Tô Vũ Xuyên Qua Ký
Chương 26
Tô Vũ bật cười để Tôn Ngọc đi theo nàng, cả hai sóng vai đi trong đêm tối, bóng của hai người dưới ánh trăng đổ dài trên đường không còn cô tịch
Tôn Ngọc miệng loan loan ý cười ôm lấy eo Tô Vũ, có chút thâm tình vuốt lấy ba ngàn tóc đen của nàng, gió thổi tháng một mang theo hương hoa nồng đậm, hắn chỉ mong hoa kì lặng lẽ ngừng mãi không nở, còn hắn và nàng cứ thế đi mãi không hết con đường này.
Tôn Ngọc nhìn ánh trăng trên cao thở dài có chút không biết mở lời thế nào lên tiếng hỏi Tô Vũ
-"ngươi tính bao giờ để Hoa Vũ vào phủ?"
trong giọng nói của hắn vừa chua vừa buồn
-"sẽ nhanh thôi."
Tô Vũ nhẩm tính
-"vậy còn ta."
Tôn Ngọc thở dài bất mãn
-"ngươi đến Vạn Yên lầu giúp ta hẹn gặp Xuyên Tống một chút, ta muốn cùng hắn bàn bạc vài việc, còn nữa, lần này đừng cự tuyệt Yên Tử nữa."
Tô Vũ đau đầu bước về phủ quận chúa, tách ra Tôn Ngọc, không nghe được hắn ai oán
-"ta cũng không thích Yên Tử."
về đên phủ quận chúa đã là giờ tý, đêm tối vạn lại câu tịch không một bóng người, tiếng dê kêu râm ran nơi góc tường lại càng thêm thê lương, thảm thiết, Uý Trì Phong Vân vẫn đứng ở cửa viện của nàng chờ đợi, vừa thấy nàng khuôn mặt của hắn đã hiện lên sự mừng rỡ, khóe mắt nồng đậm ý cười.
Uý Trì Phong Vân tiến lên cởi áo choàng của mình khoác ra ngoài ngoại xam của nàng, tiết trời đầu năm lạnh nhạt phong sương đã khắc lên mặt Tô Vũ một tầng mệt mỏi, Uý Trì Phong Vân không hỏi nàng đi đâu cũng không có thái độ gì, chỉ nhàn nhạt ý cười cứ thế cùng nàng bước về viện của nàng.
sự dịu dàng, sự ôn nhu của hắn làm Tô Vũ rung động, đến bao giờ mới có thể gặp được một người nam nhân như thế, chờ đời nàng về, không thắc mắc không oán trách, nhẹ nhàng yêu thương nhưng lại không nhạt, giống như mưa phùn làm mát tâm hồn lại từ từ mọc rễ cắm vào tâm hồn, giống như ma tâm không cách nào xóa bỏ, Tô Vũ cũng biết, đã sa vào lưới tình của Uý Trì Phong Vân rồi, nàng nhìn hắn có chút thâm thúy không nhận ra trong ánh mắt, cất tiếng hỏi hắn
-"ngươi thật sự nguyện ý?"
-"ta nguyện ý."
Uý Trì Phong Vân kiên định nhìn Tô Vũ, ánh mắt của hắn nhu tình như mật, nồng đượm yêu thương.
-"vậy được."
Tô Vũ như đứa ra một quyết định thật lớn, nàng lấy huyên trên cổ khẽ thổi, Hoa Mộc Giai như một con bướm đến không một tiếng động đứng bên cạnh Tô Vũ, lúc đó ánh mắt Uý Trì Phong Vân lóe ra một tia thâm ý nhưng rất nhanh đã che dấu đi, Tô Vũ đưa cho Hoa Mộc Giai một quyển trục
-"đến lúc rồi, hành động mau lẹ chút."
Hoa Mộc Giai nhìn quyển trục một lúc lại nhìn Tô Vũ một lúc bỗng cất tiếng
-"ngươi thực sự muốn?"
-"thực sự."
hai bên im lặng một lúc, sau đó Hoa Mộc Giai đành phải bất đắc dĩ cầm lấy quyển trục xoay người rời đi, để lại Uý Trì Phong Vân và Tô Vũ, không khí có chút không thoải mái, thời tiết tháng một đúng là rất lạnh, cho dù Uý Trì Phong Vân có sức khỏe tốt thế nào, cũng khó chịu nổi khi đứng giữa sân hứng sương lâu như thế
Tô Vũ nghĩ nghĩ một chút, không biết nghĩ đến cảnh gì đó mà hai gò má nàng nổi lên hai rặng mây hồng hồng, ngại ngùng nhìn trời tiến tới nắm lấy tay Uý Trì Phong Vân, không dám nhìn hắn, chầm chậm kéo hắn vào phòng ngủ của mình, nàng đã thử chấp nhận Uý Trì Phong Vân rồi.
Uý Trì Phong Vân khẽ cười nhìn Tô Vũ dắt nàng đi, trong lòng mật ngọt lan tràn, nhanh chân tiến đến nắm tay nàng lấy thế chủ động, mở cửa dắt nàng vào phòng, cả hai nhìn nhau đều thấy sự ngại ngùng của đối phương rồi lại cùng bật cười, Uý Trì Phong Vân giúp Tô Vũ cởi đi ngoại xam, sau đó đỡ nàng lên giường, bản thân cũng cởi quần áo chui vào chăn, khẽ ôm nàng vào lòng, cảm giác rất tốt.
-"ta thật ngại."
Tô Vũ úp mặt vào lòng Uý Trì Phong Vân lí nhí nói
-"ta cũng vậy..."
Uý Trì Phong Vân nhẹ hôn lên má nàng.
-"Bởi vì yêu mến, nên mới cẩn trọng. Bởi vì để ý, nên mới ngượng ngùng, không sao cả."
Tô Vũ cảm động đến muốn khóc, không phải là những lời hoa mĩ, không phải là cái gì quý giá, chỉ là chân tình, cảm giác có sự thật lòng thật tốt, Tô Vũ thật sự rất sợ hãi, rất bất an, từ một nơi xa xôi, không thế lực không có bất cứ cái gì lại bị quấn vào vòng tranh đấu, nói có bản lĩnh đến đâu gặp cảnh đó không hoang mang có chăng cũng chỉ là tự mình dối mình, tự mình kìm nén.
-"có ngươi thật tốt."
Tô Vũ nằm trong lòng Uý Trì Phong Vân không dám rơi lệ
-"nếu có một ngày nàng không là của ta, thì xin nàng nhớ rằng những ngày tháng ở phủ quận chúa này của nàng, có một người đã từng yêu nàng nồng nhiệt."
Uý Trì Phong Vân khẽ thở dài hôn trán Tô Vũ
-"ngủ đi, không còn sớm."
hai người cứ thế ôm nhau yên lặng nhắm mắt trong đêm nhưng không ai dám ngủ, thận trong lưu lại khoảnh khắc đêm nay, không có hoan ái, chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ, vậy cũng đủ rồi.
qua một lúc, Uý Trì phong Vân bỗng cất tiếng hỏi
-"ngủ chưa?"
-"chưa."
Tô Vũ cũng rất nhiệt tình đáp lại, bỗng nghe thấy giọng cười nhàn nhạt của Uý Trì Phong Vân
-"ngủ đi..."
trong đêm có hai người không bình thường lặp đi lặp lại đoạn thoại sến sẩm nhưng lại không có chút chán.
lại nói đến sáng sớm hôm sau, Uý Trì Phong Vân dậy rất sớm nhưng lại không có rời giường, nói đúng hơm là đêm hôm qua hắn không có ngủ một chút nào, hạnh phúc đến mức hoa cả mắt, giống như trong mơ vậy, hắn khẽ cười nhìn gương mặt Tô Vũ ngủ say, không nỡ gọi nàng dậy, nhưng lập tức có người không biết điều đã xông vào phòng, nhìn hai người trên giường nhíu mày sau đó quỳ một chân xuống, giọng nói thập phần nghiêm trọng
-"quận chúa, phía An quốc công bất ngờ tạo phản, đã đánh chiếm phía tây huyện Hương Sơn, xin người cho chỉ thị."
đáng chết, huyện hương sơn nằm ở nơi hẻo lánh, địa thế dễ phòng thủ khó tấn công, từ Hương Sơn có thể đánh qua An Khê sau đó vòng vây bao bọc tiến đánh thành Đông La, chiếm thành dễ như trở bàn tay
Hương Sơn và An Khê lại không có giao hảo, nhưng mấu chốt là nếu Đông La bị chiếm rất nhan sẽ lan sang Vạn Yến, Nghiên Hưng, đều là địa điểm trọng yếu, Lục Giác gần biên giới Mộ Quốc, nếu đánh đến đó, Mộ quốc sẽ thừa nước đục thả câu, Tô Vũ đang giả vờ ngủ, nghe tin cũng tức giận bật dậy, hai mắt như hỏa nhìn vào tên tướng tiến vào khuê phòng của nàng, phẫn nỗ làm hắn run sợ
-"mau thông tri cho hoàng thượng, còn tập hợp người theo ta đến Vô Kỵ doanh, chúng ta lập tức nghênh chiến, để xem tên An quốc công đó còn dám làm những gì."
Tô Vũ ngay lập tức xuống giường mặc ngoại bào vào, sau đó quay lại nhìn Uý Trì Phong Vân, ánh mắt hờ hững như nước
-"việc này dính tới cả trấn quốc tướng quân, ta hi vọng Uý Trì công tử không làm ta thất vọng."
Tôn Ngọc miệng loan loan ý cười ôm lấy eo Tô Vũ, có chút thâm tình vuốt lấy ba ngàn tóc đen của nàng, gió thổi tháng một mang theo hương hoa nồng đậm, hắn chỉ mong hoa kì lặng lẽ ngừng mãi không nở, còn hắn và nàng cứ thế đi mãi không hết con đường này.
Tôn Ngọc nhìn ánh trăng trên cao thở dài có chút không biết mở lời thế nào lên tiếng hỏi Tô Vũ
-"ngươi tính bao giờ để Hoa Vũ vào phủ?"
trong giọng nói của hắn vừa chua vừa buồn
-"sẽ nhanh thôi."
Tô Vũ nhẩm tính
-"vậy còn ta."
Tôn Ngọc thở dài bất mãn
-"ngươi đến Vạn Yên lầu giúp ta hẹn gặp Xuyên Tống một chút, ta muốn cùng hắn bàn bạc vài việc, còn nữa, lần này đừng cự tuyệt Yên Tử nữa."
Tô Vũ đau đầu bước về phủ quận chúa, tách ra Tôn Ngọc, không nghe được hắn ai oán
-"ta cũng không thích Yên Tử."
về đên phủ quận chúa đã là giờ tý, đêm tối vạn lại câu tịch không một bóng người, tiếng dê kêu râm ran nơi góc tường lại càng thêm thê lương, thảm thiết, Uý Trì Phong Vân vẫn đứng ở cửa viện của nàng chờ đợi, vừa thấy nàng khuôn mặt của hắn đã hiện lên sự mừng rỡ, khóe mắt nồng đậm ý cười.
Uý Trì Phong Vân tiến lên cởi áo choàng của mình khoác ra ngoài ngoại xam của nàng, tiết trời đầu năm lạnh nhạt phong sương đã khắc lên mặt Tô Vũ một tầng mệt mỏi, Uý Trì Phong Vân không hỏi nàng đi đâu cũng không có thái độ gì, chỉ nhàn nhạt ý cười cứ thế cùng nàng bước về viện của nàng.
sự dịu dàng, sự ôn nhu của hắn làm Tô Vũ rung động, đến bao giờ mới có thể gặp được một người nam nhân như thế, chờ đời nàng về, không thắc mắc không oán trách, nhẹ nhàng yêu thương nhưng lại không nhạt, giống như mưa phùn làm mát tâm hồn lại từ từ mọc rễ cắm vào tâm hồn, giống như ma tâm không cách nào xóa bỏ, Tô Vũ cũng biết, đã sa vào lưới tình của Uý Trì Phong Vân rồi, nàng nhìn hắn có chút thâm thúy không nhận ra trong ánh mắt, cất tiếng hỏi hắn
-"ngươi thật sự nguyện ý?"
-"ta nguyện ý."
Uý Trì Phong Vân kiên định nhìn Tô Vũ, ánh mắt của hắn nhu tình như mật, nồng đượm yêu thương.
-"vậy được."
Tô Vũ như đứa ra một quyết định thật lớn, nàng lấy huyên trên cổ khẽ thổi, Hoa Mộc Giai như một con bướm đến không một tiếng động đứng bên cạnh Tô Vũ, lúc đó ánh mắt Uý Trì Phong Vân lóe ra một tia thâm ý nhưng rất nhanh đã che dấu đi, Tô Vũ đưa cho Hoa Mộc Giai một quyển trục
-"đến lúc rồi, hành động mau lẹ chút."
Hoa Mộc Giai nhìn quyển trục một lúc lại nhìn Tô Vũ một lúc bỗng cất tiếng
-"ngươi thực sự muốn?"
-"thực sự."
hai bên im lặng một lúc, sau đó Hoa Mộc Giai đành phải bất đắc dĩ cầm lấy quyển trục xoay người rời đi, để lại Uý Trì Phong Vân và Tô Vũ, không khí có chút không thoải mái, thời tiết tháng một đúng là rất lạnh, cho dù Uý Trì Phong Vân có sức khỏe tốt thế nào, cũng khó chịu nổi khi đứng giữa sân hứng sương lâu như thế
Tô Vũ nghĩ nghĩ một chút, không biết nghĩ đến cảnh gì đó mà hai gò má nàng nổi lên hai rặng mây hồng hồng, ngại ngùng nhìn trời tiến tới nắm lấy tay Uý Trì Phong Vân, không dám nhìn hắn, chầm chậm kéo hắn vào phòng ngủ của mình, nàng đã thử chấp nhận Uý Trì Phong Vân rồi.
Uý Trì Phong Vân khẽ cười nhìn Tô Vũ dắt nàng đi, trong lòng mật ngọt lan tràn, nhanh chân tiến đến nắm tay nàng lấy thế chủ động, mở cửa dắt nàng vào phòng, cả hai nhìn nhau đều thấy sự ngại ngùng của đối phương rồi lại cùng bật cười, Uý Trì Phong Vân giúp Tô Vũ cởi đi ngoại xam, sau đó đỡ nàng lên giường, bản thân cũng cởi quần áo chui vào chăn, khẽ ôm nàng vào lòng, cảm giác rất tốt.
-"ta thật ngại."
Tô Vũ úp mặt vào lòng Uý Trì Phong Vân lí nhí nói
-"ta cũng vậy..."
Uý Trì Phong Vân nhẹ hôn lên má nàng.
-"Bởi vì yêu mến, nên mới cẩn trọng. Bởi vì để ý, nên mới ngượng ngùng, không sao cả."
Tô Vũ cảm động đến muốn khóc, không phải là những lời hoa mĩ, không phải là cái gì quý giá, chỉ là chân tình, cảm giác có sự thật lòng thật tốt, Tô Vũ thật sự rất sợ hãi, rất bất an, từ một nơi xa xôi, không thế lực không có bất cứ cái gì lại bị quấn vào vòng tranh đấu, nói có bản lĩnh đến đâu gặp cảnh đó không hoang mang có chăng cũng chỉ là tự mình dối mình, tự mình kìm nén.
-"có ngươi thật tốt."
Tô Vũ nằm trong lòng Uý Trì Phong Vân không dám rơi lệ
-"nếu có một ngày nàng không là của ta, thì xin nàng nhớ rằng những ngày tháng ở phủ quận chúa này của nàng, có một người đã từng yêu nàng nồng nhiệt."
Uý Trì Phong Vân khẽ thở dài hôn trán Tô Vũ
-"ngủ đi, không còn sớm."
hai người cứ thế ôm nhau yên lặng nhắm mắt trong đêm nhưng không ai dám ngủ, thận trong lưu lại khoảnh khắc đêm nay, không có hoan ái, chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ, vậy cũng đủ rồi.
qua một lúc, Uý Trì phong Vân bỗng cất tiếng hỏi
-"ngủ chưa?"
-"chưa."
Tô Vũ cũng rất nhiệt tình đáp lại, bỗng nghe thấy giọng cười nhàn nhạt của Uý Trì Phong Vân
-"ngủ đi..."
trong đêm có hai người không bình thường lặp đi lặp lại đoạn thoại sến sẩm nhưng lại không có chút chán.
lại nói đến sáng sớm hôm sau, Uý Trì Phong Vân dậy rất sớm nhưng lại không có rời giường, nói đúng hơm là đêm hôm qua hắn không có ngủ một chút nào, hạnh phúc đến mức hoa cả mắt, giống như trong mơ vậy, hắn khẽ cười nhìn gương mặt Tô Vũ ngủ say, không nỡ gọi nàng dậy, nhưng lập tức có người không biết điều đã xông vào phòng, nhìn hai người trên giường nhíu mày sau đó quỳ một chân xuống, giọng nói thập phần nghiêm trọng
-"quận chúa, phía An quốc công bất ngờ tạo phản, đã đánh chiếm phía tây huyện Hương Sơn, xin người cho chỉ thị."
đáng chết, huyện hương sơn nằm ở nơi hẻo lánh, địa thế dễ phòng thủ khó tấn công, từ Hương Sơn có thể đánh qua An Khê sau đó vòng vây bao bọc tiến đánh thành Đông La, chiếm thành dễ như trở bàn tay
Hương Sơn và An Khê lại không có giao hảo, nhưng mấu chốt là nếu Đông La bị chiếm rất nhan sẽ lan sang Vạn Yến, Nghiên Hưng, đều là địa điểm trọng yếu, Lục Giác gần biên giới Mộ Quốc, nếu đánh đến đó, Mộ quốc sẽ thừa nước đục thả câu, Tô Vũ đang giả vờ ngủ, nghe tin cũng tức giận bật dậy, hai mắt như hỏa nhìn vào tên tướng tiến vào khuê phòng của nàng, phẫn nỗ làm hắn run sợ
-"mau thông tri cho hoàng thượng, còn tập hợp người theo ta đến Vô Kỵ doanh, chúng ta lập tức nghênh chiến, để xem tên An quốc công đó còn dám làm những gì."
Tô Vũ ngay lập tức xuống giường mặc ngoại bào vào, sau đó quay lại nhìn Uý Trì Phong Vân, ánh mắt hờ hững như nước
-"việc này dính tới cả trấn quốc tướng quân, ta hi vọng Uý Trì công tử không làm ta thất vọng."
Tác giả :
Diễn Thụy