Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp
Chương 1
Tên tôi là Diệp Hồng Kỳ, tôi thích Ninh Mặc.
Đã nhiều năm như vậy rồi, thích một cách đơn thuần nhưng cũng rất quyết liệt, cho dù có đụng phải tường, thì cũng không cản nổi quyết tâm thích hắn của tôi.
Hắn ta với tôi mà nói, giống như một thiên thần chói lọi, xa đến không thể với tới, cho dù là ngửa đầu nhìn lên, cũng sẽ bị vầng sáng chói lòa quanh người hắn làm cho lóa mắt, nói ngắn gọn, hắn chính là một thứ chói lọi, luôn dẫn bước tôi trên con đường.
Hắn là hải đăng….
Hắn là ngọn đèn sáng…
Hắn là…
Hắn là tinh cầu cách tôi một triệu năm ánh sáng!
Tôi cùng với Hữu Bảo đứng trước cổng trường đã gần 30 phút, chỉ vì muốn chờ đợi sự xuất hiện của hắn, từ lúc hắn tiến vào, cho đến khi hắn bước qua tôi, chỉ ngắn ngủn có vài giây, nhưng tôi đã thấy thực thỏa mãn.
Dưới ánh nắng mặt trời, hắn phi thường tuấn dật, dáng người cao ngất của hắn, cho dù là một chiếc áo sơ mi vô cùng đơn giản, mặc vào cũng có thể phong độ đến nỗi khiến người ta mê mẩn sững sờ.
Quả nhiên rất chói mắt, nhìn hắn lướt qua bên người, cả người tôi không nhịn được mà run rẩy, nắm chặt tay ngẩng cao đầu, nhớ tới lời tuyên bố trước kia của hắn, chỉ có thể dùng một loại đau xót kiểu nhà chúng ta có con trai mới lớn, yên lặng đứng trong góc tối âm u dõi theo bóng hình hắn.
Lúc đi đến chỗ ngoặt, đôi mắt đen của hắn ta chăm chú, như có như không mà liếc về phía tôi một cái, khóe miệng cong lên một tia cười ảm đạm, tôi lập tức hiểu ý, cả người nhích về phía ngoài cổng trường chỉ chỉ, tôi và hắn từ trước đến nay đều là cái kiểu ngoài trường như huynh đệ, trong trường tựa người dưng như vậy.
Đưa đẩy mặt mày một phen xong, hắn rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch nhếch, rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn qua, lại lướt qua tôi một chút, lần này hoàn toàn quay đầu, không hề nhìn tôi, tươi cười một cách thản nhiên tiếp tục nghe đám bạn học xung quanh ba hoa bốc phét
Nhưng mà tôi thì vẫn còn đang bị chìm trong trạng thái mênh mông, rất lâu chưa khôi phục lại được…. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, tôi đều phải một lúc lâu mới có thể hồi phục, tôi hy vọng từ trong đó có thể phân tích ra chút gì, không phải tiểu thuyết đều nói sao, cái gì mà, chỉ cần là ánh mắt của nam chính, tất nhiên luôn ẩn chứa một tình yêu mãnh liệt, về phần là ánh mắt thế nào yêu ra sao, cái này chúng ta còn phải tự mình cảm thụ sâu sắc mà phân tích, từng bước xâm nhập xâm nhập rồi lại xâm nhập.
“Hồng Kỳ, con nhỏ ngốc ngếch này, mày tỉnh lại cho tao!” Đúng rồi, tôi quên mất bên cạnh còn có một nhân vật cấp bậc tương đương cái bóng đèn, bạn học Mạnh Hữu Bảo.
Hữu Bảo khí lực cực lớn, kéo lấy bả vai của tôi, chẳng khác nào nhào bột, làm cho cả người tôi run rẩy, tứ chi vô lực, thật kỳ tích mà lôi tôi từ trạng thái si mê trở về.
“Mày đúng là đáng khinh bỉ đấy, mày không biết hay sao, tên Ninh Mặc kia hoàn toàn chỉ coi mày là chân chạy việc!” Mái tóc dài của cô nàng vung lên, trừng đôi mắt to, chống nạnh giáo huấn tôi.
Tôi vò vò mái tóc ngắn, cười một cái lấy lòng nó, đơn giản có chút chua xót mà tự hào nói: “Nhưng mà Hữu Bảo, cả trường chỉ có một mình tao có thể làm chân chạy việc cho hắn thôi đấy!”
Rất lâu trước kia, tôi chỉ biết, tôi đối với hắn, chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hắn ta thường xuyên nhớ lầm tên tôi.
Người sau thương tâm, người trước khó chịu, tôi cũng sẽ làm như không sao cả, nhún vai, xí, chạy việc thì có làm sao, “Cũng tốt, tao chính là thích bị anh ấy bóc lột đấy!”
“Mày hết thuốc chữa rồi, Hồng Kỳ!” Cô nàng nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ, vươn tay vỗ vào lưng tôi, tôi bị nó đẩy một cái mà lảo đảo hai bước.
“Bạn học Hữu Bảo, mày phải dùng con mắt tràn ngập tình yêu để nhìn nhận việc này!” Tôi nghiến răng nghiến lợi kéo dài giọng: “Đọc theo tao đây này: “Đây gọi là …hành động vì …Tình yêu…Yêu…!”
Cô nàng đáp trả tôi bằng một nụ cười lạnh, ném cái túi nilon đựng đầy tập tranh tuyên truyền tôi đưa cho nó lúc nãy, xoay người bước đi, đúng rồi, quên bổ sung một chút, tập tranh trong túi kia, là tập tranh quảng cáo bạn học Ninh Mặc kinh nhờ tôi phát hộ miễn phí, nghe nói là một người chị em họ nào đó của hắn mở triển lãm tranh.
Bình thường những chuyện như thế này, tôi đều dùng thái độ phi thường thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận.
Điểm này, hắn ta rất vừa lòng, chính bản thân tôi cũng vừa lòng, Cho nên, bạn học Hữu Bảo nói không sai, tôi đúng là rất đáng khinh bỉ, dùng cách bóc lột bản thân mình để đạt được mục tiêu.
Câu danh ngôn của mỗ nữ cố chấp chính là, phong thái của tôi đã muốn thấp đến tận tâm trái đất rồi, hoa sen nở không ra, loại tự ngược kiểu này đã thành thâm căn cố đế, sự sùng bái đối với Ninh Mặc hoàn toàn đã trở thành phản xạ có điều kiện, hơn nữa đã không thể tự kiềm chế nữa rồi, SO, tôi tự ngược, tôi tồn tại
╮
(
╯▽╰
)
╭
!
“Nha, mày đúng là tự ngược cuồng!” Đôi với cái loại tự mình ghét mình hơn nữa lại còn không biết mệt này, Hữu Bảo từng cực kỳ đúng trọng tâm mà chốt một câu kết luận như trên!
Tôi thực sự xót xa trong lòng mà mỉm cười đón nhận cái kết luận của nó ,= =|||, nói cũng chính xác, kỳ thực tôi thực sự là một đứa tự ngược cuồng, chẳng những ngược tâm mà còn ngược thân nữa!
Tôi nhìn đồng hồ, ngồi xổm trước cổng trường học suốt nửa giờ, mới thực sự hiện thân. Thời gian này cũng là do Ninh Mặc đặt ra, bình thường mọi người tan được nửa giờ sau, hắn mới có thể gặp tôi.
Tôi cứ như vậy không biết chán, còn mơ tưởng đến một cuộc sống thú vị, về phần vì sao lại phải thần bí như vậy, tôi chỉ hỏi qua hắn ta có một lần.
Chỉ vẻn vẹn có một lần đó, hắn dùng giọng nói phi thường tán thưởng mà khen ngợi tôi: “Hồng Kỳ, tôi thích sự khiêm tốn của cô, mỗi lần giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy, cũng không có kêu mệt, đều là vụng trộm hẹn gặp tôi, không giống những người con gái khác mới làm chút chuyện đã ầm lên cho tất cả mọi người biết!”
Một kẻ cúi đầu đã thành quen như tôi, rất ít khi có người nhiệt tình khen ngợi như vậy, cho nên lập tức dâng trào, đối với vấn đề lúc trước, tự nhiên cũng mặc kệ.
Tôi lặng lẽ vòng qua cổng chính, đi tới ngõ nhỏ phía sau cổng trường, rón ra rón rén nhảy qua, tiện tay lấy khăn quàng cố trùm lên đầu để tăng cảm giác thần bí, quả nhiên, nơi ngõ nhỏ u ám, thần nhân Ninh Mặc đang đứng thẳng.
“Làm sao giờ mới đến!” Hắn nhíu mày, thấy tập tranh tuyên truyền trong lòng tôi, hai lông mày nhíu lại càng sâu, “Còn chưa phát hết ?”
Tôi lập tức ưỡn ngực, dùng sức vỗ : “Yên tâm, đến buổi chiều nhất định sẽ xong!” Vỗ ngực luôn là tín hiệu để biểu đạt sự trung thành của mình, để bộc lộ trái tim trung thành của tôi, có vỗ ngực nhiều hơn nữa cũng không sao cả, cho dù vỗ đến sưng lên, tôi cũng không thấy tiếc.
Cho nên cúp ngực của tôi luôn lúc lớn lúc nhỏ, thay đổi thất thường.
“Phát xong rồi thì buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!”
Úi ? Đây là lần đầu tiên bạn học Ninh Mặc chủ động mời tôi ăn cơm nha, tôi ngẩng đầu, cực kỳ kích động hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Hắn cười như không cười nhướn mày, giọng nói mang theo ý cười nói: “Đương nhiên… không phải! ”
Quả nhiên làm gì có chuyện tốt như vậy! Tôi sụp vai xuống, uể oải.
Hắn nhìn thấy tôi sụp vai xuống, thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên giữ lấy bả vai của tôi, dùng giọng nói phi thường chân thành cổ vũ tôi: “Hồng Kỳ, tinh thần phấn khởi lên, tôi cần sự giúp đỡ của cô!” Thấy tôi nhìn chằm chằm hắn không chuyển mắt, lại nói: “Hơn ba năm nay, sự cố gắng của cô, sự đấu tranh của cô, tôi đều hiểu rõ!”
Sao? Tôi lập tức run rẩy mãnh liệt, tỉnh táo tinh thần, dùng một loại ánh mắt dư thừa sinh lực nhìn hắn.
“Cho nên, buổi tiệc tự phục vụ ở triển lãm tranh của Lâm Đạt. tôi chỉ mời một mình cô giúp đỡ, tôi luôn luôn c
hỉ dùng người nhà! ” Hắn cong khóe miệng, cười thực dịu dàng.
Lâm Đạt chính là người mà hắn gọi là em họ, nếu vậy tôi chẳng phải có thể tự kỷ cho rằng, hắn đã chấp nhận tôi, coi tôi như người trong nhà ?!
Tôi lập tức phát huy sự ti tiện của mình, phi thường dâng trào bắt lấy tay hắn: “Bạn học Ninh Mặc, buổi tối tôi nhất định sẽ phát huy tinh thần của nữ chủ nhân! ”
Miệng của hắn khẽ giật giật, phủi phủi tay tôi mấy cái, rồi rụt tay lại.
Tôi lần đầu tiên thấy hắn cười e lệ đến như vậy, chẳng lẽ đây chính là thẹn thùng?
Tôi vụng trộm xoay người đi, trong lòng kích động, nhịn không được ở trong lòng ngửa mặt lên trời cười một tràng, bạn học Ninh Mặc, tôi sẽ đánh bại tòa thành băng giá trong lòng bạn! Đến lúc xoay mặt lại, tôi nghiễm nhiên đã là một thục nữ đoan trang: “Ninh Mặc, buổi tối tôi sẽ cố gắng!”
Hắn nhắm mắt lại, nhếch miệng, đột nhiên phát ra giọng nói mềm mại trấn an tôi: “Diệp Hồng Kỳ. đây là lần cuối cùng tôi để cô phải vất vả như vậy! Về sau sẽ không như vậy nữa! ”
Hả ? Đây xem như là lời tỏ tình sao, tôi chớp mắt, giậm chân một cái: “Đáng ghét…” Giọng nói muốn bao nhiêu mất hồn có bấy nhiêu mất hồn.
Vẻ mặt của Ninh Mặc tựa như nuốt phải một con ruồi vậy, á khẩu không nói nên lời ngây cả người.
Bầu không khí xấu hổ khó mà nói thành lời đột nhiên lan ra giữa hắn và tôi, tôi phản ứng lại, cười gượng một cái, vỗ vỗ cánh tay hắn ta, ra vẻ không quan tâm lớn tiếng nói: “Mình đi rải truyền đơn, Ninh Mặc, buổi tối gặp!”
“Ừm!” Hắn lần đầu tiên nhẹ nhàng lên tiếng ở phía sau tôi. Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, nhưng lại khiến tâm hồn tôi rung lên, quay đầu nhìn hắn, trong bóng tối, ánh mắt hắn mơ màng, mang theo vài phần hoang mang, đang nhìn chăm chú về phía tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đáp lại tôi. tôi không khỏi có chút kinh hỉ, trái tim đập loạn nhịp một hồi.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới cố gắng khống chế nỗi xúc động trong lòng, ra vẻ trấn định mỉm cười nhìn hắn: “Ninh Mặc, cám ơn cậu đã đáp lại tôi một tiếng này!” Không chờ hắn phản ứng lại, tôi đã ôm lấy tập tranh, chạy khỏi đó.
Tôi không dám quay đầu nhìn hắn, sợ hắn nói ra một lý do khác, thần kinh của tôi tuy rằng có chút trì độn, nhưng tôi thật sự không chịu nổi thất vọng một lần rồi lại thêm một lần.
Tôi rất sợ, sợ lại mất mát thêm một lần nữa, tôi sẽ không còn dũng khí theo đuổi hắn.
Đã nhiều năm như vậy rồi, thích một cách đơn thuần nhưng cũng rất quyết liệt, cho dù có đụng phải tường, thì cũng không cản nổi quyết tâm thích hắn của tôi.
Hắn ta với tôi mà nói, giống như một thiên thần chói lọi, xa đến không thể với tới, cho dù là ngửa đầu nhìn lên, cũng sẽ bị vầng sáng chói lòa quanh người hắn làm cho lóa mắt, nói ngắn gọn, hắn chính là một thứ chói lọi, luôn dẫn bước tôi trên con đường.
Hắn là hải đăng….
Hắn là ngọn đèn sáng…
Hắn là…
Hắn là tinh cầu cách tôi một triệu năm ánh sáng!
Tôi cùng với Hữu Bảo đứng trước cổng trường đã gần 30 phút, chỉ vì muốn chờ đợi sự xuất hiện của hắn, từ lúc hắn tiến vào, cho đến khi hắn bước qua tôi, chỉ ngắn ngủn có vài giây, nhưng tôi đã thấy thực thỏa mãn.
Dưới ánh nắng mặt trời, hắn phi thường tuấn dật, dáng người cao ngất của hắn, cho dù là một chiếc áo sơ mi vô cùng đơn giản, mặc vào cũng có thể phong độ đến nỗi khiến người ta mê mẩn sững sờ.
Quả nhiên rất chói mắt, nhìn hắn lướt qua bên người, cả người tôi không nhịn được mà run rẩy, nắm chặt tay ngẩng cao đầu, nhớ tới lời tuyên bố trước kia của hắn, chỉ có thể dùng một loại đau xót kiểu nhà chúng ta có con trai mới lớn, yên lặng đứng trong góc tối âm u dõi theo bóng hình hắn.
Lúc đi đến chỗ ngoặt, đôi mắt đen của hắn ta chăm chú, như có như không mà liếc về phía tôi một cái, khóe miệng cong lên một tia cười ảm đạm, tôi lập tức hiểu ý, cả người nhích về phía ngoài cổng trường chỉ chỉ, tôi và hắn từ trước đến nay đều là cái kiểu ngoài trường như huynh đệ, trong trường tựa người dưng như vậy.
Đưa đẩy mặt mày một phen xong, hắn rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch nhếch, rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn qua, lại lướt qua tôi một chút, lần này hoàn toàn quay đầu, không hề nhìn tôi, tươi cười một cách thản nhiên tiếp tục nghe đám bạn học xung quanh ba hoa bốc phét
Nhưng mà tôi thì vẫn còn đang bị chìm trong trạng thái mênh mông, rất lâu chưa khôi phục lại được…. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, tôi đều phải một lúc lâu mới có thể hồi phục, tôi hy vọng từ trong đó có thể phân tích ra chút gì, không phải tiểu thuyết đều nói sao, cái gì mà, chỉ cần là ánh mắt của nam chính, tất nhiên luôn ẩn chứa một tình yêu mãnh liệt, về phần là ánh mắt thế nào yêu ra sao, cái này chúng ta còn phải tự mình cảm thụ sâu sắc mà phân tích, từng bước xâm nhập xâm nhập rồi lại xâm nhập.
“Hồng Kỳ, con nhỏ ngốc ngếch này, mày tỉnh lại cho tao!” Đúng rồi, tôi quên mất bên cạnh còn có một nhân vật cấp bậc tương đương cái bóng đèn, bạn học Mạnh Hữu Bảo.
Hữu Bảo khí lực cực lớn, kéo lấy bả vai của tôi, chẳng khác nào nhào bột, làm cho cả người tôi run rẩy, tứ chi vô lực, thật kỳ tích mà lôi tôi từ trạng thái si mê trở về.
“Mày đúng là đáng khinh bỉ đấy, mày không biết hay sao, tên Ninh Mặc kia hoàn toàn chỉ coi mày là chân chạy việc!” Mái tóc dài của cô nàng vung lên, trừng đôi mắt to, chống nạnh giáo huấn tôi.
Tôi vò vò mái tóc ngắn, cười một cái lấy lòng nó, đơn giản có chút chua xót mà tự hào nói: “Nhưng mà Hữu Bảo, cả trường chỉ có một mình tao có thể làm chân chạy việc cho hắn thôi đấy!”
Rất lâu trước kia, tôi chỉ biết, tôi đối với hắn, chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé, nhỏ bé đến mức hắn ta thường xuyên nhớ lầm tên tôi.
Người sau thương tâm, người trước khó chịu, tôi cũng sẽ làm như không sao cả, nhún vai, xí, chạy việc thì có làm sao, “Cũng tốt, tao chính là thích bị anh ấy bóc lột đấy!”
“Mày hết thuốc chữa rồi, Hồng Kỳ!” Cô nàng nhìn tôi đầy vẻ khinh bỉ, vươn tay vỗ vào lưng tôi, tôi bị nó đẩy một cái mà lảo đảo hai bước.
“Bạn học Hữu Bảo, mày phải dùng con mắt tràn ngập tình yêu để nhìn nhận việc này!” Tôi nghiến răng nghiến lợi kéo dài giọng: “Đọc theo tao đây này: “Đây gọi là …hành động vì …Tình yêu…Yêu…!”
Cô nàng đáp trả tôi bằng một nụ cười lạnh, ném cái túi nilon đựng đầy tập tranh tuyên truyền tôi đưa cho nó lúc nãy, xoay người bước đi, đúng rồi, quên bổ sung một chút, tập tranh trong túi kia, là tập tranh quảng cáo bạn học Ninh Mặc kinh nhờ tôi phát hộ miễn phí, nghe nói là một người chị em họ nào đó của hắn mở triển lãm tranh.
Bình thường những chuyện như thế này, tôi đều dùng thái độ phi thường thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận.
Điểm này, hắn ta rất vừa lòng, chính bản thân tôi cũng vừa lòng, Cho nên, bạn học Hữu Bảo nói không sai, tôi đúng là rất đáng khinh bỉ, dùng cách bóc lột bản thân mình để đạt được mục tiêu.
Câu danh ngôn của mỗ nữ cố chấp chính là, phong thái của tôi đã muốn thấp đến tận tâm trái đất rồi, hoa sen nở không ra, loại tự ngược kiểu này đã thành thâm căn cố đế, sự sùng bái đối với Ninh Mặc hoàn toàn đã trở thành phản xạ có điều kiện, hơn nữa đã không thể tự kiềm chế nữa rồi, SO, tôi tự ngược, tôi tồn tại
╮
(
╯▽╰
)
╭
!
“Nha, mày đúng là tự ngược cuồng!” Đôi với cái loại tự mình ghét mình hơn nữa lại còn không biết mệt này, Hữu Bảo từng cực kỳ đúng trọng tâm mà chốt một câu kết luận như trên!
Tôi thực sự xót xa trong lòng mà mỉm cười đón nhận cái kết luận của nó ,= =|||, nói cũng chính xác, kỳ thực tôi thực sự là một đứa tự ngược cuồng, chẳng những ngược tâm mà còn ngược thân nữa!
Tôi nhìn đồng hồ, ngồi xổm trước cổng trường học suốt nửa giờ, mới thực sự hiện thân. Thời gian này cũng là do Ninh Mặc đặt ra, bình thường mọi người tan được nửa giờ sau, hắn mới có thể gặp tôi.
Tôi cứ như vậy không biết chán, còn mơ tưởng đến một cuộc sống thú vị, về phần vì sao lại phải thần bí như vậy, tôi chỉ hỏi qua hắn ta có một lần.
Chỉ vẻn vẹn có một lần đó, hắn dùng giọng nói phi thường tán thưởng mà khen ngợi tôi: “Hồng Kỳ, tôi thích sự khiêm tốn của cô, mỗi lần giúp tôi làm nhiều chuyện như vậy, cũng không có kêu mệt, đều là vụng trộm hẹn gặp tôi, không giống những người con gái khác mới làm chút chuyện đã ầm lên cho tất cả mọi người biết!”
Một kẻ cúi đầu đã thành quen như tôi, rất ít khi có người nhiệt tình khen ngợi như vậy, cho nên lập tức dâng trào, đối với vấn đề lúc trước, tự nhiên cũng mặc kệ.
Tôi lặng lẽ vòng qua cổng chính, đi tới ngõ nhỏ phía sau cổng trường, rón ra rón rén nhảy qua, tiện tay lấy khăn quàng cố trùm lên đầu để tăng cảm giác thần bí, quả nhiên, nơi ngõ nhỏ u ám, thần nhân Ninh Mặc đang đứng thẳng.
“Làm sao giờ mới đến!” Hắn nhíu mày, thấy tập tranh tuyên truyền trong lòng tôi, hai lông mày nhíu lại càng sâu, “Còn chưa phát hết ?”
Tôi lập tức ưỡn ngực, dùng sức vỗ : “Yên tâm, đến buổi chiều nhất định sẽ xong!” Vỗ ngực luôn là tín hiệu để biểu đạt sự trung thành của mình, để bộc lộ trái tim trung thành của tôi, có vỗ ngực nhiều hơn nữa cũng không sao cả, cho dù vỗ đến sưng lên, tôi cũng không thấy tiếc.
Cho nên cúp ngực của tôi luôn lúc lớn lúc nhỏ, thay đổi thất thường.
“Phát xong rồi thì buổi tối cùng nhau ăn cơm đi!”
Úi ? Đây là lần đầu tiên bạn học Ninh Mặc chủ động mời tôi ăn cơm nha, tôi ngẩng đầu, cực kỳ kích động hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
Hắn cười như không cười nhướn mày, giọng nói mang theo ý cười nói: “Đương nhiên… không phải! ”
Quả nhiên làm gì có chuyện tốt như vậy! Tôi sụp vai xuống, uể oải.
Hắn nhìn thấy tôi sụp vai xuống, thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên giữ lấy bả vai của tôi, dùng giọng nói phi thường chân thành cổ vũ tôi: “Hồng Kỳ, tinh thần phấn khởi lên, tôi cần sự giúp đỡ của cô!” Thấy tôi nhìn chằm chằm hắn không chuyển mắt, lại nói: “Hơn ba năm nay, sự cố gắng của cô, sự đấu tranh của cô, tôi đều hiểu rõ!”
Sao? Tôi lập tức run rẩy mãnh liệt, tỉnh táo tinh thần, dùng một loại ánh mắt dư thừa sinh lực nhìn hắn.
“Cho nên, buổi tiệc tự phục vụ ở triển lãm tranh của Lâm Đạt. tôi chỉ mời một mình cô giúp đỡ, tôi luôn luôn c
hỉ dùng người nhà! ” Hắn cong khóe miệng, cười thực dịu dàng.
Lâm Đạt chính là người mà hắn gọi là em họ, nếu vậy tôi chẳng phải có thể tự kỷ cho rằng, hắn đã chấp nhận tôi, coi tôi như người trong nhà ?!
Tôi lập tức phát huy sự ti tiện của mình, phi thường dâng trào bắt lấy tay hắn: “Bạn học Ninh Mặc, buổi tối tôi nhất định sẽ phát huy tinh thần của nữ chủ nhân! ”
Miệng của hắn khẽ giật giật, phủi phủi tay tôi mấy cái, rồi rụt tay lại.
Tôi lần đầu tiên thấy hắn cười e lệ đến như vậy, chẳng lẽ đây chính là thẹn thùng?
Tôi vụng trộm xoay người đi, trong lòng kích động, nhịn không được ở trong lòng ngửa mặt lên trời cười một tràng, bạn học Ninh Mặc, tôi sẽ đánh bại tòa thành băng giá trong lòng bạn! Đến lúc xoay mặt lại, tôi nghiễm nhiên đã là một thục nữ đoan trang: “Ninh Mặc, buổi tối tôi sẽ cố gắng!”
Hắn nhắm mắt lại, nhếch miệng, đột nhiên phát ra giọng nói mềm mại trấn an tôi: “Diệp Hồng Kỳ. đây là lần cuối cùng tôi để cô phải vất vả như vậy! Về sau sẽ không như vậy nữa! ”
Hả ? Đây xem như là lời tỏ tình sao, tôi chớp mắt, giậm chân một cái: “Đáng ghét…” Giọng nói muốn bao nhiêu mất hồn có bấy nhiêu mất hồn.
Vẻ mặt của Ninh Mặc tựa như nuốt phải một con ruồi vậy, á khẩu không nói nên lời ngây cả người.
Bầu không khí xấu hổ khó mà nói thành lời đột nhiên lan ra giữa hắn và tôi, tôi phản ứng lại, cười gượng một cái, vỗ vỗ cánh tay hắn ta, ra vẻ không quan tâm lớn tiếng nói: “Mình đi rải truyền đơn, Ninh Mặc, buổi tối gặp!”
“Ừm!” Hắn lần đầu tiên nhẹ nhàng lên tiếng ở phía sau tôi. Tuy rằng tiếng nói rất nhỏ, nhưng lại khiến tâm hồn tôi rung lên, quay đầu nhìn hắn, trong bóng tối, ánh mắt hắn mơ màng, mang theo vài phần hoang mang, đang nhìn chăm chú về phía tôi.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đáp lại tôi. tôi không khỏi có chút kinh hỉ, trái tim đập loạn nhịp một hồi.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới cố gắng khống chế nỗi xúc động trong lòng, ra vẻ trấn định mỉm cười nhìn hắn: “Ninh Mặc, cám ơn cậu đã đáp lại tôi một tiếng này!” Không chờ hắn phản ứng lại, tôi đã ôm lấy tập tranh, chạy khỏi đó.
Tôi không dám quay đầu nhìn hắn, sợ hắn nói ra một lý do khác, thần kinh của tôi tuy rằng có chút trì độn, nhưng tôi thật sự không chịu nổi thất vọng một lần rồi lại thêm một lần.
Tôi rất sợ, sợ lại mất mát thêm một lần nữa, tôi sẽ không còn dũng khí theo đuổi hắn.
Tác giả :
Ta là Tô Tố