Tình Yêu Nguy Hiểm
Chương 19
Edit: LynCáoHTH
***
Lục Ngang chậm rãi dời tầm mắt đi xuống chiếc cổ. Chỗ đó trống rỗng, cô không đeo dây chuyền như lúc trước.
Anh nâng mắt lên.
Bên kia, An An đã xem như cùng anh chào hỏi qua, nhạc vừa nổi lên, cô chuyển mắt đi.
Vẫn một bài hát cũ.
Nhà nhỏ đêm qua đón gió đông.
Cô từ từ chậm rãi hát từng chữ, có vài phần tùy ý, lại có vài phần buồn bã.
"Đêm qua trong nhà nhỏ, rèm châu phủ phiếm che tay áo, chắc hẳn cố nhân chắc đang vui nơi hoan lạc......"
An An hát đến chuyên chú, mí mắt buông xuống.
Ánh đèn bên trong phòng bao lờ mờ, chiếu vào trên mặt cô, thêm mấy phần mị hoặc cùng quyến rũ. Lông mi của cô rất dài, môi mềm mại khẽ hát theo nhạc......
Lục Ngang rũ cánh tay xuống, mất hai giây trầm mặc anh lục từ trong túi quần jean lấy ra hộp thuốc.
"Anh Ngang, bên này."
La Khôn đẩy người bên cạnh tránh ra, vẫy vẫy tay.
Lục Ngang cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc, đưa đến môi.
Tay anh chụm lại, bật lửa.
Anh đi qua, ngồi ở bên cạnh La Khôn.
La Khôn chỉ chỉ, ý bảo Lục Ngang: "Cô gái đẹp làm hướng dẫn viên du lịch trước kia đó anh."
"Sao cô ấy ở đây?" Lục Ngang nhàn nhạt hỏi.
La Khôn nói: "Cô ấy đến đây làm." Hắn lại hướng Lục Ngang trực tiếp thẳng thắn: "Anh Ngang, em có hỏi qua rồi, cô ấy nói không có quan hệ gì với anh cả. Nên em liền đến đây ủng hộ cô ấy."
Cho nên, lúc trước Tô Đình nói, anh La gần đây thường xuyên đi đến chỗ Hồ mập.
Tô Đình còn nói, anh La nhìn trúng một cô gái bên đó, đáng yêu vô cùng.
Thì ra người mà Tô Đình nói chính là cô.
Lục Ngang dựa vào sô pha, khóe miệng hơi nhếch xuống.
Để lại cho anh, vẫn là bóng dáng thanh thoát đó.
Rất gầy, ôm cô ở trong tay cơ hồ không thấy trọng lượng gì.
Cô đứng ở đó hát, nhẹ nhàng như ai oán, nhẹ nhàng kể nỗi buồn ly biệt.
Điều kỳ quái chính là, giọng hát cô rất đặc biệt, cho dù là lời ca có ai oán buồn đau, nhưng nghe ra lại rất ngọt ngào, uyển chuyển.
Loại ngọt ngào này sẽ tự giác mà chầm chậm thấm vào trong lòng ai đó.
Dày vò người ta khổ sở dãy dụa trong đó, lại còn có thể ảo tưởng ra một hình ảnh ngọt ngào của cô.
Đối diện, Tô Đình vừa lúc đẩy cửa tiến vào, La Khôn thấy cô ta thì không kiên nhẫn nổi, cũng chẳng thèm cố kỵ cho mặt mũi của La Vận Hoa, trực tiếp phất tay đuổi cô ta đi, quay lại ra lệnh Hồ mập: "Cái loại này mà mày cũng tìm được hả, lọc ra người nào tốt tốt một chút, để anh Ngang còn tùy ý lựa chọn. —— Loại rác rưởi như con đó thì cho "thăng" đi!"
Hắn còn không ngừng dặn dò: "Phải nhẹ nhàng, ngọt ngào một chút."
Lục Ngang kẹp điếu thuốc, rũ mắt, cười khẽ.
Bài hát cũng sắp kết thúc, "Tối nay ánh trăng sáng mông lung, thấp giọng than thở vọng sao trời, khi quay đầu nhìn lại chung quy tất cả chỉ là một giấc mộng......" Từ cuối cùng trong bài hát, cô chậm rãi ngân nga từ "mộng", người nghe phảng phất như sau một giấc mộng dài, lại hóa thành một hồi hư không, vô cùng nuối tiếc.
Lục Ngang kẹp chặt điếu thuốc. Khói trắng lượn lờ, anh chậm rãi nâng mắt lên nhìn.
An An đã gác micro xuống, cô trụ một chân xuống nền, từ ghế đứng lên. Tóc buộc ra sau, làm cả người có vẻ càng thêm gầy. An An vẫn trang điểm như trước, lộ chiếc áo bên trên, cùng váy ngắn, phía dưới là đôi chân thẳng tắp rất cân xứng.
La Khôn vẫy tay nói: "Ti Ti, lại đây."
Cô liền nghe lời đi đến.
Vòng eo nện theo tốc độ bước chân của cô, phảng phất như lúc ở suối nước nóng. Phiêu dạt chầm chậm, trắng lóa cả mắt người.
Đi ngang qua những người ngồi gần đó, An An đi vào giữa, lướt nhanh qua Lục Ngang, đi tiếp hai bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh La Khôn. Khi cô lướt qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ, ấm áp. Lục Ngang hạ mắt nhìn cô.
Làn khói lượn lờ xen kẽ giữa ngón tay anh.
Anh chậm rãi hít một hơi.
Khói thuốc từ từ len lỏi vào ngực anh, rồi phả lên mũi thoát ra ngoài, trước mặt, Hồ mập dẫn theo vài cô gái tiến vào: "Anh Ngang, anh nhìn xem?" Có vẻ rất tận tâm tận lực, chọn lựa kĩ càng, người nào người nấy dịu dàng nhã nhặn, đang đứng xếp hàng trước cửa, nhìn Lục Ngang mỉm cười.
Lục Ngang vẫn không di chuyển, chỉ ngồi ở sô pha.
La Khôn xoay người qua, nói: "Anh Ngang, cô gái đứng ở giữa không tồi, ngực to, eo nhỏ."
Lục Ngang theo tiếng nói nhìn sang hắn.
Hắn đang ngồi trên so pha, ngay chính giữa, An An ngồi bên cạnh, đang dựa vào ngực La Khôn. Cô thoáng cúi người, đưa tay đến đĩa trái cây trên bàn bốc lên một trái nho. Cô đang hí hoáy lột vỏ mỏng của trái nho ra, đưa lên miệng nhai. Nước nho còn sót lại, chảy xuống tay cô, An An lại cúi người, rút tờ giấy ăn bên cạnh lau tay.
"Anh Ngang, anh nhìn trúng ai không?" Hồ mập cười ha hả hỏi Lục Ngang.
Lục Ngang cười cười, thu hồi tầm mắt. Nhìn qua một loạt cô gái đứng trước mặt, anh nói: "Ai cũng được, tôi đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu vậy?" La Khôn tò mò.
"WC."
Lục Ngang nói xong này hai chữ thì đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, anh quay đầu nhìn vào trong.
An An đang tiếp tục chọn nho trên đĩa, hết sức chăm chú, bỗng cô ngước mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Ngang đứng ngoài cửa bình tĩnh nhìn lại cô.
Ngoài hành lang đèn không được sáng như trong phòng bao, tay anh nắm chặt điếu thuốc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô ý bảo cô lại đây.
Nhưng An An nhanh chóng quay mặt đi.
Cửa phòng đóng lại.
Lục Ngang không đi vào WC, anh đứng dựa lưng vào tương nơi hành lang hút thuốc.
Thấy có một nam một nữ hình như đã uống nhiều quá, đang rất hưng phấn, ôm nhau đi vào WC, tùy tiện đẩy ra một gian bên trong, bắt đầu "làm việc".
Không hề ngại ngùng xung quanh, miệt mài rên rỉ khắp phòng, không coi ai ra gì, Lục Ngang vẫn không có biểu tình gì chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ.
*
Đứng hút hết điếu thuốc, vẫn không thấy An An ra ngoài.
Như phân định rõ thái độ của cô.
Lục Ngang ấn đầu thuốc, vứt vào thùng rác, quay trở về.
*
Hồ mập vừa nhìn thấy Lục Ngang ở hành lang, thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả chào anh: "Anh Ngang."
Lục Ngang hỏi: "Cô ấy làm việc ở đây từ khi nào vậy?"
"Ai ạ?" Hồ mập giả ngu.
Lục Ngang liếc mắt nhìn hắn.
Hắn cười hắc hắc nói: "Cô ấy tự nguyện đến, muốn ở đây làm lâu dài."
"Làm cái gì?"
"Tiếp rượu, không lên sân khấu, chỉ đôi lúc hát trong phòng bao."
"Làm bao lâu rồi?"
"Nhiều ngày rồi."
"Cụ thể là ngày nào."
"Để em nhớ lại xem......" Hồ mập kéo kéo sợi dây chuyền trước cổ, ngẫm kĩ rồi nói, "Mười ngày trước, đúng hôm anh La trở về."
Lục Ngang nheo mắt lại, mới hỏi: "Khôn Tử gần đây hay tới lắm hả?"
"Thường xuyên ạ." Hắn cười cười trả lời.
Lục Ngang búng búng khói thuốc, không hỏi gì thêm.
Lúc xoay người đi, anh chợt nghĩ đến cái gì đó, quay lại dặn dò Hồ mập: "Giúp tôi gọi Tô Đình lại đây, tôi tìm cô ta có chuyện cần nói."
Hồ mập lại cười tiếp: "Anh Ngang, anh tìm Tô Đình có chuyện gì vui vậy?" Như muốn khai thác tiếp vấn đề từ anh.
Nhưng Lục Ngang không đáp, quay người lại, bước chân đột nhiên đơ ra.
Thấy An An đang đứng trước cửa phòng bao 208, lạnh lùng nhìn anh.
Đến gần, Lục Ngang ý bảo cô: "Lại đây, tôi có lời muốn nói với cô."
"Tôi thì không có lời gì nói với anh cả." An An cười lạnh. Tự nhiên như không nhắc nhở Lục Ngang: "Chính anh đã nói tôi cút xa một chút mà." An An nói xong, trở vào phòng bao.
Sức lực cô mở và đóng cánh cửa phòng bao lúc này, so với lúc cô rời đi ngày hôm đó, không khác nhau bao nhiêu phân lượng.
*
Đứng trước phòng, Lục Ngang đưa thuốc ngậm giữ ở miệng, tay cầm then cửa dừng một chút, cuối cùng anh mở cửa đi vào.
Vẫn là bộ dáng lúc trước.
Không có gì thay đổi.
*
Trận tụ hội này, ăn uống ca hát thâu đêm, đến khi trời gần sáng mới kết thúc, La Khôn quay sang hỏi Lục Ngang có muốn đi tăng hai không, Lục Ngang cười cười, anh còn có việc riêng.
"Chuyện gì vậy?" La Khôn tò mò.
Lục Ngang nói: "Chuyện phụ nữ."
La Khôn nghe xong "tấm tắc" hai tiếng, không hỏi nhiều. Hắn ngồi trên xe, ý bảo An An vào: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Rạng sáng sương vẫn còn, An An mặc thêm áo khoác, lưng vẫn đeo ba lô như trước.
Cô từ phía sau đi đến, bước từng bước đi qua Lục Ngang.
Thấp người ngồi vào trong xe, cửa đóng lại, không nhìn thấy gì bên trong nữa.
Lục Ngang lấy điếu thuốc, mắt vẫn nhìn vào trong
Chờ xe đi xa, anh mới chậm rãi đi trở về câu lạc bộ.
Tô Đình đã đứng trước cửa chờ anh, trên mặt tươi cười: "Anh Ngang, anh tìm em hả?"
***
Lục Ngang chậm rãi dời tầm mắt đi xuống chiếc cổ. Chỗ đó trống rỗng, cô không đeo dây chuyền như lúc trước.
Anh nâng mắt lên.
Bên kia, An An đã xem như cùng anh chào hỏi qua, nhạc vừa nổi lên, cô chuyển mắt đi.
Vẫn một bài hát cũ.
Nhà nhỏ đêm qua đón gió đông.
Cô từ từ chậm rãi hát từng chữ, có vài phần tùy ý, lại có vài phần buồn bã.
"Đêm qua trong nhà nhỏ, rèm châu phủ phiếm che tay áo, chắc hẳn cố nhân chắc đang vui nơi hoan lạc......"
An An hát đến chuyên chú, mí mắt buông xuống.
Ánh đèn bên trong phòng bao lờ mờ, chiếu vào trên mặt cô, thêm mấy phần mị hoặc cùng quyến rũ. Lông mi của cô rất dài, môi mềm mại khẽ hát theo nhạc......
Lục Ngang rũ cánh tay xuống, mất hai giây trầm mặc anh lục từ trong túi quần jean lấy ra hộp thuốc.
"Anh Ngang, bên này."
La Khôn đẩy người bên cạnh tránh ra, vẫy vẫy tay.
Lục Ngang cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc, đưa đến môi.
Tay anh chụm lại, bật lửa.
Anh đi qua, ngồi ở bên cạnh La Khôn.
La Khôn chỉ chỉ, ý bảo Lục Ngang: "Cô gái đẹp làm hướng dẫn viên du lịch trước kia đó anh."
"Sao cô ấy ở đây?" Lục Ngang nhàn nhạt hỏi.
La Khôn nói: "Cô ấy đến đây làm." Hắn lại hướng Lục Ngang trực tiếp thẳng thắn: "Anh Ngang, em có hỏi qua rồi, cô ấy nói không có quan hệ gì với anh cả. Nên em liền đến đây ủng hộ cô ấy."
Cho nên, lúc trước Tô Đình nói, anh La gần đây thường xuyên đi đến chỗ Hồ mập.
Tô Đình còn nói, anh La nhìn trúng một cô gái bên đó, đáng yêu vô cùng.
Thì ra người mà Tô Đình nói chính là cô.
Lục Ngang dựa vào sô pha, khóe miệng hơi nhếch xuống.
Để lại cho anh, vẫn là bóng dáng thanh thoát đó.
Rất gầy, ôm cô ở trong tay cơ hồ không thấy trọng lượng gì.
Cô đứng ở đó hát, nhẹ nhàng như ai oán, nhẹ nhàng kể nỗi buồn ly biệt.
Điều kỳ quái chính là, giọng hát cô rất đặc biệt, cho dù là lời ca có ai oán buồn đau, nhưng nghe ra lại rất ngọt ngào, uyển chuyển.
Loại ngọt ngào này sẽ tự giác mà chầm chậm thấm vào trong lòng ai đó.
Dày vò người ta khổ sở dãy dụa trong đó, lại còn có thể ảo tưởng ra một hình ảnh ngọt ngào của cô.
Đối diện, Tô Đình vừa lúc đẩy cửa tiến vào, La Khôn thấy cô ta thì không kiên nhẫn nổi, cũng chẳng thèm cố kỵ cho mặt mũi của La Vận Hoa, trực tiếp phất tay đuổi cô ta đi, quay lại ra lệnh Hồ mập: "Cái loại này mà mày cũng tìm được hả, lọc ra người nào tốt tốt một chút, để anh Ngang còn tùy ý lựa chọn. —— Loại rác rưởi như con đó thì cho "thăng" đi!"
Hắn còn không ngừng dặn dò: "Phải nhẹ nhàng, ngọt ngào một chút."
Lục Ngang kẹp điếu thuốc, rũ mắt, cười khẽ.
Bài hát cũng sắp kết thúc, "Tối nay ánh trăng sáng mông lung, thấp giọng than thở vọng sao trời, khi quay đầu nhìn lại chung quy tất cả chỉ là một giấc mộng......" Từ cuối cùng trong bài hát, cô chậm rãi ngân nga từ "mộng", người nghe phảng phất như sau một giấc mộng dài, lại hóa thành một hồi hư không, vô cùng nuối tiếc.
Lục Ngang kẹp chặt điếu thuốc. Khói trắng lượn lờ, anh chậm rãi nâng mắt lên nhìn.
An An đã gác micro xuống, cô trụ một chân xuống nền, từ ghế đứng lên. Tóc buộc ra sau, làm cả người có vẻ càng thêm gầy. An An vẫn trang điểm như trước, lộ chiếc áo bên trên, cùng váy ngắn, phía dưới là đôi chân thẳng tắp rất cân xứng.
La Khôn vẫy tay nói: "Ti Ti, lại đây."
Cô liền nghe lời đi đến.
Vòng eo nện theo tốc độ bước chân của cô, phảng phất như lúc ở suối nước nóng. Phiêu dạt chầm chậm, trắng lóa cả mắt người.
Đi ngang qua những người ngồi gần đó, An An đi vào giữa, lướt nhanh qua Lục Ngang, đi tiếp hai bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh La Khôn. Khi cô lướt qua, mang theo mùi hương nhè nhẹ, ấm áp. Lục Ngang hạ mắt nhìn cô.
Làn khói lượn lờ xen kẽ giữa ngón tay anh.
Anh chậm rãi hít một hơi.
Khói thuốc từ từ len lỏi vào ngực anh, rồi phả lên mũi thoát ra ngoài, trước mặt, Hồ mập dẫn theo vài cô gái tiến vào: "Anh Ngang, anh nhìn xem?" Có vẻ rất tận tâm tận lực, chọn lựa kĩ càng, người nào người nấy dịu dàng nhã nhặn, đang đứng xếp hàng trước cửa, nhìn Lục Ngang mỉm cười.
Lục Ngang vẫn không di chuyển, chỉ ngồi ở sô pha.
La Khôn xoay người qua, nói: "Anh Ngang, cô gái đứng ở giữa không tồi, ngực to, eo nhỏ."
Lục Ngang theo tiếng nói nhìn sang hắn.
Hắn đang ngồi trên so pha, ngay chính giữa, An An ngồi bên cạnh, đang dựa vào ngực La Khôn. Cô thoáng cúi người, đưa tay đến đĩa trái cây trên bàn bốc lên một trái nho. Cô đang hí hoáy lột vỏ mỏng của trái nho ra, đưa lên miệng nhai. Nước nho còn sót lại, chảy xuống tay cô, An An lại cúi người, rút tờ giấy ăn bên cạnh lau tay.
"Anh Ngang, anh nhìn trúng ai không?" Hồ mập cười ha hả hỏi Lục Ngang.
Lục Ngang cười cười, thu hồi tầm mắt. Nhìn qua một loạt cô gái đứng trước mặt, anh nói: "Ai cũng được, tôi đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu vậy?" La Khôn tò mò.
"WC."
Lục Ngang nói xong này hai chữ thì đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa, anh quay đầu nhìn vào trong.
An An đang tiếp tục chọn nho trên đĩa, hết sức chăm chú, bỗng cô ngước mặt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Ngang đứng ngoài cửa bình tĩnh nhìn lại cô.
Ngoài hành lang đèn không được sáng như trong phòng bao, tay anh nắm chặt điếu thuốc, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô ý bảo cô lại đây.
Nhưng An An nhanh chóng quay mặt đi.
Cửa phòng đóng lại.
Lục Ngang không đi vào WC, anh đứng dựa lưng vào tương nơi hành lang hút thuốc.
Thấy có một nam một nữ hình như đã uống nhiều quá, đang rất hưng phấn, ôm nhau đi vào WC, tùy tiện đẩy ra một gian bên trong, bắt đầu "làm việc".
Không hề ngại ngùng xung quanh, miệt mài rên rỉ khắp phòng, không coi ai ra gì, Lục Ngang vẫn không có biểu tình gì chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ.
*
Đứng hút hết điếu thuốc, vẫn không thấy An An ra ngoài.
Như phân định rõ thái độ của cô.
Lục Ngang ấn đầu thuốc, vứt vào thùng rác, quay trở về.
*
Hồ mập vừa nhìn thấy Lục Ngang ở hành lang, thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả chào anh: "Anh Ngang."
Lục Ngang hỏi: "Cô ấy làm việc ở đây từ khi nào vậy?"
"Ai ạ?" Hồ mập giả ngu.
Lục Ngang liếc mắt nhìn hắn.
Hắn cười hắc hắc nói: "Cô ấy tự nguyện đến, muốn ở đây làm lâu dài."
"Làm cái gì?"
"Tiếp rượu, không lên sân khấu, chỉ đôi lúc hát trong phòng bao."
"Làm bao lâu rồi?"
"Nhiều ngày rồi."
"Cụ thể là ngày nào."
"Để em nhớ lại xem......" Hồ mập kéo kéo sợi dây chuyền trước cổ, ngẫm kĩ rồi nói, "Mười ngày trước, đúng hôm anh La trở về."
Lục Ngang nheo mắt lại, mới hỏi: "Khôn Tử gần đây hay tới lắm hả?"
"Thường xuyên ạ." Hắn cười cười trả lời.
Lục Ngang búng búng khói thuốc, không hỏi gì thêm.
Lúc xoay người đi, anh chợt nghĩ đến cái gì đó, quay lại dặn dò Hồ mập: "Giúp tôi gọi Tô Đình lại đây, tôi tìm cô ta có chuyện cần nói."
Hồ mập lại cười tiếp: "Anh Ngang, anh tìm Tô Đình có chuyện gì vui vậy?" Như muốn khai thác tiếp vấn đề từ anh.
Nhưng Lục Ngang không đáp, quay người lại, bước chân đột nhiên đơ ra.
Thấy An An đang đứng trước cửa phòng bao 208, lạnh lùng nhìn anh.
Đến gần, Lục Ngang ý bảo cô: "Lại đây, tôi có lời muốn nói với cô."
"Tôi thì không có lời gì nói với anh cả." An An cười lạnh. Tự nhiên như không nhắc nhở Lục Ngang: "Chính anh đã nói tôi cút xa một chút mà." An An nói xong, trở vào phòng bao.
Sức lực cô mở và đóng cánh cửa phòng bao lúc này, so với lúc cô rời đi ngày hôm đó, không khác nhau bao nhiêu phân lượng.
*
Đứng trước phòng, Lục Ngang đưa thuốc ngậm giữ ở miệng, tay cầm then cửa dừng một chút, cuối cùng anh mở cửa đi vào.
Vẫn là bộ dáng lúc trước.
Không có gì thay đổi.
*
Trận tụ hội này, ăn uống ca hát thâu đêm, đến khi trời gần sáng mới kết thúc, La Khôn quay sang hỏi Lục Ngang có muốn đi tăng hai không, Lục Ngang cười cười, anh còn có việc riêng.
"Chuyện gì vậy?" La Khôn tò mò.
Lục Ngang nói: "Chuyện phụ nữ."
La Khôn nghe xong "tấm tắc" hai tiếng, không hỏi nhiều. Hắn ngồi trên xe, ý bảo An An vào: "Đi thôi, tôi đưa em về."
Rạng sáng sương vẫn còn, An An mặc thêm áo khoác, lưng vẫn đeo ba lô như trước.
Cô từ phía sau đi đến, bước từng bước đi qua Lục Ngang.
Thấp người ngồi vào trong xe, cửa đóng lại, không nhìn thấy gì bên trong nữa.
Lục Ngang lấy điếu thuốc, mắt vẫn nhìn vào trong
Chờ xe đi xa, anh mới chậm rãi đi trở về câu lạc bộ.
Tô Đình đã đứng trước cửa chờ anh, trên mặt tươi cười: "Anh Ngang, anh tìm em hả?"
Tác giả :
Nhĩ Nguyên