Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng
Chương 5 C5 Đừng Gọi Anh Là Anh Trai (1)
Tác giả: 白框凉太子
Dịch bởi Nhiên~
*
"Anh không muốn làm anh trai em nữa."
Người trước mặt ngậm thuốc lá, đè tôi trong góc tường, ánh trăng êm chịu chiếu xuống, mơ hồ soi sáng gương mặt anh.
Anh nhướn mày, ngón tay khẽ chạm vào nốt ruồi trên khóe mắt tôi.
"Làm bạn gái anh."
"Em không đồng ý cũng phải đồng ý."
1.
Chu Trì Dục là người anh trai mà tôi mặt dày mày dạn nhận.
Hôm ấy, tia nắng cuối cùng của mùa thu vừa vặn trút xuống, anh là người nổi bật nhất trong một đám côn đồ, dưới ánh nhìn của mọi người, tôi bước từng bước tiến đến gần anh, cố gắng làm cho mình trông có vẻ vừa vô tội vừa đáng thương.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt anh phản chiếu những chiếc lá rụng đầy đất.
"Anh... Có thể làm anh trai của em được không?"
Câu này vừa hỏi ra đã dẫn đến một trận tiếng cười đùa.
Trong mắt anh có ý cười chợt lóe lên, giọng nói mang chút khàn khàn đặc thù của thiếu niên.
"Tôi chưa từng chơi trò gia đình."
"Hơn nữa đàn em của tôi đã đủ nhiều rồi."
Tôi lắc đầu, vẫn cố chấp nhìn anh như cũ.
"Không phải làm đại ca, mà là anh có thể làm anh trai của em không?"
"Để báo đáp, em có thể làm bất cứ chuyện gì."
Lúc tôi nói câu này, người bên cạnh liên tục ồ lên, là tôi cố ý nói mập mờ như thế đấy, nhưng Chu Trì Dục vẫn không có gì khác lạ.
"Em gái à."
Anh ngồi xổm người xuống nhìn tôi, ánh sáng xuyên qua tán lá cây loang lổ rơi trên người anh, anh sạch sẽ như thể không thuộc về đám người kia.
"Em sẽ hối hận vì đã đề ra loại điều kiện này với tôi."
2.
Tôi có hối hận hay không thì không biết, nhưng Chu Trì Dục đại khái là hối hận vì đã đồng ý với tôi rồi.
"Làm anh trai của em chính là để đi họp phụ huynh cho em à?"
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giống như là tức đến bật cười.
Tôi ừ một tiếng.
"Người nhà của em đâu?"
"Không biết."
"Em chui ra từ tảng đá à?"
"Mẹ em tái hôn, ba thì không biết giờ đang nằm trên giường của người phụ nữ nào."
"..."
Anh trầm mặc một lát, rồi hình như lầm bầm câu liên quan gì đến mình.
Cuối cùng nhìn xuống quần áo trên người, hỏi tôi anh mặc như vậy liệu có bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện là anh đi họp thay không.
Tôi lắc đầu, không đâu, người đẹp trai dù ăn mặc kiểu gì cũng trông lễ độ hết á.
"Em nói anh là anh trai em."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đường cong nơi cằm của anh rất hoàn mỹ, lúc rũ mắt nhìn tôi lông mi dài buông xuống, anh qua loa đáp một câu.
...
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, tôi đứng trước cửa lớp chờ anh ra, anh là người cuối cùng đi ra.
"Sao anh chậm thế."
Tôi bước lên trước hỏi anh.
Anh nhét giấy khen trong tay cho tôi, xoa xoa gáy.
"Còn không phải là chủ nhiệm lớp em kéo tôi nói một chầu à, một chữ ông đây cũng không muốn nghe."
Tôi thuận tay vò giấy khen lại thành một cục, lúc chuẩn bị ném vào thùng rác thì bị anh kéo tay lại.
Anh nhìn động tác của tôi, nhíu mày.
"Sao lại vứt đi?"
"Dù sao cũng chẳng có người để khoe."
Tầm mắt của chúng tôi giao nhau trên không khí chừng mười mấy giây.
Anh đẩy ngón tay tôi ra, vuốt phẳng lại tờ giấy khen đã bị vò nhăn.
Ánh nắng chiếu rọi, giọng nói của anh trong trẻo du dương.
"Ồ, đứng thứ 9 toàn khối, thật không tồi."
Sau đó anh nhìn tôi, trong đôi mắt hoa đào như hiện rõ sắc màu của lá phong mùa thu.
"Bây giờ em có người để khoe rồi."
"Có anh trai tốt của em."
3.
Tôi cũng không ngờ rằng lần nữa gặp lại Chu Trì Dục là ở trong quán bar.
Trong tiếng ồn ào la lối của bạn học, tôi uống cạn một chai rượu, đột nhiên trông thấy một hình dáng như quen mà lại như xa lạ, thật lâu sau mới nhận ra là Chu Trì Dục.
Hình như anh đã nhìn thấy tôi, nhưng vẫn bất động thanh sắc, ánh sáng xanh đỏ của quán bar chiếu xuống, tôi đang xoắn xuýt xem thiết lập một cô gái ngoan ngoãn của mình có phải sắp sụp đổ rồi không.
"Lâm Tiểu Ngư, cậu có uống được nữa không? Cậu uống thêm ly nữa, tôi cho cậu cả tờ này luôn."
Trên mặt bàn tán loạn ngoại trừ rượu ra còn có một xấp tiền mặt màu đỏ.
Tôi liếc nhìn một cái, quay người mở thêm chai nữa.
Một hơi rót xuống, mùi rượu cay nồng xộc vào sống mũi.
Tôi không nhịn được mà ho khan, rượu tán loạn đổ ra phân nửa, người xung quanh liên tiếp cười ra tiếng.
"Ôi chao, tôi đã nói không được rồi mà."
"Cười chết mất, đứng đầu lớp có phải uống rượu cũng muốn giành hạng nhất không?"
"Tiểu Ngư, tửu lượng cậu tốt thế, sau này ra xã hội giúp lãnh đạo mời rượu phải nhờ cả vào cậu rồi!"
"..."
Tôi che miệng kịch liệt ho khan, nói mình muốn vào nhà vệ sinh, bọn họ rất nhanh dời chủ đề đi, lúc tôi vừa bước được vào toilet là lập tức nôn ra.
Vốc nước lạnh lên rửa mặt, nhìn bản thân trong gương hai mắt đỏ bừng.
Có hơi chật vật.
Nhưng càng chật vật hơn là lúc tôi ra khỏi toilet lại đụng mặt Chu Trì Dục.
Tôi mất mười mấy giây cố gắng suy nghĩ xem nên nói thế nào mới trông giống như một thiếu nữ ngây thơ vừa bước chân vào quán bar, thì anh đã giành nói trước.
"Đi bar cũng có thể thi được thành tích thứ 6 toàn khối à?"
"Là thứ 9."
Ánh sáng trong quán bar mông lung mịt mờ, tôi nhìn chằm chằm vào anh, hôm ấy anh mặc áo khoác đặc thù của mùa thu, ánh sáng như tụ lại thành một mảnh sóng biển cuồn cuộn trong đôi mắt anh.
Chúng tôi đối mặt không bao lâu, bởi vì bạn học của tôi lại gào to tên tôi rồi.
Tôi nhìn qua nhìn lại giữa Chu Trì Dục và bạn học, quay người đi về phía bạn học.
Nhưng tôi vừa ngồi không được bao lâu, thì Chu Trì Dục bỗng xông vào chỗ chúng tôi.
"Ôi ngại quá, tôi là anh trai của Lâm Tiểu Ngư, người nhà con bé không cho nó đến đây chơi đâu, tôi mang con bé đi trước nhé."
Anh kẹp lấy cánh tay tôi, rất khéo léo bịt kín miệng tôi, lôi tôi đi trong ánh mắt khiếp sợ của đám người, tôi không vùng vẫy thắng anh được, chỉ có thể lung tung vơ lấy đống tiền giấy trên bàn nhét vào trong túi.
...
Ánh trăng và gió đêm ngày thu luôn lạnh lẽo và đìu hiu như thế.
Đèn trong quán bar vẫn liên tục lập lòe biến ảo như cũ, không khí lạnh lẽo vẫn vô tình xộc vào khoang mũi.
"Anh làm gì vậy?"
Tôi giương mắt trừng anh, ảo não vì cách làm của anh làm quan hệ giữa tôi và đám bạn kia đi vào đường cùng rồi.
"Em biết em uống bao nhiêu rượu rồi không?"
Anh đút tay vào túi áo khoác, nhàn nhạt hỏi tôi.
"Vậy thì thế nào? Anh thấy em giống như say à?"
Tôi kiễng chân lên để anh nhìn rõ mặt tôi, cho đến khi chạm vào đáy mắt đen kịt của anh, nương theo ánh đèn đường trông thấy hàng mi dài của anh rũ xuống, tôi bỗng nhiên phát hiện có phải mình hơi say rồi không.
Sao anh còn đẹp hơn cả khi trước vậy?
"Uống rượu là để kiểm tiền, hả?"
Anh rất dễ dàng bóc toạc ra con đường kiếm tiền của tôi.
"Đúng vậy."
Đoạn đường ngày đó hình như thật sự rất quạnh quẽ, thế nên tôi có một suy nghĩ rằng cứ chọc thủng hết đi, giả vờ thanh thuần mệt chết đi được, tôi đá đá hòn đá ven đường.
"Em biểu diễn cho bọn họ một đêm uống liền 10 chai, đám phú nhị đại kia thấy em xấu mặt thì sẽ vỗ tay cười cợt, em lấy được tiền, bọn họ lại có trò cười, có gì không tốt chứ."
Gió đêm thổi bay vạt áo anh, ánh mắt của Chu Trì Dục luôn làm cho người ta có một loại ảo giác rằng anh rất dịu dàng, nhưng rõ ràng anh là ngọn gió vô tình nhất trời thu kia mà, chẳng hiểu sao lại có một cặp mắt đào hoa thâm tình đến vậy.