồi.” Anh đặt trà sữa lên quầy bar, thái độ không háo hức.
“Cậu học ở đây à?” Ôn Viễn bắt đầu tìm lời nói, hai má nóng bừng, “Mình học ở Thập Bát Trung…”
Sầm Thành ngước mắt nhìn gương mặt cô, chắc chắn rằng cô không phải muốn khoe khoang nên kiên nhẫn hỏi: “Cậu có gì muốn nói không?”
“A?” Đây là bị phát hiện rồi à, Ôn Nguyễn đỏ mặt, thở dài nói: “Nếu như có tài liệu học tập nào muốn mượn, có thể tìm mình. Tư liệu nội bộ của Thấp bát trung rất nhiều…mà, trường của các cậu nếu có cái gì tốt thì có thể cho mình mượn chút không.”
“Biết rồi.” Sầm Thành không còn nhìn cô, “Cảm ơn.”
“Vậy, tạm biệt.” Tuy rằng Ôn Nguyễn không muốn rời đi, nhưng cô đã rất cao hứng rồi, hôm nay gặp lại còn cùng nói chuyện với anh, rất vui, thật sự rất vui!
Về đến nhà, Ôn Nguyễn sốt ruột chạy vào phòng, khóa trái cửa, nằm xuống giường cầm máy ghi âm và bắt đầu nói chuyện.
Lúc đó mua cây bút ghi âm này để luyện đọc bài văn, sau này dù không cần đọc bài văn nữa nhưng đã hình thành thói quen ghi lại những tâm tư của mình.
Lưu đầy rồi thì tải sang bộ nhớ mạng.
“Hôm nay là ngày 28 tháng 1. Tôi gặp lại anh ấy. Anh ấy mặc quần yếm màu cam là đồng phục của quán trà sữa, xem ra khí sắc rất tốt.
Anh ấy còn nói chuyện với tôi, tôi rất vui, chúng tôi trò chuyện như những người bạn cũ đã lâu không gặp …
Ừm, có lẽ không đến mức đó, nhưng anh ấy đã nói rất nhiều … “
Ôn Nguyễn ề ề à à một bên vừa nói một bên vừa nở nụ cười mà không khống chế được khóe miệng, vẻ mặt sáng ngời.
Kỳ nghỉ đông kéo dài hơn 20 ngày. Ôn Nguyễn không có cớ chạy đến trường trung học Hành Tru, vì vậy cô chỉ có thể đạp xe đến góc phố, từ xa nhìn thoáng qua.
Vào ngày tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới, cô đã ước một điều ước mới, mong gương mặt anh sẽ nở một nụ cười.
Mong ước này đã thành hiện thực ngay sau khi học kỳ hai bắt đầu.
Khi Chu Dục đưa cô đến quán trà sữa, nhìn thấy một cô gái.
Cô bé giơ nắm đấm lên, với đôi mắt to và làn da trắng, nụ cười rất dễ thương, hai tay ôm chặt lấy Sầm Thành làm nũng: “Cười một cái đi mà cười một cái đi!”
Sầm Thành không thể chịu được cô ấy, cuối cùng mỉm cười.
Ôn Nguyễn trong tim không biết là loại cảm xúc gì.
Điều ước thành hiện thực, có hạnh phúc không? Hình như không.
Là sự đố kỵ trong lửa giận, là sự khó chịu đè nén trong họng, là sự khổ nhọc trong trái tim.
Hoá ra lời ước của bản thân mình cũng giấu một phần ích kỷ: Hãy để anh ấy cười với tôi một cái đi.
Lờ mờ về nhà, Chu Dục đã cố gắng thuyết phục cô đừng buồn trên suốt đường đi.
Còn nói anh và cô gái đó nhắn tin với nhau làm lộ tin nhân ra, hoá ra cô chính là Lâm Tuyết, theo đuổi Sầm Thành nửa năm hơn, cuối cùng cũng thành công.
Buổi tối, Ôn Nguyễn nắm chặt máy ghi âm, rơi lệ nói: “Hôm nay, tôi rốt cục nhìn thấy nụ cười của anh, là cười với bạn gái của anh ấy …”
Thời gian sẽ không thay đổi vì niềm vui hay nỗi buồn của con người. Trưởng thành là học cách đối phó với các sự kiện và cảm xúc khác nhau.
Kể từ lần trước, Ôn Nguyễn đã hơn hai tháng không đến quán trà sữa đào. Cô đang điều chỉnh tâm lý của mình.
Yêu là chiếm hữu sao? Nếu ban đầu đã ko định nói ra, thì tại sao lại không thể chúc phúc…Chuyện mình thích cậu và chuyện cậu thích ngkhac ko liên quan gì đến nhau, đây vốn dĩ là chuyện của 1 người, tại sao lại suy nghĩ phức tạp như vậy
Cuối học kỳ hai, Ôn Nguyễn lại đến quán trà sữa đào. Anh vẫn làm việc bán thời gian ở đó.
“Xin chào, lâu rồi không gặp!” Cô chào anh như một người bạn đã lâu không gặp.
Sầm Thành có vẻ tâm trạng tốt: “Đã lâu không gặp.” Sau đó chủ động hỏi: “Uống trà sữa sao?”
“Ừm, cho mình một ly trà sữa bạc hà, thêm đá.” Ôn Nguyễn thản nhiên nhìn, nhưng không có phát hiện Lâm Tuyết, “Bạn gái của cậu đâu?”
Sầm Thành không ngờ rằng cô biết chuyện này, tuy có chút bối rối nhưng cũng không quan tâm, khi nói đến bạn gái thì ánh mắt có chút ôn nhu: “Cô ấy đi học khiêu vũ.”
“Ồ.” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự nghe được những gì anh nói vẫn có chút nhói đau.
Trong lúc nói chuyện, trà sữa đã làm xong, Ôn Nguyễn đang cầm trà sữa, cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền đến trái tim, cô muốn trốn tránh, liền chạy trốn.
“Ôn Nguyễn”Cô nghe thấy giọng nói của anh bên tai cô, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi cô bằng tên của mình … nghe thật vui tai.
Ôn Nguyễn hít sâu một hơi, ngụy trang vẻ mặt thoải mái: “Làm sao vậy?”
“Mình muốn hỏi tài liêu học tập 2 học kì này của cậu còn ở đó không?”
“Ừm, đều còn.” Ôn Nguyễn thấy vậy vẻ mặt có chút cứng ngắc, tựa như muốn nói gì đó rất khó mở lời.
“Cho mình mượn trong kỳ nghỉ hè, sẽ không làm hỏng.” Sầm Thành nói nhanh hơn một chút, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hả?” Ôn Nguyễn phản ứng một hồi mới nhận ra chính anh là muốn hỏi mượn sách, lập tức nở nụ cười, “Không sao, ngày mai mình sẽ đưa tới cho cậu!”
Thấy cô trả lời, Cấn Thành khẽ nhếch miệng: “Đừng phiền phức như vậy, ngày mai mình ở dưới lầu của cậu chờ lấy.”
“Vậy cậu gọi điện thoại cho mình …” Đột nhiên nghĩ đến có thể cậu không có điện thoại di động, liền đổi lời, “Mình ngày mai cũng không có việc gì, vẫn là để mình đem tới cho cậu đi, vừa hay ra ngoài hít thở không khí.”
“Cũng được, cám ơn.”
Tối hôm đó, Ôn Uyển lật xem tất cả sách của năm nhất cấp ba trên giá sách và chọn từng cuốn một. Sách của cô từ thời tiểu học đến giờ đều còn nguyên trên giá, bìa sách được bọc cẩn thận bằng giấy kraft.
“Cuốn này căn bản hơn…Ghi chép cũng nhiều…ờ, trên sách toán ít viết gì lên đó..! Còn có cách làm văn theo khái niệm mới, cậu ấy đều sẽ thích.”
Sau nửa giờ bận rộn, chọn 5 giáo trình và 6 cuốn sổ ghi chép. Cô học tập chăm chỉ vào các ngày trong tuần và viết rất nhiều ghi chú của riêng mình, có nhiều thông tin và nội dung rõ ràng. Môn toán thuộc kiểu cần phải làm bài tập nhiều, đề trong tài liêu ôn tập vô cùng nhiều.
Một bên lật sách một bên lấy bút dạ để đánh dấu lại những điểm chính. Đợi đến khi đánh dấu xong quyển sách thì cũng đã 2h30 sáng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn đang suy nghĩ: Ngày mai cũng mang theo từ điển tiếng Anh đi …
Tác giả :
Tiểu Dã Da Da