Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Chương 13
Quyên Tử bấu vào góc túi, nhíu mày quan sát, năm tháng có vẻ quá ưu ái người phụ nữ này, có vẻ như tiền bạc chất đống bên ngoài tuổi trẻ, ít nhất nhìn qua vẫn xinh đẹp như xưa.
Chỉ là trong trí nhớ nhu nhược đáng thương của cô, dường như không lưu lại chút dấu vết nào. Người phụ nữ này nhìn qua rất mạnh mẽ. Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn qua xe của cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hai người này thực sự tâm ý tương thông.
Tô Đồng nhìn quanh trước mắt, nhíu nhíu mày, nhiều năm không về, không khí ở thành phố này tệ hơn rất nhiều, gió thổi vào kính chắn gió lưu lại một lớp bụi.
Tô Đồng chần chờ chốc lát rồi vẫy vẫy tay về phía Quyên Tử:
"Cô đi đâu vậy, tôi đưa đi"
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên ánh cười, có taxi miễn phí tới tận cửa, ngu gì không ngồi. Gỡ kính xuống, nhét vào túi xách, đi vòng qua mở cửa xe ngồi vào, không chút khách khí nói địa chỉ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc Tô Đồng lấy một cái.
Xe lướt qua hai con phố, Tô Đồng mới mở miệng nói một câu:
"Cô gặp anh Hành rồi."
"Anh Hành?"
Quyên Tử gẩy gẩy mấy sợi tóc rủ xuống, quay đầu lại, hai chữ này, thật quê mùa. Mười năm trước, hai chữ này chỉ trong phút chốc đã đánh tan tuyến phòng ngự của mình. Mười năm sau, nghe vào tai, thậm chí có chút cảm giác vui vẻ.
"Nếu chị định nói Triệu tổng thì đã gặp rồi, hơn nữa không chỉ một lần..."
Quyên Tử còn chưa nói xong, Tô Đồng đã đạp phanh gấp, tiếng két chói tai vang lên ngắt lời cô. Quyên Tử nhanh tay nhanh mắt túm được tay cầm phía trên mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Vẻ mặt lại nhẹ nhõm hài hước nhìn Tô Đồng, trên mặt người phụ nữ này ngụy trang sự ưu nhã bình tĩnh, trong phút chốc bị bong tróc, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm, có tức giận, có phòng bị, thậm chí cực kỳ tức giận.
Thế mới đúng, mới công bằng chứ, Quyên Tử cười đùa giỡn, sự buồn bực chất chứa trong lòng suốt mười năm, giờ phút này mới chính thức phát ra, thật sảng khoái, thoải mái.
Loại cảm xúc nhỏ mọn này mang lại cho Quyên Tử một sự vui vẻ khác thường. Nhìn người phụ nữ trước mặt tức giận phừng phừng, y như cảnh tượng mình mười năm trước, cho nên nói phong thủy luân chuyển.
Tô Đồng đánh tay lái cho xe vào lề đường, một hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu gấp rút nóng nảy:
"Anh Hành là của tôi, tôi yêu anh ấy."
Quyên Tử phì cười, nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, ôm túi xách của mình vào ngực, mở cửa xuống xe, bám cửa xe quay đầu lại nhìn Tô Đồng:
"Mấy lời thổ lộ đó, để dành nói với anh Hành của chị, hơn nữa, cướp người đàn ông của người khác, tôi không có hứng thú, chào.."
Quyên Tử nhón chân nhảy lên vỉa hè, một tay che trước trán, chạy nhanh về phía trạm xe điện ngầm, vào đến nơi, giầy tất đều ướt nhẹp, trên người cũng vậy, còn may túi xách trong ngực vẫn khô ráo, Quyên Tử thở phào nhẹ nhõm, đi dọc bậc thang xuống dưới, vừa đi, vừa chửi thầm trong lòng, không hiểu lúc đó mình bị ma ám thế nào lại lên xe của người phụ nữ điên đó.
Triệu Hành mười năm trước, chính là sao chổi trong cuộc đời cô, gặp anh, chẳng có chuyện gì tốt lành.
Trong phòng chờ thưa thớt vài người, Quyên Tử chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, cắm tai nghe vào tai, để tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi rót xuống, nhắm mắt lại, cảm thấy một sự mệt mỏi khó diễn tả, từ đáy lòng dâng lên.
Bỗng nhiên Quyên Tử cảm thấy có chút cô đơn, một mình lặng lẽ sống, một mình bận rột tất bật. Cảm thấy rã rời, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt một người. Quyên Tử mở mắt, sững sờ trong chốc lát, lắc đầu vài cái...
Ra khỏi trạm xe lửa, mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, không khí ẩm ướt, nhớp nháp, thân thể khó chịu thì tâm trạng cũng không thể vui vẻ được.
Vào tòa nhà, lên thang máy, tới tòa soạn, Quyên Tử cảm giác có sự khác lạ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía mình, rất kỳ quái, trong những ánh mắt này, đại đa số có hàm ý hả hê, Quyên Tử cảm thấy, chắc chắn mình đọc không sai.
Quan hệ của Quyên Tử với mọi người cũng không tốt, đã bao năm rồi, cô cũng không thân thiết với ai xung quanh, không phải là lạnh lùng, mà chỉ cảm thấy những người bên cạnh không đáng giá.
Cơ hội vĩnh viễn phải có sự chuẩn bị, cô từng bước một leo lên được địa vị như ngày hôm nay, cũng không phải tình cơ, cô đã bỏ ra nhiều nên giờ có thu hoạch. Vì vậy, đối với những người này, cô cảm thấy không cần thiết phải lấy lòng. Cho nên thường bị đồng nghiệp nói sau lưng là cao ngạo, cao ngạo thì sao, ít nhất so với việc ngụy trang sự ghen tị tốt hơn nhiều.
Nhìn qua chỗ ngồi của Lưu Giai Lệ, trống không. Ngô Tiểu Nhã đến bên cạnh thì thầm:
"Chị Quyên Tử, tổ trưởng bảo chị về tới nơi thì vào tìm chị ấy."
Quyên Tử gật đầu, sửa soạn lại đồ đạc, lấy tài liệu đã chỉnh sửa từ trong túi xách ra, kẹp vào file hồ sơ, đi về phía phòng của tổ trưởng.
Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Lưu Giai Lệ, rõ ràng trông rất hưng phấn, quay đầu nhìn Quyên Tử, ra vẻ thắng lợi hãnh diện, đúng là sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.
Chị Chu khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng bất lực:
"Quyên Tử, lát nữa đem toàn bộ hồ sơ của tập đoàn Worle và Diệp Thị giao lại cho Tiểu Lưu, từ giờ dự án này do cô ấy phụ trách."
Lửa trong lòng Quyên Tử bùng lên, tiến về phía trước, đặt tập hồ sơ xuống, tay vít chặt cạnh bàn, nhìn thẳng Chị Chu:
"Tại sao?"
Chị Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, phất tay:
"Tiểu Lưu, cô ra ngoài trước đi"
Lưu Giai Lệ liếc nhìn Quyên Tử một cái, ngẩng đẩu đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Chị Chu mới nói:
"Ngồi xuống rồi nói"
Quyên Tử biết, bây giờ cô có gấp đến mấy cũng vô dụng, trong chuyện này nhất định có gì khuất tất, không có lý gì, mình khổ cực làm dự án này lâu như vậy, phút cuối cùng, Lưu Giai Lệ lại hưởng lợi.
Hơn nữa, đối với dự án này, cô đã có quá nhiều kinh nghiệm và hi vọng, có thể nói, đây là bước ngoặt trong cuộc đời và sự nghiệp của cô, hôm nay chỉ nói một lời nhẹ bẫng, liền đá cô ra, không cho cô lấy một lý do tâm phục khẩu phục, cô sao có thể chấp nhận nổi.
Chị Chu chần chừ hồi lâu cũng không biết phải mở miệng thế nào, đây chính là người cô đã một tay dìu dắt, chị cảm thấy tiếc nuối, thậm chí đau lòng, nhưng một lúc nào đó, ai cũng phải chấp nhận thực tế, đây chính là cuộc sống.
"Chuyện này, chị cũng không muốn lừa gạt em, ý của cấp trên là muốn em từ chức..."
Một câu nói của chị Chu, như sét đánh ngang tai, chuyện nghiêm trọng hơn Quyên Tử nghĩ quá nhiều. Quyên Tử cố chấp nhìn chị:
"Vì sao?"
Chị Chu cũng không né tránh:
Em biết đấy, tòa soạn của chúng ta là công tư hợp doanh, cho dù là tư nhân, thì cũng có nhiều cơ quan trực tiếp quản thúc, như Cục Tân Văn, sở Tin tức, thậm chí Cục Văn Hóa, vân vân... Chỉ cần dính dáng đến một cơ quan chính phủ nào, gây ra phiền toái gì, họ duỗi tay một cái, tòa soạn của chúng ta đi tong, đây cũng là vấn đề thực tế nhất, liên quan đến quyền lợi lớn hơn cả."
Chị Chu dừng một chút:
"Chị chỉ có thể nói, em không có khuyết điểm gì, nhưng, Quyên Tử, người em đắc tội lại là người khó lường, cấp trên trực tiếp chỉ thỉ, lựa chọn từ chức, trước mắt mà nói, với em là có lợi nhất, em hiểu không..."
Con mẹ nó tôi chẳng hiểu, ôm đồ đạc của mình, đứng trên cầu thang tòa cao ốc, nhìn ra màn mưa miên man ngoài hiên, trong lồng ngực Quyên Tử như có một cây đuối rực cháy. Quan hệ chó má gì, quyền lợi chó má gì, chỉ một câu nói có thể đạp đổ toàn bộ sự nghiệp phấn đấu mấy năm trời của cô, đây là cái xã hội con mẹ gì của nó.
"Chị Quyên Tử"
Ngô tiểu Nhã từ phía sau chạy tới, đưa cái ô cho cô, trong đôi mắt đầy sự tức giận bất bình, khiến cho Quyên Tử phút chốc cảm thấy trong lòng bình thản ấm áo, cô nữ sinh nhỏ bé này giống mình ngày xưa, bộc trực, ngây thơ lại thiện lương. Còn chưa trải qua những tàn khốc của cuộc sống, lúc này vẫn tinh khiết như một tờ giấy trắng, yêu ghét rõ ràng.
Quyên Tử tươi cười, buông cái hộp trong tay, lấy trong túi ra một quyển sổ ghi chép đưa cho cô:
"Đây là cuốn sổ ghi chép của chị, có lẽ sẽ có ích cho em, cảm ơn chiếc ô."
Mở ô ra, ôm lấy cái hộp lao vào màn mưa.
Mặc dù có ô của Ngô Tiểu Nhã, lúc Quyên Tử về đến nhà, cũng gần ướt hết, vào đến cửa hắt hơi liên tục, đá văng giày cao gót, cởi quần áo, bật nước nóng...
Trượt vào bồn nước nóng, rât lâu sau mới cảm thấy chút ấm áp. Quyên Tử không ngốc, nghĩ một chút cũng hiểu ra, không phải nhà họ Tả, đây chính là chuyện tốt mà nhà vợ chưa cưới của Tả Hồng làm ra.
Giờ mới hiểu, vì sao Tả Hồng phải gọi điện, ấp a ấp úng hỏi cô có chuyện gì không, cả ánh mắt lo lắng của Thời Tiêu, lúc ấy mình mạnh miệng, giờ mới biết, mình thì làm được gì, ảo não từ chức về nhà, sự nghiệp bao năm phấn đấu, đi tong, mất tất cả, cũng vì một người đàn ông, thật con mẹ nó bực muốn chết.
Giơ tay lên vẩy vẩy nước, với điện thoại, năm sáu hồi chuông mới có người nhận, đầu bên kia có vẻ ầm ĩ, Quyên Tử cũng không quan tâm, trực tiếp nói:
"Tả Hồng, tôi chính thức thông báo với anh, chúng ta kết thúc, con mẹ nó, anh đừng đến phiền tôi nữa, cút xa ra"
Nói xong cũng không đợi phản ứng của Tả Hồng, cúp thẳng máy, tắt nguồn ném ra xa.
Không phải Quyên Tử nhất thời hành động theo cảm tính, mà cô rất rõ ràng, chỉ cần cô và Tả Hồng vẫn ở bên nhau, những phiền toái như hôm nay, không chừng vẫn còn chồng chất, cô nhớ Thời Tiêu từng nói, bọn họ chỉ là dân thường hèn mọn, đấu với những kẻ như thế chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Những người đó vì mục đích không từ thủ đoạn nào, sẽ không bận tâm bất cứ thứ gì, đây là thực tế, mà cô, mặc dù luôn mạnh mẽ, lúc này, cũng chỉ có thể nhượng bộ, ngoài nhượng bộ Quyên Tử cũng chẳng còn cách nào. Buồn bực, ấm ức đến sắp nổ tung nhưng vẫn phải nhịn.
AAAAAAAAAAAAAAAA Quyên Tử hét to, cả người trượt xuống, chìm vào trong nước.
Chỉ là trong trí nhớ nhu nhược đáng thương của cô, dường như không lưu lại chút dấu vết nào. Người phụ nữ này nhìn qua rất mạnh mẽ. Quyên Tử chớp mắt mấy cái, nhìn qua xe của cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hai người này thực sự tâm ý tương thông.
Tô Đồng nhìn quanh trước mắt, nhíu nhíu mày, nhiều năm không về, không khí ở thành phố này tệ hơn rất nhiều, gió thổi vào kính chắn gió lưu lại một lớp bụi.
Tô Đồng chần chờ chốc lát rồi vẫy vẫy tay về phía Quyên Tử:
"Cô đi đâu vậy, tôi đưa đi"
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên ánh cười, có taxi miễn phí tới tận cửa, ngu gì không ngồi. Gỡ kính xuống, nhét vào túi xách, đi vòng qua mở cửa xe ngồi vào, không chút khách khí nói địa chỉ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm liếc Tô Đồng lấy một cái.
Xe lướt qua hai con phố, Tô Đồng mới mở miệng nói một câu:
"Cô gặp anh Hành rồi."
"Anh Hành?"
Quyên Tử gẩy gẩy mấy sợi tóc rủ xuống, quay đầu lại, hai chữ này, thật quê mùa. Mười năm trước, hai chữ này chỉ trong phút chốc đã đánh tan tuyến phòng ngự của mình. Mười năm sau, nghe vào tai, thậm chí có chút cảm giác vui vẻ.
"Nếu chị định nói Triệu tổng thì đã gặp rồi, hơn nữa không chỉ một lần..."
Quyên Tử còn chưa nói xong, Tô Đồng đã đạp phanh gấp, tiếng két chói tai vang lên ngắt lời cô. Quyên Tử nhanh tay nhanh mắt túm được tay cầm phía trên mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
Vẻ mặt lại nhẹ nhõm hài hước nhìn Tô Đồng, trên mặt người phụ nữ này ngụy trang sự ưu nhã bình tĩnh, trong phút chốc bị bong tróc, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm, có tức giận, có phòng bị, thậm chí cực kỳ tức giận.
Thế mới đúng, mới công bằng chứ, Quyên Tử cười đùa giỡn, sự buồn bực chất chứa trong lòng suốt mười năm, giờ phút này mới chính thức phát ra, thật sảng khoái, thoải mái.
Loại cảm xúc nhỏ mọn này mang lại cho Quyên Tử một sự vui vẻ khác thường. Nhìn người phụ nữ trước mặt tức giận phừng phừng, y như cảnh tượng mình mười năm trước, cho nên nói phong thủy luân chuyển.
Tô Đồng đánh tay lái cho xe vào lề đường, một hồi lâu mới mở miệng, giọng điệu gấp rút nóng nảy:
"Anh Hành là của tôi, tôi yêu anh ấy."
Quyên Tử phì cười, nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, ôm túi xách của mình vào ngực, mở cửa xuống xe, bám cửa xe quay đầu lại nhìn Tô Đồng:
"Mấy lời thổ lộ đó, để dành nói với anh Hành của chị, hơn nữa, cướp người đàn ông của người khác, tôi không có hứng thú, chào.."
Quyên Tử nhón chân nhảy lên vỉa hè, một tay che trước trán, chạy nhanh về phía trạm xe điện ngầm, vào đến nơi, giầy tất đều ướt nhẹp, trên người cũng vậy, còn may túi xách trong ngực vẫn khô ráo, Quyên Tử thở phào nhẹ nhõm, đi dọc bậc thang xuống dưới, vừa đi, vừa chửi thầm trong lòng, không hiểu lúc đó mình bị ma ám thế nào lại lên xe của người phụ nữ điên đó.
Triệu Hành mười năm trước, chính là sao chổi trong cuộc đời cô, gặp anh, chẳng có chuyện gì tốt lành.
Trong phòng chờ thưa thớt vài người, Quyên Tử chọn một chỗ kín đáo ngồi xuống, cắm tai nghe vào tai, để tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi rót xuống, nhắm mắt lại, cảm thấy một sự mệt mỏi khó diễn tả, từ đáy lòng dâng lên.
Bỗng nhiên Quyên Tử cảm thấy có chút cô đơn, một mình lặng lẽ sống, một mình bận rột tất bật. Cảm thấy rã rời, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt một người. Quyên Tử mở mắt, sững sờ trong chốc lát, lắc đầu vài cái...
Ra khỏi trạm xe lửa, mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn còn u ám, không khí ẩm ướt, nhớp nháp, thân thể khó chịu thì tâm trạng cũng không thể vui vẻ được.
Vào tòa nhà, lên thang máy, tới tòa soạn, Quyên Tử cảm giác có sự khác lạ, ánh mắt của mọi người đều đổ về phía mình, rất kỳ quái, trong những ánh mắt này, đại đa số có hàm ý hả hê, Quyên Tử cảm thấy, chắc chắn mình đọc không sai.
Quan hệ của Quyên Tử với mọi người cũng không tốt, đã bao năm rồi, cô cũng không thân thiết với ai xung quanh, không phải là lạnh lùng, mà chỉ cảm thấy những người bên cạnh không đáng giá.
Cơ hội vĩnh viễn phải có sự chuẩn bị, cô từng bước một leo lên được địa vị như ngày hôm nay, cũng không phải tình cơ, cô đã bỏ ra nhiều nên giờ có thu hoạch. Vì vậy, đối với những người này, cô cảm thấy không cần thiết phải lấy lòng. Cho nên thường bị đồng nghiệp nói sau lưng là cao ngạo, cao ngạo thì sao, ít nhất so với việc ngụy trang sự ghen tị tốt hơn nhiều.
Nhìn qua chỗ ngồi của Lưu Giai Lệ, trống không. Ngô Tiểu Nhã đến bên cạnh thì thầm:
"Chị Quyên Tử, tổ trưởng bảo chị về tới nơi thì vào tìm chị ấy."
Quyên Tử gật đầu, sửa soạn lại đồ đạc, lấy tài liệu đã chỉnh sửa từ trong túi xách ra, kẹp vào file hồ sơ, đi về phía phòng của tổ trưởng.
Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Lưu Giai Lệ, rõ ràng trông rất hưng phấn, quay đầu nhìn Quyên Tử, ra vẻ thắng lợi hãnh diện, đúng là sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.
Chị Chu khẽ thở dài trong lòng, nhưng cũng bất lực:
"Quyên Tử, lát nữa đem toàn bộ hồ sơ của tập đoàn Worle và Diệp Thị giao lại cho Tiểu Lưu, từ giờ dự án này do cô ấy phụ trách."
Lửa trong lòng Quyên Tử bùng lên, tiến về phía trước, đặt tập hồ sơ xuống, tay vít chặt cạnh bàn, nhìn thẳng Chị Chu:
"Tại sao?"
Chị Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, phất tay:
"Tiểu Lưu, cô ra ngoài trước đi"
Lưu Giai Lệ liếc nhìn Quyên Tử một cái, ngẩng đẩu đi ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Chị Chu mới nói:
"Ngồi xuống rồi nói"
Quyên Tử biết, bây giờ cô có gấp đến mấy cũng vô dụng, trong chuyện này nhất định có gì khuất tất, không có lý gì, mình khổ cực làm dự án này lâu như vậy, phút cuối cùng, Lưu Giai Lệ lại hưởng lợi.
Hơn nữa, đối với dự án này, cô đã có quá nhiều kinh nghiệm và hi vọng, có thể nói, đây là bước ngoặt trong cuộc đời và sự nghiệp của cô, hôm nay chỉ nói một lời nhẹ bẫng, liền đá cô ra, không cho cô lấy một lý do tâm phục khẩu phục, cô sao có thể chấp nhận nổi.
Chị Chu chần chừ hồi lâu cũng không biết phải mở miệng thế nào, đây chính là người cô đã một tay dìu dắt, chị cảm thấy tiếc nuối, thậm chí đau lòng, nhưng một lúc nào đó, ai cũng phải chấp nhận thực tế, đây chính là cuộc sống.
"Chuyện này, chị cũng không muốn lừa gạt em, ý của cấp trên là muốn em từ chức..."
Một câu nói của chị Chu, như sét đánh ngang tai, chuyện nghiêm trọng hơn Quyên Tử nghĩ quá nhiều. Quyên Tử cố chấp nhìn chị:
"Vì sao?"
Chị Chu cũng không né tránh:
Em biết đấy, tòa soạn của chúng ta là công tư hợp doanh, cho dù là tư nhân, thì cũng có nhiều cơ quan trực tiếp quản thúc, như Cục Tân Văn, sở Tin tức, thậm chí Cục Văn Hóa, vân vân... Chỉ cần dính dáng đến một cơ quan chính phủ nào, gây ra phiền toái gì, họ duỗi tay một cái, tòa soạn của chúng ta đi tong, đây cũng là vấn đề thực tế nhất, liên quan đến quyền lợi lớn hơn cả."
Chị Chu dừng một chút:
"Chị chỉ có thể nói, em không có khuyết điểm gì, nhưng, Quyên Tử, người em đắc tội lại là người khó lường, cấp trên trực tiếp chỉ thỉ, lựa chọn từ chức, trước mắt mà nói, với em là có lợi nhất, em hiểu không..."
Con mẹ nó tôi chẳng hiểu, ôm đồ đạc của mình, đứng trên cầu thang tòa cao ốc, nhìn ra màn mưa miên man ngoài hiên, trong lồng ngực Quyên Tử như có một cây đuối rực cháy. Quan hệ chó má gì, quyền lợi chó má gì, chỉ một câu nói có thể đạp đổ toàn bộ sự nghiệp phấn đấu mấy năm trời của cô, đây là cái xã hội con mẹ gì của nó.
"Chị Quyên Tử"
Ngô tiểu Nhã từ phía sau chạy tới, đưa cái ô cho cô, trong đôi mắt đầy sự tức giận bất bình, khiến cho Quyên Tử phút chốc cảm thấy trong lòng bình thản ấm áo, cô nữ sinh nhỏ bé này giống mình ngày xưa, bộc trực, ngây thơ lại thiện lương. Còn chưa trải qua những tàn khốc của cuộc sống, lúc này vẫn tinh khiết như một tờ giấy trắng, yêu ghét rõ ràng.
Quyên Tử tươi cười, buông cái hộp trong tay, lấy trong túi ra một quyển sổ ghi chép đưa cho cô:
"Đây là cuốn sổ ghi chép của chị, có lẽ sẽ có ích cho em, cảm ơn chiếc ô."
Mở ô ra, ôm lấy cái hộp lao vào màn mưa.
Mặc dù có ô của Ngô Tiểu Nhã, lúc Quyên Tử về đến nhà, cũng gần ướt hết, vào đến cửa hắt hơi liên tục, đá văng giày cao gót, cởi quần áo, bật nước nóng...
Trượt vào bồn nước nóng, rât lâu sau mới cảm thấy chút ấm áp. Quyên Tử không ngốc, nghĩ một chút cũng hiểu ra, không phải nhà họ Tả, đây chính là chuyện tốt mà nhà vợ chưa cưới của Tả Hồng làm ra.
Giờ mới hiểu, vì sao Tả Hồng phải gọi điện, ấp a ấp úng hỏi cô có chuyện gì không, cả ánh mắt lo lắng của Thời Tiêu, lúc ấy mình mạnh miệng, giờ mới biết, mình thì làm được gì, ảo não từ chức về nhà, sự nghiệp bao năm phấn đấu, đi tong, mất tất cả, cũng vì một người đàn ông, thật con mẹ nó bực muốn chết.
Giơ tay lên vẩy vẩy nước, với điện thoại, năm sáu hồi chuông mới có người nhận, đầu bên kia có vẻ ầm ĩ, Quyên Tử cũng không quan tâm, trực tiếp nói:
"Tả Hồng, tôi chính thức thông báo với anh, chúng ta kết thúc, con mẹ nó, anh đừng đến phiền tôi nữa, cút xa ra"
Nói xong cũng không đợi phản ứng của Tả Hồng, cúp thẳng máy, tắt nguồn ném ra xa.
Không phải Quyên Tử nhất thời hành động theo cảm tính, mà cô rất rõ ràng, chỉ cần cô và Tả Hồng vẫn ở bên nhau, những phiền toái như hôm nay, không chừng vẫn còn chồng chất, cô nhớ Thời Tiêu từng nói, bọn họ chỉ là dân thường hèn mọn, đấu với những kẻ như thế chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.
Những người đó vì mục đích không từ thủ đoạn nào, sẽ không bận tâm bất cứ thứ gì, đây là thực tế, mà cô, mặc dù luôn mạnh mẽ, lúc này, cũng chỉ có thể nhượng bộ, ngoài nhượng bộ Quyên Tử cũng chẳng còn cách nào. Buồn bực, ấm ức đến sắp nổ tung nhưng vẫn phải nhịn.
AAAAAAAAAAAAAAAA Quyên Tử hét to, cả người trượt xuống, chìm vào trong nước.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh