Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Chương 7: Quyển vở kì lạ
Phòng làm việc của Nhược Phi rất gần với phòng trưng bày tranh chưa sửa xong của cậu, đều là do Tiểu Hạ giúp cậu thuê hộ nên đường đến đó cô thuộc làu như lòng bàn tay. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Tiểu Hạ liền trông thấy Nhược Phi đang vẽ tranh tới xuất thần.
Cậu cầm màu vẽ chăm chú tô lên khung vải, từ góc Tiểu Hạ nhìn sang, cơ thể cậu như đang hòa cùng ánh sáng dịu êm trong phòng ……….đẹp tới không thể tả. Người ta nói điệu bộ lúc đàn ông say sưa làm việc là mê hồn nhất, Tiểu Hạ ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng, nghía những sợi tóc vương vất trên trán cậu chỉ thấy tim đập loạn lên, nghiệm thấy câu nói trên vô cùng chuẩn xác. Không gian thoang thoảng mùi màu vẽ. Tiểu Hạ bèn rón rén bước tới gần Nhược Phi rồi đập bốp vào vai cậu: “Làm gì thế?”
“Phan Tiểu Hạ!”
Nhược Phi giật bắn mình, quay đầu lại, môi vừa hay quét nhẹ một đường lên trán Tiểu Hạ. Tiểu Hạ vốn dĩ muốn hù cậu một trận ai ngờ lại hứng ngay phải tình huống quái gở khiến tim đập bình bịch, mặt đỏ tía tai này cơ chứ. Cảm giác môi quệt nhẹ qua trán giống như bị điện giật vậy.
Phút chốc, cô thẹn tới muốn độn thổ còn Nhược Phi thì lại nhe răng ra cười: “Sao tự nhiên lại đến đây vậy? Nhớ em à?”
“Xì! Nằm mơ đấy! Tôi đến để thị sát công trình! Thẩm Nhược Phi! Cậu đang vẽ gì vậy? Để tôi kiểm nghiệm xem thế nào nhé~”
“Cứ tự nhiên đi, khách sáo mà làm gì~” Nhược Phi thản nhiên nói.
Phòng vẽ thông thường luôn để dụng cụ và tranh vẽ tùm lum nhưng phòng Nhược Phi với tính cách cậu hệt như nhau, ngăn nắp sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng. Bản thảo đã hoàn thành của Nhược Phi không nhiều, Tiểu Hạ tuy không am hiểu hội hoạ được là bao,nhưng vẫn phải công nhận tên nhóc này cũng có chút tài cán. Cô nhìn bức tranh Nhược Phi vừa tô, ngắm ngược nghía xuôi vẫn không tài nào hiểu nổi, bèn tò mò hỏi: “Cậu đang vẽ cái gì thế?”
“Thành Nhược Hạ Hoa”
“Tên nghe hay đấy, rất văn nghệ. Nhưng sao tôi cảm thấy cậu vẽ vốn chẳng phải hoa.”
“Là hoa. Nhưng loài hoa này có chút đặc thù. Đây là bức em tâm đắc nhất đấy.”
Trước mặt Nhược Phi là những đường nét mà Tiểu Hạ nhìn không hiểu, ngó kiểu gì cũng không ra hoa. Có điều trường phái trừu tượng ấy mà, chỉ quả táo nói đây là mặt của bạn, tự nhiên nó sẽ là cái bản mặt bạn, chỉ đuôi chó bảo đây là hoa, tức khắc nó sẽ biến thành hoa. Cô nhún nhún vai, không muốn dây dưa sâu vào vấn đề này nữa; đột nhiên cô thấy lẫn trong đống tranh là một quyển vở màu trắng rất quen mắt.
Nếu như nhớ không nhầm thì đây là quyển vở Nhược Phi dùng để phác thảo lúc mới bắt đầu học vẽ. Trước đây cô rất hứng thú với quyển vở này, cứ đòi xem cho bằng được, nhưng Nhược Phi luôn cản lại, nhất quyết không cho xem. Hà! Giờ cơ hội đến rồi!
“Đây là cái gì?”
Tiểu Hạ bèn lên tiếng hỏi rồi tiện tay cầm luôn quyển vở đã ố vàng lên. Thừa lúc Nhược Phi chưa kịp phản ứng, cô liền giở ra xem. Đập vào mắt là những đường nét phác thảo vô cùng đơn giản, cô xoạch xoạch giở mấy trang vẫn chưa thấy trang nào hay ho liền cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhược Phi giật phăng quyển vở trên tay Tiểu Hạ, mặt đỏ gay, sẵng giọng quát: “Phan Tiểu Hạ, chị học đâu ra cái kiểu chưa được sự đồng ý đã tự tiện động vào đồ của tôi thế hả?”
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi thây, sao cậu có thể nhỏ mọn như thế chứ?”
“Phan Tiểu Hạ, tôi không thích người khác tùy tiện đụng vào đồ của tôi đâu.”
“Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, sao có thể gọi là “người khác” được cơ chứ……..Hihi, Thẩm Nhược Phi, đến đây ăn cơm nào, tôi mua xuất này chỉ để dành cho cậu thôi đó.”
Tuy cố cãi bướng nhưng Tiểu Hạ vẫn phải ngầm thừa nhận là mình đã sai, cô vội tìm cách đánh trống lảng cho qua chuyện. Cô cẩn thận đặt hộp cơm mới mua ở quán lên bàn còn Nhược Phi thì nhẹ nhàng đặt quyển vở vào trong ngăn kéo. Trông thấy cử chỉ nâng niu đó của cậu, cô chỉ lén cười thầm trong bụng.
Cậu cầm màu vẽ chăm chú tô lên khung vải, từ góc Tiểu Hạ nhìn sang, cơ thể cậu như đang hòa cùng ánh sáng dịu êm trong phòng ……….đẹp tới không thể tả. Người ta nói điệu bộ lúc đàn ông say sưa làm việc là mê hồn nhất, Tiểu Hạ ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng, nghía những sợi tóc vương vất trên trán cậu chỉ thấy tim đập loạn lên, nghiệm thấy câu nói trên vô cùng chuẩn xác. Không gian thoang thoảng mùi màu vẽ. Tiểu Hạ bèn rón rén bước tới gần Nhược Phi rồi đập bốp vào vai cậu: “Làm gì thế?”
“Phan Tiểu Hạ!”
Nhược Phi giật bắn mình, quay đầu lại, môi vừa hay quét nhẹ một đường lên trán Tiểu Hạ. Tiểu Hạ vốn dĩ muốn hù cậu một trận ai ngờ lại hứng ngay phải tình huống quái gở khiến tim đập bình bịch, mặt đỏ tía tai này cơ chứ. Cảm giác môi quệt nhẹ qua trán giống như bị điện giật vậy.
Phút chốc, cô thẹn tới muốn độn thổ còn Nhược Phi thì lại nhe răng ra cười: “Sao tự nhiên lại đến đây vậy? Nhớ em à?”
“Xì! Nằm mơ đấy! Tôi đến để thị sát công trình! Thẩm Nhược Phi! Cậu đang vẽ gì vậy? Để tôi kiểm nghiệm xem thế nào nhé~”
“Cứ tự nhiên đi, khách sáo mà làm gì~” Nhược Phi thản nhiên nói.
Phòng vẽ thông thường luôn để dụng cụ và tranh vẽ tùm lum nhưng phòng Nhược Phi với tính cách cậu hệt như nhau, ngăn nắp sạch sẽ, ngay ngắn gọn gàng. Bản thảo đã hoàn thành của Nhược Phi không nhiều, Tiểu Hạ tuy không am hiểu hội hoạ được là bao,nhưng vẫn phải công nhận tên nhóc này cũng có chút tài cán. Cô nhìn bức tranh Nhược Phi vừa tô, ngắm ngược nghía xuôi vẫn không tài nào hiểu nổi, bèn tò mò hỏi: “Cậu đang vẽ cái gì thế?”
“Thành Nhược Hạ Hoa”
“Tên nghe hay đấy, rất văn nghệ. Nhưng sao tôi cảm thấy cậu vẽ vốn chẳng phải hoa.”
“Là hoa. Nhưng loài hoa này có chút đặc thù. Đây là bức em tâm đắc nhất đấy.”
Trước mặt Nhược Phi là những đường nét mà Tiểu Hạ nhìn không hiểu, ngó kiểu gì cũng không ra hoa. Có điều trường phái trừu tượng ấy mà, chỉ quả táo nói đây là mặt của bạn, tự nhiên nó sẽ là cái bản mặt bạn, chỉ đuôi chó bảo đây là hoa, tức khắc nó sẽ biến thành hoa. Cô nhún nhún vai, không muốn dây dưa sâu vào vấn đề này nữa; đột nhiên cô thấy lẫn trong đống tranh là một quyển vở màu trắng rất quen mắt.
Nếu như nhớ không nhầm thì đây là quyển vở Nhược Phi dùng để phác thảo lúc mới bắt đầu học vẽ. Trước đây cô rất hứng thú với quyển vở này, cứ đòi xem cho bằng được, nhưng Nhược Phi luôn cản lại, nhất quyết không cho xem. Hà! Giờ cơ hội đến rồi!
“Đây là cái gì?”
Tiểu Hạ bèn lên tiếng hỏi rồi tiện tay cầm luôn quyển vở đã ố vàng lên. Thừa lúc Nhược Phi chưa kịp phản ứng, cô liền giở ra xem. Đập vào mắt là những đường nét phác thảo vô cùng đơn giản, cô xoạch xoạch giở mấy trang vẫn chưa thấy trang nào hay ho liền cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhược Phi giật phăng quyển vở trên tay Tiểu Hạ, mặt đỏ gay, sẵng giọng quát: “Phan Tiểu Hạ, chị học đâu ra cái kiểu chưa được sự đồng ý đã tự tiện động vào đồ của tôi thế hả?”
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi thây, sao cậu có thể nhỏ mọn như thế chứ?”
“Phan Tiểu Hạ, tôi không thích người khác tùy tiện đụng vào đồ của tôi đâu.”
“Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, sao có thể gọi là “người khác” được cơ chứ……..Hihi, Thẩm Nhược Phi, đến đây ăn cơm nào, tôi mua xuất này chỉ để dành cho cậu thôi đó.”
Tuy cố cãi bướng nhưng Tiểu Hạ vẫn phải ngầm thừa nhận là mình đã sai, cô vội tìm cách đánh trống lảng cho qua chuyện. Cô cẩn thận đặt hộp cơm mới mua ở quán lên bàn còn Nhược Phi thì nhẹ nhàng đặt quyển vở vào trong ngăn kéo. Trông thấy cử chỉ nâng niu đó của cậu, cô chỉ lén cười thầm trong bụng.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội