Tình Yêu Darwin
Chương 1: Mở đầu
Edit: Mina
Đến bãi biển vào tháng Tư là thời điểm đẹp nhất trong năm, gió nhiệt đới từ biển Thái Bình Dương mang tới chưa chuyển xấu, nước trong cát mịn, bóng rặng dừa xum xuê, là vẻ đẹp tuyệt vời của miền Nam.
Chu Phác Ngọc đứng trên ban công, cô ôm hai cánh tay, gió biển thổi qua làn tóc cô, mùa hạ ở đây tới sớm, sáng sớm đứng ngoài ban công, cô có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi, bầu không khí trong lành.
"Phác Ngọc, qua đây, ngắm xem mẹ con trông thế nào."
Cửa sổ sát đất giống tấm bình phong được kéo ra, cô vỗ vỗ mái tóc rối bị gió thổi tung, vào phòng đi đến gian bên cạnh, trong phòng khá ồn ào, trước bàn trang điểm có một cô dâu mặc bộ váy lụa trắng, không thể nghi ngờ bà là tiêu điểm của căn phòng này, váy cưới trắng tinh khôi, đính kim cương lóa mắt, mọi thứ chỉ để tô điểm cho vẻ đẹp của bà.
Bà nhìn Phác Ngọc qua gương, mỉm cười: "Phác Ngọc lại đây, qua với mẹ nào."
Chu Phác Ngọc đi tới, hơi khom lưng, đối mặt với mẹ mình trong gương, hai khuôn mặt tương tự nhau, cô mặc chiếc váy lụa màu hoa hồng rượu châu Âu, mái tóc dài gợn sóng lớn, một đôi mắt to tròn giống con nai.
"Mẹ đẹp không?"
Tống Từ, mẹ Chu Phác Ngọc kéo cánh tay con gái, như đang làm nũng, hỏi.
"Đương nhiên là đẹp rồi." Chu Phác Ngọc cười rộ lên. Chuyên viên trang điểm tiến lên dặm phấn, Phác Ngọc lùi sang một bên, sau đó rời khỏi phòng.
Hôn lễ tiến hành vào 10 giờ 10 phút, Tống Từ nói đây gọi là thập toàn thập mỹ. 8 giờ ngồi lên xe đến bãi biển nơi tổ chức hôn lễ, cha kế của Chu Phác Ngọc họ Trần, là đại gia tộc ở thành phố Bắc, dĩ nhiên chị em họ hàng trong nhà không ít, đoàn xe tham dự hôn lễ gần như chiếm hết cả con đường. Chu Phác Ngọc lên bừa một chiếc xe, cô chống cằm ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, cây dừa giống như cậu thanh niên Rock & Roll vung vẩy bộ tóc dài theo làn gió.
Cửa xe bị mở ra, Phác Ngọc ngửi thấy một luồng hương thơm mát lạnh, cô quay đầu nhìn sang, trên ghế lái phụ có một người đàn ông cao to, Phác Ngọc không hứng thú với người lạ như đối với chàng trai Rock & Roll, cô quay đầu đi, người đàn ông giương mắt, chỉ kịp bắt được một ánh mắt qua kính chiếu hậu.
Hôn lễ tổ chức trên sân cỏ của làng du lịch ngoài bãi biển, tràn ngập hoa hồng kiều diễm ướt át, cô là con gái của cô dâu, cũng là người rảnh rỗi nhất. Cô đi bộ khá xa đến một bên bãi biển, cởi giày giẫm lên cát, sóng biển dập dờn, cô liền chạy theo làn sóng, một người cũng khá vui vẻ.
"Cừu An, cười gì thế."
Xa xa biệt thự, người đàn ông đứng trên ban công hút thuốc, nhìn bóng người ngoài bãi biển, vừa lúc châm xong điếu thuốc.
"Không có gì."
Hôn lễ thật sự không có gì đáng xem, Chu Phác Ngọc ngồi ở vị trí khách quý dự lễ, lúc Trần Uyên đeo nhẫn cho Tống Từ bà đã rơi lệ. Mỹ nhân rơi lệ cũng gây chú ý, đôi mắt ửng đỏ, đôi môi mỉm cười, vài giọt nước mắt, tốt quá hóa dở.
Nghi thức kết thúc liền mở tiệc, Chu Phác Ngọc đi toilet, chưa vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh trò chuyện.
"Bày đặt khoa trương như thể kết hôn lần đầu vậy."
"Ai bảo không phải chứ, cũng là có thủ đoạn..."
Phác Ngọc rời khỏi toilet, không có cảm xúc gì, người ta nói không sai, mẹ cô, Tống Từ vốn dĩ có đủ bản lĩnh, đủ thủ đoạn.
Buổi tối mở tiệc trên bãi biển, Trần Uyên còn có một cô con gái, con trai lớn Trần Cẩn, con gái Trần Du, Phác Ngọc không có chủ đề gì để nói cùng bọn họ, một đám người trẻ tuổi tụ tập, quen biết đương nhiên sẽ nhập hội, cô thì không thân với ai, biết điều lặng lẽ rời đi.
Chu Phác Ngọc lại đi tới khu vực ban sáng, mực nước biển dâng cao, cô muốn giẫm cát, hất một cái, giày văng lên trời, không biết bị ném đi đâu. Cô đứng trên bờ, sóng biển đánh tới ướt nhẹp làn váy của cô.
"Tiểu thư."
Chu Phác Ngọc ngạc nhiên xoay người, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng cách đó không xa, trên tay cầm một chiếc giày.
Liếc mắt một cái, đây là lần đầu tiên Chu Phác Ngọc nhìn thấy Trần Cừu An.
Truyện cổ tích ngày xửa ngày xửa kể rằng, chàng trai tuấn tú dụ dỗ mỹ nhân ngư thơ ngây lên bờ, nàng dùng đuôi cá mỹ lệ đổi lấy có thể sánh đôi bên chàng trai.
Thì ra, đây cũng là tiến hóa.
***
Sửa sửa rồi lại quay về văn cũ.
Chưa thấy có thể xem nha.
Nội dung khá ngắn.
Vẫy vẫy ~
Đến bãi biển vào tháng Tư là thời điểm đẹp nhất trong năm, gió nhiệt đới từ biển Thái Bình Dương mang tới chưa chuyển xấu, nước trong cát mịn, bóng rặng dừa xum xuê, là vẻ đẹp tuyệt vời của miền Nam.
Chu Phác Ngọc đứng trên ban công, cô ôm hai cánh tay, gió biển thổi qua làn tóc cô, mùa hạ ở đây tới sớm, sáng sớm đứng ngoài ban công, cô có thể ngửi thấy mùi hoa sơn chi, bầu không khí trong lành.
"Phác Ngọc, qua đây, ngắm xem mẹ con trông thế nào."
Cửa sổ sát đất giống tấm bình phong được kéo ra, cô vỗ vỗ mái tóc rối bị gió thổi tung, vào phòng đi đến gian bên cạnh, trong phòng khá ồn ào, trước bàn trang điểm có một cô dâu mặc bộ váy lụa trắng, không thể nghi ngờ bà là tiêu điểm của căn phòng này, váy cưới trắng tinh khôi, đính kim cương lóa mắt, mọi thứ chỉ để tô điểm cho vẻ đẹp của bà.
Bà nhìn Phác Ngọc qua gương, mỉm cười: "Phác Ngọc lại đây, qua với mẹ nào."
Chu Phác Ngọc đi tới, hơi khom lưng, đối mặt với mẹ mình trong gương, hai khuôn mặt tương tự nhau, cô mặc chiếc váy lụa màu hoa hồng rượu châu Âu, mái tóc dài gợn sóng lớn, một đôi mắt to tròn giống con nai.
"Mẹ đẹp không?"
Tống Từ, mẹ Chu Phác Ngọc kéo cánh tay con gái, như đang làm nũng, hỏi.
"Đương nhiên là đẹp rồi." Chu Phác Ngọc cười rộ lên. Chuyên viên trang điểm tiến lên dặm phấn, Phác Ngọc lùi sang một bên, sau đó rời khỏi phòng.
Hôn lễ tiến hành vào 10 giờ 10 phút, Tống Từ nói đây gọi là thập toàn thập mỹ. 8 giờ ngồi lên xe đến bãi biển nơi tổ chức hôn lễ, cha kế của Chu Phác Ngọc họ Trần, là đại gia tộc ở thành phố Bắc, dĩ nhiên chị em họ hàng trong nhà không ít, đoàn xe tham dự hôn lễ gần như chiếm hết cả con đường. Chu Phác Ngọc lên bừa một chiếc xe, cô chống cằm ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, cây dừa giống như cậu thanh niên Rock & Roll vung vẩy bộ tóc dài theo làn gió.
Cửa xe bị mở ra, Phác Ngọc ngửi thấy một luồng hương thơm mát lạnh, cô quay đầu nhìn sang, trên ghế lái phụ có một người đàn ông cao to, Phác Ngọc không hứng thú với người lạ như đối với chàng trai Rock & Roll, cô quay đầu đi, người đàn ông giương mắt, chỉ kịp bắt được một ánh mắt qua kính chiếu hậu.
Hôn lễ tổ chức trên sân cỏ của làng du lịch ngoài bãi biển, tràn ngập hoa hồng kiều diễm ướt át, cô là con gái của cô dâu, cũng là người rảnh rỗi nhất. Cô đi bộ khá xa đến một bên bãi biển, cởi giày giẫm lên cát, sóng biển dập dờn, cô liền chạy theo làn sóng, một người cũng khá vui vẻ.
"Cừu An, cười gì thế."
Xa xa biệt thự, người đàn ông đứng trên ban công hút thuốc, nhìn bóng người ngoài bãi biển, vừa lúc châm xong điếu thuốc.
"Không có gì."
Hôn lễ thật sự không có gì đáng xem, Chu Phác Ngọc ngồi ở vị trí khách quý dự lễ, lúc Trần Uyên đeo nhẫn cho Tống Từ bà đã rơi lệ. Mỹ nhân rơi lệ cũng gây chú ý, đôi mắt ửng đỏ, đôi môi mỉm cười, vài giọt nước mắt, tốt quá hóa dở.
Nghi thức kết thúc liền mở tiệc, Chu Phác Ngọc đi toilet, chưa vào đến cửa đã nghe thấy âm thanh trò chuyện.
"Bày đặt khoa trương như thể kết hôn lần đầu vậy."
"Ai bảo không phải chứ, cũng là có thủ đoạn..."
Phác Ngọc rời khỏi toilet, không có cảm xúc gì, người ta nói không sai, mẹ cô, Tống Từ vốn dĩ có đủ bản lĩnh, đủ thủ đoạn.
Buổi tối mở tiệc trên bãi biển, Trần Uyên còn có một cô con gái, con trai lớn Trần Cẩn, con gái Trần Du, Phác Ngọc không có chủ đề gì để nói cùng bọn họ, một đám người trẻ tuổi tụ tập, quen biết đương nhiên sẽ nhập hội, cô thì không thân với ai, biết điều lặng lẽ rời đi.
Chu Phác Ngọc lại đi tới khu vực ban sáng, mực nước biển dâng cao, cô muốn giẫm cát, hất một cái, giày văng lên trời, không biết bị ném đi đâu. Cô đứng trên bờ, sóng biển đánh tới ướt nhẹp làn váy của cô.
"Tiểu thư."
Chu Phác Ngọc ngạc nhiên xoay người, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đứng cách đó không xa, trên tay cầm một chiếc giày.
Liếc mắt một cái, đây là lần đầu tiên Chu Phác Ngọc nhìn thấy Trần Cừu An.
Truyện cổ tích ngày xửa ngày xửa kể rằng, chàng trai tuấn tú dụ dỗ mỹ nhân ngư thơ ngây lên bờ, nàng dùng đuôi cá mỹ lệ đổi lấy có thể sánh đôi bên chàng trai.
Thì ra, đây cũng là tiến hóa.
***
Sửa sửa rồi lại quay về văn cũ.
Chưa thấy có thể xem nha.
Nội dung khá ngắn.
Vẫy vẫy ~
Tác giả :
Dư Lý