Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy
Chương 42: Thi đấu bóng đá
Chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi. Thiên không trong trẻo, đom đóm bay lượn khắp nơi giờ thành mờ mịt, khó tìm thấy bóng dáng một chú đom đóm, nhưng hai người vẫn ngồi cạnh nhau, vẫn là bạn tốt của nhau, vẫn cùng nhau ngắm sao —– Như vậy thật tuyệt.
“Thẩm Nhược Phi! Tôi rất thích đom đóm, tuy nó chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, nhỏ nhoi, nhưng lại có thể thắp sáng ước mơ của tất cả mọi người. Chỉ là, giờ khó mà có thể nhìn thấy nó!”
“Có rất nhiều thứ rất dễ bị mất đi, rất dễ bị thay đổi!”
“Đúng vậy………Thẩm Nhược Phi, có cậu bên cạnh thật là tốt!” Tiểu Hạ khẽ ngả đầu vào vai cậu: “Cho dù cậu có bạn gái rồi cũng không được quên tôi đó, biết chưa?”
“Bạn gái?”
“Chính là cô gái mà cậu ôm trong vườn hoa dưới lầu đó, nếu rảnh thì dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm, tôi sẽ “giữ ải” cho cậu” Tuy nói như vậy nhưng lòng Tiểu Hạ lại thấy chua chua.
“Cảm ơn! Nhưng không cần thiết!”
“A? Sao lại thế? Cậu xem thường tôi có phải không?”
“Chính là xem thường chị đó! Sao nào?”
“THẨM NHƯỢC PHI!”
Tiểu Hạ nhấc chân định đạp cho Nhược Phi một cái, nhưng cậu đã sớm đoán ra, linh hoạt né sang một bên. Hai người lại chơi trò “rượt bắt” quanh sân, không xa cạnh đó, có người đang mở điện thoại nghe bài “Cuộc sống như hoa mùa hạ” của Phác Thụ, âm thanh du dương vang vọng khắp vườn trường, réo rắt ngân nga mãi không thôi.
Không rõ đã vùi sâu vào giấc ngủ trong đêm đen bao lâu
Cũng không rõ phải khó khăn nhường nào mới có thể mở được đôi mắt
Tôi từ phương xa chạy tới, trùng hợp, em cũng ở đây
Si mê, lưu luyến nhân gian, tôi vì em mà cuồng dã
Tôi là ánh sáng chói lóa trong chốc lát
Là ngọn lửa bùng cháy lướt qua trời đêm
Tôi vì em mà bảo vệ, bất chấp tất cả
Tôi đem bụi tàn, vĩnh viễn khiến nó biến mất.
Tôi ở nơi đây
Chỉ ở nơi đây
Bóng dáng uyển chuyển nhẹ lướt qua
Nhưng lại xán lạn như hoa mùa hạ
Đây là thế giới vô cùng đẹp đẽ mà đầy căm hận
Chúng ta cứ như vậy, ôm ấp, cười đùa, rơi lệ
Tôi từ nơi xa chạy tới, đứng cạnh em
Si mê, lưu luyến nhân gian, tôi vì em mà cuồng dã
******************
Một tuần sau, cuộc thi đấu bóng đá cũng bắt đầu.
Tiểu Hạ mặc bộ đồ thể thao màu đen đứng trên khán đài cùng với đám sinh viên tràn ngập khí thế gào thét cổ vũ cho đội mình. Tuy đội hình ra sân không phải là mạnh nhất, nhưng đội cổ vũ lại toàn là mĩ nữ đứng cổ vũ hết mình, nên đội bóng của khoa đã nghiễm nhiên trở thành đội hình hoành tráng nhất.
Các nữ sinh đều mặc đồ thể thao, cổ vũ nhiệt tình cho nam sinh khoa mình, tuy không trang điểm nhưng mặt mày lại vô cùng rạng rỡ tươi tắn, khiến Tiểu Hạ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trên khán đài, ngoài sinh viên năm thứ nhất ra, còn có rất nhiều nữ sinh năm ba, năm tư đến cổ vũ, ai ai cũng đều trang điểm rất xinh đẹp. Ánh mắt của họ, không hề nghi ngờ, đều đổ dồn về thân hình cao lớn vận bộ thể thao trắng phau đang chạy trên sân, không ngớt bàn luận về anh chàng “ngoại viện” tuấn tú.
“Wa! Cố lên!”
Khi Nhược Phi sút bóng về khung thành, không chỉ nữ sinh khoa Anh ngữ mà nữ sinh khoa Kế toán cũng hò reo ầm ĩ, đám nam sinh chỉ còn nước bó tay nhìn họ. Tiểu Hạ cũng thấy vô cùng khâm phục sức sống tràn trề của các nữ sinh, khi cô đang cười thầm thì có người bỗng lên tiếng hỏi: “Cô ơi! Anh chàng đó là do cô mời tới à? Hai người quen biết nhau ạ?”
“Đương nhiên là quen rồi……..” Tiểu Hạ nói.
“Vậy, anh ấy có…….có bạn gái chưa cô?”
“Hình như là có rồi……….” Tiểu Hạ không chắc trả lời, lòng có chút buồn bực.
“A! Không phải chứ! Đau lòng quá!”
“Đẹp trai như vậy, có bạn gái rồi là chuyện thường mà! Haizzzzz! Chỉ trách chúng ta xuất hiện quá muộn thôi!”
“Cô ơi! Cô có quan hệ gì với anh ấy không? Cô có thích anh ấy không?”
“Thích cậu ta? Sao có thể chứ……sao có thể……”
“Thẩm Nhược Phi! Tôi rất thích đom đóm, tuy nó chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, nhỏ nhoi, nhưng lại có thể thắp sáng ước mơ của tất cả mọi người. Chỉ là, giờ khó mà có thể nhìn thấy nó!”
“Có rất nhiều thứ rất dễ bị mất đi, rất dễ bị thay đổi!”
“Đúng vậy………Thẩm Nhược Phi, có cậu bên cạnh thật là tốt!” Tiểu Hạ khẽ ngả đầu vào vai cậu: “Cho dù cậu có bạn gái rồi cũng không được quên tôi đó, biết chưa?”
“Bạn gái?”
“Chính là cô gái mà cậu ôm trong vườn hoa dưới lầu đó, nếu rảnh thì dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm, tôi sẽ “giữ ải” cho cậu” Tuy nói như vậy nhưng lòng Tiểu Hạ lại thấy chua chua.
“Cảm ơn! Nhưng không cần thiết!”
“A? Sao lại thế? Cậu xem thường tôi có phải không?”
“Chính là xem thường chị đó! Sao nào?”
“THẨM NHƯỢC PHI!”
Tiểu Hạ nhấc chân định đạp cho Nhược Phi một cái, nhưng cậu đã sớm đoán ra, linh hoạt né sang một bên. Hai người lại chơi trò “rượt bắt” quanh sân, không xa cạnh đó, có người đang mở điện thoại nghe bài “Cuộc sống như hoa mùa hạ” của Phác Thụ, âm thanh du dương vang vọng khắp vườn trường, réo rắt ngân nga mãi không thôi.
Không rõ đã vùi sâu vào giấc ngủ trong đêm đen bao lâu
Cũng không rõ phải khó khăn nhường nào mới có thể mở được đôi mắt
Tôi từ phương xa chạy tới, trùng hợp, em cũng ở đây
Si mê, lưu luyến nhân gian, tôi vì em mà cuồng dã
Tôi là ánh sáng chói lóa trong chốc lát
Là ngọn lửa bùng cháy lướt qua trời đêm
Tôi vì em mà bảo vệ, bất chấp tất cả
Tôi đem bụi tàn, vĩnh viễn khiến nó biến mất.
Tôi ở nơi đây
Chỉ ở nơi đây
Bóng dáng uyển chuyển nhẹ lướt qua
Nhưng lại xán lạn như hoa mùa hạ
Đây là thế giới vô cùng đẹp đẽ mà đầy căm hận
Chúng ta cứ như vậy, ôm ấp, cười đùa, rơi lệ
Tôi từ nơi xa chạy tới, đứng cạnh em
Si mê, lưu luyến nhân gian, tôi vì em mà cuồng dã
******************
Một tuần sau, cuộc thi đấu bóng đá cũng bắt đầu.
Tiểu Hạ mặc bộ đồ thể thao màu đen đứng trên khán đài cùng với đám sinh viên tràn ngập khí thế gào thét cổ vũ cho đội mình. Tuy đội hình ra sân không phải là mạnh nhất, nhưng đội cổ vũ lại toàn là mĩ nữ đứng cổ vũ hết mình, nên đội bóng của khoa đã nghiễm nhiên trở thành đội hình hoành tráng nhất.
Các nữ sinh đều mặc đồ thể thao, cổ vũ nhiệt tình cho nam sinh khoa mình, tuy không trang điểm nhưng mặt mày lại vô cùng rạng rỡ tươi tắn, khiến Tiểu Hạ cảm thấy tủi thân vô cùng.
Trên khán đài, ngoài sinh viên năm thứ nhất ra, còn có rất nhiều nữ sinh năm ba, năm tư đến cổ vũ, ai ai cũng đều trang điểm rất xinh đẹp. Ánh mắt của họ, không hề nghi ngờ, đều đổ dồn về thân hình cao lớn vận bộ thể thao trắng phau đang chạy trên sân, không ngớt bàn luận về anh chàng “ngoại viện” tuấn tú.
“Wa! Cố lên!”
Khi Nhược Phi sút bóng về khung thành, không chỉ nữ sinh khoa Anh ngữ mà nữ sinh khoa Kế toán cũng hò reo ầm ĩ, đám nam sinh chỉ còn nước bó tay nhìn họ. Tiểu Hạ cũng thấy vô cùng khâm phục sức sống tràn trề của các nữ sinh, khi cô đang cười thầm thì có người bỗng lên tiếng hỏi: “Cô ơi! Anh chàng đó là do cô mời tới à? Hai người quen biết nhau ạ?”
“Đương nhiên là quen rồi……..” Tiểu Hạ nói.
“Vậy, anh ấy có…….có bạn gái chưa cô?”
“Hình như là có rồi……….” Tiểu Hạ không chắc trả lời, lòng có chút buồn bực.
“A! Không phải chứ! Đau lòng quá!”
“Đẹp trai như vậy, có bạn gái rồi là chuyện thường mà! Haizzzzz! Chỉ trách chúng ta xuất hiện quá muộn thôi!”
“Cô ơi! Cô có quan hệ gì với anh ấy không? Cô có thích anh ấy không?”
“Thích cậu ta? Sao có thể chứ……sao có thể……”
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội