Tình Yêu Darwin
Chương 1-2
Edit: Mina
Trần Cừu An trở lại biệt thư Tây Sơn, vừa vào cửa liền thấy Chu Phác Ngọc đang ngồi trên thảm, một chân vắt chéo lắc lư, không biết đang viết hay vẽ cái gì mà không hề nhận ra anh đã về.
Anh cố ý khụ khụ, Chu Phác Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó không nói một lời lại cúi đầu chơi đùa thứ trong tay.
“Em không thấy anh à.” Trần Cừu An đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh to đùng đùng như con quái vật ấy, không thấy mới là lạ, em đang bận, anh đừng làm phiền em.” Chu Phác Ngọc tiếp tục tô vẽ trên giá vẽ.
Trần Cừu An khựng lại, lòng bị đả kích nặng nề, rút bản vẽ trong tay cô vứt lên ghế sofa, dùng một tay bế xốc cô lên.
“Ấy, bài tập của em.”
Trần Cừu An bật cười bên tai cô: “Bảo bối, anh cũng phải làm bài tập.”
Tiết trời tháng Tư, Chu Phác Ngọc mặc áo ngủ tay lỡ, anh tung cô xuống giường, ngay sau đó đè người lên, vừa hôn cô vừa luồn tay vào áo ngủ rộng thùng thình của cô, một tay anh cởi nội y, vuốt ve bộ tuyết mềm mại, Chu Phác Ngọc thở dốc khe khẽ, vòng tay ôm cổ anh, vùi sâu mặt vào hõm vai anh.
Lực tay của Trần Cừu An hơi mạnh, Chu Phác Ngọc liền cắn một cái lên cổ anh. Anh nâng mông cô lên làm cho hai người càng thêm thân mật, Chu Phác Ngọc nhấc chân ngoắc lấy eo anh, mọi chuyện về tình dục đều là Trần Cừu An dạy cho cô. Cô cắn vành tai anh, gặm nhấm.
Trần Cừu An cởi đồ của cô ra, đầu ngón tay vân vê tiểu hạch, Phác Ngọc kẹp tay anh, cong thân mình nâng một bên ngực đến bên miệng anh, Trần Cừu An chen hai ngón tay đi vào, Phác Ngọc kẹp càng chặt, run rẩy hai cái, Trần Cừu An nhận thấy cô đã đủ ướt, ngồi dậy cởi áo, cầm tay cô cởi thắt lưng của anh ra, anh tiến vào vô cùng thuận lợi, Phác Ngọc lên xuống theo anh, không biết đụng vào đâu, các cánh hoa co rụt lại. Trần Cừu An vỗ lưng cô: “Bảo bối, em thả lỏng chút.”
Cô có thể khống chế sao? Phác Ngọc có ý xấu muốn anh tiết ra, Trần Cừu An vừa cử động, hoa huyệt chật hẹp liền mút lấy, Phác Ngọc đạt cao trào, Trần Cừu An khẽ rên hai tiếng bên tai cô rồi cũng phun ra tinh dịch.
Phác Ngọc mệt lả nằm trên giường, sau khi Trần Cừu An ôm cô đi tắm rửa, Phác Ngọc vùi trong ngực anh, hai người trò chuyện.
“Chiều mai em có tiết học.”
“Anh đưa em đi.”
Phác Ngọc nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên ngọn cây ngoài cửa sổ: “Trần Cừu An.”
“Hửm?”
“Lại đến tháng tư rồi.”
Lại đến tháng tư, đây là tháng tư thứ ba bọn họ cùng nhau vượt qua, Trần Cừu An cong eo tì lên trán cô.
“Đúng vậy, bảo bối ngủ ngon.”
Phác Ngọc nghe lời nhắm mắt lại, Trần Cừu An hôn lên khuôn mặt cô.
Chu Phác Ngọc và Trần Cừu An ở bên nhau hai năm, anh và Trần Uyên, dượng của Phác Ngọc là họ hàng cực xa nhưng có nhiều mối làm ăn chung, nếu không phải buổi hôn lễ kia, chỉ sợ nửa đời còn lại hai người cũng chẳng dính dáng gì đến nhau.
Buổi chiều, Trần Cừu An đưa Phác Ngọc đi học, cô học ngành thiết kế, năm nay đã là năm 4, việc học nhẹ nhàng nhưng áp lực tốt nghiệp lại rất lớn, theo lệ thường xe dừng ở cửa hông, Phác Ngọc tặng anh một cái hôn xem như là tiền đi xe, tài xế được một tấc lại muốn tiến thêm một thước kéo cô về hôn một nụ hôn sâu.
“Buổi tối sẽ đón em đi ăn cơm.”
“Ừm.”
Trần Cừu An nhìn cô đi vào cổng trường mới khởi động xe, Phác Ngọc cắp cặp sách không chút hoang mang đi về giảng đường, đại học năm bốn không bắt buộc phải ở ký túc xá, Trần Cừu An hợp lẽ đón người về chung cư.
“Phác Ngọc, đằng này!” Bạn cùng phòng Lý Nghiêu vẫy tay về phía cô.
Chu Phác Ngọc ngồi xuống bên cạnh bạn cùng phòng, cô không phải là người niềm nở nhiệt tình nhưng hòa nhã với mọi người xung quanh vẫn có, vậy nên ở chung với các bạn học khác không quá khó khăn.
“Ngày mai có một công ty tới trường học mở cuộc tuyển dụng, cậu có đi không?”
Phác Ngọc nghĩ nghĩ: “Tớ không đi được, mai tớ có việc rồi.”
Chương trình học đến 6 giờ, Phác Ngọc và bạn cùng phòng vừa đi vừa bắt chuyện, theo đường cũ về lại cửa hông, tài xế đón cô đến một nhà hàng Việt (*), nhân viên phục vụ dẫn cô tới chỗ ngồi, không biết Trần Cừu An gọi điện thoại cho ai, vốn đang nhíu mi, lúc thấy cô mới hơi giãn ra. Chu Phác Ngọc ngồi đối diện anh, nâng cằm nhìn anh.
(*) 粤 ( Việt): Miền Nam Trung Quốc, hai tỉnh Quảng Đông & Quảng Tây.
Người chìm trong tình yêu luôn cảm thấy người yêu mình có nét đặc biệt, có người thích khuôn mặt, có người thích nụ cười, còn cô thì sao? Cô yêu nhất chính là ánh mắt mỗi lúc Trần Cừu An nhìn cô.
Cô đang được yêu, rất rõ.
Ăn cơm xong, Trần Cừu An lái xe đưa cô về nhà, đèn đường mới lên, Phác Ngọc nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hô: “Dừng xe, em thấy chợ bán hoa và vật nuôi.”
Trần Cừu An tìm chỗ dừng xe, cùng đi với Phác Ngọc vào chợ.
Trong chợ ồn ào tiếng cãi cọ, tràn ngập hương vị cuộc sống, Phác Ngọc đứng trước cửa hàng cá cảnh, cong lưng ngắm cá vàng trong bể, Trần Cừu An cũng nhìn theo cô, bể kính phản chiếu khuôn mặt họ, Phác Ngọc cong môi cười: “Anh thích những con nào, chúng ta nuôi ở nhà nhé.”
Trần Cừu An chọn vài con, Chu Phác Ngọc bảo ông chủ gói vào cho cô, buổi tối đến chợ hoa cảnh và vật nuôi rất đông, Trần Cừu An dẫn cô ra ngoài.
Phác Ngọc vẫn còn tâm tính trẻ con, ngồi trên xe chăm chú nhìn túi đựng cá vàng, gặp đèn đỏ dừng xe, Trần Cừu An nghiêng đầu nhìn cô, còn cô nhìn mấy con cá vàng bơi lội trong túi, đèn đường ban đêm hắt lên mặt cô, khung cảnh này, yên tĩnh mà vĩnh hằng.
• 11/03/2019 •
Trần Cừu An trở lại biệt thư Tây Sơn, vừa vào cửa liền thấy Chu Phác Ngọc đang ngồi trên thảm, một chân vắt chéo lắc lư, không biết đang viết hay vẽ cái gì mà không hề nhận ra anh đã về.
Anh cố ý khụ khụ, Chu Phác Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu, sau đó không nói một lời lại cúi đầu chơi đùa thứ trong tay.
“Em không thấy anh à.” Trần Cừu An đi qua ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh to đùng đùng như con quái vật ấy, không thấy mới là lạ, em đang bận, anh đừng làm phiền em.” Chu Phác Ngọc tiếp tục tô vẽ trên giá vẽ.
Trần Cừu An khựng lại, lòng bị đả kích nặng nề, rút bản vẽ trong tay cô vứt lên ghế sofa, dùng một tay bế xốc cô lên.
“Ấy, bài tập của em.”
Trần Cừu An bật cười bên tai cô: “Bảo bối, anh cũng phải làm bài tập.”
Tiết trời tháng Tư, Chu Phác Ngọc mặc áo ngủ tay lỡ, anh tung cô xuống giường, ngay sau đó đè người lên, vừa hôn cô vừa luồn tay vào áo ngủ rộng thùng thình của cô, một tay anh cởi nội y, vuốt ve bộ tuyết mềm mại, Chu Phác Ngọc thở dốc khe khẽ, vòng tay ôm cổ anh, vùi sâu mặt vào hõm vai anh.
Lực tay của Trần Cừu An hơi mạnh, Chu Phác Ngọc liền cắn một cái lên cổ anh. Anh nâng mông cô lên làm cho hai người càng thêm thân mật, Chu Phác Ngọc nhấc chân ngoắc lấy eo anh, mọi chuyện về tình dục đều là Trần Cừu An dạy cho cô. Cô cắn vành tai anh, gặm nhấm.
Trần Cừu An cởi đồ của cô ra, đầu ngón tay vân vê tiểu hạch, Phác Ngọc kẹp tay anh, cong thân mình nâng một bên ngực đến bên miệng anh, Trần Cừu An chen hai ngón tay đi vào, Phác Ngọc kẹp càng chặt, run rẩy hai cái, Trần Cừu An nhận thấy cô đã đủ ướt, ngồi dậy cởi áo, cầm tay cô cởi thắt lưng của anh ra, anh tiến vào vô cùng thuận lợi, Phác Ngọc lên xuống theo anh, không biết đụng vào đâu, các cánh hoa co rụt lại. Trần Cừu An vỗ lưng cô: “Bảo bối, em thả lỏng chút.”
Cô có thể khống chế sao? Phác Ngọc có ý xấu muốn anh tiết ra, Trần Cừu An vừa cử động, hoa huyệt chật hẹp liền mút lấy, Phác Ngọc đạt cao trào, Trần Cừu An khẽ rên hai tiếng bên tai cô rồi cũng phun ra tinh dịch.
Phác Ngọc mệt lả nằm trên giường, sau khi Trần Cừu An ôm cô đi tắm rửa, Phác Ngọc vùi trong ngực anh, hai người trò chuyện.
“Chiều mai em có tiết học.”
“Anh đưa em đi.”
Phác Ngọc nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên ngọn cây ngoài cửa sổ: “Trần Cừu An.”
“Hửm?”
“Lại đến tháng tư rồi.”
Lại đến tháng tư, đây là tháng tư thứ ba bọn họ cùng nhau vượt qua, Trần Cừu An cong eo tì lên trán cô.
“Đúng vậy, bảo bối ngủ ngon.”
Phác Ngọc nghe lời nhắm mắt lại, Trần Cừu An hôn lên khuôn mặt cô.
Chu Phác Ngọc và Trần Cừu An ở bên nhau hai năm, anh và Trần Uyên, dượng của Phác Ngọc là họ hàng cực xa nhưng có nhiều mối làm ăn chung, nếu không phải buổi hôn lễ kia, chỉ sợ nửa đời còn lại hai người cũng chẳng dính dáng gì đến nhau.
Buổi chiều, Trần Cừu An đưa Phác Ngọc đi học, cô học ngành thiết kế, năm nay đã là năm 4, việc học nhẹ nhàng nhưng áp lực tốt nghiệp lại rất lớn, theo lệ thường xe dừng ở cửa hông, Phác Ngọc tặng anh một cái hôn xem như là tiền đi xe, tài xế được một tấc lại muốn tiến thêm một thước kéo cô về hôn một nụ hôn sâu.
“Buổi tối sẽ đón em đi ăn cơm.”
“Ừm.”
Trần Cừu An nhìn cô đi vào cổng trường mới khởi động xe, Phác Ngọc cắp cặp sách không chút hoang mang đi về giảng đường, đại học năm bốn không bắt buộc phải ở ký túc xá, Trần Cừu An hợp lẽ đón người về chung cư.
“Phác Ngọc, đằng này!” Bạn cùng phòng Lý Nghiêu vẫy tay về phía cô.
Chu Phác Ngọc ngồi xuống bên cạnh bạn cùng phòng, cô không phải là người niềm nở nhiệt tình nhưng hòa nhã với mọi người xung quanh vẫn có, vậy nên ở chung với các bạn học khác không quá khó khăn.
“Ngày mai có một công ty tới trường học mở cuộc tuyển dụng, cậu có đi không?”
Phác Ngọc nghĩ nghĩ: “Tớ không đi được, mai tớ có việc rồi.”
Chương trình học đến 6 giờ, Phác Ngọc và bạn cùng phòng vừa đi vừa bắt chuyện, theo đường cũ về lại cửa hông, tài xế đón cô đến một nhà hàng Việt (*), nhân viên phục vụ dẫn cô tới chỗ ngồi, không biết Trần Cừu An gọi điện thoại cho ai, vốn đang nhíu mi, lúc thấy cô mới hơi giãn ra. Chu Phác Ngọc ngồi đối diện anh, nâng cằm nhìn anh.
(*) 粤 ( Việt): Miền Nam Trung Quốc, hai tỉnh Quảng Đông & Quảng Tây.
Người chìm trong tình yêu luôn cảm thấy người yêu mình có nét đặc biệt, có người thích khuôn mặt, có người thích nụ cười, còn cô thì sao? Cô yêu nhất chính là ánh mắt mỗi lúc Trần Cừu An nhìn cô.
Cô đang được yêu, rất rõ.
Ăn cơm xong, Trần Cừu An lái xe đưa cô về nhà, đèn đường mới lên, Phác Ngọc nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hô: “Dừng xe, em thấy chợ bán hoa và vật nuôi.”
Trần Cừu An tìm chỗ dừng xe, cùng đi với Phác Ngọc vào chợ.
Trong chợ ồn ào tiếng cãi cọ, tràn ngập hương vị cuộc sống, Phác Ngọc đứng trước cửa hàng cá cảnh, cong lưng ngắm cá vàng trong bể, Trần Cừu An cũng nhìn theo cô, bể kính phản chiếu khuôn mặt họ, Phác Ngọc cong môi cười: “Anh thích những con nào, chúng ta nuôi ở nhà nhé.”
Trần Cừu An chọn vài con, Chu Phác Ngọc bảo ông chủ gói vào cho cô, buổi tối đến chợ hoa cảnh và vật nuôi rất đông, Trần Cừu An dẫn cô ra ngoài.
Phác Ngọc vẫn còn tâm tính trẻ con, ngồi trên xe chăm chú nhìn túi đựng cá vàng, gặp đèn đỏ dừng xe, Trần Cừu An nghiêng đầu nhìn cô, còn cô nhìn mấy con cá vàng bơi lội trong túi, đèn đường ban đêm hắt lên mặt cô, khung cảnh này, yên tĩnh mà vĩnh hằng.
• 11/03/2019 •
Tác giả :
Dư Lý