Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc
Quyển 3 - Chương 46: Cuộc sống
Ngày tháng trôi qua, Ngô Tiếu Thiên bắt đầu cảm thấy, cuộc sống đáng lẽ phải như thế này mới đúng.
Nếu lúc trước Hà Như không đi nước ngoài, có thể họ đã có một gia đình êm ấm, mặc dù càng lớn lên, sợi dây tình cảm gia đình dường như lỏng lẻo dần. Anh thấy cuộc sống độc thân không ràng buộc, tự do thoải mái dường như hợp với cá tính anh hơn, tuy nhiên, khái niệm về gia đình từ muôn thuở nay, vẫn luôn khắc sâu trong anh. Mẹ anh một mình nuôi anh khôn lớn, bởi vậy trong cuộc sống, anh luôn có một cảm giác nương tựa vào một người phụ nữ.
Sau khi sống với Trần Thu Địch trong một thời gian, nhất là sau khi dọn đến nhà mới, Ngô Tiếu Thiên cảm thấy mọi thứ đều đâu vào đấy. Tình yêu với anh bây giờ không chỉ dừng lại ở tình yêu nam nữ, anh anh em em mà có nhiều cách lý giải.
Chẳng hạn chuyện anh và Hà Như, dù cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng lúc ấy, anh đã yêu cô thật lòng, tình yêu này sẽ còn đọng mãi trong lòng anh chứ không bao giờ phai mờ theo năm tháng.
Hơn hai năm chung sống ở trường của anh và Trần Thu Địch ngay lúc bắt đầu đã không phải là hết mình cho một tình yêu lãng mạn, cổ điển như cuộc tình của anh và Hà Như, mà nó xuất phát từ sự phản kháng lại mô tuýp sống mà anh đã hình thành rèn giũa bao nhiêu năm trời.
Sau khi chuyện của anh và Hà Như đổ vỡ, quan niệm về tình yêu của anh không còn rõ ràng nữa. Anh cho rằng, tình yêu không phải là cái gì đó cao sang, xa vời vợi, mà là sự bổ sung về tính cách và tâm hồn của mình, là chất xúc tác của cuộc sống. Nó đòi hỏi hai người trong cuộc đều phải nỗ lực, cùng nhau bù đắp cho khuyết điểm cho người kia và phát huy tiềm năng của bản thân.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian đó, anh coi Thu Địch như em gái của mình. Trong lúc anh yêu thương cô, anh cũng khám phá ra sự tinh tế và chín chắn trong tình cảm của mình. Và cũng chính từ sự thoải mái, không ràng buộc, sự phóng túng trong tình cảm của Trần Thu Địch mà anh đã nhạy bén hơn khi đối mặt với cuộc sống.
Việc bây giờ anh thấy thực tế nhất là khi đã cùng chung sống với một người phụ nữ, anh phải tìm cách gạt bỏ những những tâm trạng nặng nề vì chuyện tình cảm trong quá khứ khỏi cuộc sống của anh sau này. Anh không những phải học cách để quên đi quá khứ, tuy điều này là rất khó, mà anh còn phải học cách điều chỉnh tính cách và cách sống của mình để thích nghi và hài hòa với thế giới của cả hai người. Khoảng thời gian sau, anh cảm thấy cái gọi là “sống” trong cuộc sống, thực ra là một sự lập lại. Những ngọt bùi cay đắng chính là sự lên men của tình cảm hoà hợp. Tuy vậy, anh cũng nhanh chóng nhận ra, phải sống rồi thì mới biết được, sự thật và ước muốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chẳng hạn thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Trước đây, anh thường thức khuya dậy trễ, bởi vì ở phòng thí nghiệm không quy định chính xác giờ giấc đi làm, cho nên buổi sáng thường là sau 8 giờ anh mới đến phòng thí nghiệm, còn buổi tối anh phải ở lại phòng thí nghiệm đến khoảng 11 giờ mới về nhà. Bây giờ khi chung sống với Trần Thu Địch, thời gian biểu của anh đã phải thay đổi. 8 giờ rưỡi sáng là Trần Thu Địch phải đến công ty, khoảng 7 giờ rưỡi cô đã phải dạy. Lúc ấy thì Ngô Tiếu Thiên đang ngủ, nếu anh không ngủ được hai tiếng đó, thì hôm đó anh sẽ không đủ sức tập trung tinh thần để làm việc. Buổi chiều thì chưa đến 5 giờ cô đã tan sở, rồi sau đó nấu cơm. Lúc ấy Ngô Tiếu Thiên đang làm ở phòng thí nghiệm. Từ sau khi sống chung, buổi tối anh thường cố gắng tranh thủ về trước 9 giờ, nhưng vẫn bị Trần Thu Địch cằn nhằn, bởi vì cơm canh cô nấu đã nguội ngắt nguội ngơ.
Một tuần như thế trôi qua, Ngô Tiếu Thiên không những ít làm thí nghiệm đi, về nhà đáng lý ra phải dành thời gian cho riêng mình, anh lại phải san bớt cho Trần Thu Địch. Mỗi lần trước khi đi ngủ, anh đều phải đọc sách một lát, anh đã quen như thế bao năm nay rồi. Nhưng bây giờ lúc anh định ngủ thì Trần Thu Địch đã chìm vào giấc mộng từ lâu rồi.
Ngô Tiếu Thiên vì vậy cũng thấy hơi chán. Trong đêm khuya yên tĩnh, qua những ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, anh nhìn thấy Trần Thu Địch đang ngủ rất ngon, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài. Những lúc ấy, anh lại thấy mình quả thật là người cô độc nhất trên đời.
Còn về phía Trần Thu Địch, cô là một phụ nữ có khả năng thích nghi mạnh. Thường mà nói, những suy nghĩ của phụ nữ không phức tạp như đàn ông, những suy nghĩ này lại có mối liên hệ chặt chẽ với mục đích, bởi vậy khả năng thích ứng với con người và môi trường của phụ nữ là cao hơn đàn ông. Sau khi Ngô Tiếu Thiên quay lại với cô, cô dường như trở lại là Trần Thu Địch ngây thơ đáng yêu của chín năm về trước lúc cô và Ngô Tiếu Thiên bên nhau. Cô không còn là một con người khôn khéo, ranh ma và cứng nhắc như Ngô Tiếu Thiên đã gặp sau khi anh ở Los Angeles.
Tâm trạng vui vẻ của cô cho thấy hơn ba năm qua, cô dường như vẫn chờ anh.
Nghĩ về điều ấy, Ngô Tiếu Thiên nhận ra rằng, tình yêu của Trần Thu Địch dành cho anh từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi. Do vậy, anh luôn cố gắng che giấu những nỗi buồn ở trong lòng mình.
Về mặt tình cảm, Trần Thu Địch tỏ ra rất hiểu Ngô Tiếu Thiên, đây cũng chính là một trong những lý do mà Ngô Tiếu Thiên thích cô. Cô biết cách nắm bắt và điều chỉnh người đàn ông một cách có chừng mực, mỗi khi thấy Ngô Tiếu Thiên đang giận dỗi, cô đều biết cách khéo léo giải tỏa những buồn bực đang dồn nén trong lòng anh.
Ngô Tiếu Thiên nhận ra rằng, Trần Thu Địch đã thay đổi rất nhiều so với 3 năm về trước, nếu 3 năm trước đây cô là một viên ngọc đẹp, thì bây giờ viên ngọc ấy đang tỏa sáng.
Tuy vậy, một người phụ nữ như Trần Thu Địch, khi đã hết lòng yêu một người đàn ông, thì đương nhiên cô mong muốn chiếm được toàn bộ thế giới của anh, bao gồm cả nội tâm của anh. Nhưng về mặt này Ngô Tiếu Thiên lại rất cố chấp, anh không để cho nhìn thấu và xen vào những điều kín đáo nhất trong nội tâm anh, dù là người anh yêu đi nữa cũng không thể dễ gì thâm nhập vào góc riêng tư ấy.
Về điểm này, Trần Thu Địch đã nhận ra từ trước, cô biết tính tự trọng của Ngô Tiếu Thiên rất cao, không để cho ai đụng đến góc riêng tư của mình, bởi vậy lúc bình thường cô cố gắng nhẫn nhịn anh, không xen vào những suy nghĩ và cách làm của anh mà theo cô là kì cục. Cô hiểu rõ, trong thế giới chỉ có hai người, cần có một khoảng nào đó cần được xoá bỏ.
_________________
Nếu lúc trước Hà Như không đi nước ngoài, có thể họ đã có một gia đình êm ấm, mặc dù càng lớn lên, sợi dây tình cảm gia đình dường như lỏng lẻo dần. Anh thấy cuộc sống độc thân không ràng buộc, tự do thoải mái dường như hợp với cá tính anh hơn, tuy nhiên, khái niệm về gia đình từ muôn thuở nay, vẫn luôn khắc sâu trong anh. Mẹ anh một mình nuôi anh khôn lớn, bởi vậy trong cuộc sống, anh luôn có một cảm giác nương tựa vào một người phụ nữ.
Sau khi sống với Trần Thu Địch trong một thời gian, nhất là sau khi dọn đến nhà mới, Ngô Tiếu Thiên cảm thấy mọi thứ đều đâu vào đấy. Tình yêu với anh bây giờ không chỉ dừng lại ở tình yêu nam nữ, anh anh em em mà có nhiều cách lý giải.
Chẳng hạn chuyện anh và Hà Như, dù cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng lúc ấy, anh đã yêu cô thật lòng, tình yêu này sẽ còn đọng mãi trong lòng anh chứ không bao giờ phai mờ theo năm tháng.
Hơn hai năm chung sống ở trường của anh và Trần Thu Địch ngay lúc bắt đầu đã không phải là hết mình cho một tình yêu lãng mạn, cổ điển như cuộc tình của anh và Hà Như, mà nó xuất phát từ sự phản kháng lại mô tuýp sống mà anh đã hình thành rèn giũa bao nhiêu năm trời.
Sau khi chuyện của anh và Hà Như đổ vỡ, quan niệm về tình yêu của anh không còn rõ ràng nữa. Anh cho rằng, tình yêu không phải là cái gì đó cao sang, xa vời vợi, mà là sự bổ sung về tính cách và tâm hồn của mình, là chất xúc tác của cuộc sống. Nó đòi hỏi hai người trong cuộc đều phải nỗ lực, cùng nhau bù đắp cho khuyết điểm cho người kia và phát huy tiềm năng của bản thân.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian đó, anh coi Thu Địch như em gái của mình. Trong lúc anh yêu thương cô, anh cũng khám phá ra sự tinh tế và chín chắn trong tình cảm của mình. Và cũng chính từ sự thoải mái, không ràng buộc, sự phóng túng trong tình cảm của Trần Thu Địch mà anh đã nhạy bén hơn khi đối mặt với cuộc sống.
Việc bây giờ anh thấy thực tế nhất là khi đã cùng chung sống với một người phụ nữ, anh phải tìm cách gạt bỏ những những tâm trạng nặng nề vì chuyện tình cảm trong quá khứ khỏi cuộc sống của anh sau này. Anh không những phải học cách để quên đi quá khứ, tuy điều này là rất khó, mà anh còn phải học cách điều chỉnh tính cách và cách sống của mình để thích nghi và hài hòa với thế giới của cả hai người. Khoảng thời gian sau, anh cảm thấy cái gọi là “sống” trong cuộc sống, thực ra là một sự lập lại. Những ngọt bùi cay đắng chính là sự lên men của tình cảm hoà hợp. Tuy vậy, anh cũng nhanh chóng nhận ra, phải sống rồi thì mới biết được, sự thật và ước muốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chẳng hạn thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Trước đây, anh thường thức khuya dậy trễ, bởi vì ở phòng thí nghiệm không quy định chính xác giờ giấc đi làm, cho nên buổi sáng thường là sau 8 giờ anh mới đến phòng thí nghiệm, còn buổi tối anh phải ở lại phòng thí nghiệm đến khoảng 11 giờ mới về nhà. Bây giờ khi chung sống với Trần Thu Địch, thời gian biểu của anh đã phải thay đổi. 8 giờ rưỡi sáng là Trần Thu Địch phải đến công ty, khoảng 7 giờ rưỡi cô đã phải dạy. Lúc ấy thì Ngô Tiếu Thiên đang ngủ, nếu anh không ngủ được hai tiếng đó, thì hôm đó anh sẽ không đủ sức tập trung tinh thần để làm việc. Buổi chiều thì chưa đến 5 giờ cô đã tan sở, rồi sau đó nấu cơm. Lúc ấy Ngô Tiếu Thiên đang làm ở phòng thí nghiệm. Từ sau khi sống chung, buổi tối anh thường cố gắng tranh thủ về trước 9 giờ, nhưng vẫn bị Trần Thu Địch cằn nhằn, bởi vì cơm canh cô nấu đã nguội ngắt nguội ngơ.
Một tuần như thế trôi qua, Ngô Tiếu Thiên không những ít làm thí nghiệm đi, về nhà đáng lý ra phải dành thời gian cho riêng mình, anh lại phải san bớt cho Trần Thu Địch. Mỗi lần trước khi đi ngủ, anh đều phải đọc sách một lát, anh đã quen như thế bao năm nay rồi. Nhưng bây giờ lúc anh định ngủ thì Trần Thu Địch đã chìm vào giấc mộng từ lâu rồi.
Ngô Tiếu Thiên vì vậy cũng thấy hơi chán. Trong đêm khuya yên tĩnh, qua những ánh sáng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, anh nhìn thấy Trần Thu Địch đang ngủ rất ngon, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài. Những lúc ấy, anh lại thấy mình quả thật là người cô độc nhất trên đời.
Còn về phía Trần Thu Địch, cô là một phụ nữ có khả năng thích nghi mạnh. Thường mà nói, những suy nghĩ của phụ nữ không phức tạp như đàn ông, những suy nghĩ này lại có mối liên hệ chặt chẽ với mục đích, bởi vậy khả năng thích ứng với con người và môi trường của phụ nữ là cao hơn đàn ông. Sau khi Ngô Tiếu Thiên quay lại với cô, cô dường như trở lại là Trần Thu Địch ngây thơ đáng yêu của chín năm về trước lúc cô và Ngô Tiếu Thiên bên nhau. Cô không còn là một con người khôn khéo, ranh ma và cứng nhắc như Ngô Tiếu Thiên đã gặp sau khi anh ở Los Angeles.
Tâm trạng vui vẻ của cô cho thấy hơn ba năm qua, cô dường như vẫn chờ anh.
Nghĩ về điều ấy, Ngô Tiếu Thiên nhận ra rằng, tình yêu của Trần Thu Địch dành cho anh từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi. Do vậy, anh luôn cố gắng che giấu những nỗi buồn ở trong lòng mình.
Về mặt tình cảm, Trần Thu Địch tỏ ra rất hiểu Ngô Tiếu Thiên, đây cũng chính là một trong những lý do mà Ngô Tiếu Thiên thích cô. Cô biết cách nắm bắt và điều chỉnh người đàn ông một cách có chừng mực, mỗi khi thấy Ngô Tiếu Thiên đang giận dỗi, cô đều biết cách khéo léo giải tỏa những buồn bực đang dồn nén trong lòng anh.
Ngô Tiếu Thiên nhận ra rằng, Trần Thu Địch đã thay đổi rất nhiều so với 3 năm về trước, nếu 3 năm trước đây cô là một viên ngọc đẹp, thì bây giờ viên ngọc ấy đang tỏa sáng.
Tuy vậy, một người phụ nữ như Trần Thu Địch, khi đã hết lòng yêu một người đàn ông, thì đương nhiên cô mong muốn chiếm được toàn bộ thế giới của anh, bao gồm cả nội tâm của anh. Nhưng về mặt này Ngô Tiếu Thiên lại rất cố chấp, anh không để cho nhìn thấu và xen vào những điều kín đáo nhất trong nội tâm anh, dù là người anh yêu đi nữa cũng không thể dễ gì thâm nhập vào góc riêng tư ấy.
Về điểm này, Trần Thu Địch đã nhận ra từ trước, cô biết tính tự trọng của Ngô Tiếu Thiên rất cao, không để cho ai đụng đến góc riêng tư của mình, bởi vậy lúc bình thường cô cố gắng nhẫn nhịn anh, không xen vào những suy nghĩ và cách làm của anh mà theo cô là kì cục. Cô hiểu rõ, trong thế giới chỉ có hai người, cần có một khoảng nào đó cần được xoá bỏ.
_________________
Tác giả :
Tần Vô Y