Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 64
Đã là mong đợi vĩnh hằng,
Nhất thời mong đợi vĩnh hằng, thật muốn cứ như vậy tiếp tục đuổi bắt anh, mãi mãi giữ lại hình ảnh nụ cười ở trên mặt anh.
Những lớp tuyết đạp dưới lòng bàn chân một lúc lâu đã bắt đầu có chút ít lọt vào trong giầy gây ra một chút ẩm ướt. Đột nhiên, bàn chân trượt một cái, cả người tôi cũng không điều khiển được mà bổ nhào xuống phía đằng trước.
Anh quay đầu nhìn thấy, liền đưa tay tới đây kéo tôi, mắt thấy bắt không được, bèn nhanh chóng lao xuống mặt đất, khó khăn lắm mới đi trước một bước che chắn ở dưới người tôi.
Tôi cứ như vậy bất ngờ nhào lên lưng anh, môi của tôi vừa vặn để lên gáy anh, như có một ký ức xa xôi nào đó ập đến dẫn đường cho hàm răng của tôi tìm kiếm bờ vai anh.
Tôi theo phản xạ muốn há mồm ra cắn, thật vất vả mới nhịn xuống được thì lại nghe thấy anh rốt cuộc lại mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Em không biết anh thật sự rất ghen sao? Trong thời gian dài đến bốn năm mà em ngày nào cũng đi theo Viện Viện, đối xử với cô ấy tốt như vậy.”
“Không phải là anh đặc biệt tìm em đến chữa bệnh cho cô ấy sao?” Nói thật, ở trong chuyện này, tôi thật sự rất bị lừa gạt, rất bị lừa gạt. Cứ dựa vào bản tâm bản tính mà điều trị cho Viện Viện, lúc quay đầu lại mới biết, tất cả đều là ai đó cố ý lên kế hoạch.
“Anh thật sự cảm thấy tình cảm của Hà Viện Viện dành cho em rất không bình thường. Thành thật mà nói, anh rốt cuộc ở chỗ nào, sống chung với ai, cụ thể đang làm những chuyện gì, cô ấy đều không quan tâm lắm, nhưng lại hết mực quan tâm đến hạnh phúc của em. Thật ra, từ lần trước anh bị thương ở châu Phi, anh đã cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng nghiêm túc, cũng hứa là sẽ vào lúc thích hợp mà để cho cô ấy quyền lợi cũng như tự do theo đuổi hạnh phúc, cho nên, nửa năm này, cô ấy đồng ý phối hợp với kế hoạch của anh, ở nơi đông người cùng anh diễn kịch.” Anh hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Cô ấy vẫn nhớ một câu nói của em……”
“Câu gì?” Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn.
“Em chẳng phải từng đã nói với cô ấy, sự tự do quan trọng nhất của một người là tự do về tâm hồn; điều dũng cảm nhất của một người là dám cho khiêu chiến với điều hèn nhất nhất trong lòng mình!”
Đúng là tôi đã từng nói như vậy. Trước khi chia tay Viện Viện, tôi từng nói với cô ấy: “Nếu có một ngày * Viện Viện của tôi học được cách thản nhiên đối diện với tất cả mọi điều cuộc sống đã giao cho chúng ta, có can đảm thừa nhận khó khăn và đau khổ thì cũng có nghĩa là quá trình điều trị của tôi cuối cùng đã thành công!”
“Chuyện giữa chúng ta, anh không biết cô ấy cụ thể biết được bao nhiêu, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn thấy anh đều luôn không ngừng nhắc tới em, nhất mực lo lắng cho hạnh phúc của em.” Anh nhìn một cái, lại mở miệng, cười cười nói: “Bao gồm cả lần này, cần cô ấy đến châu Phi công khai bộc lộ quan điểm, ban đầu cô ấy cũng không muốn, nhưng nghe anh nói em muốn có một con thú hoang châu Phi làm thú cưng thì cô ấy không chút do dự mà xuất phát.”
“Em nói muốn có một con thú cưng hồi nào?” Tôi rốt cục vẫn nhịn không được há mồm, hướng về phía cổ của anh, hung hăng cắn xuống. Ai đó có phải nên bớt phóng túng đi một chút không nhỉ, đừng có lúc nào cũng thể hiện cái bản chất gian thương lợi dụng người khác từ ngón chân cho đến sợi tóc như thế này chứ.
Anh đau đến cả người cũng không điều khiển được mà co rụt lại, rốt cuộc từ từ xoay người, kéo tôi từ trên lưng xuống, ôm vào lòng, từ từ ngồi thẳng người, nhìn đầu cành hoa mai, nhẹ nhàng nói: “Anh dù sao cũng cho là Tây Tây của anh nhất định sẽ trở thành nữ bác sĩ. Anh dù sao cũng cho là chờ Tây Tây của anh học xong tiến sĩ thì tất cả cũng nên giải quyết thôi……” Anh nhẹ nhàng thở dài.
Nhất thời sửng sốt, tôi nhịn không được hỏi anh: “Anh chuẩn bị làm gì?” Lại không thấy anh trả lời.
Chắc chắn là có chuyện gì đang ở xảy ra, hoặc là, sắp xảy ra. Nếu không anh đã không chủ động mở miệng nói với tôi nhiều như vậy; sẽ không quyến luyến như vậy; sẽ không tận tâm tận lực làm cơm cho tôi mỗi ngày như vậy.
Tôi hiểu anh, cho nên biết, hễ anh cười trong sáng thì đó đều là lúc tâm sự nặng nề. Lúc trước, mỗi lần phải ra một quyết định quang trọng, anh thế nào cũng tới tìm tôi, lúc ở trên giường càng hung dữ mạnh mẽ thì cũng đồng nghĩa với việc cần ra quyết định càng quan trọng.
Anh nói cứ cho là tôi sẽ trở thành bác sĩ, có thể thấy kế hoạch của ai đó đã được bắt đầu chuẩn bị từ rất nhiều năm về trước rồi, lại nhớ đến lời anh nói là sẽ giao hạnh phúc và tự do cho Viện Viện thì một đáp án sống động nào đó mơ hồ hiện ra trong lòng tôi.
Tình hình trước mắt, anh và Viện Viện không thể nào ly hôn, nguyên nhân bên trong rắc rối khó gỡ, tranh chấp lợi ích liên quan thật sự quá nhiều quá lớn. Cho nên, nếu như trên thế giới thật sự tồn tại một cách có thể hoàn toàn tháo gỡ gông xiềng trói buộc trên người mọi người, giải quyết tất cả những điểm mấu chốt, trừ phi là……
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thử thăm dò, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ở châu Phi khai thác cái vương quốc kia, thật ra có bị ai đó nắm được điểm yếu, hoặc ít nhất là, chỉ ở bên ngoài bị ai đó nắm được điểm yếu hay không?”
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt tôi một cái. Xoay mặt nhìn, trong ánh mắt lộ ra ý tán thưởng, nhẹ nhàng chầm chậm nói: “Lúc mới đầu, cái vương quốc kia thật ra là anh hai anh khai thác. Lúc anh ấy đi học ở Thụy Điển đã yêu một cô gái, biết rõ sẽ không thể nào được gia đình cho phép, nên để cưới cô ấy, anh đã lặng lẽ âm thầm chuẩn bị. Đáng tiếc, còn chưa tìm cách vẹn toàn thì anh ấy đã bị người ta hại chết. Trước khi lâm chung, anh ấy đem rất nhiều thứ giao cho anh, còn nói với anh, nếu có một ngày, gặp được người đáng cho mình vứt bỏ tất cả để yêu, mà nếu lại không thể phá tan lực cản, thì đến châu Phi, tìm một người tên là Lâm Đan Châu. Mới đầu anh cũng không hiểu ý anh ấy lắm, cho đến khi cuối cùng cũng gặp được em. Sau khi ở bên bờ sông Ái Lạp cùng em ước định yêu nhau, anh đã sang châu Phi, tìm được Lâm Đan Châu. Cô ấy vốn là bạn gái của anh hai anh, sau khi anh hai qua đời, cô ấy vẫn một mực yên lặng mà khổ cực kiên trì ở châu Phi kinh doanh vương quốc của anh hai. Cô ấy đem tất cả những thứ anh hai đã khổ tâm chế tạo giao hết cho anh, cô ấy nói với anh là chuyện anh hai anh không thể làm được thì hy vọng anh có thể làm được!”
Anh dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Còn có chị hai anh nữa, chính là chị hai anh vẫn luôn phái người quấy rối em. Chị ấy cũng từng có một thời yêu đương oanh liệt, song sau đó, người yêu của chị ấy lại mất tích, không để lại chút tăm tích hay dấu vết nào. Chị ấy muốn báo thù, lại hoàn toàn không tìm được đối tượng để báo thù, từ đó mới quyết tâm, lập lời thề tuyệt đối không bán đứng mình, tuyên bố cả đời không lấy chồng! Chị ấy bức bách em, một mặt là bất đắc dĩ, mặt khác, chưa từng bỏ ý định ở bên trong bảo vệ em.” Anh đưa tay, xoa tóc tôi, nhẹ nhàng thở dài.
“Cho nên anh……” Trái tim tôi lại bắt đầu không tự chủ được mà đập thật nhanh, dường như bọt nước trong không khí cũng âm thầm mà biến thành áp lực.
“Anh hai anh bị hại bỏ mình, tìm không được kẻ thù, chỉ mơ hồ biết là có liên quan đến các bà vợ bé; mẹ anh vì vậy bị đánh gãy chân, mất đi khả năng vận động, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm ngóng trông tiền đồ của anh; chị hai anh đau đớn vì mất người yêu, từ đó giam mình trong phần mộ lộng lẫy ấy, cự tuyệt ấm áp. Sau đó là anh, sau đó là em, sau đó là Hà Viện Viện…… Bề ngoài, chúng ta mỗi người đều ở trong vòng quay sinh mệnh xoay chuyển khôn lường riêng của mình, nhưng thật ra, suy nghĩ cẩn thận thì tất cả đều xuất phát từ một nguồn chúng có đúng không?”
“Không phải là anh định…… cùng ba anh……?” Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến tôi không hiểu sao lại thấy choáng váng. Theo lời anh nói, anh thân là tân chủ tịch tập đoàn Lương thị, rõ ràng là tính đối đầu với vị thái sơn bắc đẩu của tập đoàn Lương thị kia rồi.
“Không phải là ba anh, mà là một số thứ đã lưu truyền từ xưa tới nay.” Anh duỗi cánh tay, ôm chặt tôi, nhẹ nhàng mà từng chữ từng câu nói: “Thời đại tiến bộ, mà có nhiều thứ, mang theo hào quang vinh quang lâu đời, từ lúc vừa sinh ra, đã lặng lẽ đi vào đầu óc từng người trong Lương gia bọn anh. Nó sáng chói như ý chỉ thần linh, trên thực tế là huyễn âm ma quái, cướp đoạt lòng trí người ta. Nó giống như là một cái vòng xoáy tràn đầy mật ngọt quyền rủ, hấp dẫn người ta bước vào, cuối cùng lại bóp người ta đến thịt nát xương tan. Tất cả những thứ này, đã đến lúc nên được thay đổi hoàn toàn.”
Bỗng nhiên tôi hiểu anh vì sao cố gắng như vậy, cho dù như thế nào cũng phải tiến tới vị trí gia chủ.
Muốn phá tan truyền thống hùng mạnh cường thế bao phủ mọi thứ trong trăm năm qua thì phải có đủ gan dạ sáng suốt, quyết đoán, tiền tài, nhân mạch, cùng với sức mạnh và tài nguyên đủ để ngang hàng, đồng thời, còn cần cả thân phận cùng địa vị danh chính ngôn thuận. Song. Một khi một thứ gì đó có thể đứng vững vàng qua cả trăm năm không ngã, thì bản thân nó đã có sức sống cực kỳ mạnh mẽ; một khi nền móng đã dao động thì khó tránh được việc tổn thương đến lợi ích thiết thân của rất nhiều người.
Tôi muốn mở miệng hỏi anh, có phải nguy hiểm lắm không, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình hỏi vậy cũng thừa.
Tất nhiên là nguy hiểm, nếu không tại sao lại có hai lần trọng thương, và rất nhiều vết sẹo kia!
Lương đại tiểu thư nói, anh hai lần trọng thương đều là do tôi quấy nhiễu, không khỏi vô cùng xem trọng tôi, nhưng tôi hiểu, nếu một việc mà anh đã lên kế hoạch rất nhiều năm thì sẽ không dễ dàng để chuyện này giữa đường chết non.
Anh vốn là người đàn ông như vậy, lấy trời đất làm bàn cờ, bằng sông núi làm kinh độ vĩ độ, có khí phách thay đổi càn khôn, cũng có toan tính mạnh mẽ được ăn cả ngã về không. Từ trước đến nay, chỉ cần là việc anh đã hạ quyết tâm phải làm, thì không ngoại lực nào có thể dễ dàng lay chuyển. Nếu đã như thế, nói càng nhiều chỉ càng náo động càng lớn!
Rất nhiều suy nghĩ trong nháy mắt lướt qua đầu khiến tôi chỉ muốn mở miệng giữ anh lại, song nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể đưa tay, khẽ vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sang năm còn có thể đến ngắm hoa mai cùng em nữa không?”
Anh không nói, ôm chặt lấy tôi, nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên, từ từ cúi đầu, môi thắm thiết rơi xuống, nặng nề để lên môi tôi.
Mùi vị trang trọng trong trèo mùi hoa cỏ lan tràn khắp kẽ răng, khóe môi có cảm giác ngọt ngào như nước, dập dờn xoay chuyển, dần dần khuếch trương dần dần sâu sắc. Đã rất nhiều năm chưa từng có phút giây nào hạnh phúc như thế, vứt bỏ tất cả, chỉ có ôm anh, hôn anh.
Chợt thấy pháo hoa bung nở trên bầu trời, từng quả từng quả pháo từ mặt đất bắn lên bầu trời, từng đóa lại từng đóa hoa nở rộ, nhanh chóng tô điểm khắp vùng trời, tựa như bức rèm che phấp phới, lại như những ngôi sao trong khắp bầu trời cùng nhau vung tay, gieo hy vọng vào chốn nhân gian.
Hôm nay vốn là đêm giao thừa, qua rạng sáng, vừa đúng là một mùa xuân mới.
Theo truyền thuyết thì diện mạo con người vốn là có bốn tay bốn chân, bị buộc chia làm hai nửa, rồi ném xuống những xó xỉnh khác nhau ở dưới hạ thế, cho nên từ lúc vừa sinh ra, mỗi người đã bắt đầu nỗ lực, không ngừng tìm kiếm một nửa khác của mình, song chỉ cần đi tới thế gian, sẽ tránh không được bị nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại ràng buộc, thất tình lục dục quấy nhiễu. Có một số người cuối cùng cũng tìm được nguyên dạng; có một số người mặc dù tìm được, nhưng đã phát sinh biến hóa; lại có một số người cứ tìm kiếm ở trong biển người mênh mông, tìm mãi mà vĩnh viễn vẫn không tìm thấy!
Dưới người vẫn có một lớp mỏng tuyết đọng, đầu cành có bông hồng mai đang khai nhị, hương thơm đọng lại trong những giọt sương.
Không thể mở miệng nói câu ly biệt, cũng không được hỏi ngày quay lại.
Không thể đưa tay kéo anh, không được ngăn cản bước tiến của anh!
Không biết lần xa cách này có còn được đoàn tụ hay không, song thật may mắn xiết bao, kiếp nầy để cho tôi gặp anh, được lọt vào mắt xanh của anh!
Yêu có chờ đợi thiên trường địa cửu, cũng có nở rộ chói lòa trong nháy mắt, tôi không nhìn rõ ngày mai sẽ như thế nào, song dù sao tôi cũng nhớ được, ở đây trong ngày này, chúng tôi đã đạp tuyết tìm mai, ngắm pháo hoa như những đám mây giăng khắp trời……
Nhất thời mong đợi vĩnh hằng, thật muốn cứ như vậy tiếp tục đuổi bắt anh, mãi mãi giữ lại hình ảnh nụ cười ở trên mặt anh.
Những lớp tuyết đạp dưới lòng bàn chân một lúc lâu đã bắt đầu có chút ít lọt vào trong giầy gây ra một chút ẩm ướt. Đột nhiên, bàn chân trượt một cái, cả người tôi cũng không điều khiển được mà bổ nhào xuống phía đằng trước.
Anh quay đầu nhìn thấy, liền đưa tay tới đây kéo tôi, mắt thấy bắt không được, bèn nhanh chóng lao xuống mặt đất, khó khăn lắm mới đi trước một bước che chắn ở dưới người tôi.
Tôi cứ như vậy bất ngờ nhào lên lưng anh, môi của tôi vừa vặn để lên gáy anh, như có một ký ức xa xôi nào đó ập đến dẫn đường cho hàm răng của tôi tìm kiếm bờ vai anh.
Tôi theo phản xạ muốn há mồm ra cắn, thật vất vả mới nhịn xuống được thì lại nghe thấy anh rốt cuộc lại mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Em không biết anh thật sự rất ghen sao? Trong thời gian dài đến bốn năm mà em ngày nào cũng đi theo Viện Viện, đối xử với cô ấy tốt như vậy.”
“Không phải là anh đặc biệt tìm em đến chữa bệnh cho cô ấy sao?” Nói thật, ở trong chuyện này, tôi thật sự rất bị lừa gạt, rất bị lừa gạt. Cứ dựa vào bản tâm bản tính mà điều trị cho Viện Viện, lúc quay đầu lại mới biết, tất cả đều là ai đó cố ý lên kế hoạch.
“Anh thật sự cảm thấy tình cảm của Hà Viện Viện dành cho em rất không bình thường. Thành thật mà nói, anh rốt cuộc ở chỗ nào, sống chung với ai, cụ thể đang làm những chuyện gì, cô ấy đều không quan tâm lắm, nhưng lại hết mực quan tâm đến hạnh phúc của em. Thật ra, từ lần trước anh bị thương ở châu Phi, anh đã cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng nghiêm túc, cũng hứa là sẽ vào lúc thích hợp mà để cho cô ấy quyền lợi cũng như tự do theo đuổi hạnh phúc, cho nên, nửa năm này, cô ấy đồng ý phối hợp với kế hoạch của anh, ở nơi đông người cùng anh diễn kịch.” Anh hơi dừng một chút, rồi lại tiếp tục mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Cô ấy vẫn nhớ một câu nói của em……”
“Câu gì?” Tôi nhịn không được ngẩng đầu nhìn.
“Em chẳng phải từng đã nói với cô ấy, sự tự do quan trọng nhất của một người là tự do về tâm hồn; điều dũng cảm nhất của một người là dám cho khiêu chiến với điều hèn nhất nhất trong lòng mình!”
Đúng là tôi đã từng nói như vậy. Trước khi chia tay Viện Viện, tôi từng nói với cô ấy: “Nếu có một ngày * Viện Viện của tôi học được cách thản nhiên đối diện với tất cả mọi điều cuộc sống đã giao cho chúng ta, có can đảm thừa nhận khó khăn và đau khổ thì cũng có nghĩa là quá trình điều trị của tôi cuối cùng đã thành công!”
“Chuyện giữa chúng ta, anh không biết cô ấy cụ thể biết được bao nhiêu, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn thấy anh đều luôn không ngừng nhắc tới em, nhất mực lo lắng cho hạnh phúc của em.” Anh nhìn một cái, lại mở miệng, cười cười nói: “Bao gồm cả lần này, cần cô ấy đến châu Phi công khai bộc lộ quan điểm, ban đầu cô ấy cũng không muốn, nhưng nghe anh nói em muốn có một con thú hoang châu Phi làm thú cưng thì cô ấy không chút do dự mà xuất phát.”
“Em nói muốn có một con thú cưng hồi nào?” Tôi rốt cục vẫn nhịn không được há mồm, hướng về phía cổ của anh, hung hăng cắn xuống. Ai đó có phải nên bớt phóng túng đi một chút không nhỉ, đừng có lúc nào cũng thể hiện cái bản chất gian thương lợi dụng người khác từ ngón chân cho đến sợi tóc như thế này chứ.
Anh đau đến cả người cũng không điều khiển được mà co rụt lại, rốt cuộc từ từ xoay người, kéo tôi từ trên lưng xuống, ôm vào lòng, từ từ ngồi thẳng người, nhìn đầu cành hoa mai, nhẹ nhàng nói: “Anh dù sao cũng cho là Tây Tây của anh nhất định sẽ trở thành nữ bác sĩ. Anh dù sao cũng cho là chờ Tây Tây của anh học xong tiến sĩ thì tất cả cũng nên giải quyết thôi……” Anh nhẹ nhàng thở dài.
Nhất thời sửng sốt, tôi nhịn không được hỏi anh: “Anh chuẩn bị làm gì?” Lại không thấy anh trả lời.
Chắc chắn là có chuyện gì đang ở xảy ra, hoặc là, sắp xảy ra. Nếu không anh đã không chủ động mở miệng nói với tôi nhiều như vậy; sẽ không quyến luyến như vậy; sẽ không tận tâm tận lực làm cơm cho tôi mỗi ngày như vậy.
Tôi hiểu anh, cho nên biết, hễ anh cười trong sáng thì đó đều là lúc tâm sự nặng nề. Lúc trước, mỗi lần phải ra một quyết định quang trọng, anh thế nào cũng tới tìm tôi, lúc ở trên giường càng hung dữ mạnh mẽ thì cũng đồng nghĩa với việc cần ra quyết định càng quan trọng.
Anh nói cứ cho là tôi sẽ trở thành bác sĩ, có thể thấy kế hoạch của ai đó đã được bắt đầu chuẩn bị từ rất nhiều năm về trước rồi, lại nhớ đến lời anh nói là sẽ giao hạnh phúc và tự do cho Viện Viện thì một đáp án sống động nào đó mơ hồ hiện ra trong lòng tôi.
Tình hình trước mắt, anh và Viện Viện không thể nào ly hôn, nguyên nhân bên trong rắc rối khó gỡ, tranh chấp lợi ích liên quan thật sự quá nhiều quá lớn. Cho nên, nếu như trên thế giới thật sự tồn tại một cách có thể hoàn toàn tháo gỡ gông xiềng trói buộc trên người mọi người, giải quyết tất cả những điểm mấu chốt, trừ phi là……
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thử thăm dò, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ở châu Phi khai thác cái vương quốc kia, thật ra có bị ai đó nắm được điểm yếu, hoặc ít nhất là, chỉ ở bên ngoài bị ai đó nắm được điểm yếu hay không?”
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên gương mặt tôi một cái. Xoay mặt nhìn, trong ánh mắt lộ ra ý tán thưởng, nhẹ nhàng chầm chậm nói: “Lúc mới đầu, cái vương quốc kia thật ra là anh hai anh khai thác. Lúc anh ấy đi học ở Thụy Điển đã yêu một cô gái, biết rõ sẽ không thể nào được gia đình cho phép, nên để cưới cô ấy, anh đã lặng lẽ âm thầm chuẩn bị. Đáng tiếc, còn chưa tìm cách vẹn toàn thì anh ấy đã bị người ta hại chết. Trước khi lâm chung, anh ấy đem rất nhiều thứ giao cho anh, còn nói với anh, nếu có một ngày, gặp được người đáng cho mình vứt bỏ tất cả để yêu, mà nếu lại không thể phá tan lực cản, thì đến châu Phi, tìm một người tên là Lâm Đan Châu. Mới đầu anh cũng không hiểu ý anh ấy lắm, cho đến khi cuối cùng cũng gặp được em. Sau khi ở bên bờ sông Ái Lạp cùng em ước định yêu nhau, anh đã sang châu Phi, tìm được Lâm Đan Châu. Cô ấy vốn là bạn gái của anh hai anh, sau khi anh hai qua đời, cô ấy vẫn một mực yên lặng mà khổ cực kiên trì ở châu Phi kinh doanh vương quốc của anh hai. Cô ấy đem tất cả những thứ anh hai đã khổ tâm chế tạo giao hết cho anh, cô ấy nói với anh là chuyện anh hai anh không thể làm được thì hy vọng anh có thể làm được!”
Anh dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng, từng chữ từng câu nói: “Còn có chị hai anh nữa, chính là chị hai anh vẫn luôn phái người quấy rối em. Chị ấy cũng từng có một thời yêu đương oanh liệt, song sau đó, người yêu của chị ấy lại mất tích, không để lại chút tăm tích hay dấu vết nào. Chị ấy muốn báo thù, lại hoàn toàn không tìm được đối tượng để báo thù, từ đó mới quyết tâm, lập lời thề tuyệt đối không bán đứng mình, tuyên bố cả đời không lấy chồng! Chị ấy bức bách em, một mặt là bất đắc dĩ, mặt khác, chưa từng bỏ ý định ở bên trong bảo vệ em.” Anh đưa tay, xoa tóc tôi, nhẹ nhàng thở dài.
“Cho nên anh……” Trái tim tôi lại bắt đầu không tự chủ được mà đập thật nhanh, dường như bọt nước trong không khí cũng âm thầm mà biến thành áp lực.
“Anh hai anh bị hại bỏ mình, tìm không được kẻ thù, chỉ mơ hồ biết là có liên quan đến các bà vợ bé; mẹ anh vì vậy bị đánh gãy chân, mất đi khả năng vận động, nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm ngóng trông tiền đồ của anh; chị hai anh đau đớn vì mất người yêu, từ đó giam mình trong phần mộ lộng lẫy ấy, cự tuyệt ấm áp. Sau đó là anh, sau đó là em, sau đó là Hà Viện Viện…… Bề ngoài, chúng ta mỗi người đều ở trong vòng quay sinh mệnh xoay chuyển khôn lường riêng của mình, nhưng thật ra, suy nghĩ cẩn thận thì tất cả đều xuất phát từ một nguồn chúng có đúng không?”
“Không phải là anh định…… cùng ba anh……?” Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến tôi không hiểu sao lại thấy choáng váng. Theo lời anh nói, anh thân là tân chủ tịch tập đoàn Lương thị, rõ ràng là tính đối đầu với vị thái sơn bắc đẩu của tập đoàn Lương thị kia rồi.
“Không phải là ba anh, mà là một số thứ đã lưu truyền từ xưa tới nay.” Anh duỗi cánh tay, ôm chặt tôi, nhẹ nhàng mà từng chữ từng câu nói: “Thời đại tiến bộ, mà có nhiều thứ, mang theo hào quang vinh quang lâu đời, từ lúc vừa sinh ra, đã lặng lẽ đi vào đầu óc từng người trong Lương gia bọn anh. Nó sáng chói như ý chỉ thần linh, trên thực tế là huyễn âm ma quái, cướp đoạt lòng trí người ta. Nó giống như là một cái vòng xoáy tràn đầy mật ngọt quyền rủ, hấp dẫn người ta bước vào, cuối cùng lại bóp người ta đến thịt nát xương tan. Tất cả những thứ này, đã đến lúc nên được thay đổi hoàn toàn.”
Bỗng nhiên tôi hiểu anh vì sao cố gắng như vậy, cho dù như thế nào cũng phải tiến tới vị trí gia chủ.
Muốn phá tan truyền thống hùng mạnh cường thế bao phủ mọi thứ trong trăm năm qua thì phải có đủ gan dạ sáng suốt, quyết đoán, tiền tài, nhân mạch, cùng với sức mạnh và tài nguyên đủ để ngang hàng, đồng thời, còn cần cả thân phận cùng địa vị danh chính ngôn thuận. Song. Một khi một thứ gì đó có thể đứng vững vàng qua cả trăm năm không ngã, thì bản thân nó đã có sức sống cực kỳ mạnh mẽ; một khi nền móng đã dao động thì khó tránh được việc tổn thương đến lợi ích thiết thân của rất nhiều người.
Tôi muốn mở miệng hỏi anh, có phải nguy hiểm lắm không, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình hỏi vậy cũng thừa.
Tất nhiên là nguy hiểm, nếu không tại sao lại có hai lần trọng thương, và rất nhiều vết sẹo kia!
Lương đại tiểu thư nói, anh hai lần trọng thương đều là do tôi quấy nhiễu, không khỏi vô cùng xem trọng tôi, nhưng tôi hiểu, nếu một việc mà anh đã lên kế hoạch rất nhiều năm thì sẽ không dễ dàng để chuyện này giữa đường chết non.
Anh vốn là người đàn ông như vậy, lấy trời đất làm bàn cờ, bằng sông núi làm kinh độ vĩ độ, có khí phách thay đổi càn khôn, cũng có toan tính mạnh mẽ được ăn cả ngã về không. Từ trước đến nay, chỉ cần là việc anh đã hạ quyết tâm phải làm, thì không ngoại lực nào có thể dễ dàng lay chuyển. Nếu đã như thế, nói càng nhiều chỉ càng náo động càng lớn!
Rất nhiều suy nghĩ trong nháy mắt lướt qua đầu khiến tôi chỉ muốn mở miệng giữ anh lại, song nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể đưa tay, khẽ vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: “Sang năm còn có thể đến ngắm hoa mai cùng em nữa không?”
Anh không nói, ôm chặt lấy tôi, nắm lấy cằm tôi, nâng mặt tôi lên, từ từ cúi đầu, môi thắm thiết rơi xuống, nặng nề để lên môi tôi.
Mùi vị trang trọng trong trèo mùi hoa cỏ lan tràn khắp kẽ răng, khóe môi có cảm giác ngọt ngào như nước, dập dờn xoay chuyển, dần dần khuếch trương dần dần sâu sắc. Đã rất nhiều năm chưa từng có phút giây nào hạnh phúc như thế, vứt bỏ tất cả, chỉ có ôm anh, hôn anh.
Chợt thấy pháo hoa bung nở trên bầu trời, từng quả từng quả pháo từ mặt đất bắn lên bầu trời, từng đóa lại từng đóa hoa nở rộ, nhanh chóng tô điểm khắp vùng trời, tựa như bức rèm che phấp phới, lại như những ngôi sao trong khắp bầu trời cùng nhau vung tay, gieo hy vọng vào chốn nhân gian.
Hôm nay vốn là đêm giao thừa, qua rạng sáng, vừa đúng là một mùa xuân mới.
Theo truyền thuyết thì diện mạo con người vốn là có bốn tay bốn chân, bị buộc chia làm hai nửa, rồi ném xuống những xó xỉnh khác nhau ở dưới hạ thế, cho nên từ lúc vừa sinh ra, mỗi người đã bắt đầu nỗ lực, không ngừng tìm kiếm một nửa khác của mình, song chỉ cần đi tới thế gian, sẽ tránh không được bị nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại ràng buộc, thất tình lục dục quấy nhiễu. Có một số người cuối cùng cũng tìm được nguyên dạng; có một số người mặc dù tìm được, nhưng đã phát sinh biến hóa; lại có một số người cứ tìm kiếm ở trong biển người mênh mông, tìm mãi mà vĩnh viễn vẫn không tìm thấy!
Dưới người vẫn có một lớp mỏng tuyết đọng, đầu cành có bông hồng mai đang khai nhị, hương thơm đọng lại trong những giọt sương.
Không thể mở miệng nói câu ly biệt, cũng không được hỏi ngày quay lại.
Không thể đưa tay kéo anh, không được ngăn cản bước tiến của anh!
Không biết lần xa cách này có còn được đoàn tụ hay không, song thật may mắn xiết bao, kiếp nầy để cho tôi gặp anh, được lọt vào mắt xanh của anh!
Yêu có chờ đợi thiên trường địa cửu, cũng có nở rộ chói lòa trong nháy mắt, tôi không nhìn rõ ngày mai sẽ như thế nào, song dù sao tôi cũng nhớ được, ở đây trong ngày này, chúng tôi đã đạp tuyết tìm mai, ngắm pháo hoa như những đám mây giăng khắp trời……
Tác giả :
Trữ Tâm