Tình Yêu Hoa Cỏ
Chương 113: Hạ vũ
Huỳnh Hoa đẩy cửa bước vào, thấy Nhật Lan đang ngồi trên giường. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Mẹ.
- Lại đây. Ngồi xuống đây.
Nhật Lan vẫy tay gọi cô đến ngồi xuống bên cạnh. Huỳnh Hoa không biết bà muốn làm gì cũng đến ngồi xuống. Nhật Lan chợt choàng tay qua cổ cô đeo sợi dây màu đỏ vào, trên sợi dây có chiếc thẻ gỗ hình thoi. Huỳnh Hoa kinh ngạc:
- Mẹ, thứ này là…
Nhật Lan ngồi xuống cạnh con gái mỉm cười:
- Là bùa bình an. Khi mọi người bắt đầu đổ xô đến đây muốn tìm kiếm Thiên Cầm mẹ biết con và cô gái áo vàng kia nhất định sẽ có một cuộc tử chiến. Vì mẹ biết con gái của mẹ không phải loại người thấy khó liền lùi bước.
- Mẹ.
- Mẹ đã đến ngôi chùa ở thị trấn bên cạnh xin thẻ bùa này của một vị cao tăng. Mẹ hy vọng trong trận chiến ba hôm nữa con sẽ chiến thắng được cô gái đó, bình an quay về bên mẹ và cha.
Nhật Lan vừa nói vừa choàng tay ôm con gái vào lòng. Cảm giác này ấm áp làm sao, Huỳnh Hoa không nói được gì, hai giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, cô thật sự không dám nghĩ nếu một mai cô không còn nữa mẹ cô sẽ thế nào. Chưa bao giờ Huỳnh Hoa cảm thấy lo lắng và sợ hãi như lúc này, sợ phải rời xa những tấm chân tình. Nhật Lan dịu giọng:
- Hôm qua con vừa về đã phải tiếp khách suốt cả chiều lẫn đêm, chắc là mệt rồi hãy nghỉ ngơi đi. Mẹ không làm phiền con nữa.
Nhật Lan đang định đứng lên Huỳnh Hoa đưa tay nắm lấy bàn tay mẹ dịu giọng:
- Mẹ. Ở lại với con thêm lúc nữa, em muốn được nghe mẹ hát ru con như ngày xưa, con muốn được ngủ trong lòng mẹ. Vì biết đâu đây là lần cuối…
- Được rồi.
Huỳnh Hoa tựa đầu vào ngực mẹ, Nhật Lan âu yếm ôm con gái vào lòng và cất tiếng ru dịu ngọt. Có giấc mơ ngọt ngào chầm chậm kéo về giữa những giọt nước mắt rơi.
Không biết thời gian qua bao lâu, Huỳnh Hoa giật mình tình giấc. Không gian xung quanh đen tối, có lẽ đã vào đêm, Nhật Lan cũng không còn bên cô nữa. Huỳnh Hoa không thắp đèn, cô ngồi dựa lưng vào vách lắng nghe tiếng thở của đêm. Côn trùng vẫn râm ran khúc nhạc muôn đời, gió vẫn thì thầm bên khung cửa. Chẳng phải trước kia cô đã từng một lần muốn buông bỏ mọi thứ hay sao vậy mà giờ đây khi điều đó gần như trở thành hiện thực tại sao cô lại hoảng sợ không muốn rời xa? Huỳnh Hoa nghe tim mình đập rộn từng cơn. Cô khép mắt muốn ngủ nhưng không ngủ được.
***
Sáng hôm sau, trời vừa mờ sáng Huỳnh Hoa bưng thau nước đi về phía phòng của Dương Long. Dọc đường đi những người làm liên tục cúi đầu chào cô, rồi chạy đi lo việc của mình. Không ai ngạc nhiên về việc làm của Huỳnh Hoa vì họ đã thấy đến quen rồi. Đến cửa phòng anh cô cũng không cần gõ cửa mà tông thẳng vào.
Dương Long đang gục đầu lên bàn và ngủ, nghe cửa phòng bật mở đánh “rầm” thì bừng tỉnh giấc. Không cần nhìn, không cần hỏi cũng biết là ai đến. Huỳnh Hoa đến đặt thau nước lên bàn kêu lên:
- Anh thật là, có giường sao không lên đó để nằm lại gục đầu lên bàn mà ngủ. Đừng nói với em anh ngồi ngủ như vầy cả đêm nha.
Dương Long đưa tay day trán rồi đấm đấm vào cổ mình. Anh nhớ lại đêm qua đang ngủ thì khát nước nên đến rót nước uống. Ngồi xuống rồi đứng lên bỗng dưng thấy trời đất như đảo lộn rồi mọi thứ cứ mờ dần, anh ngồi trở xuống định thần lại không hiểu sao cuối cùng thành ngủ gục lên bàn. Huỳnh Hoa đến nhẹ nhàng xoa bóp cổ và vai cho anh. Cô dịu giọng:
- Nè, sao không trả lời em.
- Không phải cả đêm, chỉ một lúc thôi.
- Anh mệt à?
- Có một chút.
- Đang căng thẳng và lo lắng sao?
- Không có.
- Có, mặt anh nói có.
- Anh…
Huỳnh Hoa không nói nữa cô lấy chiếc khăn trong thau nước ra vắt nước. Cô nhẹ nhàng chạm chiếc khăn ướt vào mặt anh dường như anh hơi giật mình đưa tay lên chạm vào tay cô. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Anh không nhìn thấy em…
Dương Long quả nhiên giật mình. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng lau mặt cho anh, lúc sau anh mới dịu giọng:
- Tứ Bình nói với em rồi phải không?
- Rồi. Tại sao không nói cho em biết sớm?
Anh không nói gì, nhắm mắt lại một lúc rồi mở mắt. Anh quay sang nhìn cô rồi đưa tay nắm tay cô, kéo Huỳnh Hoa té ập vào người mình. Anh cười nhẹ cho cô an tâm:
- Anh không sao.
- Đừng nói không sao.
Huỳnh Hoa đưa tay kéo lệch một bên vai áo của anh để xem. Dương Long giật mình:
- Huỳnh Hoa…
Quả nhiên Tứ Bình nói đúng, nơi anh từng bị trúng Mai Hoa châm trước đây biến mất không dấu vết giờ lại dần hiện lên màu tím rất nhạt thành một quầng tròn. Dương Long cúi xuống nhìn, Huỳnh Hoa đặt tay lên vết bầm màu tím nhạt, quầng sáng xanh hiện lên. Thứ cô có thể làm trong lúc này chính là dùng năng lực Thiên Kiếm tạm thời khiến chất độc chững lại khi nó vừa chớm phát. Dương Long dịu giọng:
- Anh xin lỗi.
Huỳnh Hoa im lặng đến khi thu tay lại mới dịu giọng hỏi:
- Mắt anh thế nào?
- Bây giờ thì không sao.
- Mấy hôm trước thế nào?
- Cứ cách khoảng hai canh giờ lại mờ đi một lúc. Có lúc…
- Hoàn toàn không nhìn thấy phải không?
Anh gật đầu. Huỳnh Hoa im lặng nén tiếng thở dài. Dương Long dịu giọng:
- Anh không muốn cho em biết vì anh sợ em lại dùng năng lực của mình để chữa cho anh, như vậy khi quyết chiến…
- Anh là đồ ngốc.
- Huỳnh Hoa.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Qua ngày mai em và Hạ Vũ gặp nhau rồi.
- Phần thắng có thể là bao nhiêu?
- Một nửa, nhưng thắng chưa chắc đã sống. Điều này em từng nói với anh rồi!
Anh không nói gì chỉ ôm chặt cô vào lòng và đắm đuối nhìn, Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Sao nhìn em dữ vậy.
- Anh sợ sau này không bao giờ nhìn thấy em được nữa.
Chợt bên ngoài có tiếng người ồn ào náo nhiệt. Huỳnh Hoa khẽ cau mày:
- Chuyện gì thế nhỉ.
- Chúng ta ra xem.
Huỳnh Hoa gật đầu đứng bật dậy, cả hai cùng lao ra ngoài. Huỳnh Hoa kéo một người làm lại hỏi có chuyện gì người đó nói hậu viên có người đánh nhau, là Tứ Bình và một người khách của tiêu cục. Huỳnh Hoa cau mày:
- Lại gì nữa đây?
Nghe nói vậy Huỳnh Hoa không khỏi có chút lo lắng. Cô cùng Dương Long vọt nhanh về phía hậu viên nơi mọi người đang tập hợp xem náo nhiệt. Khi đến nơi cô thấy người giao đấu với Tứ Bình là Bảo Lâm. Bảo Lâm tay trái dùng quạt, tay phải dùng kiếm, ra chiêu liên miên bất tuyệt. Tứ Bình chỉ còn biết cực lực chống đỡ vì dẫu sao, Bảo Lâm cũng là một trong những cao thủ thành danh bảy năm về trước.
Trận đấu khá là kịch liệt, Huỳnh Hoa nhìn vào chợt nhớ đến những chuyện trước đây. Huỳnh Hoa tung mình nhảy vào kêu lên:
- Dừng tay.
Cả Tứ Bình và Bảo Lâm cùng thu vũ khí nhảy bật lùi ra sao. Không đợi Huỳnh Hoa lên tiếng Bảo Lâm đã cướp lời:
- Tiểu Huyết đừng căng thẳng, ta với cậu ta chỉ tỷ võ qua chiêu xem kiếm pháp của đối phương thế nào chứ không có ý gì đâu. Bây giờ ta có việc, Lương mỗ thất lễ, xin phép cáo từ.
Nói xong gã cung tay chào rồi phi thân lên nốc nhà, vọt mất. Huỳnh Hoa chớp mắt nhìn theo, cô quay sang Tứ Bình hỏi:
- Chỉ là qua chiêu thôi à?
Tứ Bình gật đầu đáp "ờ", nhưng khi đi ngang qua cô anh chợt thấp giọng:
- Vị bằng hữu đó của em vừa nãy giáo huấn anh vì đã làm em khóc chứ không phải chỉ là qua chiêu.
Huỳnh Hoa mở to mắt vì kinh ngạc, Tứ Bình bước ngang qua cô rồi đi thẳng vào nhà. Huỳnh Hoa thở phào quay sang những người khác cười nói:
- Hết chuyện rồi, mọi người ai nấy tiếp tục công việc của mình đi.
***
Sáng hôm sau nữa sẽ là ngày mười lăm tháng hai, cũng ngày Hạ Vũ tìm đến Bình An trấn hòng quyết chiến với kẻ thù.
Chiều hôm ấy trên đỉnh đồi Bách Hoa Sơn có tiếng tiêu buồn bã. Tứ Bình luyện xong những chiêu thức cuối cùng của Cầm Thiên kiếm thì quyển sách trên tay Huỳnh Hoa cũng hóa thành mớ tro tàn tung bay theo gió. Tứ Bình ngồi xuống bên cô đưa tay chậm mồ hôi trên trán khẽ giọng:
- Em đang nghĩ gì?
- Chim trời có thể bay cao để tránh tầm ngắm của mũi tên săn nhưng không tránh được cuồng phong bão tố. Bão tố bùng lên cánh chim rời rã gãy rơi, thân xác tan tành. Đến bây giờ em mới chợt nhận ra mình nhỏ bé, như hạt bụi giữa sa mạc, như hạt nước giữa đại dương. Có thể giúp người khác thay đổi số mệnh nhưng lại không thể thay đổi được vận mệnh chính mình. Nếu ngày mai em chết đi anh có rơi lệ hay không?
Anh im lặng, không gian lắng đọng. Ngoài kia bầu trời đã nhạt nắng, gió xuân lất phất từng cơn. Huỳnh Hoa lại đưa ống tiêu lên môi thổi khúc tiêu tiễn biệt ngày tàn. Chỉ ngày mai nữa thôi, số phận của cô có lẽ chỉ còn là hạt bụi.
***
Ngày mười lăm tháng hai. Đó là một ngày định mệnh, một ngày để người ta viết nên huyền thoại bằng máu và nước mắt. Hôm đó người ta nhìn thấy đôi tình nhân trẻ Dương Long và Huỳnh Hoa quyến luyến nắm chặt tay nhau đi từng bước chậm rãi đến nơi giao đấu. Những người khác xếp thành hai hàng đi bên cạnh họ, họ cùng nhau đi nốt cuộc hành trình từ Hồ Kỳ tiêu cục đến giữa trung tâm Bình An trấn, hôm nay đó chính là tử địa.
Giữa Bình An trấn, trên đống hoang tàn đổ nát có chút bụi mù còn vương vất, một bóng người đang đứng trên một đầu cột nhà vừa bị đánh sập còn nhô lên. Đó là thiếu nữ mắt phụng mày ngài, da trắng như tuyết mái tóc xõa tung bay theo gió. Trên người cô gái ấy khoác bộ y phục màu vàng rực rỡ. Giữa trán cô ta có dấu ấn màu xanh tím, cô ta đứng khoanh tay đợi chờ đối thủ. Đống đổ nát bên dưới chính là nhà của những người dân sống trong trấn vừa bị cô ta tặng cho một chưởng đổ sập ngổn ngang.
Vừa thấy con người ấy Huỳnh Hoa hơi khựng người lại, bàn tay Dương Long siết bàn tay cô chặt thêm một chút. Anh dịu giọng:
- Huỳnh Hoa, hãy sống nhé!
Huỳnh Hoa cũng dịu giọng:
- Được.
Cô buông tay anh, chầm chậm bước về phía trước, những người khác ai cũng đều dừng lại. Dấu ấn màu đỏ trên trán Huỳnh Hoa hiện lên đỏ rực. Cô gái áo vàng kia liếc mắt nhìn một lượt qua những người vừa xuất hiện. Ánh mắt cô ta dừng lại nơi trán của một người con gái khoác bộ y phục toàn tím, nơi đó có dấu ấn màu đỏ, người đó là Huỳnh Hoa.
Những người nơi đó dường như nghe thấy cô gái áo vàng đó nói rằng: “Trả mạng sư phụ cho ta!” trước khi ra tay hạ thủ. Nhưng sau đó họ bị nỗi kinh hoàng của trận chiến mang lại nên quên mất trong ngày hôm đó đã xảy ra những chuyện gì. Chỉ thấy trong tay cô gái áo vàng xuất hiện quầng sáng màu đen hình kiếm bỗng chốc to ra, cô ta tung mình nhảy lên, dùng cả hai tay chém mạnh thanh kiếm hư ảo đó xuống nơi Huỳnh Hoa đang đứng.
Huỳnh Hoa nhẹ nhàng vung tay một cái, từ bàn tay cô một vệt sáng màu xanh bay vút ra. Vừa chạm vào thanh kiếm vô hình đen đặc kia, màu xanh lan rộng ra nhanh chóng như những sợi lụa phép mầu quấn chặt lấy thanh kiếm màu đen kia khiến nó không chém xuống được. Ngay sau đó hai thứ màu sắc đen và xanh bứt rời khỏi đôi bàn tay chủ nhân bay thẳng lên không trung lan rộng ra thành một vùng màu sắc xanh và đen hòa quyện tán loạn. Huỳnh Hoa khẽ nhếch môi cười, bước thứ nhất đã xong, mọi thứ chỉ còn chờ kết quả. Bàn tay Huỳnh Hoa không rõ từ lúc nào xuất hiện thanh đoản kiếm, cô điểm chân phóng thẳng về phía cô gái áo vàng – Hạ Vũ. Kịch chiến bắt đầu.
Khi Huỳnh Hoa vừa đến gần Hạ Vũ rút ngay thanh kiếm nãy giờ vẫn đeo trên lưng ra dùng kiếm đối kiếm. “Keng” một tiếng ngân dài của kim khí, trường kiếm và đoản kiếm chạm vào nhau. Nhìn thoáng qua có vẻ Huỳnh Hoa gặp nhiều bất lợi vì cô sử dụng đoản kiếm, tầm sát thương không rộng và xa. Trường kiếm của Hạ Vũ lại có vẻ là một thanh bảo kiếm với sắc xanh lạnh lẽo kinh người. Huỳnh Hoa bật lùi nhanh ra sau.
Hạ Vũ không bỏ qua ngay lập tức sấn tới tấn công, trường kiếm quét ngang cùng với nguồn nội lực kinh khiếp cuốn theo một vùng cát bụi. Thanh đoản kiếm trong tay Huỳnh Hoa thuận thế đưa lên đón dỡ, lại một tiếng ngân và “rắc” thanh kiếm trên tay Huỳnh Hoa gãy đôi, Huỳnh Hoa thoáng giật mình ngay lập tức ngã người ra sau chân trái thuận thế đá thẳng vào cổ tay cầm kiếm của Hạ Vũ. Ngay lúc Hạ Vũ chưa triển khai chiêu tiếp theo Huỳnh Hoa lộn người tránh khỏi tầm sát thương của trường kiếm.
Huỳnh Hoa vừa định thần, trường kiếm của Hạ Vũ đã kề bên, Huỳnh Hoa nhẹ nhàng lách tránh, tránh được hai chiêu kiếm Huỳnh Hoa vỗ ra một chưởng phản công. Hạ Vũ vươn tay trái đón chưởng, hai chưởng chạm nhau cả hai cùng bật lùi ra sau. Hạ Vũ sau cú bật lùi lại xông lên, chưởng trái kết hợp trường kiếm liên tục tấn công. Huỳnh Hoa dùng chưởng đối chưởng và tránh hết những đường kiếm. Đang giao đấu cô thấy ba bóng người cùng lúc vút vào, là Hồ Kỳ, Nhật Lan và Hạnh Nguyên. Huỳnh Hoa chưa kịp kêu lên thì mẹ cô và Hạnh Nguyên bị đánh văng trở ra, Hồ Kỳ đỡ được hai chiêu của Hạ Vũ cũng bị đánh văng ra. Khoảnh khắc trúng chưởng của Hạ Vũ, ông ném nhanh thanh kiếm của mình về phía con gái, kêu lên:
- Quyên nhi, đón lấy.
Huỳnh Hoa đón lấy thanh kiếm vút cái lao đến chặn ngay trước mặt Hạ Vũ khi ả đang định bồi thêm cho Hồ Kỳ một chưởng. Lần này là trường kiếm đối trường kiếm, lại một tiếng ngân lên. Cả hai cùng bật lùi lại, ngay sau đó Huỳnh Hoa điểm chân lướt tới, có kiếm trong tay cô như hổ chắp thêm đôi cánh, dù kẻ thù có là ai đi nữa cô cũng không ngán ngại. Chưởng đối chưởng, kiếm đối kiếm, cả hại người họ một vàng một tím như quyện vào nhau. Đều là những kẻ có tư chất hơn người dù độ tuổi chỉ ngoài đôi mươi lại là nữ nhân nhưng cả Huỳnh Hoa và Hạ Vũ đều có nguồn nội lực kinh hồn, mỗi chưởng tung ra va vào nhau cát bụi lại tung mù lên. Chưởng của họ lại ra liên miên bất tuyệt, cát bụi không thể nào dừng xáo trộn. Thời gian chầm chậm trôi qua, Huỳnh Hoa lừa thế rọc được một đường trước ngực Hạ Vũ. Cô thấy máu nơi đó túa ra, nhưng ngay sau đó Hạ Vũ điên tiết phản công, Huỳnh Hoa đỡ được hai kiếm thì thanh kiếm trong tay cô răn rắt rạn vỡ.
Thanh kiếm của Hồ Kỳ đưa Huỳnh Hoa rốt lại vẫn bị chấn gãy, Huỳnh Hoa lách người tránh sang bên. Hạ Vũ chưa buông tha vỗ ra thêm một chưởng, Huỳnh Hoa bị bắn tung lên cao rơi ra xa. Hạ Vũ lao người mau theo định bồi thêm một chưởng, có một bóng người lao vút vào thay cô đón một chưởng khủng khiếp đó của Hạ Vũ. Người đó rơi ngay xuống bên cạnh Huỳnh Hoa. Không để cho Hạ Vũ kịp tấn công tiếp ba bóng người nhảy vút vào vòng chiến ngay sau đó. Ba người đó là Hồ Kỳ, Tứ Bình và Dương Long.
Người vừa thay Huỳnh Hoa hứng một chưởng của Hạ Vũ là Bảo Lâm. Anh té ầm xuống cạnh bên cô, Huỳnh Hoa vội đỡ anh lên, run giọng:
- Tại sao lại phải làm như vậy?
Bảo Lâm mỉm cười:
- Những chiêu trò của ta tuy quá đáng khó thể chấp nhận nhưng lời nói là thật lòng. Ta chết đi hy vọng nàng thay ta mà sống, sống cả phần của ta, Tiểu Huyết.
- Bảo Lâm.
Bảo Lâm nắm lấy bàn tay cô đặt thanh kiếm của anh vào đó, mỉm cười nói:
- Tiểu Huyết, đây là bảo kiếm truyền đời của dòng họ Lương, ta tặng cho nàng. Hãy nhớ lời ta, nàng phải sống, nàng sống mọi người mới sống. Nàng chết đi mọi người cũng sẽ chết đi. Nàng không được lựa chọn ích kỉ như ta, nàng phải sống! Còn nữa, viết lên mộ ta: “Phi Vân Hành – Tham Tình Công Tử”, còn có… cách phá giải thế kiếm của cô gái áo vàng… Tiểu Huyết…
Bảo Lâm bắt đầu thều thào, Huỳnh Hoa phải cúi xuống mới nghe rõ lời anh. Vừa nói xong Bảo Lâm nói rồi buông người gục xuống, Huỳnh Hoa kêu lên:
- Bảo Lâm. Bảo Lâm.
Ngoài kia, cha cô Long và Bình cùng hợp sức đỡ được hơn ba chiêu của Hạ Vũ liền bị hất văng ra. Ai cũng phun ra ngụm máu, Huỳnh Hoa nghe tim mình nhói buốt. Cô điểm chân nhảy vọt vào khua kiếm tấn công Hạ Vũ, giọng của Bảo Lâm cứ văng vẳng “nàng phải sống”. Huỳnh Hoa cảm thấy mắt mình nhòa lệ, cô nhắm mắt lại, cho giọt lệ nóng thánh thót rơi xuống. Âm thanh của kiếm, dòng chảy không khí, khe hở… Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười thầm đáp lại:
“Được rồi Bảo Lâm, em sẽ sống vì anh!”
Tay kiếm Huỳnh Hoa vút qua, cô mở bừng mắt, phía trước có những giọt máu rơi xuống. Hạ Vũ lùi lại, tay trái ôm ngực, miệng rỉ ra dòng máu đỏ tươi. Ả cay độc nhìn xoáy vào Huỳnh Hoa rồi bất ngờ hét lên một tiếng, hai tay cầm chặt cán kiếm lao nhanh về phía đối phương. Bên trên, ánh sáng màu xanh đang lan rộng ra chèn ép khoảng màu đen tăm tối. Bên dưới từng đường kiếm Hạ Vũ vung lên, cánh tay Huỳnh Hoa cũng chuyển động theo từng nhịp. Sau đó là cảm giác đau buốt ở vai phải, Huỳnh Hoa cảm nhận được máu của mình đang chảy ra, nóng bỏng. Kiếm vẫn cứ vung lên, máu trong người cô vẫn đang chảy ra, Hạ Vũ cũng vậy. Hai quầng màu sắc trên bầu trời liên tục biến đổi, lúc thì xanh lan rộng, lúc thì bị sắc đen lấn áp. Người ta không biết đó là gì, chỉ có Tứ Bình biết, đó chính là sinh lực của Huỳnh Hoa và Hạ Vũ đang giảm xuống từng phút một, ai bị thương nặng hơn linh hồn của thanh kiếm của họ sẽ bị đối phương lấn áp.
Giữa một vùng cát bụi tung bay cuồng loạn như bão ngoài sa mạc, Huỳnh Hoa dường như đã nhìn thấy những người bạn người thân của mình xông lên giữ chân Hạ Vũ mỗi khi cô rơi vào thế hạ phong. Họ giúp cô có thời gian định tĩnh, đừng hỏi rằng cuộc chiến này tại sao lại không công bằng như vậy, tại sao người được gọi là chính nghĩa lại dùng số đông ức hiếp một cô gái. Thứ họ cần là mạng sống của bản thân, của người thân chứ không phải là danh tiếng! Danh tiếng không làm cho người ta sống trường tồn trong lúc này đây. Huỳnh Hoa đã nhìn thấy rất nhiều người nhảy vào vòng chiến, rất nhiều người bị Hạ Vũ chém bị thương, gục xuống không dậy được. Trong số đó có người cô yêu thương, có cha và mẹ của cô…
Huỳnh Hoa nghe máu nóng dâng lên, thứ cảm giác này chính là bấn loạn và phẫn nộ. Huỳnh Hoa biết mỗi khi trong lòng cô có cảm giác này sức mạnh trong người cô là cực đại, cô có thể bị đánh bại nhưng kẻ thù cũng không toàn mạng. Huỳnh Hoa vẫn còn nhớ, cô cũng dùng hai tay cầm kiếm và xông thẳng về phía kẻ thù. Sau đó cô đã làm gì thì đừng ai hỏi đến, cô sẽ không bao giờ đáp lời họ bởi vì cô không nhớ. Cô chỉ biết dường như cô đã mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ trước mắt cô là màn máu màu đỏ thẫm. Cô chìm trong màn máu đó, gió bên tai cô vi vút, cô vung tay chém vào khe hở của tiếng gió.
Thời gian cứ trôi qua, dường như có tiếng gầm rú của một con dã thú vang lên đau đớn. Huỳnh Hoa cũng nghe thân mình đau đớn từng cơn. Không biết đã bao lâu rồi, tiếng gầm không còn, cảm giác đau không còn. Huỳnh Hoa như nghe tiếng vật kim khí rơi xuống chạm vào nhau leng keng, sau đó không gian im lặng như tờ. Bóng đêm trùm phủ… Kết thúc! Có vẻ như mọi thứ kết thúc rồi! Trái tim Huỳnh Hoa thầm nói: Cha, mẹ, Bình ca, Long ca, mọi người ở lại, Lệ Quyên phải đi trước một bước rồi, vĩnh biệt.
Nhẹ hẫng và vô tận. Huỳnh Hoa bước giữa không gian đen tối, tiếng vọng từ bốn phía vọng vào, nơi ấy như chiếc hộp. Dưới chân cô dần hiện lên một con đường, từ một đầu đường có người đi đến, người đó vẫy tay chào cô:
- Ở lại nhé, chúng tôi phải đi rồi.
Tiếp sau đó là một người khác cũng bước đến vẫy chào cô, cười nói:
- Tạm biệt, tỷ tỷ đi trước nhé.
Một người khác nói:
- Tạm biệt, tiểu đệ phải đi rồi.
Huỳnh Hoa ngẩn ngơ nhìn từng người một bước qua ngang trước mặt mình, họ đi về phía cuối đường và mất hút. Có một vòng tay ôm lấy cơ thể của cô, Huỳnh Hoa nhìn lại, đó là một người con gái dáng nhỏ bé mảnh mai tuổi độ mười bốn mười lăm, cô gái ngước mắt nhìn cô dịu giọng:
- Chủ nhân.
Âm thanh quen thuộc quá. Huỳnh Hoa chợt thốt:
- Thiên Kiếm.
- May quá, chủ nhân còn nhớ Kiếm nhi.
Ánh sáng xanh từ cơ thể cô bé lan ra mỗi lúc một rộng dần, trùm phủ lấy hai người. Cô gái cười khúc khích:
- Chủ nhân, được ôm chủ nhân như vầy, kiếm nhi thấy ấm lắm. Nhưng… em sắp đi rồi.
Huỳnh Hoa vồn vã:
- Em muốn đi đâu?
- Chuyển thế làm người.
- Chuyển thế làm người…
- Chủ nhân đã thắng rồi, từ nay Hắc Kiếm không còn trên đời nữa, Kiếm nhi ở lại cũng chẳng ý nghĩa gì.
- Hắc Kiếm biến mất rồi…
Huỳnh Hoa vô thức lập lại. Thiên Kiếm gật đầu:
- Thiên Kiếm biểu trưng cho cái thiện, Hắc Kiếm biểu trưng cho cái ác. Ác và thiện luôn tồn tại song song, đó là quy luật. Một khi ác không tồn tại thì thiện cũng không tồn tại. Đã đến lúc em đi tìm tỷ tỷ của mình rồi. Xong rồi, Kiếm nhi chữa thương cho chủ nhân xong rồi, thời gian cũng hết rồi, Kiếm nhi phải đi đây.
Huỳnh Hoa gọi to:
- Khoan đã.
Nhưng Thiên Kiếm chạy vụt đi về hướng những người ban nãy vừa đi qua, gần đến cuối đoạn đường cô bé quay lại mỉm cười với Huỳnh Hoa:
- Chủ nhân, hãy bảo trọng. Kiếm nhi dù ở nơi đâu cũng luôn nhớ đến người.
- Kiếm nhi.
Huỳnh Hoa gọi nhưng bóng dáng Thiên Kiếm mất hút nơi cuối con đường. Huỳnh Hoa cũng chạy theo về phía cuối đường. Có bàn tay ai đó nắm chặt lấy cô, Huỳnh Hoa quay lại, là Bảo Lâm đang nắm tay cô, anh dịu giọng:
- Đi về phía đó.
Anh chỉ về hướng ngược lại với nơi Thiên Kiếm vừa biến mất. Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu, anh đẩy cô đi về phía đó. Huỳnh Hoa đi vài bước quay người nhìn lại. Bảo Lâm vẫy tay chào cô với nụ cười rạng rỡ. Huỳnh Hoa quay lưng tiếp tục đi, một lúc sau cô quay nhìn lại vẫn thấy anh vẫy tay ý bảo cô đi tiếp. Huỳnh Hoa không cãi lại anh, cô tiếp tục đi về trước. Con đường dưới chân dần biến mất, Huỳnh Hoa đứng giữa không gian tăm tối mênh mông. Có tiếng gọi mênh mang. Huỳnh Hoa cất tiếng hỏi:
- Ai gọi tôi?
Không tiếng đáp, miếng gọi mênh mang vẫn âm vang. Phía sau, Bảo Lâm không còn đứng nơi đó nữa. Đau quá, vùng ngực đau quá, cả tay chân nữa, không phải là toàn thân đau buốt. Huỳnh Hoa khuỵu người xuống và lịm đi.
Đã qua bao lâu rồi? Huỳnh Hoa không biết.
Có chút ánh sáng len vào khe mắt, Huỳnh Hoa mở mắt nhìn xem đó là thứ ánh sáng gì. Là ánh sáng của ngày, sau khi mở mắt thứ đầu tiên cô thấy chính là trần nhà và sau đó có người nghiêng đầu vào nhìn cô. Tứ Bình cười hỏi:
- Tỉnh rồi à? Thật hay cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Huỳnh Hoa hơi ngẩn ra một chút, mới hỏi:
- Em đã nằm đây bao lâu?
- Mười ngày.
- Trận chiến…
- Hạ Vũ đã chết, Hắc Kiếm cũng biến mất. Thiên Kiếm…
- Đã chuyển thế làm người! Thiên Kiếm hy sinh để cứu em.
- Một kết quả tốt nhất trong các kết quả chúng ta mong đợi, chỉ có điều…
- Mọi người thế nào?
- Cha mẹ em và đại phu nhân bị thương nhưng không nghiêm trọng. Mười ba người mất mạng, hai mươi người bị thương nặng đang nghỉ dưỡng tại đây. Những người khác bị thương nhẹ. Người nhà của tất cả mọi người đã được cứu…
- Bảo Lâm…
- Vị bằng hữu đó của em đã chết. Dương Long và đại ca của em bị thương đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại…
Huỳnh Hoa nhắm mắt, có lẽ những người đã chết vừa rồi có đến chào cô.
- Huỳnh Hoa, em thấy trong người thế nào rồi?
- Toàn thân rời rã, Bình ca, đỡ em ngồi dậy.
- Được.
Tứ Bình luồn tay qua vai cô nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy. Toàn thân cô vô lực dựa hẳn vào người anh.
- Em khát nước không, để anh đút cho.
Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu. Anh cho cô uống ít nước ấm rồi dịu giọng:
- Em mới tỉnh hẳn còn rất mệt, hãy nằm xuống nghỉ ngơi. Để anh đi chuẩn bị chút gì cho em lót dạ và báo tin cho cha mẹ em đỡ lo.
- Ừm.
Tứ Bình đi rồi, Huỳnh Hoa khép mắt dưỡng thần. Lúc sau, Hồ Kỳ và Nhật Lan cùng đến với Tứ Bình. Nhật Lan nhìn thấy con gái tỉnh lại mừng đến rơi nước mắt, Hồ Kỳ nở nụ cười ấp áp. Tứ Bình đỡ Huỳnh Hoa ngồi dậy, Nhật Lan âu yếm mớm cho con gái từng muỗng cháo. Huỳnh Hoa nhẹ đưa tay lên chạm vào đôi má người mẹ thân yêu, hai lệ giọt nóng vô thức rơi xuống. Cô không nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội gặp lại người mẹ thân yêu của mình.
Nhật Lan đút cho cô được ít cháo thì ho lên mấy tiếng, bà cũng bị thương trong trận chiến. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Con đã không sao rồi, mẹ đừng quá lo. Mẹ và cha cũng bị thương hãy về nghỉ ngơi đi, ở đây có Bình ca lo cho con rồi.
Nhật Lan gật đầu đứng lên, Hồ Kỳ dìu vợ rời đi. Tứ Bình ngồi xuống cạnh Huỳnh Hoa cười nhẹ nói:
- Lúc em ngã xuống anh còn tưởng vĩnh viễn mất em, sau đó thì lo sợ em không bao giờ tỉnh lại.
- Bây giờ em tỉnh lại rồi, anh thế nào?
- Anh rất vui.
- Bình ca. Kể từ bây giờ em đã trở thành một người con gái bình thường rồi, không có Thiên Kiếm, không có võ công…
Muỗng cháo trên tay Tứ Bình dường như dừng lại một chút. Huỳnh Hoa hiểu anh đang ngạc nhiên lẫn thắc mắc. Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Trong lúc chiến đấu cả em và Thiên Kiếm đều bị tổn thương rất nặng nề, nếu phút cuối cùng Thiên Kiếm chọn lấy máu của em để phục hồi thì nó vẫn trong tình trạng trọng thương cần tìm một người làm chủ nhân để mượn sinh lực người đó tiếp tục tồn tại và hồi phục. Nhưng phút cuối cùng Thiên Kiếm không làm vậy, Thiên Kiếm chọn cứu em nhưng vì vốn đã bị thương nặng mất đi lượng lớn linh lực nên Thiên Kiếm không thể giúp em hồi phục hoàn toàn. Tuy giữ được mạng nhưng những thứ khác không thể phục hồi. Thiên Kiếm trước khi rời đi đã nói với em như vậy.
Giọng của Huỳnh Hoa trầm buồn, anh tin những gì cô nói là thật. Tứ Bình nở nụ cười ấm áp dịu giọng:
- Không sao hết, bên em có anh và mọi người, dù mất hết võ công hay không thể đi lại thì anh sẽ chăm sóc cho em cả đời. Em còn có lão gia, phu nhân và những bạn bè… đừng quá lo lắng!
Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu, anh kề muỗng cháo vào môi cô dịu giọng ân cần:
- Há miệng ra nào.
Anh tuy mỉm cười nhưng cô biết anh đang đau lòng cho cô từ một người võ công tuyệt đỉnh bỗng chốc mất hết tất cả ai không hụt hẫng, đau buồn. Huỳnh Hoa hớp thêm muỗng cháo nữa rồi nghiêng đầu vào vách không ăn nữa. Tứ Bình choàng tay ôm cô vào lòng, dịu giọng:
- Nếu em muốn khóc thì hãy cứ khóc đi.
Anh cảm nhận được dòng lệ nóng của người con gái trong lòng anh đang ứa ra thấm vào bờ ngực của mình. Đau nhói!
***
Đến ngày hôm sau Huỳnh Hoa có thể tự mình ngồi dậy nhưng vẫn rất khó khăn và mệt nhọc. Những bằng hữu võ lâm hôm ấy biết được tin cô tỉnh dậy, họ đến thăm cô. Biết được cô mất hết võ công ai nấy đều tỏ ra ái ngại, cùng nhau lập ra một lời hứa như một giao ước, từ nay về sau chỉ cần Huỳnh Hoa cần đến mọi người nhất định hợp sức để giúp đỡ. Chỉ cần cô lên tiếng mọi người sẵn sàng xả thân mạo hiểm vì cô. Huỳnh Hoa chỉ mỉm cười, Tứ Bình nói đúng cho dù cô mất tất cả nhưng bên cô vẫn còn những người bạn sẵn sàng vì cô mà hy sinh.
Huỳnh Hoa mất hết võ công, cái tên Huyết Tử kể từ ấy chỉ còn là huyền thoại, được mọi người truyền miệng nhau nghe và có lẽ mọi người sẽ dần quên lãng theo dòng thời gian dài rộng. Còn cái tên Thiên Cầm, trước đó nó gần như đã trở thành truyền thuyết thì kể từ ngày hôm ấy vẫn chỉ là truyền thuyết, nói đúng hơn nó chính thức trở thành truyền thuyết. Cầm Thiên, Cầm Địa từ ấy cũng không còn truyền nhân vì Tứ Bình và Huỳnh Hoa không nhận thêm đệ tử võ học nào nữa.
Kể từ ngày Huỳnh Hoa tỉnh lại, Tứ Bình luôn kề cận bên cô để chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho cô như cô từng chăm sóc anh trước đó. Cô tuy chưa thể đi lại được nhưng trong lòng lại canh cánh một nỗi lo, cô lo cho Long, anh cũng vì cô mà bị thương trong trận chiến vừa rồi. Theo lời Tứ Bình thì Kiệt cũng đã tỉnh rồi, những người khác cũng dần hồi phục thương thế nhưng anh vẫn chưa tỉnh dậy.
- Bình ca, em muốn đến thăm Long ca.
Tứ Bình vội ngăn:
- Em còn yếu lắm.
- Nhưng em lo cho anh ấy, cứ nằm ở đây hoài em không chịu được.
- Được rồi.
Tứ Bình vén tấm chăn đang trùm một nửa người của cô, anh ân cần nâng chân cô đặt xuống bên dưới, mang hài vào cho cô. Xong, anh đưa tay đỡ cô đứng lên, Huỳnh Hoa vừa đứng lên chỉ cảm thấy đôi chân không chút sức lực chỉ muốn khuỵu xuống. Cô hốt hoảng, quả thật chưa bao giờ cô thấy hoảng loạn như lúc này. Tứ Bình nhanh tay bế bổng cô lên, bước ra cửa.
- Bình ca, em sợ.
- Đừng sợ, đợi một vài hôm nữa xem sao.
Trong vòng tay của anh, cô bỗng cảm thấy mình nhỏ bé. Phải cô rất nhỏ bé, đối với anh cô luôn nhỏ bé và với thế giới này cô càng nhỏ bé hơn. Cảm giác bất lực là như thế này sao? Đáng sợ như thế này sao? Cô không muốn nghĩ rằng cả đời mình phải ngồi một nơi, cô không dám nghĩ đến việc ấy!
Tứ Bình đặt cô ngồi xuống bên cạnh Dương Long, anh vẫn nằm im và chìm sâu trong giấc ngủ say nồng. Huỳnh Hoa cúi xuống đưa tay vén phần ngực áo của anh, nơi vết thương độc châm, quầng màu tím dường như đậm hơn mấy hôm trước. Hơn nửa tháng trước trong người cô còn có Thiên Kiếm cô có thể dùng sức mạnh đó để chế ngự chất độc không cho phát tác. Nhưng lúc này đây, hơn bao giờ hết cô cảm thấy vô vọng.
Tứ Bình choàng tay qua vai cô, dịu giọng:
- Đừng quá lo lắng, anh đã cho cậu ấy uống phương thuốc đó, chất độc sẽ không lấy mạng sống của cậu ta ngay được.
- Nhưng liệu anh ấy sẽ tỉnh lại hay không, hay vĩnh viễn trở nên như thế này?
- Điều đó còn phải trông chờ vào vận mệnh.
- Em sợ…
Cô áp mặt vào ngực Bình nén tiếng khóc nghẹn ngào, cảm giác yếu đuối và bất lực là thế này sao? Không dễ chịu một chút nào.
Hai ngày sau, Tứ Bình có thể dìu Huỳnh Hoa đi chứ không cần phải bế trên tay như trước, cô không chịu để anh bế như trẻ nít như vậy. Cho dù cô có mất hết tất cả thì tính bướng bỉnh vẫn còn.
- Bình ca…
- Lại muốn đi đâu?
Cô chưa kịp làm nũng thì anh đã biết ý định của cô rồi. Huỳnh Hoa chớp chớp mắt “ý nghĩ của mình bây giờ dễ dàng bị người ta đọc được vậy sao?”
- Em muốn đi thăm đại ca, em tỉnh lại mấy hôm rồi đại ca vẫn chưa đến thăm em.
- Đại ca của em ổn rồi có điều vẫn còn phải nằm trên giường chưa đi được. Em vừa mới đi lại được nhưng còn yếu lắm, nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa đi.
- Không được, em muốn đến đó. Anh không đưa, em tự đi vậy.
- Đợi đã.
Tứ Bình đang ngồi phối thuốc thấy Huỳnh Hoa dợm bước thì phát hoảng la lên. Anh bước nhanh đến choàng tay qua người cô dìu cô đứng dậy. Anh thở dài:
- Thua em rồi.
Huỳnh Hoa cười hì hì. Tứ Bình cau mày nhắc nhở:
- Em bây giờ đã là người bình thường không được làm việc quá sức đó, cũng đừng quá lo nghĩ, sẽ có hại cho sức khỏe rất nhiều.
- Em biết mà.
…
- Đại ca.
Kiệt đang ngồi trong phòng cùng Hạnh Nguyên nghe gọi giật mình nhìn ra. Tứ Bình đang dìu Huỳnh Hoa bước vào. Kiệt cau mày gắt yêu:
- Em chưa khỏe, đến đây làm gì.
- Em đến thăm anh mà.
Hạnh Nguyên mỉm cười đứng dậy:
- Hai đứa cứ nói chuyện mẹ ra ngoài một chút.
***
Hai ngày sau nữa Huỳnh Hoa có thể tự mình đi lại, cô không chịu ngồi trong phòng nữa là suốt ngày cứ chạy qua phòng của Dương Long. Cô ngồi bên anh, cất tiếng gọi tên anh, không cần biết anh có nghe thấy hay không cô vẫn gọi. Tứ Bình không thể ngăn cô nên đành để mặc cô như vậy. Ba ngày sau đó, dường như cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng cô gọi nên đáp lại. Huỳnh Hoa mơ hồ nghe được tiếng anh gọi tên cô. Cô cất tiếng gọi dồn:
- Long ca, Long ca, anh nghe thấy tiếng em gọi phải không? Long ca, nếu anh nghe thấy thì mau tỉnh lại đi…
Tứ Bình ở phòng bên cạnh phối thuốc nghe tiếng Huỳnh Hoa gọi dồn cũng giật mình chạy nhanh qua xem có chuyện gì. Nhìn thấy hai giọt lệ lăn dài trên má cô Tứ Bình lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi em nghe thấy anh ấy gọi em.
- Được rồi, để anh xem.
Tứ Bình cúi xuống xem xét, Huỳnh Hoa ngồi cạnh bên vẫn cứ gọi tên Long. Những ngón tay Dương Long nhẹ nhàng cử động. Tứ Bình thấy vậy mừng rỡ:
- Có thể cậu ấy sắp tỉnh lại. Dương Long, nghe thấy tôi gọi không, mau tỉnh lại… Cậu có biết mấy hôm Huỳnh Hoa lo lắng cho cậu nhiều lắm hay không?
- Long ca.
Đôi hàng mi cong nhẹ nhàng hé mở, Huỳnh Hoa mừng đến rơi nước mắt. Tứ Bình thở phào nhẹ nhõm:
- Tỉnh lại rồi, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Dương Long yếu ớt gọi:
- Huỳnh Hoa.
Người đầu tiên anh gọi chính là cô! Huỳnh Hoa vừa khóc vừa cười nắm chặt lấy tay anh:
- Em đây, em luôn ở bên anh đây.
- Anh nghe thấy tiếng em gọi. Đây không phải là mơ.. anh còn sống… phải không?
- Đúng vậy đây không phải là mơ, em còn sống theo lời anh dặn, anh cũng còn sống. Chúng ta vẫn còn sống!
Dương Long yếu ớt gượng dậy. Tứ Bình thấy vậy vội đỡ anh ngồi lên. Huỳnh Hoa ôm chầm lấy anh, cô bật khóc. Dương Long choàng tay qua ôm lấy cô vào lòng, cô thật ấm áp! Nhưng anh không nhìn thấy cô, Dương Long khẽ giọng hỏi:
- Bây giờ trời đang đêm sao? Sao em không đốt đèn?
Cả Huỳnh Hoa và Tứ Bình ngay lập tức khựng lại, phải một phút sau Tứ Bình mới thấp giọng đáp:
- Bây giờ là ban ngày, trong phòng đang rất sáng. Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy?
Dương Long dường như cũng hơi khựng người một lúc, lúc sau anh cất giọng nhẹ tênh:
- Vậy à.
Anh thản nhiên, có lẽ từ trước anh đã biết mình sẽ có ngày này. Và anh đã chuẩn bị tinh thần rất tốt để đón nhận khoảnh khắc này. Huỳnh Hoa buông anh nhẹ đưa tay huơ huơ trước mắt anh. Anh thật sự không nhìn thấy, ánh nhìn của anh vẫn hướng thẳng về trước, xa xôi và vô định. Huỳnh Hoa im lặng không nói gì chỉ ôm chầm lấy anh, cô không khóc, nước mắt chảy ngược vào tim, đau đến xé lòng. Dương Long im lặng lúc lâu chợt gọi:
- Huỳnh Hoa.
- Em đây.
Dương Long đưa tay ra, Huỳnh Hoa nắm lấy tay anh áp vào má mình. Anh cười nhẹ dịu giọng nói với cô:
- Đừng quá lo lắng, anh không sao đâu.
Trong giọng nói anh chứa đầy sự chịu đựng, anh không biết chính những lời như vậy anh khiến cho cô thấy đau. Giọt nước mắt ấm nóng thánh thót rơi lên tay anh. Dương Long dịu giọng:
- Em khóc à?
- Không có…
Tứ Bình nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Dương Long, cậu vừa tỉnh dậy chắc còn mệt, hãy nằm xuống nghỉ ngơi một lúc nữa đi.
- Tứ Bình phải không?
- Ừm.
Bình choàng tay qua vai Long đỡ anh nằm xuống:
- Huỳnh Hoa, em ở đây với cậu ấy, anh đi thay thuốc cho đại ca em.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Ừm.
Tứ Bình đi rồi Huỳnh Hoa dịu giọng hỏi:
- Anh đói không em nấu chút gì cho anh ăn?
- Có một chút.
- Vậy anh nằm yên đây, em đi một chút sẽ quay lại ngay, ha.
Cô nói rồi đứng lên ra cửa, anh với tay ra nhưng không chạm vào bất cứ thứ gì, chung quanh anh chỉ là không gian tối tăm vô tận. Dương Long buông tay xuống, mọi thứ tăm tối quá, chẳng phải từ trước anh đã sẵn sàng đón nhận ngày này rồi hay sao, tại sao bây giờ lại cảm thấy hoảng sợ thế này? Tại sao lại cảm thấy khó chịu như thế này. Nhưng lúc này vừa mới bị thương xong không đủ sức để đập phá và gào thét, anh chỉ còn biết thở dài.
…
Bên ngoài dãy hành lang dài, Tứ Bình đang đi thì có người cất tiếng gọi anh. Tứ Bình quay lại, Huỳnh Hoa chầm chậm đến bên anh dịu giọng:
- Bình ca, có việc này em muốn anh giúp.
- Chuyện gì?
- Đừng nói cho Long ca biết chuyện của em, em không muốn anh ấy buồn thêm nữa.
- Được. Nhưng im lặng mãi cũng không phải là việc tốt.
- Bao giờ anh ấy thật sự ổn em sẽ tự mình nói. Còn bây giờ thì không thể, tuy anh ấy tỏ ra thản nhiên như không có việc gì nhưng em biết anh ấy đang rất hoảng loạn. Một người đang có tất cả lại mất hết sau một giấc ngủ dài, điều đó rất khó chấp nhận, em từng nếm trải nên biết rõ. Em không muốn anh ấy phải lo nghĩ thêm việc của mình trong lúc này.
- Anh biết chứ. Bây giờ cậu ấy rất cần em, hãy ở bên cạnh cậu ấy… nhưng với tình trạng của em hiện giờ chăm sóc cho cậu ấy có lẽ cũng hơi vất vả, có gì thì phải gọi anh ngay.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Em biết rồi.
…
- Long ca, em trở lại rồi.
Huỳnh Hoa vừa bưng chén cháo nóng vừa bước vào phòng anh vừa gọi. Dương Long dường như đã thoáng mừng rỡ khi nghe tiếng của cô. Phải, anh cảm thấy hoảng sợ không gian tăm tối quanh mình, anh muốn nghe dù là âm thanh gì cũng được.
- Cháo nóng đến rồi. Long ca, em đỡ anh ngồi dậy…
Giọng nói của cô trong trẻo khiến cho người ta thấy lòng mình thanh thản. Sự cảm thụ này trước nay anh chưa từng nghĩ đến, tại sao anh không nghĩ đến nhỉ? Cô chạm vào anh, mùi hương của cô thoang thoảng, mùi hương của hoa, dịu nhẹ vẫn như trước kia. Trước kia anh thích ôm cô vào lòng vì khi gần như vậy anh ngửi được mùi hương hoa dịu nhẹ từ cô.
- Long ca, há miệng ra nào.
Giọng cô vẫn ngọt ngào. Anh đưa tay lên nửa chừng thì bàn tay cô nắm lấy tay anh đè xuống, cô dịu giọng:
- Em kêu anh há miệng ra mà, đừng quơ tay lung tung, đổ hết bây giờ.
Tiếng cười của cô hồn nhiên và thanh khiết, nghe tiếng cô cười lòng anh bỗng nhiên thấy ấm. Những cảm giác này thật lạ, trước giờ chưa bao giờ anh cảm nhận qua.
***
Sau trận chiến với Hạ Vũ, Huỳnh Hoa mất hết võ công điều đó ai cũng biết. Nhưng vấn đề lớn khác là Xích Y vì sao cũng lặng tiếng im hơi, điều đó người ta không biết. Tứ Bình có lần nói với Huỳnh Hoa chuyện của Xích Y, cô nói với anh rằng: “Em không quan tâm chuyện của giang hồ nữa, kẻ đứng đầu chúng là Hạ Vũ cũng được, hay những kẻ đứng đầu chúng bị Hạ Vũ mang làm vật thử kiếm rồi cũng được, hoặc chúng vẫn còn âm thầm hoạt động đâu đó chỉ lặng tiếng sau biến cố lớn vừa rồi cũng được. Em không quan tâm, em bây giờ chỉ là một người bình thường, em chỉ muốn ngày ngày được ở bên Long ca. Ngoài việc của Long ca, em không muốn biết những chuyện khác nữa…” Tứ Bình im lặng, từ đó về sau anh không nhắc chuyện giang hồ trước mặt cô nữa.
Những tiêu cục khác lại mở cửa tiếp tục kinh doanh, Hồ Kỳ tiêu cục sau biến cố vừa rồi càng thêm uy chấn. Nhưng Huỳnh Hoa không giữ nhiệm vụ tiếp khách nữa, sau khi Kiệt khỏe lại đã thay cô làm việc đó. Võ lâm và các thương nhân dần dần quên đi cái danh Hồ nhị tiểu thư. Người trong tiêu cục cũng ít ai nhắc đến vì bây giờ cô chỉ còn là chiếc bóng thầm lặng phía hậu viên. Và một người nữa cũng dần bị người ta quên lãng là Dương Long, sau trận chiến kinh hoàng ngày hôm đó, anh bị thương. Khi tỉnh dậy cũng là lúc Mai Hoa độc châm trong người anh phát tác, đôi mắt mất đi ánh sáng, công lực hoàn toàn tiêu tán, sức khỏe ngày càng giảm sút. Người trong tiêu cục ai cũng cho rằng anh bây giờ chỉ là một kẻ phế nhân tính mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Tháng tư, theo dự định ngày mồng chín là ngày Huỳnh Hoa và Dương Long cử hành hôn lễ nhưng sức khỏe của anh không tốt nên hỗn lễ đã bị hoãn lại vô hạn định. Hồ Kỳ không chính thức nói hủy hôn nhưng lại nói rằng bao giờ Dương Long khỏe lại sẽ cho anh và Huỳnh Hoa được cưới nhau. Nhưng việc khỏe lại của anh chừng như không thể nếu thuốc giải mãi vẫn không tìm được. Điều đó gần như đồng nghĩa hôn lễ của họ lần nữa bị hủy bỏ. Dương Long nghe xong cũng chỉ im lặng. Dù vẫn chưa được cưới nhau, chưa chính thức trở thành vợ chồng nhưng họ đã đính hôn. Huỳnh Hoa suốt ngày chỉ bên anh lo cho anh như đối với trượng phu.
Nhật Lan nhìn thấy con gái như vậy không khỏi cảm thấy đau lòng và lo lắng. Có đôi lần bà ngăn cô lại, bà sợ cô kiệt sức. Nhật Lan bảo cứ để cho người hầu chăm sóc cho anh, nhưng cô không chịu. Con gái bà trước giờ luôn ương bướng như vậy nên bà chỉ còn biết thở dài.
Còn Dương Long từ khi tỉnh dậy, dù anh tự nhủ lòng mình chấp nhận sự thật nhưng mọi thứ chừng như cay đắng quá. Anh ít nói hẳn đi và không chịu rời phòng. Cứ hai ngày độc châm lại làm anh đau đớn gần như chết đi sống lại, sau đó Tứ Bình đưa cho anh lọ thuốc căn dặn lúc nào cảm thấy độc sắp phát tác thì uống một viên sẽ tránh được một lần đau đớn. Khi nghe Hồ Kỳ nói “hủy hôn” anh cảm hẫng đi, nhưng rồi tự lòng “như vậy cũng tốt, như vậy sẽ không khiến cô phải vì anh mà chịu khổ cả đời”, anh yêu cô anh không muốn cô chịu khổ. Anh không nói tiếng gửi gắm cô cho Tứ Bình vì anh biết trong hoàn cảnh này cả Tứ Bình và cô nghe được điều đó sẽ không bao giờ chấp nhận.
Một tháng sau, anh đã có thể chấp nhận sự thật rằng mình vĩnh viễn mất đi ánh sáng. Vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì trên mặt anh bị gở xuống, anh bắt đầu cáu gắt, xua đuổi Huỳnh Hoa mỗi khi cô đến gần mình. Anh yêu cô nên không muốn cô vì anh mà cả đời chịu khổ, nhưng anh không biết nên làm thế nào, chỉ có thể tỏ ra cáu gắt như vậy. Chỉ có như vậy cô mới tránh xa anh, chỉ cần cô không suốt ngày quanh quẩn bên anh cô nhất định sẽ nhìn thấy được tương lai của chính mình. Nhưng dù anh có làm gì Huỳnh Hoa vẫn kiên trì, cô không giận anh, cô vẫn bên anh. Một tháng sau nữa, cuối cùng bàn tay dịu dàng của cô xoa dịu trái tim mặc cảm của anh. Anh không cáu gắt, anh trở về với anh của ngày thường, chỉ có điều vẫn ít nói và không chịu rời khỏi phòng mình.
Những ngày hè nóng bức anh vẫn ngồi lì trong phòng mặc cho mồ hôi có đổ bao nhiêu thì đổ. Huỳnh Hoa nắm tay anh kéo anh đứng dậy:
- Ra ngoài đi dạo với em, ở đây nóng nực như vầy sao chịu nổi.
Anh vẫn ngồi im:
- Anh không đi, nếu thấy trong này khó chịu thì em cứ ra ngoài đi dạo đi.
- Được, em đi, để anh ngồi ở đó cho nóng chết luôn.
Cô bỏ đi, anh với tay theo vẫn là khoảng không vô tận. Anh cất tiếng gọi:
- Huỳnh Hoa.
Cô không trả lời. Cánh cửa đóng ầm lại. Vậy là cô ấy đi rồi, cô ấy giận mình rồi. Dương Long đứng lên mò mẫm bước đi, đã hai tháng qua rồi, sống trong không gian tối tăm vô tận anh cảm thấy mình bất lực. Anh đếm đi đếm lại từ chiếc giường đến cái bàn là năm bước, anh chầm chậm bước đi đồng thời âm thầm đếm. Bước thứ năm, chân anh đá vào một thứ rất cứng, khiến anh phải suýt xoa. Cúi xuống sờ vào là chiếc ghế, tuy đã hai tháng như những vật dụng trong căn phòng anh vẫn chưa thuộc hết, chỉ đi vòng vòng vẫn cứ đá phải cái này va vào cái kia. Trước nay anh không hề nghĩ cuộc sống không ánh sáng chật vật như thế này.
Cánh cửa nhẹ mở ra phát ra tiếng "kẹt", đôi tay đang lần tìm bình nước hơi khựng lại, anh nghiêng tai lắng nghe. Không nhìn được, thứ khiến anh nhạy cảm nhất chính là âm thanh. Có người bước vào ngồi xuống cạnh anh, mùi hương quen thuộc.
- Huỳnh Hoa…
- Anh muốn uống nước à?
Anh nghe thấy tiếng cô rót nước, sau đó cô nắm tay anh đặt tách nước vào. Vẫn là cử chỉ dịu dàng, giọng cô mềm oặt:
- Long ca, ra ngoài đi dạo với em.
- Anh không đi.
- Sao lại không đi.
- Anh không muốn đi.
- Hay không dám đi, có em bên anh, anh có gì phải lo?
Cô nói đúng, anh không dám đi. Không phải có cô bên anh là anh cảm thấy dễ chịu, anh không muốn mình bị xem là trẻ nít.
- Là anh không muốn đi. Anh không muốn làm phiền em phải trông chừng anh.
- Xì, anh không phải là trẻ con, em không thèm trông chừng anh đâu. Chỉ cần anh chịu ra ngoài đi dạo với em, em sẽ nói anh nghe một bí mật, cực kỳ thú vị.
- Anh không đi, em không cần thuyết phục anh đâu.
Huỳnh Hoa buông người xuống bàn đánh rầm một tiếng. Cô tuy bướng bỉnh nhưng còn thua anh xa lắm, đây không phải là lần đầu cô thất bại trước anh nên cũng không có gì là lạ.
- Nhưng trong này nực nội lắm.
Cô tiếp tục nằn nì. Anh không nói gì, một lúc sau chợt hỏi:
- Huỳnh Hoa, suốt ngày em bên anh như vầy còn công việc thì sao?
Anh chợt nhớ ra trước đây cô thường phải tiếp khách và những những giao dịch cho tiêu cục. Huỳnh Hoa cười hiền:
- Em không làm nữa, giao hết cho đại ca. Công việc của em bây giờ là bầu bạn với anh và lôi anh ra khỏi căn phòng này.
- Nếu suốt ngày bên anh em thấy khó chịu cứ ra ngoài đi dạo đi.
- Em lo cho anh bị nóng chết thôi.
- Không chết được đâu.
Anh cười, ánh mắt anh vẫn trong sáng như người thường chỉ tiếc rằng bên trong đó không tồn tại ánh sáng. Mỗi lần nhìn vào mắt anh, Huỳnh Hoa nhớ đến nghịch lý đó khiến cô muốn khóc. Huỳnh Hoa quay đi không nhìn anh nữa.
- Huỳnh Hoa, sao em im lặng vậy, em còn ở đây không?
Huỳnh Hoa gõ gõ tay lên bàn cho anh biết mình vẫn đang còn đây.
- Giận anh à?
- Không, đang nghĩ cách lôi anh ra khỏi phòng…
- Anh đã nói là anh không đi, em không cần tìm cách.
- Được thôi, vậy em bỏ mặc anh luôn.
Huỳnh Hoa nắm lấy tay anh đặt vào đó một thứ rồi đi nhanh ra cửa, anh nghe tiếng cô đóng cửa. Anh thở dài:
- Lại giận nữa rồi.
Anh đưa tay sờ sờ thứ mà cô vừa đưa cho anh.
- Là một cây quạt à?
Anh bất giác mỉm cười.