Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 54: Tai nạn bất ngờ
Ban đêm, những người xem phim giải tán, sau đó, rạp chiếu hỗn loạn vô cùng.
Vệ Đằng đứng trước lề đường đợi rất lâu, mãi đến lúc Ngưu San San đứng đối diện mua quà vặt xong vẫy vẫy tay với bản thân, mới vội vàng vọt qua.
Trong đám người huyên náo, dường như Vệ Đằng đã nghe thấy thanh âm của Tiêu Phàm, đang gọi tên mình, lại tưởng là bản thân nghe nhầm, bèn không chú ý nữa.
Trên đường trở về Vệ Đằng vẫn buồn buồn không vui, đến nỗi Châu vũ và Ngưu San San cũng buồn buồn không vui theo hắn.
Trong lòng Ngưu San San vẫn luôn nghi vấn, rốt cuộc nguyên nhân năm đó bọn họ chia tay, có phải theo lời Vệ Đằng là Tiêu Phàm đã có người khác, không dòm ngó đến cậu ấy, không quan tâm đến cậu ấy.
Ấn tượng Tiêu Phàm cho cô là dạng đàn ông có giáo dưỡng, căn bản không giống dạng hoa hoa công tử chân đạp hai xuồng.
Nhất định đã nhầm lẫn nơi nào rồi.
Ngưu San San còn đang suy nghĩ sự việc.
Châu Vũ tưởng rằng Vệ Đằng giận cậu ấy đánh Tiêu Phàm, cũng bực bội không nói lời nào.
Vệ Đằng thì không biết đang suy nghĩ gì, một mực hỉnh mũi nhăn miệng.
Ba người ngồi xe bus quay về, dọc đường vẫn luôn im lặng.
Sau khi về phòng, ngồi trong phòng khách mở TV, bấy giờ Vệ Đằng mới mở miệng nói: ―Các cậu nói, có phải tớ đã thật sự hiểu lầm anh ta không?‖
Châu Vũ liếc hắn một cái, Ngưu San San lại rất bình tĩnh không cắt ngang lời hỏi dò độc thoại của Vệ Đằng.
―Anh ta đem chuỗi dây tớ đưa móc cùng cái điện thoại cha anh ta tặng với nhau là có ý gì chứ?‖
―Nói là vị trí của cậu trong lòng hắn là rất quan trọng, quan trọng giống như cha hắn! Hài lòng chưa?‖ Châu vũ rống lên.
Vệ Đằng im lặng một lát, mờ mịt giật giật tóc, ―Tớ luôn cảm thấy anh ta không yêu tớ, nhưng bây giờ nhìn xem, dường như lại không đúng.‖
―Các cậu năm đó như thế nào chia tay vậy?‖ Ngưu San San đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng ngẩn người, thấp giọng đáp: “Anh ấy nói với tớ anh ấy và Diệp Kính Văn là bạn bè, nhưng cả ngày lại ở bên cạnh Diệp Kính Văn, đối với tớ lại thờ ơ lãnh đạm, trong lòng tớ khó chịu, bèn bỏ đi.‖
Ngưu San San hít một hơi: ―Cậu đã thấy được hai người bọn họ làm cái gì? Hôn nhau?”
Vệ Đằng tức giận hét lên: ―Còn cần phải nhìn sao! Hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, hơn nữa Tiêu Phàm trước đây thực sự từng yêu Diệp Kính Văn, nếu là cậu, cậu chẳng nghi ngờ à? MD, tớ ghét nhất là kẻ nào khẩu thị tâm phi, hơn nữa làm gì có người nào suốt ngày theo bên bạn mà gạt bỏ người yêu sang một bên, trong lòng anh ta không trong sáng, còn gạt tớ.‖
Càng nói lại càng đau lòng, cúi đầu buồn buồn không vui.
―Nghi ngờ liền chia tay à? Vậy cậu còn dính với Châu Vũ cả ngày kìa! Theo cách nói của cậu, tớ cũng nên ghen một chút, hoài nghi các cậu một chút.‖ Ngưu San San hướng Vệ Đằng trợn mắt.
Châu Vũ vội vàng nhảy dựng lên cách Vệ Đằng xa xa: ―Bà xã, anh và Vệ Đằng không có gì khác, em đừng nghi oan cho anh.‖ Bị hai người cùng nhau xem thường.
Vệ Đằng nói tiếp: ―Tớ để anh ta giải thích, ngoài miệng anh ta nói một đường sau lưng tớ lại làm một nẻo, cậu không biết tớ buồn bực bao nhiêu! Anh ta mỗi lần vừa nhìn thấy Diệp Kính Văn liền nhào qua, ném tớ sang một bên, rõ ràng Diệp Kính Văn ở trong lòng anh ta quan trọng hơn tớ.‖
―Oh, cho nên cậu liền lưu lại một tin nhắn rồi rời khỏi à?‖
―Đúng, tớ không chịu nổi, đi gọn sạch.‖
Ngưu San San khe khẽ thở dài, qua ngồi bóp cổ Vệ Đằng, ―Cậu thằng ngu à!! Tớ thật muốn bóp chết cậu!!‖
―Này, chú ý móng tay của em!‖ Châu Vũ vội vàng chạy tới kéo Ngưu San San ra, Vệ Đằng mặt đỏ bừng ho khụ khụ.
―Khụ khụ khụ khụ… Ngưu nha đầu, lực tay của cậu lớn nha, muốn luyện bạch cốt trảo đừng lấy tớ làm mục tiêu chứ…khụ khụ…‖
Ngưu San San uống hơn nửa ly nước, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói: ―Cậu liền không nghĩ tới thử nói chuyện đàng hoàng với anh ta à? Chuyện cậu là trao đổi sinh chắc cậu cũng không nói cho anh ta biết đi? Cậu cứ như vậy mà ra đi, người ta
có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, biết chưa? Tìm cậu cũng không có chỗ mà tìm!‖
Vệ Đằng có chút chột dạ, ―Chuyện trao đổi sinh này á, tớ không có cơ hội nói…‖
―Oh, ở chung nhau lâu như vậy mà không có cơ hội nói? Cậu lừa ai vậy hả?‖ Liếc ngang Vệ Đằng một cái lại chuyển sang Châu Vũ: ―Còn cậu nữa, có phải cậu đã liên kết với Vệ Đằng lừa gạt Tiêu Phàm?‖
Châu Vũ quay đầu hừ một tiếng, “Đáng đời.”
―Lần Vệ Đằng nhận được điện thoại, anh ta thật sự đang ở thành phố A à?‖
―Hình như phải…‖
―Hai người các cậu! Cũng không biết nói chỗ nào gần một chút à?! Theo thời gian đến xem, hôm đó anh ta liền chạy tới rồi, liên tục ngồi gần 40 giờ trên xe lửa, hôm đó mua vé nhất định là vé đứng, khổ cực như vậy, chạy xa như thế mới biết được các cậu gạt người, trong lòng người ta lại không khó chịu à? Vệ Đằng cẩu thả, Châu Vũ cậu làm ăn thế nào vậy!‖
Châu Vũ quay đầu lại, hừ một tiếng lại quay đầu qua: ―MD, anh thật sự tức hắn bắt nạt Vệ Đằng, anh lại không nghĩ tới hắn ngu như vậy, nghe lời anh liền tin ngay.‖
Ngưu San San lườm hắn một cái, lại chuyển sang Vệ Đằng: ―Trước khi gặp cậu hắn từng yêu người khác, sau khi ở chung liền lập tức quên sạch người từng yêu trong quá khứ, cậu thích người dễ dàng quên mất tình cũ như vậy sao?‖
―Vậy cũng không thể Diệp Kính Văn vừa trở về, hắn liền nhào qua rồi ném tớ sang một bên chứ! Cậu nói, thái độ đó không chọc giận người sao? Còn Hắc Bạch song lang, MD, hai người cả ngày thân thân mật mật dính nhau như hình với bóng, giống như hắc bạch vô thường! Tức chết người không đền mạng mà!‖
―Là chọc giận người a, cậu lưu lại một tin nhắn rồi hoàn toàn không có tin tức gì hết, còn nói dối lừa người ta đến thành phố A thật xa, cũng không chọc giận người sao!‖
―Em làm gì cứ bênh vực hắn ta vậy?‖ Lần này là Châu Vũ không chịu nổi, liếc ngang Ngưu San San một cái.
Ngưu San San im lặng một lát, ―Tớ vốn chính là ngọn cỏ đầu tường, hôm nay nhìn thấy hắn bị cậu đánh, vẫn một mực không đánh trả, ánh mắt nhìn về phía Vệ Đằng đặc biệt đau lòng, tớ cũng không tin trong lòng hắn không có Vệ Đằng! Hơn nữa, hắn đem đồ của cha và Vệ Đằng tặng đính lại cất giữ cùng nhau, chuyện này không nói rõ sao?‖ Ngưu San San thở dài, lại hỏi: ―Diệp Kính Văn có từng tặng quà cho hắn không, Vệ Đằng?‖
―Từng đưa một cái đồng hồ đeo tay…‖ Vệ Đằng nuốt nuốt nước bọt, nhìn bộ dáng Ngưu San San bộc phát, tiếp tục chột dạ, nói chuyện không có sức lực.
―Đã để đâu?‖
―Ừm… để cùng cái đồng hồ đeo tay Lâm Vi tặng, gom thành một đôi mà… ở trong ngăn kéo, hắn đều không mang, thật lãng phí.‖
Không đợi Vệ Đằng nói xong, Ngưu San San lại nhảy dựng lên đòi bóp cổ hắn, bị Châu Vũ ngăn lại.
―Tự cậu nghĩ xem, con người Tiêu Phàm, chân tình khó bộc lộ ra ngoài, bây giờ tớ cũng có chút đồng tình với hắn rồi, cậu thật là đồ đại ngốc.‖ Nói xong liền thở phì phì bỏ đi.
Vệ Đằng uống nước bị sặc, dốc sức ho sặc sụa, Châu Vũ ở bên cạnh cố gắng vỗ vỗ vai Vệ Đằng.
―Tớ nói này người anh em, lần này tớ cũng không biết nên làm thế nào giúp cậu nữa. Bà xã của tớ đứng bên phía Tiêu Phàm, tớ mà xuất chủ ý ngu ngốc nào đó cho cậu sẽ bị cô ấy bóp chết đó.‖
―Ưm…‖ Vệ Đằng tự biết đuối lý, tiếp tục cúi đầu uống nước.
―Hơn nữa, tớ cảm thấy lời San San nói rất đúng, con người cậu vốn cẩu thả, tên Tiêu Phàm đó đặt đồ của Diệp Kính Văn và Lâm Vi để cùng nhau là ý gì? Chính là nói, Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở trong lòng hắn quan trọng như nhau, nếu không, làm gì có người nào đem đồ của người mình thích tặng để cùng chỗ với đồ của tình địch đưa chứ?‖
Vệ Đằng gật đầu.
Châu Vũ cũng là càng nói càng hưng phấn, hươ tay múa chân bắt đầu phân tích: ―Cậu lại không giống, cậu đối với hắn mà nói rất khác biệt biết chưa? Cậu tặng cho hắn là quyển sách rách nha, vòng dây dỏm nha, đồ chơi vớ vẩn, so được với cái đồng hồ nổi danh của người ta sao? Nhưng lại được hắn trân trọng, MD, tớ đều phải cảm động, chuỗi dây cậu đưa tớ ngay từ lúc dọn ký túc tớ đã ném mất rồi, những thứ đồ chơi rẻ tiền còn không phải tiện tay quăng đi. Này, tự cậu lo liệu đi, sau này tớ không giúp cậu, cậu muốn trách thì trách đất ấy.‖
Châu Vũ nói xong, cũng quay đầu đi, đi tới nửa đường đột nhiên quay đầu lại, học Ngưu San San ném lại một câu, ―đồ đại ngốc‖
Vệ Đằng ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cực kỳ không tự nhiên.
Chẳng lẽ thực sự như San San nói, trong lòng Tiêu Phàm, Lâm Vi và Diệp Kính Văn quan trọng như nhau? Tiêu Phàm thật lòng hy vọng cho bọn họ ở bên nhau, có thể hạnh phúc? Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa từng muốn nhúng tay vào giữa hai người bọn họ làm kẻ thứ ba, mà là vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc, tư cách bạn bè để trợ giúp bọn họ?
Trước khi Lâm Vi xuất ngoại đã gặp mặt hắn, dáng vẻ hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Phàm như vậy sẽ làm người thứ ba tranh đoạt người cùng Lâm Vi
sao? Không thể nào. . . bỏ qua không nói nhân phẩm anh ta không kém như thế, tự ái cũng không cho phép hắn đào góc tường của Lâm Vi đi…
Sau đó Diệp Kính Văn trở lại, Tiêu Phàm cả ngày đi theo ở bên cạnh hắn, có lẽ thật sự chỉ là… an ủi hắn?
Eh…
Vệ Đằng càng nghĩ càng buồn bực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đồ hai người Diệp Lâm đưa cho hắn, hắn không đối xử khác biệt, càng không đem đồ của Diệp Kính Văn để riêng ra hoặc ném đồ của Lâm Vi đi, mà là… đặt ở cùng nhau.
Để cùng một chỗ, trong hộc tủ ở đầu giường.
Còn sách mình tặng hắn, hắn ngược lại là cả ngày cầm lên xem, có vẻ yêu thích không buông tay.
Chuỗi dây rẻ tiền mình tặng hắn, chính là chuỗi dây có hai phiến kim loại ghi tên xấu xí ngoài hàng lề đường, nói thật, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên lấy ra thì mình cũng quên mất rồi.
Lúc ấy chẳng qua là tùy tiện mua chuỗi dây, Châu Vũ một cái, em gái một cái, Tiêu Phàm một cái…
Tên Châu Vũ khốn kiếp đã sớm quăng đi, của em gái cũng chưa từng thấy qua, dù sao chỉ là món đồ chơi hai đồng rẻ tiền, mỗi lần đi du lịch đều mang về cho họ, bọn họ cũng quen tiện tay ném lung tung rồi.
Giống vậy, mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ họ đưa, mình cũng ném tới ném lui.
Không ngờ Tiêu Phàm mang chuỗi dây dỏm đó móc cùng cái điện thoại đắt tiền cha hắn đưa cho, còn nói, không nỡ ném đi…
Chỉ hai đồng thôi mà, không nỡ ném đi sao?
Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng đau.
Không chừng năm đó thực sự hiểu lầm hắn rồi, có lẽ lúc đó, Tiêu Phàm đối với Diệp Kính Văn vẫn còn chút tình cảm, điều này cũng dễ hiểu thôi, hắn không quên Diệp Kính Văn nhanh vậy chứng tỏ hắn là người trọng tình nghĩa, không phải loại hoa hoa công tử thấy một người thì yêu một người.
Chính vì hắn đối với tình cảm rất nghiêm túc, cho nên mới không nhanh quên mất Diệp Kính Văn như thế, mới quan tâm Diệp Kính Văn như thế, khi tâm tình hắn ta sa sút, tốn rất nhiều thời gian theo cạnh hắn ta.
Nhưng mà, đến giờ hắn cũng không nghĩ đến ở cùng Diệp Kính Văn mà bỏ rơi mình.
Ngược lại là mình quá để ý hai người bọn họ, lại thêm mấy lời nói nhăng cuội trên diễn đàn, vì vậy mà ghen tuông, ghen nhiều rồi đầu óc hỗn loạn, cho rằng hắn chỉ yêu Diệp Kính Văn, không yêu mình…
Ném lại một cái tin nhắn liền biến mất, thật là… có chút tùy tính, có chút quá đáng.
Nên hiểu hắn nhiều hơn một chút, ở ngoài miệng nói tin tưởng hắn, trong lòng cũng nên tin tưởng hắn.
Con người Tiêu Phàm, nói chuyện sẽ chẳng có không phân lượng như thế, nếu hắn nói cùng Diệp Kính Văn là bạn, vậy chắc chắc sẽ không có gì mờ ám, cho dù có chút tình cảm trên tình bạn, hắn cũng sẽ từ từ làm phai nhạt phần tình cảm đó, luôn cần có thời gian.
Chẳng qua, thay đổi tình cảm kia quá chậm, bản thân lại nóng lòng, không kịp đợi lại trực tiếp rời khỏi.
Nghĩ như vậy, Vệ Đằng đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên tươi sáng, những thứ rắc rối kia toàn bộ giải quyết dễ dàng.
Năm đó quá xúc động chia tay, kỳ thực, cả hai đều có lỗi, Tiêu Phàm sai vì không xử lý tốt quan hệ giữa bạn và người yêu, còn mình, sai vì quá hấp tấp, quá nóng vội, không biết nghĩ uyển chuyển, cũng không đứng trên góc độ của hắn mà suy nghĩ thử, không có chuyện gì lại cố sức đoán mò, càng nghĩ càng khó chịu, không biết trao đổi với hắn một chút liền tự mình chạy mất.
Chạy mất còn chưa nói, hắn tìm tới trốn không gặp hắn, thậm chí nói dối gạt hắn…
Vệ Đằng có chút chột dạ, nhớ tới bộ dáng hôm nay Tiêu Phàm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tức giận đập xuống ghế sa lon một đấm.
MD! Tên khốn Châu Vũ này, cậu từ nhỏ là tên lưu manh thích đánh nhau, sao lại đánh đến Tiêu Phàm thành như vậy chứ! Tiêu Phàm người ta là đại thiếu gia, làm gì từng bị ai đánh ra như vậy chứ.
Vệ Đằng ở trong phòng khách gấp đến độ giơ chân, muốn đi xuống lầu tìm Tiêu Phàm, lại cảm thấy xấu hổ, muốn đẩy cửa đi dập Châu Vũ, San San lại ở đây, không tiện.
Đành ở phòng khách đi tới đi lui, giống như con kiến bò trên chảo nóng.
Đương lúc không biết làm sao, điện thoại di động vang lên, Vệ Đằng mở ra xem, là số của Tiêu Phàm.
Nhận điện có hơi hoảng hốt, chỉ nghe đầu bên kia vang lên thanh âm lạnh lẽo: ―Xin chào, có phải người yêu của Tiêu Phàm không? Xin mời ngài đến bệnh viện một chuyến…‖
Đầu óc Vệ Đằng ầm một tiếng nổ vang, những lời nói sau đó đều không nhớ rõ gì cả.
Chỉ biết lúc bản thân vô tri vô giác đến bệnh viện, chỉ có thể ngồi ở trên hành lang, nhìn đèn trong phòng phẫu thuật.
Trong tay siết chặt lấy di động của hắn lưu lại, trong chiếc điện thoại, số 1 là số của chính mình.
Vệ Đằng ngốc.
Sau đó là hắc lang Diệp Kính Văn, đại hồ ly Lâm Vi, lão cha keo kiệt, nữ vương ma ma.
Ngoại trừ mấy cái đó, chỉ còn số của giáo sư, sư đệ sư muội các loại.
Vệ Đằng từng lật xem, sau những cái tên có phân tổ.
Người yêu của tôi, bạn của tôi, người thân của tôi, công việc của tôi, bạn bè của tôi…
Tên của bản thân được phân trong tổ đầu tiên.
Nhìn cái tên Vệ Đằng ngốc đó, còn cố ý thêm biểu tượng con nhím, Vệ Đằng chỉ cảm thấy mắt bị đâm tới phát đau, trái tim cũng co thắt đau đớn theo.
Ngón tay cầm di động của Vệ Đằng đều hơi run rẩy, nhìn cái tên Vệ Đằng ngốc, không khỏi bắt đầu mắng chính mình.
Đần chết được! Thật là quá ngu ngốc! Tại sao không tin là anh ấy yêu mày, anh ấy là người cao ngạo như vậy, có cần lừa đồ ngốc như mày tiếng yêu không?
Thảo nào, anh ấy viết tên mày thành Vệ Đằng ngốc, còn lấy ava nhím ngu, quả thật rất đúng! Con nhím ngu ngốc nóng nảy!
Vệ Đằng hít mũi một cái, nhìn chằm chằm hình ảnh lấp lánh của điện thoại di động.
Bạn hắn không nhiều, danh bạ ít, lật hai trang là hết, tổng cộng chỉ có mười mấy số.
Hộp thư đến có rất nhiều tin nhắn, từ một năm trước đều giữ lại.
Cho dù là tin thăm hỏi vào ngày lễ Lâm Vi gửi đến, hắn cũng không xóa.
Thật ra hắn là người rất trọng tình cảm, rất dễ thỏa mãn? Mấy câu thăm hỏi đơn giản cũng được hắn lưu lại như báo vật.
Nhưng mà, những người được hắn xem như bảo vật lại ít quan tâm đến hắn như vậy…
Nhất là mình.
Chỉ biết yêu hắn, cũng không hiểu làm cách nào quan tâm hắn.
Trước kia lúc ở cùng nhau, hắn nấu cơm mình cũng không qua giúp, chỉ biết vui a vẻ mà ăn.
Người này, ngoài mặt kiên cường độc lập, kỳ thật, trong lòng rất khao khát được quan tâm đi?
Vệ Đằng siết điện thoại di động, chỉ cảm thấy phía sau lưng một mảnh lạnh lẻo.
Nói yêu anh, hóa ra em lại chẳng hiểu gì về anh cả.
Nghe nói, lúc hắn bị xe đụng, ở cửa rạp chiếu phim, gần đường đi bộ.
Là lúc mình nhìn thấy đèn xanh cho người đi bộ sắp sửa chuyển sang đỏ, sau đó vội vàng chạy về phía đối diện sao?
Đám người huyên náo… là vì Tiêu Phàm bị đụng trúng sao?
Nghe anh ấy kêu Vệ Đằng nhưng cả đầu cũng không quay lại, mặc anh ấy bị xe đụng, bản thân còn mơ mơ màng màng đi theo bọn San San mua đồ ăn vặt bước lên xe bus.
Nghe nói lúc Tiêu Phàm bị đưa đến bệnh viện, trong tay còn siết chặt chiếc di động.
Bác sĩ mở di động của anh ấy, vì số kia đứng đầu tiên, lại được phân trong tổ người yêu nên mới không chút do dự nhấn gọi.
Vệ Đằng nhìn ánh đèn của cửa phòng phẫu thuật, tim lại đau xót.
Không dám nghĩ tỉ mỉ, nghĩ càng nhiều, sự thật liền càng tàn khốc.
Tiêu Phàm là vì cứu mình mới bị xe đụng phải, bản thân lại không biết gì cả… Lúc anh ấy ngã trên mặt đất nhìn bóng lưng mình, sẽ là tâm tình gì?
Vệ Đằng không dám nghĩ, chỉ có thể cố gắng nắm chặt di động, ngơ ngác chờ hắn rời khỏi phòng giải phẫu.
Diệp Kính Huy tựa vào tường, khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn bộ dáng Vệ Đằng ngồi ở đó mà toàn thân phát run, rốt cục không nhịn được, đi tới.
―Tiêu Phàm không sao cả, đụng vào tay thôi, không nghiêm trọng.‖
―Cái gì gọi là đụng vào tay thôi không nghiêm trọng hả? Tôi đụng anh thử xem?‖ Vệ Đằng vốn là tâm tình không tốt, đối với hắn dĩ nhiên không hòa nhã.
Diệp Kính Huy thở dài, ―Tôi đụng mà, dĩ nhiên tôi biết…‖
Còn chưa nói hết, Vệ Đằng liền nhảy lên, mắt đỏ hung dữ nhìn chằm chằm hắn, tung qua một đấm.
―MD! Là anh đụng anh ấy? Cái tên ngu ngốc này lái xe thế nào vậy? Anh tên khốn, tôi đánh chết anh!‖
Lại một đấm đánh tới, Diệp Kính Huy bị đánh rớt kính mát, lộ ra một đôi mắt hẹp dài xinh đẹp.
Nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhếch khóe môi hướng Vệ Đằng cười nói: ―Còn chưa có ai dám đánh tôi, chậc chậc, lá gan thằng nhóc cậu đây không nhỏ nhỉ.‖
―Phi! Anh đụng người khác còn có ý kiến, tên khốn này…‖ Lời kế tiếp bị đối phương lấy tay ngăn lại, nắm đấm cũng bị giữ.
Vệ Đằng hung dữ nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng có vẻ giống dã thú thị uy.
Người đàn ông khẽ nở nụ cười: ―Tiểu tử, thật đáng yêu nha.‖
Vệ Đằng giận muốn xịt khói, đến bây giờ cũng chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như thế! Thật muốn bóp chết hắn.
Vệ Đằng đứng trước lề đường đợi rất lâu, mãi đến lúc Ngưu San San đứng đối diện mua quà vặt xong vẫy vẫy tay với bản thân, mới vội vàng vọt qua.
Trong đám người huyên náo, dường như Vệ Đằng đã nghe thấy thanh âm của Tiêu Phàm, đang gọi tên mình, lại tưởng là bản thân nghe nhầm, bèn không chú ý nữa.
Trên đường trở về Vệ Đằng vẫn buồn buồn không vui, đến nỗi Châu vũ và Ngưu San San cũng buồn buồn không vui theo hắn.
Trong lòng Ngưu San San vẫn luôn nghi vấn, rốt cuộc nguyên nhân năm đó bọn họ chia tay, có phải theo lời Vệ Đằng là Tiêu Phàm đã có người khác, không dòm ngó đến cậu ấy, không quan tâm đến cậu ấy.
Ấn tượng Tiêu Phàm cho cô là dạng đàn ông có giáo dưỡng, căn bản không giống dạng hoa hoa công tử chân đạp hai xuồng.
Nhất định đã nhầm lẫn nơi nào rồi.
Ngưu San San còn đang suy nghĩ sự việc.
Châu Vũ tưởng rằng Vệ Đằng giận cậu ấy đánh Tiêu Phàm, cũng bực bội không nói lời nào.
Vệ Đằng thì không biết đang suy nghĩ gì, một mực hỉnh mũi nhăn miệng.
Ba người ngồi xe bus quay về, dọc đường vẫn luôn im lặng.
Sau khi về phòng, ngồi trong phòng khách mở TV, bấy giờ Vệ Đằng mới mở miệng nói: ―Các cậu nói, có phải tớ đã thật sự hiểu lầm anh ta không?‖
Châu Vũ liếc hắn một cái, Ngưu San San lại rất bình tĩnh không cắt ngang lời hỏi dò độc thoại của Vệ Đằng.
―Anh ta đem chuỗi dây tớ đưa móc cùng cái điện thoại cha anh ta tặng với nhau là có ý gì chứ?‖
―Nói là vị trí của cậu trong lòng hắn là rất quan trọng, quan trọng giống như cha hắn! Hài lòng chưa?‖ Châu vũ rống lên.
Vệ Đằng im lặng một lát, mờ mịt giật giật tóc, ―Tớ luôn cảm thấy anh ta không yêu tớ, nhưng bây giờ nhìn xem, dường như lại không đúng.‖
―Các cậu năm đó như thế nào chia tay vậy?‖ Ngưu San San đột nhiên hỏi.
Vệ Đằng ngẩn người, thấp giọng đáp: “Anh ấy nói với tớ anh ấy và Diệp Kính Văn là bạn bè, nhưng cả ngày lại ở bên cạnh Diệp Kính Văn, đối với tớ lại thờ ơ lãnh đạm, trong lòng tớ khó chịu, bèn bỏ đi.‖
Ngưu San San hít một hơi: ―Cậu đã thấy được hai người bọn họ làm cái gì? Hôn nhau?”
Vệ Đằng tức giận hét lên: ―Còn cần phải nhìn sao! Hai người bọn họ suốt ngày dính lấy nhau, hơn nữa Tiêu Phàm trước đây thực sự từng yêu Diệp Kính Văn, nếu là cậu, cậu chẳng nghi ngờ à? MD, tớ ghét nhất là kẻ nào khẩu thị tâm phi, hơn nữa làm gì có người nào suốt ngày theo bên bạn mà gạt bỏ người yêu sang một bên, trong lòng anh ta không trong sáng, còn gạt tớ.‖
Càng nói lại càng đau lòng, cúi đầu buồn buồn không vui.
―Nghi ngờ liền chia tay à? Vậy cậu còn dính với Châu Vũ cả ngày kìa! Theo cách nói của cậu, tớ cũng nên ghen một chút, hoài nghi các cậu một chút.‖ Ngưu San San hướng Vệ Đằng trợn mắt.
Châu Vũ vội vàng nhảy dựng lên cách Vệ Đằng xa xa: ―Bà xã, anh và Vệ Đằng không có gì khác, em đừng nghi oan cho anh.‖ Bị hai người cùng nhau xem thường.
Vệ Đằng nói tiếp: ―Tớ để anh ta giải thích, ngoài miệng anh ta nói một đường sau lưng tớ lại làm một nẻo, cậu không biết tớ buồn bực bao nhiêu! Anh ta mỗi lần vừa nhìn thấy Diệp Kính Văn liền nhào qua, ném tớ sang một bên, rõ ràng Diệp Kính Văn ở trong lòng anh ta quan trọng hơn tớ.‖
―Oh, cho nên cậu liền lưu lại một tin nhắn rồi rời khỏi à?‖
―Đúng, tớ không chịu nổi, đi gọn sạch.‖
Ngưu San San khe khẽ thở dài, qua ngồi bóp cổ Vệ Đằng, ―Cậu thằng ngu à!! Tớ thật muốn bóp chết cậu!!‖
―Này, chú ý móng tay của em!‖ Châu Vũ vội vàng chạy tới kéo Ngưu San San ra, Vệ Đằng mặt đỏ bừng ho khụ khụ.
―Khụ khụ khụ khụ… Ngưu nha đầu, lực tay của cậu lớn nha, muốn luyện bạch cốt trảo đừng lấy tớ làm mục tiêu chứ…khụ khụ…‖
Ngưu San San uống hơn nửa ly nước, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nói: ―Cậu liền không nghĩ tới thử nói chuyện đàng hoàng với anh ta à? Chuyện cậu là trao đổi sinh chắc cậu cũng không nói cho anh ta biết đi? Cậu cứ như vậy mà ra đi, người ta
có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, biết chưa? Tìm cậu cũng không có chỗ mà tìm!‖
Vệ Đằng có chút chột dạ, ―Chuyện trao đổi sinh này á, tớ không có cơ hội nói…‖
―Oh, ở chung nhau lâu như vậy mà không có cơ hội nói? Cậu lừa ai vậy hả?‖ Liếc ngang Vệ Đằng một cái lại chuyển sang Châu Vũ: ―Còn cậu nữa, có phải cậu đã liên kết với Vệ Đằng lừa gạt Tiêu Phàm?‖
Châu Vũ quay đầu hừ một tiếng, “Đáng đời.”
―Lần Vệ Đằng nhận được điện thoại, anh ta thật sự đang ở thành phố A à?‖
―Hình như phải…‖
―Hai người các cậu! Cũng không biết nói chỗ nào gần một chút à?! Theo thời gian đến xem, hôm đó anh ta liền chạy tới rồi, liên tục ngồi gần 40 giờ trên xe lửa, hôm đó mua vé nhất định là vé đứng, khổ cực như vậy, chạy xa như thế mới biết được các cậu gạt người, trong lòng người ta lại không khó chịu à? Vệ Đằng cẩu thả, Châu Vũ cậu làm ăn thế nào vậy!‖
Châu Vũ quay đầu lại, hừ một tiếng lại quay đầu qua: ―MD, anh thật sự tức hắn bắt nạt Vệ Đằng, anh lại không nghĩ tới hắn ngu như vậy, nghe lời anh liền tin ngay.‖
Ngưu San San lườm hắn một cái, lại chuyển sang Vệ Đằng: ―Trước khi gặp cậu hắn từng yêu người khác, sau khi ở chung liền lập tức quên sạch người từng yêu trong quá khứ, cậu thích người dễ dàng quên mất tình cũ như vậy sao?‖
―Vậy cũng không thể Diệp Kính Văn vừa trở về, hắn liền nhào qua rồi ném tớ sang một bên chứ! Cậu nói, thái độ đó không chọc giận người sao? Còn Hắc Bạch song lang, MD, hai người cả ngày thân thân mật mật dính nhau như hình với bóng, giống như hắc bạch vô thường! Tức chết người không đền mạng mà!‖
―Là chọc giận người a, cậu lưu lại một tin nhắn rồi hoàn toàn không có tin tức gì hết, còn nói dối lừa người ta đến thành phố A thật xa, cũng không chọc giận người sao!‖
―Em làm gì cứ bênh vực hắn ta vậy?‖ Lần này là Châu Vũ không chịu nổi, liếc ngang Ngưu San San một cái.
Ngưu San San im lặng một lát, ―Tớ vốn chính là ngọn cỏ đầu tường, hôm nay nhìn thấy hắn bị cậu đánh, vẫn một mực không đánh trả, ánh mắt nhìn về phía Vệ Đằng đặc biệt đau lòng, tớ cũng không tin trong lòng hắn không có Vệ Đằng! Hơn nữa, hắn đem đồ của cha và Vệ Đằng tặng đính lại cất giữ cùng nhau, chuyện này không nói rõ sao?‖ Ngưu San San thở dài, lại hỏi: ―Diệp Kính Văn có từng tặng quà cho hắn không, Vệ Đằng?‖
―Từng đưa một cái đồng hồ đeo tay…‖ Vệ Đằng nuốt nuốt nước bọt, nhìn bộ dáng Ngưu San San bộc phát, tiếp tục chột dạ, nói chuyện không có sức lực.
―Đã để đâu?‖
―Ừm… để cùng cái đồng hồ đeo tay Lâm Vi tặng, gom thành một đôi mà… ở trong ngăn kéo, hắn đều không mang, thật lãng phí.‖
Không đợi Vệ Đằng nói xong, Ngưu San San lại nhảy dựng lên đòi bóp cổ hắn, bị Châu Vũ ngăn lại.
―Tự cậu nghĩ xem, con người Tiêu Phàm, chân tình khó bộc lộ ra ngoài, bây giờ tớ cũng có chút đồng tình với hắn rồi, cậu thật là đồ đại ngốc.‖ Nói xong liền thở phì phì bỏ đi.
Vệ Đằng uống nước bị sặc, dốc sức ho sặc sụa, Châu Vũ ở bên cạnh cố gắng vỗ vỗ vai Vệ Đằng.
―Tớ nói này người anh em, lần này tớ cũng không biết nên làm thế nào giúp cậu nữa. Bà xã của tớ đứng bên phía Tiêu Phàm, tớ mà xuất chủ ý ngu ngốc nào đó cho cậu sẽ bị cô ấy bóp chết đó.‖
―Ưm…‖ Vệ Đằng tự biết đuối lý, tiếp tục cúi đầu uống nước.
―Hơn nữa, tớ cảm thấy lời San San nói rất đúng, con người cậu vốn cẩu thả, tên Tiêu Phàm đó đặt đồ của Diệp Kính Văn và Lâm Vi để cùng nhau là ý gì? Chính là nói, Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở trong lòng hắn quan trọng như nhau, nếu không, làm gì có người nào đem đồ của người mình thích tặng để cùng chỗ với đồ của tình địch đưa chứ?‖
Vệ Đằng gật đầu.
Châu Vũ cũng là càng nói càng hưng phấn, hươ tay múa chân bắt đầu phân tích: ―Cậu lại không giống, cậu đối với hắn mà nói rất khác biệt biết chưa? Cậu tặng cho hắn là quyển sách rách nha, vòng dây dỏm nha, đồ chơi vớ vẩn, so được với cái đồng hồ nổi danh của người ta sao? Nhưng lại được hắn trân trọng, MD, tớ đều phải cảm động, chuỗi dây cậu đưa tớ ngay từ lúc dọn ký túc tớ đã ném mất rồi, những thứ đồ chơi rẻ tiền còn không phải tiện tay quăng đi. Này, tự cậu lo liệu đi, sau này tớ không giúp cậu, cậu muốn trách thì trách đất ấy.‖
Châu Vũ nói xong, cũng quay đầu đi, đi tới nửa đường đột nhiên quay đầu lại, học Ngưu San San ném lại một câu, ―đồ đại ngốc‖
Vệ Đằng ngồi trên ghế sa lon, trong lòng cực kỳ không tự nhiên.
Chẳng lẽ thực sự như San San nói, trong lòng Tiêu Phàm, Lâm Vi và Diệp Kính Văn quan trọng như nhau? Tiêu Phàm thật lòng hy vọng cho bọn họ ở bên nhau, có thể hạnh phúc? Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa từng muốn nhúng tay vào giữa hai người bọn họ làm kẻ thứ ba, mà là vẫn lấy thân phận người ngoài cuộc, tư cách bạn bè để trợ giúp bọn họ?
Trước khi Lâm Vi xuất ngoại đã gặp mặt hắn, dáng vẻ hai người nhìn nhau mỉm cười, Tiêu Phàm như vậy sẽ làm người thứ ba tranh đoạt người cùng Lâm Vi
sao? Không thể nào. . . bỏ qua không nói nhân phẩm anh ta không kém như thế, tự ái cũng không cho phép hắn đào góc tường của Lâm Vi đi…
Sau đó Diệp Kính Văn trở lại, Tiêu Phàm cả ngày đi theo ở bên cạnh hắn, có lẽ thật sự chỉ là… an ủi hắn?
Eh…
Vệ Đằng càng nghĩ càng buồn bực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đồ hai người Diệp Lâm đưa cho hắn, hắn không đối xử khác biệt, càng không đem đồ của Diệp Kính Văn để riêng ra hoặc ném đồ của Lâm Vi đi, mà là… đặt ở cùng nhau.
Để cùng một chỗ, trong hộc tủ ở đầu giường.
Còn sách mình tặng hắn, hắn ngược lại là cả ngày cầm lên xem, có vẻ yêu thích không buông tay.
Chuỗi dây rẻ tiền mình tặng hắn, chính là chuỗi dây có hai phiến kim loại ghi tên xấu xí ngoài hàng lề đường, nói thật, nếu không phải hôm nay hắn đột nhiên lấy ra thì mình cũng quên mất rồi.
Lúc ấy chẳng qua là tùy tiện mua chuỗi dây, Châu Vũ một cái, em gái một cái, Tiêu Phàm một cái…
Tên Châu Vũ khốn kiếp đã sớm quăng đi, của em gái cũng chưa từng thấy qua, dù sao chỉ là món đồ chơi hai đồng rẻ tiền, mỗi lần đi du lịch đều mang về cho họ, bọn họ cũng quen tiện tay ném lung tung rồi.
Giống vậy, mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ họ đưa, mình cũng ném tới ném lui.
Không ngờ Tiêu Phàm mang chuỗi dây dỏm đó móc cùng cái điện thoại đắt tiền cha hắn đưa cho, còn nói, không nỡ ném đi…
Chỉ hai đồng thôi mà, không nỡ ném đi sao?
Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng đau.
Không chừng năm đó thực sự hiểu lầm hắn rồi, có lẽ lúc đó, Tiêu Phàm đối với Diệp Kính Văn vẫn còn chút tình cảm, điều này cũng dễ hiểu thôi, hắn không quên Diệp Kính Văn nhanh vậy chứng tỏ hắn là người trọng tình nghĩa, không phải loại hoa hoa công tử thấy một người thì yêu một người.
Chính vì hắn đối với tình cảm rất nghiêm túc, cho nên mới không nhanh quên mất Diệp Kính Văn như thế, mới quan tâm Diệp Kính Văn như thế, khi tâm tình hắn ta sa sút, tốn rất nhiều thời gian theo cạnh hắn ta.
Nhưng mà, đến giờ hắn cũng không nghĩ đến ở cùng Diệp Kính Văn mà bỏ rơi mình.
Ngược lại là mình quá để ý hai người bọn họ, lại thêm mấy lời nói nhăng cuội trên diễn đàn, vì vậy mà ghen tuông, ghen nhiều rồi đầu óc hỗn loạn, cho rằng hắn chỉ yêu Diệp Kính Văn, không yêu mình…
Ném lại một cái tin nhắn liền biến mất, thật là… có chút tùy tính, có chút quá đáng.
Nên hiểu hắn nhiều hơn một chút, ở ngoài miệng nói tin tưởng hắn, trong lòng cũng nên tin tưởng hắn.
Con người Tiêu Phàm, nói chuyện sẽ chẳng có không phân lượng như thế, nếu hắn nói cùng Diệp Kính Văn là bạn, vậy chắc chắc sẽ không có gì mờ ám, cho dù có chút tình cảm trên tình bạn, hắn cũng sẽ từ từ làm phai nhạt phần tình cảm đó, luôn cần có thời gian.
Chẳng qua, thay đổi tình cảm kia quá chậm, bản thân lại nóng lòng, không kịp đợi lại trực tiếp rời khỏi.
Nghĩ như vậy, Vệ Đằng đột nhiên cảm thấy trong lòng trở nên tươi sáng, những thứ rắc rối kia toàn bộ giải quyết dễ dàng.
Năm đó quá xúc động chia tay, kỳ thực, cả hai đều có lỗi, Tiêu Phàm sai vì không xử lý tốt quan hệ giữa bạn và người yêu, còn mình, sai vì quá hấp tấp, quá nóng vội, không biết nghĩ uyển chuyển, cũng không đứng trên góc độ của hắn mà suy nghĩ thử, không có chuyện gì lại cố sức đoán mò, càng nghĩ càng khó chịu, không biết trao đổi với hắn một chút liền tự mình chạy mất.
Chạy mất còn chưa nói, hắn tìm tới trốn không gặp hắn, thậm chí nói dối gạt hắn…
Vệ Đằng có chút chột dạ, nhớ tới bộ dáng hôm nay Tiêu Phàm bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tức giận đập xuống ghế sa lon một đấm.
MD! Tên khốn Châu Vũ này, cậu từ nhỏ là tên lưu manh thích đánh nhau, sao lại đánh đến Tiêu Phàm thành như vậy chứ! Tiêu Phàm người ta là đại thiếu gia, làm gì từng bị ai đánh ra như vậy chứ.
Vệ Đằng ở trong phòng khách gấp đến độ giơ chân, muốn đi xuống lầu tìm Tiêu Phàm, lại cảm thấy xấu hổ, muốn đẩy cửa đi dập Châu Vũ, San San lại ở đây, không tiện.
Đành ở phòng khách đi tới đi lui, giống như con kiến bò trên chảo nóng.
Đương lúc không biết làm sao, điện thoại di động vang lên, Vệ Đằng mở ra xem, là số của Tiêu Phàm.
Nhận điện có hơi hoảng hốt, chỉ nghe đầu bên kia vang lên thanh âm lạnh lẽo: ―Xin chào, có phải người yêu của Tiêu Phàm không? Xin mời ngài đến bệnh viện một chuyến…‖
Đầu óc Vệ Đằng ầm một tiếng nổ vang, những lời nói sau đó đều không nhớ rõ gì cả.
Chỉ biết lúc bản thân vô tri vô giác đến bệnh viện, chỉ có thể ngồi ở trên hành lang, nhìn đèn trong phòng phẫu thuật.
Trong tay siết chặt lấy di động của hắn lưu lại, trong chiếc điện thoại, số 1 là số của chính mình.
Vệ Đằng ngốc.
Sau đó là hắc lang Diệp Kính Văn, đại hồ ly Lâm Vi, lão cha keo kiệt, nữ vương ma ma.
Ngoại trừ mấy cái đó, chỉ còn số của giáo sư, sư đệ sư muội các loại.
Vệ Đằng từng lật xem, sau những cái tên có phân tổ.
Người yêu của tôi, bạn của tôi, người thân của tôi, công việc của tôi, bạn bè của tôi…
Tên của bản thân được phân trong tổ đầu tiên.
Nhìn cái tên Vệ Đằng ngốc đó, còn cố ý thêm biểu tượng con nhím, Vệ Đằng chỉ cảm thấy mắt bị đâm tới phát đau, trái tim cũng co thắt đau đớn theo.
Ngón tay cầm di động của Vệ Đằng đều hơi run rẩy, nhìn cái tên Vệ Đằng ngốc, không khỏi bắt đầu mắng chính mình.
Đần chết được! Thật là quá ngu ngốc! Tại sao không tin là anh ấy yêu mày, anh ấy là người cao ngạo như vậy, có cần lừa đồ ngốc như mày tiếng yêu không?
Thảo nào, anh ấy viết tên mày thành Vệ Đằng ngốc, còn lấy ava nhím ngu, quả thật rất đúng! Con nhím ngu ngốc nóng nảy!
Vệ Đằng hít mũi một cái, nhìn chằm chằm hình ảnh lấp lánh của điện thoại di động.
Bạn hắn không nhiều, danh bạ ít, lật hai trang là hết, tổng cộng chỉ có mười mấy số.
Hộp thư đến có rất nhiều tin nhắn, từ một năm trước đều giữ lại.
Cho dù là tin thăm hỏi vào ngày lễ Lâm Vi gửi đến, hắn cũng không xóa.
Thật ra hắn là người rất trọng tình cảm, rất dễ thỏa mãn? Mấy câu thăm hỏi đơn giản cũng được hắn lưu lại như báo vật.
Nhưng mà, những người được hắn xem như bảo vật lại ít quan tâm đến hắn như vậy…
Nhất là mình.
Chỉ biết yêu hắn, cũng không hiểu làm cách nào quan tâm hắn.
Trước kia lúc ở cùng nhau, hắn nấu cơm mình cũng không qua giúp, chỉ biết vui a vẻ mà ăn.
Người này, ngoài mặt kiên cường độc lập, kỳ thật, trong lòng rất khao khát được quan tâm đi?
Vệ Đằng siết điện thoại di động, chỉ cảm thấy phía sau lưng một mảnh lạnh lẻo.
Nói yêu anh, hóa ra em lại chẳng hiểu gì về anh cả.
Nghe nói, lúc hắn bị xe đụng, ở cửa rạp chiếu phim, gần đường đi bộ.
Là lúc mình nhìn thấy đèn xanh cho người đi bộ sắp sửa chuyển sang đỏ, sau đó vội vàng chạy về phía đối diện sao?
Đám người huyên náo… là vì Tiêu Phàm bị đụng trúng sao?
Nghe anh ấy kêu Vệ Đằng nhưng cả đầu cũng không quay lại, mặc anh ấy bị xe đụng, bản thân còn mơ mơ màng màng đi theo bọn San San mua đồ ăn vặt bước lên xe bus.
Nghe nói lúc Tiêu Phàm bị đưa đến bệnh viện, trong tay còn siết chặt chiếc di động.
Bác sĩ mở di động của anh ấy, vì số kia đứng đầu tiên, lại được phân trong tổ người yêu nên mới không chút do dự nhấn gọi.
Vệ Đằng nhìn ánh đèn của cửa phòng phẫu thuật, tim lại đau xót.
Không dám nghĩ tỉ mỉ, nghĩ càng nhiều, sự thật liền càng tàn khốc.
Tiêu Phàm là vì cứu mình mới bị xe đụng phải, bản thân lại không biết gì cả… Lúc anh ấy ngã trên mặt đất nhìn bóng lưng mình, sẽ là tâm tình gì?
Vệ Đằng không dám nghĩ, chỉ có thể cố gắng nắm chặt di động, ngơ ngác chờ hắn rời khỏi phòng giải phẫu.
Diệp Kính Huy tựa vào tường, khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn bộ dáng Vệ Đằng ngồi ở đó mà toàn thân phát run, rốt cục không nhịn được, đi tới.
―Tiêu Phàm không sao cả, đụng vào tay thôi, không nghiêm trọng.‖
―Cái gì gọi là đụng vào tay thôi không nghiêm trọng hả? Tôi đụng anh thử xem?‖ Vệ Đằng vốn là tâm tình không tốt, đối với hắn dĩ nhiên không hòa nhã.
Diệp Kính Huy thở dài, ―Tôi đụng mà, dĩ nhiên tôi biết…‖
Còn chưa nói hết, Vệ Đằng liền nhảy lên, mắt đỏ hung dữ nhìn chằm chằm hắn, tung qua một đấm.
―MD! Là anh đụng anh ấy? Cái tên ngu ngốc này lái xe thế nào vậy? Anh tên khốn, tôi đánh chết anh!‖
Lại một đấm đánh tới, Diệp Kính Huy bị đánh rớt kính mát, lộ ra một đôi mắt hẹp dài xinh đẹp.
Nhẹ nhàng nheo mắt lại, nhếch khóe môi hướng Vệ Đằng cười nói: ―Còn chưa có ai dám đánh tôi, chậc chậc, lá gan thằng nhóc cậu đây không nhỏ nhỉ.‖
―Phi! Anh đụng người khác còn có ý kiến, tên khốn này…‖ Lời kế tiếp bị đối phương lấy tay ngăn lại, nắm đấm cũng bị giữ.
Vệ Đằng hung dữ nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng có vẻ giống dã thú thị uy.
Người đàn ông khẽ nở nụ cười: ―Tiểu tử, thật đáng yêu nha.‖
Vệ Đằng giận muốn xịt khói, đến bây giờ cũng chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như thế! Thật muốn bóp chết hắn.
Tác giả :
Điệp Chi Linh