Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An
Chương 29
“Mùng một tết cha, mùng hai tết mẹ, mùng ba tết thầy”
Đến hẹn lại lên, mùng ba Tết năm nay Bảo An và một vài người bạn học chung cấp hai lại cùng nhau tổ chức họp lớp tại nhà cô giáo chủ nhiệm. Cả lớp hẹn nhau chín giờ sáng tập trung nơi đầu ngõ nhà cô nhưng do căn bệnh “thành tích” đã ăn sâu vào trong tiềm thức nên An và cậu em họ của mình đã có mặt tại điểm hẹn khi đồng hồ vừa nhích qua ngưỡng tám rưỡi được ít phút. Bảo Kỳ vốn muốn trốn buổi họp mặt lần này vì cậu còn giận dỗi và ngại chạm mặt cô người yêu mang trong mình dòng máu “Hoạn Thư” lắm. Nếu không phải Bảo An hết líu lưỡi năn nỉ rồi lại nằm lăn lộn giữa phòng cậu mà ăn vạ thì có lẽ giờ này Kỳ vẫn còn đang rúc trong chăn ấm mơ giấc mộng đẹp, chẳng tội gì đứng đây bán mặt cho gió. Trong người khó ở, đâm ra nhìn cái gì Kỳ cũng thấy khó chịu. Mới hôm nọ nghe An lải nhải léo nhéo bên cạnh, Kỳ thấy phiền tai nhức óc lắm, chỉ muốn lấy kim chỉ ra khâu chặt miệng con bé lại. Thế mà giờ An im thin thít không chịu nhếch mép nói với cậu lấy nửa lời lại khiến Kỳ ngột ngạt biết mấy. Suy nghĩ nát bét bộ óc, nhòm ngó quan sát đến lác đôi con ngươi, Kỳ vẫn không tài nào hiểu được vì sao mà từ nãy tới giờ An cứ chăm chăm nhìn cái điện thoại, miệng còn liên tục lẩm nhẩm một mình “Máy hỏng à? Hay là mất sóng?”
Tay đung đưa mấy túi nilon nhét đầy rau sống, Bảo Kỳ chau mày nheo mắt nhìn về phía Bảo An.
“Hỏng cái nỗi gì, vẫn chạy ro ro kia kia. Sóng thì đầy cả cột đây thây, ai lấy đâu mà mất. Làm sao? Đang đợi ai à? Nói em nghe, có gì em tư vấn cho.”
“Xì, không phải việc của Kỳ. Lo mà giải quyết cho xong khúc mắc của mình với Linh đi. ‘Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu”, chuyện của mình còn lo chưa xong nữa là... Bày đặt, lên mặt.”
Lòng tốt bị đặt nhầm chỗ, Bảo Kỳ nhét ngay mớ rau xà lách vào miệng cô chị họ. Xong xuôi, Kỳ ta quệt quệt tay vào thành tường phía sau lưng, gương mặt vênh lên hống hách và kiêu ngạo.
“Chừa chưa? Dám chà đạp lên thiện ý của người ta à? Còn cả gan đào bới vết thương lòng của người ta nữa chứ, hứ.”
Đồ em trai láo lếu, cậu ta coi miệng An là cái thùng rác hay sao mà muốn nhét gì thì nhét. Được, được để lát nữa về An nhất định sẽ dảu mỏ lên mách tội Kỳ với ông nội và chú Hưng cho xem. Nhưng đấy là việc của thì tương lai, còn bây giờ, ngay chính thì hiện tại này, Bảo An bắt buộc phải tự tay trả thù trước đã, chứ cứ ôm khư khư ấm ức trong bụng thế này chút nữa làm sao nuốt nổi tiệc liên hoan.
Bảo An nhằm trúng đôi giày trắng tinh tươm của Kỳ mà nhổ toèn toẹt mấy miếng rau xanh trong miệng ra. Khi khoang miệng đã “sạch bóng quân thù”, An mới thấy hả hê đôi chút nhưng vẫn căng họng ra la oai oái:
“Eo ơi, rau này chưa rửa đâu đấy. Bẩn hết cả mồm.”
“Ơi giời ơi, chị cũng làm bẩn giày em rồi đây này. Hòa!”
Bảo Kỳ cúi xuống cẩn thận nhặt nhạnh, gạt bỏ từng miếng xanh xanh nhỏ nhỏ ra khỏi đôi giày trắng. Vừa lau, Kỳ vừa ngước lên thận trọng hỏi lại lời An nói khi nãy:
“Mà này, chị có chắc hôm nay Linh ở nhà không đấy? Không đến thật à?”
Kỳ ơi là Kỳ, sao cậu cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tái hỏi hồi, hỏi rồi còn hỏi nữa một vấn đề như vậy chứ? Chỉ khổ An thật thà thôi, nãy giờ gượng mồm nói dối đến líu cả lưỡi rồi đây này. Bảo An đặc biệt dốt nát trong khoản nói dối, nhất là những khi mặt đối mặt, mắt nhìn mắt như bây giờ. Bắt gặp ánh mắt Kỳ nhăm nhăm như muốn nhìn thấy tâm can người khác, Bảo An luống cuống quay vút mặt đi hướng khác, cố gắng lắp bắp lấp liếm sự thật đến cùng:
“Ờ... Trên lý thuyết là thế, còn thực tế thế nào thì... chị cũng chưa biết nữa.”
Bộ dạng lúng túng của An thật khiến Kỳ phát cáu lên được. Xuống Trái Đất đến nay cũng được mười mấy năm trời, bằng những “kinh nghiệm non nớt đầu đời” tích lũy bấy lâu, Kỳ bắt đầu cảm thấy ngờ vực điều An nói. Cậu ta đứng phắt lên, lay lay người Bảo An gặng hỏi, giọng điệu khó chịu vô cùng:
“Cái gì mà lý thuyết? Cái gì mà thực tế? Chị nói thật đi, rõ ràng vào.”
“Rằng thì là mà... ý chị là... hà hà...”
Chết rồi, An sắp lòi cái đuôi chuột ra rồi. Cố kéo dài thời gian chờ Băng tới, An ậm ừ mãi không thành câu. Một thoáng ký ức xoẹt qua, An lơ mơ nhớ lại lần nói dối hiếm hoi trong đời - cái ngày con bé lừa cậu bạn Phong cõng mình về nhà. Và An thầm nghĩ: “Bản thân mình cũng có khiếu bốc phét đấy chứ, chẳng qua không hay dùng đến nên nó bị mai mòn đi thôi. Được rồi, lần trước làm được, lần này sẽ cũng làm được.”
Bảo An gắng gom góp tất cả tự tin đặt vào đầu lưỡi và rành mạch nói:
“Linh nói không đến thật, cơ mà biết đâu bất ngờ... Ơ, bất ngờ thật. Nó tới kìa.”
Bảo Kỳ nhìn theo hướng tay An chỉ thì thấy Linh và Băng đang khoác tay nhau lững thững bước tới. Vừa trông thấy Kỳ, Linh bèn vùng vằng vung tay Băng ra.
“Thanh niên nghiêm túc Lệ Băng mà cũng gạt bạn thế à?”
Rồi cô bé nhìn thẳng mắt Kỳ và nói vu vơ:
“Ở đây có người ghét tao, tao về.”
Thực ra Kỳ cũng cứng lắm chứ. Cậu ta đã dứt khoát tuyên bố rằng “Linh mà không xin lỗi thì dẹp”, lại còn thề thề hứa hứa “Họp lớp? Có Linh thì không có Kỳ.” Nói miệng cho oai vậy thôi, chứ thực tình Kỳ nhớ Linh phát kinh lên được. Mấy ngày qua Kỳ đã phải quăng cả điện thoại lẫn máy tính vào trong két sắt của bố mẹ để ngăn chặn cái tay không biết điều cứ nhăm nhe nhằm số Linh mà gọi. Cậu đã rất muốn nghe thấy tiếng của Linh. Nhưng nghe An trình bày lại lý do khiến Linh bỗng nhiên giận dỗi là cái đầu cậu lại đùng đùng bốc khói, tức không sao chịu được.
Giờ nhìn Linh dáng vẻ gầy gầy buồn bã quay lưng bỏ đi, Kỳ lại thấy trách bản thân mình biết mấy. Vật với chả Lý, tự với chả trọng, cậu chả thiết nữa. Bảo Kỳ vụt chạy tới, nắm chặt tay Linh, giữ cô bé lại và nói:
“Linh cứ ở lại với lớp cho vui. Để Kỳ về cho.”
Trúc Linh gạt phắt tay cậu bạn trai ra, cương quyết muốn bỏ về.
“Thôi, Kỳ chiều Linh lâu như vậy là quá đủ rồi. Kỳ cũng phải có sở thích và dự định của riêng mình chứ. Cứ tự nhiên vui vẻ cùng lớp theo như kế hoạch đã vạch ra ban đầu đi. Linh về.”
Mấy câu này lọt được đến tai Linh chắc chắn là nhờ cái miệng không phanh của Bảo An đây mà. Bảo Kỳ ném cho cô chị họ đứng cạnh đang nhằng mồm cười ngơ cái nhìn đầy ý tứ “Đồ hớt lẹo, chị mua bảo hiểm cho cái mồm của mình luôn đi, may ra còn kịp.” Rồi bê nguyên bộ mặt nhăn nhúm quay sang phía Linh mà rằng:
“Sao cứ thích nói kiểu đấy thế nhờ? Khó nghe bỏ xừ. Hai việc này có liên quan tới nhau không? Chả liên quan.”
“Mặc kệ có liên quan hay không, ông cứ ở lại đi. Tôi về.”
Kỳ nghệt mặt bởi cách xưng hô của Linh. Ngày chính thức quen nhau, cả hai đã thống nhất sẽ xưng tên với nhau trong mọi hoàn cảnh, kể cả khi đã trở thành những ông lão, bà lão với con cháu đề huề cũng không thay đổi. Thế mà giờ Linh lại... Cô bé có ý gì chứ? Viễn cảnh chia tay mơ hồ hình thành trong tâm trí, Bảo Kỳ hoảng loạn gặng hỏi vồ vập:
“Ông... Ông á? Sao lại xưng hô kiểu kỳ cục vậy? Ruốt cuộc Linh muốn cái gì đây?”
“Muốn về.”
Bảo Kỳ nhanh chân nhảy lên chặn ngang cô bạn gái đang đùng đùng bước đi. Thường ngày Kỳ vẫn răm rắp nghe theo chỉ thị của Linh, hôm nay cậu phải ra oai một lần mới được. Kỳ quả thực muốn giữ Linh ở lại cùng đám bạn, cậu muốn Linh phần nào được khuây khỏa, giải tỏa đầu óc sau những ngày chiến tranh lạnh căng thẳng với cậu. Nghiêm mặt lại và dùng chất giọng đanh thép nhất có thể, Kỳ ra lệnh:
“Không cho. Linh ở lại đi, Kỳ về.”
Gì thế này? Cậu bạn trai ngoan ngoãn Bảo Kỳ nay lại dám to gan ra lệnh cho Linh thế ư? Ở đâu ra cái chuyện ngược đời vậy chứ? Và dù mối quan hệ có ra sao, Linh cũng cương quyết không để điều đó xảy ra, cô nàng ương bướng cãi lại:
“Tôi về.”
“Kỳ về.”
“Tôi.”
“Kỳ.”
“...”
Vốn dĩ định vác hai cục nợ kia đến đây cho chúng có cơ hội gặp mặt để giãi bày lòng mình rồi làm lành, ai dè cơ sự lại ra nông nỗi này, An và Băng bất lực đứng nắm tay nhau cùng nao nán thở dài. Cứ cãi nhau miết kiểu này chắc có lẽ đến tết Congo hai đứa vẫn chưa hết giận nhau. Mặc cho An và Băng gào thét đến rát cuống họng, đôi trẻ kia vẫn hăng máu chiến đấu tranh nhau ngôi vị quán quân trong cuộc đua “Ai được về”. Một vài người đi đường thấy vậy thì tò mò nhòm vào bàn tán khiến cho Băng lớp trưởng xấu hổ muốn độn thổ còn An mít ướt lại được đà tuôn trào nước mắt, hòa lẫn với cơn mưa xuân vừa ập xuống.
“Ở lại hết. Đứa nào bỏ về tao đánh cho gãy chân tòe mỏ.”
Nhà cô giáo cấp hai của lũ trẻ này nằm trong một con ngõ nhỏ được bao bọc xung quanh bởi những ngôi trường đủ các cấp, từ mẫu giáo cho tới Phổ thông, người dân cũng rất văn minh và lịch sự. Một môi trường đầy tính giáo dục như vậy sao lại xuất hiện câu nói đậm mùi du côn thế này? Đám trẻ quay ra nhìn mới biết hội học sinh lớp cũ đã đến đông đủ và lời nói kia được thốt ra từ miệng cậu bạn cũ Tài “võ sư”. Nói thế chứ cậu ta nào có biết võ vẽ gì, đã vậy lại còn gầy quắt gầy queo nữa chứ, người ngợm y chang con cá khô. Nhưng võ mồm thì Tài giỏi lắm, chửi hay hơn hát luôn. Hễ biết chắc đối phương không có khả năng động thủ với mình hay khi có người bên cạnh bảo kê là cậu ta sẵn sàng “múa miệng” ngay.
Sợ rằng đôi trẻ kia sau khi bị đe dọa sẽ bắt tay nhau, cùng đứng trên một chiến tuyến để phán pháo lại Tài, Băng đã kịp khôn khéo chuyển chủ đề khác. Sau khi nhẩm đếm vội số người hiện có, Băng ỉu xìu quay sang nói với cậu bạn đang niềm nở đến nhăn nhở rằng:
“Đến hết rồi đúng không Tài? Cả tôi nữa mới được mười mống. Ôi dào, lúc chia tay lớp thì 44 đứa, đứa nào cũng khóc lóc hứa hẹn họp lớp đủ kiểu. Thế mà giờ thì mỗi năm mỗi giảm. Chán chuyện.”
“Đủ cả rồi đấy, được có tưng đây ‘mạng’ thôi. Thế mà hai thành phần yêu lớp kia còn định bỏ về mới hay chứ. Thế thì giải tán, họp hành gì nữa.”
Những đứa còn lại bắt đầu nhao nhao lên đồng tình:
“Phải đấy, giận dỗi gì thì tí nữa ngồi xa nhau ra. Chứ chúng mày định cho nổi lẩu của bọn tao ‘tồn kho’ ở nhà cô đến tận tối à?”
Nhân lúc dư luận đang xôn xao phản đối, lại thấy mặt Linh và Kỳ có chút biến đổi, An được đà hô hào tất cả kéo chúng vào, tuyệt đối không được để “xổng” mất đứa nào:
“Bọn kia, cứ đứng đực ra đấy à? Mau kéo hai kẻ có ý tạo phản này vào trong xử lý đi thôi.”
Và nhờ thế, nội chiến giữa tập thể lớp 9A1 tạm thời được dập tắt. Tất cả quàng vai bá cổ, dắt díu nhau thẳng tiến vào nhà cô chủ nhiệm.
Đúng như những gì An và Băng phán đoán, cậu bạn cũ tên Chung vẫn ôm mối tình đơn phương với Linh từ hối đó đến giờ. Kỳ và Linh tuy bị dồn ép ngồi ngay sát nhau nhưng lại trong tình cảnh “miệng ai người ấy lo, đũa ai người ấy gắp”. Lựa nước đục thả câu, Chung bèn nhiệt tình gắp thức ăn chất đầy bát Linh ngồi bên cạnh mình, liên tục bắt chuyện và hỏi han. Trúc Linh chẳng mấy thoải mái trước sự hăng hái thái quá của người bạn cũ nhưng cũng ngại từ chối tấm lòng nhiệt thành ấy. Linh khẽ liếc mắt sang phía Kỳ, thấy anh chàng đang ngồi ngẫm đũa, cái đầu lăng lắc nhè nhẹ như muốn nói “Trả lại hắn đống thức ăn đi Linh. Đừng nhận nữa.” Trái với mong ước của Kỳ, Linh nở nụ cười tươi rói và nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn ông nhớ. Tốt quá, tay tôi lạnh cứng nãy giờ, cứ phái đút trong túi suốt thôi. Bụng lại đói nữa chứ, may có ông tâm lý ngồi cạnh.”
Lũ bạn quỷ xứ nghe vậy bèn ồ lên khoái chí, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về một góc – nơi đang truyền hình trực tiếp câu chuyện tình lãng nhách của bộ ba lãng xẹt. Cô chủ nhiệm ngồi đối diện cũng phải phì cười:
“Cái con bé Linh này càng lớn càng điệu thì phải? Câu chuyện ba người cũng càng lúc càng căng go đấy chứ.”
Đám học sinh lau tau, tranh nhau chêm lời:
“Đúng đấy ạ. Cô nhìn xem, cái Linh nó điệu chảy mỡ thế kia, bảo sao mà người không quắt ạ.”
“Mối tình tay ba này trông thế mà hay ho chẳng kém phim Hàn cô ạ.”
“...”
“Linh ghét nhất là ăn rau, gắp cả đống vào bát thế này làm gì hả ông? Linh chỉ thích nấm thôi, đặc biệt là nấm Kim Châm. Cứ ăn thoải mái đi, Kỳ có mang theo chỉ nha khoa đây, không lo mắc răng Linh ạ.”
Hành động ga lăng đậm chất trẻ con ấy quả khiến cho cả lớp đứng ngồi không yên, cô chủ nhiệm cũng bật cười thành tiếng. Cậu Tài ngồi sát đó còn há ngoác miệng ra làm nũng Kỳ.
“Đút cho tao với mày.”
Kỳ không phải là kẻ mải yêu quên bạn. Tài đã muốn, cậu nhất định sẽ chiều theo. Chỉ có điều...
“Thằng bạn tốt, biết tao không ăn được cay mà vẫn tống cả đống ớt vào mồm thế này. Thật... cảm động quá.”
Tài vừa lau nước mắt vừa nói lời cảm tạ. Không khí ngày càng náo nhiệt khi mà Kỳ liên tục đút thức ăn tận miệng cho Linh còn cô nàng thì chỉ biết lúng búng ngồi nhai và nuốt. Đang lúc hăng say phục vụ bạn gái, bỗng dưng Kỳ tái mặt lại, đôi tay run run rơi đôi đũa, tay kia ôm chặt bụng, miệng khẽ rít lên mấy tiếng đau đớn.
“Kỳ sao đấy em?”
“Mày bị gì thế?”
Cô và đám nhỏ được phen tá hỏa, ai nấy đều lo lắng gặng hỏi. Sau mấy giây nhăn nhó chịu đựng, Kỳ mới giãn cơ mặt đôi chút và xuề xòa đáp:
“Em không sao đâu cô ạ. Chỉ là hơi đau dạ dày một chút thôi ạ.”
Nghe được nguyên do, mọi người bèn thở phào nhẹ nhõm, riêng chị họ Bảo An thì lắc đầu, buông lời chê trách:
“Cái tội bỏ ăn bỏ ngủ mấy bữa cơ. Thật đáng buồn cho một kẻ si tình.”
Mấy “con chim lợn” nghe thế liền quay sang phía An hóng chuyện. Hiểu rõ độ nguy hiểm của cái miệng không phanh kia, Kỳ vội kêu gào thảm thiết hòng tập trung sự chú ý của mọi người. Cô chủ nhiệm sốt sắng hỏi:
“Ăn được không? Hay cô nấu cháo ăn cho nhẹ bụng nhé?”
“Dạ em ổn ạ. Em chỉ muốn ăn... đồ Linh đút cho thôi ạ.”
So với những lời An vừa nói, đối với đám bạn thích hóng hớt thì câu này của Kỳ quả đáng giá hơn rất nhiều. Không hẹn mà cả lũ vỗ tay đôm đốp, thi nhau hô hào:
“Đút đi. Đút đi. Đút đi...”
Cô chủ nhiệm ngồi đó gõ nhẹ cái đũa vào đầu cậu học trò lém lỉnh.
“Cha bố cậu, lại thế nữa rồi.”
Trước áp lực của đám đông và sự tha thiết trên gương mặt Kỳ, Trúc Linh không còn lựa chọn nào khác, đành bẽn lẽn đút thức ăn cho Kỳ. Dù sao cũng vì Linh mà Kỳ ra nông nỗi này, thôi thì ít nhiều coi như cô bé đang đền bù cho cậu vậy.
Với lý do xử phạt ý đồ muốn bỏ về của đôi trẻ và cũng là để tạo cơ hội cho hai đứa có cơ hội thủ thỉ tâm tình cùng nhau, Lệ Băng đã nhân danh lớp trưởng phân công nhiệm vụ rửa bát cho Linh và Kỳ.
Mấy đứa kia ác thật, Kỳ đã bị vậy còn bắt cậu chịu phạt nữa, trời thì lạnh. Báo hại Linh lo lắng không thôi, đành vứt bỏ cái tôi đi và mở lời.
“Kỳ còn đau nữa không? Để đấy Linh làm cả cho, ngồi nghỉ đi.”
“Kỳ ăn đồ Linh đút cho liền khỏi luôn rồi.” Bảo Kỳ nhăn nhở cười.
Linh quan tâm Kỳ thế này, vậy mà cậu lại dỗi dai dỗi dẳng, xuống nước giãi bày và an ủi Linh thì có mất gì đâu cơ chứ. Kỳ thật quá trẻ con đi.
Kỳ với Linh một lòng một dạ, trước sau như một, xưa nay vẫn vậy. Ấy thế mà Linh lại nỡ lòng nghi oan, ngờ vực cậu. Linh quả là đáng trách.
Vậy nên...
“Linh xin lỗi Kỳ.”
“Kỳ xin lỗi Linh.”
Cả hai nhìn nhau bật cười ngây ngốc rồi chẳng hẹn mà cùng gật đầu chấp thuận, mở lòng độ lượng cho sự hối cải của đối phương.
Đến hẹn lại lên, mùng ba Tết năm nay Bảo An và một vài người bạn học chung cấp hai lại cùng nhau tổ chức họp lớp tại nhà cô giáo chủ nhiệm. Cả lớp hẹn nhau chín giờ sáng tập trung nơi đầu ngõ nhà cô nhưng do căn bệnh “thành tích” đã ăn sâu vào trong tiềm thức nên An và cậu em họ của mình đã có mặt tại điểm hẹn khi đồng hồ vừa nhích qua ngưỡng tám rưỡi được ít phút. Bảo Kỳ vốn muốn trốn buổi họp mặt lần này vì cậu còn giận dỗi và ngại chạm mặt cô người yêu mang trong mình dòng máu “Hoạn Thư” lắm. Nếu không phải Bảo An hết líu lưỡi năn nỉ rồi lại nằm lăn lộn giữa phòng cậu mà ăn vạ thì có lẽ giờ này Kỳ vẫn còn đang rúc trong chăn ấm mơ giấc mộng đẹp, chẳng tội gì đứng đây bán mặt cho gió. Trong người khó ở, đâm ra nhìn cái gì Kỳ cũng thấy khó chịu. Mới hôm nọ nghe An lải nhải léo nhéo bên cạnh, Kỳ thấy phiền tai nhức óc lắm, chỉ muốn lấy kim chỉ ra khâu chặt miệng con bé lại. Thế mà giờ An im thin thít không chịu nhếch mép nói với cậu lấy nửa lời lại khiến Kỳ ngột ngạt biết mấy. Suy nghĩ nát bét bộ óc, nhòm ngó quan sát đến lác đôi con ngươi, Kỳ vẫn không tài nào hiểu được vì sao mà từ nãy tới giờ An cứ chăm chăm nhìn cái điện thoại, miệng còn liên tục lẩm nhẩm một mình “Máy hỏng à? Hay là mất sóng?”
Tay đung đưa mấy túi nilon nhét đầy rau sống, Bảo Kỳ chau mày nheo mắt nhìn về phía Bảo An.
“Hỏng cái nỗi gì, vẫn chạy ro ro kia kia. Sóng thì đầy cả cột đây thây, ai lấy đâu mà mất. Làm sao? Đang đợi ai à? Nói em nghe, có gì em tư vấn cho.”
“Xì, không phải việc của Kỳ. Lo mà giải quyết cho xong khúc mắc của mình với Linh đi. ‘Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi mang cọc cho rêu”, chuyện của mình còn lo chưa xong nữa là... Bày đặt, lên mặt.”
Lòng tốt bị đặt nhầm chỗ, Bảo Kỳ nhét ngay mớ rau xà lách vào miệng cô chị họ. Xong xuôi, Kỳ ta quệt quệt tay vào thành tường phía sau lưng, gương mặt vênh lên hống hách và kiêu ngạo.
“Chừa chưa? Dám chà đạp lên thiện ý của người ta à? Còn cả gan đào bới vết thương lòng của người ta nữa chứ, hứ.”
Đồ em trai láo lếu, cậu ta coi miệng An là cái thùng rác hay sao mà muốn nhét gì thì nhét. Được, được để lát nữa về An nhất định sẽ dảu mỏ lên mách tội Kỳ với ông nội và chú Hưng cho xem. Nhưng đấy là việc của thì tương lai, còn bây giờ, ngay chính thì hiện tại này, Bảo An bắt buộc phải tự tay trả thù trước đã, chứ cứ ôm khư khư ấm ức trong bụng thế này chút nữa làm sao nuốt nổi tiệc liên hoan.
Bảo An nhằm trúng đôi giày trắng tinh tươm của Kỳ mà nhổ toèn toẹt mấy miếng rau xanh trong miệng ra. Khi khoang miệng đã “sạch bóng quân thù”, An mới thấy hả hê đôi chút nhưng vẫn căng họng ra la oai oái:
“Eo ơi, rau này chưa rửa đâu đấy. Bẩn hết cả mồm.”
“Ơi giời ơi, chị cũng làm bẩn giày em rồi đây này. Hòa!”
Bảo Kỳ cúi xuống cẩn thận nhặt nhạnh, gạt bỏ từng miếng xanh xanh nhỏ nhỏ ra khỏi đôi giày trắng. Vừa lau, Kỳ vừa ngước lên thận trọng hỏi lại lời An nói khi nãy:
“Mà này, chị có chắc hôm nay Linh ở nhà không đấy? Không đến thật à?”
Kỳ ơi là Kỳ, sao cậu cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tái hỏi hồi, hỏi rồi còn hỏi nữa một vấn đề như vậy chứ? Chỉ khổ An thật thà thôi, nãy giờ gượng mồm nói dối đến líu cả lưỡi rồi đây này. Bảo An đặc biệt dốt nát trong khoản nói dối, nhất là những khi mặt đối mặt, mắt nhìn mắt như bây giờ. Bắt gặp ánh mắt Kỳ nhăm nhăm như muốn nhìn thấy tâm can người khác, Bảo An luống cuống quay vút mặt đi hướng khác, cố gắng lắp bắp lấp liếm sự thật đến cùng:
“Ờ... Trên lý thuyết là thế, còn thực tế thế nào thì... chị cũng chưa biết nữa.”
Bộ dạng lúng túng của An thật khiến Kỳ phát cáu lên được. Xuống Trái Đất đến nay cũng được mười mấy năm trời, bằng những “kinh nghiệm non nớt đầu đời” tích lũy bấy lâu, Kỳ bắt đầu cảm thấy ngờ vực điều An nói. Cậu ta đứng phắt lên, lay lay người Bảo An gặng hỏi, giọng điệu khó chịu vô cùng:
“Cái gì mà lý thuyết? Cái gì mà thực tế? Chị nói thật đi, rõ ràng vào.”
“Rằng thì là mà... ý chị là... hà hà...”
Chết rồi, An sắp lòi cái đuôi chuột ra rồi. Cố kéo dài thời gian chờ Băng tới, An ậm ừ mãi không thành câu. Một thoáng ký ức xoẹt qua, An lơ mơ nhớ lại lần nói dối hiếm hoi trong đời - cái ngày con bé lừa cậu bạn Phong cõng mình về nhà. Và An thầm nghĩ: “Bản thân mình cũng có khiếu bốc phét đấy chứ, chẳng qua không hay dùng đến nên nó bị mai mòn đi thôi. Được rồi, lần trước làm được, lần này sẽ cũng làm được.”
Bảo An gắng gom góp tất cả tự tin đặt vào đầu lưỡi và rành mạch nói:
“Linh nói không đến thật, cơ mà biết đâu bất ngờ... Ơ, bất ngờ thật. Nó tới kìa.”
Bảo Kỳ nhìn theo hướng tay An chỉ thì thấy Linh và Băng đang khoác tay nhau lững thững bước tới. Vừa trông thấy Kỳ, Linh bèn vùng vằng vung tay Băng ra.
“Thanh niên nghiêm túc Lệ Băng mà cũng gạt bạn thế à?”
Rồi cô bé nhìn thẳng mắt Kỳ và nói vu vơ:
“Ở đây có người ghét tao, tao về.”
Thực ra Kỳ cũng cứng lắm chứ. Cậu ta đã dứt khoát tuyên bố rằng “Linh mà không xin lỗi thì dẹp”, lại còn thề thề hứa hứa “Họp lớp? Có Linh thì không có Kỳ.” Nói miệng cho oai vậy thôi, chứ thực tình Kỳ nhớ Linh phát kinh lên được. Mấy ngày qua Kỳ đã phải quăng cả điện thoại lẫn máy tính vào trong két sắt của bố mẹ để ngăn chặn cái tay không biết điều cứ nhăm nhe nhằm số Linh mà gọi. Cậu đã rất muốn nghe thấy tiếng của Linh. Nhưng nghe An trình bày lại lý do khiến Linh bỗng nhiên giận dỗi là cái đầu cậu lại đùng đùng bốc khói, tức không sao chịu được.
Giờ nhìn Linh dáng vẻ gầy gầy buồn bã quay lưng bỏ đi, Kỳ lại thấy trách bản thân mình biết mấy. Vật với chả Lý, tự với chả trọng, cậu chả thiết nữa. Bảo Kỳ vụt chạy tới, nắm chặt tay Linh, giữ cô bé lại và nói:
“Linh cứ ở lại với lớp cho vui. Để Kỳ về cho.”
Trúc Linh gạt phắt tay cậu bạn trai ra, cương quyết muốn bỏ về.
“Thôi, Kỳ chiều Linh lâu như vậy là quá đủ rồi. Kỳ cũng phải có sở thích và dự định của riêng mình chứ. Cứ tự nhiên vui vẻ cùng lớp theo như kế hoạch đã vạch ra ban đầu đi. Linh về.”
Mấy câu này lọt được đến tai Linh chắc chắn là nhờ cái miệng không phanh của Bảo An đây mà. Bảo Kỳ ném cho cô chị họ đứng cạnh đang nhằng mồm cười ngơ cái nhìn đầy ý tứ “Đồ hớt lẹo, chị mua bảo hiểm cho cái mồm của mình luôn đi, may ra còn kịp.” Rồi bê nguyên bộ mặt nhăn nhúm quay sang phía Linh mà rằng:
“Sao cứ thích nói kiểu đấy thế nhờ? Khó nghe bỏ xừ. Hai việc này có liên quan tới nhau không? Chả liên quan.”
“Mặc kệ có liên quan hay không, ông cứ ở lại đi. Tôi về.”
Kỳ nghệt mặt bởi cách xưng hô của Linh. Ngày chính thức quen nhau, cả hai đã thống nhất sẽ xưng tên với nhau trong mọi hoàn cảnh, kể cả khi đã trở thành những ông lão, bà lão với con cháu đề huề cũng không thay đổi. Thế mà giờ Linh lại... Cô bé có ý gì chứ? Viễn cảnh chia tay mơ hồ hình thành trong tâm trí, Bảo Kỳ hoảng loạn gặng hỏi vồ vập:
“Ông... Ông á? Sao lại xưng hô kiểu kỳ cục vậy? Ruốt cuộc Linh muốn cái gì đây?”
“Muốn về.”
Bảo Kỳ nhanh chân nhảy lên chặn ngang cô bạn gái đang đùng đùng bước đi. Thường ngày Kỳ vẫn răm rắp nghe theo chỉ thị của Linh, hôm nay cậu phải ra oai một lần mới được. Kỳ quả thực muốn giữ Linh ở lại cùng đám bạn, cậu muốn Linh phần nào được khuây khỏa, giải tỏa đầu óc sau những ngày chiến tranh lạnh căng thẳng với cậu. Nghiêm mặt lại và dùng chất giọng đanh thép nhất có thể, Kỳ ra lệnh:
“Không cho. Linh ở lại đi, Kỳ về.”
Gì thế này? Cậu bạn trai ngoan ngoãn Bảo Kỳ nay lại dám to gan ra lệnh cho Linh thế ư? Ở đâu ra cái chuyện ngược đời vậy chứ? Và dù mối quan hệ có ra sao, Linh cũng cương quyết không để điều đó xảy ra, cô nàng ương bướng cãi lại:
“Tôi về.”
“Kỳ về.”
“Tôi.”
“Kỳ.”
“...”
Vốn dĩ định vác hai cục nợ kia đến đây cho chúng có cơ hội gặp mặt để giãi bày lòng mình rồi làm lành, ai dè cơ sự lại ra nông nỗi này, An và Băng bất lực đứng nắm tay nhau cùng nao nán thở dài. Cứ cãi nhau miết kiểu này chắc có lẽ đến tết Congo hai đứa vẫn chưa hết giận nhau. Mặc cho An và Băng gào thét đến rát cuống họng, đôi trẻ kia vẫn hăng máu chiến đấu tranh nhau ngôi vị quán quân trong cuộc đua “Ai được về”. Một vài người đi đường thấy vậy thì tò mò nhòm vào bàn tán khiến cho Băng lớp trưởng xấu hổ muốn độn thổ còn An mít ướt lại được đà tuôn trào nước mắt, hòa lẫn với cơn mưa xuân vừa ập xuống.
“Ở lại hết. Đứa nào bỏ về tao đánh cho gãy chân tòe mỏ.”
Nhà cô giáo cấp hai của lũ trẻ này nằm trong một con ngõ nhỏ được bao bọc xung quanh bởi những ngôi trường đủ các cấp, từ mẫu giáo cho tới Phổ thông, người dân cũng rất văn minh và lịch sự. Một môi trường đầy tính giáo dục như vậy sao lại xuất hiện câu nói đậm mùi du côn thế này? Đám trẻ quay ra nhìn mới biết hội học sinh lớp cũ đã đến đông đủ và lời nói kia được thốt ra từ miệng cậu bạn cũ Tài “võ sư”. Nói thế chứ cậu ta nào có biết võ vẽ gì, đã vậy lại còn gầy quắt gầy queo nữa chứ, người ngợm y chang con cá khô. Nhưng võ mồm thì Tài giỏi lắm, chửi hay hơn hát luôn. Hễ biết chắc đối phương không có khả năng động thủ với mình hay khi có người bên cạnh bảo kê là cậu ta sẵn sàng “múa miệng” ngay.
Sợ rằng đôi trẻ kia sau khi bị đe dọa sẽ bắt tay nhau, cùng đứng trên một chiến tuyến để phán pháo lại Tài, Băng đã kịp khôn khéo chuyển chủ đề khác. Sau khi nhẩm đếm vội số người hiện có, Băng ỉu xìu quay sang nói với cậu bạn đang niềm nở đến nhăn nhở rằng:
“Đến hết rồi đúng không Tài? Cả tôi nữa mới được mười mống. Ôi dào, lúc chia tay lớp thì 44 đứa, đứa nào cũng khóc lóc hứa hẹn họp lớp đủ kiểu. Thế mà giờ thì mỗi năm mỗi giảm. Chán chuyện.”
“Đủ cả rồi đấy, được có tưng đây ‘mạng’ thôi. Thế mà hai thành phần yêu lớp kia còn định bỏ về mới hay chứ. Thế thì giải tán, họp hành gì nữa.”
Những đứa còn lại bắt đầu nhao nhao lên đồng tình:
“Phải đấy, giận dỗi gì thì tí nữa ngồi xa nhau ra. Chứ chúng mày định cho nổi lẩu của bọn tao ‘tồn kho’ ở nhà cô đến tận tối à?”
Nhân lúc dư luận đang xôn xao phản đối, lại thấy mặt Linh và Kỳ có chút biến đổi, An được đà hô hào tất cả kéo chúng vào, tuyệt đối không được để “xổng” mất đứa nào:
“Bọn kia, cứ đứng đực ra đấy à? Mau kéo hai kẻ có ý tạo phản này vào trong xử lý đi thôi.”
Và nhờ thế, nội chiến giữa tập thể lớp 9A1 tạm thời được dập tắt. Tất cả quàng vai bá cổ, dắt díu nhau thẳng tiến vào nhà cô chủ nhiệm.
Đúng như những gì An và Băng phán đoán, cậu bạn cũ tên Chung vẫn ôm mối tình đơn phương với Linh từ hối đó đến giờ. Kỳ và Linh tuy bị dồn ép ngồi ngay sát nhau nhưng lại trong tình cảnh “miệng ai người ấy lo, đũa ai người ấy gắp”. Lựa nước đục thả câu, Chung bèn nhiệt tình gắp thức ăn chất đầy bát Linh ngồi bên cạnh mình, liên tục bắt chuyện và hỏi han. Trúc Linh chẳng mấy thoải mái trước sự hăng hái thái quá của người bạn cũ nhưng cũng ngại từ chối tấm lòng nhiệt thành ấy. Linh khẽ liếc mắt sang phía Kỳ, thấy anh chàng đang ngồi ngẫm đũa, cái đầu lăng lắc nhè nhẹ như muốn nói “Trả lại hắn đống thức ăn đi Linh. Đừng nhận nữa.” Trái với mong ước của Kỳ, Linh nở nụ cười tươi rói và nhẹ nhàng đáp:
“Cảm ơn ông nhớ. Tốt quá, tay tôi lạnh cứng nãy giờ, cứ phái đút trong túi suốt thôi. Bụng lại đói nữa chứ, may có ông tâm lý ngồi cạnh.”
Lũ bạn quỷ xứ nghe vậy bèn ồ lên khoái chí, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về một góc – nơi đang truyền hình trực tiếp câu chuyện tình lãng nhách của bộ ba lãng xẹt. Cô chủ nhiệm ngồi đối diện cũng phải phì cười:
“Cái con bé Linh này càng lớn càng điệu thì phải? Câu chuyện ba người cũng càng lúc càng căng go đấy chứ.”
Đám học sinh lau tau, tranh nhau chêm lời:
“Đúng đấy ạ. Cô nhìn xem, cái Linh nó điệu chảy mỡ thế kia, bảo sao mà người không quắt ạ.”
“Mối tình tay ba này trông thế mà hay ho chẳng kém phim Hàn cô ạ.”
“...”
“Linh ghét nhất là ăn rau, gắp cả đống vào bát thế này làm gì hả ông? Linh chỉ thích nấm thôi, đặc biệt là nấm Kim Châm. Cứ ăn thoải mái đi, Kỳ có mang theo chỉ nha khoa đây, không lo mắc răng Linh ạ.”
Hành động ga lăng đậm chất trẻ con ấy quả khiến cho cả lớp đứng ngồi không yên, cô chủ nhiệm cũng bật cười thành tiếng. Cậu Tài ngồi sát đó còn há ngoác miệng ra làm nũng Kỳ.
“Đút cho tao với mày.”
Kỳ không phải là kẻ mải yêu quên bạn. Tài đã muốn, cậu nhất định sẽ chiều theo. Chỉ có điều...
“Thằng bạn tốt, biết tao không ăn được cay mà vẫn tống cả đống ớt vào mồm thế này. Thật... cảm động quá.”
Tài vừa lau nước mắt vừa nói lời cảm tạ. Không khí ngày càng náo nhiệt khi mà Kỳ liên tục đút thức ăn tận miệng cho Linh còn cô nàng thì chỉ biết lúng búng ngồi nhai và nuốt. Đang lúc hăng say phục vụ bạn gái, bỗng dưng Kỳ tái mặt lại, đôi tay run run rơi đôi đũa, tay kia ôm chặt bụng, miệng khẽ rít lên mấy tiếng đau đớn.
“Kỳ sao đấy em?”
“Mày bị gì thế?”
Cô và đám nhỏ được phen tá hỏa, ai nấy đều lo lắng gặng hỏi. Sau mấy giây nhăn nhó chịu đựng, Kỳ mới giãn cơ mặt đôi chút và xuề xòa đáp:
“Em không sao đâu cô ạ. Chỉ là hơi đau dạ dày một chút thôi ạ.”
Nghe được nguyên do, mọi người bèn thở phào nhẹ nhõm, riêng chị họ Bảo An thì lắc đầu, buông lời chê trách:
“Cái tội bỏ ăn bỏ ngủ mấy bữa cơ. Thật đáng buồn cho một kẻ si tình.”
Mấy “con chim lợn” nghe thế liền quay sang phía An hóng chuyện. Hiểu rõ độ nguy hiểm của cái miệng không phanh kia, Kỳ vội kêu gào thảm thiết hòng tập trung sự chú ý của mọi người. Cô chủ nhiệm sốt sắng hỏi:
“Ăn được không? Hay cô nấu cháo ăn cho nhẹ bụng nhé?”
“Dạ em ổn ạ. Em chỉ muốn ăn... đồ Linh đút cho thôi ạ.”
So với những lời An vừa nói, đối với đám bạn thích hóng hớt thì câu này của Kỳ quả đáng giá hơn rất nhiều. Không hẹn mà cả lũ vỗ tay đôm đốp, thi nhau hô hào:
“Đút đi. Đút đi. Đút đi...”
Cô chủ nhiệm ngồi đó gõ nhẹ cái đũa vào đầu cậu học trò lém lỉnh.
“Cha bố cậu, lại thế nữa rồi.”
Trước áp lực của đám đông và sự tha thiết trên gương mặt Kỳ, Trúc Linh không còn lựa chọn nào khác, đành bẽn lẽn đút thức ăn cho Kỳ. Dù sao cũng vì Linh mà Kỳ ra nông nỗi này, thôi thì ít nhiều coi như cô bé đang đền bù cho cậu vậy.
Với lý do xử phạt ý đồ muốn bỏ về của đôi trẻ và cũng là để tạo cơ hội cho hai đứa có cơ hội thủ thỉ tâm tình cùng nhau, Lệ Băng đã nhân danh lớp trưởng phân công nhiệm vụ rửa bát cho Linh và Kỳ.
Mấy đứa kia ác thật, Kỳ đã bị vậy còn bắt cậu chịu phạt nữa, trời thì lạnh. Báo hại Linh lo lắng không thôi, đành vứt bỏ cái tôi đi và mở lời.
“Kỳ còn đau nữa không? Để đấy Linh làm cả cho, ngồi nghỉ đi.”
“Kỳ ăn đồ Linh đút cho liền khỏi luôn rồi.” Bảo Kỳ nhăn nhở cười.
Linh quan tâm Kỳ thế này, vậy mà cậu lại dỗi dai dỗi dẳng, xuống nước giãi bày và an ủi Linh thì có mất gì đâu cơ chứ. Kỳ thật quá trẻ con đi.
Kỳ với Linh một lòng một dạ, trước sau như một, xưa nay vẫn vậy. Ấy thế mà Linh lại nỡ lòng nghi oan, ngờ vực cậu. Linh quả là đáng trách.
Vậy nên...
“Linh xin lỗi Kỳ.”
“Kỳ xin lỗi Linh.”
Cả hai nhìn nhau bật cười ngây ngốc rồi chẳng hẹn mà cùng gật đầu chấp thuận, mở lòng độ lượng cho sự hối cải của đối phương.
Tác giả :
Bánh_Bao_Nướng