Tình Yêu Thầm Lặng
Chương 18
Tôi trở thành một kẻ mang tội nặng trong những ngày tết và bị coi là... nô lệ của cả bọn... chỉ vì tôi quá tốt bụng! Số là vào đêm cuối năm, cả bọn kéo nhau ra đường, đến trước của Nhà hát lớn để xem ca nhạc. Nói thật là tôi không mê cái món này bằng những món bày bán trên đường. Sau khi giải quyết xong ba bát sủi zìn ngon tuyệt hảo, tôi mới... ngoan ngoãn đi theo tụi nó. Thương kéo cả bọn vào quầy lưu niệm, bày đủ hàng từ cái kẹp tóc bé xíu cho đến những con thú nhồi bông to vật vã, ước chừng bằng tên Nguyên chứ chẳng nói chơi. Tôi lia mắt khắp lượt, không có bán màu nước ưa thích của tôi, chán nả, tôi chống tay xuống mặt kính của một cái tủ bày hàng, uể oải đợi. Trong cửa hàng đông, toàn là từng đôi từng tôi san sát. Thương và Nguyên đang xem và bàn luận cái gì đó rất tâm đắc. yến thì kỳ kèo Khang cho bằng được cái kẹp tóc chi chít đá. Bất giác lúc đó, tôi có cảm giác lạc lõng sâu sắc đến mức tôi cam đoan là nó có một màu xám rất đặc trưng. Tôi lui gót ra ngoài cửa, tự nhủ rằng mình đang làm đúng... Chúng tôi đã trưởng thành và dĩ nhiên cần phải có tình yêu! Tôi đứng ở đó, vào chính khoảnh khắc đẹp này, chỉ là một người thừa...
Lê bước chân trên đường, mặc kệ những cái va chạm của mọi người xung quanh, tôi chua chát với ý nghĩ về một cái gì đó thừa thãi và ngáng trở... như buổi đi chơi ở Cát Bà! Nếu tôi cứ mãi quẩn quanh ở đó, tôi sẽ lại làm tổn thương họ thêm một lần nữa mất thôi!
- Lâm... Lâm ơi...
Một bàn tay chạm mạnh vào vai, tôi quay lại, mất vài giây ngơ ngác trước khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình:
- Sao đi một mình vậy?
Linh "đa tình" của lớp thời cấp III đây mà... Cũng đã khá lâu chúng tôi không gặp nhau rồi!
- Ờ... thì thích thôi!
- Hai vệ sỹ đâu? - Linh nháy mắt, bước thêm một bước để ngang cùng tôi- Hơi bất ngờ đấy!
- Tớ cũng bất ngờ!- Tôi cười- Linh "đa tình" mà cũng đi một mình ư? Em Lan, em Phượng đâu hết rồi?
Mặt Linh méo xẹo:
- Thôi... đang đêm cuối năm mà, nhắc tới chỉ thấy khổ thôi!
Tôi bĩu nhẹ môi, không hài lòng:
- Đừng coi bạn là trẻ con chứ?
Linh cười, và nhún vai. Cậu ta thường nói với tôi rằng cậu ta rất khổ, vì trời phạt bắt mang một trái tim đa tình... Bất kể cô bạn gái nào tới tỏ tình là cậu ta gật đầu không một chút gượng ép! Nếu tính từ hồi tôi biết cậu ta thì có lẽ số con gái ( cả những đứa tới tỏ tình và bị cậu ta tỏ tình) ngót nghét tới gần trăm... Nhưng Linh cũng khéo, biết sắp xếp lịch hẹn với các cô, biết phân chia tình cảm rất đều nên chưa xảy ra một vụ ẩu đả lớn nào cả! Nguyên và Khang bảo tôi nên tránh xa Linh ra, kẻo bị mấy cô bồ ấy hiểu lầm mà bị... vạ lây! Kể ra thì cũng suýt bị mấy lần...
-Hỏi thật đấy!
- Gì? - Tôi nhướng mắt, chân vẫn bước về phía trước.
- Sao lại đi một mình? Ngày trước có bao giờ Nguyên và Khang để cậu rời tầm mắt trong vài giây đâu?
- Ngày trước khác, giờ thì khác!- Tôi thấy giọng mình là lạ- Bạn bè thì cũng chỉ có lúc thôi chứ?
Linh bước ra trước mặt tôi, lắc nhẹ đầu:
- Bạn bè? Cậu vẫn vô tư như xưa à?
Tôi dừng lại, không hiểu hết cái nhìn của Linh. Cậu ta thở dài, hơi cười:
- Có biết ngày xưa tớ không tấn công cậu không?
- Vì cậu không đủ khả năng!- Tôi phũ phàng buông gọn, nhưng Linh không phật lòng, cậu ta bật cười:
- Đừng nói với cái thằng một tay quơ... trăm em câu nói đó nhé?
- Thế thì tại sao? Tớ cũng xinh lắm đấy! - Tôi lúc lắc đầu, ra vẻ làm dáng. Linh xoay người để lại bước cùng tôi. Xung quanh huyên náo, nhưng kỳ lạ là tôi vẫn nghe rất rõ cái giọng rất ấm của Linh.
- Lâm rất xinh! Ngay từ hồi vào lớp, tớ đã để ý rồi. Và trong lớp mình, tớ thấy có ối đứa... mê cậu! Nhưng... cũng rút dần vì bản thân cậu vô tư quá, coi tất cả bọn tớ chỉ là bạn bè tốt, và cũng vì hai chàng vệ sỹ cạnh cậu nữa... Không ai vượt qua được hai thằng đó được cả!
"Nhưng giờ hai vệ sỹ đó đã tự do rồi!"- tôi nghĩ, một nỗi buồn vô cớ ùa đến...giống như một cơn gió mùa đông bắc... làm lạnh giá mọi cảm xúc!
- Các cậu có chuyện sao?
- Không!- tôi cười nhẹ, ngước nhìn ra xa, cố nén lòng lại- Bọn tớ vẫn như xưa, và có khi còn tuyệt hơn cả ngày xưa nữa... Cậu có nghĩ tình yêu là một liều thuốc làm bừng nở mọi cảm xúc không?
Tôi không để ý đến đôi mắt mở tròn to ngạc nhiên của Linh, chỉ cười, đưa tay về phía người đang cầm một quả bóng bay hình trái tim rất đẹp ở phía xa, nói nhỏ:
- Họ mua ở đâu đấy nhỉ?
- Cậu thích à?
- Ừ.
- Vậy đứng đây chờ tớ nhé?
Không đợi tôi đồng ý, Linh đã chạy biến đi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh đài phun nước ở quảng trường, lặng lẽ nhìn những nụ cười hạnh phúc lướt qua trước mặt... Đêm nay là đêm cuối năm đầu tiên mà tôi tự động tách ra khỏi nhóm bạn của mình, buồn thảm đến nao lòng...
Giật mình vì điện thoại rung bần bật trong túi áo, tôi chậm chạp đưa lên tai và nhăn mặt bởi tiếng la chói lói của Nguyên:
- Đi đâu rồi hả? Lớn rồi mà không biết đứng yên một chỗ khi lạc hay sao?
- Các cậu cứ đi chơi đi!- Tôi nói nhẹ- Chẳng phải như vậy rất tiện sao?
- Đang ở đâu?
- Tớ gặp Linh và nghĩ rằng như vậy sẽ không bị lẻ! Giao thừa mà bị lẻ là không may mắn đâu!
- Linh tinh gì thế hả? - Nguyên quát với cái giọng như muốn vỡ ra vì bực bội- Cậu đang ở đâu? Có biết ai cũng lo lắng không hả?
- Cơ hội chỉ có một lần này thôi, chả lẽ lại không chớp lấy hả Nguyên?
Tôi không đợi Nguyên trả lời mà cúp máy luôn, bần thần vì như vừa nhìn thấy những mảnh vỡ của một trái tim pha lê nào đó... Tôi đã làm rơi bởi vì đã không thận trọng bằng cả khả năng của mình... Những mảnh vỡ sắc nhọn đang nhìn tôi oán hờn...
- Lâm... Lâm...
Tôi ngẩng lên, bất giác như thấy cả nghìn trái tim đang nhảy múa... Khẽ chớp chớp mắt để tỉnh táo lại, tôi thấy Linh với một chùm bóng bay rất lớn trong tay.
- Tớ không biết cậu thích màu nào nhất... nên mua thế này cho dễ!
- Tớ biết tại sao con gái lại theo cậu như thế rồi! - Tôi cầm lấy chùm bóng, mỉm cười.
Linh nhún vai, vờ vĩnh:
- Có gì đâu cơ chứ? Chỉ là bản năng...đàn ông thôi mà!
Tôi bật cười, vỗ vỗ vào vai Linh ra vẻ tâm đắc... Điện thoại lại kêu, và tôi dừng lại, khó chịu bỏ ra xem là ai. Lần này là Thương!
- Alô...
- Cả bọn đang về nhà Nguyên, và mong cậu về ngay!
- Sao thế? - Tôi gần như hoảng hốt.
- Nguyên... cậu ấy bực mình, và bỏ về... Sao cậu lại bỏ đi như thế hả Lâm?
" Chẳng phải vì các cậu sao? " - Tôi cay đắng tự hỏi... Giọng Thương nghèn nghẹn vọng lại:
- Cậu thừa biết là Nguyên không thể bỏ mặc cậu mà... Cậu làm thế há chẳng phải phá hỏng tất cả?
- Tớ... tớ...
- Làm ơn đừng làm gì để Nguyên giận nữa. Nguyên giận thì tớ cũng giận theo mất thôi... Mà tớ thì...
Tiếng Thương khóc ấm ức ở đầu bên ấy, tôi nghe như môic tiếng nấc là một nhát dao cắm phập vào trái tim tôi... Tình yêu là thế! Tôi chẳng có chọn lựa gì cả, nếu như tôi muốn mọi chuyện tốt đẹp... Những mảnh vỡ của trái tim ấy sẽ không cứa vào tay ai nếu tôi biết biến mình trong im lặng...
- Được rồi... Tớ xin lỗi!- Tôi thì thầm. Bởi lúc nào tôi cũng thấy tôi là kẻ mạnh, còn Thương là người yếu thế, nên tôi phải chìa bàn tay về phía của Thương, dắt cậu ấy đi... và tìm cho cậu ấy hạnh phúc... Tôi đâu có được để lộ ra rằng tôi cũng đang dần đuối sức đi... và cần một điểm tựa?- Tớ sẽ về ngay và xin lỗi mọi người... Không sao đâu, hãy yên tâm đi Thương!
Tôi hạ máy xuống, nở một nụ cười nhợt nhạt với Linh, tay kia bám chặt lấy chùm bóng, thầm ước chúng có thể kéo tôi đi... đi xa mãi...
- Tớ biết rồi cũng có chuyện mà... Tưởng như vững chắc nhưng lại vô cùng lỏng lẻo... vì cậu quá ư là tốt bụng... quá ư là dễ thương!
Tôi không để ý đến những điều ấy mà chỉ khó khăn thu nụ cười chán đời của mình lại, ngơ ngẩn nhìn vào đám đông xung quanh. Linh thở dài, chìa tay ra:
- Vé xe đâu?
Tôi lục trong túi áo và đưa cho Linh. Cậu ta dặn dò tôi như dặn một đứa trẻ:
- Cậu ở im đây nhé! Tớ mang xe ra ngay!
Tôi gật đầu và Linh quay đi, lẩm nhẩm một mình:
- Biết mà... mình lúc nào cũng ngốc như thế! Lẽ ra phải mặc kệ hắn cho hắn tức chơi...
Tôi ngước nhìn lên đám bóng bay đủ màu sắc, mỉm cười. Có cả một bầu trời bóng bay hình tim thì cũng không thể cứu vãn được trái tim mà tôi vừa mới làm vỡ... Thật là một thất bại thảm hại... quá sức ngốc nghếch...
Đấy là chuyện của đêm giao thừa! Ngoài việc bị con bé Nhiên láu cá ( em của Nguyên) trêu chọc về chùm bóng bay ra thì tôi không hề bị câu nói móc họng nào nữa, mà hoàn toàn là thái độ im lặng đến... chết nửa linh hồn. Tôi phải dùng chiến thuật "đánh tỉa" từng đứa một, với những cam kết khác nhau mà tôi phải làm trong những ngày Tết... để cuối cùng được tha thứ một cách miễn cưỡng!
Và bây giờ, tôi phải luyến tiếc rời bỏ giấc ngủ để thực hiện nhiệm vụ đầu tiên vào đúng mùng một! Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn bị bố đe là phải ghé qua nhà ông bà nội ngoại thì mới được đi đâu thì đi! Ồ, dĩ nhiên là tôi còn nhớ chuyện ấy chứ? Nhưng phải làm việc này với tên Nguyên nữa cơ đấy! Tôi hậm hực nghĩ thầm, chậm chạp bấm chuông cổng nhà Nguyên...
- Ủa, cô Lâm? - Chị Lan ngạc nhiên hỏi khi thấy gương mặt dàu dàu của tôi.
- Chúc chị năm mới nhiều điều tốt đẹp và hạnh phúc! - Tôi cố gắng nở nụ cười.
Chị Lan mở rộng cổng, dịu dàng:
- Cảm ơn cô! Cô vào nhà đi!
Tôi bước vào, xem đồng hồ, biết ngay là Nguyên vẫn còn ngủ và nhiệm vụ của tôi, giống như mọi lần là gọi hắn dậy!
- Ông bà và cô Nhiên đi chúc Tết rồi... còn cậu Nguyên thì đang ngủ! Cô cứ lên phòng gọi đi!
Tôi muốn nói là tôi không phải người hầu hắn, nhưng có lẽ chỉ khiến chị Lan cười như thể đang nghe chuyện tiếu lâm mà thôi. Tôi chẳng bao giờ phản kháng lại được với Nguyên cả, đó là điều mà ai trong nhà này cũng biết rất rõ!
Tôi tự động mở cửa đi vào phòng Nguyên. Căn phòng này vẫn giữ nguyên như hồi chúng tôi còn bé...Giá trị nhất ở đây là cái giường ngủ của Nguyên... Tôi phải kiềm chế mọi cảm xúc ghen tị về sự thoải mái tuyệt vời của nó. Màu sắc của căn phòng, không phải nói ngoa rằng gần như phản ánh tính cách của chủ nhân, rất sống động...suốt cả thời gian mà chúng tôi lớn lên!
Bước lên hai bậc tam cấp giữa phòng để tới gian ngủ, tôi nhăn mặt vì thấy Nguyên đang vùi mình rất say sưa trong đống chăn nệm. Hôm qua hắn đe dọa đủ thứ nếu như tôi để hắn phải chờ, dù chỉ một giây! Hừm, giỏi lắm khủng long ạ!...
Tôi ghé mắt xuống gương mặt đang nhắm nghiền của hắn, thấy tức cười khi hắn chép chép miệng như đang ăn một cái gì đó trong mơ... Cái cách ngủ vẫn như bao đời nay vẫn vậy, chả thay đổi tý nào cả! Trông đến là ghét! Tôi bẹo má hắn một cái, hắn nhíu mắt, rồi quay mặt về phía bên kia...
- Đồ tồi!- Tôi hét lên nho nhỏ- Tưởng tránh mà được à?
Tôi cúi xuống, nhoài người ra để có thể với tới mặt Nguyên, chuẩn bị cho hai cái má của hắn thành... bánh dày chơi... Nhưng, Nguyên xoay người thế là tôi mất điểm tựa, chới với với cái chân không còn tìm thấy sàn nhà đâu nữa. Lẽ ra, ừm, lẽ ra tôi cũng có thể tìm được thăng bằng ngay sau đó, nếu như không tình đến chuyện tên khủng long choàng tay ra khỏi chăn, kéo nhào tôi xuống giường...
- Làm cái gì vậy hả? - Tôi la chói lói, vùng vẫy nhưng không lại được cái vòng tay cứng ngắc của Nguyên... Cái sự việc này sao giống... truyện tranh quá thể quá đáng thế này?
- Này... này... đồ tồi...
- Im đi, nô lệ! - Nguyên quát với cái giọng tỉnh như sáo sậu. Tôi quay sang, gương mặt hắn sát bên cạnh đến mức tôi có thể thấy rõ những chân lông li ti... đang cười đắc thắng nữa cơ đấy!
- Cậu dậy đi! Hôm nay là đầu năm đấy!- Tôi cố vớt vát vì vừa bị chạm vào cái tội lỗi vô duyên của mình vào tối hôm qua.
- Phạt vì cái ý nghĩ dám phản kháng vừa rồi!- Nguyên mở mắt, như cười- Cậu nên ngoan ngoãn một chút!
Tôi nắm chặt tay lại, kìm cơn tức giận lại. Thêm chút nữa là có chuyện đấy...
- Hôm qua cậu đã làm tớ tức phát điên lên!- Nguyên gục đầu vào vai tôi, thì thầm- Cậu thừa biết là tớ không thể thiếu cậu được mà... dù là bất cứ nơi đâu, bất cứ thời gian nào!
Hơi ấm của Nguyên khiến tôi nóng bừng cả người, nhưng tôi không dám động đậy... Trái tim tôi đau nhói!
- Đừng làm như hôm qua nữa nghe Lâm!
Vòng tay Nguyên đã lới lỏng, nhưng tôi cũng không còn ý định vùng dậy nữa. Tôi chỉ muốn khóc mà thôi! Nguyên và Thương... sao lại cứ bắt tôi chọn lựa? Chúng ta không thể sống mãi những ngày còn thơ dại hay sao?
Có tiếng gõ cửa, và tôi bật dậy, ngồi im như tượng. Chị Lan nói vọng vào:
- Cậu Nguyên à... Thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi ạ!
- Chúng tôi xuống ngay! - Nguyên nói vọng ra. Dù không quay lại, nhưng tôi biết mắt hắn đang nhìn tôi rất... dữ!
Giường lún xuống một chút khi Nguyên vươn vai ngồi dậy, tôi hấp tấp đứng lên, cúi gằm mặt, và lưỡi thì như bị cắt mất!
- Cậu bị sao thế? - Nguyên bật cười- Hôm nay phải đi nhiều nơi đấy... Vì thế phải ăn nhiều vào, nghe chưa?
- Tớ... ăn rồi!- Tôi ngẩng lên. May phước, Nguyên đã lúi húi ở bên kia giường.
- Chả lẽ để tớ ăn một mình?
Tôi nhướng mắt lên, nhưng Nguyên đã đi vào trong phòng tắm. Tôi thở phào ra, đi lững thững về phía sô -fa. Chút nữa thì vấp ngã vì mấy cái bậc tam cấp giữa phòng... Tâm trí của tôi vẫn còn lẩn khuất trong mấy câu nói vừa rồi của Nguyên... Hắn thật là người vô trách nhiệm. Nói mà không nghĩ tới tâm trạng của người khác chút nào! Tôi đâu phải là đồ vật vô tri vô giác đâu?
- Sao thời tiết lại nóng thế nhỉ? - Nguyên xuất hiện trước mặt tôi với nửa cái đầu trước ướt sũng nước. Tôi gật mình, trợn mắt lên. Nguyên có vẻ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cậu ta dịu dàng ngồi xuống trước mặt tôi, mỉm cười:
- Bởi cậu là đứa... chậm tiêu, nên tớ phải làm như thế, mới ngấm vào cậu được! Nếu giờ là khó chấp nhận thì hãy từ từ... Tớ biết trong cậu lúc nào cũng có hình ảnh của tớ với một cách nghĩ đơn giản là một người bạn thân từ bé... nhưng giờ thì hãy thi thoảng nghĩ khác đi một chút! Tớ bằng lòng như thế thôi!
- Nhưng... còn...
Tôi định nói rằng " Còn Thương thì sao? " nhưng Nguyên đã đứng dậy, quay đi.
- Xuống xem chị Lan làm món gì cho tụi mình nào?
- Thế là không công bằng!- Tôi bật lên.
- Sao?
- Cậu nói một tràng dài như thế, còn tớ thì sao? Phải nghe tớ nói chứ?
Nguyên nhún vai, đi ra cửa:
- Tớ không muốn ngày Mùng 1 tết của tớ tiêu tùng! Cậu quên là cậu đang là... nô lệ à? Dám phản kháng sao, cô bạn ngốc?
Tôi chỉ muốn quơ ngay một cái gì đó để quăng vào cái mặt tự đắc của hắn, nhưng mọi thứ quang đây toàn là đồ tôi thích cả... Thế là tôi bậm môi, chạy vụt theo... Ít ra tôi cũng phải cho hắn một cú phi cước thì mới hả dạ được!
Nhưng tôi không làm gì được hắn vì một bàn thức ăn tuyệt vời đang bày ra trước mặt. Mấy ngày nay, bố con tôi chỉ toàn ăn những món đơn giản như thịt gà luộc, miến nấu xương, súp lơ xào..., chứ đâu được sang trọng như vầy? Dù là đã ăn qua ở nhà, tôi vẫn thấy chuyện bỏ qua những thứ kia thật là một ý tưởng xa vời...
- Hy vọng cô Lâm thích!- Chị Lan đặt bát canh nóng hổi lên bàn- Bà chủ bảo phải làm những món này cho cô đấy!
- Làm sao mà chê được nữa chứ? - Nguyên trêu chọc- Ngồi xuống thôi cô nương!
Tôi không khách sáo chuyện ăn uống bao giờ, nhất là ở nhà Nguyên. Bố mẹ hắn ta thương tôi như thương con gái, lúc nào tôi sang cũng mang đủ thứ ra để... dụ tôi ở lại chơi thật là lâu...
- Hồi tưởng thêm nữa là... hết đó!
- Đừng có mà chành chọe với tớ, những cái này không phải cho cậu đâu!
Chị Lan bật cười, thu dẹp mấy thứ rồi đi ra sau khi chúc chúng tôi ngon miệng. Tôi chọn những món tôi thích nhất để thử trước, thấy lòng vui trở lại... Những điều như Nguyên nói, đúng là không thể..." hấp thụ " một cách ào ào được... Tôi sẽ để từ từ, giống như hắn đã khuyên... thuận theo tự nhiên, có lẽ là tốt nhất!
Chúng tôi vạch ra một kế hoạch khá tỉ mỉ cho ngày hôm nay. Vì cả hai gia đình đều có rất đông họ hàng, và theo như Nguyên nói, nếu không biết cách sắp xếp thì có đi ba ngày Tết cũng không hết. Đầu tiên, chúng tôi tới nhà ông bà nội tôi trước. Nhà ông bà nội cách nhà chúng tôi một dãy phố, lúc nào cũng đông đúc con cháu... Thấy chúng tôi vào là bao nhiêu anh chị em con chú con bác ùa ra, hỏi han đủ thứ đến mức không dư một phút nào để tụi tôi trả lời. Đến lúc ông nội quát ầm lên, tôi và Nguyên mới được đi vào nhà. Tôi cười:
- Ông lúc nào cũng có uy hết á! Bà đâu rồi ông ơi?
- Đi chúc Tết với bác gái rồi! Ái chà, thằng Nguyên trông ra dáng quá đi chứ?
- Hai đứa yêu nhau à? - Chị họ tôi nói hớt vào khiến tôi giật nảy người, vội ú ớ kêu lên:
- Đừng nghĩ bậy bạ...
- Trông hai đứa em có đẹp đôi không chị? - Nguyên quay ra, hỏi với một cái nháy mắt.
- Khách quan mà nói thì... chị hơi tiếc cho cậu!
Cả nhà cười ồ lên, tôi đấm mạnh vào vai Nguyên, bảo hắn im đi. Nhưng Nguyên được thể tung hứng với chị tôi một lúc khá lâu khiến ông tôi ho khùng khục lên vì cười quá nhiều... Chúng tôi rút nhanh sau khi tôi vơ một đống bánh mà tôi thích vào túi xách. Tôi biết ông bà tôi mà, những thứ gì tôi thích đều có ở nhà ông bà hết... Ngẫm nghĩ lại thì thấy mình thật quá hạnh phúc...
Địa điểm thứ hai là nhà ông bà nội của Nguyên... Ông bà của hắn mới từ Mỹ về để ăn Tết cổ truyền... Tôi băn khoăn không hiểu tại sao ông bà lại mua hẳn một cái vila mà không ở cùng với gia đình Nguyên. Tôi hỏi thì Nguyên chỉ trả lời qua loa rằng ông bà có ý định hồi hương, đằng nào cũng mua nhà nên có bây giờ cũng để cho quen nhà!
Vila của ông bà Nguyên đẹp đến mức tôi hoa cả mắt... Gia đình hắn nhiều tiền đến mức này ư? Nguyên đẩy tôi vào với một nụ cười:
-Ông bà vui tính lắm!
- Nhưng mà...
- Có nhiều đồ ăn ngon và lạ cực kỳ!
- Tôi không phải là đứa ham ăn!
Nguyên bật cười. Một người làm đi ra, cúi chào chúng tôi rất lịch sự:
- Ông bà đều có nhà đấy ạ! Mời cô cậu vào!
- Cảm ơn chị!- Tôi lí nhí nói.
Nguyên kéo tay tôi lên mấy bậc tam cấp khá cao để vào nhà. Tôi xin thề là lúc này tôi rất chi là run... giống như cô gái ra mắt gia đình người yêu vậy. Có lẽ sự bề thế, uy nghiêm của ngôi nhà đã tạo cho tôi cảm giác nhỏ bé đáng thương này... Gía mà tôi không chấp nhận đến đây nhỉ?
- Vào phòng khách đi! Ông bà thích ngồi đó xem phim lắm!
Tôi theo đã kéo của Nguyên, đi qua đại sảnh, dừng lại trước cánh cửa cao với những nét chạm trổ thanh thóat... Nguyên đẩy cửa bước vào, tôi hơi kéo lại... Đừng nhanh quá... phải để tôi chuẩn bị đã chứ?
- Cháu sang muộn quá đấy!- Giọng nói sang sảng vang lên, tôi đưa mắt tìm kiếm... Ông bà Nguyên đang ngồi trên cùng một chiếc ghế đệm sang trọng, nhìn chúng tôi với vẻ nghiêm nghị khó gần.
- Chắc ông chưa quen với thời gian ở Việt Nam đấy ạ! - Nguyên cười...
- Làm bà tưởng cháu quên chứ? Ai đây nhỉ?
Tôi cúi mạnh đầu, hơi lớn giọng:
- Cháu là Lâm, bạn của Nguyên... Cháu...
Ông bà Nguyên bật cười:
- Gì mà căng thẳng thế... Lại đây đi cháu... Dễ thương quá!
Bà nội Nguyên nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi nhận ra những nét quen thuộc của bố Nguyên trên gương mặt bà, tự nhiên nhẹ nhõm hẳn....
- Bạn...bạn thường thôi hả? - Ông Nguyên đưa cái khay đựng bánh kẹo về phía tôi, hỏi với vẻ bồn chồn. Tôi hơi chột dạ, nhìn sang Nguyên. Hắn cười tươi như đang... chọc ai đó:
- Sao lại thường ạ? Bạn gái cháu đấy!
Tôi thấy rõ nét mặt như vừa bị dội bom nguyên tử của ông bà Nguyên nên rụt tay lại, không dám nhặt cái bánh màu đỏ sậm nữa. Nhưng dù có sốc như thế nào đi nữa thì ông của Nguyên vẫn dứ cái khay về phía tôi, dịu dàng:
- Chọn một cái lấy may đi cháu! - Rồi ông quay sang Nguyên, trừng mắt- Sao không nói với ông sớm?
Tôi cầm lấy cái bánh, cảm động đến mức toan lên tiếng phản đối cái sự kiện mà Nguyên vừa vẽ ra. Nguyên đã đá nhẹ một cái vào chân tôi, nhắc nhở. Tôi nhớ ra rồi... Đây là nhiệm vụ mà tôi phải làm trong ngày hôm nay... mặc tình cho hắn nói gì thì nói, không được phản đối, dù chỉ là nửa câu!
- Giờ thì... hơi rắc rối một tý rồi!- Bà của Nguyên thở dài, nhưng mắt bà thì sáng long lanh- Nhưng bà cũng ưng bé Lâm này lắm!
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt bà nữa... Không hiểu tên Nguyên này định làm cái trò gì nữa đây?
Nhưng tôi không phải băn khoăn lâu, khi mà xuất hiện ở cửa phòng khách một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Thấy cô ấy, Nguyên đã thu nụ cười lại, cố ý nắm chặt lấy cái tay không cầm bánh của tôi. Tôi nhìn hắn, và hai chân mày của hắn nhăn lại... Thế là tôi im!
- Nội ưng ai vậy ạ? - Cô gái ấy hỏi, giọng trong và hơi hơi gượng.
- Thùy Dương à? Lại đây con...
- Ủa, anh Nguyên!- Mắt của cô ta sáng lên, Nguyên càng nắm tay tôi chặt- Mà ai đây?
Hỏi tôi đấy... Nhưng tôi không được quyền nói gì mà...
- Bạn gái anh!- Nguyên thản nhiên trong khi mặt cô gái đã chuyển từ rạng rỡ sang xám xịt, rồi âm u như sắp có bão... Bà của Nguyên vội đứng dậy, kéo Dương ngồi xuống ghế, dỗ dành:
- Đây là chị Lâm...
- Vậy sao bà bảo anh Nguyên chưa có ai? - Dương kêu lên, mắt đã long lanh lệ- Bà còn bảo con xinh thế này thì chắc chắn anh Nguyên sẽ thích... hic.... sẽ cưới làm vợ...
- Ê... cô ăn nói cẩn thận à? - Nguyên kêu lên, mặt đỏ gắt. Trời đất! Lần đầu tiên tôi thấy hắn sửng cồ với một cô gái đấy. Lạ à nha?
- Anh ác lắm! - Dương khóc tóang lên khiến ai cũng bối rồi- Em từ tận bên Mỹ về để gặp anh mà anh trốn tránh, lại còn mang bạn gái đến nữa... Tưởng em hiền em không dám nói gì chắc... Mà dù hiền thì cũng không chịu nổi sự phản bội này!
Tự nhiên tôi thấy buồn cười quá đi mất khi thấy Nguyên nửa bối rối nửa bực bội. Ra đây là lý do thực sự mà Nguyên bắt tôi im lặng từ đầu tới giờ... Nhìn Dương thì chẳng thấy điểm nào để chê cả, sao hắn lại phũ phàng thế nhỉ?
- Dương à... Lỗi là lỗi tại ông bà...
- Con không trách ông bà! - Dương nguẩy đầu, lấy tay lau mặt- Con trách con... bạc phận!
- Này... này...
Nguyên chỉ chỉ tay nhưng không tìm được từ để diễn tả cảm xúc của mình. Tôi giữ tay hắn lại, mỉm cười:
- Thôi nào... Chỉ là có một chút hiểu lầm thôi mà... Mình là Lâm... Dương không cần phải thôi không thích Nguyên nữa đâu... Mình không ép buộc chuyện ấy, chỉ xin Dương thích thêm mình nữa được không? Mình nghĩ làm bạn với Dương chắc thích lắm!
Dương ngước nhìn tôi, đã thôi khóc và mặt thì tèm lem phấn. Không hiểu sao tôi lại thấy ở Dương một sự trong sáng đến mức tôi chỉ có một mong muốn duy nhất lúc này là làm bạn với cô...
- Tôi suýt chút nữa là... làm vợ của anh Nguyên đấy!
- Ai bảo thế hả? - Nguyên trợn mắt.
- Có sao! - Tôi nhún vai- Dương có ý định... cướp Nguyên của mình đâu mà lo, phải không?
Rõ ràng là trong Dương có một sự ngạc nhiên lớn. Cô ấy nhìn sang bên ông bà Nguyên, rồi nhìn tôi một cái dò xét thật kỹ lưỡng... Cuối cùng, Dương gật nhẹ đầu. Bà của Nguyên mỉm cười, xoa đầu Dương:
- Giỏi lắm. Bà quả không lầm khi yêu quý con!
Ông của Nguyên thì đưa mắt nhìn tôi vẻ như yêu thương lẫn hài lòng. Tôi đưa cái bánh màu đỏ đang ở trên tay cho Dương, cười thật tươi:
- Màu đỏ là màu của may mắn đấy! Lâm vừa có may mắn là kết bạn được với Dương... Giờ Dương cầm lấy đi, chắc sẽ tìm được một người con trai tốt hơn Nguyên gấp vạn lần!
- Ê... Không được chê ngay trước mặt người ta chứ?
Nguyên cốc tôi một cái, tôi la lên:
- Đừng thấy người ta hiền mà lấn tới nhé?... a...
Ba người ở bên ghế kia bật cười, khiến tôi ngượng quá, ngồi im lại và cười ngượng ngùng... Nguyên ghé vào tai tôi, thì thầm:
- Cảm ơn!
Tôi có giúp hắn đâu, tôi đang tìm cho tôi một người bạn mới ấy chứ? Nhìn cô ấy kìa... chắc chắn là một người thú vị lắm đây! Mùng một Tết thu hoạch như thế này thì đâu phải là... kém may mắn lắm đâu chứ?
Dương cũng đưa tôi một cái bánh, và sang chỗ tôi ngồi cùng... Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, có vẻ rất hợp tính nhau. Khuôn mặt Dương lại rạng rỡ như lúc xuất hiện, tôi cảm thấy hạnh phúc của cô ấy đang lây sang mình... Tình yêu, giá mà nó nhẹ nhàng như thế này thôi nhỉ?
Lê bước chân trên đường, mặc kệ những cái va chạm của mọi người xung quanh, tôi chua chát với ý nghĩ về một cái gì đó thừa thãi và ngáng trở... như buổi đi chơi ở Cát Bà! Nếu tôi cứ mãi quẩn quanh ở đó, tôi sẽ lại làm tổn thương họ thêm một lần nữa mất thôi!
- Lâm... Lâm ơi...
Một bàn tay chạm mạnh vào vai, tôi quay lại, mất vài giây ngơ ngác trước khi nhận ra người đang đứng trước mặt mình:
- Sao đi một mình vậy?
Linh "đa tình" của lớp thời cấp III đây mà... Cũng đã khá lâu chúng tôi không gặp nhau rồi!
- Ờ... thì thích thôi!
- Hai vệ sỹ đâu? - Linh nháy mắt, bước thêm một bước để ngang cùng tôi- Hơi bất ngờ đấy!
- Tớ cũng bất ngờ!- Tôi cười- Linh "đa tình" mà cũng đi một mình ư? Em Lan, em Phượng đâu hết rồi?
Mặt Linh méo xẹo:
- Thôi... đang đêm cuối năm mà, nhắc tới chỉ thấy khổ thôi!
Tôi bĩu nhẹ môi, không hài lòng:
- Đừng coi bạn là trẻ con chứ?
Linh cười, và nhún vai. Cậu ta thường nói với tôi rằng cậu ta rất khổ, vì trời phạt bắt mang một trái tim đa tình... Bất kể cô bạn gái nào tới tỏ tình là cậu ta gật đầu không một chút gượng ép! Nếu tính từ hồi tôi biết cậu ta thì có lẽ số con gái ( cả những đứa tới tỏ tình và bị cậu ta tỏ tình) ngót nghét tới gần trăm... Nhưng Linh cũng khéo, biết sắp xếp lịch hẹn với các cô, biết phân chia tình cảm rất đều nên chưa xảy ra một vụ ẩu đả lớn nào cả! Nguyên và Khang bảo tôi nên tránh xa Linh ra, kẻo bị mấy cô bồ ấy hiểu lầm mà bị... vạ lây! Kể ra thì cũng suýt bị mấy lần...
-Hỏi thật đấy!
- Gì? - Tôi nhướng mắt, chân vẫn bước về phía trước.
- Sao lại đi một mình? Ngày trước có bao giờ Nguyên và Khang để cậu rời tầm mắt trong vài giây đâu?
- Ngày trước khác, giờ thì khác!- Tôi thấy giọng mình là lạ- Bạn bè thì cũng chỉ có lúc thôi chứ?
Linh bước ra trước mặt tôi, lắc nhẹ đầu:
- Bạn bè? Cậu vẫn vô tư như xưa à?
Tôi dừng lại, không hiểu hết cái nhìn của Linh. Cậu ta thở dài, hơi cười:
- Có biết ngày xưa tớ không tấn công cậu không?
- Vì cậu không đủ khả năng!- Tôi phũ phàng buông gọn, nhưng Linh không phật lòng, cậu ta bật cười:
- Đừng nói với cái thằng một tay quơ... trăm em câu nói đó nhé?
- Thế thì tại sao? Tớ cũng xinh lắm đấy! - Tôi lúc lắc đầu, ra vẻ làm dáng. Linh xoay người để lại bước cùng tôi. Xung quanh huyên náo, nhưng kỳ lạ là tôi vẫn nghe rất rõ cái giọng rất ấm của Linh.
- Lâm rất xinh! Ngay từ hồi vào lớp, tớ đã để ý rồi. Và trong lớp mình, tớ thấy có ối đứa... mê cậu! Nhưng... cũng rút dần vì bản thân cậu vô tư quá, coi tất cả bọn tớ chỉ là bạn bè tốt, và cũng vì hai chàng vệ sỹ cạnh cậu nữa... Không ai vượt qua được hai thằng đó được cả!
"Nhưng giờ hai vệ sỹ đó đã tự do rồi!"- tôi nghĩ, một nỗi buồn vô cớ ùa đến...giống như một cơn gió mùa đông bắc... làm lạnh giá mọi cảm xúc!
- Các cậu có chuyện sao?
- Không!- tôi cười nhẹ, ngước nhìn ra xa, cố nén lòng lại- Bọn tớ vẫn như xưa, và có khi còn tuyệt hơn cả ngày xưa nữa... Cậu có nghĩ tình yêu là một liều thuốc làm bừng nở mọi cảm xúc không?
Tôi không để ý đến đôi mắt mở tròn to ngạc nhiên của Linh, chỉ cười, đưa tay về phía người đang cầm một quả bóng bay hình trái tim rất đẹp ở phía xa, nói nhỏ:
- Họ mua ở đâu đấy nhỉ?
- Cậu thích à?
- Ừ.
- Vậy đứng đây chờ tớ nhé?
Không đợi tôi đồng ý, Linh đã chạy biến đi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh đài phun nước ở quảng trường, lặng lẽ nhìn những nụ cười hạnh phúc lướt qua trước mặt... Đêm nay là đêm cuối năm đầu tiên mà tôi tự động tách ra khỏi nhóm bạn của mình, buồn thảm đến nao lòng...
Giật mình vì điện thoại rung bần bật trong túi áo, tôi chậm chạp đưa lên tai và nhăn mặt bởi tiếng la chói lói của Nguyên:
- Đi đâu rồi hả? Lớn rồi mà không biết đứng yên một chỗ khi lạc hay sao?
- Các cậu cứ đi chơi đi!- Tôi nói nhẹ- Chẳng phải như vậy rất tiện sao?
- Đang ở đâu?
- Tớ gặp Linh và nghĩ rằng như vậy sẽ không bị lẻ! Giao thừa mà bị lẻ là không may mắn đâu!
- Linh tinh gì thế hả? - Nguyên quát với cái giọng như muốn vỡ ra vì bực bội- Cậu đang ở đâu? Có biết ai cũng lo lắng không hả?
- Cơ hội chỉ có một lần này thôi, chả lẽ lại không chớp lấy hả Nguyên?
Tôi không đợi Nguyên trả lời mà cúp máy luôn, bần thần vì như vừa nhìn thấy những mảnh vỡ của một trái tim pha lê nào đó... Tôi đã làm rơi bởi vì đã không thận trọng bằng cả khả năng của mình... Những mảnh vỡ sắc nhọn đang nhìn tôi oán hờn...
- Lâm... Lâm...
Tôi ngẩng lên, bất giác như thấy cả nghìn trái tim đang nhảy múa... Khẽ chớp chớp mắt để tỉnh táo lại, tôi thấy Linh với một chùm bóng bay rất lớn trong tay.
- Tớ không biết cậu thích màu nào nhất... nên mua thế này cho dễ!
- Tớ biết tại sao con gái lại theo cậu như thế rồi! - Tôi cầm lấy chùm bóng, mỉm cười.
Linh nhún vai, vờ vĩnh:
- Có gì đâu cơ chứ? Chỉ là bản năng...đàn ông thôi mà!
Tôi bật cười, vỗ vỗ vào vai Linh ra vẻ tâm đắc... Điện thoại lại kêu, và tôi dừng lại, khó chịu bỏ ra xem là ai. Lần này là Thương!
- Alô...
- Cả bọn đang về nhà Nguyên, và mong cậu về ngay!
- Sao thế? - Tôi gần như hoảng hốt.
- Nguyên... cậu ấy bực mình, và bỏ về... Sao cậu lại bỏ đi như thế hả Lâm?
" Chẳng phải vì các cậu sao? " - Tôi cay đắng tự hỏi... Giọng Thương nghèn nghẹn vọng lại:
- Cậu thừa biết là Nguyên không thể bỏ mặc cậu mà... Cậu làm thế há chẳng phải phá hỏng tất cả?
- Tớ... tớ...
- Làm ơn đừng làm gì để Nguyên giận nữa. Nguyên giận thì tớ cũng giận theo mất thôi... Mà tớ thì...
Tiếng Thương khóc ấm ức ở đầu bên ấy, tôi nghe như môic tiếng nấc là một nhát dao cắm phập vào trái tim tôi... Tình yêu là thế! Tôi chẳng có chọn lựa gì cả, nếu như tôi muốn mọi chuyện tốt đẹp... Những mảnh vỡ của trái tim ấy sẽ không cứa vào tay ai nếu tôi biết biến mình trong im lặng...
- Được rồi... Tớ xin lỗi!- Tôi thì thầm. Bởi lúc nào tôi cũng thấy tôi là kẻ mạnh, còn Thương là người yếu thế, nên tôi phải chìa bàn tay về phía của Thương, dắt cậu ấy đi... và tìm cho cậu ấy hạnh phúc... Tôi đâu có được để lộ ra rằng tôi cũng đang dần đuối sức đi... và cần một điểm tựa?- Tớ sẽ về ngay và xin lỗi mọi người... Không sao đâu, hãy yên tâm đi Thương!
Tôi hạ máy xuống, nở một nụ cười nhợt nhạt với Linh, tay kia bám chặt lấy chùm bóng, thầm ước chúng có thể kéo tôi đi... đi xa mãi...
- Tớ biết rồi cũng có chuyện mà... Tưởng như vững chắc nhưng lại vô cùng lỏng lẻo... vì cậu quá ư là tốt bụng... quá ư là dễ thương!
Tôi không để ý đến những điều ấy mà chỉ khó khăn thu nụ cười chán đời của mình lại, ngơ ngẩn nhìn vào đám đông xung quanh. Linh thở dài, chìa tay ra:
- Vé xe đâu?
Tôi lục trong túi áo và đưa cho Linh. Cậu ta dặn dò tôi như dặn một đứa trẻ:
- Cậu ở im đây nhé! Tớ mang xe ra ngay!
Tôi gật đầu và Linh quay đi, lẩm nhẩm một mình:
- Biết mà... mình lúc nào cũng ngốc như thế! Lẽ ra phải mặc kệ hắn cho hắn tức chơi...
Tôi ngước nhìn lên đám bóng bay đủ màu sắc, mỉm cười. Có cả một bầu trời bóng bay hình tim thì cũng không thể cứu vãn được trái tim mà tôi vừa mới làm vỡ... Thật là một thất bại thảm hại... quá sức ngốc nghếch...
Đấy là chuyện của đêm giao thừa! Ngoài việc bị con bé Nhiên láu cá ( em của Nguyên) trêu chọc về chùm bóng bay ra thì tôi không hề bị câu nói móc họng nào nữa, mà hoàn toàn là thái độ im lặng đến... chết nửa linh hồn. Tôi phải dùng chiến thuật "đánh tỉa" từng đứa một, với những cam kết khác nhau mà tôi phải làm trong những ngày Tết... để cuối cùng được tha thứ một cách miễn cưỡng!
Và bây giờ, tôi phải luyến tiếc rời bỏ giấc ngủ để thực hiện nhiệm vụ đầu tiên vào đúng mùng một! Trước khi ra khỏi nhà, tôi còn bị bố đe là phải ghé qua nhà ông bà nội ngoại thì mới được đi đâu thì đi! Ồ, dĩ nhiên là tôi còn nhớ chuyện ấy chứ? Nhưng phải làm việc này với tên Nguyên nữa cơ đấy! Tôi hậm hực nghĩ thầm, chậm chạp bấm chuông cổng nhà Nguyên...
- Ủa, cô Lâm? - Chị Lan ngạc nhiên hỏi khi thấy gương mặt dàu dàu của tôi.
- Chúc chị năm mới nhiều điều tốt đẹp và hạnh phúc! - Tôi cố gắng nở nụ cười.
Chị Lan mở rộng cổng, dịu dàng:
- Cảm ơn cô! Cô vào nhà đi!
Tôi bước vào, xem đồng hồ, biết ngay là Nguyên vẫn còn ngủ và nhiệm vụ của tôi, giống như mọi lần là gọi hắn dậy!
- Ông bà và cô Nhiên đi chúc Tết rồi... còn cậu Nguyên thì đang ngủ! Cô cứ lên phòng gọi đi!
Tôi muốn nói là tôi không phải người hầu hắn, nhưng có lẽ chỉ khiến chị Lan cười như thể đang nghe chuyện tiếu lâm mà thôi. Tôi chẳng bao giờ phản kháng lại được với Nguyên cả, đó là điều mà ai trong nhà này cũng biết rất rõ!
Tôi tự động mở cửa đi vào phòng Nguyên. Căn phòng này vẫn giữ nguyên như hồi chúng tôi còn bé...Giá trị nhất ở đây là cái giường ngủ của Nguyên... Tôi phải kiềm chế mọi cảm xúc ghen tị về sự thoải mái tuyệt vời của nó. Màu sắc của căn phòng, không phải nói ngoa rằng gần như phản ánh tính cách của chủ nhân, rất sống động...suốt cả thời gian mà chúng tôi lớn lên!
Bước lên hai bậc tam cấp giữa phòng để tới gian ngủ, tôi nhăn mặt vì thấy Nguyên đang vùi mình rất say sưa trong đống chăn nệm. Hôm qua hắn đe dọa đủ thứ nếu như tôi để hắn phải chờ, dù chỉ một giây! Hừm, giỏi lắm khủng long ạ!...
Tôi ghé mắt xuống gương mặt đang nhắm nghiền của hắn, thấy tức cười khi hắn chép chép miệng như đang ăn một cái gì đó trong mơ... Cái cách ngủ vẫn như bao đời nay vẫn vậy, chả thay đổi tý nào cả! Trông đến là ghét! Tôi bẹo má hắn một cái, hắn nhíu mắt, rồi quay mặt về phía bên kia...
- Đồ tồi!- Tôi hét lên nho nhỏ- Tưởng tránh mà được à?
Tôi cúi xuống, nhoài người ra để có thể với tới mặt Nguyên, chuẩn bị cho hai cái má của hắn thành... bánh dày chơi... Nhưng, Nguyên xoay người thế là tôi mất điểm tựa, chới với với cái chân không còn tìm thấy sàn nhà đâu nữa. Lẽ ra, ừm, lẽ ra tôi cũng có thể tìm được thăng bằng ngay sau đó, nếu như không tình đến chuyện tên khủng long choàng tay ra khỏi chăn, kéo nhào tôi xuống giường...
- Làm cái gì vậy hả? - Tôi la chói lói, vùng vẫy nhưng không lại được cái vòng tay cứng ngắc của Nguyên... Cái sự việc này sao giống... truyện tranh quá thể quá đáng thế này?
- Này... này... đồ tồi...
- Im đi, nô lệ! - Nguyên quát với cái giọng tỉnh như sáo sậu. Tôi quay sang, gương mặt hắn sát bên cạnh đến mức tôi có thể thấy rõ những chân lông li ti... đang cười đắc thắng nữa cơ đấy!
- Cậu dậy đi! Hôm nay là đầu năm đấy!- Tôi cố vớt vát vì vừa bị chạm vào cái tội lỗi vô duyên của mình vào tối hôm qua.
- Phạt vì cái ý nghĩ dám phản kháng vừa rồi!- Nguyên mở mắt, như cười- Cậu nên ngoan ngoãn một chút!
Tôi nắm chặt tay lại, kìm cơn tức giận lại. Thêm chút nữa là có chuyện đấy...
- Hôm qua cậu đã làm tớ tức phát điên lên!- Nguyên gục đầu vào vai tôi, thì thầm- Cậu thừa biết là tớ không thể thiếu cậu được mà... dù là bất cứ nơi đâu, bất cứ thời gian nào!
Hơi ấm của Nguyên khiến tôi nóng bừng cả người, nhưng tôi không dám động đậy... Trái tim tôi đau nhói!
- Đừng làm như hôm qua nữa nghe Lâm!
Vòng tay Nguyên đã lới lỏng, nhưng tôi cũng không còn ý định vùng dậy nữa. Tôi chỉ muốn khóc mà thôi! Nguyên và Thương... sao lại cứ bắt tôi chọn lựa? Chúng ta không thể sống mãi những ngày còn thơ dại hay sao?
Có tiếng gõ cửa, và tôi bật dậy, ngồi im như tượng. Chị Lan nói vọng vào:
- Cậu Nguyên à... Thức ăn đã chuẩn bị sẵn rồi ạ!
- Chúng tôi xuống ngay! - Nguyên nói vọng ra. Dù không quay lại, nhưng tôi biết mắt hắn đang nhìn tôi rất... dữ!
Giường lún xuống một chút khi Nguyên vươn vai ngồi dậy, tôi hấp tấp đứng lên, cúi gằm mặt, và lưỡi thì như bị cắt mất!
- Cậu bị sao thế? - Nguyên bật cười- Hôm nay phải đi nhiều nơi đấy... Vì thế phải ăn nhiều vào, nghe chưa?
- Tớ... ăn rồi!- Tôi ngẩng lên. May phước, Nguyên đã lúi húi ở bên kia giường.
- Chả lẽ để tớ ăn một mình?
Tôi nhướng mắt lên, nhưng Nguyên đã đi vào trong phòng tắm. Tôi thở phào ra, đi lững thững về phía sô -fa. Chút nữa thì vấp ngã vì mấy cái bậc tam cấp giữa phòng... Tâm trí của tôi vẫn còn lẩn khuất trong mấy câu nói vừa rồi của Nguyên... Hắn thật là người vô trách nhiệm. Nói mà không nghĩ tới tâm trạng của người khác chút nào! Tôi đâu phải là đồ vật vô tri vô giác đâu?
- Sao thời tiết lại nóng thế nhỉ? - Nguyên xuất hiện trước mặt tôi với nửa cái đầu trước ướt sũng nước. Tôi gật mình, trợn mắt lên. Nguyên có vẻ hơi ngạc nhiên một chút, rồi cậu ta dịu dàng ngồi xuống trước mặt tôi, mỉm cười:
- Bởi cậu là đứa... chậm tiêu, nên tớ phải làm như thế, mới ngấm vào cậu được! Nếu giờ là khó chấp nhận thì hãy từ từ... Tớ biết trong cậu lúc nào cũng có hình ảnh của tớ với một cách nghĩ đơn giản là một người bạn thân từ bé... nhưng giờ thì hãy thi thoảng nghĩ khác đi một chút! Tớ bằng lòng như thế thôi!
- Nhưng... còn...
Tôi định nói rằng " Còn Thương thì sao? " nhưng Nguyên đã đứng dậy, quay đi.
- Xuống xem chị Lan làm món gì cho tụi mình nào?
- Thế là không công bằng!- Tôi bật lên.
- Sao?
- Cậu nói một tràng dài như thế, còn tớ thì sao? Phải nghe tớ nói chứ?
Nguyên nhún vai, đi ra cửa:
- Tớ không muốn ngày Mùng 1 tết của tớ tiêu tùng! Cậu quên là cậu đang là... nô lệ à? Dám phản kháng sao, cô bạn ngốc?
Tôi chỉ muốn quơ ngay một cái gì đó để quăng vào cái mặt tự đắc của hắn, nhưng mọi thứ quang đây toàn là đồ tôi thích cả... Thế là tôi bậm môi, chạy vụt theo... Ít ra tôi cũng phải cho hắn một cú phi cước thì mới hả dạ được!
Nhưng tôi không làm gì được hắn vì một bàn thức ăn tuyệt vời đang bày ra trước mặt. Mấy ngày nay, bố con tôi chỉ toàn ăn những món đơn giản như thịt gà luộc, miến nấu xương, súp lơ xào..., chứ đâu được sang trọng như vầy? Dù là đã ăn qua ở nhà, tôi vẫn thấy chuyện bỏ qua những thứ kia thật là một ý tưởng xa vời...
- Hy vọng cô Lâm thích!- Chị Lan đặt bát canh nóng hổi lên bàn- Bà chủ bảo phải làm những món này cho cô đấy!
- Làm sao mà chê được nữa chứ? - Nguyên trêu chọc- Ngồi xuống thôi cô nương!
Tôi không khách sáo chuyện ăn uống bao giờ, nhất là ở nhà Nguyên. Bố mẹ hắn ta thương tôi như thương con gái, lúc nào tôi sang cũng mang đủ thứ ra để... dụ tôi ở lại chơi thật là lâu...
- Hồi tưởng thêm nữa là... hết đó!
- Đừng có mà chành chọe với tớ, những cái này không phải cho cậu đâu!
Chị Lan bật cười, thu dẹp mấy thứ rồi đi ra sau khi chúc chúng tôi ngon miệng. Tôi chọn những món tôi thích nhất để thử trước, thấy lòng vui trở lại... Những điều như Nguyên nói, đúng là không thể..." hấp thụ " một cách ào ào được... Tôi sẽ để từ từ, giống như hắn đã khuyên... thuận theo tự nhiên, có lẽ là tốt nhất!
Chúng tôi vạch ra một kế hoạch khá tỉ mỉ cho ngày hôm nay. Vì cả hai gia đình đều có rất đông họ hàng, và theo như Nguyên nói, nếu không biết cách sắp xếp thì có đi ba ngày Tết cũng không hết. Đầu tiên, chúng tôi tới nhà ông bà nội tôi trước. Nhà ông bà nội cách nhà chúng tôi một dãy phố, lúc nào cũng đông đúc con cháu... Thấy chúng tôi vào là bao nhiêu anh chị em con chú con bác ùa ra, hỏi han đủ thứ đến mức không dư một phút nào để tụi tôi trả lời. Đến lúc ông nội quát ầm lên, tôi và Nguyên mới được đi vào nhà. Tôi cười:
- Ông lúc nào cũng có uy hết á! Bà đâu rồi ông ơi?
- Đi chúc Tết với bác gái rồi! Ái chà, thằng Nguyên trông ra dáng quá đi chứ?
- Hai đứa yêu nhau à? - Chị họ tôi nói hớt vào khiến tôi giật nảy người, vội ú ớ kêu lên:
- Đừng nghĩ bậy bạ...
- Trông hai đứa em có đẹp đôi không chị? - Nguyên quay ra, hỏi với một cái nháy mắt.
- Khách quan mà nói thì... chị hơi tiếc cho cậu!
Cả nhà cười ồ lên, tôi đấm mạnh vào vai Nguyên, bảo hắn im đi. Nhưng Nguyên được thể tung hứng với chị tôi một lúc khá lâu khiến ông tôi ho khùng khục lên vì cười quá nhiều... Chúng tôi rút nhanh sau khi tôi vơ một đống bánh mà tôi thích vào túi xách. Tôi biết ông bà tôi mà, những thứ gì tôi thích đều có ở nhà ông bà hết... Ngẫm nghĩ lại thì thấy mình thật quá hạnh phúc...
Địa điểm thứ hai là nhà ông bà nội của Nguyên... Ông bà của hắn mới từ Mỹ về để ăn Tết cổ truyền... Tôi băn khoăn không hiểu tại sao ông bà lại mua hẳn một cái vila mà không ở cùng với gia đình Nguyên. Tôi hỏi thì Nguyên chỉ trả lời qua loa rằng ông bà có ý định hồi hương, đằng nào cũng mua nhà nên có bây giờ cũng để cho quen nhà!
Vila của ông bà Nguyên đẹp đến mức tôi hoa cả mắt... Gia đình hắn nhiều tiền đến mức này ư? Nguyên đẩy tôi vào với một nụ cười:
-Ông bà vui tính lắm!
- Nhưng mà...
- Có nhiều đồ ăn ngon và lạ cực kỳ!
- Tôi không phải là đứa ham ăn!
Nguyên bật cười. Một người làm đi ra, cúi chào chúng tôi rất lịch sự:
- Ông bà đều có nhà đấy ạ! Mời cô cậu vào!
- Cảm ơn chị!- Tôi lí nhí nói.
Nguyên kéo tay tôi lên mấy bậc tam cấp khá cao để vào nhà. Tôi xin thề là lúc này tôi rất chi là run... giống như cô gái ra mắt gia đình người yêu vậy. Có lẽ sự bề thế, uy nghiêm của ngôi nhà đã tạo cho tôi cảm giác nhỏ bé đáng thương này... Gía mà tôi không chấp nhận đến đây nhỉ?
- Vào phòng khách đi! Ông bà thích ngồi đó xem phim lắm!
Tôi theo đã kéo của Nguyên, đi qua đại sảnh, dừng lại trước cánh cửa cao với những nét chạm trổ thanh thóat... Nguyên đẩy cửa bước vào, tôi hơi kéo lại... Đừng nhanh quá... phải để tôi chuẩn bị đã chứ?
- Cháu sang muộn quá đấy!- Giọng nói sang sảng vang lên, tôi đưa mắt tìm kiếm... Ông bà Nguyên đang ngồi trên cùng một chiếc ghế đệm sang trọng, nhìn chúng tôi với vẻ nghiêm nghị khó gần.
- Chắc ông chưa quen với thời gian ở Việt Nam đấy ạ! - Nguyên cười...
- Làm bà tưởng cháu quên chứ? Ai đây nhỉ?
Tôi cúi mạnh đầu, hơi lớn giọng:
- Cháu là Lâm, bạn của Nguyên... Cháu...
Ông bà Nguyên bật cười:
- Gì mà căng thẳng thế... Lại đây đi cháu... Dễ thương quá!
Bà nội Nguyên nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi nhận ra những nét quen thuộc của bố Nguyên trên gương mặt bà, tự nhiên nhẹ nhõm hẳn....
- Bạn...bạn thường thôi hả? - Ông Nguyên đưa cái khay đựng bánh kẹo về phía tôi, hỏi với vẻ bồn chồn. Tôi hơi chột dạ, nhìn sang Nguyên. Hắn cười tươi như đang... chọc ai đó:
- Sao lại thường ạ? Bạn gái cháu đấy!
Tôi thấy rõ nét mặt như vừa bị dội bom nguyên tử của ông bà Nguyên nên rụt tay lại, không dám nhặt cái bánh màu đỏ sậm nữa. Nhưng dù có sốc như thế nào đi nữa thì ông của Nguyên vẫn dứ cái khay về phía tôi, dịu dàng:
- Chọn một cái lấy may đi cháu! - Rồi ông quay sang Nguyên, trừng mắt- Sao không nói với ông sớm?
Tôi cầm lấy cái bánh, cảm động đến mức toan lên tiếng phản đối cái sự kiện mà Nguyên vừa vẽ ra. Nguyên đã đá nhẹ một cái vào chân tôi, nhắc nhở. Tôi nhớ ra rồi... Đây là nhiệm vụ mà tôi phải làm trong ngày hôm nay... mặc tình cho hắn nói gì thì nói, không được phản đối, dù chỉ là nửa câu!
- Giờ thì... hơi rắc rối một tý rồi!- Bà của Nguyên thở dài, nhưng mắt bà thì sáng long lanh- Nhưng bà cũng ưng bé Lâm này lắm!
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt bà nữa... Không hiểu tên Nguyên này định làm cái trò gì nữa đây?
Nhưng tôi không phải băn khoăn lâu, khi mà xuất hiện ở cửa phòng khách một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Thấy cô ấy, Nguyên đã thu nụ cười lại, cố ý nắm chặt lấy cái tay không cầm bánh của tôi. Tôi nhìn hắn, và hai chân mày của hắn nhăn lại... Thế là tôi im!
- Nội ưng ai vậy ạ? - Cô gái ấy hỏi, giọng trong và hơi hơi gượng.
- Thùy Dương à? Lại đây con...
- Ủa, anh Nguyên!- Mắt của cô ta sáng lên, Nguyên càng nắm tay tôi chặt- Mà ai đây?
Hỏi tôi đấy... Nhưng tôi không được quyền nói gì mà...
- Bạn gái anh!- Nguyên thản nhiên trong khi mặt cô gái đã chuyển từ rạng rỡ sang xám xịt, rồi âm u như sắp có bão... Bà của Nguyên vội đứng dậy, kéo Dương ngồi xuống ghế, dỗ dành:
- Đây là chị Lâm...
- Vậy sao bà bảo anh Nguyên chưa có ai? - Dương kêu lên, mắt đã long lanh lệ- Bà còn bảo con xinh thế này thì chắc chắn anh Nguyên sẽ thích... hic.... sẽ cưới làm vợ...
- Ê... cô ăn nói cẩn thận à? - Nguyên kêu lên, mặt đỏ gắt. Trời đất! Lần đầu tiên tôi thấy hắn sửng cồ với một cô gái đấy. Lạ à nha?
- Anh ác lắm! - Dương khóc tóang lên khiến ai cũng bối rồi- Em từ tận bên Mỹ về để gặp anh mà anh trốn tránh, lại còn mang bạn gái đến nữa... Tưởng em hiền em không dám nói gì chắc... Mà dù hiền thì cũng không chịu nổi sự phản bội này!
Tự nhiên tôi thấy buồn cười quá đi mất khi thấy Nguyên nửa bối rối nửa bực bội. Ra đây là lý do thực sự mà Nguyên bắt tôi im lặng từ đầu tới giờ... Nhìn Dương thì chẳng thấy điểm nào để chê cả, sao hắn lại phũ phàng thế nhỉ?
- Dương à... Lỗi là lỗi tại ông bà...
- Con không trách ông bà! - Dương nguẩy đầu, lấy tay lau mặt- Con trách con... bạc phận!
- Này... này...
Nguyên chỉ chỉ tay nhưng không tìm được từ để diễn tả cảm xúc của mình. Tôi giữ tay hắn lại, mỉm cười:
- Thôi nào... Chỉ là có một chút hiểu lầm thôi mà... Mình là Lâm... Dương không cần phải thôi không thích Nguyên nữa đâu... Mình không ép buộc chuyện ấy, chỉ xin Dương thích thêm mình nữa được không? Mình nghĩ làm bạn với Dương chắc thích lắm!
Dương ngước nhìn tôi, đã thôi khóc và mặt thì tèm lem phấn. Không hiểu sao tôi lại thấy ở Dương một sự trong sáng đến mức tôi chỉ có một mong muốn duy nhất lúc này là làm bạn với cô...
- Tôi suýt chút nữa là... làm vợ của anh Nguyên đấy!
- Ai bảo thế hả? - Nguyên trợn mắt.
- Có sao! - Tôi nhún vai- Dương có ý định... cướp Nguyên của mình đâu mà lo, phải không?
Rõ ràng là trong Dương có một sự ngạc nhiên lớn. Cô ấy nhìn sang bên ông bà Nguyên, rồi nhìn tôi một cái dò xét thật kỹ lưỡng... Cuối cùng, Dương gật nhẹ đầu. Bà của Nguyên mỉm cười, xoa đầu Dương:
- Giỏi lắm. Bà quả không lầm khi yêu quý con!
Ông của Nguyên thì đưa mắt nhìn tôi vẻ như yêu thương lẫn hài lòng. Tôi đưa cái bánh màu đỏ đang ở trên tay cho Dương, cười thật tươi:
- Màu đỏ là màu của may mắn đấy! Lâm vừa có may mắn là kết bạn được với Dương... Giờ Dương cầm lấy đi, chắc sẽ tìm được một người con trai tốt hơn Nguyên gấp vạn lần!
- Ê... Không được chê ngay trước mặt người ta chứ?
Nguyên cốc tôi một cái, tôi la lên:
- Đừng thấy người ta hiền mà lấn tới nhé?... a...
Ba người ở bên ghế kia bật cười, khiến tôi ngượng quá, ngồi im lại và cười ngượng ngùng... Nguyên ghé vào tai tôi, thì thầm:
- Cảm ơn!
Tôi có giúp hắn đâu, tôi đang tìm cho tôi một người bạn mới ấy chứ? Nhìn cô ấy kìa... chắc chắn là một người thú vị lắm đây! Mùng một Tết thu hoạch như thế này thì đâu phải là... kém may mắn lắm đâu chứ?
Dương cũng đưa tôi một cái bánh, và sang chỗ tôi ngồi cùng... Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, có vẻ rất hợp tính nhau. Khuôn mặt Dương lại rạng rỡ như lúc xuất hiện, tôi cảm thấy hạnh phúc của cô ấy đang lây sang mình... Tình yêu, giá mà nó nhẹ nhàng như thế này thôi nhỉ?
Tác giả :
Bảo Nhung