Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký
Chương 38: Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì
Ba năm trước đây, Y Tiên Cốc? Ta được Lâu Huyên nhắc nhở, dùng sức nhớ lại.
Ba năm trước đây ta trúng độc, bị sư phụ, sư nương đưa đến Y Tiên Cốc, sau đó Tố Nữ giúp ta giải độc, U Chỉ chăm sóc ta... Chuyện trúng độc khiến ta khắc cốt ghi tâm, đời này khó quên. Nhưng liên quan gì đến Lâu Huyên, vô duyên vô cớ hắn hỏi ta làm gì?
"Nghĩ ra chưa, Nhiễm Nhiễm?" Lâu Huyên thâm tình nhìn ta, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Ta đã thấy Lâu Huyên lạnh như băng, Lâu Huyên mặt dày, miệng lưỡi trơn tru, dáng vẻ hiện tại của hắn thật xa lạ, hoàn toàn thành một người khác. Ta từ chối, rút người ra khỏi tay hắn, nói: "Ba năm trước đây ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc đó ta còn chưa biết ngươi."
Trong ấn tượng, lần đầu tiên ta gặp Lâu Huyên chính là lần độc chết ngựa của hắn.
Hắn ngạc nhiên, ánh mắt thất thần, có chút khó hiểu, cũng có chút đau lòng: "Nàng thật sự không nhớ?"
"Không phải không nhớ, thật sự không hề có gì." Ta cường điệu.
"Lúc nàng trúng độc, dung nhan bị hủy, không xinh đẹp như bây giờ, cũng không phản ứng chậm như bây giờ." Lâu Huyên thì thào xong, hình như tự nói cho hắn nghe, "Nhiễm Nhiễm, có phải nàng trúng độc đầu óc hỏng hết rồi không."
Vừa rồi còn thâm tình vô hạn, ta sao cũng không ngờ hắn bỗng buông ra một câu như vậy, nhất thời nổi giận: "Ngươi mới đầu óc hỏng hết, sao lại mắng chửi người ta."
Lâu Huyên buồn cười, vòng hai tay, xoay người nhìn trời, tiếp tục nói: "Ba năm trước, ta còn không biết tên nàng, lần đó gặp nhau dưới chân núi Thục Sơn, ta cũng không nhận ra. Nhiễm Nhiễm, có phải nàng đang trả thù ta vì ta không nhận ra nàng trước hay không?"
"A?" Ta sửng sốt.
Hắn chưa để ta có cơ hội trả lời đã nói tiếp: "Mãi cho đến khi gặp mặt ở Phương Vũ Các, trong lúc vô tình ta ngửi được mùi thuốc trên người nàng, rất quen thuộc, ta cơ hồ khẳng định ba năm trước đây chính là nàng. Cho nên ta cố ý kiếm cớ lấy thuốc trên người nàng. Quả nhiên, ta phát hiện đó là Vãn Hương Đan do Tố Nữ đặc chế, lúc ở Y Tiên Cốc Tố Nữ đưa cho nàng, đúng không?"
"Ngươi cố ý?" Ta nổi trận lôi đình, "Biết là thuốc cứu mạng của ta ngươi còn lấy đi, ngươi muốn hại chết ta!"
"Tố Nữ từng nói Vãn Hương Đan không giải hết độc của ngươi, biết vì sao ngực của nàng không đau nữa không? Ngày ấy khi vận công giúp nàng, ta phát hiện độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng nữa rồi, bên ngoài tuy không đau nhưng..."
"Ngươi... Ngươi đã biết mà không nói, ngươi rốt cuộc là loại người nào?" Ta nóng nảy.
Lâu Huyên xoay người: "Nhiễm Nhiễm, đừng lo không nhớ ra được, chỉ cần bây giờ nàng biết ta là ai. Tin ta, ta nhất định chữa khỏi cho nàng. Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình."
Ta không nghe được gì hết, trong đầu cứ không ngừng quanh quẩn câu nói kia của hắn: "Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình".
Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta không nhớ gì cả, xem ra Lâu Huyên không nói dối. Ta dùng sức nhớ lại, mông lung cảm giác trong đầu xuất hiện hình ảnh một nam tử áo trắng, rất mơ hồ. Ta cố nhìn rõ mặt hắn. Nhưng bỗng đau đầu vô cùng, ta càng nghĩ, đầu lại càng đau, trời đất xoay chuyển, trước mặt tối sầm.
"Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, Nhiễm Nhiễm!" Có người vỗ vỗ mặt ta.
Ta muốn mở mắt nhưng mí mắt thật nặng nề, không mở ra được. Trong đầu dường như có gì đang xoay chuyển làm ta choáng váng, hơi khôi phục chút ý thức lại mơ hồ, mơ hồ nghe thấy có người kêu tên ta, hình như là Dao Băng sư tỷ.
Khi ta lại tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mặt của Dao Băng sư tỷ và U Chỉ. U Chỉ thấy ta tỉnh lại, rất là vui vẻ: "Bạch Thuật cuối cùng ngươi đã tỉnh, ba ngày nay làm ta với Dao Băng sợ hãi."
"Ba ngày?"
Dao Băng sư tỷ gật đầu: "Không phải đã ba ngày rồi sao! Lâu Huyên nhà các ngươi thật phúc hậu, sau khi ngươi té xỉu, hắn tự ôm ngươi về khách sạn, chậc chậc, cũng là hắn tự ôm ngươi lên núi Mang Sơn..."
"Ngươi nói nơi này là Mang Sơn?" Ta kinh ngạc, nhìn khắp bốn phía, quả nhiên không phải là bài trí trong khách sạn Phong Vân.
Ta không tài nào nhớ nổi ngày ấy sau khi té xỉu đã xảy ra chuyện gì, hình như mình đã hôn mê. Nhớ tới lời nói khó hiểu của Lâu Huyên, ta nhịn không được lại cố vắt óc nhớ lại, một hồi sau đầu lại bắt đầu đau.
Ta giữ chặt góc áo U Chỉ: "U Chỉ, ba năm trước đây ta ở Y Tiên Cốc có phải phát sinh chuyện gì không, vì sao có một số việc ta không nhớ ra?"
U Chỉ thở dài: "Bạch Thuật, chuyện trước kia đừng cố nhớ, đã quên thì quên đi, nhìn ngươi bây giờ đi."
"Nhưng —— "
"Nhiễm Nhiễm, nghe lời U Chỉ, đừng nghĩ nhiều." Dao Băng sư tỷ yêu thương giúp ta vén mớ tóc hỗn độn ra sau.
Dao Băng sư tỷ vốn không tim không phổi, đây là lần thứ hai ta chứng kiến biểu tình này của nàng. Lần đầu tiên là lúc ta trúng độc ba năm trước đây. Nghĩ đến chữ "ba năm trước", ta lại muốn hồi tưởng lại một đoạn ký ức đã quên lãng kia nhưng ta không dám. Chỉ cần ta cố nhớ, đầu lại đau.
Có lẽ U Chỉ nói đúng, đã quên thì quên đi. Lâu Huyên cũng nói đừng lo không nhớ ra, chỉ cần hiện tại ta biết hắn là ai. Tim ta đập mạnh, hắn cũng nói nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình. Nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình...
"Nhiễm Nhiễm, ngươi không sao chứ, sao mặt hồng như vậy?" Dao Băng sư tỷ kêu to.
Mặt ta càng nóng, nhỏ giọng nói thầm: "Không có gì, ta không sao."
"A, càng ngày càng đỏ! Không phải độc phát chứ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? U Chỉ ngươi mau bắt mạch, ta đáp ứng Tô Nam sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng chết tại đây, ta rất mất mặt!" Lời Dao Băng sư tỷ vừa ra khỏi miệng, ta rất muốn bóp chết nàng.
U Chỉ bật cười, nàng học y, đương nhiên biết ta không phát độc. Không giống Dao Băng sư tỷ, vừa hơi bất thường một chút lập tức cường điệu chết người. Tô Nam thật không chọn sai người, hắn với nữ thần bát quái như nhau, thần kinh như nhau, tuyệt phối! Ta lo đại viện tướng phủ tương lai sẽ bị bọn họ tháo dỡ một ngày nào đó.
Qua giờ cơm trưa, Tĩnh Từ sư thái và Lâu Ý Ý đến thăm ta, hàn huyên vài câu, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày đó trước khi Lâu Huyên đưa ta về khách sạn đã giúp ta đeo mặt nạ lại nên hiện tại ta vẫn mang thân phận Bạch Thuật. Lâu Ý Ý tha hồ phát huy sức tưởng tượng của nàng, lôi kéo tay ta hỏi han vì sao chuyện ta té xỉu lại nghiêm trọng như vậy.
Bởi vì lúc ấy mọi người đều thấy Lâu Huyên ôm ta vào khách sạn, Lâu Ý Ý cứ hỏi ta: "Bạch Thuật, có phải đại ca của ta đánh ngươi choáng váng hay không?"
Ta há miệng, cằm cơ hồ trật khớp, không còn gì để nói. Không phải ta không tính nói mà thật không biết trả lời thế nào. Lâu Ý Ý hình như không tin tưởng đại ca của mình, ta rất muốn hỏi Lâu Huyên đang yên đang lành đánh ta choáng váng làm gì.
Lâu Ý Ý cũng nghĩ đến thắc mắc đó, ta còn chưa mở miệng, nàng đã nói: "Ngày đó, đại ca ta chính miệng thừa nhận hắn là vị hôn phu của ngươi. Ta nghĩ hắn đánh ngươi đương nhiên là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cũng không biết hắn ôm ngươi từ Phiêu Miểu Phường về khách sạn, thật là có tính toán!"
"Ta..." Ta đành gục đầu, giả bộ bất tỉnh.
Ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâu Ý Ý, thậm chí ta hoài nghi, nói thêm một câu với nàng như vậy có làm ta chết sớm hơn một ngày hay không. Thà tin là có còn hơn, ta vờ té xỉu quên đi.
Lâu Ý Ý ngồi một bên lay lay tay ta: "U Chỉ ngươi mau tới, Bạch Thuật lại hôn mê."
Kêu nửa ngày không ai để ý, nàng lầm bầm lầu bầu: "Cha nói té xỉu nên ấn huyệt nhân trung, đúng, ấn huyệt nhân trung!"
Ta nghĩ nàng chỉ nói, nào biết nàng làm thật, véo một phát lên huyệt nhân trung của ta. Ta cắn răng gần chết không dám kêu ra tiếng. Nhìn không được Lâu Ý Ý nhu nhược lại mạnh như vậy, đau đến mức sau đó ta mất hết tri giác, cả người choáng váng mơ hồ.
Trước khi hôn mê ta xác định, lần này ta bị vậy tuyệt đối là do Lâu Ý Ý nhéo.
Sau ta phun một đống mật vàng về phía Dao Băng sư tỷ và U Chỉ, các nàng thiếu chút nữa cười rút gân. Dao Băng sư tỷ còn nói không ngờ Lâu Huyên nghiêm trang lại có một muội muội vượt rào như thế. Ta tính phản bác Lâu Huyên như vậy cũng có thể nói là nghiêm trang? Mặt hắn không biết dày bao nhiêu đâu, phỏng chừng lấy xẻng xắn xuống còn không suy suyển.
Bị nữ thần giễu cợt, trong lòng ta rất buồn bực nhưng vẫn quyết định nể mặt thất tẩu tương lai này, không so đo với nàng. Ta một mình chạy đến hậu sơn. Đó là một đêm rất đẹp, trời đầy sao lấp lánh, chiếu rọi trong đêm, dường như đã từng thấy qua.
Mới đi mới đoạn ngắn, ta kinh hỉ phát hiện nơi này có một hồ nước. Tuy không lớn nhưng bóng sao đầy trời phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, tạo thành những vòng gợn sóng, ánh sáng lung linh như nước đang nhảy múa, càng làm ánh sao lung linh.
Tâm tình ta tốt hẳn lên, gỡ mặt nạ xuống, hai tay vóc nước rửa mặt, nhất thời cảm giác sảng khoái truyền khắp người. Vốn định thừa dịp tối trời tắm rửa một chút, chợt nghe trong rừng có động tĩnh càng ngày càng gần, khẳng định là có người đang đến. Ta không kịp mang mặt nạ, rút khăn lụa luôn mang theo bên người phủ lên mặt.
Động tác vừa xong, lập tức có hai bóng người vọt đến trước mặt, tên thấp nói với tên cao: "Lão đại, ngươi xem, là nữ nhân che mặt, quả nhiên là Diệp Khuynh Thiên."
Ta rất muốn nói ta không phải Diệp Khuynh Thiên, bọn họ không cho ta cơ hội phản bác, không biết ai đột nhiên biến ta thành cục bột, thân thể bắt đầu lắc lư. Chút ý thức còn sót lại nói cho ta biết, ta hẳn nên tung Thất Lý Hương làm bọn họ hôn mê nhưng lúc ta đào bới trong tay áo mới phát hiện, sau khi hôn mê U Chỉ đổi quần áo cho ta, trên người không mang theo độc dược nào hết. Nguy rồi, ta thật sự tự làm bậy, không có việc gì che mặt làm chi, tự dưng gánh tội thay Diệp Khuynh Thiên.
"Mau, đem nàng về." Nam nhân cao lớn hạ lệnh.
Nam nhân thấp bé đi về phía ta, ta nằm trên mặt đất than thở, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ẩm ướt khó chịu. Ta tính kêu cứu nhưng ngay cả sức mở miệng còn không có. Không ai hay ho như ta, một ngày choáng váng ba lượt, hơn nữa nguyên nhân té xỉu lại không giống nhau, nói ra chỉ sợ không có ai tin.
Hiện tại ta là thịt bò trên thớt, chưa kịp lo cho an nguy của mình, bỗng một bóng đen xuất hiện, lạnh lùng nói: "Không được chạm vào nàng!"
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy một bên mặt của người kia, dáng vẻ cương nghị, ánh mắt sáng ngời trong đêm.
Ba năm trước đây ta trúng độc, bị sư phụ, sư nương đưa đến Y Tiên Cốc, sau đó Tố Nữ giúp ta giải độc, U Chỉ chăm sóc ta... Chuyện trúng độc khiến ta khắc cốt ghi tâm, đời này khó quên. Nhưng liên quan gì đến Lâu Huyên, vô duyên vô cớ hắn hỏi ta làm gì?
"Nghĩ ra chưa, Nhiễm Nhiễm?" Lâu Huyên thâm tình nhìn ta, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Ta đã thấy Lâu Huyên lạnh như băng, Lâu Huyên mặt dày, miệng lưỡi trơn tru, dáng vẻ hiện tại của hắn thật xa lạ, hoàn toàn thành một người khác. Ta từ chối, rút người ra khỏi tay hắn, nói: "Ba năm trước đây ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc đó ta còn chưa biết ngươi."
Trong ấn tượng, lần đầu tiên ta gặp Lâu Huyên chính là lần độc chết ngựa của hắn.
Hắn ngạc nhiên, ánh mắt thất thần, có chút khó hiểu, cũng có chút đau lòng: "Nàng thật sự không nhớ?"
"Không phải không nhớ, thật sự không hề có gì." Ta cường điệu.
"Lúc nàng trúng độc, dung nhan bị hủy, không xinh đẹp như bây giờ, cũng không phản ứng chậm như bây giờ." Lâu Huyên thì thào xong, hình như tự nói cho hắn nghe, "Nhiễm Nhiễm, có phải nàng trúng độc đầu óc hỏng hết rồi không."
Vừa rồi còn thâm tình vô hạn, ta sao cũng không ngờ hắn bỗng buông ra một câu như vậy, nhất thời nổi giận: "Ngươi mới đầu óc hỏng hết, sao lại mắng chửi người ta."
Lâu Huyên buồn cười, vòng hai tay, xoay người nhìn trời, tiếp tục nói: "Ba năm trước, ta còn không biết tên nàng, lần đó gặp nhau dưới chân núi Thục Sơn, ta cũng không nhận ra. Nhiễm Nhiễm, có phải nàng đang trả thù ta vì ta không nhận ra nàng trước hay không?"
"A?" Ta sửng sốt.
Hắn chưa để ta có cơ hội trả lời đã nói tiếp: "Mãi cho đến khi gặp mặt ở Phương Vũ Các, trong lúc vô tình ta ngửi được mùi thuốc trên người nàng, rất quen thuộc, ta cơ hồ khẳng định ba năm trước đây chính là nàng. Cho nên ta cố ý kiếm cớ lấy thuốc trên người nàng. Quả nhiên, ta phát hiện đó là Vãn Hương Đan do Tố Nữ đặc chế, lúc ở Y Tiên Cốc Tố Nữ đưa cho nàng, đúng không?"
"Ngươi cố ý?" Ta nổi trận lôi đình, "Biết là thuốc cứu mạng của ta ngươi còn lấy đi, ngươi muốn hại chết ta!"
"Tố Nữ từng nói Vãn Hương Đan không giải hết độc của ngươi, biết vì sao ngực của nàng không đau nữa không? Ngày ấy khi vận công giúp nàng, ta phát hiện độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng nữa rồi, bên ngoài tuy không đau nhưng..."
"Ngươi... Ngươi đã biết mà không nói, ngươi rốt cuộc là loại người nào?" Ta nóng nảy.
Lâu Huyên xoay người: "Nhiễm Nhiễm, đừng lo không nhớ ra được, chỉ cần bây giờ nàng biết ta là ai. Tin ta, ta nhất định chữa khỏi cho nàng. Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình."
Ta không nghe được gì hết, trong đầu cứ không ngừng quanh quẩn câu nói kia của hắn: "Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình".
Ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta không nhớ gì cả, xem ra Lâu Huyên không nói dối. Ta dùng sức nhớ lại, mông lung cảm giác trong đầu xuất hiện hình ảnh một nam tử áo trắng, rất mơ hồ. Ta cố nhìn rõ mặt hắn. Nhưng bỗng đau đầu vô cùng, ta càng nghĩ, đầu lại càng đau, trời đất xoay chuyển, trước mặt tối sầm.
"Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, Nhiễm Nhiễm!" Có người vỗ vỗ mặt ta.
Ta muốn mở mắt nhưng mí mắt thật nặng nề, không mở ra được. Trong đầu dường như có gì đang xoay chuyển làm ta choáng váng, hơi khôi phục chút ý thức lại mơ hồ, mơ hồ nghe thấy có người kêu tên ta, hình như là Dao Băng sư tỷ.
Khi ta lại tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy mặt của Dao Băng sư tỷ và U Chỉ. U Chỉ thấy ta tỉnh lại, rất là vui vẻ: "Bạch Thuật cuối cùng ngươi đã tỉnh, ba ngày nay làm ta với Dao Băng sợ hãi."
"Ba ngày?"
Dao Băng sư tỷ gật đầu: "Không phải đã ba ngày rồi sao! Lâu Huyên nhà các ngươi thật phúc hậu, sau khi ngươi té xỉu, hắn tự ôm ngươi về khách sạn, chậc chậc, cũng là hắn tự ôm ngươi lên núi Mang Sơn..."
"Ngươi nói nơi này là Mang Sơn?" Ta kinh ngạc, nhìn khắp bốn phía, quả nhiên không phải là bài trí trong khách sạn Phong Vân.
Ta không tài nào nhớ nổi ngày ấy sau khi té xỉu đã xảy ra chuyện gì, hình như mình đã hôn mê. Nhớ tới lời nói khó hiểu của Lâu Huyên, ta nhịn không được lại cố vắt óc nhớ lại, một hồi sau đầu lại bắt đầu đau.
Ta giữ chặt góc áo U Chỉ: "U Chỉ, ba năm trước đây ta ở Y Tiên Cốc có phải phát sinh chuyện gì không, vì sao có một số việc ta không nhớ ra?"
U Chỉ thở dài: "Bạch Thuật, chuyện trước kia đừng cố nhớ, đã quên thì quên đi, nhìn ngươi bây giờ đi."
"Nhưng —— "
"Nhiễm Nhiễm, nghe lời U Chỉ, đừng nghĩ nhiều." Dao Băng sư tỷ yêu thương giúp ta vén mớ tóc hỗn độn ra sau.
Dao Băng sư tỷ vốn không tim không phổi, đây là lần thứ hai ta chứng kiến biểu tình này của nàng. Lần đầu tiên là lúc ta trúng độc ba năm trước đây. Nghĩ đến chữ "ba năm trước", ta lại muốn hồi tưởng lại một đoạn ký ức đã quên lãng kia nhưng ta không dám. Chỉ cần ta cố nhớ, đầu lại đau.
Có lẽ U Chỉ nói đúng, đã quên thì quên đi. Lâu Huyên cũng nói đừng lo không nhớ ra, chỉ cần hiện tại ta biết hắn là ai. Tim ta đập mạnh, hắn cũng nói nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình. Nếu ta có chuyện gì, hắn cũng sẽ không sống một mình...
"Nhiễm Nhiễm, ngươi không sao chứ, sao mặt hồng như vậy?" Dao Băng sư tỷ kêu to.
Mặt ta càng nóng, nhỏ giọng nói thầm: "Không có gì, ta không sao."
"A, càng ngày càng đỏ! Không phải độc phát chứ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? U Chỉ ngươi mau bắt mạch, ta đáp ứng Tô Nam sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nếu nàng chết tại đây, ta rất mất mặt!" Lời Dao Băng sư tỷ vừa ra khỏi miệng, ta rất muốn bóp chết nàng.
U Chỉ bật cười, nàng học y, đương nhiên biết ta không phát độc. Không giống Dao Băng sư tỷ, vừa hơi bất thường một chút lập tức cường điệu chết người. Tô Nam thật không chọn sai người, hắn với nữ thần bát quái như nhau, thần kinh như nhau, tuyệt phối! Ta lo đại viện tướng phủ tương lai sẽ bị bọn họ tháo dỡ một ngày nào đó.
Qua giờ cơm trưa, Tĩnh Từ sư thái và Lâu Ý Ý đến thăm ta, hàn huyên vài câu, bảo ta nghỉ ngơi cho tốt.
Ngày đó trước khi Lâu Huyên đưa ta về khách sạn đã giúp ta đeo mặt nạ lại nên hiện tại ta vẫn mang thân phận Bạch Thuật. Lâu Ý Ý tha hồ phát huy sức tưởng tượng của nàng, lôi kéo tay ta hỏi han vì sao chuyện ta té xỉu lại nghiêm trọng như vậy.
Bởi vì lúc ấy mọi người đều thấy Lâu Huyên ôm ta vào khách sạn, Lâu Ý Ý cứ hỏi ta: "Bạch Thuật, có phải đại ca của ta đánh ngươi choáng váng hay không?"
Ta há miệng, cằm cơ hồ trật khớp, không còn gì để nói. Không phải ta không tính nói mà thật không biết trả lời thế nào. Lâu Ý Ý hình như không tin tưởng đại ca của mình, ta rất muốn hỏi Lâu Huyên đang yên đang lành đánh ta choáng váng làm gì.
Lâu Ý Ý cũng nghĩ đến thắc mắc đó, ta còn chưa mở miệng, nàng đã nói: "Ngày đó, đại ca ta chính miệng thừa nhận hắn là vị hôn phu của ngươi. Ta nghĩ hắn đánh ngươi đương nhiên là muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cũng không biết hắn ôm ngươi từ Phiêu Miểu Phường về khách sạn, thật là có tính toán!"
"Ta..." Ta đành gục đầu, giả bộ bất tỉnh.
Ta tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâu Ý Ý, thậm chí ta hoài nghi, nói thêm một câu với nàng như vậy có làm ta chết sớm hơn một ngày hay không. Thà tin là có còn hơn, ta vờ té xỉu quên đi.
Lâu Ý Ý ngồi một bên lay lay tay ta: "U Chỉ ngươi mau tới, Bạch Thuật lại hôn mê."
Kêu nửa ngày không ai để ý, nàng lầm bầm lầu bầu: "Cha nói té xỉu nên ấn huyệt nhân trung, đúng, ấn huyệt nhân trung!"
Ta nghĩ nàng chỉ nói, nào biết nàng làm thật, véo một phát lên huyệt nhân trung của ta. Ta cắn răng gần chết không dám kêu ra tiếng. Nhìn không được Lâu Ý Ý nhu nhược lại mạnh như vậy, đau đến mức sau đó ta mất hết tri giác, cả người choáng váng mơ hồ.
Trước khi hôn mê ta xác định, lần này ta bị vậy tuyệt đối là do Lâu Ý Ý nhéo.
Sau ta phun một đống mật vàng về phía Dao Băng sư tỷ và U Chỉ, các nàng thiếu chút nữa cười rút gân. Dao Băng sư tỷ còn nói không ngờ Lâu Huyên nghiêm trang lại có một muội muội vượt rào như thế. Ta tính phản bác Lâu Huyên như vậy cũng có thể nói là nghiêm trang? Mặt hắn không biết dày bao nhiêu đâu, phỏng chừng lấy xẻng xắn xuống còn không suy suyển.
Bị nữ thần giễu cợt, trong lòng ta rất buồn bực nhưng vẫn quyết định nể mặt thất tẩu tương lai này, không so đo với nàng. Ta một mình chạy đến hậu sơn. Đó là một đêm rất đẹp, trời đầy sao lấp lánh, chiếu rọi trong đêm, dường như đã từng thấy qua.
Mới đi mới đoạn ngắn, ta kinh hỉ phát hiện nơi này có một hồ nước. Tuy không lớn nhưng bóng sao đầy trời phản chiếu trên mặt nước, gió nhẹ thổi qua, tạo thành những vòng gợn sóng, ánh sáng lung linh như nước đang nhảy múa, càng làm ánh sao lung linh.
Tâm tình ta tốt hẳn lên, gỡ mặt nạ xuống, hai tay vóc nước rửa mặt, nhất thời cảm giác sảng khoái truyền khắp người. Vốn định thừa dịp tối trời tắm rửa một chút, chợt nghe trong rừng có động tĩnh càng ngày càng gần, khẳng định là có người đang đến. Ta không kịp mang mặt nạ, rút khăn lụa luôn mang theo bên người phủ lên mặt.
Động tác vừa xong, lập tức có hai bóng người vọt đến trước mặt, tên thấp nói với tên cao: "Lão đại, ngươi xem, là nữ nhân che mặt, quả nhiên là Diệp Khuynh Thiên."
Ta rất muốn nói ta không phải Diệp Khuynh Thiên, bọn họ không cho ta cơ hội phản bác, không biết ai đột nhiên biến ta thành cục bột, thân thể bắt đầu lắc lư. Chút ý thức còn sót lại nói cho ta biết, ta hẳn nên tung Thất Lý Hương làm bọn họ hôn mê nhưng lúc ta đào bới trong tay áo mới phát hiện, sau khi hôn mê U Chỉ đổi quần áo cho ta, trên người không mang theo độc dược nào hết. Nguy rồi, ta thật sự tự làm bậy, không có việc gì che mặt làm chi, tự dưng gánh tội thay Diệp Khuynh Thiên.
"Mau, đem nàng về." Nam nhân cao lớn hạ lệnh.
Nam nhân thấp bé đi về phía ta, ta nằm trên mặt đất than thở, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, ẩm ướt khó chịu. Ta tính kêu cứu nhưng ngay cả sức mở miệng còn không có. Không ai hay ho như ta, một ngày choáng váng ba lượt, hơn nữa nguyên nhân té xỉu lại không giống nhau, nói ra chỉ sợ không có ai tin.
Hiện tại ta là thịt bò trên thớt, chưa kịp lo cho an nguy của mình, bỗng một bóng đen xuất hiện, lạnh lùng nói: "Không được chạm vào nàng!"
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy một bên mặt của người kia, dáng vẻ cương nghị, ánh mắt sáng ngời trong đêm.
Tác giả :
Vân Gia