Tình yêu tuyệt vọng
Chương 7: Muốn dùng đứa trẻ để trói buộc tôi
Mạt Sanh kéo tay Giản Tinh tươi cười đi về phía trước, ngẩng đầu lên, đột ngột thấy Lệ Nguy Nhi, cô hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng che giấu tâm trạng, điềm tĩnh bước tới.
"Cô ở đây làm gì?" Lệ Nguy Nhi hỏi.
Giản Tinh tức giận: "Anh có biết là Mạt Sanh..."
Mạt Sanh kéo tay Giản Tinh để cô không nói tiếp nữa: "Em đến thăm Kỷ Hùng Văn."
Lệ Nguy Nhi nhếch môi, châm chọc cô: "Cô mà tốt bụng thế cơ à?"
"Ừm, đi thăm thôi, cô ấy nằm viện nửa tháng rồi cơ mà." Trong câu nói của Mạt Sanh cũng có vẻ châm chọc.
Theo chân Lệ Nguy Nhi tới phòng bệnh, Mạt Sanh nhanh chóng nhìn thấy Kỷ Hùng Văn. Mặt mũi Kỷ Hùng Văn trắng bệch, trên trán còn dán băng trắng, trong nửa tháng ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều. Tự tạo nghiệt thì không sống nổi, vì muốn châm ngòi xích mích phá hoại tình cảm giữa cô và Lệ Nguy Nhi, xem ra Kỷ Hùng Văn cũng hao tâm tổn trí lắm.
"Nguy Nhi..."
Cửa vừa mở ra, Kỷ Hùng Văn đã mừng rỡ reo lên, đột nhiên thấy Mạt Sanh, mặt mũi cô ta bỗng cứng đờ, giọng điệu trầm trọng: "Cô đến đây làm gì, lẽ nào cô muốn xem tôi chết hay chưa sao?"
Mạt Sanh cũng không tức giận, cô bình tĩnh đi vào phòng, "Đến xem xem thương tích của Kỷ tiểu thư thế nào, cô nằm viện nửa tháng rồi mà không có tiến triển tốt, Nguy Nhi lại phải đau lòng."
Kỷ Hùng Văn giấu lửa giận trong lòng, chồng của Mạt Sanh bị cướp đi mà Mạt Sanh vẫn có thể tỏ vẻ bình thản như không liên quan đến mình, khiến Kỷ Hùng Văn càng ngày càng chán ghét đức hạnh của Mạt Sanh: "Nếu không phải cô ghen tị với tôi, độc chiếm người đàn ông của tôi, làm sao tôi phải nằm đây lâu như thế, Mạt Sanh, cô độc ác đến vậy, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!"
Mạt Sanh bật cười, cho dù có báo ứng cũng không phải báo ứng trút lên đầu cô: "Kỷ tiểu thư, cô nói câu này mà không chột dạ à? Cô chiếm giữ chồng tôi năm năm trời, làm con giáp thứ mười ba đến mức độ ấy, cô cũng cố chấp gớm nhỉ."
Kỷ Hùng Văn tức đến mức mặt đỏ tía tai, bị Mạt Sanh công kích như vậy, Kỷ Hùng Văn càng hùng hồn hơn: "Khi ấy tôi đã sắp kết hôn với Nguy Nhi rồi, là cô chen ngang, bức tử mẹ tôi, cô có tư cách gì nói tôi là kẻ thứ ba, cô mới là kẻ thứ ba chen chân vào!"
"Ồ vậy cơ hả?" Mạt Sanh rất vô tư, cô không hề làm chuyện gì trái với lương tâm: "Nếu như Nguy Nhi không quên tôi, cô nói xem làm sao anh ấy có thể yêu cô được? Kỷ Hùng Văn, cô giả mạo tôi để tằng tịu với chồng tôi năm năm, sống dưới cái lốt của tôi, cô có tư cách gì nói tôi là kẻ thứ ba, nếu như cô không nói dối, cả đời này Nguy Nhi cũng không nhìn thẳng vào mặt cô đâu!"
Những lời hăm dọa khiến Kỷ Hùng Văn bị kích thích, hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn Mạt Sanh. Cô ta giả mạo Mạt Sanh để độc chiếm Lệ Nguy Nhi năm năm, nhưng thế thì đã sao, chỉ cần có thủ đoạn, cô ta không sợ gì hết, tất cả những thứ này, cô ta xứng đáng có được.
"Tôi có thai rồi." Mạt Sanh nói: "Con của tôi và Nguy Nhi đấy."
Đồng tử của Kỷ Hùng Văn co rút lại, tức giận hét ầm lên, cô ta cầm đồ đạc ném vào người Mạt Sanh, cũng may mà Mạt Sanh tránh được, không để bị ném vào người.
"Mạt Sanh, cô đi chết đi, cô không được chết tử tế đâu!" Kỷ Hùng Văn như người bị cuồng loạn.
Tiếng cãi vã trong phòng bệnh lọt vào tai Lệ Nguy Nhi, Lệ Nguy Nhi lập tức xông vào, Kỷ Hùng Văn rất kích động, thấy Lệ Nguy Nhi xông vào, cô ta khóc nấc lên: "Nguy Nhi, anh bảo Mạt Sanh đi đi, anh bảo cô ấy đi đi, em không muốn gặp cô ấy, cô ấy quá độc ác, em không muốn gặp cô ấy."
Lệ Nguy Nhi biến sắc, hắn chất vấn cô, "Mạt Sanh, cô đã làm gì Hùng Văn?"
"Làm gì đâu, em chỉ nói với cô ấy, em có thai rồi."
Câu nói này như một quả bom nổ, Lệ Nguy Nhi cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ Mạt Sanh có âm mưu lớn đến vậy, âm thầm động thủ sau lưng hắn để mang thai.
Lệ Nguy Nhi dắt tay Mạt Sanh, lạnh giọng ra lệnh: "Cô ra đây cho tôi!"
Mạt Sanh thản nhiên theo Lệ Nguy Nhi ra ngoài, không hoảng sợ lắm, nhưng cách làm của cô đã kích động Lệ Nguy Nhi. Lệ Nguy Nhi không thích Mạt Sanh giở trò, đến cả một đứa con cũng có được, hắn gằn giọng: "Làm sao mà cô mang thai con của tôi được, cô rốt cuộc đã làm trò gì?"
Mạt Sanh ôm bụng: "Em đã nói em muốn có con, tất nhiên em sẽ có cách, anh yên tâm, trước khi đứa bé này được sinh ra, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân, anh không cần nhọc lòng lo lắng đâu."
"Mạt Sanh!"
Lệ Nguy Nhi gần như gầm lên, hai mắt hằn học nhìn cô, "Sinh con, cô chưa hỏi ý kiến tôi đã đột nhiên lòi ra một đứa bé, cô định dùng đứa trẻ này để trói buộc tôi, sau đó không ly hôn nữa đúng không?"
"Cô ở đây làm gì?" Lệ Nguy Nhi hỏi.
Giản Tinh tức giận: "Anh có biết là Mạt Sanh..."
Mạt Sanh kéo tay Giản Tinh để cô không nói tiếp nữa: "Em đến thăm Kỷ Hùng Văn."
Lệ Nguy Nhi nhếch môi, châm chọc cô: "Cô mà tốt bụng thế cơ à?"
"Ừm, đi thăm thôi, cô ấy nằm viện nửa tháng rồi cơ mà." Trong câu nói của Mạt Sanh cũng có vẻ châm chọc.
Theo chân Lệ Nguy Nhi tới phòng bệnh, Mạt Sanh nhanh chóng nhìn thấy Kỷ Hùng Văn. Mặt mũi Kỷ Hùng Văn trắng bệch, trên trán còn dán băng trắng, trong nửa tháng ngắn ngủi đã gầy đi rất nhiều. Tự tạo nghiệt thì không sống nổi, vì muốn châm ngòi xích mích phá hoại tình cảm giữa cô và Lệ Nguy Nhi, xem ra Kỷ Hùng Văn cũng hao tâm tổn trí lắm.
"Nguy Nhi..."
Cửa vừa mở ra, Kỷ Hùng Văn đã mừng rỡ reo lên, đột nhiên thấy Mạt Sanh, mặt mũi cô ta bỗng cứng đờ, giọng điệu trầm trọng: "Cô đến đây làm gì, lẽ nào cô muốn xem tôi chết hay chưa sao?"
Mạt Sanh cũng không tức giận, cô bình tĩnh đi vào phòng, "Đến xem xem thương tích của Kỷ tiểu thư thế nào, cô nằm viện nửa tháng rồi mà không có tiến triển tốt, Nguy Nhi lại phải đau lòng."
Kỷ Hùng Văn giấu lửa giận trong lòng, chồng của Mạt Sanh bị cướp đi mà Mạt Sanh vẫn có thể tỏ vẻ bình thản như không liên quan đến mình, khiến Kỷ Hùng Văn càng ngày càng chán ghét đức hạnh của Mạt Sanh: "Nếu không phải cô ghen tị với tôi, độc chiếm người đàn ông của tôi, làm sao tôi phải nằm đây lâu như thế, Mạt Sanh, cô độc ác đến vậy, sớm muộn gì cũng có ngày gặp báo ứng!"
Mạt Sanh bật cười, cho dù có báo ứng cũng không phải báo ứng trút lên đầu cô: "Kỷ tiểu thư, cô nói câu này mà không chột dạ à? Cô chiếm giữ chồng tôi năm năm trời, làm con giáp thứ mười ba đến mức độ ấy, cô cũng cố chấp gớm nhỉ."
Kỷ Hùng Văn tức đến mức mặt đỏ tía tai, bị Mạt Sanh công kích như vậy, Kỷ Hùng Văn càng hùng hồn hơn: "Khi ấy tôi đã sắp kết hôn với Nguy Nhi rồi, là cô chen ngang, bức tử mẹ tôi, cô có tư cách gì nói tôi là kẻ thứ ba, cô mới là kẻ thứ ba chen chân vào!"
"Ồ vậy cơ hả?" Mạt Sanh rất vô tư, cô không hề làm chuyện gì trái với lương tâm: "Nếu như Nguy Nhi không quên tôi, cô nói xem làm sao anh ấy có thể yêu cô được? Kỷ Hùng Văn, cô giả mạo tôi để tằng tịu với chồng tôi năm năm, sống dưới cái lốt của tôi, cô có tư cách gì nói tôi là kẻ thứ ba, nếu như cô không nói dối, cả đời này Nguy Nhi cũng không nhìn thẳng vào mặt cô đâu!"
Những lời hăm dọa khiến Kỷ Hùng Văn bị kích thích, hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn Mạt Sanh. Cô ta giả mạo Mạt Sanh để độc chiếm Lệ Nguy Nhi năm năm, nhưng thế thì đã sao, chỉ cần có thủ đoạn, cô ta không sợ gì hết, tất cả những thứ này, cô ta xứng đáng có được.
"Tôi có thai rồi." Mạt Sanh nói: "Con của tôi và Nguy Nhi đấy."
Đồng tử của Kỷ Hùng Văn co rút lại, tức giận hét ầm lên, cô ta cầm đồ đạc ném vào người Mạt Sanh, cũng may mà Mạt Sanh tránh được, không để bị ném vào người.
"Mạt Sanh, cô đi chết đi, cô không được chết tử tế đâu!" Kỷ Hùng Văn như người bị cuồng loạn.
Tiếng cãi vã trong phòng bệnh lọt vào tai Lệ Nguy Nhi, Lệ Nguy Nhi lập tức xông vào, Kỷ Hùng Văn rất kích động, thấy Lệ Nguy Nhi xông vào, cô ta khóc nấc lên: "Nguy Nhi, anh bảo Mạt Sanh đi đi, anh bảo cô ấy đi đi, em không muốn gặp cô ấy, cô ấy quá độc ác, em không muốn gặp cô ấy."
Lệ Nguy Nhi biến sắc, hắn chất vấn cô, "Mạt Sanh, cô đã làm gì Hùng Văn?"
"Làm gì đâu, em chỉ nói với cô ấy, em có thai rồi."
Câu nói này như một quả bom nổ, Lệ Nguy Nhi cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ Mạt Sanh có âm mưu lớn đến vậy, âm thầm động thủ sau lưng hắn để mang thai.
Lệ Nguy Nhi dắt tay Mạt Sanh, lạnh giọng ra lệnh: "Cô ra đây cho tôi!"
Mạt Sanh thản nhiên theo Lệ Nguy Nhi ra ngoài, không hoảng sợ lắm, nhưng cách làm của cô đã kích động Lệ Nguy Nhi. Lệ Nguy Nhi không thích Mạt Sanh giở trò, đến cả một đứa con cũng có được, hắn gằn giọng: "Làm sao mà cô mang thai con của tôi được, cô rốt cuộc đã làm trò gì?"
Mạt Sanh ôm bụng: "Em đã nói em muốn có con, tất nhiên em sẽ có cách, anh yên tâm, trước khi đứa bé này được sinh ra, em sẽ tự chăm sóc cho bản thân, anh không cần nhọc lòng lo lắng đâu."
"Mạt Sanh!"
Lệ Nguy Nhi gần như gầm lên, hai mắt hằn học nhìn cô, "Sinh con, cô chưa hỏi ý kiến tôi đã đột nhiên lòi ra một đứa bé, cô định dùng đứa trẻ này để trói buộc tôi, sau đó không ly hôn nữa đúng không?"
Tác giả :
Dương Quang