Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Chương 29: Đêm tuyết của cô
Trên cây, sân huấn luyến, ký túc xá, phía sau núi, nơi nơi đều phủ đầy tuyết, trên đất trắng xóa. Trong phòng mở máy sưởi, cả người Ôn Miên đã đầy mồ hôi.
Từ trán đến ngón chân, mỗi một chỗ trên cơ thể đều nóng rát đến khó chịu, Cù Thừa Sâm ôm Ôn Miên đè trên giường, thuận thế hôn môi cô.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, mà có chút cuồng dã, đôi môi kiều diễm bị anh bắt giữ, hung hăng chà đạp. Giày vò, lưu luyến, như muốn đoạt lấy tất cả hô hấp của cô gái nhỏ này.
Đây là lần đầu tiên của cô, cho dù cô không định mở miệng nói ra những chuyện này.
Cù Thừa Sâm cũng không đặc biệt để ý cô từng có kinh nghiệm hay không, đương nhiên, mới đầu khi biết cô và Ngụy Tây Kiều cùng đi Đan Đông, anh còn tưởng bọn họ từng có hành vi vô cùng thân mật, suy nghĩ này khiến cho trong lòng anh có chút khúc mắt.
Về sao, thấy vẻ hoảng sợ và phản ứng không quen của cô khi ở trên giường, anh tin tưởng, Ôn Miên chưa từng cùng người khác phát triển tình cảm đến mức khắng khít như thế, anh để tâm, không hơn.
Biết Ôn Miên đang khẩn trương, Cù Thừa Sâm vừa ôn nhu vừa ác ý dùng môi cọ vào chóp mũi cô, nụ hôn bị đứt quãng. Hôn môi một hồi, phần dưới của anh liền cứng lên, để ở bụng dưới của cô.
Người đàn ông này thật sự là bị cấm dục lâu lắm rồi.
Ôn Miên đã sớm xụi lơ trong ngực trung tá tiên sinh, cô bị hôn đến mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng, xấu hổ quay mặt đi.
Cù Thừa Sâm bắt đầu cởi quần áo, trước mặt cô, anh cởi từng cúc, từng cúc áo một, cởi quân phục màu xanh lá cây đậm ra, cởi ra toàn bộ vinh quang của anh.
Cơ thể cường tráng mạnh mẽ, mỗi một bắp thịt đều to lớn rắn chắc, giống một pho tượng hùng vĩ. Ôn Miên đến nhìn cũng không dám nhìn, lại nghe anh nói nhỏ vào tay: "Nâng tay lên."
Cô đỏ mặt nghe theo, lớp áo khoác dày bị Cù Thừa Sâm vén lên, chỉ để lại trên người một bộ nội y màu hồng phấn.
"Sao thứ này lại phiền toái thế chứ." Thanh âm trầm khàn thiếu kiên nhẫn, sếp Cù am hiểu binh giả quỷ đạo như thế, giờ lại thua trước cô gái nhỏ trong lòng.
Anh đẩy vật nhỏ xinh xắn đó lên cao, vùng ngực trắng mịn non mềm hoàn toàn bị anh nắm ở trong tay, chì là Cù Thừa Sâm vẫn híp mắt, hai tay đồng thời xoa nắn khối thịt non mềm, dường như muốn làm gì đó.
Ôn Miên giữ cánh tay cực nóng của anh lại, dùng giọng nói trầm thấp lầu bầu: "Nội y không phải cởi như thế."
Cù Thừa Sâm vẫn trực tiếp nắm vậy nhỏ nhắn ấy kéo ra ngoài, không cần nói dông dài, anh lại kéo quần lót của cô xuống đầu gối, một chân chen vào giữa hai đầu gối cô, khiến cho cô không có cách nào khép hai chân lại, lộ ra vùng ướt át bên trong.
Sếp xoa nhẹ lên tiểu huyệt một cái, đã khiến nơi đó ướt sũng. Đối với đàn ông mà nói thì đây là hấp dẫn không thể kháng cự lại nhất, nếu không sao lại khiến cho nước chảy thành sông như thế.
Ôn Miên nằm một chỗ không ngừng hô hấp, môi đỏ như son, toàn thân trên dưới đều đỏ ửng lên, kiều diễn giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Vật giữa hai chân Cù Thừa Sâm càng lúc càng trướng lớn, hô hấp ngày càng nặng nề.
Anh đặt hai tay Ôn Miên sang bên người, một tay lại giơ lên, xoay mặt cô lại, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mình, sau đó vuốt ve mái tóc mềm mại không dài không ngắn kia.
Môi lưỡi vẫn tiếp tục triền miên, hai thân thể dính sát vào nhau, Ôn Miên nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng rên lên, một tiếng lại một tiếng, vang vọng khắp căn phòng trong đêm tuyết.
Bàn tay của người đàn ông từ từ vuốt ve cái lưng trơn bóng, cả người cô run lên vì sợ, dịch giữa hai chân lại chảy ra.
Ôn Miên không định sẽ tiếp tục rối rắm trong mớ suy nghĩ rốt cuộc anh đã từng có kinh nghiệm trong chuyện này chưa.
Cô cố gắng không để tâm đến những thứ này nữa, bởi vì cô thích Cù Thừa Sâm, hiện giờ anh là chồng mình, cho nên... chuyện quan hệ giữa bọn họ là phải lẽ.
Mà những chuyện xảy ra trước khi cưới kia...đều chỉ là chuyện cũ trước đây mà thôi.
Phía trong đùi của Ôn Miên cực kỳ mẫn cảm, ngón tay dài thô ráp của Cù Thừa Sâm không ngừng xoay tròn, trong lúc lơ đãng, anh bỗng nhiên xuyên vào phía trong nơi ẩm ướt.
Ôn Miên vùng vẫy muốn phản kháng: "Đừng....như vậy khó chịu lắm."
Trung tá Cù mút lên cổ cô, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan, anh muốn em ướt thêm chút nữa."
Ôn Miên đành phải nhắm mắt lại, tùy ý để tay anh chuyển động bên trong, thậm chí số lượn ngón tay còn tăng lên, khiến cho nơi mẫn cảm chưa bao giờ được thăm dò qua trở nên vô cùng nhạy cảm, sau vài lần ngón tay rút xa đâm vào, cô "A!" lên một tiếng, bám chặt vào đầu vai Cù Thừa Sâm, đạt được cao trào.
Chất dịch ẩm ướt dính đầy vào lòng bàn tay của người đàn ông, cũng thấm ướt hai chân cô.
Cù Thừa Sâm cực kỳ yêu thích bộ dáng thành thực và đáng yêu của Ôn Miên khi ở trên giường, hai tròng mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, hôn đôi môi đang run rẩy vì động tình của cô, nụ hôn ẩm nóng làm bùng cháy ngọn lửa giữa hai người, Ôn Miên chủ động ôm chặt cổ anh, thẹn thùng mà tự nhiên phối hợp với anh.
Mặc dù đang trong trạng thái triền miên gần như quên hết mọi sự, nhưng ý thức cao độ của bộ đội đặc chủng trong người Cù Thừa Sâm vẫn còn, những tiếng động quấy nhiễu ngoài cửa đã khiến anh chú ý.
Nếu chỉ là nhóm binh lính đi trực bình thường, thì tần suất đi lại sẽ không nhiều như thế.
Trung tá Cù nhíu mày, lấy tay đặt lên môi Ôn Miên, sau đó quay đầu hét về phía cửa: "Tôi đếm tới ba, mở cửa thấy người nào, tôi sẽ kéo người đó ra trời tuyết tiến hành đặc huấn (huấn luyện đặc biệt)!"
Những tiếng bước chân bối rối và dồn dập vang lên!
"......."
Thế giới trở về vẻ an bình như cũ.
Ôn Miên xấu hổ đến mức hận không thể vùi mình vào trong tuyết, những tiếng rên vừa nãy không phải bị đám lính nhiều chuyện kia nghe được rồi đó chứ?
Cô xấu hổ nói: "Đám lính này của anh....thật là phục tùng anh."
Quân nhân trời sinh luôn tôn kính người mạnh, tất nhiên phải thế rồi.
"Chính quyền sinh ra từ nòng súng." Cù Thừa Sâm nói xong, giơ tay nắm chặt cằm cô, không phải để dạy bảo, mà là để phát tiết dục vọng, "Đối với em.....có phải cũng thế hay không."
Khi nói chuyện, vật nam tính kia lại bị kích thích, anh đặt khẩu súng nguy hiểm nhất, hỏa lực mạnh nhất lên bụng cô, cô thấy thế thì vừa chờ mong lại vừa e sợ, một loại áp lực vô hình khiến Ôn Miên không khỏi lo lắng.
Ngón tay của anh lại tuần tra vài vòng quanh hang động, thân thể nặng nề đè lên phần bụng cô, cúi người bắt đầu cuồng nhiệt liếm mút nụ hoa của cô, cô để cho anh tùy ý liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò từng tấc da thịt gợi cảm. Lồng ngực cường tráng của Cù Thừa Sâm kề sát bộ ngực mềm mại của Ôn Miên, anh kẹp chặt eo cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Người đàn ông lưu lại vô số vết hôn trên người cô, từ bộ ngực cao ngất cho đến phần eo, khắp nơi đều đầy ký hiệu màu hồng và vết nước miếng. Cuối cùng khoái cảm trở thành nỗi giày vò, buộc Cù Thừa Sâm đặt vật nam chính to dài đang căng trướng giữa hai chân cô.
Ôn Miên còn đang run rẩy đắm chìm trong dục vọng, đầu óc như thiếu dưỡng khí, trống rỗng hơn mười mấy giây, Cù Thừa Sâm thấy cô không có phản ứng, thuận thế đứng thẳng lên, binh đến dưới thành (tình thế nguy cấp).
Tách hai chân của cô ra, muốn cô lộ ra nơi mềm mại khiến anh dục hỏa khó nhịn kia, nhưng nghĩ lại sợ cô lâm trận bỏ trốn, Cù Thừa Sâm chỉ có thể nhanh chóng phá tan phòng tuyến.
Chiếm lĩnh vùng đất trong nháy mắt, cô gái nhỏ cắn chặt cánh môi, nhưng vẫn để lộ vẻ đau khổ, đau đớn khi phá thân khác hoàn toàn với tất cả những nỗi đau cô từng trải qua!
Toàn bộ vùng đất đã bị địch nhân đánh chiếm triệt để!
Anh không có cách nào dừng lại, toàn bộ những gì thuộc về cô, đều khiến cho anh mơ ước.
Rất đau, cảm giác bị xé rách khi đâm vào này, chân thật lại dữ dội, Ôn Miên cắn chặt răng, hô hấp khó khăn khiến cho nước mắt bắt đầu chảy, rơi xuống bên gối.
Khó trách vì sao phụ nữa khó quên đêm đầu tiên, nỗi đau khắc cốt ghi tâm như thế, không chỉ vì cơ thể trải qua loại trải nghiêm kỳ quái, mà còn đắm chìm trong lần đầu tiên mất đi trinh tiết, tất cả giống như một dấu vết đỏ tươi nóng bỏng khắc sâu vào lòng cô, khó có thể phai mờ!
Cừ Thừa Sâm buộc chính mình phải giữ được lý trí, mày cau chặt lại như có vô số lời muốn nói: "Rất đau sao?" Anh lần mò xuống cái mông mềm mại của cô, tận lực an ủi: "Thả lỏng, có thấy khả hơn chút nào không?"
Trên thực tế anh đã chịu không nổi, lối vào chưa từng bị khai phá quá nhỏ hẹp, vật cứng rắn của anh bị bao vây tứ phía, huống chi.... sau khi thích ứng trong cơ thể cô, thứ kia không những không nhỏ lại, mà còn căng lớn hơn vài phần.
Ôn Miên dùng sức co lại, anh liền thấy đau.
Cù Thừa Sâm muốn dù nụ hôn trấn an cảm xúc của cô, chỉ là nụ hôn này không chỉ ôn nhu, mà còn mang theo một loại khoái cảm xâm chiếm, lan đến các dây thần kinh, cuối cùng làm giảm cảm giác đau đớn khi bị vật lạ xân nhập.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu: "Không đau...."
Người đàn ông liên tục nghiền ép đôi môi đã sớm sưng đỏ của cô, quấy đảo trong miệng dụ cô nói ra lời thật lòng: "Nói cho anh biết, Ôn Miên, có phải rất đau hay không?"
Cô đành phải khàn giọng trả lời: "Đau..."
"Cô bé ngốc." Ôn Miên nâng khuôn mặt đã đẫm lệ của cô lên, mút đi từng giọt nước mắt nóng bỏng, nào ngờ cô gái nhỏ lại chuyển động cơ thể, bấu chặt vào hai cánh tay rắn chắc của anh, khiến cho anh càng thêm mạnh mẽ xâm lược cô.
Rõ ràng là đau, tại sao họ còn không ngửng lại.
Cù Thừa Sâm biết Ôn Miên cần phải bước qua cửa ải này, anh tàn nhẫn quyết tâm, đã làm thì phải làm tới cùng, vì để giám bớt nỗi đau cho cô, anh vừa chậm rãi luật động (chuyển động có quy luật), vừa âm yếm hai bên ngực và chỗ tư mật đang sưng trướng của cô.
Ôn Miên từ từ ngừng nức nở, tuy vẫn còn đau, nhưng nội tâm cô lại vô cùng sung sướng.
Cù Thừa Sâm càng lớn gan, ra sức đâm sâu vài cái, biết rõ cô đau, nhưng súng đã lên nòng thì anh cũng đành bất lực.
Bộ ngực nhấp nhô ở trong mắt đàn ông trở nên vô cùng hấp dẫn, anh hung hăng khuấy động trong cơ thể mềm mại của cô, kích thích phản ứng của cô.
Vị trung tá đại nhân bình thường dù đứng trước cả đám lính đặc chủng cũng không nhíu mày này, tối nay lại hoàn toàn khuất phục trước thân thể cô.
Sau một hồi va chạm không ngừng liền đạt đến cao trào, anh bắn tất cả hạt giống nóng bỏng vào trong tiểu huyệt của cô, lửa nóng thiêu đốt trái tim hai người.
Kết thúc lần đầu hoan ái đầy đau đớn và khoái cảm này, mặc dù thân thể cô đang lâng lâng cảm giác tuyệt diệu như ở thiên đường, chỉ là anh không nỡ tiến công quá mãnh liệt.
Ôn Miên cụp mắt xuống, ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt tràn đầy nước mắt hạnh phúc.
Ban đêm yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng xào xạt của bông tuyết đang bay. Cặp mắt anh chợt sáng lên trong đêm tối.
Trong phòng hoa lệ đẹp đẽ, màu sắc và hương thơm đều tốt.
Ngày này một năm trước, Ôn Miên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn. Mà bây giờ... Giống như vừa tỉnh lại trong giấc mộng dài, bỗng nhiên nhớ đến, có chút chuyện nhất định phải nói cho anh nghe.
"Cù Thừa Sâm."
"Hả?"
"Em đã sợ hãi rất lâu, thì ra....cũng không kinh khủng đến vậy."
Cô nói xong, liền nở cụ cười trước.
Sếp Cù thấp giọng khẳng định với cô: "Biểu hiện của em rất tốt."
Cô đã nỗ lực phối hợp với anh, chấp nhận anh, tìm kiếm anh, bọn họ ăn ý với nhau như thế, khiến cho niềm vui thú nhân gian này được nâng lên tột bật.
Mà Ôn Miên rất rõ sự săn sóc và ẫn nhẫn của Cù Thừa Sâm, anh đợi ngày này lâu như vậy, còn có thể cố gắng kiềm chế đến thế! Tuy lúc sau khó tránh khỏi có chút thô bạo, nhưng anh đã cố gắng hết sức để cô có thể thích ứng, cô cùng để tâm đến cô.
Cô gái nhỏ quay sang, nhìn những bông hoa tuyết đang rơi trên mái nhà ngoài cửa sổ, trắng trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Đêm nay, thật sự một đêm vô cùng đẹp, vừa là đêm giao thừa, vừa là một đêm triền miên vô hạn.
Không biết đến bao giờ thì tuyết mới ngừng.
Từ trán đến ngón chân, mỗi một chỗ trên cơ thể đều nóng rát đến khó chịu, Cù Thừa Sâm ôm Ôn Miên đè trên giường, thuận thế hôn môi cô.
Nụ hôn của anh không hề dịu dàng, mà có chút cuồng dã, đôi môi kiều diễm bị anh bắt giữ, hung hăng chà đạp. Giày vò, lưu luyến, như muốn đoạt lấy tất cả hô hấp của cô gái nhỏ này.
Đây là lần đầu tiên của cô, cho dù cô không định mở miệng nói ra những chuyện này.
Cù Thừa Sâm cũng không đặc biệt để ý cô từng có kinh nghiệm hay không, đương nhiên, mới đầu khi biết cô và Ngụy Tây Kiều cùng đi Đan Đông, anh còn tưởng bọn họ từng có hành vi vô cùng thân mật, suy nghĩ này khiến cho trong lòng anh có chút khúc mắt.
Về sao, thấy vẻ hoảng sợ và phản ứng không quen của cô khi ở trên giường, anh tin tưởng, Ôn Miên chưa từng cùng người khác phát triển tình cảm đến mức khắng khít như thế, anh để tâm, không hơn.
Biết Ôn Miên đang khẩn trương, Cù Thừa Sâm vừa ôn nhu vừa ác ý dùng môi cọ vào chóp mũi cô, nụ hôn bị đứt quãng. Hôn môi một hồi, phần dưới của anh liền cứng lên, để ở bụng dưới của cô.
Người đàn ông này thật sự là bị cấm dục lâu lắm rồi.
Ôn Miên đã sớm xụi lơ trong ngực trung tá tiên sinh, cô bị hôn đến mềm nhũn ra, đầu óc choáng váng, xấu hổ quay mặt đi.
Cù Thừa Sâm bắt đầu cởi quần áo, trước mặt cô, anh cởi từng cúc, từng cúc áo một, cởi quân phục màu xanh lá cây đậm ra, cởi ra toàn bộ vinh quang của anh.
Cơ thể cường tráng mạnh mẽ, mỗi một bắp thịt đều to lớn rắn chắc, giống một pho tượng hùng vĩ. Ôn Miên đến nhìn cũng không dám nhìn, lại nghe anh nói nhỏ vào tay: "Nâng tay lên."
Cô đỏ mặt nghe theo, lớp áo khoác dày bị Cù Thừa Sâm vén lên, chỉ để lại trên người một bộ nội y màu hồng phấn.
"Sao thứ này lại phiền toái thế chứ." Thanh âm trầm khàn thiếu kiên nhẫn, sếp Cù am hiểu binh giả quỷ đạo như thế, giờ lại thua trước cô gái nhỏ trong lòng.
Anh đẩy vật nhỏ xinh xắn đó lên cao, vùng ngực trắng mịn non mềm hoàn toàn bị anh nắm ở trong tay, chì là Cù Thừa Sâm vẫn híp mắt, hai tay đồng thời xoa nắn khối thịt non mềm, dường như muốn làm gì đó.
Ôn Miên giữ cánh tay cực nóng của anh lại, dùng giọng nói trầm thấp lầu bầu: "Nội y không phải cởi như thế."
Cù Thừa Sâm vẫn trực tiếp nắm vậy nhỏ nhắn ấy kéo ra ngoài, không cần nói dông dài, anh lại kéo quần lót của cô xuống đầu gối, một chân chen vào giữa hai đầu gối cô, khiến cho cô không có cách nào khép hai chân lại, lộ ra vùng ướt át bên trong.
Sếp xoa nhẹ lên tiểu huyệt một cái, đã khiến nơi đó ướt sũng. Đối với đàn ông mà nói thì đây là hấp dẫn không thể kháng cự lại nhất, nếu không sao lại khiến cho nước chảy thành sông như thế.
Ôn Miên nằm một chỗ không ngừng hô hấp, môi đỏ như son, toàn thân trên dưới đều đỏ ửng lên, kiều diễn giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Vật giữa hai chân Cù Thừa Sâm càng lúc càng trướng lớn, hô hấp ngày càng nặng nề.
Anh đặt hai tay Ôn Miên sang bên người, một tay lại giơ lên, xoay mặt cô lại, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mình, sau đó vuốt ve mái tóc mềm mại không dài không ngắn kia.
Môi lưỡi vẫn tiếp tục triền miên, hai thân thể dính sát vào nhau, Ôn Miên nhịn không được bắt đầu nhỏ giọng rên lên, một tiếng lại một tiếng, vang vọng khắp căn phòng trong đêm tuyết.
Bàn tay của người đàn ông từ từ vuốt ve cái lưng trơn bóng, cả người cô run lên vì sợ, dịch giữa hai chân lại chảy ra.
Ôn Miên không định sẽ tiếp tục rối rắm trong mớ suy nghĩ rốt cuộc anh đã từng có kinh nghiệm trong chuyện này chưa.
Cô cố gắng không để tâm đến những thứ này nữa, bởi vì cô thích Cù Thừa Sâm, hiện giờ anh là chồng mình, cho nên... chuyện quan hệ giữa bọn họ là phải lẽ.
Mà những chuyện xảy ra trước khi cưới kia...đều chỉ là chuyện cũ trước đây mà thôi.
Phía trong đùi của Ôn Miên cực kỳ mẫn cảm, ngón tay dài thô ráp của Cù Thừa Sâm không ngừng xoay tròn, trong lúc lơ đãng, anh bỗng nhiên xuyên vào phía trong nơi ẩm ướt.
Ôn Miên vùng vẫy muốn phản kháng: "Đừng....như vậy khó chịu lắm."
Trung tá Cù mút lên cổ cô, nhẹ giọng an ủi, "Ngoan, anh muốn em ướt thêm chút nữa."
Ôn Miên đành phải nhắm mắt lại, tùy ý để tay anh chuyển động bên trong, thậm chí số lượn ngón tay còn tăng lên, khiến cho nơi mẫn cảm chưa bao giờ được thăm dò qua trở nên vô cùng nhạy cảm, sau vài lần ngón tay rút xa đâm vào, cô "A!" lên một tiếng, bám chặt vào đầu vai Cù Thừa Sâm, đạt được cao trào.
Chất dịch ẩm ướt dính đầy vào lòng bàn tay của người đàn ông, cũng thấm ướt hai chân cô.
Cù Thừa Sâm cực kỳ yêu thích bộ dáng thành thực và đáng yêu của Ôn Miên khi ở trên giường, hai tròng mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, hôn đôi môi đang run rẩy vì động tình của cô, nụ hôn ẩm nóng làm bùng cháy ngọn lửa giữa hai người, Ôn Miên chủ động ôm chặt cổ anh, thẹn thùng mà tự nhiên phối hợp với anh.
Mặc dù đang trong trạng thái triền miên gần như quên hết mọi sự, nhưng ý thức cao độ của bộ đội đặc chủng trong người Cù Thừa Sâm vẫn còn, những tiếng động quấy nhiễu ngoài cửa đã khiến anh chú ý.
Nếu chỉ là nhóm binh lính đi trực bình thường, thì tần suất đi lại sẽ không nhiều như thế.
Trung tá Cù nhíu mày, lấy tay đặt lên môi Ôn Miên, sau đó quay đầu hét về phía cửa: "Tôi đếm tới ba, mở cửa thấy người nào, tôi sẽ kéo người đó ra trời tuyết tiến hành đặc huấn (huấn luyện đặc biệt)!"
Những tiếng bước chân bối rối và dồn dập vang lên!
"......."
Thế giới trở về vẻ an bình như cũ.
Ôn Miên xấu hổ đến mức hận không thể vùi mình vào trong tuyết, những tiếng rên vừa nãy không phải bị đám lính nhiều chuyện kia nghe được rồi đó chứ?
Cô xấu hổ nói: "Đám lính này của anh....thật là phục tùng anh."
Quân nhân trời sinh luôn tôn kính người mạnh, tất nhiên phải thế rồi.
"Chính quyền sinh ra từ nòng súng." Cù Thừa Sâm nói xong, giơ tay nắm chặt cằm cô, không phải để dạy bảo, mà là để phát tiết dục vọng, "Đối với em.....có phải cũng thế hay không."
Khi nói chuyện, vật nam tính kia lại bị kích thích, anh đặt khẩu súng nguy hiểm nhất, hỏa lực mạnh nhất lên bụng cô, cô thấy thế thì vừa chờ mong lại vừa e sợ, một loại áp lực vô hình khiến Ôn Miên không khỏi lo lắng.
Ngón tay của anh lại tuần tra vài vòng quanh hang động, thân thể nặng nề đè lên phần bụng cô, cúi người bắt đầu cuồng nhiệt liếm mút nụ hoa của cô, cô để cho anh tùy ý liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò từng tấc da thịt gợi cảm. Lồng ngực cường tráng của Cù Thừa Sâm kề sát bộ ngực mềm mại của Ôn Miên, anh kẹp chặt eo cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Người đàn ông lưu lại vô số vết hôn trên người cô, từ bộ ngực cao ngất cho đến phần eo, khắp nơi đều đầy ký hiệu màu hồng và vết nước miếng. Cuối cùng khoái cảm trở thành nỗi giày vò, buộc Cù Thừa Sâm đặt vật nam chính to dài đang căng trướng giữa hai chân cô.
Ôn Miên còn đang run rẩy đắm chìm trong dục vọng, đầu óc như thiếu dưỡng khí, trống rỗng hơn mười mấy giây, Cù Thừa Sâm thấy cô không có phản ứng, thuận thế đứng thẳng lên, binh đến dưới thành (tình thế nguy cấp).
Tách hai chân của cô ra, muốn cô lộ ra nơi mềm mại khiến anh dục hỏa khó nhịn kia, nhưng nghĩ lại sợ cô lâm trận bỏ trốn, Cù Thừa Sâm chỉ có thể nhanh chóng phá tan phòng tuyến.
Chiếm lĩnh vùng đất trong nháy mắt, cô gái nhỏ cắn chặt cánh môi, nhưng vẫn để lộ vẻ đau khổ, đau đớn khi phá thân khác hoàn toàn với tất cả những nỗi đau cô từng trải qua!
Toàn bộ vùng đất đã bị địch nhân đánh chiếm triệt để!
Anh không có cách nào dừng lại, toàn bộ những gì thuộc về cô, đều khiến cho anh mơ ước.
Rất đau, cảm giác bị xé rách khi đâm vào này, chân thật lại dữ dội, Ôn Miên cắn chặt răng, hô hấp khó khăn khiến cho nước mắt bắt đầu chảy, rơi xuống bên gối.
Khó trách vì sao phụ nữa khó quên đêm đầu tiên, nỗi đau khắc cốt ghi tâm như thế, không chỉ vì cơ thể trải qua loại trải nghiêm kỳ quái, mà còn đắm chìm trong lần đầu tiên mất đi trinh tiết, tất cả giống như một dấu vết đỏ tươi nóng bỏng khắc sâu vào lòng cô, khó có thể phai mờ!
Cừ Thừa Sâm buộc chính mình phải giữ được lý trí, mày cau chặt lại như có vô số lời muốn nói: "Rất đau sao?" Anh lần mò xuống cái mông mềm mại của cô, tận lực an ủi: "Thả lỏng, có thấy khả hơn chút nào không?"
Trên thực tế anh đã chịu không nổi, lối vào chưa từng bị khai phá quá nhỏ hẹp, vật cứng rắn của anh bị bao vây tứ phía, huống chi.... sau khi thích ứng trong cơ thể cô, thứ kia không những không nhỏ lại, mà còn căng lớn hơn vài phần.
Ôn Miên dùng sức co lại, anh liền thấy đau.
Cù Thừa Sâm muốn dù nụ hôn trấn an cảm xúc của cô, chỉ là nụ hôn này không chỉ ôn nhu, mà còn mang theo một loại khoái cảm xâm chiếm, lan đến các dây thần kinh, cuối cùng làm giảm cảm giác đau đớn khi bị vật lạ xân nhập.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu: "Không đau...."
Người đàn ông liên tục nghiền ép đôi môi đã sớm sưng đỏ của cô, quấy đảo trong miệng dụ cô nói ra lời thật lòng: "Nói cho anh biết, Ôn Miên, có phải rất đau hay không?"
Cô đành phải khàn giọng trả lời: "Đau..."
"Cô bé ngốc." Ôn Miên nâng khuôn mặt đã đẫm lệ của cô lên, mút đi từng giọt nước mắt nóng bỏng, nào ngờ cô gái nhỏ lại chuyển động cơ thể, bấu chặt vào hai cánh tay rắn chắc của anh, khiến cho anh càng thêm mạnh mẽ xâm lược cô.
Rõ ràng là đau, tại sao họ còn không ngửng lại.
Cù Thừa Sâm biết Ôn Miên cần phải bước qua cửa ải này, anh tàn nhẫn quyết tâm, đã làm thì phải làm tới cùng, vì để giám bớt nỗi đau cho cô, anh vừa chậm rãi luật động (chuyển động có quy luật), vừa âm yếm hai bên ngực và chỗ tư mật đang sưng trướng của cô.
Ôn Miên từ từ ngừng nức nở, tuy vẫn còn đau, nhưng nội tâm cô lại vô cùng sung sướng.
Cù Thừa Sâm càng lớn gan, ra sức đâm sâu vài cái, biết rõ cô đau, nhưng súng đã lên nòng thì anh cũng đành bất lực.
Bộ ngực nhấp nhô ở trong mắt đàn ông trở nên vô cùng hấp dẫn, anh hung hăng khuấy động trong cơ thể mềm mại của cô, kích thích phản ứng của cô.
Vị trung tá đại nhân bình thường dù đứng trước cả đám lính đặc chủng cũng không nhíu mày này, tối nay lại hoàn toàn khuất phục trước thân thể cô.
Sau một hồi va chạm không ngừng liền đạt đến cao trào, anh bắn tất cả hạt giống nóng bỏng vào trong tiểu huyệt của cô, lửa nóng thiêu đốt trái tim hai người.
Kết thúc lần đầu hoan ái đầy đau đớn và khoái cảm này, mặc dù thân thể cô đang lâng lâng cảm giác tuyệt diệu như ở thiên đường, chỉ là anh không nỡ tiến công quá mãnh liệt.
Ôn Miên cụp mắt xuống, ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt tràn đầy nước mắt hạnh phúc.
Ban đêm yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng xào xạt của bông tuyết đang bay. Cặp mắt anh chợt sáng lên trong đêm tối.
Trong phòng hoa lệ đẹp đẽ, màu sắc và hương thơm đều tốt.
Ngày này một năm trước, Ôn Miên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn. Mà bây giờ... Giống như vừa tỉnh lại trong giấc mộng dài, bỗng nhiên nhớ đến, có chút chuyện nhất định phải nói cho anh nghe.
"Cù Thừa Sâm."
"Hả?"
"Em đã sợ hãi rất lâu, thì ra....cũng không kinh khủng đến vậy."
Cô nói xong, liền nở cụ cười trước.
Sếp Cù thấp giọng khẳng định với cô: "Biểu hiện của em rất tốt."
Cô đã nỗ lực phối hợp với anh, chấp nhận anh, tìm kiếm anh, bọn họ ăn ý với nhau như thế, khiến cho niềm vui thú nhân gian này được nâng lên tột bật.
Mà Ôn Miên rất rõ sự săn sóc và ẫn nhẫn của Cù Thừa Sâm, anh đợi ngày này lâu như vậy, còn có thể cố gắng kiềm chế đến thế! Tuy lúc sau khó tránh khỏi có chút thô bạo, nhưng anh đã cố gắng hết sức để cô có thể thích ứng, cô cùng để tâm đến cô.
Cô gái nhỏ quay sang, nhìn những bông hoa tuyết đang rơi trên mái nhà ngoài cửa sổ, trắng trắng, không nhiễm một hạt bụi.
Đêm nay, thật sự một đêm vô cùng đẹp, vừa là đêm giao thừa, vừa là một đêm triền miên vô hạn.
Không biết đến bao giờ thì tuyết mới ngừng.
Tác giả :
Đam Nhĩ Man Hoa