Tơ Đồng Rỏ Máu
Chương 32: Vô số thây ma
Na Lan và Sở Hoài Sơn vắt óc suy nghĩ tìm ra mấy manh mối, giúp Ba Du Sinh dễ dàng chốt lại địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang. Cách đây chừng mười năm, vụ nổ chấn động nhất Giang Kinh xảy ra ở khu vực này. Tiền thân của nhà nghỉ Thông Giang là hệ thống hầm phòng không quân dụng dân dụng vào thập kỷ 1950 – 1960, có thể nói nó là một mê cung siêu hạng trong lòng đất, những người am hiểu còn nói nó xứng đáng để coi là di tích lịch sử quan trọng cần bảo vệ. Nhưng nhiều năm trước kinh tế bắt đầu hồi phục, dân chúng đổ xô về thành phố Giang Kinh, vì những người quản lý chưa có tầm nhìn xa nên hệ thống hầm hào này bị biến thành nhà khách hầm giá rẻ nhất Giang Kinh, là nơi tập trung đông người nhất gần con sông Thanh An.
Cách đây chín năm, một băng nhóm tội phạm đã phá hoại hệ thống sưởi ấm của khu nhà nghỉ (vốn dĩ lắp đặt sai quy định) nhằm giết người diệt khẩu bịt hết mọi dấu vết. Chúng cho nổ tung hệ thống ngầm của nhà nghỉ, dẫn đến hỏa hoạn ở đây, gây ra rất nhiều thương vong[1].
[1] Xem tiểu thuyết Đau thương đến chết – Luân hồi của cùng tác giả.
Kể từ ngày xảy ra vụ nổ, suốt chín năm qua, hệ thống hầm phòng không đổ nát ở địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang vẫn bỏ không. Mấy năm nay ngành nhà đất rục rịch trỗi dậy, rất nhiều doanh nghiệp để mắt đến khu vực này nhưng vì vụ nổ ghê rợn năm xưa đã biến nơi đây thành đất dữ, tạo nên một đặc trưng phong thủy xấu, khiến họ ngại ngần lui bước, chưa kể dân chúng hô hào bảo vệ di tích lịch sử, còn Ban Quản lý Nhà đất khu Tân Giang và thành phố Giang Kinh thì giữ thái độ tiêu cực sống chết mặc bay.
Cái nơi mà số đông cho là đất dữ rất có thể lại là mảnh đất vàng trong con mắt của một số người.
Trời đã sâm sẩm tối, Na Lan đi taxi ra ngoại thành phía nam, xe rẽ khỏi đường cao tốc rồi chạy men theo sông Thanh An, chưa đến địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang thì nhìn thấy một cái ao to bên đường, chắc là hồ nhân tạo dẫn nước từ sông Thanh An vào. Đã gần tối nhưng vẫn nhìn rõ lác đác lá sen mới mọc. Tất nhiên, vào mùa hạ thì sẽ nghe được cả “tiếng ếch kêu rộn rã”. Na Lan WeChat cho Sở Hoài Sơn câu cuối cùng, “Đã đến nơi!”
Taxi bỗng phanh lại, anh lái xe lầm bầm, “Chết dở!” Rồi anh ta kêu lên, “Sao người đẹp không nói trước, tại sao lại thành ra thế này?”
Phía trước đèn bật sáng trưng, hơn chục xe cảnh sát và xe cứu thương đỗ kín mặt đường, những dải băng “cấm vào” màu vàng căng khắp chốn. Na Lan nói, “Đúng là đây. Xin lỗi nhé, bắt anh phải lái xe không quay về.” Cô trả tiền xe rồi đi thẳng vào hiện trường.
Đúng như cô nghĩ, các cảnh sát đã chạy ra chặn cô lại. Cô nhắc đến tên Ba Du Sinh, họ cũng chưa đồng ý ngay, mà lần lượt thông báo cho nhau, rồi đến tai Ba Du Sinh. Anh phải đích thân ra đón cô vào.
Khung cảnh này cho thấy chắc chắn họ đã có những phát hiện quan trọng.
Ban chỉ huy lâm thời xử lý hiện trường đặt tại quầy tiếp tân của nhà khách Thông Giang năm xưa, cũng tức là cửa vào của toàn bộ hệ thống hầm phòng không. Trước khi vụ nổ xảy ra, ở đây có một gian phòng nhỏ treo biển “Công ty Lữ hành Thông Giang”. Giờ đây là khoảng trống, có hai xe hòm in chữ “Công an Giang Kinh” đỗ ở cửa ra vào, bật đèn công suất lớn sáng trưng.
Trong đêm tối, hiệu quả của đèn điện chỉ có thể là sáng chói nhưng không đủ sáng khắp chốn.
Nếu không có những dải băng màu vàng đánh dấu thì khó mà nhìn thấy cửa vào hầm phòng không. Ba Du Sinh nói, “Sau vụ nổ năm xưa, gian tiếp tân và một phần của hệ thống ngầm bị tàn phá nặng, bị sập, ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu của nó. Thoạt đầu dường như không thể đi xuống dưới nữa. Cảnh sát và những người tình nguyện đã cố đào một lối thông xuống để cứu nạn nhân, rồi khôi phục được một phần của hầm phòng không.”
Na Lan nhìn anh, “Như thế cũng là vô tình tạo điều kiện cho hung thủ?”
Ba Du Sinh chỉ im lặng, hơi cúi đầu, lặng lẽ dẫn cô vào. Anh đi nhanh nhưng bước chân nặng nề. Kim Thạc đến gần đưa cho Na Lan một tập giấy tờ, nói, “Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn chúng tôi vừa sưu tầm gấp, chưa chắc đã đủ 100%, cô cứ cầm mà xem.”
“Đã phát hiện ra những gì rồi?” Na Lan cầm tệp giấy. “Hàn Tây có trong kia không?”
Ba Du Sinh lắc đầu. Lòng Na Lan trĩu nặng.
“Không. Và cũng chưa tìm thấy xác cô ấy.” Ba Du Sinh nói. Na Lan thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng Ba Du Sinh ngừng bước, rồi “Nhưng…” ngụ ý một tin xấu.
Cô hỏi luôn, “Nhưng thế nào?”
“Tôi có thể nói rằng, cô không nhất thiết phải nhìn tận mắt hiện trường.”
Na Lan lắc đầu, “Nói là nói vậy, nhưng em nhất định phải xem, em không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào có thể có ở hiện trường. Nhìn khung cảnh này, đoán rằng các anh đã tìm thấy xác?”
“Không chỉ có một,” Ba Du Sinh buông thõng.
Dù đã được cảnh báo, Na Lan vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối mặt với tất cả.
Từ sâu bên trong hệ thống hầm, các bộ hài cốt lần lượt được phát hiện.
Na Lan nhìn thấy sáu bộ đều đang ở nguyên vị trí cũ, chưa chuyển ra. Những người vào đầu tiên cho biết, đi được vài bước đã thấy dấu vết đào bới mới trên nền xi măng và chỗ tường sập vì vụ nổ, họ bèn đào những chỗ đất xốp ấy lên xem sao, thì thấy lần lượt từng bộ hài cốt.
Bước đầu phán đoán rằng số hài cốt này mới được “bổ sung” vào đây.
Để kết luận rõ các nạn nhân này là ai, còn phải chờ giám định, nhưng sơ bộ phán đoán không mấy khó khăn, vì bên cạnh các bộ hài cốt đều có vài dấu hiệu chỉ dẫn như ảnh, chứng minh thư, thẻ ngân hàng. Đó là Lư Bình, Tiết Hồng Yến, Lý Vĩ Phần… nạn nhân trong các vụ án “ngón tay khăn máu”.
Họ qua đời khi tuổi xanh đang trào nhựa sống, bị chôn dưới đất không rõ phương hướng, rồi chuyển vào nhà mồ của cùng một vụ huyết án.
Na Lan dán mắt nhìn vào bộ xương vừa đào lên, Đường Tĩnh Phương, bộ xương khô nhỏ, đầu Na Lan bỗng hiện lên hình ảnh giãy giụa tuyệt vọng trong cơn ác mộng. Thì ra sự sống mong manh làm sao!
Mình cứng cỏi.
Mình là người may mắn sống sót.
Mình không có cách gì để cứu họ.
Mình bất lực.
Rồi mình cũng sẽ như họ, trở về với cát bụi.
Na Lan bỗng thấy chóng mặt, đầu nhức kinh khủng.
Ba Du Sinh biết gần đây Na Lan nhiều lần bị tổn thương thể xác và tinh thần, anh đưa tay đỡ cô rồi gọi một nữ cảnh sát đang đứng gần, “Đỡ cô ấy ra ngoài cho thoáng khí.”
Na Lan ngăn lại, “Không cần đâu!”
Mễ Trị Văn thật đáng ghét, cũng như mấy cửa ải trò chơi lần trước, lão chỉ dẫn tung tích các nạn nhân của vụ “ngón tay khăn máu”, nhưng lại không cho biết địa điểm hiện tại của Hàn Tây.
Ba Du Sinh ra hiệu cho nữ cảnh sát cứ đưa Na Lan ra. Cô đã không đứng nổi nữa, gan lì cũng vô ích, đành để cho người phụ nữ to vâm ấy dìu lên mặt đất.
Ba Du Sinh thở dài nhìn theo họ đi khỏi chỗ ngoặt.
“Báo cáo đội trưởng, lại một bộ xương nữa!” Ba Du Sinh lập tức tập trung chú ý trở lại công việc.
Mã Vân, Chu Kế Lôi.
Liên tiếp đào thấy hai bộ hài cốt.
Cả Sở Công an thành phố công nhận rằng Ba Du Sinh thuộc nhóm cảnh sát rắn nhất, đã trải qua vô số hiện trường ghê rợn, nhưng chưa lần nào anh cảm thấy kinh khủng như lần này.
Việc đào bới diễn ra nhanh chóng nhưng anh cảm thấy thời gian dường như ngừng trôi.
Sau hơn một giờ nữa lại tìm thấy hai bộ hài cốt!
Thời gian trôi đi chẳng biết lâu hay chóng, Kim Thạc bước lại nói, “Các anh em đã đào cạn kiệt, kết thúc được rồi.”
Ba Du Sinh ngạc nhiên, “Thế nào là cạn kiệt?”
“Đào đến đáy. Nếu đào tiếp thì sẽ là nền xi măng. Toàn đội và các tổ đã xem xét kỹ, không còn chỗ nào đáng ngờ là có chôn xác nữa. Tường xi măng bên cạnh cũng là nhà khách cũ bỏ hoang, bị hư hại nhẹ trong vụ nổ năm xưa, tôi nghĩ ít có khả năng là nơi chôn người. Vì cho đến giờ chúng ta đã đào thấy bằng hết các nạn nhân của vụ 'ngón tay khăn máu', ngoại trừ Hàn Tây.” Kim Thạc lặng lẽ nhìn Ba Du Sinh. Rồi lại nói, “Anh có cần cho đào thêm ở bên đó không?”
Ba Du Sinh như choàng tỉnh, anh định thần nghĩ ngợi. Cả khu nhà nghỉ cũ đổ nát rộng chừng 2 hecta, cảnh sát đào bới chưa được một nửa đã khui ra toàn bộ nạn nhân của một vụ án, liệu nửa kia có thể chôn vùi bao nhiêu bộ hài cốt chưa từng được lập hồ sơ? Liệu có hài cốt của Văn Nhược Phi trong đó không? Lý trí đã thắng. Anh nói, “Tạm thời chưa cần.” Rồi anh quay sang nói với các kỹ thuật viên, “Tiếp tục lấy mẫu xét nghiệm.” Anh lại nói với Kim Thạc, “Hai chúng ta sẽ xem lại thật kỹ hiện trường khai quật, gắng không bỏ sót một manh mối nào.”
Không ai có thể hiểu tâm trạng bề bộn của Ba Du Sinh lúc này.
Hiện trường thê thảm, rùng rợn.
May sao không có dấu vết của Văn Nhược Phi.
“May sao”, e là không đúng, quá lạnh lùng. Nhưng Ba Du Sinh cũng được chút an ủi.
Và cũng càng hoang mang.
Dường như Văn Nhược Phi rất phù hợp với các đặc điểm của vụ “ngón tay khăn máu”, xinh đẹp, tên cũng có bộ Thảo, gia cảnh cũng bất hạnh… Sau khi Văn Nhược Phi mất tích, Ba Du Sinh mới dần biết thêm, cô không quản ngại đến tận Giang Kinh xa xôi, vì cô muốn đi khỏi gia đình càng xa càng tốt.
Không ai nhận được ngón tay của Văn Nhược Phi, đây là điểm khác căn bản với vụ “ngón tay khăn máu”.
Những phát hiện hôm nay lại chứng minh thêm rằng Văn Nhược Phi không nằm trong diện nạn nhân của vụ án này.
Vậy cô đang ở đâu?
Dòng suy nghĩ của Ba Du Sinh lại bị gián đoạn bởi tín hiệu của máy bộ đàm. Cảnh sát thông tin của ban chỉ huy trên mặt đất thông báo Trần Ngọc Đống cần nói chuyện với anh ngay.
“Chuyển tín hiệu sang cho tôi!” Ba Du Sinh nói.
“Mau đi tìm Na Lan!” Giọng Trần Ngọc Đống vô cùng lo lắng.
Ba Du Sinh thấy hơi lạ, anh nói, “Cô ấy và tôi đang ở… cùng một hiện trường, vừa nãy vẫn trông thấy cô ấy… Anh gọi di động không thấy à?” Nhưng Ba Du Sinh cũng cảm thấy không ổn, “vừa nãy” tức là cách đây hơn một giờ. Một giờ, 60 phút, quá đủ để xảy ra nhiều chuyện!
“Di động của cô ấy không liên lạc được.”
Linh cảm chẳng lành. “Có lẽ ở đây lắm tiếng ồn, cô ấy không nghe thấy… tôi sẽ đi tìm. Có việc gì à?”
“Dặn cô ấy phải cẩn thận, anh cũng thế.” Trần Ngọc Đống hơi ngắc ngứ như có điều khó nói, nhưng rồi ông cũng nói luôn, “Nạn nhân tiếp theo của vụ 'ngón tay khăn máu' chính là Na Lan!”
Ba Du Sinh lập tức gọi bộ đàm cho cảnh sát thông tin của Ban chỉ huy, bảo họ gọi ngay Na Lan để nói chuyện. Hai phút trôi đi sao mà lâu, anh ta báo cáo rằng không tìm thấy Na Lan, Ba Du Sinh nghĩ bụng “Gay rồi!”. Anh cùng Kim Thạc đi ra khỏi khu hầm phòng không.
Kim Thạc ra lệnh cho mọi người trên mặt đất ngừng công việc, dốc sức đi tìm Na Lan.
Na Lan biến mất.
Ba Du Sinh thử gọi vào di động của cô, cũng không thấy gì.
Anh lập tức gọi cho Trần Ngọc Đống. “Anh ạ, tại sao anh lại nói là Na Lan?”
“Lúc nãy tôi đang bàn với cô ấy về các tình tiết vụ án, nửa chừng tôi dừng lại để tra tài liệu, khi tôi gọi lại… vào di động của cô ấy thì không thấy gì nữa.” Tâm trạng Trần Ngọc Đống dường như cũng rối bời, nói năng không gãy gọn. “Nhắc lại vậy, lúc nãy chúng tôi đang đoán rằng tên đồng bọn của Mễ Trị Văn…”
Điện thoại của Trần Ngọc Đống gián đoạn.
Ba Du Sinh lại thầm kêu lên “gay rồi”.
Cách đây chín năm, một băng nhóm tội phạm đã phá hoại hệ thống sưởi ấm của khu nhà nghỉ (vốn dĩ lắp đặt sai quy định) nhằm giết người diệt khẩu bịt hết mọi dấu vết. Chúng cho nổ tung hệ thống ngầm của nhà nghỉ, dẫn đến hỏa hoạn ở đây, gây ra rất nhiều thương vong[1].
[1] Xem tiểu thuyết Đau thương đến chết – Luân hồi của cùng tác giả.
Kể từ ngày xảy ra vụ nổ, suốt chín năm qua, hệ thống hầm phòng không đổ nát ở địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang vẫn bỏ không. Mấy năm nay ngành nhà đất rục rịch trỗi dậy, rất nhiều doanh nghiệp để mắt đến khu vực này nhưng vì vụ nổ ghê rợn năm xưa đã biến nơi đây thành đất dữ, tạo nên một đặc trưng phong thủy xấu, khiến họ ngại ngần lui bước, chưa kể dân chúng hô hào bảo vệ di tích lịch sử, còn Ban Quản lý Nhà đất khu Tân Giang và thành phố Giang Kinh thì giữ thái độ tiêu cực sống chết mặc bay.
Cái nơi mà số đông cho là đất dữ rất có thể lại là mảnh đất vàng trong con mắt của một số người.
Trời đã sâm sẩm tối, Na Lan đi taxi ra ngoại thành phía nam, xe rẽ khỏi đường cao tốc rồi chạy men theo sông Thanh An, chưa đến địa chỉ cũ của Công ty Lữ hành Thông Giang thì nhìn thấy một cái ao to bên đường, chắc là hồ nhân tạo dẫn nước từ sông Thanh An vào. Đã gần tối nhưng vẫn nhìn rõ lác đác lá sen mới mọc. Tất nhiên, vào mùa hạ thì sẽ nghe được cả “tiếng ếch kêu rộn rã”. Na Lan WeChat cho Sở Hoài Sơn câu cuối cùng, “Đã đến nơi!”
Taxi bỗng phanh lại, anh lái xe lầm bầm, “Chết dở!” Rồi anh ta kêu lên, “Sao người đẹp không nói trước, tại sao lại thành ra thế này?”
Phía trước đèn bật sáng trưng, hơn chục xe cảnh sát và xe cứu thương đỗ kín mặt đường, những dải băng “cấm vào” màu vàng căng khắp chốn. Na Lan nói, “Đúng là đây. Xin lỗi nhé, bắt anh phải lái xe không quay về.” Cô trả tiền xe rồi đi thẳng vào hiện trường.
Đúng như cô nghĩ, các cảnh sát đã chạy ra chặn cô lại. Cô nhắc đến tên Ba Du Sinh, họ cũng chưa đồng ý ngay, mà lần lượt thông báo cho nhau, rồi đến tai Ba Du Sinh. Anh phải đích thân ra đón cô vào.
Khung cảnh này cho thấy chắc chắn họ đã có những phát hiện quan trọng.
Ban chỉ huy lâm thời xử lý hiện trường đặt tại quầy tiếp tân của nhà khách Thông Giang năm xưa, cũng tức là cửa vào của toàn bộ hệ thống hầm phòng không. Trước khi vụ nổ xảy ra, ở đây có một gian phòng nhỏ treo biển “Công ty Lữ hành Thông Giang”. Giờ đây là khoảng trống, có hai xe hòm in chữ “Công an Giang Kinh” đỗ ở cửa ra vào, bật đèn công suất lớn sáng trưng.
Trong đêm tối, hiệu quả của đèn điện chỉ có thể là sáng chói nhưng không đủ sáng khắp chốn.
Nếu không có những dải băng màu vàng đánh dấu thì khó mà nhìn thấy cửa vào hầm phòng không. Ba Du Sinh nói, “Sau vụ nổ năm xưa, gian tiếp tân và một phần của hệ thống ngầm bị tàn phá nặng, bị sập, ảnh hưởng đến toàn bộ kết cấu của nó. Thoạt đầu dường như không thể đi xuống dưới nữa. Cảnh sát và những người tình nguyện đã cố đào một lối thông xuống để cứu nạn nhân, rồi khôi phục được một phần của hầm phòng không.”
Na Lan nhìn anh, “Như thế cũng là vô tình tạo điều kiện cho hung thủ?”
Ba Du Sinh chỉ im lặng, hơi cúi đầu, lặng lẽ dẫn cô vào. Anh đi nhanh nhưng bước chân nặng nề. Kim Thạc đến gần đưa cho Na Lan một tập giấy tờ, nói, “Đây là toàn bộ hồ sơ bệnh án của Mễ Trị Văn chúng tôi vừa sưu tầm gấp, chưa chắc đã đủ 100%, cô cứ cầm mà xem.”
“Đã phát hiện ra những gì rồi?” Na Lan cầm tệp giấy. “Hàn Tây có trong kia không?”
Ba Du Sinh lắc đầu. Lòng Na Lan trĩu nặng.
“Không. Và cũng chưa tìm thấy xác cô ấy.” Ba Du Sinh nói. Na Lan thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng Ba Du Sinh ngừng bước, rồi “Nhưng…” ngụ ý một tin xấu.
Cô hỏi luôn, “Nhưng thế nào?”
“Tôi có thể nói rằng, cô không nhất thiết phải nhìn tận mắt hiện trường.”
Na Lan lắc đầu, “Nói là nói vậy, nhưng em nhất định phải xem, em không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào có thể có ở hiện trường. Nhìn khung cảnh này, đoán rằng các anh đã tìm thấy xác?”
“Không chỉ có một,” Ba Du Sinh buông thõng.
Dù đã được cảnh báo, Na Lan vẫn chưa chuẩn bị đủ tinh thần để đối mặt với tất cả.
Từ sâu bên trong hệ thống hầm, các bộ hài cốt lần lượt được phát hiện.
Na Lan nhìn thấy sáu bộ đều đang ở nguyên vị trí cũ, chưa chuyển ra. Những người vào đầu tiên cho biết, đi được vài bước đã thấy dấu vết đào bới mới trên nền xi măng và chỗ tường sập vì vụ nổ, họ bèn đào những chỗ đất xốp ấy lên xem sao, thì thấy lần lượt từng bộ hài cốt.
Bước đầu phán đoán rằng số hài cốt này mới được “bổ sung” vào đây.
Để kết luận rõ các nạn nhân này là ai, còn phải chờ giám định, nhưng sơ bộ phán đoán không mấy khó khăn, vì bên cạnh các bộ hài cốt đều có vài dấu hiệu chỉ dẫn như ảnh, chứng minh thư, thẻ ngân hàng. Đó là Lư Bình, Tiết Hồng Yến, Lý Vĩ Phần… nạn nhân trong các vụ án “ngón tay khăn máu”.
Họ qua đời khi tuổi xanh đang trào nhựa sống, bị chôn dưới đất không rõ phương hướng, rồi chuyển vào nhà mồ của cùng một vụ huyết án.
Na Lan dán mắt nhìn vào bộ xương vừa đào lên, Đường Tĩnh Phương, bộ xương khô nhỏ, đầu Na Lan bỗng hiện lên hình ảnh giãy giụa tuyệt vọng trong cơn ác mộng. Thì ra sự sống mong manh làm sao!
Mình cứng cỏi.
Mình là người may mắn sống sót.
Mình không có cách gì để cứu họ.
Mình bất lực.
Rồi mình cũng sẽ như họ, trở về với cát bụi.
Na Lan bỗng thấy chóng mặt, đầu nhức kinh khủng.
Ba Du Sinh biết gần đây Na Lan nhiều lần bị tổn thương thể xác và tinh thần, anh đưa tay đỡ cô rồi gọi một nữ cảnh sát đang đứng gần, “Đỡ cô ấy ra ngoài cho thoáng khí.”
Na Lan ngăn lại, “Không cần đâu!”
Mễ Trị Văn thật đáng ghét, cũng như mấy cửa ải trò chơi lần trước, lão chỉ dẫn tung tích các nạn nhân của vụ “ngón tay khăn máu”, nhưng lại không cho biết địa điểm hiện tại của Hàn Tây.
Ba Du Sinh ra hiệu cho nữ cảnh sát cứ đưa Na Lan ra. Cô đã không đứng nổi nữa, gan lì cũng vô ích, đành để cho người phụ nữ to vâm ấy dìu lên mặt đất.
Ba Du Sinh thở dài nhìn theo họ đi khỏi chỗ ngoặt.
“Báo cáo đội trưởng, lại một bộ xương nữa!” Ba Du Sinh lập tức tập trung chú ý trở lại công việc.
Mã Vân, Chu Kế Lôi.
Liên tiếp đào thấy hai bộ hài cốt.
Cả Sở Công an thành phố công nhận rằng Ba Du Sinh thuộc nhóm cảnh sát rắn nhất, đã trải qua vô số hiện trường ghê rợn, nhưng chưa lần nào anh cảm thấy kinh khủng như lần này.
Việc đào bới diễn ra nhanh chóng nhưng anh cảm thấy thời gian dường như ngừng trôi.
Sau hơn một giờ nữa lại tìm thấy hai bộ hài cốt!
Thời gian trôi đi chẳng biết lâu hay chóng, Kim Thạc bước lại nói, “Các anh em đã đào cạn kiệt, kết thúc được rồi.”
Ba Du Sinh ngạc nhiên, “Thế nào là cạn kiệt?”
“Đào đến đáy. Nếu đào tiếp thì sẽ là nền xi măng. Toàn đội và các tổ đã xem xét kỹ, không còn chỗ nào đáng ngờ là có chôn xác nữa. Tường xi măng bên cạnh cũng là nhà khách cũ bỏ hoang, bị hư hại nhẹ trong vụ nổ năm xưa, tôi nghĩ ít có khả năng là nơi chôn người. Vì cho đến giờ chúng ta đã đào thấy bằng hết các nạn nhân của vụ 'ngón tay khăn máu', ngoại trừ Hàn Tây.” Kim Thạc lặng lẽ nhìn Ba Du Sinh. Rồi lại nói, “Anh có cần cho đào thêm ở bên đó không?”
Ba Du Sinh như choàng tỉnh, anh định thần nghĩ ngợi. Cả khu nhà nghỉ cũ đổ nát rộng chừng 2 hecta, cảnh sát đào bới chưa được một nửa đã khui ra toàn bộ nạn nhân của một vụ án, liệu nửa kia có thể chôn vùi bao nhiêu bộ hài cốt chưa từng được lập hồ sơ? Liệu có hài cốt của Văn Nhược Phi trong đó không? Lý trí đã thắng. Anh nói, “Tạm thời chưa cần.” Rồi anh quay sang nói với các kỹ thuật viên, “Tiếp tục lấy mẫu xét nghiệm.” Anh lại nói với Kim Thạc, “Hai chúng ta sẽ xem lại thật kỹ hiện trường khai quật, gắng không bỏ sót một manh mối nào.”
Không ai có thể hiểu tâm trạng bề bộn của Ba Du Sinh lúc này.
Hiện trường thê thảm, rùng rợn.
May sao không có dấu vết của Văn Nhược Phi.
“May sao”, e là không đúng, quá lạnh lùng. Nhưng Ba Du Sinh cũng được chút an ủi.
Và cũng càng hoang mang.
Dường như Văn Nhược Phi rất phù hợp với các đặc điểm của vụ “ngón tay khăn máu”, xinh đẹp, tên cũng có bộ Thảo, gia cảnh cũng bất hạnh… Sau khi Văn Nhược Phi mất tích, Ba Du Sinh mới dần biết thêm, cô không quản ngại đến tận Giang Kinh xa xôi, vì cô muốn đi khỏi gia đình càng xa càng tốt.
Không ai nhận được ngón tay của Văn Nhược Phi, đây là điểm khác căn bản với vụ “ngón tay khăn máu”.
Những phát hiện hôm nay lại chứng minh thêm rằng Văn Nhược Phi không nằm trong diện nạn nhân của vụ án này.
Vậy cô đang ở đâu?
Dòng suy nghĩ của Ba Du Sinh lại bị gián đoạn bởi tín hiệu của máy bộ đàm. Cảnh sát thông tin của ban chỉ huy trên mặt đất thông báo Trần Ngọc Đống cần nói chuyện với anh ngay.
“Chuyển tín hiệu sang cho tôi!” Ba Du Sinh nói.
“Mau đi tìm Na Lan!” Giọng Trần Ngọc Đống vô cùng lo lắng.
Ba Du Sinh thấy hơi lạ, anh nói, “Cô ấy và tôi đang ở… cùng một hiện trường, vừa nãy vẫn trông thấy cô ấy… Anh gọi di động không thấy à?” Nhưng Ba Du Sinh cũng cảm thấy không ổn, “vừa nãy” tức là cách đây hơn một giờ. Một giờ, 60 phút, quá đủ để xảy ra nhiều chuyện!
“Di động của cô ấy không liên lạc được.”
Linh cảm chẳng lành. “Có lẽ ở đây lắm tiếng ồn, cô ấy không nghe thấy… tôi sẽ đi tìm. Có việc gì à?”
“Dặn cô ấy phải cẩn thận, anh cũng thế.” Trần Ngọc Đống hơi ngắc ngứ như có điều khó nói, nhưng rồi ông cũng nói luôn, “Nạn nhân tiếp theo của vụ 'ngón tay khăn máu' chính là Na Lan!”
Ba Du Sinh lập tức gọi bộ đàm cho cảnh sát thông tin của Ban chỉ huy, bảo họ gọi ngay Na Lan để nói chuyện. Hai phút trôi đi sao mà lâu, anh ta báo cáo rằng không tìm thấy Na Lan, Ba Du Sinh nghĩ bụng “Gay rồi!”. Anh cùng Kim Thạc đi ra khỏi khu hầm phòng không.
Kim Thạc ra lệnh cho mọi người trên mặt đất ngừng công việc, dốc sức đi tìm Na Lan.
Na Lan biến mất.
Ba Du Sinh thử gọi vào di động của cô, cũng không thấy gì.
Anh lập tức gọi cho Trần Ngọc Đống. “Anh ạ, tại sao anh lại nói là Na Lan?”
“Lúc nãy tôi đang bàn với cô ấy về các tình tiết vụ án, nửa chừng tôi dừng lại để tra tài liệu, khi tôi gọi lại… vào di động của cô ấy thì không thấy gì nữa.” Tâm trạng Trần Ngọc Đống dường như cũng rối bời, nói năng không gãy gọn. “Nhắc lại vậy, lúc nãy chúng tôi đang đoán rằng tên đồng bọn của Mễ Trị Văn…”
Điện thoại của Trần Ngọc Đống gián đoạn.
Ba Du Sinh lại thầm kêu lên “gay rồi”.
Tác giả :
Quỷ Cổ Nữ