Tô Thiên Hạ
Chương 39
Ban đêm ở tây Sơn, nắng nóng đi hết, Tô Nhan mới tắm rửa qua, khoác lên tóc thật dài, ngồi ở bên cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng kêu trong rừng. Trên thư án trước mặt nàng, còn để thư Quan Khi Văng cho người đưa tới. Trong thư nói nàng đều tốt, chuyện của mẫu thân nàng cũng không còn, lại nói, sau này mình có thể đến trụ ở nhà tổ ngoại, đến lúc đó mời Tô Nhan đến chơi. Trong thư của nàng lộ ra một chút nhẹ nhàng, cùng làm cho Tô Nhan hoàn toàn thả tâm.
Một bóng trắng thoáng qua, một con Bạch Ưng đứng trên cửa sổ chỗ Tô Nhan. Nó nghẹo đầu, dịu dàng đối với Tô Nhan “cô cô...” Kêu hai tiếng.
“Tiểu Bạch?” lúc đầu Tô Nhan sợ hết hồn, tiếp đó có chút hưng phấn, nàng thử kêu nhẹ một tiếng. Con bạch Ưng kia lập tức đáp lại, còn di chuyển móng vuốt, nhảy đến trên thư án của Tô Nhan, ánh mắt màu đen chớp chớp, nhàn nhã xỉa xỉa lông.
“Thập.... Thập nương...” Lục Tuyết và Mai Anh phục vụ ở trong phòng đột nhiên thấy xuất hiện một con Bạch Ưng ở trên thư án của tiểu nương tử nhà mình, mỏ nhọn chỉ cách khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập nương có mấy tấc, dọa cho sợ đến thân thể mềm nhũn. Đặc biệt còn nhìn Thập nương dám đưa bàn tay nhỏ bé trắng nộn đi sờ con Ưng kia, càng thêm kêu thành tiếng bén nhọn, bất chấp cố nhào qua, nghĩ trước khi con Bạch Ưng kia làm Thập nương bị thương, dùng thân bảo vệ.
Đang buổi tối, trong phòng tiểu nương tử xuất hiện tiếng thét chói tai, đó cũng không phải là đùa giỡn. Trong chốc lát, biệt viện Tô gia rối loạn lên. Tô Nhan được nha hoàn bảo hộ ở sâu lưng hết sức bất đắc dĩ, nhưng con Bạch Ưng kia lại cho thấy tính công kích, cánh gương ra, ánh mắt cũng bén nhọn, hung ác nhìn chằm chằm Lục Tuyết và Mai Anh.
“Tiểu Bạch, đến trên cây bên ngoài nghỉ ngơi được không? Ngày mai chúng ta lại chơi nữa.” Tô Nhan khó khắn thò đầu ra từ sau lưng nha hoàn, nhẹ nhàng trấn an.
Ước chừng Bạch Ưng nghe hiểu lời của Tô Nhan, kêu thật thấp hai tiếng, lại bay đến trên cây ngoài cửa sổ, an tĩnh ngồi đó.
Thấy Bạch Ưng bay đi, Lục Tuyết và Mai Anh gắng gượng đóng cửa sổ lại, mới co quắp ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tô Nhan thấy không khỏi có chút áy náy: “Xin lỗi, hù dọa các ngươi.”
Lúc này, đám người Uyển tẩu, Phó nữ sư, cũng mang theo nha haonf, vú già tiến vào. Uyển tẩu nhào tới khóc, đem Tô Nhan sờ từ đầu tới chân, thấy nàng không có chút tổn thương nào, mới khóc ròng nói: “Hù chết nô rồi.”
“A Ảo, ta không sao.”
“Thập nương, Ưng là chim dữ, lại khó thuần phục, ngày sau ngài gặp phải, không thể tùy ý chạm tới.” Sau khi Phó nữ sư biết chuyện đã xảy ra, rất là nhức đầu nói với Tô Nhan.
Tô Nhan khéo léo gật đầu, đợi nghe được tiếng động lớn ồn ào ngoài phòng, không vui nói: “Chỗ này của ta không sao, làm cho các nàng yên lặng một chút, đừng làm ốn đén ông bà và A cha, A mẹ.”
Hiện tại Uyển tẩu thật không muốn rời khỏi tiểu nương tử nhà bà chút nào, Phó nữ sư thấy, xoay người đi ra ngoài. Thập nương không có việc gì, đúng là không nên động ồn ào lớn.
“Nữ sư, để cho người không cần làm Bạch Ưng bị thương.” Tô Nhan tỉ mỉ nghe âm thanh thanh thúy của Bạch Ưng trên cây, vội vàng tăng thêm một câu: “Cũng đừng đuổi nó, nếu nó không đi, liền để cho nó sống ở trong đó đi.”
Phó nữ sư gật đầu một cái, bà tiếp xúc ở trên cao lâu, tự nhiên biết thân phận chủ nhân của con Bạch Ưng kia không hề tầm thường.
Nhưng Bạch Ưng không thấy được Tô Nhan, hết sức bất an, tiếng kêu dần dần to lên. Tô Nhan vội vàng phân phó người mở cửa sổ, Uyển tẩu liều mạng ngăn, lại nghe thấy tiếng của Tô Chu Thành vang lên ở ngoài phòng, “Nghe A Thù.”
Người khác không biết con Bạch Ưng kia, Tô Chu Thành lại biết, đây là cống phẩm thuộc Bắc Địa. Cũng liền có một con này, được Thánh Nhân ban cho Thái tử, là vật yêu mến của Thái tử. Về phần tại sao con Bạch Ưng này lại bay đến ngoài phòng của nữ nhi, Tô Chu Thành có chút bận tâm suy nghĩ, có phải hay không Thái tử để con Ưng này truyền tin cho nữ nhi.
Sau khi cửa sổ được mở, bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Nhan xuất hiện bên cửa sổ, mặc dù bên người còn vây quanh một đám người, Bạch Ưng vẫn yên tĩnh lại, hài lòng nhìn Tô Nhan chằm chằm.
Lúc này đèn đuốc bên trong sáng choang, Tô Chu Thành có thể thấy xích vàng trên đùi Bạch Ưng bị đứt, giống như con Ưng này trộm chạy đến tìm nữ nhi nương tựa, trong lòng Tô Chu Thành chợt cảm thấy được an ủi không ít. Bất quá, thị lực của Ưng ban đên không tốt sao? Làm thế nào con Bạch Ưng này tìm được nữ nhi?
Lục thị đã sớm chạy vào trong nhà xem nữ nhi, thấy nàng không có việc gì, mới hận hận chọc chọc đầu nữ nhi: “Nha đầu này, lá gan cũng quá lớn, cái gì cũng dám đưa tay?”
“A mẹ.” Tô Nhan mềm nhũn làm nũng, “Ta biết được con Bạch Ưng kia.” Mặc dù chỉ liếc ắt nhìn, nhưng lúc ban ngày, nó có chào hỏi nàng, không phải sao.
Lục thị đặc biệt không yên lòng, buổi tối cũng không đi, trực tiếp ngủ cùng nữ nhi. Tô Chu Thành tâm sự nặng nề đi về viện của mình, tính toán sáng sớm ngày mai, phải tìm Thái tử, để cho hắn bắt con Bạch Ưng kia về.
Tô Chu Thành và Lục thị bị kinh động, những phòng khác của Tĩnh Quốc công phủ tự nhiên cũng biết. Sau khi Tĩnh Quốc công biết được tin tức, vân vê râu dài có điều suy nghĩ. Vương thị cũng đưa tay vỗ ngực thở dài một tiếng, luôn miệng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lại cáu giận người trong nhà: “Hôn viện hôm nay phạt một tháng ngân lượng, nếu còn có chuyện, cũng cút cho ta.”
Tối nay Tĩnh Quốc công thế tử nghỉ ngơi trong viện vợ cả, sau khi biết cháu gái không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, trấn an thể tử có chút bất an: “Ước chừng không cẩn thận xông đến trong nhà chúng ta, thật may là Thập nương không có việc gì. Đã phân phó người nhìn con chim Ưng kia, sẽ không để cho nó xông đến chỗ A Duyệt, đừng lo lắng, ngủ đi.”
Lưu thị gật đầu một cái, nhìn trượng phu lật người ngủ, bà lại thật lâu không thể ngủ được.
Nửa đêm, Tĩnh Quốc công phủ lại một lần nữa yên tĩnh lại, Tô Dung lại trợn to hai mắt, làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng biết con Bạch ưng kia, trong cung Thái tử, còn có một con vẹt Quỳ hoa. Kiếp trước cũng lúc này, Bạch Ưng cũng bị xổng, Thái tử giận dữ, làm Đông cung dẫn theo tùy tùng lục xoát rừng núi. Cuối cùng Bạch Ưng bị một mũi tên của Thái tử bắn chết, con vẹt màu trắng kia, cũng bị Thái tử đánh chết.
Nàng còn nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì, Thái tử hành động thô bạo như vậy, để cho các thầy giáo phụ trách dạy Thái tử và các phụ thân trong Đông cung rất bất mãn, mọi người thay nhau góp lời, nói rất kịch liệt, chọc cho Thái tử giận dữ, đem mấy vị kia đánh khói Đông cung. Vì thế lần đầu tiên Hoàng đế công khai trách cứ Thái tử, mặc dù sau đó Thái tử có nhận sai, lại bồi lễ cho người ta, nhưng thái độ cũng không tốt. Hoàng đế cũng rất thất vọng. Chuyện này, làm cho giữ hai phụ tử này có vết rách nhỏ, chính là ở việc nhỏ này, từ từ mở ra, trở nên to lớn, cuối cùng quan hệ phụ tử hỏng mất.
Nhưng, kiếp trước con Bạch Ưng không có xuất hiện tại cửa sổ của Tô Nhan; Quan Khinh Văn cũng không có được hứa gả cho Bình Vương thế tử; những chuyện trải qua nàng biết kia, ở trong lúc lơ đãng sinh ra sai lệch, hơn nữa chạy đến nơi nàng chưa quen thuộc. Chuyện biến hóa, làm cho Tô Dung lo âu, cũng có chút kích động, điều này đại biểu nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi kết cục của kiếp trước.
Một bóng trắng thoáng qua, một con Bạch Ưng đứng trên cửa sổ chỗ Tô Nhan. Nó nghẹo đầu, dịu dàng đối với Tô Nhan “cô cô...” Kêu hai tiếng.
“Tiểu Bạch?” lúc đầu Tô Nhan sợ hết hồn, tiếp đó có chút hưng phấn, nàng thử kêu nhẹ một tiếng. Con bạch Ưng kia lập tức đáp lại, còn di chuyển móng vuốt, nhảy đến trên thư án của Tô Nhan, ánh mắt màu đen chớp chớp, nhàn nhã xỉa xỉa lông.
“Thập.... Thập nương...” Lục Tuyết và Mai Anh phục vụ ở trong phòng đột nhiên thấy xuất hiện một con Bạch Ưng ở trên thư án của tiểu nương tử nhà mình, mỏ nhọn chỉ cách khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập nương có mấy tấc, dọa cho sợ đến thân thể mềm nhũn. Đặc biệt còn nhìn Thập nương dám đưa bàn tay nhỏ bé trắng nộn đi sờ con Ưng kia, càng thêm kêu thành tiếng bén nhọn, bất chấp cố nhào qua, nghĩ trước khi con Bạch Ưng kia làm Thập nương bị thương, dùng thân bảo vệ.
Đang buổi tối, trong phòng tiểu nương tử xuất hiện tiếng thét chói tai, đó cũng không phải là đùa giỡn. Trong chốc lát, biệt viện Tô gia rối loạn lên. Tô Nhan được nha hoàn bảo hộ ở sâu lưng hết sức bất đắc dĩ, nhưng con Bạch Ưng kia lại cho thấy tính công kích, cánh gương ra, ánh mắt cũng bén nhọn, hung ác nhìn chằm chằm Lục Tuyết và Mai Anh.
“Tiểu Bạch, đến trên cây bên ngoài nghỉ ngơi được không? Ngày mai chúng ta lại chơi nữa.” Tô Nhan khó khắn thò đầu ra từ sau lưng nha hoàn, nhẹ nhàng trấn an.
Ước chừng Bạch Ưng nghe hiểu lời của Tô Nhan, kêu thật thấp hai tiếng, lại bay đến trên cây ngoài cửa sổ, an tĩnh ngồi đó.
Thấy Bạch Ưng bay đi, Lục Tuyết và Mai Anh gắng gượng đóng cửa sổ lại, mới co quắp ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tô Nhan thấy không khỏi có chút áy náy: “Xin lỗi, hù dọa các ngươi.”
Lúc này, đám người Uyển tẩu, Phó nữ sư, cũng mang theo nha haonf, vú già tiến vào. Uyển tẩu nhào tới khóc, đem Tô Nhan sờ từ đầu tới chân, thấy nàng không có chút tổn thương nào, mới khóc ròng nói: “Hù chết nô rồi.”
“A Ảo, ta không sao.”
“Thập nương, Ưng là chim dữ, lại khó thuần phục, ngày sau ngài gặp phải, không thể tùy ý chạm tới.” Sau khi Phó nữ sư biết chuyện đã xảy ra, rất là nhức đầu nói với Tô Nhan.
Tô Nhan khéo léo gật đầu, đợi nghe được tiếng động lớn ồn ào ngoài phòng, không vui nói: “Chỗ này của ta không sao, làm cho các nàng yên lặng một chút, đừng làm ốn đén ông bà và A cha, A mẹ.”
Hiện tại Uyển tẩu thật không muốn rời khỏi tiểu nương tử nhà bà chút nào, Phó nữ sư thấy, xoay người đi ra ngoài. Thập nương không có việc gì, đúng là không nên động ồn ào lớn.
“Nữ sư, để cho người không cần làm Bạch Ưng bị thương.” Tô Nhan tỉ mỉ nghe âm thanh thanh thúy của Bạch Ưng trên cây, vội vàng tăng thêm một câu: “Cũng đừng đuổi nó, nếu nó không đi, liền để cho nó sống ở trong đó đi.”
Phó nữ sư gật đầu một cái, bà tiếp xúc ở trên cao lâu, tự nhiên biết thân phận chủ nhân của con Bạch Ưng kia không hề tầm thường.
Nhưng Bạch Ưng không thấy được Tô Nhan, hết sức bất an, tiếng kêu dần dần to lên. Tô Nhan vội vàng phân phó người mở cửa sổ, Uyển tẩu liều mạng ngăn, lại nghe thấy tiếng của Tô Chu Thành vang lên ở ngoài phòng, “Nghe A Thù.”
Người khác không biết con Bạch Ưng kia, Tô Chu Thành lại biết, đây là cống phẩm thuộc Bắc Địa. Cũng liền có một con này, được Thánh Nhân ban cho Thái tử, là vật yêu mến của Thái tử. Về phần tại sao con Bạch Ưng này lại bay đến ngoài phòng của nữ nhi, Tô Chu Thành có chút bận tâm suy nghĩ, có phải hay không Thái tử để con Ưng này truyền tin cho nữ nhi.
Sau khi cửa sổ được mở, bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Nhan xuất hiện bên cửa sổ, mặc dù bên người còn vây quanh một đám người, Bạch Ưng vẫn yên tĩnh lại, hài lòng nhìn Tô Nhan chằm chằm.
Lúc này đèn đuốc bên trong sáng choang, Tô Chu Thành có thể thấy xích vàng trên đùi Bạch Ưng bị đứt, giống như con Ưng này trộm chạy đến tìm nữ nhi nương tựa, trong lòng Tô Chu Thành chợt cảm thấy được an ủi không ít. Bất quá, thị lực của Ưng ban đên không tốt sao? Làm thế nào con Bạch Ưng này tìm được nữ nhi?
Lục thị đã sớm chạy vào trong nhà xem nữ nhi, thấy nàng không có việc gì, mới hận hận chọc chọc đầu nữ nhi: “Nha đầu này, lá gan cũng quá lớn, cái gì cũng dám đưa tay?”
“A mẹ.” Tô Nhan mềm nhũn làm nũng, “Ta biết được con Bạch Ưng kia.” Mặc dù chỉ liếc ắt nhìn, nhưng lúc ban ngày, nó có chào hỏi nàng, không phải sao.
Lục thị đặc biệt không yên lòng, buổi tối cũng không đi, trực tiếp ngủ cùng nữ nhi. Tô Chu Thành tâm sự nặng nề đi về viện của mình, tính toán sáng sớm ngày mai, phải tìm Thái tử, để cho hắn bắt con Bạch Ưng kia về.
Tô Chu Thành và Lục thị bị kinh động, những phòng khác của Tĩnh Quốc công phủ tự nhiên cũng biết. Sau khi Tĩnh Quốc công biết được tin tức, vân vê râu dài có điều suy nghĩ. Vương thị cũng đưa tay vỗ ngực thở dài một tiếng, luôn miệng nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lại cáu giận người trong nhà: “Hôn viện hôm nay phạt một tháng ngân lượng, nếu còn có chuyện, cũng cút cho ta.”
Tối nay Tĩnh Quốc công thế tử nghỉ ngơi trong viện vợ cả, sau khi biết cháu gái không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, trấn an thể tử có chút bất an: “Ước chừng không cẩn thận xông đến trong nhà chúng ta, thật may là Thập nương không có việc gì. Đã phân phó người nhìn con chim Ưng kia, sẽ không để cho nó xông đến chỗ A Duyệt, đừng lo lắng, ngủ đi.”
Lưu thị gật đầu một cái, nhìn trượng phu lật người ngủ, bà lại thật lâu không thể ngủ được.
Nửa đêm, Tĩnh Quốc công phủ lại một lần nữa yên tĩnh lại, Tô Dung lại trợn to hai mắt, làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng biết con Bạch ưng kia, trong cung Thái tử, còn có một con vẹt Quỳ hoa. Kiếp trước cũng lúc này, Bạch Ưng cũng bị xổng, Thái tử giận dữ, làm Đông cung dẫn theo tùy tùng lục xoát rừng núi. Cuối cùng Bạch Ưng bị một mũi tên của Thái tử bắn chết, con vẹt màu trắng kia, cũng bị Thái tử đánh chết.
Nàng còn nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì, Thái tử hành động thô bạo như vậy, để cho các thầy giáo phụ trách dạy Thái tử và các phụ thân trong Đông cung rất bất mãn, mọi người thay nhau góp lời, nói rất kịch liệt, chọc cho Thái tử giận dữ, đem mấy vị kia đánh khói Đông cung. Vì thế lần đầu tiên Hoàng đế công khai trách cứ Thái tử, mặc dù sau đó Thái tử có nhận sai, lại bồi lễ cho người ta, nhưng thái độ cũng không tốt. Hoàng đế cũng rất thất vọng. Chuyện này, làm cho giữ hai phụ tử này có vết rách nhỏ, chính là ở việc nhỏ này, từ từ mở ra, trở nên to lớn, cuối cùng quan hệ phụ tử hỏng mất.
Nhưng, kiếp trước con Bạch Ưng không có xuất hiện tại cửa sổ của Tô Nhan; Quan Khinh Văn cũng không có được hứa gả cho Bình Vương thế tử; những chuyện trải qua nàng biết kia, ở trong lúc lơ đãng sinh ra sai lệch, hơn nữa chạy đến nơi nàng chưa quen thuộc. Chuyện biến hóa, làm cho Tô Dung lo âu, cũng có chút kích động, điều này đại biểu nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi kết cục của kiếp trước.
Tác giả :
Túy Vũ Cuồng Ca