Tình Yêu Khi Quýt Chín
Quyển 3 - Chương 53:
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lục Mang quay lại thư phòng, lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện. Điện thoại nhanh chóng thông, Lục Mang hạ giọng hỏi, “Thiệu Hàm Hề, tình huống bên anh thế nào?”
“Tình huống thế nào gì chứ? Chuyện vừa phát sinh sáng nay, đến giờ mới được vài tiếng, cậu xem tôi là siêu nhân à? Bây giờ đã nóng nảy? Hôm qua sao lại để bà ấy một mình ở nhà?” Trong điện thoại, hiển nhiên Thiệu Hàm Hề còn đang tức giận.
Lúc này Lục Mang không phản bác anh ấy, lần này thật sự là sơ sót của anh, án mạng vừa phát sinh, anh đặt hết tinh lực vào công việc theo thói quen, không cố kỵ việc Donald sẽ ra tay với Kiều Tử San.
Quả nhiên cả hai bên đều im lặng một lúc lâu, sau đó vẫn là Thiệu Hàm Hề mở miệng trước, “Khoan hãy nói chuyện này, bây giờ anh đã có thể xác nhận, người cảnh sát mang đi không phải người thật, đúng là người máy trí tuệ nhân tạo. Ngay cả anh cũng không tin nổi, có người có thể chế tạo ra người máy trí tuệ nhân tạo chân thật như vậy, giống hệt với người thật.”
“Sao có thể giống hệt? Một bên là người, hở chút là khóc, một bên là máy móc, cười giả tạo, phản ứng cứng nhắc chậm chạp như vậy. Còn có, đây là xâm phạm quyền chân dung, trái với pháp luật.” Tuy Lục Mang không quá am hiểu pháp luật với công dân, nhưng đây là kiến thức cơ bản.
“Vì kiếm tiền, rất nhiều người bí quá hoá liều. Yên tâm đi, vòng luẩn quẩn này không lớn, xưởng có thực lực, có kỹ thuật trí tuệ nhân tạo như vậy có hạn, ai làm chuyện như vậy, tự anh đã hiểu, anh sẽ nghĩ cách để tra danh sách khách hàng đã đặt. Có thể là Donald tước sĩ, sẽ nhanh chóng có đáp án, muộn nhất là ngày mai.”
Trong lòng Lục Mang có chuyện, nói một ít chi tiết trong điện thoại rồi cúp điện thoại ngay. Anh cầm điện thoại, trầm tư một lát, nhận thêm một cuộc điện thoại.
“Giáo sư Lục, những tin tức đó, mặc kệ là thật hay giả, chúng tôi sẽ không để trong lòng…” Trong điện thoại, Lâm Khiếu Ba còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Tôi có thể rất chắc chắn mà nói cho anh, những tin tức đó, khẳng định là không phải thật.” Giọng Lục Mang lên cao nửa decibel, rồi lại mau chóng khôi phục bình thường, “Đúng là không cần để trong lòng, lãng phí tinh lực. Chiều nay anh đến nhà Donald có tìm được gì không?”
“Hình như vị tước sĩ này có quân đội riêng, phòng thủ rất nghiêm ngặt, tôi và Dương Trí lẻn vào, bên trong giống như mê cung vậy, chúng tôi tìm cả buổi trời vẫn không tìm được bối cảnh tầng hầm trong màn hình. Nhưng mà trong nhà ông ta có vài đứa trẻ, nhìn không giống cháu trai cháu gái của ông ta.”
Lâm Khiếu Ba tạm dừng một lát, tiếp tục hỏi, “Giáo sư Lục, vì sao chúng ta lại theo dõi Donald? Nếu vụ án hôm qua là ông ta sắp xếp người bắt chước gây án, vậy nên để cảnh sát Anh quốc xử lý. Chẳng lẽ anh hoài nghi Donald và Queen Cơ có quan hệ?”
“Giữa hai người đó nhất định là có quan hệ. Với lại, ngoại trừ ông ta, anh và Dương Trí chia nhau hành động, theo dõi một người khác.”
Lục Mang nói tên người cần theo dõi, đầu kia điện thoại, Lâm Khiếu Ba như phát hiện được đại lục mới, rất hưng phấn, “Tôi cũng cảm thấy người này không bình thường. Tôi lập tức theo dõi.”
“Cứ từ từ,” Lục Mang bảo anh ấy khoan hãy cúp điện thoại, “Ngày mai đưa Ninh Trừng về nước trước. Hẳn là anh biết nên làm thế nào.”
Trong điện thoại, một thời gian rất dài không có âm thanh gì, qua một lúc lâu mới vang lên giọng nói thản nhiên của Lâm Khiếu Ba, “Được, sắp xếp như vậy rất chu đáo, cô ấy ở đây không an toàn.”
Lục Mang cúp điện thoại, mở máy tính, tìm đọc tài liệu, nhìn thấy đã đến giờ mới rời khỏi thư phòng. Anh quay lại phòng, người phụ nữ trên giường đang ngủ say.
Anh nửa nằm xuống cạnh cô, lưng tựa giường, nhìn “mỹ nhân say ngủ” bên mình, khóe môi không chịu khống chế mà nhếch lên. Anh đưa tay vuốt phần tóc che nửa mặt cô, cô liền tỉnh.
Ninh Trừng cầm lấy tay anh, “Anh một mình ở trong thư phòng làm gì? Sao lâu thế?”
Lục Mang cầm cổ tay cô, kéo cô tới, “Không làm gì, xem tài liệu thôi. Em tỉnh rồi thì dậy đi, chúng ta đến cô nhi viện Mũ Đỏ thêm một chuyến. Sáng mai sau khi đến Cục Cảnh sát đón Stefanie về thì trực tiếp ra sân bay.”
“Thật sao? Anh chắc chắn ngày mai cô Stefanie có thể ra hả?” Ninh Trừng nhớ đến “hiệp nghị” giữa Lục Mang và Donald trên bàn cơm, trong lòng chợt lạnh đi, “Vậy không phải nghĩa là, sau này hai người không thể về London nữa?”
“Đây là chuyện không có khả năng. Anh muốn đi đâu, không ai có thể ngăn cản.” Lục Mang đưa quần áo cho cô, “Anh ở dưới tầng chờ em.”
Lần nào cô thay quần áo trước mặt anh cũng che che dấu dấu, anh quyết định không gây ảnh hưởng cho cô, thế nên đi xuống trước.
Ninh Trừng thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc rồi xuống lầu cùng Lục Mang cùng đến cô nhi viện. David và một cảnh sát khác đã về Cục Cảnh sát, không canh giữ họ nữa.
Tin tức về Kiều Tử San chắc là đã sinh ra ảnh hưởng, tuy viện trưởng tin bà ấy bị người ta giá họa hãm hại, cũng đi cùng với họ, nói rất nhiều chuyện ở cô nhi viện nhưng ít nhiều vẫn có chút kiêng kị, không được tự do như lúc trước.
Hai người chỉ ở cô nhi việc nửa tiếng rồi về. Ở nhà, hai người thảo luận vụ án, sửa soạn đồ đạc, đặt vé máy bay về nước, trong lúc bận rộn, thời gian nhanh chóng qua đi.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Cục Cảnh sát gọi điện thoại đến, nói Kiều Tử San vô tội được phóng thích, kêu họ đi đón người.
Sau khi hai người xách theo hành lý đến Cục Cảnh sát đón Kiều Tử San thì trực tiếp ra sân bay.
Đến sân bay, Lâm Khiếu Ba và đồng nghiệp trong tổ Chuyên án cũng đã chờ ở đó, nhưng lúc đăng ký mới phát hiện, chuyến bay họ ngồi muộn hơn ba người họ, vì thế, dưới sự hộ tống của đám người Lâm Khiếu Ba, Lục Mang cùng Ninh Trừng đỡ Kiều Tử San lên máy bay trước.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa trên máy bay, Ninh Trừng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lục Mang ngồi giữa, Kiều Tử San ngồi bên ngoài lối đi, hình như bà ấy ăn phải thứ gì đó bị hỏng, cứ đi WC.
Điều khiến Ninh Trừng đau lòng là, hình như Kiều Tử San đột nhiên rất xa lạ với cô, cô muốn đưa bà ấy đi WC, bà ấy từ chối, nhất định phải là Lục Mang đi cùng.
Ba người họ ngồi ghế hạng thương gia, phải qua khoang phổ thông mới có thể đến nhà vệ sinh trên máy bay. Kiều Tử San đi nhiều lần, Lục Mang ngại phiền, bảo cô ngồi đây chờ, hai người họ trực tiếp ngồi gần nhà vệ sinh.
Hai người họ lại đi WC, máy bay đã bắt đầu khởi động, hai người họ vẫn chưa về.
Ninh Trừng càng lúc càng cảm thấy lạ, cô đứng dậy đi vào khoang phổ thông, xuyên qua lối đi thật dài, đến nhà vệ sinh, cửa đóng lại, Lục Mang đứng ở cuối lối đi, đưa lưng về phía cô, còn đội mũ áo khoác lên.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng người đó, trong đầu lập tức nhìn thấu đó không phải Lục Mang!
Tiếp viên hàng không đến mời cô về chỗ ngồi, nói đứng đây không an toàn. Ninh Trừng kêu cô ấy chờ đã, cô chạy đến phía sau bóng dáng đó, trực tiếp xoay lại, vậy mà lại là Kiều Tử San!
Kiều Tử San rất cao, mặc nhiều đồ, còn mang mũ, suýt nữa Ninh Trừng đã bị bà ấy lừa.
“Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?” Kiều Tử San cười hỏi cô.
“Lục Mang đâu?”
“Mang Mang…” Kiều Tử San giống như bị nghẹn, không nói nữa, lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?”
Kiều Tử San lặp lại câu hỏi, Ninh Trừng đột nhiên nghĩ tới Kiệt Bảo, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiệt Bảo ở nhà Lục Mang, nó cũng luôn lặp lại một từ, "sờ bậy".
Ninh Trừng kéo tiếp viên hàng không, nghiêm túc nhìn cô ấy, “Cô ơi, ngại quá, tôi có chuyện rất quan trọng, là chuyện liên quan đến mạng người, muốn xuống máy bay lập tức, ngay bây giờ, mong cô giúp đỡ, cảm ơn!”
Cô nhấn mạnh lần nữa, dường như tiếp viên hàng không cảm giác được sự nghiêm trọng, lập tức đi xin chỉ thị của cơ trưởng. Không bao lâu sau, máy bay dừng lại trên đường băng.
Ninh Trừng cầm hành lý, không ngừng nói cảm ơn với tiếp viên hàng không, kéo Kiều Tử San xuống máy bay. Nhân viên công tác trên máy bay đã liên hệ với nhân viên hậu cần, đưa xe chuyên vận chuyển hành lý đến đón họ ra cửa.
Hai người quay lại đại sảnh sân bay, đã không thấy bóng dáng Lục Mang.
Ninh Trừng rất chắc chắn, cả đám Lâm Khiếu Ba cũng “diễn kịch”, căn bản là họ không lên máy bay. Cô vừa tức vừa nôn nóng, rốt cuộc họ muốn làm gì? Vì sao lại muốn cô về nước một mình?
“Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?” Kiều Tử San bên cạnh lại hỏi cô.
“Đúng vậy, chúng ta lập tức về nhà.”
“Tốt quá, chúng ta về nhà.” Kiều Tử San lập tức có phản ứng, tuy rằng vẫn còn máy móc.
Bâu giờ Ninh Trừng đã hiểu, nếu cô không trả lời Kiều Tử San, “bà ấy” sẽ lặp lại câu hỏi. Cô cầm hành lý trong tay, một tay kéo bà ấy ra khỏi sân bay, vừa đi vừa hỏi.
“Cô Stefanie, Lục Mang có nói cho cô, vì sao lại muốn cô giả làm anh ấy không?”
“Giả làm… Giả làm… Giả làm…” Kiều Tử San không ngừng lặp lại hai chữ “giả làm”, tình huống này giống hệt Kiệt Bảo lặp lại từ “sờ bậy”, nhưng cô cảm giác hình như Kiệt Bảo thông minh hơn “bà ấy”, cũng giống người hơn.
Ninh Trừng không còn gì để nói với mình, sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến chuyện này? Chắc là bắt đầu từ hôm qua, Kiều Tử San này đã không phải là Kiều Tử San thật, đây chỉ là một người máy trí tuệ nhân tạo thế thân mà thôi.
Ra khỏi sân bay, Ninh Trừng nhanh chóng bắt được taxi, trở về nhà họ Lục. Dọc theo đường đi, nếu cô không mở miệng, Kiều Tử San cũng sẽ không có phản ứng gì, chuyện này rõ ràng là Kiệt Bảo thông minh hơn, bởi vì Kiệt Bảo nắm giữ được cảm xúc của ai đó thì sẽ chủ động mở miệng nói chuyện.
Ninh Trừng nghĩ lại mấy ngày qua ở London, đột nhiên nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Cũng đưa ra một kết luận, Kiều Tử San thật bây giờ đang rất nguy hiểm, Lục Mang muốn đi cứu bà ấy, sợ liên lụy đến cô nên đưa cô về nước.
Tới biệt thự nhà họ Lục, Ninh Trừng kéo Kiều Tử San đi vào phòng khách.
Trên sô pha trong phòng khách, có một đám người đang ngồi vây quanh, quả nhiên cả Lâm Khiếu Ba và Dương Trí đều ở đây, David cũng có mặt, mọi người nhìn cô, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Lục Mang nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy đi tới, “Sao hai người về rồi?”
Anh đưa tay muốn cầm hành lý cho cô, Ninh Trừng từ chối, hỏi ngược lại, “Những lời này, không phải là tôi nên hỏi mọi người sao?”
Lục Mang lại muốn mở miệng nói chuyện, cô đã trực tiếp chặn miệng anh, “Em về không liên quan đến anh, em về vì công việc, đừng quên, em cũng là thành viên của tổ Chuyên án, anh có thể chứng thực với đội phó Lâm.”
Ninh Trừng nói xong, đẩy anh, tự mình kéo hành lý đến cầu thang lên tầng.
Lục Mang nhìn bóng dáng cô, không theo sau mà quay lại sô pha, cầm lấy tài liệu hồ sơ vụ án trên sô pha, “Tiếp tục đi.”
Lâm Khiếu Ba tiếp tục phân tích vụ án, người phụ nữ đã đi đến cầu thang, đột nhiên quay lại.
Cả sô pha đâu cũng có người ngồi, chỉ có Lục Mang ngồi một mình, Ninh Trừng không ngồi bên cạnh anh, trực tiếp ngồi xuống bàn trà gỗ đỏ, đưa lưng về phía Lục Mang, lấy notebook ra, vừa nghe vừa ghi lại.
Trong phòng khách rộng rãi, không khí vốn trong lành, lập tức tràn ngập mùi thuốc súng như có như không.
Beta: Quanh
Lục Mang quay lại thư phòng, lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện. Điện thoại nhanh chóng thông, Lục Mang hạ giọng hỏi, “Thiệu Hàm Hề, tình huống bên anh thế nào?”
“Tình huống thế nào gì chứ? Chuyện vừa phát sinh sáng nay, đến giờ mới được vài tiếng, cậu xem tôi là siêu nhân à? Bây giờ đã nóng nảy? Hôm qua sao lại để bà ấy một mình ở nhà?” Trong điện thoại, hiển nhiên Thiệu Hàm Hề còn đang tức giận.
Lúc này Lục Mang không phản bác anh ấy, lần này thật sự là sơ sót của anh, án mạng vừa phát sinh, anh đặt hết tinh lực vào công việc theo thói quen, không cố kỵ việc Donald sẽ ra tay với Kiều Tử San.
Quả nhiên cả hai bên đều im lặng một lúc lâu, sau đó vẫn là Thiệu Hàm Hề mở miệng trước, “Khoan hãy nói chuyện này, bây giờ anh đã có thể xác nhận, người cảnh sát mang đi không phải người thật, đúng là người máy trí tuệ nhân tạo. Ngay cả anh cũng không tin nổi, có người có thể chế tạo ra người máy trí tuệ nhân tạo chân thật như vậy, giống hệt với người thật.”
“Sao có thể giống hệt? Một bên là người, hở chút là khóc, một bên là máy móc, cười giả tạo, phản ứng cứng nhắc chậm chạp như vậy. Còn có, đây là xâm phạm quyền chân dung, trái với pháp luật.” Tuy Lục Mang không quá am hiểu pháp luật với công dân, nhưng đây là kiến thức cơ bản.
“Vì kiếm tiền, rất nhiều người bí quá hoá liều. Yên tâm đi, vòng luẩn quẩn này không lớn, xưởng có thực lực, có kỹ thuật trí tuệ nhân tạo như vậy có hạn, ai làm chuyện như vậy, tự anh đã hiểu, anh sẽ nghĩ cách để tra danh sách khách hàng đã đặt. Có thể là Donald tước sĩ, sẽ nhanh chóng có đáp án, muộn nhất là ngày mai.”
Trong lòng Lục Mang có chuyện, nói một ít chi tiết trong điện thoại rồi cúp điện thoại ngay. Anh cầm điện thoại, trầm tư một lát, nhận thêm một cuộc điện thoại.
“Giáo sư Lục, những tin tức đó, mặc kệ là thật hay giả, chúng tôi sẽ không để trong lòng…” Trong điện thoại, Lâm Khiếu Ba còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang.
“Tôi có thể rất chắc chắn mà nói cho anh, những tin tức đó, khẳng định là không phải thật.” Giọng Lục Mang lên cao nửa decibel, rồi lại mau chóng khôi phục bình thường, “Đúng là không cần để trong lòng, lãng phí tinh lực. Chiều nay anh đến nhà Donald có tìm được gì không?”
“Hình như vị tước sĩ này có quân đội riêng, phòng thủ rất nghiêm ngặt, tôi và Dương Trí lẻn vào, bên trong giống như mê cung vậy, chúng tôi tìm cả buổi trời vẫn không tìm được bối cảnh tầng hầm trong màn hình. Nhưng mà trong nhà ông ta có vài đứa trẻ, nhìn không giống cháu trai cháu gái của ông ta.”
Lâm Khiếu Ba tạm dừng một lát, tiếp tục hỏi, “Giáo sư Lục, vì sao chúng ta lại theo dõi Donald? Nếu vụ án hôm qua là ông ta sắp xếp người bắt chước gây án, vậy nên để cảnh sát Anh quốc xử lý. Chẳng lẽ anh hoài nghi Donald và Queen Cơ có quan hệ?”
“Giữa hai người đó nhất định là có quan hệ. Với lại, ngoại trừ ông ta, anh và Dương Trí chia nhau hành động, theo dõi một người khác.”
Lục Mang nói tên người cần theo dõi, đầu kia điện thoại, Lâm Khiếu Ba như phát hiện được đại lục mới, rất hưng phấn, “Tôi cũng cảm thấy người này không bình thường. Tôi lập tức theo dõi.”
“Cứ từ từ,” Lục Mang bảo anh ấy khoan hãy cúp điện thoại, “Ngày mai đưa Ninh Trừng về nước trước. Hẳn là anh biết nên làm thế nào.”
Trong điện thoại, một thời gian rất dài không có âm thanh gì, qua một lúc lâu mới vang lên giọng nói thản nhiên của Lâm Khiếu Ba, “Được, sắp xếp như vậy rất chu đáo, cô ấy ở đây không an toàn.”
Lục Mang cúp điện thoại, mở máy tính, tìm đọc tài liệu, nhìn thấy đã đến giờ mới rời khỏi thư phòng. Anh quay lại phòng, người phụ nữ trên giường đang ngủ say.
Anh nửa nằm xuống cạnh cô, lưng tựa giường, nhìn “mỹ nhân say ngủ” bên mình, khóe môi không chịu khống chế mà nhếch lên. Anh đưa tay vuốt phần tóc che nửa mặt cô, cô liền tỉnh.
Ninh Trừng cầm lấy tay anh, “Anh một mình ở trong thư phòng làm gì? Sao lâu thế?”
Lục Mang cầm cổ tay cô, kéo cô tới, “Không làm gì, xem tài liệu thôi. Em tỉnh rồi thì dậy đi, chúng ta đến cô nhi viện Mũ Đỏ thêm một chuyến. Sáng mai sau khi đến Cục Cảnh sát đón Stefanie về thì trực tiếp ra sân bay.”
“Thật sao? Anh chắc chắn ngày mai cô Stefanie có thể ra hả?” Ninh Trừng nhớ đến “hiệp nghị” giữa Lục Mang và Donald trên bàn cơm, trong lòng chợt lạnh đi, “Vậy không phải nghĩa là, sau này hai người không thể về London nữa?”
“Đây là chuyện không có khả năng. Anh muốn đi đâu, không ai có thể ngăn cản.” Lục Mang đưa quần áo cho cô, “Anh ở dưới tầng chờ em.”
Lần nào cô thay quần áo trước mặt anh cũng che che dấu dấu, anh quyết định không gây ảnh hưởng cho cô, thế nên đi xuống trước.
Ninh Trừng thay quần áo, chỉnh trang lại đầu tóc rồi xuống lầu cùng Lục Mang cùng đến cô nhi viện. David và một cảnh sát khác đã về Cục Cảnh sát, không canh giữ họ nữa.
Tin tức về Kiều Tử San chắc là đã sinh ra ảnh hưởng, tuy viện trưởng tin bà ấy bị người ta giá họa hãm hại, cũng đi cùng với họ, nói rất nhiều chuyện ở cô nhi viện nhưng ít nhiều vẫn có chút kiêng kị, không được tự do như lúc trước.
Hai người chỉ ở cô nhi việc nửa tiếng rồi về. Ở nhà, hai người thảo luận vụ án, sửa soạn đồ đạc, đặt vé máy bay về nước, trong lúc bận rộn, thời gian nhanh chóng qua đi.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Cục Cảnh sát gọi điện thoại đến, nói Kiều Tử San vô tội được phóng thích, kêu họ đi đón người.
Sau khi hai người xách theo hành lý đến Cục Cảnh sát đón Kiều Tử San thì trực tiếp ra sân bay.
Đến sân bay, Lâm Khiếu Ba và đồng nghiệp trong tổ Chuyên án cũng đã chờ ở đó, nhưng lúc đăng ký mới phát hiện, chuyến bay họ ngồi muộn hơn ba người họ, vì thế, dưới sự hộ tống của đám người Lâm Khiếu Ba, Lục Mang cùng Ninh Trừng đỡ Kiều Tử San lên máy bay trước.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa trên máy bay, Ninh Trừng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, Lục Mang ngồi giữa, Kiều Tử San ngồi bên ngoài lối đi, hình như bà ấy ăn phải thứ gì đó bị hỏng, cứ đi WC.
Điều khiến Ninh Trừng đau lòng là, hình như Kiều Tử San đột nhiên rất xa lạ với cô, cô muốn đưa bà ấy đi WC, bà ấy từ chối, nhất định phải là Lục Mang đi cùng.
Ba người họ ngồi ghế hạng thương gia, phải qua khoang phổ thông mới có thể đến nhà vệ sinh trên máy bay. Kiều Tử San đi nhiều lần, Lục Mang ngại phiền, bảo cô ngồi đây chờ, hai người họ trực tiếp ngồi gần nhà vệ sinh.
Hai người họ lại đi WC, máy bay đã bắt đầu khởi động, hai người họ vẫn chưa về.
Ninh Trừng càng lúc càng cảm thấy lạ, cô đứng dậy đi vào khoang phổ thông, xuyên qua lối đi thật dài, đến nhà vệ sinh, cửa đóng lại, Lục Mang đứng ở cuối lối đi, đưa lưng về phía cô, còn đội mũ áo khoác lên.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng người đó, trong đầu lập tức nhìn thấu đó không phải Lục Mang!
Tiếp viên hàng không đến mời cô về chỗ ngồi, nói đứng đây không an toàn. Ninh Trừng kêu cô ấy chờ đã, cô chạy đến phía sau bóng dáng đó, trực tiếp xoay lại, vậy mà lại là Kiều Tử San!
Kiều Tử San rất cao, mặc nhiều đồ, còn mang mũ, suýt nữa Ninh Trừng đã bị bà ấy lừa.
“Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?” Kiều Tử San cười hỏi cô.
“Lục Mang đâu?”
“Mang Mang…” Kiều Tử San giống như bị nghẹn, không nói nữa, lặp lại câu hỏi vừa rồi, “Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?”
Kiều Tử San lặp lại câu hỏi, Ninh Trừng đột nhiên nghĩ tới Kiệt Bảo, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiệt Bảo ở nhà Lục Mang, nó cũng luôn lặp lại một từ, "sờ bậy".
Ninh Trừng kéo tiếp viên hàng không, nghiêm túc nhìn cô ấy, “Cô ơi, ngại quá, tôi có chuyện rất quan trọng, là chuyện liên quan đến mạng người, muốn xuống máy bay lập tức, ngay bây giờ, mong cô giúp đỡ, cảm ơn!”
Cô nhấn mạnh lần nữa, dường như tiếp viên hàng không cảm giác được sự nghiêm trọng, lập tức đi xin chỉ thị của cơ trưởng. Không bao lâu sau, máy bay dừng lại trên đường băng.
Ninh Trừng cầm hành lý, không ngừng nói cảm ơn với tiếp viên hàng không, kéo Kiều Tử San xuống máy bay. Nhân viên công tác trên máy bay đã liên hệ với nhân viên hậu cần, đưa xe chuyên vận chuyển hành lý đến đón họ ra cửa.
Hai người quay lại đại sảnh sân bay, đã không thấy bóng dáng Lục Mang.
Ninh Trừng rất chắc chắn, cả đám Lâm Khiếu Ba cũng “diễn kịch”, căn bản là họ không lên máy bay. Cô vừa tức vừa nôn nóng, rốt cuộc họ muốn làm gì? Vì sao lại muốn cô về nước một mình?
“Trừng Trừng, chúng ta về nhà phải không?” Kiều Tử San bên cạnh lại hỏi cô.
“Đúng vậy, chúng ta lập tức về nhà.”
“Tốt quá, chúng ta về nhà.” Kiều Tử San lập tức có phản ứng, tuy rằng vẫn còn máy móc.
Bâu giờ Ninh Trừng đã hiểu, nếu cô không trả lời Kiều Tử San, “bà ấy” sẽ lặp lại câu hỏi. Cô cầm hành lý trong tay, một tay kéo bà ấy ra khỏi sân bay, vừa đi vừa hỏi.
“Cô Stefanie, Lục Mang có nói cho cô, vì sao lại muốn cô giả làm anh ấy không?”
“Giả làm… Giả làm… Giả làm…” Kiều Tử San không ngừng lặp lại hai chữ “giả làm”, tình huống này giống hệt Kiệt Bảo lặp lại từ “sờ bậy”, nhưng cô cảm giác hình như Kiệt Bảo thông minh hơn “bà ấy”, cũng giống người hơn.
Ninh Trừng không còn gì để nói với mình, sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến chuyện này? Chắc là bắt đầu từ hôm qua, Kiều Tử San này đã không phải là Kiều Tử San thật, đây chỉ là một người máy trí tuệ nhân tạo thế thân mà thôi.
Ra khỏi sân bay, Ninh Trừng nhanh chóng bắt được taxi, trở về nhà họ Lục. Dọc theo đường đi, nếu cô không mở miệng, Kiều Tử San cũng sẽ không có phản ứng gì, chuyện này rõ ràng là Kiệt Bảo thông minh hơn, bởi vì Kiệt Bảo nắm giữ được cảm xúc của ai đó thì sẽ chủ động mở miệng nói chuyện.
Ninh Trừng nghĩ lại mấy ngày qua ở London, đột nhiên nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Cũng đưa ra một kết luận, Kiều Tử San thật bây giờ đang rất nguy hiểm, Lục Mang muốn đi cứu bà ấy, sợ liên lụy đến cô nên đưa cô về nước.
Tới biệt thự nhà họ Lục, Ninh Trừng kéo Kiều Tử San đi vào phòng khách.
Trên sô pha trong phòng khách, có một đám người đang ngồi vây quanh, quả nhiên cả Lâm Khiếu Ba và Dương Trí đều ở đây, David cũng có mặt, mọi người nhìn cô, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Lục Mang nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy đi tới, “Sao hai người về rồi?”
Anh đưa tay muốn cầm hành lý cho cô, Ninh Trừng từ chối, hỏi ngược lại, “Những lời này, không phải là tôi nên hỏi mọi người sao?”
Lục Mang lại muốn mở miệng nói chuyện, cô đã trực tiếp chặn miệng anh, “Em về không liên quan đến anh, em về vì công việc, đừng quên, em cũng là thành viên của tổ Chuyên án, anh có thể chứng thực với đội phó Lâm.”
Ninh Trừng nói xong, đẩy anh, tự mình kéo hành lý đến cầu thang lên tầng.
Lục Mang nhìn bóng dáng cô, không theo sau mà quay lại sô pha, cầm lấy tài liệu hồ sơ vụ án trên sô pha, “Tiếp tục đi.”
Lâm Khiếu Ba tiếp tục phân tích vụ án, người phụ nữ đã đi đến cầu thang, đột nhiên quay lại.
Cả sô pha đâu cũng có người ngồi, chỉ có Lục Mang ngồi một mình, Ninh Trừng không ngồi bên cạnh anh, trực tiếp ngồi xuống bàn trà gỗ đỏ, đưa lưng về phía Lục Mang, lấy notebook ra, vừa nghe vừa ghi lại.
Trong phòng khách rộng rãi, không khí vốn trong lành, lập tức tràn ngập mùi thuốc súng như có như không.
Tác giả :
Bạch Nhất Mặc