Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký
Chương 70: Đêm kinh hồn ở Lâu Gia Bảo (P.II)
Một bàn tay khoát lên vai ta, ta run cả người: "A —— "
"Nàng sao vậy?" Là tiếng Tần Lãng.
Ta vỗ ngực: "Người dọa người sẽ hù chết người, ngươi không nói không rằng chụp vai ta làm gì!"
Tần Lãng bị ta chất vấn, nhất thời không còn lời nào để nói.
Vừa rồi tiếng kêu sợ hãi của ta đã làm mọi người chú ý, rất nhiều người quay sang nhìn ta, bao gồm cả Diệp Khuynh Thiên đang bận trêu đùa Lâu Huyên. Ta nhất thời nổi giận, lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì, có gì hay!"
"Đúng vậy, vợ chồng son người ta liếc mắt đưa tình, chúng ta cũng đừng làm người ta mất hứng." Diệp Khuynh Thiên khóe miệng cong cớn.
Ta hung hăng trừng nàng, trừng luôn Lâu Huyên bên cạnh nàng, cố nén lửa giận không hé răng. Không trêu ta sống không nổi sao, ta thiện lương không chấp nhặt bọn họ.
"Nhiễm Nhiễm, đừng nóng giận, nói chuyện phiếm với ta đi." Tôn Nhược Sắc kéo ta qua ngồi xuống đệm, "Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định biết bên ngoài thủ vệ sâm nghiêm nên không dám tới."
"Ta thấy cũng đúng, đã qua canh ba, muốn tới bà ta đã sớm tới." Lương Gia phụ họa.
Ta không ủng hộ cách nói của Tôn Nhược Sắc và Lương Gia.
Trước kia lúc ở Thục Sơn, ta từng nghe sư nương nói Thệ Huyết Hồng Nhan mỗi ngày đều phải hút máu nữ tử chưa thành thân để duy trì công phu tu luyện, bằng không sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sao bà ta có thể không đến vì nơi này nhiều thủ vệ, trừ phi đã rời kinh thành.
Mấy ngày gần đây, nữ tử chưa thành thân trong kinh thành không chết thì xuất giá hay chuyển đi, cô nương chưa xuất giá bây giờ còn hiếm hơn hồng thủy. Mượn lời Tô Nam mà nói chính là cứ ra đường sẽ đụng phải kiệu hoa xuất giá. Vì Thệ Huyết Hồng Nhan mà cơn sóng thành thân trong kinh thành dâng lên ào ạt, ngay cả kẻ ở giá ngày thường không ai hỏi thăm cũng lấy được con dâu như nguyện.
Chúng nữ tử chưa thành thân còn lại hoặc không tìm được đối tượng thích hợp hoặc tôn trọng tự do hôn nhân giống ta hoặc vì các nguyên nhân linh tinh khác (tỷ như hạng chờ đợi khối thịt béo Lâu Huyên nên không muốn gả cho người khác) đều bị đưa đến Lâu Gia Bảo tị nạn. Cho nên ta có dự cảm Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định sẽ tới.
Nhưng ta không thấy sợ hãi gì nhiều, bên ngoài có nhiều đại nội thị vệ như vậy, Lâu Huyên, Tần Lãng, Tô Nam đều là cao thủ số một số hai, Thệ Huyết Hồng Nhan muốn giết người cũng không dễ. Ta cũng không biết vì sao có bọn Lâu Huyên ở đây, ta thấy rất yên tâm.
Ngay khi ta đang trầm tư, Trường Hinh cười hì hì xáp lại, "Ta chán gần chết, biểu tỷ kể chuyện cười cho ta nghe đi."
Nha đầu kia luôn bị nhốt tại thâm cung, khi xưa mỗi lần ta đi thăm nàng, không phải quấn quít bảo ta kể chuyện bên ngoài cho nghe thì ép ta chọc cười, vô hình chung đã thành thói quen.
Ta cười đáp ứng: "Tốt, ta đây sẽ kể một chuyện cười, các ngươi nghe sẽ thích."
"Ta cũng muốn nghe, ta cũng muốn nghe!" Lâu Ý Ý cũng nhào vô giúp vui.
Ta đằng hắng: "Trước khi kể, các ngươi cười mấy tiếng cho ta nghe xem."
"Ha ha ha..."
"Không đủ lớn, cười lại."
"Ha ha ha ha..."
Ta hé miệng cười trộm: "Tốt lắm, ta đã kể xong, cám ơn."
"A?" Lâu Ý Ý mở lớn miệng, "Nhưng ngươi chưa nói gì?"
"Các ngươi không phải muốn cười sao, ta đã khiến các ngươi mở miệng cười, còn không phải hết, dù sao kết quả cũng giống nhau."
Các nàng hoàn toàn không nói gì.
"Ha ha ha..." Lâu Huyên đi tới, "Nhiễm Nhiễm ngoan của ta, nàng thật nghịch ngợm."
Ta trợn mắt, không để ý tới hắn, cố ý lảng sang chuyện khác, "Tôn Nhược Sắc, ngươi không phải thích đi Phúc Hưng Trà Lâu nghe kể chuyện sao, đã nghe nhiều vậy rồi thì cũng nên giúp mọi người giải sầu."
"Đúng vậy, Tôn Nhược Sắc ngươi nói mau, nói mau." Lương Gia ồn ào.
Tôn Nhược Sắc không chịu nổi nhiệt tình của mọi người lập tức kể chuyện một đại hán bỏ vợ tuyệt tình tuyệt nghĩa sinh động như thật, muốn bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích, hoàn toàn không thua kém tiên sinh kể chuyện. Nhưng Lương Gia lại không hài lòng, nàng khinh thường nói: "Bỏ vợ gì chứ, kể chuyện phải có trình độ, đến đây, ta kể một chuyện ma ngày xưa cho các ngươi nghe."
"Đừng kể chuyện ma quỷ, dọa người!" Lâu Ý Ý hét chói tai.
Ta với Lương Gia trăm miệng một lời: "Không muốn nghe ngồi sang một bên đi."
Lâu Ý Ý chớp chớp mắt: "... Vậy... Vậy ta nghe."
Chuyện ma mị được Lương Gia kể vô cùng phấn khích, không chỉ có ta, Trường Hinh, Tôn Nhược Sắc và Lâu Ý Ý đều không tự giác ôm hai tay run run, giống như ma quỷ trong truyện thật sự nhảy ra ăn thịt người. Chờ Lương Gia nói xong, chúng ta đã thốt không nên lời.
"Thế nào, dọa người đi." Lương Gia thực tự hào, "Bây giờ trời tối đến mức xòe tay ra không thấy ngón, rất thích hợp để kể chuyện ma, trò cười kia của Tô Nhiễm ngươi chỉ dành cho đám con nít."
Ta nghe xong không phục lắm, vì thế xung phong kể một chuyện khủng bố hơn.
Chắc vì ảnh hưởng của không khí bên này, có mấy nữ tử dứt khoát cự tuyệt lực hấp dẫn của soái ca, nhào qua giúp vui. Lương Gia kể xong, đội ngũ chúng ta lớn mạnh hơn nhiều, từ năm người ban đầu tăng lên hai mươi. Ta bị hai mươi người này vây quanh, nhìn các nàng vẻ mặt chờ mong, cảm thấy rất tự hào.
"Ta sẽ bắt đầu, các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt, nhát gan thì tự giác bịt tai lại." Ta mở miệng, "Vào một đêm... trời tối đen như mực... Gió thổi vù vù... Bỗng nhiên ——" Ta bỗng lớn giọng hơn để các nàng hoảng sợ.
"A ——" Trường Hinh cơ hồ bổ nhào cả người vào thân ta.
"Ha ha ha ha..." Ta cười chảy nước mắt, "Xem ngươi sợ chưa kìa, ta còn chưa nói gì."
Chẳng qua là ta dùng giọng điệu hơi mơ hồ, thanh âm mông lung, tạo bầu không khí khủng bố, tiểu nha đầu này quả nhiên bị lừa ngay.
Đang còn đắc ý, ta bỗng thấy lạnh lưng, nhìn lại thấy Lâu Huyên đang nhìn ta cười hì hì, cách đó không xa Tần Lãng cũng vậy, tươi cười hiếm có. Ngoại trừ bọn họ, Diệp Khuynh Thiên với nhóm kiếm khách mỹ nữ của nàng lại nổi giận đùng đùng, trừng mắt với ta. Thất phu vô tội hoài bích có tội. Xem ra nếu muốn giữ khoảng cách với Diệp Khuynh Thiên, đầu tiên ta phải làm rõ quan hệ với Lâu Huyên. Vì thế ta không nhìn Lâu Huyên, quay đầu tiếp tục tán gẫu.
"Đây gọi là chuyện ma quỷ gì chứ, ta cũng sẽ kể!" Tôn Nhược Sắc khinh thường.
Ta nói: "Được, có bản lĩnh, ngươi cũng khiến chúng ta sợ tới mức hét chói tai đi!"
"Kể thì kể, ai sợ ai."
Tôn Nhược Sắc này cũng thật xấu tính, kỹ xảo ta đã dùng qua, nàng dám xài lại không chút thay đổi: Vào một đêm... trời tối đen như mực... Bỗng nhiên —— "
Bỗng nhiên, toàn bộ nến trong đại sảnh đều tắt, một mảnh tối đen."A ——" Trong phòng tràn ngập tiếng thét chói tai.
Lúc này ta tưởng Tôn Nhược Sắc thật có bản lĩnh, có thể tắt hết nến, quả nhiên tạo bầu không khí mới, ngay cả người thông minh như ta cũng xém bị nàng gạt. Nhưng nháy mắt ta lập tức thay đổi suy nghĩ, hình như tình huống có vẻ không ổn, Tôn Nhược Sắc không phải ba đầu sáu tay, sao có thể nháy mắt tắt hết nến trong sảnh?
"Không hay, là Thệ Huyết Hồng Nhan!" Lâu Huyên kêu to, "Mau, thắp đèn!"
"A —— "
"A —— "
"..."
Tiếng thét chói tai liên tiếp.
Vừa nghe Thệ Huyết Hồng Nhan đến, mọi người đều rối rắm, chạy tán loạn trong phòng. Tiếng bước chân hỗn độn hòa lẫn tiếng va chạm.
"Mọi người đừng hoảng hốt, tất cả ngồi yên, đừng lộn xộn." Lâu Huyên tận lực xoa dịu sự sợ hãi.
Nhưng tại thời khắc này, lời soái ca cũng không ăn thua, mọi người vẫn nháo nhào. Trong phòng thật sự quá tối, căn bản không nhìn thấy bong người, chỉ có từng đợt ồn ào. Tim ta muốn vọt khỏi lồng ngực, lúc này có người chụp vai ta.
"A —— "
"Đừng sợ, là ta." Lâu Huyên nói, "Là nàng, Nhiễm Nhiễm?"
Ta liều lĩnh bổ nhào vào lòng hắn, hai tay gắt gao ôm cổ hắn.
Lâu Huyên cũng ôm chặt ta, hắn nói: "Đừng sợ đừng sợ, không sao rồi."
Một ngọn nến được thắp lên, hai ngọn, ba ngọn... Trong đại sảnh đã sáng sủa lại.
"Nhiễm Nhiễm, các ngươi..." Lương Gia chỉ vào ta, trợn mắt há mồm.
Mọi người cũng trợn mắt há mồm, Diệp Khuynh Thiên suýt lọt tròng ra ngoài. Bởi vì ta và Lâu Huyên đang ôm nhau thật chặt, tư thế muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
"Không phải như thế, không phải như thế, các ngươi nghĩ sai rồi." Ta mau chóng giãy ra khỏi người Lâu Huyên. Thật đáng giận là hắn còn cố ý ôm chặt hơn, hại ta có miệng khó mở lời. Ta thật vất vả mới đẩy hắn ra được.
Tô Nam cười không chút giấu diếm: "Thập nha đầu, ngươi đừng giải thích, càng bôi càng đen."
"Ngươi câm đi!"
Trong lúc vô ý nhìn sang Tần Lãng, không thấy hắn có biểu tình gì khác ngoài việc gật gật đầu với ta.
"Mọi người vẫn ổn." Tần Đào rất bình tĩnh, "Có ai bị thương không?"
Ta quét khắp đại sảnh, không phát hiện có ai nằm trên mặt đất. Vừa rồi bọn Tần Đào thắp đèn rất nhanh, Thệ Huyết Hồng Nhan hẳn chưa kịp làm gì.
"Dường như... Mọi người không sao." Sở Tức Trữ thở phào nhẹ nhõm.
"Không đúng!" Lâu Huyên nhìn chằm chằm một nữ tử áo đỏ ngồi trên ghế, "Nàng đã chết!"
Tần Lãng lập tức đi qua vỗ vỗ vai nàng: "Cô nương..."
Tay hắn vừa chạm đến nữ tử, chỉ nghe phịch một tiếng, nàng kia ngã xuống đất thay cho câu trả lời.
"A ——" Có ai đó thét lên.
Ta hít một hơi lạnh, che miệng lại. Tại sao có thể như vậy, thời gian ngắn như vậy, sao... sao có thể...
Tần Lãng kiểm tra hơi thở, lắc đầu: "Đã tắt thở. Sao ngươi nghĩ nàng đã chết?"
"Dưới tình huống này, mọi người đều chưa hoàn hồn, còn sợ hãi, chỉ có mình nàng rất trấn tĩnh. Cho nên ta cẩn thận quan sát, phát hiện nàng không có phản ứng gì khác. Điều này chứng minh nàng đã trúng độc thủ." Lâu Huyên bình tĩnh giải thích.
Ta bất giác ngắm hắn, Lâu Huyên thật không đơn giản, lúc ôm ta cũng có tinh lực chú ý nhất cử nhất động của người khác, nhân tài a.
"Tốc độ thật nhanh!" Tần Đào nhíu mày.
Tô Nam đi qua kiểm tra thi thể, "Đúng vậy, là Thệ Huyết Hồng Nhan làm. Nhưng ta không rõ, vừa rồi thắp đèn trong nháy mắt, ta cũng không thấy ai tiến vào, hơn nữa cửa sổ đến bây giờ vẫn đóng..."
"Chẳng lẽ Thệ Huyết Hồng Nhan tiến vào giết người còn nhân tiện đóng cửa?" Lương Gia mở miệng khiến mọi ánh mắt hèn mọn khắp bốn phương tám hướng dồn hết lên người nàng.
Tần Lãng nói: "Xác thực không ai vào, điều này chứng tỏ —— Thệ Huyết Hồng Nhan đang ở đây!"
"A? Không không... Không thể nào?" Ta khờ ra.
Lâu Huyên lớn tiếng: "Tần huynh nói đúng, Thệ Huyết Hồng Nhan đang ở đây."
Mọi người nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ trước kết luận này. Người nhát gan thậm chí lui đến góc tường, không dám tiếp xúc với bất kì ai, sợ Thệ Huyết Hồng Nhan đang đứng ngay bên cạnh.
Diệp Khuynh Thiên rất biết cách nắm chắc cơ hội này, nàng nép vào Lâu Huyên: "Lâu công tử, người nói thật chăng, Thệ Huyết Hồng Nhan bà ta... Bà ta thật sự ở đây?"
Thực làm ra vẻ, hình dáng kiêu ngạo muốn ăn tươi nuốt sống ta lúc nãy đâu rồi? Trước mặt ta là con hổ hung ác, trước mặt Lâu Huyên chính là cừu nhỏ dịu ngoan. Nữ nhân này cứ diễn được là diễn!
Lâu Huyên cũng không cự tuyệt Diệp Khuynh Thiên nhuyễn ngọc ôn hương, ánh mắt hắn rảo qua từng người trong phòng, cuối cùng rơi xuống người ta.
Hắn cong môi: "Nhiễm Nhiễm, nếu ta nói ta biết ai là Thệ Huyết Hồng Nhan, nàng tin không?"
"Ngươi có biết hay không đâu liên quan tới ta!" Ta tức giận, bỗng nhiên đầu óc hoạt động, cả kinh nói, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sẽ không nói ta chính là Thệ Huyết Hồng Nhan chứ?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người đang đứng cạnh ta lui về sau vài bước, tạo thành một vòng trống xung quanh. Thấy các nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta, ta dở khóc dở cười.
Lâu Huyên vẫn hé miệng cười khẽ như cũ: "Nhiễm Nhiễm, đương nhiên không phải, sao nàng có thể là Thệ Huyết Hồng Nhan."
Lúc này tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Trong sạch, ta rốt cục trong sạch, thật không dễ dàng.
"Đừng khiến người ta mất hứng, biết thì nói đi." Ta nói.
Lâu Huyên gian hề hề: "Nếu ta nói đúng, nàng hôn ta một cái nha? Coi như là thưởng."
"Quên đi, đừng cò kè mặc cả, ngươi có nói hay không!"
Tô Nam cũng rất ngạc nhiên: "Lâu Huyên, ngươi đừng ghẹo nàng, nói mau, xem người ngươi đoán có giống ta không."
Thì ra Tô Nam cũng đoán được?
"Đúng vậy, có lẽ người ngươi đoán cũng là một với ta." Tần Lãng nói.
Ông trời của ta, bọn họ đều biết đáp án?
"Ha ha, không vội," Lâu Huyên giữ tay Diệp Khuynh Thiên, nhẹ giọng ân cần thăm hỏi, "Diệp cô nương, vừa rồi không làm cô sợ chứ?"
Mọi người cười ngất. Ta tức giận nghiến răng, giờ là lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình.
Diệp Khuynh Thiên đỏ mặt: "Không có gì, hiện tại tốt hơn nhiều."
Gian phu dâm phụ, tằng tịu với nhau bằng môi... Ta thầm mắng bọn họ một trăm lần, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe. Lâu Huyên thật khiến người ta mất hứng!
"Tốt hơn nhiều? Ngươi mới hút máu người, chỉ sợ còn chưa tiêu, đúng không?" Lâu Huyên nhíu mày, chữ “đúng không” cuối cùng hơi cao giọng, tràn ngập từ tính, điển hình cho âm điệu soái ca. Nếu đổi lại là lúc bình thường, sẽ rất mê hoặc nhưng hiện tại thì...
"Nàng sao vậy?" Là tiếng Tần Lãng.
Ta vỗ ngực: "Người dọa người sẽ hù chết người, ngươi không nói không rằng chụp vai ta làm gì!"
Tần Lãng bị ta chất vấn, nhất thời không còn lời nào để nói.
Vừa rồi tiếng kêu sợ hãi của ta đã làm mọi người chú ý, rất nhiều người quay sang nhìn ta, bao gồm cả Diệp Khuynh Thiên đang bận trêu đùa Lâu Huyên. Ta nhất thời nổi giận, lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì, có gì hay!"
"Đúng vậy, vợ chồng son người ta liếc mắt đưa tình, chúng ta cũng đừng làm người ta mất hứng." Diệp Khuynh Thiên khóe miệng cong cớn.
Ta hung hăng trừng nàng, trừng luôn Lâu Huyên bên cạnh nàng, cố nén lửa giận không hé răng. Không trêu ta sống không nổi sao, ta thiện lương không chấp nhặt bọn họ.
"Nhiễm Nhiễm, đừng nóng giận, nói chuyện phiếm với ta đi." Tôn Nhược Sắc kéo ta qua ngồi xuống đệm, "Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định biết bên ngoài thủ vệ sâm nghiêm nên không dám tới."
"Ta thấy cũng đúng, đã qua canh ba, muốn tới bà ta đã sớm tới." Lương Gia phụ họa.
Ta không ủng hộ cách nói của Tôn Nhược Sắc và Lương Gia.
Trước kia lúc ở Thục Sơn, ta từng nghe sư nương nói Thệ Huyết Hồng Nhan mỗi ngày đều phải hút máu nữ tử chưa thành thân để duy trì công phu tu luyện, bằng không sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sao bà ta có thể không đến vì nơi này nhiều thủ vệ, trừ phi đã rời kinh thành.
Mấy ngày gần đây, nữ tử chưa thành thân trong kinh thành không chết thì xuất giá hay chuyển đi, cô nương chưa xuất giá bây giờ còn hiếm hơn hồng thủy. Mượn lời Tô Nam mà nói chính là cứ ra đường sẽ đụng phải kiệu hoa xuất giá. Vì Thệ Huyết Hồng Nhan mà cơn sóng thành thân trong kinh thành dâng lên ào ạt, ngay cả kẻ ở giá ngày thường không ai hỏi thăm cũng lấy được con dâu như nguyện.
Chúng nữ tử chưa thành thân còn lại hoặc không tìm được đối tượng thích hợp hoặc tôn trọng tự do hôn nhân giống ta hoặc vì các nguyên nhân linh tinh khác (tỷ như hạng chờ đợi khối thịt béo Lâu Huyên nên không muốn gả cho người khác) đều bị đưa đến Lâu Gia Bảo tị nạn. Cho nên ta có dự cảm Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định sẽ tới.
Nhưng ta không thấy sợ hãi gì nhiều, bên ngoài có nhiều đại nội thị vệ như vậy, Lâu Huyên, Tần Lãng, Tô Nam đều là cao thủ số một số hai, Thệ Huyết Hồng Nhan muốn giết người cũng không dễ. Ta cũng không biết vì sao có bọn Lâu Huyên ở đây, ta thấy rất yên tâm.
Ngay khi ta đang trầm tư, Trường Hinh cười hì hì xáp lại, "Ta chán gần chết, biểu tỷ kể chuyện cười cho ta nghe đi."
Nha đầu kia luôn bị nhốt tại thâm cung, khi xưa mỗi lần ta đi thăm nàng, không phải quấn quít bảo ta kể chuyện bên ngoài cho nghe thì ép ta chọc cười, vô hình chung đã thành thói quen.
Ta cười đáp ứng: "Tốt, ta đây sẽ kể một chuyện cười, các ngươi nghe sẽ thích."
"Ta cũng muốn nghe, ta cũng muốn nghe!" Lâu Ý Ý cũng nhào vô giúp vui.
Ta đằng hắng: "Trước khi kể, các ngươi cười mấy tiếng cho ta nghe xem."
"Ha ha ha..."
"Không đủ lớn, cười lại."
"Ha ha ha ha..."
Ta hé miệng cười trộm: "Tốt lắm, ta đã kể xong, cám ơn."
"A?" Lâu Ý Ý mở lớn miệng, "Nhưng ngươi chưa nói gì?"
"Các ngươi không phải muốn cười sao, ta đã khiến các ngươi mở miệng cười, còn không phải hết, dù sao kết quả cũng giống nhau."
Các nàng hoàn toàn không nói gì.
"Ha ha ha..." Lâu Huyên đi tới, "Nhiễm Nhiễm ngoan của ta, nàng thật nghịch ngợm."
Ta trợn mắt, không để ý tới hắn, cố ý lảng sang chuyện khác, "Tôn Nhược Sắc, ngươi không phải thích đi Phúc Hưng Trà Lâu nghe kể chuyện sao, đã nghe nhiều vậy rồi thì cũng nên giúp mọi người giải sầu."
"Đúng vậy, Tôn Nhược Sắc ngươi nói mau, nói mau." Lương Gia ồn ào.
Tôn Nhược Sắc không chịu nổi nhiệt tình của mọi người lập tức kể chuyện một đại hán bỏ vợ tuyệt tình tuyệt nghĩa sinh động như thật, muốn bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích, hoàn toàn không thua kém tiên sinh kể chuyện. Nhưng Lương Gia lại không hài lòng, nàng khinh thường nói: "Bỏ vợ gì chứ, kể chuyện phải có trình độ, đến đây, ta kể một chuyện ma ngày xưa cho các ngươi nghe."
"Đừng kể chuyện ma quỷ, dọa người!" Lâu Ý Ý hét chói tai.
Ta với Lương Gia trăm miệng một lời: "Không muốn nghe ngồi sang một bên đi."
Lâu Ý Ý chớp chớp mắt: "... Vậy... Vậy ta nghe."
Chuyện ma mị được Lương Gia kể vô cùng phấn khích, không chỉ có ta, Trường Hinh, Tôn Nhược Sắc và Lâu Ý Ý đều không tự giác ôm hai tay run run, giống như ma quỷ trong truyện thật sự nhảy ra ăn thịt người. Chờ Lương Gia nói xong, chúng ta đã thốt không nên lời.
"Thế nào, dọa người đi." Lương Gia thực tự hào, "Bây giờ trời tối đến mức xòe tay ra không thấy ngón, rất thích hợp để kể chuyện ma, trò cười kia của Tô Nhiễm ngươi chỉ dành cho đám con nít."
Ta nghe xong không phục lắm, vì thế xung phong kể một chuyện khủng bố hơn.
Chắc vì ảnh hưởng của không khí bên này, có mấy nữ tử dứt khoát cự tuyệt lực hấp dẫn của soái ca, nhào qua giúp vui. Lương Gia kể xong, đội ngũ chúng ta lớn mạnh hơn nhiều, từ năm người ban đầu tăng lên hai mươi. Ta bị hai mươi người này vây quanh, nhìn các nàng vẻ mặt chờ mong, cảm thấy rất tự hào.
"Ta sẽ bắt đầu, các ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt, nhát gan thì tự giác bịt tai lại." Ta mở miệng, "Vào một đêm... trời tối đen như mực... Gió thổi vù vù... Bỗng nhiên ——" Ta bỗng lớn giọng hơn để các nàng hoảng sợ.
"A ——" Trường Hinh cơ hồ bổ nhào cả người vào thân ta.
"Ha ha ha ha..." Ta cười chảy nước mắt, "Xem ngươi sợ chưa kìa, ta còn chưa nói gì."
Chẳng qua là ta dùng giọng điệu hơi mơ hồ, thanh âm mông lung, tạo bầu không khí khủng bố, tiểu nha đầu này quả nhiên bị lừa ngay.
Đang còn đắc ý, ta bỗng thấy lạnh lưng, nhìn lại thấy Lâu Huyên đang nhìn ta cười hì hì, cách đó không xa Tần Lãng cũng vậy, tươi cười hiếm có. Ngoại trừ bọn họ, Diệp Khuynh Thiên với nhóm kiếm khách mỹ nữ của nàng lại nổi giận đùng đùng, trừng mắt với ta. Thất phu vô tội hoài bích có tội. Xem ra nếu muốn giữ khoảng cách với Diệp Khuynh Thiên, đầu tiên ta phải làm rõ quan hệ với Lâu Huyên. Vì thế ta không nhìn Lâu Huyên, quay đầu tiếp tục tán gẫu.
"Đây gọi là chuyện ma quỷ gì chứ, ta cũng sẽ kể!" Tôn Nhược Sắc khinh thường.
Ta nói: "Được, có bản lĩnh, ngươi cũng khiến chúng ta sợ tới mức hét chói tai đi!"
"Kể thì kể, ai sợ ai."
Tôn Nhược Sắc này cũng thật xấu tính, kỹ xảo ta đã dùng qua, nàng dám xài lại không chút thay đổi: Vào một đêm... trời tối đen như mực... Bỗng nhiên —— "
Bỗng nhiên, toàn bộ nến trong đại sảnh đều tắt, một mảnh tối đen."A ——" Trong phòng tràn ngập tiếng thét chói tai.
Lúc này ta tưởng Tôn Nhược Sắc thật có bản lĩnh, có thể tắt hết nến, quả nhiên tạo bầu không khí mới, ngay cả người thông minh như ta cũng xém bị nàng gạt. Nhưng nháy mắt ta lập tức thay đổi suy nghĩ, hình như tình huống có vẻ không ổn, Tôn Nhược Sắc không phải ba đầu sáu tay, sao có thể nháy mắt tắt hết nến trong sảnh?
"Không hay, là Thệ Huyết Hồng Nhan!" Lâu Huyên kêu to, "Mau, thắp đèn!"
"A —— "
"A —— "
"..."
Tiếng thét chói tai liên tiếp.
Vừa nghe Thệ Huyết Hồng Nhan đến, mọi người đều rối rắm, chạy tán loạn trong phòng. Tiếng bước chân hỗn độn hòa lẫn tiếng va chạm.
"Mọi người đừng hoảng hốt, tất cả ngồi yên, đừng lộn xộn." Lâu Huyên tận lực xoa dịu sự sợ hãi.
Nhưng tại thời khắc này, lời soái ca cũng không ăn thua, mọi người vẫn nháo nhào. Trong phòng thật sự quá tối, căn bản không nhìn thấy bong người, chỉ có từng đợt ồn ào. Tim ta muốn vọt khỏi lồng ngực, lúc này có người chụp vai ta.
"A —— "
"Đừng sợ, là ta." Lâu Huyên nói, "Là nàng, Nhiễm Nhiễm?"
Ta liều lĩnh bổ nhào vào lòng hắn, hai tay gắt gao ôm cổ hắn.
Lâu Huyên cũng ôm chặt ta, hắn nói: "Đừng sợ đừng sợ, không sao rồi."
Một ngọn nến được thắp lên, hai ngọn, ba ngọn... Trong đại sảnh đã sáng sủa lại.
"Nhiễm Nhiễm, các ngươi..." Lương Gia chỉ vào ta, trợn mắt há mồm.
Mọi người cũng trợn mắt há mồm, Diệp Khuynh Thiên suýt lọt tròng ra ngoài. Bởi vì ta và Lâu Huyên đang ôm nhau thật chặt, tư thế muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.
"Không phải như thế, không phải như thế, các ngươi nghĩ sai rồi." Ta mau chóng giãy ra khỏi người Lâu Huyên. Thật đáng giận là hắn còn cố ý ôm chặt hơn, hại ta có miệng khó mở lời. Ta thật vất vả mới đẩy hắn ra được.
Tô Nam cười không chút giấu diếm: "Thập nha đầu, ngươi đừng giải thích, càng bôi càng đen."
"Ngươi câm đi!"
Trong lúc vô ý nhìn sang Tần Lãng, không thấy hắn có biểu tình gì khác ngoài việc gật gật đầu với ta.
"Mọi người vẫn ổn." Tần Đào rất bình tĩnh, "Có ai bị thương không?"
Ta quét khắp đại sảnh, không phát hiện có ai nằm trên mặt đất. Vừa rồi bọn Tần Đào thắp đèn rất nhanh, Thệ Huyết Hồng Nhan hẳn chưa kịp làm gì.
"Dường như... Mọi người không sao." Sở Tức Trữ thở phào nhẹ nhõm.
"Không đúng!" Lâu Huyên nhìn chằm chằm một nữ tử áo đỏ ngồi trên ghế, "Nàng đã chết!"
Tần Lãng lập tức đi qua vỗ vỗ vai nàng: "Cô nương..."
Tay hắn vừa chạm đến nữ tử, chỉ nghe phịch một tiếng, nàng kia ngã xuống đất thay cho câu trả lời.
"A ——" Có ai đó thét lên.
Ta hít một hơi lạnh, che miệng lại. Tại sao có thể như vậy, thời gian ngắn như vậy, sao... sao có thể...
Tần Lãng kiểm tra hơi thở, lắc đầu: "Đã tắt thở. Sao ngươi nghĩ nàng đã chết?"
"Dưới tình huống này, mọi người đều chưa hoàn hồn, còn sợ hãi, chỉ có mình nàng rất trấn tĩnh. Cho nên ta cẩn thận quan sát, phát hiện nàng không có phản ứng gì khác. Điều này chứng minh nàng đã trúng độc thủ." Lâu Huyên bình tĩnh giải thích.
Ta bất giác ngắm hắn, Lâu Huyên thật không đơn giản, lúc ôm ta cũng có tinh lực chú ý nhất cử nhất động của người khác, nhân tài a.
"Tốc độ thật nhanh!" Tần Đào nhíu mày.
Tô Nam đi qua kiểm tra thi thể, "Đúng vậy, là Thệ Huyết Hồng Nhan làm. Nhưng ta không rõ, vừa rồi thắp đèn trong nháy mắt, ta cũng không thấy ai tiến vào, hơn nữa cửa sổ đến bây giờ vẫn đóng..."
"Chẳng lẽ Thệ Huyết Hồng Nhan tiến vào giết người còn nhân tiện đóng cửa?" Lương Gia mở miệng khiến mọi ánh mắt hèn mọn khắp bốn phương tám hướng dồn hết lên người nàng.
Tần Lãng nói: "Xác thực không ai vào, điều này chứng tỏ —— Thệ Huyết Hồng Nhan đang ở đây!"
"A? Không không... Không thể nào?" Ta khờ ra.
Lâu Huyên lớn tiếng: "Tần huynh nói đúng, Thệ Huyết Hồng Nhan đang ở đây."
Mọi người nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ trước kết luận này. Người nhát gan thậm chí lui đến góc tường, không dám tiếp xúc với bất kì ai, sợ Thệ Huyết Hồng Nhan đang đứng ngay bên cạnh.
Diệp Khuynh Thiên rất biết cách nắm chắc cơ hội này, nàng nép vào Lâu Huyên: "Lâu công tử, người nói thật chăng, Thệ Huyết Hồng Nhan bà ta... Bà ta thật sự ở đây?"
Thực làm ra vẻ, hình dáng kiêu ngạo muốn ăn tươi nuốt sống ta lúc nãy đâu rồi? Trước mặt ta là con hổ hung ác, trước mặt Lâu Huyên chính là cừu nhỏ dịu ngoan. Nữ nhân này cứ diễn được là diễn!
Lâu Huyên cũng không cự tuyệt Diệp Khuynh Thiên nhuyễn ngọc ôn hương, ánh mắt hắn rảo qua từng người trong phòng, cuối cùng rơi xuống người ta.
Hắn cong môi: "Nhiễm Nhiễm, nếu ta nói ta biết ai là Thệ Huyết Hồng Nhan, nàng tin không?"
"Ngươi có biết hay không đâu liên quan tới ta!" Ta tức giận, bỗng nhiên đầu óc hoạt động, cả kinh nói, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sẽ không nói ta chính là Thệ Huyết Hồng Nhan chứ?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người đang đứng cạnh ta lui về sau vài bước, tạo thành một vòng trống xung quanh. Thấy các nàng dùng ánh mắt cảnh giác nhìn ta, ta dở khóc dở cười.
Lâu Huyên vẫn hé miệng cười khẽ như cũ: "Nhiễm Nhiễm, đương nhiên không phải, sao nàng có thể là Thệ Huyết Hồng Nhan."
Lúc này tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm.
Trong sạch, ta rốt cục trong sạch, thật không dễ dàng.
"Đừng khiến người ta mất hứng, biết thì nói đi." Ta nói.
Lâu Huyên gian hề hề: "Nếu ta nói đúng, nàng hôn ta một cái nha? Coi như là thưởng."
"Quên đi, đừng cò kè mặc cả, ngươi có nói hay không!"
Tô Nam cũng rất ngạc nhiên: "Lâu Huyên, ngươi đừng ghẹo nàng, nói mau, xem người ngươi đoán có giống ta không."
Thì ra Tô Nam cũng đoán được?
"Đúng vậy, có lẽ người ngươi đoán cũng là một với ta." Tần Lãng nói.
Ông trời của ta, bọn họ đều biết đáp án?
"Ha ha, không vội," Lâu Huyên giữ tay Diệp Khuynh Thiên, nhẹ giọng ân cần thăm hỏi, "Diệp cô nương, vừa rồi không làm cô sợ chứ?"
Mọi người cười ngất. Ta tức giận nghiến răng, giờ là lúc nào rồi mà hắn còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình.
Diệp Khuynh Thiên đỏ mặt: "Không có gì, hiện tại tốt hơn nhiều."
Gian phu dâm phụ, tằng tịu với nhau bằng môi... Ta thầm mắng bọn họ một trăm lần, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe. Lâu Huyên thật khiến người ta mất hứng!
"Tốt hơn nhiều? Ngươi mới hút máu người, chỉ sợ còn chưa tiêu, đúng không?" Lâu Huyên nhíu mày, chữ “đúng không” cuối cùng hơi cao giọng, tràn ngập từ tính, điển hình cho âm điệu soái ca. Nếu đổi lại là lúc bình thường, sẽ rất mê hoặc nhưng hiện tại thì...
Tác giả :
Vân Gia