Tớ Thích Cậu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên
Quyển 1 - Chương 23: Là…là lỗi tại tôi???
Tôi xông thẳng vào bệnh viện.
– Chị ơi…cho…cho…….em hỏi phòng cấp cứu bệnh nhân Minh Hoàng đâu ạ??? – Tôi lẩy bà lẩy bẩy nắm lấy tay chị ý tá đi ngang qua.
Khuôn mặt chị thoáng sợ sệt vì bàn tay lạnh ngắt và khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của tôi, cũng lẩy bẩy chỉ vào cuối hành lang.
Tôi chẳng còn lấy một giây để nghĩ, vội vã chạy thẳng đến cửa phòng cấp cứu.
Bác trai và bác gái đang ngồi trên ghế chờ. Bác trai thì gục đầu vào tay, khuôn mặt của một CEO nổi tiếng nay đã biến mất không còn một dấu tích. Bây giờ bác chỉ đang là một người cha yêu thương con hết mực. Bác gái xinh đẹp mĩ miều nay lạy mệt mỏi gục đầu vào bác trai, vẫn khóc rấm rức.
Dù nhìn rõ đèn “cấp cứu” đang sáng đỏ nhưng tôi vẫn cứ xông vào.
– Cháu không được vào, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật. Xin người nhà ra ngoài cho – Tôi ngay lập tức bị hai ý tá chặn cửa và đuổi ra ngoài.
Tôi thật ngu ngốc mới nghĩ đến chuyện xông vào phòng cấp cứu.
Tôi điên rồi.
Tôi điên thật rồi.
Tôi tuyệt vọng ngồi cạnh hai bác.
– Cháu…đến rồi à? – Bác gái nhìn thấy tôi, vẫn khóc rấm rức.
– Chuyện…này là…là sao hả cô? Có chuyện gì đã xảy ra ạ?
– Nó…nó bị ô tô đâm khi đang qua đường, nó vừa…vừa qua đường vừa dùng điện thoại…
Minh Hoàng có việc gì quan trọng tới mức phải dùng điện thoại vào lúc đó chứ? Cậu ấy không cuồng điện thoại như tôi…
– Nghe người qua đường thấy khi thằng Hoàng bị đâm, nó đang nhìn ảnh một cô gái, có mái tóc màu vàng bạch kim … – Bác trai chen vào, nói đoạn bác nhìn mái tóc của tôi.
Đúng là vàng bạch kim thật…
– Hai đứa đã cãi nhau chuyện gì à? Dạo này chú thấy nó không được bình thường lắm. Lúc nào nó cũng lơ đãng, như người thất thần…
– Dạ…đại khái là thế ạ…
– Dù có chuyện gì thì cũng không nên như thế chứ… – Bác trai thở dài, khẽ trách tôi.
Tôi im lặng.
Tôi hiểu rồi.
Minh Hoàng bị vậy là lỗi của tôi.
Tôi hoàn toàn có trách nhiệm về việc này.
[8 giờ sáng]
Bệnh viện bắt đầu trở nên đông đúc hơn.
Ngày mùng 1 Tết mà cũng có nhiều người nghịch pháo vô viện thật.
Thật chẳng ra sao.
Bảo sao trước Tết về quê, ông tôi kéo lại hẳn một góc dặn dò cẩn thận là năm mới trắc trở với chả khó khăn.
Tôi thì chả mê tín nên cũng chỉ vâng dạ rồi cho qua.
Lần này con chừa rồi ông ạ.
Cửa phòng cấp cứu bỗng chốc mở tung, bác sĩ bước ra ngoài.
Ba người ngồi chờ bất giác đứng bật dậy như lò xo.
– Con…con…tôi có sao không…hức hức…bác sĩ…? – Nước mắt bác gái bỗng giàn dụa.
– Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch do mất nhiều máu. Cậu ấy bị gãy chân trái và gãy hai xương sườn.
Hai bác thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cũng thở phào.
Ơn chúa.
– Huhu con ơi tỉnh dậy đi – bác gái mạnh mẽ lay người nằm trên giường bệnh.
Bác trai cũng như mất hết hồn phách chỉ biết trân trân nhìn bác gái như sắp co giật.
Tôi thì vô dụng đứng đó nhìn Minh Hoàng người lạnh ngắt.
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức… – Bác sĩ đứng đó cúi gằm mặt nói.
Vài chị y tá lặng lẽ khóc.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Hằng ngày tôi mạnh mẽ lắm cơ mà, sao hôm nay tôi lại khóc thế này.
Tôi đến bên giường bệnh, lay giường thật mạnh.
– Cậu dậy ngay, ai cho nằm đây hả. Báo hại người ta lo muốn chết… – Tôi gạt nước mắt, càng lay mạnh hơn. Chiếc giường rung dữ dội – Dậy mau đồ lười biếng,mau về nhà cậu ngủ một trận đã đời đi rồi mình cùng đi chúc tết nào…
– Xin cháu đừng quá kích động…cậu ấy đã đi thật rồi…
– Không! Không đời nào! Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggg
Tôi bật dậy. Lờ mờ nhận thức được mình đang ở đâu.
Đây là bệnh viện.
Phù…chỉ là một cơn ác mộng.
Con đội ơn chúa trời tối cao.
Nó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Và tôi đang nằm cạnh giường Minh Hoàng nữa.
Mắt cậu ấy nhắm nghiền.
Sao còn chưa tỉnh vậy?
Tôi hốt hoảng định lay người cậu ấy thì nghe thấy tiếng nói…
– Ô, em tỉnh rồi à? – Chị y tá đứng sắp xếp tủ thuốc nói – Sáng nay thấy em mệt nên chị bảo em về mà em không nghe, cứ đòi ngồi ở đây rồi ngủ quên. Cái chăn là cậu ấy đắp cho em đấy.
– Cậu ấy tỉnh rồi hả chị???
– Ừ, haha em có bạn trai tốt ghê, gãy cả chân vẫn biết mò dậy đắp chăn cho bạn gái – Chị y tá tủm tỉm cười.
– Haha – Tôi gượng cười.
Bạn trai…
– Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh ạ?
– À, cậu ấy mới chợp mắt chút thôi, em im lặng cho cậu ấy ngủ nhé. Có chuyện gì cứ gọi chị – Nói xong chị ấy đi ra khỏi phòng.
– Vâng… – Tôi cũng chả hiểu tôi vâng cho ai nghe nữa
Tôi bắt đầu nghịch sợi chỉ thừa ở cái chăn Minh Hoàng đắp.
Nghịch chán rồi lại quay ra ngắm nghía khuôn mặt cậu ấy.
– Thật là may quá rồi, chẳng mấy chốc cậu sẽ lại bình thường lại thôi – Tôi tủm tỉm cười một mình.
Mà mới hôm chúng tôi gặp nhau ở quán cafe cậu ấy còn hồng hào lắm cơ mà…
Sao bây giờ xanh như…đít nhái vậy?
Tôi đưa tôi lên sờ thử cái mũi cao của cậu ấy rồi lại sờ gò má, cuối cùng tôi dừng lại ở đôi môi trái tim.
Nó mềm mại làm sao?
Ngày nào cậu cũng dùng son Nivea à? (Giống con mụ Song Nivea quá ^^)
Mái tóc cậu ấy mới hôm trước còn mượt mà lắm cơ mà…
Sao bây giờ như tổ quạ thế?
Làm đại diện cho nhãn hiệu dầu gội Ômô kiểu đấy hả?
Thật là…phải bồi thường tiền cho hãng đấy.
Trong khi tôi vẫn đang tự kỉ ve vãn đôi lông mày thanh tú, đôi mắt nai kia bỗng chốc mở ra.
Nhìn tôi hau háu.
– A, cậu tỉnh…
Tôi chưa kịp nói hết câu cậu ấy đã chặn họng tôi…
…bằng một nụ hôn…
Cậu ấy như con sư tử háu đói thật =.=
Cứ gặm gặm bờ môi tôi.
Tôi cứ trân trân nhìn cậu ấy. Không tài nào nhắm mắt như trong ngôn tình được.
Cảm giác về nụ hôn đầu mà tôi mơ tưởng bấy lâu nay không ngờ lại diễn ra trong bệnh viện…
Mà nó cũng chả mềm mại hay dễ chịu như miêu tả.
Có chăng chỉ là chút mê muội…
Phải.
Cậu ấy làm tôi mê muội thật rồi.
Tôi cứ trân trân nhìn cậu ấy gặm môi mình rất lâu mà không có phải ứng.
Bây giờ tôi mới tỉnh nè.
Tôi đẩy người cậu ra, đẩy nhẹ vừa đủ thôi cũng khiến cậu bàng hoàng không kịp giữ tôi lại.
Tôi vội vã chạy ra khỏi cửa phòng bệnh, toan chạy về nhà thì tôi thấy…
Hoàng Nam???
Gửi những bạn đã đọc đến đây. Tớ xin thông báo là các bạn đã đọc
Đang cảm thấy chán à? Thế đọc tạm truyện “Nhầm địa chỉ” đi.
Đấy là oneshot tớ mới viết.
Nó ra đời thực sự là trong ngẫu hứng.
Vì nó ở trong giấc mơ của tớ mà.
Và nó lại chân thực đến bất ngờ làm tớ nảy sinh ra ý tưởng viết oneshot để thỏa mãn lòng cũng như để các bạn giết thời gian.
Nhớ đọc, vote + cmt nhé. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tớ.
Nếu có góp ý gì về cách hành văn của tớ thì các bạn nhớ cmt nhé.
– Chị ơi…cho…cho…….em hỏi phòng cấp cứu bệnh nhân Minh Hoàng đâu ạ??? – Tôi lẩy bà lẩy bẩy nắm lấy tay chị ý tá đi ngang qua.
Khuôn mặt chị thoáng sợ sệt vì bàn tay lạnh ngắt và khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của tôi, cũng lẩy bẩy chỉ vào cuối hành lang.
Tôi chẳng còn lấy một giây để nghĩ, vội vã chạy thẳng đến cửa phòng cấp cứu.
Bác trai và bác gái đang ngồi trên ghế chờ. Bác trai thì gục đầu vào tay, khuôn mặt của một CEO nổi tiếng nay đã biến mất không còn một dấu tích. Bây giờ bác chỉ đang là một người cha yêu thương con hết mực. Bác gái xinh đẹp mĩ miều nay lạy mệt mỏi gục đầu vào bác trai, vẫn khóc rấm rức.
Dù nhìn rõ đèn “cấp cứu” đang sáng đỏ nhưng tôi vẫn cứ xông vào.
– Cháu không được vào, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật. Xin người nhà ra ngoài cho – Tôi ngay lập tức bị hai ý tá chặn cửa và đuổi ra ngoài.
Tôi thật ngu ngốc mới nghĩ đến chuyện xông vào phòng cấp cứu.
Tôi điên rồi.
Tôi điên thật rồi.
Tôi tuyệt vọng ngồi cạnh hai bác.
– Cháu…đến rồi à? – Bác gái nhìn thấy tôi, vẫn khóc rấm rức.
– Chuyện…này là…là sao hả cô? Có chuyện gì đã xảy ra ạ?
– Nó…nó bị ô tô đâm khi đang qua đường, nó vừa…vừa qua đường vừa dùng điện thoại…
Minh Hoàng có việc gì quan trọng tới mức phải dùng điện thoại vào lúc đó chứ? Cậu ấy không cuồng điện thoại như tôi…
– Nghe người qua đường thấy khi thằng Hoàng bị đâm, nó đang nhìn ảnh một cô gái, có mái tóc màu vàng bạch kim … – Bác trai chen vào, nói đoạn bác nhìn mái tóc của tôi.
Đúng là vàng bạch kim thật…
– Hai đứa đã cãi nhau chuyện gì à? Dạo này chú thấy nó không được bình thường lắm. Lúc nào nó cũng lơ đãng, như người thất thần…
– Dạ…đại khái là thế ạ…
– Dù có chuyện gì thì cũng không nên như thế chứ… – Bác trai thở dài, khẽ trách tôi.
Tôi im lặng.
Tôi hiểu rồi.
Minh Hoàng bị vậy là lỗi của tôi.
Tôi hoàn toàn có trách nhiệm về việc này.
[8 giờ sáng]
Bệnh viện bắt đầu trở nên đông đúc hơn.
Ngày mùng 1 Tết mà cũng có nhiều người nghịch pháo vô viện thật.
Thật chẳng ra sao.
Bảo sao trước Tết về quê, ông tôi kéo lại hẳn một góc dặn dò cẩn thận là năm mới trắc trở với chả khó khăn.
Tôi thì chả mê tín nên cũng chỉ vâng dạ rồi cho qua.
Lần này con chừa rồi ông ạ.
Cửa phòng cấp cứu bỗng chốc mở tung, bác sĩ bước ra ngoài.
Ba người ngồi chờ bất giác đứng bật dậy như lò xo.
– Con…con…tôi có sao không…hức hức…bác sĩ…? – Nước mắt bác gái bỗng giàn dụa.
– Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch do mất nhiều máu. Cậu ấy bị gãy chân trái và gãy hai xương sườn.
Hai bác thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cũng thở phào.
Ơn chúa.
– Huhu con ơi tỉnh dậy đi – bác gái mạnh mẽ lay người nằm trên giường bệnh.
Bác trai cũng như mất hết hồn phách chỉ biết trân trân nhìn bác gái như sắp co giật.
Tôi thì vô dụng đứng đó nhìn Minh Hoàng người lạnh ngắt.
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức… – Bác sĩ đứng đó cúi gằm mặt nói.
Vài chị y tá lặng lẽ khóc.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.
Hằng ngày tôi mạnh mẽ lắm cơ mà, sao hôm nay tôi lại khóc thế này.
Tôi đến bên giường bệnh, lay giường thật mạnh.
– Cậu dậy ngay, ai cho nằm đây hả. Báo hại người ta lo muốn chết… – Tôi gạt nước mắt, càng lay mạnh hơn. Chiếc giường rung dữ dội – Dậy mau đồ lười biếng,mau về nhà cậu ngủ một trận đã đời đi rồi mình cùng đi chúc tết nào…
– Xin cháu đừng quá kích động…cậu ấy đã đi thật rồi…
– Không! Không đời nào! Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggg
Tôi bật dậy. Lờ mờ nhận thức được mình đang ở đâu.
Đây là bệnh viện.
Phù…chỉ là một cơn ác mộng.
Con đội ơn chúa trời tối cao.
Nó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Và tôi đang nằm cạnh giường Minh Hoàng nữa.
Mắt cậu ấy nhắm nghiền.
Sao còn chưa tỉnh vậy?
Tôi hốt hoảng định lay người cậu ấy thì nghe thấy tiếng nói…
– Ô, em tỉnh rồi à? – Chị y tá đứng sắp xếp tủ thuốc nói – Sáng nay thấy em mệt nên chị bảo em về mà em không nghe, cứ đòi ngồi ở đây rồi ngủ quên. Cái chăn là cậu ấy đắp cho em đấy.
– Cậu ấy tỉnh rồi hả chị???
– Ừ, haha em có bạn trai tốt ghê, gãy cả chân vẫn biết mò dậy đắp chăn cho bạn gái – Chị y tá tủm tỉm cười.
– Haha – Tôi gượng cười.
Bạn trai…
– Sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh ạ?
– À, cậu ấy mới chợp mắt chút thôi, em im lặng cho cậu ấy ngủ nhé. Có chuyện gì cứ gọi chị – Nói xong chị ấy đi ra khỏi phòng.
– Vâng… – Tôi cũng chả hiểu tôi vâng cho ai nghe nữa
Tôi bắt đầu nghịch sợi chỉ thừa ở cái chăn Minh Hoàng đắp.
Nghịch chán rồi lại quay ra ngắm nghía khuôn mặt cậu ấy.
– Thật là may quá rồi, chẳng mấy chốc cậu sẽ lại bình thường lại thôi – Tôi tủm tỉm cười một mình.
Mà mới hôm chúng tôi gặp nhau ở quán cafe cậu ấy còn hồng hào lắm cơ mà…
Sao bây giờ xanh như…đít nhái vậy?
Tôi đưa tôi lên sờ thử cái mũi cao của cậu ấy rồi lại sờ gò má, cuối cùng tôi dừng lại ở đôi môi trái tim.
Nó mềm mại làm sao?
Ngày nào cậu cũng dùng son Nivea à? (Giống con mụ Song Nivea quá ^^)
Mái tóc cậu ấy mới hôm trước còn mượt mà lắm cơ mà…
Sao bây giờ như tổ quạ thế?
Làm đại diện cho nhãn hiệu dầu gội Ômô kiểu đấy hả?
Thật là…phải bồi thường tiền cho hãng đấy.
Trong khi tôi vẫn đang tự kỉ ve vãn đôi lông mày thanh tú, đôi mắt nai kia bỗng chốc mở ra.
Nhìn tôi hau háu.
– A, cậu tỉnh…
Tôi chưa kịp nói hết câu cậu ấy đã chặn họng tôi…
…bằng một nụ hôn…
Cậu ấy như con sư tử háu đói thật =.=
Cứ gặm gặm bờ môi tôi.
Tôi cứ trân trân nhìn cậu ấy. Không tài nào nhắm mắt như trong ngôn tình được.
Cảm giác về nụ hôn đầu mà tôi mơ tưởng bấy lâu nay không ngờ lại diễn ra trong bệnh viện…
Mà nó cũng chả mềm mại hay dễ chịu như miêu tả.
Có chăng chỉ là chút mê muội…
Phải.
Cậu ấy làm tôi mê muội thật rồi.
Tôi cứ trân trân nhìn cậu ấy gặm môi mình rất lâu mà không có phải ứng.
Bây giờ tôi mới tỉnh nè.
Tôi đẩy người cậu ra, đẩy nhẹ vừa đủ thôi cũng khiến cậu bàng hoàng không kịp giữ tôi lại.
Tôi vội vã chạy ra khỏi cửa phòng bệnh, toan chạy về nhà thì tôi thấy…
Hoàng Nam???
Gửi những bạn đã đọc đến đây. Tớ xin thông báo là các bạn đã đọc
Đang cảm thấy chán à? Thế đọc tạm truyện “Nhầm địa chỉ” đi.
Đấy là oneshot tớ mới viết.
Nó ra đời thực sự là trong ngẫu hứng.
Vì nó ở trong giấc mơ của tớ mà.
Và nó lại chân thực đến bất ngờ làm tớ nảy sinh ra ý tưởng viết oneshot để thỏa mãn lòng cũng như để các bạn giết thời gian.
Nhớ đọc, vote + cmt nhé. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của tớ.
Nếu có góp ý gì về cách hành văn của tớ thì các bạn nhớ cmt nhé.
Tác giả :
imhanhtrang