Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
Chương 47: Giang Thanh Dịch & Tô Y Lâm
Bất luận quá trình như thế nào, giữa Giang Thanh Viễn và Lí Chân Chân, cuối cùng cũng có một cái kết làm tất cả mọi người đều vừa lòng, Giang Thanh Viễn và Lí Chân Chân đính hôn, vẫn chưa tuyên bố phô trương khắp bốn phương, nhưng cũng không được coi là quá im hơi lặng tiếng, người đến tham dự không ít, nhưng cũng không đến mức người người nhà nhà đều biết. Mà vì quan hệ giữa mình và Giang Thanh Viễn, đương nhiên Giang Thanh Dịch phải tham dự bữa tiệc. Sau khi đến, anh mới biết, làm lễ đính hôn thế này là chủ ý của Lí Chân Chân, Tả Hiểu Ninh muốn tổ chức rầm rộ, hận không thể để tất cả mọi người biết được Lí Chân Chân và Giang Thanh Viễn đính hôn, nhưng Lí Chân Chân cảm thấy không cần phải như thế, người thiếu cái gì thì mới thích cường điệu cái đó, bọn họ không thiếu gì cả, không cần vì thể diện mà theo đuổi những thứ đó quá trớn, rất rõ ràng, Lí Chân Chân đã khuyên được Tả Hiểu Ninh.
Giang Thanh Dịch tới không sớm cũng không muộn, Tả Hiểu Ninh đang kéo Lí Chân Chân cùng nói chuyện với người khác, đúng chuẩn mẹ chồng nàng dâu ở chung rất vui vẻ, Tả Hiểu Ninh rất vừa lòng với Lí Chân Chân.
Giang Thanh Dịch thấy cảnh đó, hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười hàm ý. Chẳng bao lâu, Giang Thanh Viễn bước tới, từ sau lần trước hai người cùng uống rượu, tuy tần suất liên hệ giống như trước, nhưng lại có thêm vài phần thân thuộc hiếm có, giống như đối phương đã trở thành người đáng để mình tin tưởng, không còn xa lạ như trước kia nữa.
Mà Giang Duy Hòa và Giang Khánh Hòa nói gì đó xong, thỉnh thoảng lại liếc về phía hai anh em này mấy lần, vẻ mặt Bành Tuệ đứng ở bên cạnh Giang Khánh Hòa rất không vui, sắc mặt của Giang Khánh Hòa trở nên rất gượng gạo.
Giang Thanh Dịch thò tay sờ thuốc lá trong túi quần, lúc chạm được đến hộp thuốc thì lại thu tay về, những nơi thế này, đương nhiên không nên hút thuốc, “Nếu bây giờ cho anh một cơ hội nữa, anh chấp nhận tình trạng như hiện giờ, hay là lập tức rời khỏi đây?”
Vẻ mặt của Giang Thanh Dịch để lộ ra vài phần nghiêm túc, làm Giang Thanh Viễn thật sự suy nghĩ kĩ càng về đề nghị này, nếu có một sự lựa chọn để anh chọn lựa, anh sẽ thế nào? Chỉ cần rời đi, anh sẽ không cần phải đối mặt với bố mẹ vẫn gửi gắm sự kì vọng rất lớn vào anh, không cần phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của Lý Chân Chân, gánh nặng trên vai sẽ không lớn đến vậy, còn có thể chọn lựa điều mà bản thân mình muốn.
Ánh mắt Giang Thanh Viễn vẫn dần ảm đạm, cái gì mới được coi là cuộc sống mà bản thân mình muốn? Có người cảm thấy đó là trời yên biển lặng, tốt nhất là cuộc sống đừng có gợn sóng gì; có người cảm thấy đó là cuộc sống tràn ngập kích thích…
Giang Thanh Viễn lắc đầu, “Cứ thế này đi, không có gì hay để suy xét cả. Nếu anh nói, đối với cục diện hiện giờ, thế mà anh lại có cảm giác thở dài nhẹ nhõm, cậu có thể cảm thấy anh rất…”, bản thân anh cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả mình nữa, chỉ có thể cười khổ, “Bất luận mẹ anh là người như thế nào, bà vẫn luôn là mẹ anh, anh cũng không muốn cả ngày bà đều không vui. Cục diện như hiện giờ, họ đều rất hài lòng, họ đều rất sẵn lòng đón nhận, không khí trong nhà cũng trở nên rất tốt. Hiện trạng thế này, thế mà lại khiến anh hoài nghi, những chuyện anh làm lúc trước cói phải là sai hay không.”
Thật ra đâu có cái gì là sai hay đúng, người ta đều hay cảm thấy yêu chắc chắn là thứ nặng nhất, lại không biết, đánh bại yêu, từ trước tới nay đều là mấy thứ vụn vặt ta không để tâm, cùng với đó là những nỗi bận lòng không dứt. Giang Thanh Viễn nghĩ, có lẽ anh thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, không muốn làm những chuyện không nhìn thấy được tương lai mà còn khiến mình cảm thấy buồn khổ nữa, vậy thì cứ thế này đi, thế này đâu phải không là đời người.
“Không có gì đúng hay sai cả.” Giang Thanh Dịch vỗ vỗ bả vai Giang Thanh Viễn, “Trên thế giới này chỉ có những lựa chọn khác nhau thôi, từ trước tới nay đều không có một con đường chính xác duy nhất nào.”
Giang Thanh Viễn nhìn về phía mẹ mình, nhìn thấy Tả Hiểu Ninh đã lâu không cười tươi đang kéo tay Lí Chân Chân cười đến chói mắt như vậy, vì thế chút ảm đạm trong mắt anh dần tản đi.
Trong lòng Giang Thanh Viễn dường như xác định gì đó, anh cũng không nhìn người em họ này, “Anh nghe mẹ anh nói chuyện của cậu, cậu nghiêm túc?”
Lời của Tả Hiểu Ninh đương nhiên rất khó nghe, dùng đủ loại lời nói châm chọc miêu tả Tô Y Lâm, nói cho Giang Thanh Viễn biết, cô câu dẫn anh không thành công bèn câu dẫn Giang Thanh Dịch, cô ả đó chính là mặt hàng như vậy…
Giang Thanh Viễn không phản đối chuyện của Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, chỉ muốn hỏi Giang Thanh Dịch có nghiêm túc hay không, nếu không nghiêm túc, anh hi vọng Giang Thanh Dịch có thể thu tay lại. Lúc trước, từ chuyện Tô Y Lâm sẵn lòng cùng mình trở về thành phố này, chứng minh cô ấy vẫn có chút chờ mong với mình, hiển nhiên là anh đã phụ một phần chờ mong đó của cô. Anh không hi vọng cô lại thất vọng nữa, điều đó đối với cô mà nói, có lẽ thực sự có thể được xem là sự tổn thương.
Giang Thanh Dịch gật đầu, “Ừm.”
Giang Thanh Viễn nở nụ cười, “Vậy là được rồi.”
Giang Thanh Viễn lại nhìn Giang Thanh Dịch một cái, sau đó xoay người đi tiếp đón khách. Giang Thanh Dịch nhìn bóng dáng anh họ, đột nhiên cảm thấy có lẽ anh ấy và Lí Chân Chân quả thực rất xứng đôi, nghe nói trong khoảng thời gian này, đều là Lí Chân Chân ở bên anh ấy, không biết khuyên anh ấy thế nào, khiến Giang Thanh Viễn dường như vẫn một mực tận tụy với công ti, áp chế toàn bộ những thứ phù phù phiếm phiếm xuống.
Tất cả những điều này, cũng xem như hạ bức màn che, hẳn là coi như kết thúc?
Giang Thanh Dịch nở nụ cười, rời khỏi hiện trường, lấy thuốc lá trong túi quần ra, hút mấy điếu.
********************
Hiện tại Giang Thanh Dịch thường xuyên đến nhà họ Nhâm báo cáo, anh vẫn giống như lần đầu tiên đến đó, cũng không nói mình đến để làm gì. Nếu Nhâm Thành Huy ở nhà, anh sẽ cùng Nhâm Thành Huy thảo luận một vài chuyện lớn xảy ra gần đây trên thương trường, rồi một vài chính sách nếu được áp dụng thì sẽ ảnh hưởng gì tới công ty của mấy người họ. Nếu Nhâm Thành Huy không ở nhà, Giang Thanh Dịch sẽ cùng nói chuyện với Nhâm Tông Diệu, anh rất khách khí, cũng rất có phong độ, nói ngắn gọn chính là làm người ta ngại khều ra cái gai của anh.
Sau khi đến đây được mấy ngày, Giang Thanh Dịch liền bắt đầu chơi cờ với Nhâm Tông Diệu, Nhâm Tông Diệu rất thích chơi cờ, chỉ là hiện giờ rất khó tìm được một người có thể đánh cờ, Nhâm Thành Huy thì lòng không đặt ở đây, Tô Y Lâm thì ù ù cạc cạc những thứ này. Mà dường như Giang Thanh Dịch không tinh thông thứ này, nhưng Nhâm Tông Diệu phát hiện tiểu tử này mỗi lần đều tiến bộ, từ lúc đầu chơi vẫn đơn giản theo quy tắc, sau đó liền bắt đầu nghĩ sâu tính kĩ, Giang Thanh Dịch như vậy dần dà cũng làm Nhâm Tông Diệu có thiện cảm.
Hôm nay, Giang Thanh Dịch chơi cờ với Nhâm Tông Diệu xong, được Nhâm Tông Diệu giữ lại ăn trưa.
Sau khi ăn cơm trưa, Nhâm Tông Diệu cũng không nhìn sắc mặt Tô Y Lâm, liền chủ động đề nghị cô ra ngoài một chút, cô đã ở lì trong nhà mấy ngày rồi, con gái đừng quá “trạch” mới tốt.
Tô Y Lâm hơi bất ngờ vì bố lại chủ động đề nghị như thế, đầu tiên cô nhìn ông với ánh mắt kì quái, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Gần đây Giang Thanh Dịch hay tới, không phải cô không biết, cô cũng không cố ý tránh anh, có khi sẽ chạm mặt, có khi không gặp nhau. Cô còn bê trà đến chỗ Nhâm Tông Diệu và Giang Thanh Dịch chơi cờ nữa, cô đứng ở đó xem họ chơi cờ, lúc chơi cờ Giang Thanh Dịch rất chuyên tâm, mày hơi nhíu lại, ánh mắt vô cùng chăm chú, giây phút đó Tô Y Lâm cảm thấy anh có chút xa lạ rồi lại có chút dáng vẻ mê người không nói nên lời, giống như cô vẫn cho rằng đó là người mình thực sự biết rõ hiểu rõ, bỗng dưng biến thành dáng vẻ khác, có chút phiền muộn, đồng thời dường như lại có chút mới mẻ.
Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch cùng nhau ra khỏi cổng nhà họ Nhâm, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của Giang Thanh Dịch đột nhiên hiện lên nét cười, “Có phải cảm thấy rất kiêu hãnh không hả?”
Cô nghi hoặc liếc nhìn anh, cô kiêu hãnh cái gì?
“Anh đến mấy ngày liền, làm nhiều chuyện như vậy, mới có thể đưa em ra ngoài cùng anh một lát, chẳng lẽ không đáng để em kiêu hãnh?” Anh nhướng mày, cảm thấy dáng vẻ nghi hoặc này của cô rất đáng yêu.
Cô cắn môi, muốn phản bác gì đó, anh còn thật sự coi mình tài trí hơn người đấy nhỉ, anh làm vậy, người khác nên cảm thấy kiêu hãnh?
“Em cầu anh đến à? Em cầu anh làm mấy chuyện vô vị đó sao?” Cô đứng tại chỗ không di chuyển.
Giang Thanh Dịch sửng sốt, lập tức lại nhìn cô, cười, “Rồi rồi, anh sai đã được chưa? Đều là tự anh tình nguyện, em nên cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, có thể làm những chuyện này vì em, đều là vinh hạnh của anh.”
Cô liếc mắt nhìn anh, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Tô Y Lâm ngồi trên xe của Giang Thanh Dịch, tâm tình thật sự không có sự thay đổi gì, cô chỉ cảm thấy cứ thế này đi, không vui cũng không buồn, cô cảm thấy bình thản càng hợp với mình hơn, cô không thích những thứ mà mình không xác định hay mình không biết.
Giang Thanh Dịch lái xe, mở nhạc lên, nhẹ nhàng du dương.
Cô nhắm mắt lại, nhớ đến khuôn mặt trong quá khứ của anh, cô vẫn cảm thấy cô thật sự có thể nhớ rất rõ mới đúng, ít nhất cô có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế khuôn mặt anh rất mơ hồ, mơ hồ đến mức không thể chồng khớp lên dáng vẻ hiện tại của anh. Cô đột nhiên mở to mắt, vào giây phút này, cô mới thực sự hiểu được một sự thật, cô không còn là Nhâm Y Lâm của quá khứ, mà anh cũng không còn là Giang Thanh Dịch của ngày trước, hai người đều đã thay đổi, bất luận bởi nguyên nhân gì, cũng không còn là chàng trai cô gái của trước đây nữa.
Hai người đều nên dùng ánh mắt hoàn toàn mới đối mặt với đối phương của hiện tại.
Vẻ mặt cô đột nhiên có chút kì lạ, lúc nhìn về phía anh lại có chút xúc động, “Vì sao lại là em?” Bất kể bản thân cô đã trải qua những chuyện gì, anh có điều kiện tốt là sự thật, quá khứ của cô đều không thể ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của anh trong mắt người khác, hoặc là nói phần lớn những người lý trí đều biết anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn.
“Vậy vì sao phải là người khác?” Anh hỏi lại cô.
Tô Y Lâm không nói nên lời, đúng vậy, vì sao phải là người khác? Cô lắc đầu, dường như cũng cảm thấy câu hỏi này vốn không nhất thiết phải hỏi.
Giang Thanh Dịch dừng xe ở bãi đỗ xe cạnh trung tâm thương mại, sau đó mới cùng cô đi đến đường dành riêng cho người đi bộ. Tô Y Lâm nhìn thấy dòng người đi tới đi lui, trong lòng rất vui vẻ, hiện giờ cô thích cảnh náo nhiệt của người khác, nơi đây chất chồng rất nhiều thứ sầm uất, đều có sự náo nhiệt thuộc về riêng nó. Những người già lái xe máy đã được thay đổi, trang trí không ngừng lượn vòng thành đoạn cua nhỏ; một vài đôi tình nhân trẻ khoác tay nhau nói chuyện thân mật; một vài đứa trẻ nói nói cười cười đi đi lại lại; thế giới này dường như vẫn luôn tốt đẹp như thế.
“Du ngoạn khắp nơi nào!” Anh vươn tay, kéo tay cô. Anh cảm thấy hiện giờ dường như cô im lặng quá mức, kiểu im lặng này có chút không bình thường, làm anh có một thứ cảm giác không đúng, dường như cô không muốn dung nhập người khác, luôn ở bên ngoài đám đông.
“Gần đây anh đều rất rảnh?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh đến nhà họ Nhâm làm nhiều như vậy, là vì muốn cô ra ngoài để cùng cô đi dạo phố?
Ở cạnh hai người là một quán kem, bởi vì chương trình mua một tặng một, rất nhiều người đang xếp hàng để mua, nhìn qua việc làm ăn vô cùng phát đạt.
Anh giống như không nghe thấy lời cô, “Em muốn ăn không? Chúng ta cũng đi xếp hàng.”
Tô Y Lâm nhíu mày nhìn qua, một vài người xếp hàng đang buôn chuyện, một vài người khác đang xem di động, giống như trên tay không có di động thì họ không biết mình có thể làm gì vậy.
Cô lắc đầu, “Thôi khỏi đi, rất lạnh.”
Anh liếc cô một cái, không nói thêm nữa, nhưng tay anh đã đặt ở bên vai kia của cô rồi, tạo thành một động tác vô cùng mập mờ lại cũng rất thân mật. Tô Y Lâm có vài phần cứng đờ, tay cô hơi nâng lên, mấy giây sau lại chẳng làm gì cả. Cô nghĩ tới lời anh nói, nếu cô nhất định phải tìm một người đàn ông để cùng chung sống cả đời, vì sao không suy xét đến anh chứ. Không phải anh tốt đến mức nào, mà là tất cả mọi người đều mang theo sự không xác định, nếu không hợp, vẫn có thể rời ra nhau được, phóng khoáng chạy lấy người, huống chi nhà cô quả thực lấy được lợi ích từ trong tay anh.
Hai người cưỡi ngựa xem hoa ngắm các thứ ở đây, các loại cửa hàng đồ ngọt, các loại quán ăn, có điều hai người chỉ mang theo tâm tình xem náo nhiệt mà thôi, thật sự không mua gì cả.
Tô Y Lâm từng ảo tưởng, nếu cô và Giang Thanh Dịch ở bên nhau, lúc anh cùng cô đi dạo phố, cô nên có tâm tình thế nào. Trên thực tế, không có sự hưng phấn giống trong tưởng tượng đó, nhưng cũng không có sự vô vị mà sau này mình nghĩ tới, lấy một trái tim rất bình thường đón nhận những thứ này, dường như sẽ ít nghĩ đến mấy ý tưởng kì quái hơn.
Hai người mua một phần ngó sen, ngồi ở chỗ một suối phun nhỏ để ăn.
Ngó sen rất cay, Tô Y Lâm cay đến mức nước mũi vẫn không ngừng chảy ra, Giang Thanh Dịch vừa đưa khăn tay cho cô, vừa đưa nước cho cô.
Cô xử lý bản thân xong, mới cười nói: “Thì ra ăn này ăn nọ ở trên đường, thật sự rất sảng khoái.”
“Ừ, mà còn có thể làm quảng cáo sống cho chủ quán nữa.”
Tô Y Lâm cười lắc đầu, gớm, cái gì cũng không thoát khỏi máu nghề nghiệp làm ông chủ của anh.
“Anh thực sự không nếm thử?” Tô Y Lâm đưa cho anh một miếng ngó sen.
Giang Thanh Dịch lắc đầu, “Anh chẳng ngây thơ như em đâu.”
Cô không để ý xí một tiếng, đang chuẩn bị thu tay về, nháy mắt đó, anh cúi đầu chén miếng ngó sen cô cầm trên tay, động tác cực nhanh, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tô Y Lâm ngẩn người, “Đúng ha, anh đâu ngây thơ giống em.”
“Biết là được rồi.”
Không biết xấu hổ!
Ngồi một lát, hai người lại muốn đi chỗ khác, nhưng cũng không định lái xe đi, bởi vì ga tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh trung tâm thương mại. Hai người trực tiếp đi xuống, cửa vào ga tàu điện ngầm có không ít người, thậm chí rất nhiều người đều từ bỏ đi thang máy, chuyển sang đi thang bộ. Hai người đi qua, phát hiện thang bộ được làm thành dạng phím đàn piano, sau khi giẫm lên, sẽ phát ra âm thanh tiếng đàn.
Tô Y Lâm cũng cảm thấy rất tò mò, bước từng bước xuống, nghe được âm thanh do mình giẫm lên tạo ra, cảm thấy vừa mới mẻ vừa kì diệu.
Cô đi chầm chậm xuống, lúc đi đến cuối, lại dừng ở đó.
Giang Thanh Dịch nhìn cô mấy giây, cô cắn môi, dường như đang suy xét điều gì. Anh lắc đầu, “Nếu không thì, đi lại lần nữa?”
“A… à, anh muốn đi lại lần nữa hả, vậy đi thôi!”
“Đúng vậy, là ‘anh’ muốn đi lại lần nữa.” Giang Thanh Dịch nở nụ cười.
Hai người đi lên, lúc đi được một nửa, cả hai đều dừng lại.
Cách họ mấy bậc thềm, Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đang đi từ trên xuống. Chu Thừa Trạch dừng bước, Liễu Tư Ngôn cũng dừng bước, cô có vẻ không hiểu lắm sao Chu Thừa Trạch không đi tiếp nữa, theo tầm mắt của Chu Thừa Trạch, Liễu Tư Ngôn thấy được Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, cô cũng không quen hai người đó, vì thế chỉ cảm thấy kì lạ.
Chu Thừa Trạch chỉ quét mắt qua Tô Y Lâm một lần, ngay sau đó đã dừng ánh mắt lại ở trên người Giang Thanh Dịch. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, e rằng không ai hoài nghi quan hệ hiện giờ của họ nhỉ?
“Đó là Chu Thừa Trạch sao? Có phải không vậy?” Có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Đúng đó đúng đó, bên cạnh anh ấy hình như chính là Liễu Tư Ngôn đang xôn xôn xao xao với anh ấy đó…”
…
Chu Thừa Trạch hiển nhiên nghe thấy những lời này, vì thế nâng bước đi tiếp, có vẻ cũng không muốn tạo ra chuyện ầm ĩ gì.
Tô Y Lâm cũng thấy được đôi đó, tâm tình tốt lập tức biến đổi. Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đã rời đi, cô thở dài, dường như không muốn đi tiếp nữa, hai người đi thẳng về phía trước, rời khỏi ga tàu điện ngầm.
“Đại Ngưng và anh ta thực sự không có cơ hội hòa hảo nữa?” Dường như Tô Y Lâm rất tiếc nuối.
“Em lo lắng cho cô ấy? Cô ấy không cần em lo lắng đâu, cô ấy sống tốt hơn bất kì một ai.” Giang Thanh Dịch đương nhiên không để tâm.
Tô Y Lâm cũng biết vậy, nhưng lại không thích cảm giác nghe thấy anh nói những lời này, sự thật là một chuyện, người khác nói ra lại là một chuyện khác.
“Cũng không biết người đàn ông thế nào mới có thể chung sống với Đại Ngưng cả đời này nữa.” Cô thở dài.
Giang Thanh Dịch muốn nói kiếp trước người đàn ông đó nhất định đã gây ra tội ác tày trời, kiếp này mới có thể gặp được Thẩm Đại Ngưng, nhưng ngẫm nghĩ, anh vẫn không nói gì cả.
“Mặc kệ cô ấy đi, quan tâm đến bản thân em là được.” Anh kéo cô đi, “Đi xem quần áo nào, quần áo em mặc màu sắc đều u tối cả, nên mặc màu sáng một chút.”
Tô Y Lâm liếc nhìn anh, cuối cùng không nói gì.
Giang Thanh Dịch tới không sớm cũng không muộn, Tả Hiểu Ninh đang kéo Lí Chân Chân cùng nói chuyện với người khác, đúng chuẩn mẹ chồng nàng dâu ở chung rất vui vẻ, Tả Hiểu Ninh rất vừa lòng với Lí Chân Chân.
Giang Thanh Dịch thấy cảnh đó, hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười hàm ý. Chẳng bao lâu, Giang Thanh Viễn bước tới, từ sau lần trước hai người cùng uống rượu, tuy tần suất liên hệ giống như trước, nhưng lại có thêm vài phần thân thuộc hiếm có, giống như đối phương đã trở thành người đáng để mình tin tưởng, không còn xa lạ như trước kia nữa.
Mà Giang Duy Hòa và Giang Khánh Hòa nói gì đó xong, thỉnh thoảng lại liếc về phía hai anh em này mấy lần, vẻ mặt Bành Tuệ đứng ở bên cạnh Giang Khánh Hòa rất không vui, sắc mặt của Giang Khánh Hòa trở nên rất gượng gạo.
Giang Thanh Dịch thò tay sờ thuốc lá trong túi quần, lúc chạm được đến hộp thuốc thì lại thu tay về, những nơi thế này, đương nhiên không nên hút thuốc, “Nếu bây giờ cho anh một cơ hội nữa, anh chấp nhận tình trạng như hiện giờ, hay là lập tức rời khỏi đây?”
Vẻ mặt của Giang Thanh Dịch để lộ ra vài phần nghiêm túc, làm Giang Thanh Viễn thật sự suy nghĩ kĩ càng về đề nghị này, nếu có một sự lựa chọn để anh chọn lựa, anh sẽ thế nào? Chỉ cần rời đi, anh sẽ không cần phải đối mặt với bố mẹ vẫn gửi gắm sự kì vọng rất lớn vào anh, không cần phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của Lý Chân Chân, gánh nặng trên vai sẽ không lớn đến vậy, còn có thể chọn lựa điều mà bản thân mình muốn.
Ánh mắt Giang Thanh Viễn vẫn dần ảm đạm, cái gì mới được coi là cuộc sống mà bản thân mình muốn? Có người cảm thấy đó là trời yên biển lặng, tốt nhất là cuộc sống đừng có gợn sóng gì; có người cảm thấy đó là cuộc sống tràn ngập kích thích…
Giang Thanh Viễn lắc đầu, “Cứ thế này đi, không có gì hay để suy xét cả. Nếu anh nói, đối với cục diện hiện giờ, thế mà anh lại có cảm giác thở dài nhẹ nhõm, cậu có thể cảm thấy anh rất…”, bản thân anh cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả mình nữa, chỉ có thể cười khổ, “Bất luận mẹ anh là người như thế nào, bà vẫn luôn là mẹ anh, anh cũng không muốn cả ngày bà đều không vui. Cục diện như hiện giờ, họ đều rất hài lòng, họ đều rất sẵn lòng đón nhận, không khí trong nhà cũng trở nên rất tốt. Hiện trạng thế này, thế mà lại khiến anh hoài nghi, những chuyện anh làm lúc trước cói phải là sai hay không.”
Thật ra đâu có cái gì là sai hay đúng, người ta đều hay cảm thấy yêu chắc chắn là thứ nặng nhất, lại không biết, đánh bại yêu, từ trước tới nay đều là mấy thứ vụn vặt ta không để tâm, cùng với đó là những nỗi bận lòng không dứt. Giang Thanh Viễn nghĩ, có lẽ anh thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, không muốn làm những chuyện không nhìn thấy được tương lai mà còn khiến mình cảm thấy buồn khổ nữa, vậy thì cứ thế này đi, thế này đâu phải không là đời người.
“Không có gì đúng hay sai cả.” Giang Thanh Dịch vỗ vỗ bả vai Giang Thanh Viễn, “Trên thế giới này chỉ có những lựa chọn khác nhau thôi, từ trước tới nay đều không có một con đường chính xác duy nhất nào.”
Giang Thanh Viễn nhìn về phía mẹ mình, nhìn thấy Tả Hiểu Ninh đã lâu không cười tươi đang kéo tay Lí Chân Chân cười đến chói mắt như vậy, vì thế chút ảm đạm trong mắt anh dần tản đi.
Trong lòng Giang Thanh Viễn dường như xác định gì đó, anh cũng không nhìn người em họ này, “Anh nghe mẹ anh nói chuyện của cậu, cậu nghiêm túc?”
Lời của Tả Hiểu Ninh đương nhiên rất khó nghe, dùng đủ loại lời nói châm chọc miêu tả Tô Y Lâm, nói cho Giang Thanh Viễn biết, cô câu dẫn anh không thành công bèn câu dẫn Giang Thanh Dịch, cô ả đó chính là mặt hàng như vậy…
Giang Thanh Viễn không phản đối chuyện của Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, chỉ muốn hỏi Giang Thanh Dịch có nghiêm túc hay không, nếu không nghiêm túc, anh hi vọng Giang Thanh Dịch có thể thu tay lại. Lúc trước, từ chuyện Tô Y Lâm sẵn lòng cùng mình trở về thành phố này, chứng minh cô ấy vẫn có chút chờ mong với mình, hiển nhiên là anh đã phụ một phần chờ mong đó của cô. Anh không hi vọng cô lại thất vọng nữa, điều đó đối với cô mà nói, có lẽ thực sự có thể được xem là sự tổn thương.
Giang Thanh Dịch gật đầu, “Ừm.”
Giang Thanh Viễn nở nụ cười, “Vậy là được rồi.”
Giang Thanh Viễn lại nhìn Giang Thanh Dịch một cái, sau đó xoay người đi tiếp đón khách. Giang Thanh Dịch nhìn bóng dáng anh họ, đột nhiên cảm thấy có lẽ anh ấy và Lí Chân Chân quả thực rất xứng đôi, nghe nói trong khoảng thời gian này, đều là Lí Chân Chân ở bên anh ấy, không biết khuyên anh ấy thế nào, khiến Giang Thanh Viễn dường như vẫn một mực tận tụy với công ti, áp chế toàn bộ những thứ phù phù phiếm phiếm xuống.
Tất cả những điều này, cũng xem như hạ bức màn che, hẳn là coi như kết thúc?
Giang Thanh Dịch nở nụ cười, rời khỏi hiện trường, lấy thuốc lá trong túi quần ra, hút mấy điếu.
********************
Hiện tại Giang Thanh Dịch thường xuyên đến nhà họ Nhâm báo cáo, anh vẫn giống như lần đầu tiên đến đó, cũng không nói mình đến để làm gì. Nếu Nhâm Thành Huy ở nhà, anh sẽ cùng Nhâm Thành Huy thảo luận một vài chuyện lớn xảy ra gần đây trên thương trường, rồi một vài chính sách nếu được áp dụng thì sẽ ảnh hưởng gì tới công ty của mấy người họ. Nếu Nhâm Thành Huy không ở nhà, Giang Thanh Dịch sẽ cùng nói chuyện với Nhâm Tông Diệu, anh rất khách khí, cũng rất có phong độ, nói ngắn gọn chính là làm người ta ngại khều ra cái gai của anh.
Sau khi đến đây được mấy ngày, Giang Thanh Dịch liền bắt đầu chơi cờ với Nhâm Tông Diệu, Nhâm Tông Diệu rất thích chơi cờ, chỉ là hiện giờ rất khó tìm được một người có thể đánh cờ, Nhâm Thành Huy thì lòng không đặt ở đây, Tô Y Lâm thì ù ù cạc cạc những thứ này. Mà dường như Giang Thanh Dịch không tinh thông thứ này, nhưng Nhâm Tông Diệu phát hiện tiểu tử này mỗi lần đều tiến bộ, từ lúc đầu chơi vẫn đơn giản theo quy tắc, sau đó liền bắt đầu nghĩ sâu tính kĩ, Giang Thanh Dịch như vậy dần dà cũng làm Nhâm Tông Diệu có thiện cảm.
Hôm nay, Giang Thanh Dịch chơi cờ với Nhâm Tông Diệu xong, được Nhâm Tông Diệu giữ lại ăn trưa.
Sau khi ăn cơm trưa, Nhâm Tông Diệu cũng không nhìn sắc mặt Tô Y Lâm, liền chủ động đề nghị cô ra ngoài một chút, cô đã ở lì trong nhà mấy ngày rồi, con gái đừng quá “trạch” mới tốt.
Tô Y Lâm hơi bất ngờ vì bố lại chủ động đề nghị như thế, đầu tiên cô nhìn ông với ánh mắt kì quái, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Gần đây Giang Thanh Dịch hay tới, không phải cô không biết, cô cũng không cố ý tránh anh, có khi sẽ chạm mặt, có khi không gặp nhau. Cô còn bê trà đến chỗ Nhâm Tông Diệu và Giang Thanh Dịch chơi cờ nữa, cô đứng ở đó xem họ chơi cờ, lúc chơi cờ Giang Thanh Dịch rất chuyên tâm, mày hơi nhíu lại, ánh mắt vô cùng chăm chú, giây phút đó Tô Y Lâm cảm thấy anh có chút xa lạ rồi lại có chút dáng vẻ mê người không nói nên lời, giống như cô vẫn cho rằng đó là người mình thực sự biết rõ hiểu rõ, bỗng dưng biến thành dáng vẻ khác, có chút phiền muộn, đồng thời dường như lại có chút mới mẻ.
Tô Y Lâm và Giang Thanh Dịch cùng nhau ra khỏi cổng nhà họ Nhâm, khuôn mặt vốn không có cảm xúc gì của Giang Thanh Dịch đột nhiên hiện lên nét cười, “Có phải cảm thấy rất kiêu hãnh không hả?”
Cô nghi hoặc liếc nhìn anh, cô kiêu hãnh cái gì?
“Anh đến mấy ngày liền, làm nhiều chuyện như vậy, mới có thể đưa em ra ngoài cùng anh một lát, chẳng lẽ không đáng để em kiêu hãnh?” Anh nhướng mày, cảm thấy dáng vẻ nghi hoặc này của cô rất đáng yêu.
Cô cắn môi, muốn phản bác gì đó, anh còn thật sự coi mình tài trí hơn người đấy nhỉ, anh làm vậy, người khác nên cảm thấy kiêu hãnh?
“Em cầu anh đến à? Em cầu anh làm mấy chuyện vô vị đó sao?” Cô đứng tại chỗ không di chuyển.
Giang Thanh Dịch sửng sốt, lập tức lại nhìn cô, cười, “Rồi rồi, anh sai đã được chưa? Đều là tự anh tình nguyện, em nên cảm thấy đó là lẽ dĩ nhiên, có thể làm những chuyện này vì em, đều là vinh hạnh của anh.”
Cô liếc mắt nhìn anh, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Tô Y Lâm ngồi trên xe của Giang Thanh Dịch, tâm tình thật sự không có sự thay đổi gì, cô chỉ cảm thấy cứ thế này đi, không vui cũng không buồn, cô cảm thấy bình thản càng hợp với mình hơn, cô không thích những thứ mà mình không xác định hay mình không biết.
Giang Thanh Dịch lái xe, mở nhạc lên, nhẹ nhàng du dương.
Cô nhắm mắt lại, nhớ đến khuôn mặt trong quá khứ của anh, cô vẫn cảm thấy cô thật sự có thể nhớ rất rõ mới đúng, ít nhất cô có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế khuôn mặt anh rất mơ hồ, mơ hồ đến mức không thể chồng khớp lên dáng vẻ hiện tại của anh. Cô đột nhiên mở to mắt, vào giây phút này, cô mới thực sự hiểu được một sự thật, cô không còn là Nhâm Y Lâm của quá khứ, mà anh cũng không còn là Giang Thanh Dịch của ngày trước, hai người đều đã thay đổi, bất luận bởi nguyên nhân gì, cũng không còn là chàng trai cô gái của trước đây nữa.
Hai người đều nên dùng ánh mắt hoàn toàn mới đối mặt với đối phương của hiện tại.
Vẻ mặt cô đột nhiên có chút kì lạ, lúc nhìn về phía anh lại có chút xúc động, “Vì sao lại là em?” Bất kể bản thân cô đã trải qua những chuyện gì, anh có điều kiện tốt là sự thật, quá khứ của cô đều không thể ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của anh trong mắt người khác, hoặc là nói phần lớn những người lý trí đều biết anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn.
“Vậy vì sao phải là người khác?” Anh hỏi lại cô.
Tô Y Lâm không nói nên lời, đúng vậy, vì sao phải là người khác? Cô lắc đầu, dường như cũng cảm thấy câu hỏi này vốn không nhất thiết phải hỏi.
Giang Thanh Dịch dừng xe ở bãi đỗ xe cạnh trung tâm thương mại, sau đó mới cùng cô đi đến đường dành riêng cho người đi bộ. Tô Y Lâm nhìn thấy dòng người đi tới đi lui, trong lòng rất vui vẻ, hiện giờ cô thích cảnh náo nhiệt của người khác, nơi đây chất chồng rất nhiều thứ sầm uất, đều có sự náo nhiệt thuộc về riêng nó. Những người già lái xe máy đã được thay đổi, trang trí không ngừng lượn vòng thành đoạn cua nhỏ; một vài đôi tình nhân trẻ khoác tay nhau nói chuyện thân mật; một vài đứa trẻ nói nói cười cười đi đi lại lại; thế giới này dường như vẫn luôn tốt đẹp như thế.
“Du ngoạn khắp nơi nào!” Anh vươn tay, kéo tay cô. Anh cảm thấy hiện giờ dường như cô im lặng quá mức, kiểu im lặng này có chút không bình thường, làm anh có một thứ cảm giác không đúng, dường như cô không muốn dung nhập người khác, luôn ở bên ngoài đám đông.
“Gần đây anh đều rất rảnh?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh đến nhà họ Nhâm làm nhiều như vậy, là vì muốn cô ra ngoài để cùng cô đi dạo phố?
Ở cạnh hai người là một quán kem, bởi vì chương trình mua một tặng một, rất nhiều người đang xếp hàng để mua, nhìn qua việc làm ăn vô cùng phát đạt.
Anh giống như không nghe thấy lời cô, “Em muốn ăn không? Chúng ta cũng đi xếp hàng.”
Tô Y Lâm nhíu mày nhìn qua, một vài người xếp hàng đang buôn chuyện, một vài người khác đang xem di động, giống như trên tay không có di động thì họ không biết mình có thể làm gì vậy.
Cô lắc đầu, “Thôi khỏi đi, rất lạnh.”
Anh liếc cô một cái, không nói thêm nữa, nhưng tay anh đã đặt ở bên vai kia của cô rồi, tạo thành một động tác vô cùng mập mờ lại cũng rất thân mật. Tô Y Lâm có vài phần cứng đờ, tay cô hơi nâng lên, mấy giây sau lại chẳng làm gì cả. Cô nghĩ tới lời anh nói, nếu cô nhất định phải tìm một người đàn ông để cùng chung sống cả đời, vì sao không suy xét đến anh chứ. Không phải anh tốt đến mức nào, mà là tất cả mọi người đều mang theo sự không xác định, nếu không hợp, vẫn có thể rời ra nhau được, phóng khoáng chạy lấy người, huống chi nhà cô quả thực lấy được lợi ích từ trong tay anh.
Hai người cưỡi ngựa xem hoa ngắm các thứ ở đây, các loại cửa hàng đồ ngọt, các loại quán ăn, có điều hai người chỉ mang theo tâm tình xem náo nhiệt mà thôi, thật sự không mua gì cả.
Tô Y Lâm từng ảo tưởng, nếu cô và Giang Thanh Dịch ở bên nhau, lúc anh cùng cô đi dạo phố, cô nên có tâm tình thế nào. Trên thực tế, không có sự hưng phấn giống trong tưởng tượng đó, nhưng cũng không có sự vô vị mà sau này mình nghĩ tới, lấy một trái tim rất bình thường đón nhận những thứ này, dường như sẽ ít nghĩ đến mấy ý tưởng kì quái hơn.
Hai người mua một phần ngó sen, ngồi ở chỗ một suối phun nhỏ để ăn.
Ngó sen rất cay, Tô Y Lâm cay đến mức nước mũi vẫn không ngừng chảy ra, Giang Thanh Dịch vừa đưa khăn tay cho cô, vừa đưa nước cho cô.
Cô xử lý bản thân xong, mới cười nói: “Thì ra ăn này ăn nọ ở trên đường, thật sự rất sảng khoái.”
“Ừ, mà còn có thể làm quảng cáo sống cho chủ quán nữa.”
Tô Y Lâm cười lắc đầu, gớm, cái gì cũng không thoát khỏi máu nghề nghiệp làm ông chủ của anh.
“Anh thực sự không nếm thử?” Tô Y Lâm đưa cho anh một miếng ngó sen.
Giang Thanh Dịch lắc đầu, “Anh chẳng ngây thơ như em đâu.”
Cô không để ý xí một tiếng, đang chuẩn bị thu tay về, nháy mắt đó, anh cúi đầu chén miếng ngó sen cô cầm trên tay, động tác cực nhanh, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tô Y Lâm ngẩn người, “Đúng ha, anh đâu ngây thơ giống em.”
“Biết là được rồi.”
Không biết xấu hổ!
Ngồi một lát, hai người lại muốn đi chỗ khác, nhưng cũng không định lái xe đi, bởi vì ga tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh trung tâm thương mại. Hai người trực tiếp đi xuống, cửa vào ga tàu điện ngầm có không ít người, thậm chí rất nhiều người đều từ bỏ đi thang máy, chuyển sang đi thang bộ. Hai người đi qua, phát hiện thang bộ được làm thành dạng phím đàn piano, sau khi giẫm lên, sẽ phát ra âm thanh tiếng đàn.
Tô Y Lâm cũng cảm thấy rất tò mò, bước từng bước xuống, nghe được âm thanh do mình giẫm lên tạo ra, cảm thấy vừa mới mẻ vừa kì diệu.
Cô đi chầm chậm xuống, lúc đi đến cuối, lại dừng ở đó.
Giang Thanh Dịch nhìn cô mấy giây, cô cắn môi, dường như đang suy xét điều gì. Anh lắc đầu, “Nếu không thì, đi lại lần nữa?”
“A… à, anh muốn đi lại lần nữa hả, vậy đi thôi!”
“Đúng vậy, là ‘anh’ muốn đi lại lần nữa.” Giang Thanh Dịch nở nụ cười.
Hai người đi lên, lúc đi được một nửa, cả hai đều dừng lại.
Cách họ mấy bậc thềm, Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đang đi từ trên xuống. Chu Thừa Trạch dừng bước, Liễu Tư Ngôn cũng dừng bước, cô có vẻ không hiểu lắm sao Chu Thừa Trạch không đi tiếp nữa, theo tầm mắt của Chu Thừa Trạch, Liễu Tư Ngôn thấy được Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, cô cũng không quen hai người đó, vì thế chỉ cảm thấy kì lạ.
Chu Thừa Trạch chỉ quét mắt qua Tô Y Lâm một lần, ngay sau đó đã dừng ánh mắt lại ở trên người Giang Thanh Dịch. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Giang Thanh Dịch và Tô Y Lâm, e rằng không ai hoài nghi quan hệ hiện giờ của họ nhỉ?
“Đó là Chu Thừa Trạch sao? Có phải không vậy?” Có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Đúng đó đúng đó, bên cạnh anh ấy hình như chính là Liễu Tư Ngôn đang xôn xôn xao xao với anh ấy đó…”
…
Chu Thừa Trạch hiển nhiên nghe thấy những lời này, vì thế nâng bước đi tiếp, có vẻ cũng không muốn tạo ra chuyện ầm ĩ gì.
Tô Y Lâm cũng thấy được đôi đó, tâm tình tốt lập tức biến đổi. Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn đã rời đi, cô thở dài, dường như không muốn đi tiếp nữa, hai người đi thẳng về phía trước, rời khỏi ga tàu điện ngầm.
“Đại Ngưng và anh ta thực sự không có cơ hội hòa hảo nữa?” Dường như Tô Y Lâm rất tiếc nuối.
“Em lo lắng cho cô ấy? Cô ấy không cần em lo lắng đâu, cô ấy sống tốt hơn bất kì một ai.” Giang Thanh Dịch đương nhiên không để tâm.
Tô Y Lâm cũng biết vậy, nhưng lại không thích cảm giác nghe thấy anh nói những lời này, sự thật là một chuyện, người khác nói ra lại là một chuyện khác.
“Cũng không biết người đàn ông thế nào mới có thể chung sống với Đại Ngưng cả đời này nữa.” Cô thở dài.
Giang Thanh Dịch muốn nói kiếp trước người đàn ông đó nhất định đã gây ra tội ác tày trời, kiếp này mới có thể gặp được Thẩm Đại Ngưng, nhưng ngẫm nghĩ, anh vẫn không nói gì cả.
“Mặc kệ cô ấy đi, quan tâm đến bản thân em là được.” Anh kéo cô đi, “Đi xem quần áo nào, quần áo em mặc màu sắc đều u tối cả, nên mặc màu sáng một chút.”
Tô Y Lâm liếc nhìn anh, cuối cùng không nói gì.
Tác giả :
Lục Xu