Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
Quyển 5 - Chương 89: Lo sợ
Ngô Tiếu Thiên vừa nghe thấy những lời ấy, đầu anh lập tức như quay mòng mòng, anh cố gắng kìm nén lại cảm xúc của bản thân, run giọng hỏi: “Vậy phía cảnh sát đã có phán quyết như thế nào?”
Luật sư Lâm nói: “Phía cảnh sát thì cho rằng ông Cát chính là nghi phạm lớn nhất, vì dựa theo sự điều tra của phía cảnh sát đối với các nhân viên khác ở nhà hàng sau khi Kaly mất tích đã chứng minh rằng ông Cát vốn đã có mối quan hệ trai gái với Kaly từ lâu rồi, nhiều lúc ông Cát cũng hay lái xe đưa Kaly về nhà nữa. Nên phía cảnh sát đã suy đoán là tối hôm ấy ông Cát đã đưa Judy về nhà trước rồi mới một mình đưa Kaly đi. Còn về chuyện ông ấy có thật sự đưa cô ấy về không thì chẳng ai biết cả. Tất nhiên những điều này cũng là lời nói từ một phía mà thôi”.
Ngô Tiếu Thiên nghe nói Cát Kiến Hào có mối quan hệ trai gái với Kaly, trong lòng không chịu nổi liền nghĩ ngay đến Thu Địch, dường như có một nhát dao đâm vào tim anh đau xé. Nhưng anh đã bình tĩnh lại và tự nhủ Trần Thu Địch tuyệt đối không phải là loại người như thế.
Anh hỏi một cách hết sức chú ý: “Sau khi Kaly mất tích thì phía cảnh sát đã ghi lại lời làm chứng của Judy chưa?”
Luật sư Lâm cười và nói: “Có ghi lại rồi, cô ấy nói là đúng thật vào buổi tối hôm ấy ông Cát đã đưa Kaly về khu chung cư trước rồi sau đó mới cùng đến chỗ của cô ấy”.
Ngô Tiếu Thiên cảm thấy giận run lên, anh chăm chú nhìn luật sư Lâm hỏi: “Vậy khi đó cô ấy có thừa nhận là Cát Kiến Hào đã qua đêm ở chỗ cô ấy không?”
Luật sư Lâm cười, ông ta như trút được gánh nặng, buông người dựa vào chiếc ghế da rồi chầm chậm nói: “Anh Thiên à, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, nhưng tôi không thể không nói cho anh biết rằng cô ấy đã thừa nhận chuyện ấy đấy”.
Lời nói của luật sư Lâm làm cho Ngô Tiếu Thiên như chết lặng cả người, anh nhìn luật sư Lâm mà chẳng nói nên lời.
Luật sư Lâm ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đến lúc ông Cát bị đưa ra thẩm tra thì tòa sẽ cho gọi cô Judy ra làm chứng, đến lúc đó thì cô ấy chỉ cần lập lại một lần nữa những gì mà trước đây cô ấy đã từng khai là được. Nhưng nếu như cô ấy thay đổi lời khai thì rất có khả năng sẽ phạm vào tội ngụy tạo bằng chứng giả, điều đó đều bất lợi cho cả hai bên. Bản thân tôi là luật sư biện hộ cho ông Cát, đương nhiên tôi không hy vọng sẽ có kết quả như vậy. Cho nên tốt nhất là anh hãy khuyên cô ấy hợp tác với chúng tôi”.
Ngô Tiếu Thiên cũng chẳng biết rốt cuộc anh đã rời khỏi văn phòng của luật sư Lâm như thế nào nữa, anh loạng choạng lái xe về nhà, vừa về đến nhà là liền chộp ngay lấy điện thoại để gọi đến nhà Trần Thu Địch. Điện thoại reo một hồi thì anh mới sực nhớ bây giờ đang là nửa đêm ở Đài Bắc.
Anh liền lên mạng gởi cho Trần Thu Địch một bức thư thật dài và mang đầy tâm trạng kích động, sau đó anh khui một lon bia ra uống với tâm trạng không yên.
Giờ đây anh phải đối mặt với hai khả năng có liên quan đến Trần Thu Địch: một khả năng là, nếu như lời khai của Trần Thu Địch là sự thật thì điều đó có nghĩa cô ấy đã có mối quan hệ thân mật với Cát Kiến Hào, và toàn bộ những lời trước đây cô nói với anh là cô chỉ có mối quan hệ hết sức bình thường với Sáu đại ca chỉ là những lời dối trá mà thôi; vẫn còn một khả năng khác nếu như những lời khai của cô là bịa đặt thì điều đó cho thấy không những trước đây cô đã từng có mối quan hệ không bình thường với Cát Kiến Hào để chịu làm chứng giả cho ông ta, hơn thế nữa cô ấy còn đối mặt với chuyện sẽ bị truy tố vì tội làm chứng giả nữa chứ.
Cả hai khả năng ấy, anh đều không thể nào chấp nhận được. Anh nghĩ chẳng lẽ anh lại khờ khạo đến mức này sao, đến nỗi trong chuyện yêu đương tình cảm lại mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác như vậy sao? Anh không ngừng nốc rượu, trong lòng từng cơn ớn lạnh, ngay cả mắt cũng như nhòe hẳn đi.
Anh cũng chẳng biết anh đã ngủ quên lúc nào nữa, chỉ cảm thấy như anh đang lạc vào một thế giới hoàn toàn hư ảo. Ở nơi ấy, anh thấy rất nhiều người quen, nhưng đều vụt qua mất, chân tay của anh không còn nghe theo sự điều khiển của anh nữa, sau đó đột nhiên có một luồng ánh sáng chói loà rọi thẳng vào trái tim anh và anh nhìn thấy trái tim anh đang ướt đẫm máu, anh ra sức gào thét nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng nói của chính mình.
Luật sư Lâm nói: “Phía cảnh sát thì cho rằng ông Cát chính là nghi phạm lớn nhất, vì dựa theo sự điều tra của phía cảnh sát đối với các nhân viên khác ở nhà hàng sau khi Kaly mất tích đã chứng minh rằng ông Cát vốn đã có mối quan hệ trai gái với Kaly từ lâu rồi, nhiều lúc ông Cát cũng hay lái xe đưa Kaly về nhà nữa. Nên phía cảnh sát đã suy đoán là tối hôm ấy ông Cát đã đưa Judy về nhà trước rồi mới một mình đưa Kaly đi. Còn về chuyện ông ấy có thật sự đưa cô ấy về không thì chẳng ai biết cả. Tất nhiên những điều này cũng là lời nói từ một phía mà thôi”.
Ngô Tiếu Thiên nghe nói Cát Kiến Hào có mối quan hệ trai gái với Kaly, trong lòng không chịu nổi liền nghĩ ngay đến Thu Địch, dường như có một nhát dao đâm vào tim anh đau xé. Nhưng anh đã bình tĩnh lại và tự nhủ Trần Thu Địch tuyệt đối không phải là loại người như thế.
Anh hỏi một cách hết sức chú ý: “Sau khi Kaly mất tích thì phía cảnh sát đã ghi lại lời làm chứng của Judy chưa?”
Luật sư Lâm cười và nói: “Có ghi lại rồi, cô ấy nói là đúng thật vào buổi tối hôm ấy ông Cát đã đưa Kaly về khu chung cư trước rồi sau đó mới cùng đến chỗ của cô ấy”.
Ngô Tiếu Thiên cảm thấy giận run lên, anh chăm chú nhìn luật sư Lâm hỏi: “Vậy khi đó cô ấy có thừa nhận là Cát Kiến Hào đã qua đêm ở chỗ cô ấy không?”
Luật sư Lâm cười, ông ta như trút được gánh nặng, buông người dựa vào chiếc ghế da rồi chầm chậm nói: “Anh Thiên à, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, nhưng tôi không thể không nói cho anh biết rằng cô ấy đã thừa nhận chuyện ấy đấy”.
Lời nói của luật sư Lâm làm cho Ngô Tiếu Thiên như chết lặng cả người, anh nhìn luật sư Lâm mà chẳng nói nên lời.
Luật sư Lâm ngừng một lát rồi nói tiếp: “Đến lúc ông Cát bị đưa ra thẩm tra thì tòa sẽ cho gọi cô Judy ra làm chứng, đến lúc đó thì cô ấy chỉ cần lập lại một lần nữa những gì mà trước đây cô ấy đã từng khai là được. Nhưng nếu như cô ấy thay đổi lời khai thì rất có khả năng sẽ phạm vào tội ngụy tạo bằng chứng giả, điều đó đều bất lợi cho cả hai bên. Bản thân tôi là luật sư biện hộ cho ông Cát, đương nhiên tôi không hy vọng sẽ có kết quả như vậy. Cho nên tốt nhất là anh hãy khuyên cô ấy hợp tác với chúng tôi”.
Ngô Tiếu Thiên cũng chẳng biết rốt cuộc anh đã rời khỏi văn phòng của luật sư Lâm như thế nào nữa, anh loạng choạng lái xe về nhà, vừa về đến nhà là liền chộp ngay lấy điện thoại để gọi đến nhà Trần Thu Địch. Điện thoại reo một hồi thì anh mới sực nhớ bây giờ đang là nửa đêm ở Đài Bắc.
Anh liền lên mạng gởi cho Trần Thu Địch một bức thư thật dài và mang đầy tâm trạng kích động, sau đó anh khui một lon bia ra uống với tâm trạng không yên.
Giờ đây anh phải đối mặt với hai khả năng có liên quan đến Trần Thu Địch: một khả năng là, nếu như lời khai của Trần Thu Địch là sự thật thì điều đó có nghĩa cô ấy đã có mối quan hệ thân mật với Cát Kiến Hào, và toàn bộ những lời trước đây cô nói với anh là cô chỉ có mối quan hệ hết sức bình thường với Sáu đại ca chỉ là những lời dối trá mà thôi; vẫn còn một khả năng khác nếu như những lời khai của cô là bịa đặt thì điều đó cho thấy không những trước đây cô đã từng có mối quan hệ không bình thường với Cát Kiến Hào để chịu làm chứng giả cho ông ta, hơn thế nữa cô ấy còn đối mặt với chuyện sẽ bị truy tố vì tội làm chứng giả nữa chứ.
Cả hai khả năng ấy, anh đều không thể nào chấp nhận được. Anh nghĩ chẳng lẽ anh lại khờ khạo đến mức này sao, đến nỗi trong chuyện yêu đương tình cảm lại mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác như vậy sao? Anh không ngừng nốc rượu, trong lòng từng cơn ớn lạnh, ngay cả mắt cũng như nhòe hẳn đi.
Anh cũng chẳng biết anh đã ngủ quên lúc nào nữa, chỉ cảm thấy như anh đang lạc vào một thế giới hoàn toàn hư ảo. Ở nơi ấy, anh thấy rất nhiều người quen, nhưng đều vụt qua mất, chân tay của anh không còn nghe theo sự điều khiển của anh nữa, sau đó đột nhiên có một luồng ánh sáng chói loà rọi thẳng vào trái tim anh và anh nhìn thấy trái tim anh đang ướt đẫm máu, anh ra sức gào thét nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng nói của chính mình.
Tác giả :
Tần Vô Y