Tình Yêu Của Sao
Chương 3
edited by: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Ngày quốc tế thiếu nhi, bạn trẻ Thái Nhiên tròn 20 tuổi, tôi đã là một bà già 24 tuổi rồi, mà cậu ta thì thậm chí còn chưa thể kết hôn.
Cơm no rượu say, Thái Nhiên đi rửa chén, còn tôi ngồi trên sân thượng đánh răng và hong khô tóc.
Mùa hè ở thành phố này đã đến rồi, nóng nực và ẩm ướt. Khí thải ô tô cứ ứ đọng lại không tan, có chút mưa thì lại là mưa axit. Trong xe bus người chật kín, toàn mùi chua, tay chân mỏi rã rời. Khi không có mưa, mặt trời chỉ có thể nấp sau những đám mây mà che mặt. Phải quay ngoại cảnh thật sự là mệt muốn chết. Đạo diễn kiêu ngạo vượt lên dẫn trước, tôi là trợ lí không thể không đi theo. Một ngày chạy tới chạy lui, thật sự là mệt như trâu.
Trở về nhà riêng, mọi sinh hoạt ăn ngủ nghỉ đều chỉ có mình tôi. Tôi không thích mời bạn bè về chơi cho nên thiết nghĩ, nếu có một ngày tôi chết trong ngôi nhà này, e là hơn một tuần sau mới có người phát hiện.
Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, dù sao tôi cũng có nhiều hơn một chỗ để đi, trước mắt nhà Thái Nhiên vẫn có thể tự do ra vào.
Tôi ngồi ở ghế dựa, ánh mắt nặng trĩu, có chút buồn ngủ. Có lẽ hôm nay hơi say, Thái Nhiên kể với tôi rất nhiều truyện vui, hầu hết là chuyện phòng thu và những ngôi sao hợp tác với cậu ta. Tôi nghe rất vui, bất tri bất giác lại uống nhiều thêm.
Trong phòng phát ra tiếng nhạc, tôi đối với âm nhạc cũng không nghiên cứu gì nhiều, về lĩnh vực này thì Thái Nhiên lại rành hơn tôi.
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
Tôi đưa tay gạt nhẹ tay cậu ta xuống: “Biết tôi nghĩ về chuyện gì không?”.
“Chuyện hồi trước?”.
Đoán đúng rồi, thằng nhóc này đúng là càng ngày càng hiểu lòng dạ đàn bà…
“Chuyện hồi trước là chuyện gì?”.
“Trước đây, có anh chàng hàng xóm, vào một đêm hè, hái trong vườn nhà mình một đóa hoa sơn chi, đứng ở một bên hàng rào nhỏ tặng chị đóa hoa ấy”.
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu đừng làm diễn viên nữa chuyển sang làm nhà biên kịch có khi còn được hơn đấy”.
Trong bóng đêm mờ ảo, cậu ta nở nụ cười anh tuấn đến mê người rồi nhẹ nhàng cài một đóa hoa sơn chi lên mái tóc của tôi.
Tôi nói: “Nhanh gọi điện thoại cho mẹ cậu cảm ơn một tiếng, vì cậu mà bà ấy đã phải chịu nhiều cực khổ.”
“Em cũng muốn cám ơn chị”. Cậu ta nói: “Cám ơn chị đã không ngại khó khăn giúp đỡ em nhiều như vậy”.
“Đừng vội cám ơn tôi”. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, lảo đảo đứng lên, chút rượu còn sót lại làm tôi mất thăng bằng: “Cứ từ từ mà suy nghĩ cách cảm ơn của cậu cho thật hoành tráng đi, đợi cho đến khi cậu bước lên được đến đỉnh cao thì trả ơn tôi cũng chưa muộn mà”.
Thái Nhiên hỏi tôi: “Đến lúc đó chị có còn bên cạnh em không?”.
“Tôi ư? Vì sao lại không chứ?”. Tôi cười rộ lên: “Tôi không thích mấy câu chuyện có tình tiết kiểu như nữ nhân vật chính đến thời khắc mấu chốt lại đột nhiên bị ung thư rồi chết đâu. Tôi còn phải nhờ cậu chuẩn bị kha khá của hồi môn để đi lấy chồng đấy, đến lúc đó cậu có muốn đá tôi ra cũng không được đâu”.
Tôi cảm thấy hình như hôm nay cậu ta uống quá chén nên suy nghĩ hơi nhiều rồi. Cuộc sống vốn đầy áp lực mà, dù sao thì cũng phải từ từ mà thích nghi với nó.
“Còn nhớ đạo diễn Lí hồi trước không? Chính là thằng cha ninh bợ Hứa Thiểu Văn đó”.
“Ông ta thì sao?”, Thái Nhiên có vẻ không thích tay đạo diễn đó.
“Uhm!”, tôi nói: “Hôm nay tôi gặp ông ta, ông ta dạo này làm ăn có vẻ không được suôn sẻ lắm, nên muốn dựa vào một bộ phim để lấy lại danh tiếng. Ông ta nói đã tìm được nhà tài trợ rồi nhưng tiền tài trợ không được nhiều cho lắm nên muốn tìm những diễn viên mới vào nghề đóng”.
Ánh mắt của Thái Nhiên chợt lóe như thoát khỏi cơn say, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi: “Cậu không ngại hợp tác cùng ông ta chứ?”.
Cậu ta cười: “Em không có giá tới mức có quyền lựa chọn đạo diễn đâu”.
Tay đạo diễn Lí đó vẫn còn nhớ Thái Nhiên. Hôm đó, tôi có rảnh rỗi một chút nên cùng cậu ta đến thử vai, ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra Thái Nhiên ngay, quay sang nói với tôi: “Cô lại còn dẫn theo tên đó à?”.
“Không có lí do gì sao lại không được mang theo cậu ta? Mọi người đều đã biết nhau cả rồi, phải chiếu cố nhau trong công việc chứ”.
“Thằng nhóc này….” – ông ta nói Thái Nhiên: “Đẹp trai theo kiểu rất đặc biệt”.
“Đặc biệt ở chỗ là rất thích hợp vào vai những anh chàng phản diện đẹp trai mà trong bụng lại đầy mưu mô, toan tính”, tôi nói.
Đao diễn Lí cười cười gật đầu.
Bộ phim của tay đạo diễn Lí đó có tên “Ngày yêu”. Thái Nhiên đi thử vai lại được nhận, dù không phải là nhân vật chính nhưng đất diễn cũng nhiều.
Là con nuôi của một kẻ có tiền, cậu ta giúp bố nuôi làm ăn phi pháp. Nữ chính cùng nam chính yêu nhau, nhưng Thái Nhiên là một kẻ xấu cậu ta dùng mọi thủ đoạn để phá hoại tình cảm của hai người đó. Bố nuôi của cậu ta định xử lí nam chính thì cuối cùng cậu ta lại thả hai người đó đi.
Hóa ra cậu ta đã yêu đơn phương nữ chính. Nhiều năm trước, vào một đêm nọ, cậu ta bị thương nặng, ngã gục trong mưa. Lúc đó, cô ấy đã cứu cậu ta, dìu cậu ta đi từng bước trong mưa dưới tán dù nhỏ. Thái Nhiên yêu cô ta từ đó. Lặng lẽ yêu thương, lặng lẽ chúc phúc cho người mình yêu. Cậu ta không thể dùng đôi bàn tay đầy máu của mình mà yêu thương, che chở, bao bọc cho cô ấy thì ít nhất cũng phải giúp cô ấy được sống hạnh phúc bên người yêu. Chỉ mong có thể mãi được yêu cô ấy, dù chỉ là một tình yêu trong im lặng.
Môi mỏng mím lại, kiềm nén nỗi đau, trông cậu ta lạnh lùng như thế mà ánh mắt dành cho người con gái kia lại vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Thái Nhiên lẳng lặng đứng đó, nhìn về người con gái cậu ta yêu nhất, lại hận cả đời lại không thể có được cô ấy.
Xe lửa khởi động. Khói trắng hòa quyện với ánh trăng, hình ảnh chàng trai mặc bộ tây phục đen cô đơn đứng đó như ẩn như hiện. Cậu ta cuối cùng vẫn không cúi đầu, cao ngạo xoay người bước đi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước kia, đôi mắt híp lại, từng bước tao nhã rời khỏi nơi đó lại tiếp tục thực hiện những kế hoạch đen tối.
Đạo diễn Lí dường như rất vừa lòng, ông ta cười nói: “Đúng là một đôi mắt lạnh, rất đẹp, tôi vẫn thường mong có thể tìm được người sở hữu đôi mắt đó”.
Tôi và Thái Nhiên đều vội vàng bước đi. Cậu ta phải quay phim tiếp còn tôi phải đi vì bố đang nằm viện. Sức khỏe của bố tôi vẫn không tốt, nói mãi mà ông cũng chẳng chịu đi viện khám. Ảnh chụp X-quang, phát hiện được có một khối u ở gan của bố. Mẹ con tôi đều sốc. Y học hiện đại như vậy, con người vẫn thường ít bị bệnh nhưng nếu có bệnh khẳng định sẽ là bệnh nan y. Tôi cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố tôi rơi vào tình trạng xấu nhất.
Thần kinh của mẹ tôi vốn không được tốt, đụng chuyện là bà lại hoang mang, lo sợ, xưa nay mọi chuyện đều có bố tôi lo liệu, bây giờ đùng một cái gặp phải chuyện xấu như thế này, bà làm sao ứng phó nổi. Tôi xin nghỉ phép dài hạn, chuyển về nhà. Vừa để trấn an mẹ, lại tiện cho việc chăm sóc bố.
Hơi lạnh mong manh từ điều hòa tỏa ra cũng không trấn áp được cái nóng của ngày hè, ở phòng bệnh chật chội như vậy không bệnh rồi cũng sẽ thành bệnh. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải chuyển được bố sang phòng bệnh riêng. Bố tôi mới phẫu thuật xong cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Phẫu thuật thành công, có lẽ là do bác sĩ phẫu thuật có kinh nghiệm mà cũng có thể là do bố tôi may mắn. Tôi luôn cảm thấy bệnh viện này tuy lớn nhưng không đáng tin cậy, bác sĩ giải phẫu có vẻ không giỏi, kết quả là mọi việc diễn ra đều suôn sẻ. Đúng là không nên nhìn sự việc một cách méo mó như nhìn qua một tấm gương lồi.
Mẹ tôi nói: “Con còn muốn như thế nào nữa? Không nên nói với bác sĩ bệnh của bố con trị không dứt được. Chuyện như thế này một lần là quá đủ. Tế bào bạch cầu của mẹ đã nhiều lắm rồi.”.
Tôi bỏ dâu tằm vào cái bát lớn nằm ăn một mình, ăn nhiều tới mức cả tay và miệng đều toàn một màu tím. Lúc này di động của tôi reo lên, là Thái Nhiên gọi.
Tôi nghe cậu ta nói: “Chị Mộc Liên, em không diễn được nữa.”
Tôi nhảy dựng lên, xoay người làm rơi cái bát, mặt đất vương vãi toàn màu tím của dâu tằm. Mẹ cũng bị tôi dọa cho sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” tôi lạnh lùng hỏi.
Cậu ta nói: “Là lỗi của em. Em không làm được yêu cầu của họ”.
“Bọn họ yêu cầu cậu làm gì? Diễn viên mới đâu cần phải chụp ảnh, không lẽ là họ sửa kịch bản?”.
Cậu ta ở đầu dây im bặt, không nói lời nào. Tôi có thể cảm giác được sự uể oải, phiền muộn của Thái Nhiên. Tôi cần phải đến đó.
Lúc tôi đến trường quay Thái Nhiên lại bỏ đi đâu không biết. Đạo diễn Lí đang bực mình, lôi trợ lí ra mắng mỏ, cô bé kia bị xoay cho mòng mòng, khóc không ra nước mắt. Ông ta đúng là đồ tiểu nhân, ỷ mình có chút tiếng tăm là coi người khác không ra gì.
Tôi nhìn cô trợ lí kia, nhớ lại hoàn cảnh của mình lúc trước. Tôi quay sang hỏi Lí đạo diễn, giúp cô ta tránh sang một bên, thoát được một kiếp ăn chửi: “Có chuyện gì xảy ra sao? Thái Nhiên nói với tôi là cậu ta không diễn nổi nữa”.
Lí đạo diễn tức giận nói: “Còn thế nào nữa? Thằng nhóc kia, hưởng được chút lợi lộc rồi lại bắt đầu giở trò”.
“Không thể nào”, tôi kinh ngạc. Thái Nhiên không phải loại người như vậy, cậu ta rất biết điều cơ mà.
Đạo diễn Lí đưa kịch bản cho tôi xem, “Là cảnh này, cảnh biểu đạt sự hiếu thảo với cha nuôi, thể hiện mình là một đứa con ngoan. Cảnh dễ như vậy, cậu ta lại không cảm nhận được, diễn chẳng có chút cảm xúc nào. Trách cứ vài câu, cậu ta liền cáu gắt”.
“Ông nói gì cậu ấy?”.
“Nói chuyện về bố của cậu ta”.
“Ông biết bố của cậu ta à?”, tôi kinh ngạc.
Lí đạo diễn khó hiểu: “Sao lại không biết? Cậu ta là con trai của Thái Tu Viễn”.
“Là Thái Tu Viễn, diễn viên chính trong phim “Gió lửa hận thù” đã từng vang danh một thời ư?”.
Đạo diễn Lí liếc tôi một cái, hình như ông ta cảm thấy tôi là một con người rất hồ đồ, biết người ta lâu như vậy mà lại không biết người ta là con của một diễn viên nổi tiếng.
Trời ơi, cậu ta thực sự là con trai của Thái Tu Viễn.
Lúc tôi còn học cấp 2 mỗi ngày tan học đều cố chạy về nhà làm bài tập cho nhanh để kịp giờ xem phim “Gió lửa hận thù”. Tôi sưu tập rất nhiều hình của ông ấy, thậm chí còn cắt hình trong tạp chí dán lên bàn học dán trong cả cuốn nhật kí nữa. Mỗi ngày tôi đều nằm mơ được gặp ông ấy. Thì ra Thái Nhiên là con trai của Thái Tu Viễn.
Hèn gì cậu ta đẹp trai như vậy, thông minh như thế. Sức mạnh của di truyền thực sự là ghê gớm.
Tôi hỏi Lí đạo diễn: “Biết rõ cậu ta là con trai của Thái Tu Viễn, sao ông còn đối xử với cậu ta như thế?”.
Đạo diễn Lí đúng là một tên hợm hĩnh, khinh bỉ nhìn tôi, tôi cảm thấy trong mắt ông ta tôi thật sự là một đứa ngu: “Thái Tu Viễn sau khi đóng xong bộ phim “Gió lửa hận thù” thì chẳng còn đóng được một bộ phim nào nên hồn nữa nên phải giải nghệ, bị bệnh chết lâu rồi. Tôi làm sao mà biết được cậu ta sẽ tự mình gây dựng lên sự nghiệp của bản thân hay lại như bố của cậu ta lúc trước?”.
Lão già này, tôi thầm mắng ở trong lòng, có thành công hay không cũng không phụ thuộc vào người ta sống lâu hay chết sớm, ông nhất định sẽ là người sống lâu để con cháu nguyền ông rủa ông chết sớm.
Tôi thọc tay vào túi quần, lững thững bước ra. Ông ta quát tôi: “Cô đi đâu đấy?”.
“Đương nhiên là đi tìm người”.
“Cũng tốt”. Ông ta nói: “Vừa rồi nhà tài trợ có đến, thấy cảnh đó rất bực mình, đang đề nghị tôi thay đổi người”.
Tôi nghe như sét đánh ngang tai: “Đổi người khác?”.
“Chỉ mới chụp ảnh thôi, chắc là vẫn kịp. Bọn họ thay đổi quyết định, hình như là đang muốn lăng xê một người mới…”.
“Chuyện này là sao?”, tôi nổi cáu, nhảy dựng lên: “Nói đổi là đổi người ngay được à? Mấy người không biết một chút gì đến chữ tín hả? Sai rồi thì sửa chứ. Nếu muốn lăng xê người đó, sao lúc trước lại còn kí hợp đồng với Thái Nhiên. Mấy người nghĩ dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn đó là chèn ép được người khác hay sao?”.
Đạo diễn Lí vội vàng kéo tôi ra: “A Liên, cô nghe tôi nói đã. Việc hôm nay đã làm kinh động đến rất nhiều người, Trang tiên sinh ở trường quay đều thấy hết rồi. Tiền là của người ta, muốn dùng ra sao là quyền của họ chứ”.
Tôi hung hăng gạt tay ông ta ra. Bị bàn tay đầy mồ hôi đó kéo tôi có cảm giác rất ghê tởm.
Tôi không vội đi tìm Thái Nhiên. Đầu tiên là phải đi tìm cái tên Trang tiên sinh gì gì đó mới được.
Trang thị dù sao cũng là một công ty lớn nên nhân viên cũng vào loại hạng nhất. Cô nàng tiếp tân cười rất ngọt ngào, hỏi tôi có hẹn trước hay chưa. Tôi đương nhiên là không có hẹn trước rồi. Giống một người đi đường chạy lạc vào nơi xa hoa này, tóc tai tôi lại còn bù xù nhìn sao cũng không giống là người có quan hệ với lãnh đạo cấp cao. Vì vậy tôi lừa cô ta, tôi là trợ lí Triệu của Lí đạo diễn, có việc gấp cần tìm. Cái cớ đó thực sự là có rất nhiều sơ hở, Trang tiên sinh gì gì đó quá thật thà lại tin, mời tôi lên.
Đến lúc này, tôi mới sợ hãi đứng lên, khẳng định trăm phần trăm là tôi điên rồi, tự nhiên chạy tới tìm người ta tranh luận. Tôi là ai chứ? Tôi thực sự còn không được hưởng một chút lợi lộc gì từ Thái Nhiên. Chẳng lẽ lại nói với tên kia tôi là người nghĩa hiệp đến mức không tiếc cả mạng sống ra tay giúp đỡ bạn bè.
Có người ở đây, tôi nhìn thấy cái cửa lớn đầy uy nghiêm, nhìn cả cái hành lang dài mà sạch bóng, trải toàn thảm đỏ. Hôm nay, tôi mặc áo thun, quần jeans, bước vào thang máy mới nhìn rõ được cái thân xác tàn tạ của mình qua gương. Trời ạ!!! Tôi như thế này mà đòi gặp người ta đàm phán. Tôi làm cái nghề này cũng mấy năm rồi, việc gì cũng đã từng trải qua nhưng chuyện lần này cũng không biết sẽ sống chết như thế nào đây.
Khi tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ và hối hận vì cái hành động lỗ mãng của mình thì một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên đi về phía tôi, hỏi: “Cô là Triệu tiểu thư? Trang tiên sinh đang chờ cô”.
Tôi từ từ tiến vào căn phòng đó. Đó là một văn phòng khá rộng rãi và sạch sẽ. Các vật dụng lại rất ít, ánh sáng ngập tràn căn phòng, chỉ có một chiếc TV ốp trên mặt tường.
Một người con trai từ phía sau cái bàn đứng lên, rất lịch sự vươn tay ra chào hỏi: “Tôi là Trang Phác Viên, rất vui khi được gặp cô”.
Tôi nhìn người đối diện. Tôi đã từng thấy anh ta trên báo. Anh ta trông có vẻ trẻ hơn so với mấy bức ảnh chụp trên báo, nhưng nhìn vẫn rất già dặn, đẹp trai. Tôi còn biết anh ta có một đứa con mười ba tuổi, vợ là một họa sĩ nổi tiếng, bố vợ lại còn là đối tác hợp tác của anh ta. Nhưng tôi không biết anh ta lại thân thiện hòa đồng đến thế, không hề tự cao một chút nào cả. Anh ta rất tự nhiên, tiếp đãi tôi như một người bạn.
“Mộc Liên”, tôi bắt tay với anh ta, có chút ngượng ngùng, bởi vì đầu ngón tay tôi vẫn còn chút màu tím còn sót lại của dâu tằm.
Anh ta nhướn nhướn hàng lông mi, hỏi: “Cô không phải họ Triệu sao?”.
Tôi xấu hổ: “Tôi hơi lỗ mãng mong Trang tiên sinh đừng để ý. Tôi đến đây để cùng ông nói một chút về chuyện của Thái Nhiên”.
Thư kí bưng cafe đến, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.
Trí nhớ của anh ta rất tốt, anh ta nói: “Tôi biết cô đến là để nói chuyện về cậu nhóc đó. Buổi sáng hôm nay, tôi có thấy qua, tướng mạo rất nhã nhặn và ôn hòa, người như vậy muốn quên cũng rất khó”.
Bọn họ đều nói như vậy nhưng bọn họ làm sao biết được thằng nhóc đẹp trai đó cũng đã từng một thân đầy dầu nhớt làm thuê ở một tiệm sửa xe.
Tôi uống một ngụm café, trấn định nói tiếp: “Trang tiên sinh, tôi nghe Lí đạo diễn nói là ngài tự mình quyết định đổi người”.
“Đúng là tôi có quyết định này”, anh ta nói: “Chắc cô cũng biết chúng tôi đang đầu tư vào lĩnh vực truyền hình và điện ảnh, chúng tôi có lựa chọn tốt hơn nhiều. Công ty đối tác cho chúng tôi một hợp đồng quảng cáo sản phẩm vào tháng này”.
Tôi nói: “Trang tiên sinh, tôi không mong ngày suy xét thận trọng lại một lần nữa nhưng Thái Nhiên rất thích vai diễn đó và cũng đã cố gắng rất nhiều. Cậu ta tính tình chỉ hơi trẻ con một chút, cậu ta tuyệt đối không muốn mất đi cơ hội lần này”.
Anh ta nhìn tôi, mỉm cười đứng lên, nói: “Mộc tiểu thư, cô có nghĩ rằng những cơ hội đã vuột mất sẽ quay trở lại với mình không?”.
Gì chứ, đối với vị Trang thiếu gia này thì thời gian là tiền bạc vậy mà lại ngồi đây cùng tôi thảo luận vấn đề nhân sinh triết lí. Sao không nói thẳng cho tôi biết quyết định của hắn đi, có hay là không? Tôi chỉ có thể giả vờ ướm hỏi anh ta: “Tôi nghĩ rằng, cho người ta cơ hội khác chính là một nghĩa cử cao đẹp lại còn có thể giúp đỡ họ”.
Anh ta vẫn cười cười như trước, nụ cười thâm sâu khó lường: “Mộc tiểu thư chắc là đã nhận được chút hoa hồng của cậu ta”.
“Không!”, tôi không thèm.
“Vì cái gì? Tất nhiên là bởi vì cô đã đặt hết niềm tin của mình vào cậu ta”.
Đúng là một con cáo già. Tôi cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại nghịch ngợm nói: “Không, tôi biết xem bói, tôi nhìn thấy được cậu ta sẽ đem lại vận may cho tôi”.
Trang Phác Viên cười ha hả, cái tên này cứ như mặt trời ở trên cao, một nhân vật như thế lại cùng kẻ hèn mọn như tôi nói những lời thừa hơi tốn sức này.
Anh ta đi đến cái bàn phía trước, cầm lấy một xấp bài nói với tôi: “Cô biết bói toán vậy đoán thử xem đây là lá bài gì?”.
Tôi biết nói làm sao, chỉ có thể cắn răng phán bừa một câu: “Lá sáu rô”.
Trang Phác Viên hạ bài xuống, nói với tôi: “Mộc tiểu thư có thể về được rồi. Bạn của cô sẽ tiếp tục được đóng vai đó”.
Cái này có thể được gọi là kì tích không? Tôi đứng lên, anh ta lại xoay sang chỗ khác trở lại cái bàn góc bên kia, tiếp tục làm việc.
Tôi đột nhiên hỏi: “Trang tiên sinh, bức tranh treo ở đó có phải là của Georgia O’keeffe* không? Bông hoa sen đó rất đẹp”.
*Georgia O’keeffe: sinh ngày 15 tháng 11 năm 1887 mất ngày 6 tháng ba năm 1986 là một họa sĩ người Mĩ. Bà ấy nổi tiếng nhất là về những bức tranh khổ lớn vẽ những bông hoa nở bung nhìn rất gần, như là soi qua một cái kính lúp.
Anh ta ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Đúng vậy, cô cũng thích bà ấy à?”.
“Ừm”, tôi nói: “Bà ấy vẽ hoa tuy rất lớn nhưng không mất đi vẻ diễm lệ, cũng như người phụ nữ dù như thế nào cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của mình”.
Anh ta cười cười. Tôi lặng lẽ lui ra ngoài.
beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Ngày quốc tế thiếu nhi, bạn trẻ Thái Nhiên tròn 20 tuổi, tôi đã là một bà già 24 tuổi rồi, mà cậu ta thì thậm chí còn chưa thể kết hôn.
Cơm no rượu say, Thái Nhiên đi rửa chén, còn tôi ngồi trên sân thượng đánh răng và hong khô tóc.
Mùa hè ở thành phố này đã đến rồi, nóng nực và ẩm ướt. Khí thải ô tô cứ ứ đọng lại không tan, có chút mưa thì lại là mưa axit. Trong xe bus người chật kín, toàn mùi chua, tay chân mỏi rã rời. Khi không có mưa, mặt trời chỉ có thể nấp sau những đám mây mà che mặt. Phải quay ngoại cảnh thật sự là mệt muốn chết. Đạo diễn kiêu ngạo vượt lên dẫn trước, tôi là trợ lí không thể không đi theo. Một ngày chạy tới chạy lui, thật sự là mệt như trâu.
Trở về nhà riêng, mọi sinh hoạt ăn ngủ nghỉ đều chỉ có mình tôi. Tôi không thích mời bạn bè về chơi cho nên thiết nghĩ, nếu có một ngày tôi chết trong ngôi nhà này, e là hơn một tuần sau mới có người phát hiện.
Nhưng bây giờ tốt hơn rồi, dù sao tôi cũng có nhiều hơn một chỗ để đi, trước mắt nhà Thái Nhiên vẫn có thể tự do ra vào.
Tôi ngồi ở ghế dựa, ánh mắt nặng trĩu, có chút buồn ngủ. Có lẽ hôm nay hơi say, Thái Nhiên kể với tôi rất nhiều truyện vui, hầu hết là chuyện phòng thu và những ngôi sao hợp tác với cậu ta. Tôi nghe rất vui, bất tri bất giác lại uống nhiều thêm.
Trong phòng phát ra tiếng nhạc, tôi đối với âm nhạc cũng không nghiên cứu gì nhiều, về lĩnh vực này thì Thái Nhiên lại rành hơn tôi.
Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.
Tôi đưa tay gạt nhẹ tay cậu ta xuống: “Biết tôi nghĩ về chuyện gì không?”.
“Chuyện hồi trước?”.
Đoán đúng rồi, thằng nhóc này đúng là càng ngày càng hiểu lòng dạ đàn bà…
“Chuyện hồi trước là chuyện gì?”.
“Trước đây, có anh chàng hàng xóm, vào một đêm hè, hái trong vườn nhà mình một đóa hoa sơn chi, đứng ở một bên hàng rào nhỏ tặng chị đóa hoa ấy”.
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu đừng làm diễn viên nữa chuyển sang làm nhà biên kịch có khi còn được hơn đấy”.
Trong bóng đêm mờ ảo, cậu ta nở nụ cười anh tuấn đến mê người rồi nhẹ nhàng cài một đóa hoa sơn chi lên mái tóc của tôi.
Tôi nói: “Nhanh gọi điện thoại cho mẹ cậu cảm ơn một tiếng, vì cậu mà bà ấy đã phải chịu nhiều cực khổ.”
“Em cũng muốn cám ơn chị”. Cậu ta nói: “Cám ơn chị đã không ngại khó khăn giúp đỡ em nhiều như vậy”.
“Đừng vội cám ơn tôi”. Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, lảo đảo đứng lên, chút rượu còn sót lại làm tôi mất thăng bằng: “Cứ từ từ mà suy nghĩ cách cảm ơn của cậu cho thật hoành tráng đi, đợi cho đến khi cậu bước lên được đến đỉnh cao thì trả ơn tôi cũng chưa muộn mà”.
Thái Nhiên hỏi tôi: “Đến lúc đó chị có còn bên cạnh em không?”.
“Tôi ư? Vì sao lại không chứ?”. Tôi cười rộ lên: “Tôi không thích mấy câu chuyện có tình tiết kiểu như nữ nhân vật chính đến thời khắc mấu chốt lại đột nhiên bị ung thư rồi chết đâu. Tôi còn phải nhờ cậu chuẩn bị kha khá của hồi môn để đi lấy chồng đấy, đến lúc đó cậu có muốn đá tôi ra cũng không được đâu”.
Tôi cảm thấy hình như hôm nay cậu ta uống quá chén nên suy nghĩ hơi nhiều rồi. Cuộc sống vốn đầy áp lực mà, dù sao thì cũng phải từ từ mà thích nghi với nó.
“Còn nhớ đạo diễn Lí hồi trước không? Chính là thằng cha ninh bợ Hứa Thiểu Văn đó”.
“Ông ta thì sao?”, Thái Nhiên có vẻ không thích tay đạo diễn đó.
“Uhm!”, tôi nói: “Hôm nay tôi gặp ông ta, ông ta dạo này làm ăn có vẻ không được suôn sẻ lắm, nên muốn dựa vào một bộ phim để lấy lại danh tiếng. Ông ta nói đã tìm được nhà tài trợ rồi nhưng tiền tài trợ không được nhiều cho lắm nên muốn tìm những diễn viên mới vào nghề đóng”.
Ánh mắt của Thái Nhiên chợt lóe như thoát khỏi cơn say, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hỏi: “Cậu không ngại hợp tác cùng ông ta chứ?”.
Cậu ta cười: “Em không có giá tới mức có quyền lựa chọn đạo diễn đâu”.
Tay đạo diễn Lí đó vẫn còn nhớ Thái Nhiên. Hôm đó, tôi có rảnh rỗi một chút nên cùng cậu ta đến thử vai, ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra Thái Nhiên ngay, quay sang nói với tôi: “Cô lại còn dẫn theo tên đó à?”.
“Không có lí do gì sao lại không được mang theo cậu ta? Mọi người đều đã biết nhau cả rồi, phải chiếu cố nhau trong công việc chứ”.
“Thằng nhóc này….” – ông ta nói Thái Nhiên: “Đẹp trai theo kiểu rất đặc biệt”.
“Đặc biệt ở chỗ là rất thích hợp vào vai những anh chàng phản diện đẹp trai mà trong bụng lại đầy mưu mô, toan tính”, tôi nói.
Đao diễn Lí cười cười gật đầu.
Bộ phim của tay đạo diễn Lí đó có tên “Ngày yêu”. Thái Nhiên đi thử vai lại được nhận, dù không phải là nhân vật chính nhưng đất diễn cũng nhiều.
Là con nuôi của một kẻ có tiền, cậu ta giúp bố nuôi làm ăn phi pháp. Nữ chính cùng nam chính yêu nhau, nhưng Thái Nhiên là một kẻ xấu cậu ta dùng mọi thủ đoạn để phá hoại tình cảm của hai người đó. Bố nuôi của cậu ta định xử lí nam chính thì cuối cùng cậu ta lại thả hai người đó đi.
Hóa ra cậu ta đã yêu đơn phương nữ chính. Nhiều năm trước, vào một đêm nọ, cậu ta bị thương nặng, ngã gục trong mưa. Lúc đó, cô ấy đã cứu cậu ta, dìu cậu ta đi từng bước trong mưa dưới tán dù nhỏ. Thái Nhiên yêu cô ta từ đó. Lặng lẽ yêu thương, lặng lẽ chúc phúc cho người mình yêu. Cậu ta không thể dùng đôi bàn tay đầy máu của mình mà yêu thương, che chở, bao bọc cho cô ấy thì ít nhất cũng phải giúp cô ấy được sống hạnh phúc bên người yêu. Chỉ mong có thể mãi được yêu cô ấy, dù chỉ là một tình yêu trong im lặng.
Môi mỏng mím lại, kiềm nén nỗi đau, trông cậu ta lạnh lùng như thế mà ánh mắt dành cho người con gái kia lại vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Thái Nhiên lẳng lặng đứng đó, nhìn về người con gái cậu ta yêu nhất, lại hận cả đời lại không thể có được cô ấy.
Xe lửa khởi động. Khói trắng hòa quyện với ánh trăng, hình ảnh chàng trai mặc bộ tây phục đen cô đơn đứng đó như ẩn như hiện. Cậu ta cuối cùng vẫn không cúi đầu, cao ngạo xoay người bước đi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước kia, đôi mắt híp lại, từng bước tao nhã rời khỏi nơi đó lại tiếp tục thực hiện những kế hoạch đen tối.
Đạo diễn Lí dường như rất vừa lòng, ông ta cười nói: “Đúng là một đôi mắt lạnh, rất đẹp, tôi vẫn thường mong có thể tìm được người sở hữu đôi mắt đó”.
Tôi và Thái Nhiên đều vội vàng bước đi. Cậu ta phải quay phim tiếp còn tôi phải đi vì bố đang nằm viện. Sức khỏe của bố tôi vẫn không tốt, nói mãi mà ông cũng chẳng chịu đi viện khám. Ảnh chụp X-quang, phát hiện được có một khối u ở gan của bố. Mẹ con tôi đều sốc. Y học hiện đại như vậy, con người vẫn thường ít bị bệnh nhưng nếu có bệnh khẳng định sẽ là bệnh nan y. Tôi cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố tôi rơi vào tình trạng xấu nhất.
Thần kinh của mẹ tôi vốn không được tốt, đụng chuyện là bà lại hoang mang, lo sợ, xưa nay mọi chuyện đều có bố tôi lo liệu, bây giờ đùng một cái gặp phải chuyện xấu như thế này, bà làm sao ứng phó nổi. Tôi xin nghỉ phép dài hạn, chuyển về nhà. Vừa để trấn an mẹ, lại tiện cho việc chăm sóc bố.
Hơi lạnh mong manh từ điều hòa tỏa ra cũng không trấn áp được cái nóng của ngày hè, ở phòng bệnh chật chội như vậy không bệnh rồi cũng sẽ thành bệnh. Bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải chuyển được bố sang phòng bệnh riêng. Bố tôi mới phẫu thuật xong cần một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Phẫu thuật thành công, có lẽ là do bác sĩ phẫu thuật có kinh nghiệm mà cũng có thể là do bố tôi may mắn. Tôi luôn cảm thấy bệnh viện này tuy lớn nhưng không đáng tin cậy, bác sĩ giải phẫu có vẻ không giỏi, kết quả là mọi việc diễn ra đều suôn sẻ. Đúng là không nên nhìn sự việc một cách méo mó như nhìn qua một tấm gương lồi.
Mẹ tôi nói: “Con còn muốn như thế nào nữa? Không nên nói với bác sĩ bệnh của bố con trị không dứt được. Chuyện như thế này một lần là quá đủ. Tế bào bạch cầu của mẹ đã nhiều lắm rồi.”.
Tôi bỏ dâu tằm vào cái bát lớn nằm ăn một mình, ăn nhiều tới mức cả tay và miệng đều toàn một màu tím. Lúc này di động của tôi reo lên, là Thái Nhiên gọi.
Tôi nghe cậu ta nói: “Chị Mộc Liên, em không diễn được nữa.”
Tôi nhảy dựng lên, xoay người làm rơi cái bát, mặt đất vương vãi toàn màu tím của dâu tằm. Mẹ cũng bị tôi dọa cho sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” tôi lạnh lùng hỏi.
Cậu ta nói: “Là lỗi của em. Em không làm được yêu cầu của họ”.
“Bọn họ yêu cầu cậu làm gì? Diễn viên mới đâu cần phải chụp ảnh, không lẽ là họ sửa kịch bản?”.
Cậu ta ở đầu dây im bặt, không nói lời nào. Tôi có thể cảm giác được sự uể oải, phiền muộn của Thái Nhiên. Tôi cần phải đến đó.
Lúc tôi đến trường quay Thái Nhiên lại bỏ đi đâu không biết. Đạo diễn Lí đang bực mình, lôi trợ lí ra mắng mỏ, cô bé kia bị xoay cho mòng mòng, khóc không ra nước mắt. Ông ta đúng là đồ tiểu nhân, ỷ mình có chút tiếng tăm là coi người khác không ra gì.
Tôi nhìn cô trợ lí kia, nhớ lại hoàn cảnh của mình lúc trước. Tôi quay sang hỏi Lí đạo diễn, giúp cô ta tránh sang một bên, thoát được một kiếp ăn chửi: “Có chuyện gì xảy ra sao? Thái Nhiên nói với tôi là cậu ta không diễn nổi nữa”.
Lí đạo diễn tức giận nói: “Còn thế nào nữa? Thằng nhóc kia, hưởng được chút lợi lộc rồi lại bắt đầu giở trò”.
“Không thể nào”, tôi kinh ngạc. Thái Nhiên không phải loại người như vậy, cậu ta rất biết điều cơ mà.
Đạo diễn Lí đưa kịch bản cho tôi xem, “Là cảnh này, cảnh biểu đạt sự hiếu thảo với cha nuôi, thể hiện mình là một đứa con ngoan. Cảnh dễ như vậy, cậu ta lại không cảm nhận được, diễn chẳng có chút cảm xúc nào. Trách cứ vài câu, cậu ta liền cáu gắt”.
“Ông nói gì cậu ấy?”.
“Nói chuyện về bố của cậu ta”.
“Ông biết bố của cậu ta à?”, tôi kinh ngạc.
Lí đạo diễn khó hiểu: “Sao lại không biết? Cậu ta là con trai của Thái Tu Viễn”.
“Là Thái Tu Viễn, diễn viên chính trong phim “Gió lửa hận thù” đã từng vang danh một thời ư?”.
Đạo diễn Lí liếc tôi một cái, hình như ông ta cảm thấy tôi là một con người rất hồ đồ, biết người ta lâu như vậy mà lại không biết người ta là con của một diễn viên nổi tiếng.
Trời ơi, cậu ta thực sự là con trai của Thái Tu Viễn.
Lúc tôi còn học cấp 2 mỗi ngày tan học đều cố chạy về nhà làm bài tập cho nhanh để kịp giờ xem phim “Gió lửa hận thù”. Tôi sưu tập rất nhiều hình của ông ấy, thậm chí còn cắt hình trong tạp chí dán lên bàn học dán trong cả cuốn nhật kí nữa. Mỗi ngày tôi đều nằm mơ được gặp ông ấy. Thì ra Thái Nhiên là con trai của Thái Tu Viễn.
Hèn gì cậu ta đẹp trai như vậy, thông minh như thế. Sức mạnh của di truyền thực sự là ghê gớm.
Tôi hỏi Lí đạo diễn: “Biết rõ cậu ta là con trai của Thái Tu Viễn, sao ông còn đối xử với cậu ta như thế?”.
Đạo diễn Lí đúng là một tên hợm hĩnh, khinh bỉ nhìn tôi, tôi cảm thấy trong mắt ông ta tôi thật sự là một đứa ngu: “Thái Tu Viễn sau khi đóng xong bộ phim “Gió lửa hận thù” thì chẳng còn đóng được một bộ phim nào nên hồn nữa nên phải giải nghệ, bị bệnh chết lâu rồi. Tôi làm sao mà biết được cậu ta sẽ tự mình gây dựng lên sự nghiệp của bản thân hay lại như bố của cậu ta lúc trước?”.
Lão già này, tôi thầm mắng ở trong lòng, có thành công hay không cũng không phụ thuộc vào người ta sống lâu hay chết sớm, ông nhất định sẽ là người sống lâu để con cháu nguyền ông rủa ông chết sớm.
Tôi thọc tay vào túi quần, lững thững bước ra. Ông ta quát tôi: “Cô đi đâu đấy?”.
“Đương nhiên là đi tìm người”.
“Cũng tốt”. Ông ta nói: “Vừa rồi nhà tài trợ có đến, thấy cảnh đó rất bực mình, đang đề nghị tôi thay đổi người”.
Tôi nghe như sét đánh ngang tai: “Đổi người khác?”.
“Chỉ mới chụp ảnh thôi, chắc là vẫn kịp. Bọn họ thay đổi quyết định, hình như là đang muốn lăng xê một người mới…”.
“Chuyện này là sao?”, tôi nổi cáu, nhảy dựng lên: “Nói đổi là đổi người ngay được à? Mấy người không biết một chút gì đến chữ tín hả? Sai rồi thì sửa chứ. Nếu muốn lăng xê người đó, sao lúc trước lại còn kí hợp đồng với Thái Nhiên. Mấy người nghĩ dựa vào mấy đồng tiền dơ bẩn đó là chèn ép được người khác hay sao?”.
Đạo diễn Lí vội vàng kéo tôi ra: “A Liên, cô nghe tôi nói đã. Việc hôm nay đã làm kinh động đến rất nhiều người, Trang tiên sinh ở trường quay đều thấy hết rồi. Tiền là của người ta, muốn dùng ra sao là quyền của họ chứ”.
Tôi hung hăng gạt tay ông ta ra. Bị bàn tay đầy mồ hôi đó kéo tôi có cảm giác rất ghê tởm.
Tôi không vội đi tìm Thái Nhiên. Đầu tiên là phải đi tìm cái tên Trang tiên sinh gì gì đó mới được.
Trang thị dù sao cũng là một công ty lớn nên nhân viên cũng vào loại hạng nhất. Cô nàng tiếp tân cười rất ngọt ngào, hỏi tôi có hẹn trước hay chưa. Tôi đương nhiên là không có hẹn trước rồi. Giống một người đi đường chạy lạc vào nơi xa hoa này, tóc tai tôi lại còn bù xù nhìn sao cũng không giống là người có quan hệ với lãnh đạo cấp cao. Vì vậy tôi lừa cô ta, tôi là trợ lí Triệu của Lí đạo diễn, có việc gấp cần tìm. Cái cớ đó thực sự là có rất nhiều sơ hở, Trang tiên sinh gì gì đó quá thật thà lại tin, mời tôi lên.
Đến lúc này, tôi mới sợ hãi đứng lên, khẳng định trăm phần trăm là tôi điên rồi, tự nhiên chạy tới tìm người ta tranh luận. Tôi là ai chứ? Tôi thực sự còn không được hưởng một chút lợi lộc gì từ Thái Nhiên. Chẳng lẽ lại nói với tên kia tôi là người nghĩa hiệp đến mức không tiếc cả mạng sống ra tay giúp đỡ bạn bè.
Có người ở đây, tôi nhìn thấy cái cửa lớn đầy uy nghiêm, nhìn cả cái hành lang dài mà sạch bóng, trải toàn thảm đỏ. Hôm nay, tôi mặc áo thun, quần jeans, bước vào thang máy mới nhìn rõ được cái thân xác tàn tạ của mình qua gương. Trời ạ!!! Tôi như thế này mà đòi gặp người ta đàm phán. Tôi làm cái nghề này cũng mấy năm rồi, việc gì cũng đã từng trải qua nhưng chuyện lần này cũng không biết sẽ sống chết như thế nào đây.
Khi tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ và hối hận vì cái hành động lỗ mãng của mình thì một người phụ nữ mặc đồng phục nhân viên đi về phía tôi, hỏi: “Cô là Triệu tiểu thư? Trang tiên sinh đang chờ cô”.
Tôi từ từ tiến vào căn phòng đó. Đó là một văn phòng khá rộng rãi và sạch sẽ. Các vật dụng lại rất ít, ánh sáng ngập tràn căn phòng, chỉ có một chiếc TV ốp trên mặt tường.
Một người con trai từ phía sau cái bàn đứng lên, rất lịch sự vươn tay ra chào hỏi: “Tôi là Trang Phác Viên, rất vui khi được gặp cô”.
Tôi nhìn người đối diện. Tôi đã từng thấy anh ta trên báo. Anh ta trông có vẻ trẻ hơn so với mấy bức ảnh chụp trên báo, nhưng nhìn vẫn rất già dặn, đẹp trai. Tôi còn biết anh ta có một đứa con mười ba tuổi, vợ là một họa sĩ nổi tiếng, bố vợ lại còn là đối tác hợp tác của anh ta. Nhưng tôi không biết anh ta lại thân thiện hòa đồng đến thế, không hề tự cao một chút nào cả. Anh ta rất tự nhiên, tiếp đãi tôi như một người bạn.
“Mộc Liên”, tôi bắt tay với anh ta, có chút ngượng ngùng, bởi vì đầu ngón tay tôi vẫn còn chút màu tím còn sót lại của dâu tằm.
Anh ta nhướn nhướn hàng lông mi, hỏi: “Cô không phải họ Triệu sao?”.
Tôi xấu hổ: “Tôi hơi lỗ mãng mong Trang tiên sinh đừng để ý. Tôi đến đây để cùng ông nói một chút về chuyện của Thái Nhiên”.
Thư kí bưng cafe đến, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.
Trí nhớ của anh ta rất tốt, anh ta nói: “Tôi biết cô đến là để nói chuyện về cậu nhóc đó. Buổi sáng hôm nay, tôi có thấy qua, tướng mạo rất nhã nhặn và ôn hòa, người như vậy muốn quên cũng rất khó”.
Bọn họ đều nói như vậy nhưng bọn họ làm sao biết được thằng nhóc đẹp trai đó cũng đã từng một thân đầy dầu nhớt làm thuê ở một tiệm sửa xe.
Tôi uống một ngụm café, trấn định nói tiếp: “Trang tiên sinh, tôi nghe Lí đạo diễn nói là ngài tự mình quyết định đổi người”.
“Đúng là tôi có quyết định này”, anh ta nói: “Chắc cô cũng biết chúng tôi đang đầu tư vào lĩnh vực truyền hình và điện ảnh, chúng tôi có lựa chọn tốt hơn nhiều. Công ty đối tác cho chúng tôi một hợp đồng quảng cáo sản phẩm vào tháng này”.
Tôi nói: “Trang tiên sinh, tôi không mong ngày suy xét thận trọng lại một lần nữa nhưng Thái Nhiên rất thích vai diễn đó và cũng đã cố gắng rất nhiều. Cậu ta tính tình chỉ hơi trẻ con một chút, cậu ta tuyệt đối không muốn mất đi cơ hội lần này”.
Anh ta nhìn tôi, mỉm cười đứng lên, nói: “Mộc tiểu thư, cô có nghĩ rằng những cơ hội đã vuột mất sẽ quay trở lại với mình không?”.
Gì chứ, đối với vị Trang thiếu gia này thì thời gian là tiền bạc vậy mà lại ngồi đây cùng tôi thảo luận vấn đề nhân sinh triết lí. Sao không nói thẳng cho tôi biết quyết định của hắn đi, có hay là không? Tôi chỉ có thể giả vờ ướm hỏi anh ta: “Tôi nghĩ rằng, cho người ta cơ hội khác chính là một nghĩa cử cao đẹp lại còn có thể giúp đỡ họ”.
Anh ta vẫn cười cười như trước, nụ cười thâm sâu khó lường: “Mộc tiểu thư chắc là đã nhận được chút hoa hồng của cậu ta”.
“Không!”, tôi không thèm.
“Vì cái gì? Tất nhiên là bởi vì cô đã đặt hết niềm tin của mình vào cậu ta”.
Đúng là một con cáo già. Tôi cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại nghịch ngợm nói: “Không, tôi biết xem bói, tôi nhìn thấy được cậu ta sẽ đem lại vận may cho tôi”.
Trang Phác Viên cười ha hả, cái tên này cứ như mặt trời ở trên cao, một nhân vật như thế lại cùng kẻ hèn mọn như tôi nói những lời thừa hơi tốn sức này.
Anh ta đi đến cái bàn phía trước, cầm lấy một xấp bài nói với tôi: “Cô biết bói toán vậy đoán thử xem đây là lá bài gì?”.
Tôi biết nói làm sao, chỉ có thể cắn răng phán bừa một câu: “Lá sáu rô”.
Trang Phác Viên hạ bài xuống, nói với tôi: “Mộc tiểu thư có thể về được rồi. Bạn của cô sẽ tiếp tục được đóng vai đó”.
Cái này có thể được gọi là kì tích không? Tôi đứng lên, anh ta lại xoay sang chỗ khác trở lại cái bàn góc bên kia, tiếp tục làm việc.
Tôi đột nhiên hỏi: “Trang tiên sinh, bức tranh treo ở đó có phải là của Georgia O’keeffe* không? Bông hoa sen đó rất đẹp”.
*Georgia O’keeffe: sinh ngày 15 tháng 11 năm 1887 mất ngày 6 tháng ba năm 1986 là một họa sĩ người Mĩ. Bà ấy nổi tiếng nhất là về những bức tranh khổ lớn vẽ những bông hoa nở bung nhìn rất gần, như là soi qua một cái kính lúp.
Anh ta ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: “Đúng vậy, cô cũng thích bà ấy à?”.
“Ừm”, tôi nói: “Bà ấy vẽ hoa tuy rất lớn nhưng không mất đi vẻ diễm lệ, cũng như người phụ nữ dù như thế nào cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của mình”.
Anh ta cười cười. Tôi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tác giả :
Mỹ Bảo