Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng
Chương 10 C10 Đừng Gọi Anh Là Anh Trai (hoàn)
Ba tôi được chuyển từ phòng bệnh bình thường sang phòng VIP.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Tôi gọi điện cho Chu Trì Dục, nói với anh không cần phải làm vậy, tiêu nhiều tiền vì một người như vậy không đáng chút nào.
Anh chỉ qua loa cho có, rồi hỏi tôi tối nay muốn ăn gì.
"..."
"Chu Trì Dục."
"Anh đây."
"Anh đang theo đuổi em à?"
"Ừ."
Giọng nói chứa chút khàn khàn, lại rõ ràng thẳng thắn đến vậy.
"Anh có biết là thật ra anh rất nổi tiếng không."
Tôi hít sâu một hơi, cắn răng nói.
"Anh lái con xe ấy đến đậu dưới lầu công ty em, đồng nghiệp đều đang thảo luận có phải em được bao nuôi không kìa, sếp em còn ra sức nịnh bợ em nữa."
Anh cười khẽ một tiếng, hiển nhiên là rất hài lòng với kết quả này.
"Vậy không phải rất tốt sao."
"Tốt chỗ nào chứ! Anh như vậy khiến em cảm thấy... Tất cả những gì em có, đều là vì anh mà có được."
"Đúng vậy, Lâm Tiểu Ngư, em phải cẩn thận một chút."
Ý cười của anh không giảm, thẳng thắn tính kế cho tôi nghe.
"Anh chính là muốn em không thể sống thiếu anh được."
"..."
Con người Chu Trì Dục nhìn như lạnh nhạt hờ hững, nhưng thật ra sâu trong tim anh có một cỗ bướng bỉnh không chịu thua.
Ngay cả khi theo đuổi tôi, anh cũng như vậy.
Có những lúc tôi nghĩ, nói không chừng anh thật sự nên làm một tên côn đồ lưu lạc đầu đường, sâu trong xương cốt anh tràn ngập lưu manh xấu xa, anh nên trở thành ánh sáng chói mắt nhất trên đường phố tối đen, nên nghênh ngang bất tuân nhặt lấy ống thép, chứ không phải như bây giờ, làm một tên bại hoại có văn hóa nhìn như dịu dàng nho nhã.
Quả thật Chu Trì Dục đã giảm bớt không ít áp lực của ba tôi dành cho tôi, đặc biệt là gần đây bệnh của ông trở nặng thêm, phải vào ICU tận mấy lần, có lẽ cũng đã đến thời khắc cuối cùng rồi.
Tôi đứng ngoài cánh cửa thủy tinh nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên tôi nhìn ông thật kỹ trong suốt mấy năm này, tôi không biết bắt đầu từ lúc nào tóc ông đã bạc trắng cả rồi, thực ra tôi có nghe y tá nói rằng ông không ăn uống được gì.
Tôi biết, những bác sĩ y tá ở tầng lầu này đều không thích tôi lắm.
Bởi vì tôi luôn bỏ ba mình một mình trong phòng bệnh lạnh lẽo, mỗi lần đi thăm ông, cũng chẳng cười được mấy lần.
Mỗi lần bác sĩ nói với tôi về tình hình bệnh tật của ông cũng đều quanh co bảo tôi nên ở cạnh ba mình nhiều hơn, tôi cứ xem như gió thổi bên tai.
Tôi thừa nhận, tôi ít nhiều có tâm lý trả thù trong đó, cho dù ông là một lão già bệnh tình nguy kịch, cho dù ông có cầu xin tôi tha thứ cho ông.
Nhưng mỗi lần tôi muốn mở miệng gọi ông, tiếng ba ấy lại kẹt trong cổ họng, tôi cứ luôn nhớ về đêm mưa hôm ấy, ông và những người đàn bà kia quấn lấy nhau như thế nào.
Tôi cứ luôn nhớ lại ngày xưa ấy, ông nói sẽ đến đón tôi, nhưng cuối cùng lại bỏ quên tôi trước cổng trường không biết bao nhiêu lần, một mình yên lặng đợi đến đêm khuya.
Tôi cứ luôn nhớ lại lúc ông giam tôi trong căn nhà tối đen u ám, rồi vẻ mặt hung tợn như dã thú, gào lên bắt tôi bán đi thứ hạng mà tôi vất vả lắm mới giành được, để cho ông đổi lấy tiền.
...
Ngày mà ba tôi đi, tôi đang ngồi trong phòng họp.
Thật ra tôi trông thấy rồi, là số của bệnh viện gọi đến, mỗi lần bệnh tình của ông nguy kịch thì bệnh viện đều sẽ gọi điện thoại đến báo, hôm ấy tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín, giống như sớm báo cho tôi một dự cảm bất thường.
Nhưng tôi không nhận, bệnh viện gọi cho tôi vài cuộc, tôi đều không nhận, đến cuối cùng lúc 6 giờ chiều, tôi nhận được một tin nhắn.
Đại khái là phải bất đắc dĩ lắm mới dùng đến cách thức nhắn tin để thông báo cho tôi, báo cho tôi ba tôi cấp cứu không có tác dụng nữa, bảo tôi đến nhìn mặt lần cuối.
Đường đến bệnh viện mưa giăng kín lối.
Trên đường lớn còn kẹt xe, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào cần gạt nước gạt qua gạt lại trên kính xe, đèn xe bị nước bóp méo đi hình dáng, những tài xế phía trước liên tục bấm còi.
Tôi đang nghĩ, ông đi thật rồi sao.
Ông chết rồi, chết thật rồi.
Thời niên thiếu, trong những đêm dài, tôi từng nguyền rủa ông đi chết đi vô số lần, bây giờ ông thật sự đã xuống suối vàng như mong ước ngày đó của tôi rồi.
Nhiệt độ lạnh lẽo của nhà xác như cắt vào da thịt tôi, tôi đến nhìn người cha đang đắp vải trắng của mình lần cuối, nét mặt khi chết đi của ông không được bình thản là mấy.
Bác sĩ đứng bên cạnh vỗ vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói chuyện với tôi.
"Lúc ông ấy đi cứ luôn miệng nhắc mãi muốn gặp con gái lần cuối."
"Cho nên rốt cuộc có cái gì.... Dù khi còn sống không hòa giải được, nhưng người cũng đã mất rồi, hà tất gì phải đem theo mãi."
"..."
Cơn mưa đêm hôm ấy thật sự quá lớn.
Tôi ngồi trên hàng ghế dài trước cổng bệnh viện, nhìn nước mưa rơi trên mái hiên, người ở đây ai cũng vội vã cuống cuồng, xe cứu thương gào thét chạy vào, mang xuống một bệnh nhân toàn thân đầy máu, một cậu bé con điên cuồng chạy theo sau họ, tê tâm liệt phế mà gào khóc gọi ba, ba.
Nước mưa làm ướt sũng những hình bóng ấy, màn đêm đày đọa, kéo dài không có ranh giới, tôi cảm thấy hơi lạnh, khẽ rùng mình một cái, nghĩ có lẽ nên về rồi, lại phát hiện mắt mình nhìn chằm chằm vào một nơi quá lâu, đau ê ẩm rồi.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên chạm vào một đôi mắt đen nhánh, rất nhiều năm về trước Chu Trì Dục cũng từng cầm ô che trên đỉnh đầu tôi như vậy, mưa đập trên tán ô, anh cúi đầu an tĩnh nhìn tôi.
Không hề có chút dấu hiệu báo trước, tôi đột ngột nhào về phía anh, anh bị tôi đụng cho lảo đảo một chút, vì đón lấy tôi mà chiếc ô rơi khỏi tay anh, trượt vào trong màn mưa.
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, đã bao lâu rồi tôi chưa từng gào khóc như vậy nhỉ?
Có phải nước mưa chôn giấu đi tiếng khóc của tôi rồi không, tôi chỉ biết anh ôm tôi thật chặt, tôi không cảm nhận được ấm áp, giống như có thứ gì đó dần dần chết đi trong tim tôi.
"Chu Trì Dục, em chỉ còn lại một mình thật rồi, thật rồi, không còn ai nữa, em không còn ai nữa cả, em chỉ còn lại mình em thôi, Chu Trì Dục..."
Tôi gọi tên anh hết lần này đến lượt khác, giống như làm vậy là có thể khát cầu được thứ gì đó, anh không nói chuyện, mặc cho tôi tùy ý phát tiết, gió thu gào thét mà qua, tôi lạnh đến mức run lên một cái.
Anh cởi áo khoác của mình ra choàng lên người tôi, khiến tôi ngẩng đầu lên, để tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Trong đôi mắt anh vẫn như có ánh sáng của hoàng hôn, có sắc thu cuồn cuộn lá bay.
"Đúng, Lâm Tiểu Ngư, chỉ còn lại một mình em thôi."
Đôi mắt tôi làm cách nào cũng không thể mở to nổi, chỉ có thể mờ mịt mà nhìn vào anh, anh dựa trán mình vào trán tôi, nóng rực như thế.
"Nhưng vậy thì sao chứ? Trong giờ khắc này, trong từng giây từng phút này, anh đều đứng ngay trước mặt em."
"Em nói anh sẽ rời bỏ em, đúng, có thể có khả năng đó, anh cũng không biết sẽ có một lúc nào đó đầu óc anh có vấn đề mà bỏ lại em không, nhưng vậy thì thế nào?"
"Bây giờ anh đang đứng ngay trước mặt em mà, bây giờ anh đang thuộc về em mà, không phải sao?"
"Lâm Tiểu Ngư."
"Nếu như có một ngày anh đánh mất em, thì anh vẫn hy vọng hồi ức giữa anh và em sẽ tràn ngập rực rỡ và tươi đẹp."
Hôm đó, rốt cuộc anh đã nói với tôi những gì nhỉ?
Hình như không phải đang an ủi tôi, hình như là những lời mà anh muốn nói với tôi, tôi chỉ biết được hôm ấy tôi ôm lấy anh khóc thật lâu, cổ họng tôi khàn đặc lại, sau đó khóc không nổi nữa, tôi nép trong lòng anh, từ từ ngủ say.
Lúc tỉnh lại phía chân trời đã nổi lên chút ánh sáng nhạt, tôi nằm trên lưng anh, tầm nhìn lắc lư lay động, tôi kéo kéo cổ áo anh, giọng khàn đặc nói chuyện với anh.
"Em chỉ còn lại một mình."
"Tối qua em vừa nói em không phải một mình nữa."
"Em nói thế nào?"
"Em nói em bằng lòng cho anh ở lại bên cạnh em, ở lại cả đời này."
16.
Không khí của ngày cuối năm ngập tràn trên đường phố, tuyết đầu mùa tan ra đầy mặt đất.
Hệ thống sưởi ấm trong xe rất tốt, tôi quay đầu nhìn Chu Trì Dục vừa đậu xe xong.
"Hôm nay em có đẹp không?"
Anh cúi người giúp tôi cởi dây an toàn, thuận tiện hôn tôi một cái.
"Đẹp lắm."
"Ừm, anh nói mẹ anh là giáo viên, em cảm thấy có lẽ bà ấy sẽ thích em thôi, bởi vì cái khí chất này của em từ nhỏ đã khá được thầy cô thích."
Tôi quay một vòng cho anh xem, anh dựa vào cửa xe cười khẽ, rồi đi tới cầm lấy tay tôi.
"Run cái gì? Đừng sợ."
... Quả thật tôi có hơi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cha mẹ của Chu Trì Dục, dựa vào ấn tượng mà khi trước tôi thông qua Chu Trì Dục cảm nhận về họ, tôi cứ luôn cảm thấy họ là một cặp vợ chồng vừa nghiêm khắc lại vừa cứng nhắc.
Kiểu mà sẽ đặt ra giáo điều nghiêm khắc, sẽ móc ra chi phiếu mấy trăm vạn đuổi tôi đi ấy.
Sân vườn được người ta sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, lần đầu tiên tôi trông thấy một gia đình mà thật sự có cả người làm vườn, cả tòa biệt thự rất khí thế, nhưng không chỉ để phô giàu, mà còn có một loại đẹp đẽ trang nghiêm thuộc về niên đại.
"Tiểu thiếu gia, về ăn tết à, vị này là?"
Giọng nói của người đàn ông trung niên cầm ống nước tưới hoa trong vườn hoa vang lên, chặn đứng Chu Trì Dục đang định trực tiếp lướt qua ông đi thẳng vào nhà lại.
Tôi rụt lại sau lưng Chu Trì Dục.
"Đây là bạn gái con."
Chu Trì Dục xách tôi từ sau lưng anh lên.
Lại giới thiệu người đàn ông kia cho tôi biết
"Đây là cha anh."
"..."
Cha anh?
Cha anh sao lại gọi anh là tiểu thiếu gia?
Tôi và người đàn ông trung niên kia gần như đều bị lời anh nói làm chấn kinh, người đàn ông bỏ ống nước qua một bên, quan sát tôi từ trên xuống dưới một lần.
"Đây là bạn gái con? Con nói bậy à thằng nhãi này, con có thể mang một cô bạn gái bình thường như vậy về nhà á?"
"..."
Chu Trì Dục làm như không thấy sự ngờ vực của chúng tôi, nắm tay tôi đi vào trong nhà.
Cha anh đi phía sau chúng tôi lải nhải không ngừng.
"Năm ngoái không phải con vừa nói với ba, con muốn đưa một bà già bảy tám mươi tuổi về làm bạn lúc tuổi xế chiều làm ba tức muốn chết à?"
"Không phải con nói năm nay con không về, cái nhà này con không muốn ở lại thêm một giây nào à?"
"Cô bé này xinh đẹp biết bao, Chu tiểu thiếu gia nhà chúng ta đừng đi gây họa cho người ta nữa, thôi cứ tìm một bà già về bầu bạn lúc tuổi xế chiều đi thì hơn nhỉ?
"..."
Ngữ khí của ba Chu Trì Dục lúc nói chuyện với anh có một loại ấu trĩ và thói quen thích trào phúng người khác của ông chú trung niên.
"Từ lần trước ba anh bắt anh về là bắt đầu như vậy với anh đấy."
"Có lẽ là sợ quá cứng rắn với anh anh lại trốn nhà đi lần nữa, bây giờ đổi cách khác, cứ có cơ hội là lại âm dương quái khí với anh."
Đưa tôi đến ghế sofa, Chu Trì Dục nhỏ giọng nói với tôi.
Sau đó lại dời chủ đề, mỉm cười nhìn tôi.
"Muốn uống gì?"
Tôi vừa định nói gì cũng được, thì ba anh đã chắp tay sau lưng đi đến trước mặt chúng tôi.
"Thanh niên thì nên uống chút trà nóng."
Nói rồi khí thế rào rạt ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà có một bộ đồ pha trà đủ mọi thứ, ông ấy bắt đầu thuần thục đun nước.
"Trà Thiết Quan Âm này của chú không phải người bình thường có thể uống được đâu."
Hình như đang nói chuyện với tôi, nhưng mắt lại không nhìn tôi, không giận tự uy, giống hệt như khi bị thầy chủ nhiệm gọi lên nói chuyện thời còn đi học vậy, ông ấy chắc hẳn là một người từng lăn lộn trong chốn quan trường rất lâu rồi.
"Ông đừng có dọa con bé."
Một giọng nói dịu dàng vang lên phía sau lưng tôi, người phụ nữ này chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra được bà là mẹ của Chu Trì Dục, dung mạo giống nhau đến 7 phần, lại được chăm sóc bảo dưỡng rất kỹ, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai tôi.
"Cháu tên gì?"
"Lâm Tiểu Ngư ạ."
"Vô số tiểu ngư cùng bay nhảy, lưu ly bàn đế phủ ngân hoa, đúng là một cái tên rất hay."
"..."
Cháu nghĩ lúc ba cháu đặt cho cháu cái tên này là ông ấy đang thèm ăn cá, chứ không hề nghĩ nhiều như ngài đâu ạ.
"Tiểu thiếu gia lâu lắm rồi không chơi cờ nhỉ, chúng ta chơi một ván đi."
Hình như ba của Chu Trì Dục rất vui lòng gọi anh là tiểu thiếu gia thì phải, mỗi lần gọi như vậy là gương mặt Chu Trì Dục lại đen thêm mấy phần, lần này anh xắn tay áo, sát ý nổi lên.
"Đến đây, ba đừng có như lần trước giả vờ say rồi hất tung bàn cờ là được."
Hiểu biết của tôi về cờ vua chỉ dừng ở chỗ trông mấy ông cụ trong tiểu khu thi đấu với nhau thôi, thấy không có chuyện gì của tôi nữa, bèn đứng lên nói vào giúp dì một chút.
...
Mẹ của anh nói là đang chuẩn bị trong nhà bếp, đúng hơn là nhìn những người giúp việc kia bận đông bận tây.
Nhìn thấy tôi tới liền vẫy tay gọi tôi.
Trên người bà có một loại cảm giác thân thiện rất tự nhiên, bà đeo kính lão mở điện thoại lên, cho tôi xem ảnh trong điện thoại của bà.
"Đây đây đây, cho cháu xem thằng bé lúc nhỏ, ba thằng bé hôm trước mới gửi mấy tấm ảnh này vào điện thoại cho dì đấy."
Ảnh trong album không ít, phần lớn là ảnh phục chế lại, cậu bé trai trong hình lúc đầu vẫn còn rất đáng yêu, nhưng phía sau càng ngày càng không bình thường.
Leo cây, nhảy vào vũng bùn, đánh nhau, bị thương,...
Đây quả thật không nên là tuổi thơ mà một cậu bé bình thường nên có.
"Thằng bé lúc nhỏ quả thật là một tiểu ác ma, cháu không biết đâu, là kiểu ác ma có hai cái sừng be bé ấy."
"Thời kỳ phản nghịch của thằng bé quả thật là ngang ngược bất tuân luôn, lúc còn học tiểu học dì bị mời lên trường suốt, một học kỳ 7-8 lần, không hề khoa trương."
"..."
Tôi lúc trước thương Chu Trì Dục vì bị ba mẹ giáo dục theo cách cứng nhắc, bây giờ tôi lại thấy thương ba mẹ anh, phải đen mấy kiếp mới đẻ ra một thằng con trai quậy phá như vậy chứ.
"Ba thằng bé là kiểu người không chấp nhận được con mình yếu kém hơn con người ta, nên cứ cứng rắn ép nó học, hai cha con nhà nó đối chọi nhau từ khi thằng bé vừa sinh ra rồi, lúc nhỏ thằng bé không chịu uống sữa, ba nó sẽ nhét bình sữa vào trong miệng bắt nó uống."
"..."
"Bây giờ nhớ lại, haizz, lúc ấy cũng rất vui mà, mấy năm nay ba nó cũng dần nghĩ thông rồi, buông tay hết để thằng bé làm, dù sao giờ cũng là thiên hạ của người trẻ tuổi mà.... À, Tiểu Ngư, dì vẫn chưa nghe cháu kể về ba mẹ cháu nhỉ."
Trọng tâm câu chuyện bỗng vòng đến vấn đề này, tim tôi lộp bộp một tiếng.
Đúng vậy, có người cha người mẹ nào lại không để ý thông gia của mình là người thế nào chứ.
Cảm giác cuồn cuộn bốc lên trong lòng, tôi thầm thở dài một tiếng, rồi thật thà trả lời.
"Ba cháu mất rồi, mẹ thì tái hôn, có lẽ... Cũng không muốn quan tâm đến chuyện của cháu."
"..."
Nụ cười của bà vẫn dịu dàng như trước, ánh sáng màu bạc ấm áp lấp lóe trong đôi mắt bà.
"Vậy à, vậy cháu gả qua đây, thì phải đổi xưng hô gọi dì một tiếng mẹ đấy."
...
Sau khi tôi bưng món cuối cùng lên bàn ăn, ba Chu Trì Dục như không chờ đợi được nữa.
"Ôi ôi, không được rồi không được rồi, ăn cơm ăn cơm."
Quân cờ được gạt đi vô cùng lưu loát, Chu Trì Dục thở dài một tiếng, bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh chọc chọc tôi, nhỏ giọng nói bên tai tôi.
"Ăn nhiều một chút, đừng có ngại đấy."
Tôi gật gật đầu, không hề căng thẳng chút nào cả, giống như cả nhà họ vô tình hay cố ý muốn dung nhập tôi vào thế giới của họ, lúc ăn cơm họ thường hỏi tôi một vài câu hỏi, ba anh làm còn hơi vụng về, thường thường nói được một nửa rồi lại hỏi tôi có cái nhìn gì về tình hình của Iraq, lúc đó mẹ anh sẽ rất tự nhiên chuyển đề tài qua một vấn đề ôn hòa hơn.
Tôi chưa từng ăn một bữa cơm nào như vậy.
Hóa ra gia đình của Chu Trì Dục là thế này, ba anh cứ ăn được một hồi là nhịn không được khịa anh, trong lời khen giấu đầy bóng gió châm chọc, hai người cứ ăn một lúc rồi bắt đầu trở nên âm dương quái khí, mẹ anh cũng không khuyên, cong cong mắt ngồi nhìn, trong tay chỉ thiếu túi hạt dưa nữa thôi.
Ngoài cửa sổ là băng tuyết lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vô cùng, đồ ăn đều là những món bình thường hay gặp trong các bữa ăn gia đình, mùi vị lại ngon tuyệt vời, tôi nhớ lại lúc trước một mình tôi ở trong căn nhà lạnh lẽo, tự mình đón năm mới, bát mì cũng nấu đến nhão cả ra.
Lần đầu tiên có cảm giác của gia đình.
17.
Cơm nước xong xuôi, hình như ba anh còn muốn kéo tôi bàn về tình hình dân chủ rồi cục diện chính trị rối ren ở Iraq, thì Chu Trì Dục đã kéo tôi vào trong sân trước một bước.
Mấy ngày trước mới có tuyết rơi, tuyết còn chưa tan đi hết, người giúp việc đã xúc ra một lối đi nhỏ, tôi đi phía sau gọi tên Chu Trì Dục, anh quay người.
Một quả bóng tuyết nho nhỏ đập trúng ngay ngực anh.
Anh ngẩn ra, nhướn mi.
Anh bước từng bước tiến đến gần tôi, nụ cười dịu dàng ấy không hiểu sao lại làm tôi hơi sợ, đột nhiên nhớ đến lúc nãy mẹ anh nói anh chính là một tiểu ác ma, anh kéo khóe miệng mỉm cười càng có một loại cảm giác không ổn.
Tôi bị anh chặn lại ở một cái đình nhỏ, anh giơ tay lên gạt đi bông tuyết trên đỉnh đầu tôi.
"Chạy cái gì, hả?"
Tôi ngửa đầu nhìn anh, thở ra một luồng khí lạnh phả về phía anh, có phải lạnh quá rồi không, tôi a lên một tiếng, rồi cười ngây ngô với anh.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cúi đầu xuống hôn tôi.
Tôi trốn tránh, lại bị anh giữ chặt eo, tay lại có chút không an phận, câu lấy mép áo tôi, tôi nói với anh tôi lạnh, thế là tay anh lập tức dừng lại.
"Bây giờ còn sợ không?"
Anh cọ cọ vào môi tôi nói chuyện với tôi.
"Sợ cái gì?"
"Sợ anh rời xa em."
"Sợ nha."
Anh cúi đầu, tiếp tục gặm cắn môi tôi.
"Ôi, anh đừng, Chu Trì Dục."
Nếu cứ như thế, tôi sẽ bị anh hôn đến mềm cả chân mất, tôi được anh ôm trong lòng, trong mắt đầy đốm sao nhỏ nhìn anh.
"Anh yêu em."
Lời nói của anh thẳng thắn rõ ràng, tiếng hít thở vang lên bên tai tôi, ấm áp đốt đến tận trái tim.
"Nghe chán rồi, đổi câu khác đi."
Tôi ôm cổ anh.
"Em là người đã cứu rỗi anh, là bảo bối mà anh nâng niu trên đầu quả tim, là cô gái mà cả đời này anh không dám quên đi."
"Sến quá đi, Chu Trì Dục."
Tôi nhón chân lên, chôn đầu trong hõm cổ anh.
Anh ừ một tiếng, khàn khàn ấm áp.
Ánh hoàng hôn vụt tắt nơi chân trời, từng viên từng viên tinh quang thoáng hiện lên, ánh trăng sáng ngời treo cao trên bầu trời xa xa.
Tôi không nói với anh, tôi sợ.
Sợ anh đi mất, sợ ba mẹ anh không thích tôi, sợ lời bàn tán của ngoại giới, sợ người khác chế nhạo.
Nhưng anh đã cho tôi tất cả dũng khí để đối mặt.
Đón lấy sao trời, có thể tiến về phía trước mà không hề sợ hãi.
*
Cứu rỗi lẫn nhau.
Thiếu nữ cố chấp quật cường x thiếu niên tản mạn cố chấp.
*
Hoàn ~