Tình Yêu Formalin
Chương 3
Đêm tối đến rất nhanh.
Sau khi được vớt từ bồn formalin ra ngoài, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Đợi chờ không biết tương lai, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng cô độc. Nhưng mà, tử thi không thể tự trấn an, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thân xác hư thối đi. Bụi quay lại bụi, đất về với đất, linh hồn lại trở thành linh hồn.
Bóng đêm vô tận.
Khi hắn dần quen thuộc với loại tối tăm này, bốn phía bắt đầu sáng lên, chậm rãi, càng ngày càng sáng.
Sáng sớm. Là sáng sớm của sự chia ly vĩnh viễn.
Buổi sáng, rời giường, rửa mặt đánh răng, kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời rọi vào căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn. Tất cả đều trở nên trong sáng ấm áp, tất cả đều tốt đẹp đầy sức sống.
Một ngày mới.
Nhưng hắn không có cách nào rời giường.
Nơi hắn nằm không phải là giường, mà là bàn giải phẫu. Khăn trắng che đi thân thể đã chết của hắn, hắn cũng không cách nào đứng dậy, không thể mỉm cười, không thể sống như những người khác. Mộ phần là nơi cuối cùng hắn có thể đến, hoặc là bị cắt ra từng mảnh, bóc ra từng tầng, sau đó lại thả vào đáy bồn vô tận.
Ai sẽ đến cứu vớt hắn khỏi vận mệnh này?
Thậm chí hắn còn không nghe được chim hót. Ở nơi cô tịch đằng đẵng mà nghe chim chóc hót vang cũng như thấy được bầu trời xanh thẵm cùng ánh nắng chói chang.
Tiếng chuông vang lên, ngoài cửa bắt đầu truyền đến thanh âm rộn ràng nhốn nháo.
Có người mở cửa, đi đến. Khăn trắng bị mở ra. Vài sinh viên mặc áo blouse trắng vây quanh, đánh giá thân thể hắn.
“Ha ha, là một anh đẹp trai nha.” Nam sinh chưa hết tính trẻ con cười rộ lên. Nữ sinh nhỏ bé bên cạnh cũng không nhịn được đỏ mặt cười khẽ, làm nũng đánh vào lưng nam sinh. Những người khác cũng cười, cười đến sáng lạn, lại làm trái tim hắn trở nên băng giá.
Nhìn bọn họ đeo bao tay, mở ngăn tủ lấy ra nhíp cùng lưỡi dao sắc bán. Hắn đột nhiên run rẩy dữ dội, muốn chạy trốn.
Không cần, hắn không muốn bị người vây xem, bị người mổ xẻ từ trong ra ngoài.
Ai tới cứu hắn. Ai tới cứu hắn.
Bọn họ giơ lưỡi dao đến gần, càng ngày càng gần, mặt đao sắc bén phản xạ ra hàn quang, tươi cười trên mặt trở nên dữ tợn.
Lúc này lại có người tiến vào.
“Thầy?” Bọn họ quay đầu lại, đi đến bao quanh người mới vào.
Thật tốt quá, lại cho hắn thêm chút thời gian, mặc dù chỉ là vài giây.
“Thầy, có thể bắt đầu chưa?”
“Các em chờ một chút, hôm nay giải phẫu xác ấm, thi thể đợi lát nữa đưa tới, còn cái xác này trước tiên đừng động vào.”
Giọng nói có chút quen thuộc. Đúng rồi, là nam nhân ngày hôm qua.
Rời khỏi vòng vây của học trò, người kia lập tức đi tới, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó một lần nữa vì hắn đậy khăn.
Sau khi được vớt từ bồn formalin ra ngoài, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Đợi chờ không biết tương lai, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi cùng cô độc. Nhưng mà, tử thi không thể tự trấn an, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi thân xác hư thối đi. Bụi quay lại bụi, đất về với đất, linh hồn lại trở thành linh hồn.
Bóng đêm vô tận.
Khi hắn dần quen thuộc với loại tối tăm này, bốn phía bắt đầu sáng lên, chậm rãi, càng ngày càng sáng.
Sáng sớm. Là sáng sớm của sự chia ly vĩnh viễn.
Buổi sáng, rời giường, rửa mặt đánh răng, kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời rọi vào căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn. Tất cả đều trở nên trong sáng ấm áp, tất cả đều tốt đẹp đầy sức sống.
Một ngày mới.
Nhưng hắn không có cách nào rời giường.
Nơi hắn nằm không phải là giường, mà là bàn giải phẫu. Khăn trắng che đi thân thể đã chết của hắn, hắn cũng không cách nào đứng dậy, không thể mỉm cười, không thể sống như những người khác. Mộ phần là nơi cuối cùng hắn có thể đến, hoặc là bị cắt ra từng mảnh, bóc ra từng tầng, sau đó lại thả vào đáy bồn vô tận.
Ai sẽ đến cứu vớt hắn khỏi vận mệnh này?
Thậm chí hắn còn không nghe được chim hót. Ở nơi cô tịch đằng đẵng mà nghe chim chóc hót vang cũng như thấy được bầu trời xanh thẵm cùng ánh nắng chói chang.
Tiếng chuông vang lên, ngoài cửa bắt đầu truyền đến thanh âm rộn ràng nhốn nháo.
Có người mở cửa, đi đến. Khăn trắng bị mở ra. Vài sinh viên mặc áo blouse trắng vây quanh, đánh giá thân thể hắn.
“Ha ha, là một anh đẹp trai nha.” Nam sinh chưa hết tính trẻ con cười rộ lên. Nữ sinh nhỏ bé bên cạnh cũng không nhịn được đỏ mặt cười khẽ, làm nũng đánh vào lưng nam sinh. Những người khác cũng cười, cười đến sáng lạn, lại làm trái tim hắn trở nên băng giá.
Nhìn bọn họ đeo bao tay, mở ngăn tủ lấy ra nhíp cùng lưỡi dao sắc bán. Hắn đột nhiên run rẩy dữ dội, muốn chạy trốn.
Không cần, hắn không muốn bị người vây xem, bị người mổ xẻ từ trong ra ngoài.
Ai tới cứu hắn. Ai tới cứu hắn.
Bọn họ giơ lưỡi dao đến gần, càng ngày càng gần, mặt đao sắc bén phản xạ ra hàn quang, tươi cười trên mặt trở nên dữ tợn.
Lúc này lại có người tiến vào.
“Thầy?” Bọn họ quay đầu lại, đi đến bao quanh người mới vào.
Thật tốt quá, lại cho hắn thêm chút thời gian, mặc dù chỉ là vài giây.
“Thầy, có thể bắt đầu chưa?”
“Các em chờ một chút, hôm nay giải phẫu xác ấm, thi thể đợi lát nữa đưa tới, còn cái xác này trước tiên đừng động vào.”
Giọng nói có chút quen thuộc. Đúng rồi, là nam nhân ngày hôm qua.
Rời khỏi vòng vây của học trò, người kia lập tức đi tới, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó một lần nữa vì hắn đậy khăn.
Tác giả :
Thân Thảo Tinh Hoa