Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 45: Giấc mộng luân hồi của Mộc Thanh Vũ
Trời đất vào xuân, cỏ cây xanh tươi, tỏa hương thơm ngát.
Ngự hoa viên, đình Phương Lan. Tiếng đàn dìu dặt du dương lan ra, hoa cũng mê mẩn, hồ điệp dừng cánh, còn cả một nữ hài tử chừng tám chín tuổi bên cạnh cũng mê say. Chỉ thấy nàng mở to đôi mắt đen nhánh, không nhúc nhích, nhìn nam tử đang ngồi đó đánh đàn.
Lâu sau, tiếng đàn như tiếng trời dừng lại, nam tử kia ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt trắng như ngọc, phong hoa tuyệt đại lộ ra. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai. Mắt sáng như sao, lại ấm áp như ánh nắng ban mai. Đôi môi không dày không mỏng hé mở, mang theo nụ cười sáng lạnh, nhìn nữ hài tử.
“Phụ hậu, lúc người cười lên thật đẹp.” Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ mở, tron đôi mắt trong veo xanh thẳm là nụ cười rực rỡ của nam tử.
“Vũ Nhi của ta cười lên cũng rất đẹp.” Nam tử rút hai tay đặt trên đàn lại, cười nói, ôm nữ hài tử tên là Vũ Nhi vào lòng.
Nữ hài tử tên Vũ Nhi cười khanh khách, động đậy làm nũng trong lòng hắn, nói giòn giã: “Vũ Nhi yêu phụ hậu nhất. Phụ hậu có yêu Vũ Nhi không?”
Ngón tay thon dài vuốt mái tóc mềm mại của nàng, đầu ngón tay dừng lại trên đuôi lông mày của nàng, mắt nhìn nàng vô cùng trong sáng, đôi mắt trong veo như làn suối của hắn dịu dàng lại: “Yêu chứ. Vũ Nhi là bảo bối của phụ hậu, sao lại không thương cho được?” Nơi nào đó trong đáy lòng và linh hồn rung động, có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi…
Nghe được đáp án mình muốn, nàng mím đôi môi mềm mại ướt át, hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Dẫn đến một tràng tiếng cười trong sáng vui vẻ của nam tử. Trong tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.
“Thanh Vũ, hai cha con chàng đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Nhìn người trước mặt tuy đang cười nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua sương lạnh, lòng Minh Cửu Phượng thoáng qua tia đau đớn, nhưng trên mặt không có biểu tình gì.
“Chỉ là chút chuyện lý thú thôi.” Không hành lễ, không tôn xưng, tựa như đang nói chuyện một cách bình thường, cho thấy hắn được cưng chiều tới mức độ nào.
“Vũ Nhi, con lui ra trước đi. Ta muốn nói chuyện với phụ hậu con.” Ánh mắt Minh Cửu Phượng xẹt qua hắn, nhìn về phía người trong lòng hắn.
“Không.” Trả lời như đinh đóng cột, vòng hai tay lên cổ nam tử tên Thanh Vũ, ánh mắt ra oai.
“Minh Thương Vũ, xuống.” Không biết tại sao Minh Cửu Phượng không có hảo cảm với nữ nhi của mình, tựa như nàng chính là kẻ địch của mình vậy.
“Nàng so đo với một đứa trẻ làm gì?” Mắt phượng liếc qua, trong mắt lộ ra phong tình dịu dàng.
“Thanh Vũ, chàng cũng thấy đấy. Không phải ta so đo với nó. Thân là huyết mạch hoàng gia, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất là xưng hô nó cũng không biết. Sau này sao có thể làm vua? Sao có thể khiến triều thần thần phục?” Minh Cửu Phượng mặt không đỏ hơi thở không gấp nói lên đạo lý lớn lao này. Nhưng thực ra là nàng ghen tỵ vì nó được hắn cười thật lòng.
“Hừ.” Đầu hất lên, cái mũi thanh tú nhăn lại, rất rõ ràng là không hài lòng với lời của nàng.
“Mộc Thanh Vũ, chàng nhìn đi, chàng nhìn đi. Nó thành ra thế nào rồi? Thật là nếu không dạy dỗ thì không chừng ngày nào đó sẽ lật trời, phá hủy tất cả của ta mất.” Chỉ có thể dùng mắt mà không thể dùng tay, nhìn dáng vẻ ngang bướng của nó, Minh Cửu Phượng chỉ có thể cắn răng, hận không thể xông lên cắn nó vài cái.
Thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, Mộc Thanh Vũ thầm thở dài, đưa tay kéo Minh Thương Vũ qua, nhẹ nhàng nói: “Vũ Nhi, con về trước chờ ta. Ta và mẫu hoàng của con có chuyện quan trọng cần bàn.”
Chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời nhìn Mộc Thanh Vũ, cuối cùng, Minh Thương Vũ gật đầu, mặt mất hứng, “Vậy người về sớm chút. Nếu không con sẽ không ăn cơm, con chết đói thì người sẽ đau lòng chết.” Dứt lời liền xoay người rời đi. Bóng lưng nho nhỏ, sống lưng thẳng tắp, bước chân tao nhã không giống đứa trẻ bình thường.
Nghe câu đó, Mộc Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng đắm đuối.
“Khụ khụ” Minh Cửu Phượng giả vờ ho nhẹ, muốn sự chú ý của hắn trở lại trên người mình.
Nghe tiếng động, Mộc Thanh Vũ thu hồi ánh mắt lưu luyến trên bóng lưng đó, quay sang nhìn nàng, “Sao vậy?”
“Thanh Vũ, số kiếp của ta sắp hết. Ta sắp trở lại thượng giới. Chàng đi với ta, được không?” mắt Minh Cửu Phượng sáng rực nhìn hắn, chờ đáp án của hắn. Người ta nói tiên vô tình, phải đoạn thất tình, tuyệt lục dục nhưng không biết rằng đó chỉ là lời đồn. Sự thật không như vậy. Thật ra tiên phàm giống nhau, cũng có tình, có yêu, có dục, có thân thể với máu đỏ. Nếu nói có điểm khác thì chỉ có tuổi thọ của tiên dài hơn người thường, có thể tung hoành trời đất nhiều hơn. Nhưng bọn họ cũng vì thế mà phải trả giá rất nhiều. Năm tháng dài đằng đẵng không có ai bên cạnh, chỉ có cô tịch lạnh lẽo, nghiên cứu lẽ trời không ngừng nghỉ, hơi không cẩn thận một chút sẽ rơi vào địa ngục sâu thẳm, hóa thân thành ma….
“Không, ta muốn ở lại chăm sóc Vũ Nhi.” Mộc Thanh Vũ từ chối lời đề nghị của nàng không cần suy nghĩ. Thành tiên từng là giấc mộng đẹp đẽ mà hắn theo đuổi, nhưng khi hắn nhỏ từng giọt máu vào thân thể nho nhỏ đó, cảm nhận sinh mạng nho nhỏ đó đang lớn lên từng chút, thì ước muốn ban đầu của hắn đã thay đổi. Cả đời này hắn không cầu lên trời thành tiên, không cầu có linh hồn bất tử, cũng không cầu sinh mạng vĩnh hằng…Chỉ cầu có thể ở bên nàng, lặng lẽ làm bạn với nàng cả đời!!!
Đụng phải vách tường nhưng Minh Cửu Phượng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Trên người nó có tiên căn tiên mạch, trên thế gian này không có người nào có thể tổn thương nó được. Chàng không phải lo.”
“Nó vẫn còn nhỏ.” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng.
“Nó giống đứa trẻ chỗ nào?” Minh Cửu Phượng bắt đầu phản bác.
“Nó không giống chỗ nào?” Không chịu được người khác nói Minh Cửu Phượng không tốt chút nào, cho dù là mẹ ruột của nàng cũng không được.
“Thanh Vũ, ta yêu chàng.” Chỉ liếc mắt một cái liền chung tình, trúng độc tình, không thể kiềm chế nhưng Minh Cửu Phượng không nói ra lời.
“Cám ơn nàng đã yêu mến. Đời này ta sẽ không nói tới chuyện tình cảm nữa.” Chỉ muốn nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng thành thân, nhìn nàng hạnh phúc…Ở bên cạnh nàng cho tới khi đất trời biến mất….
Minh Cửu Phượng nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, không nói gì.
Mộc Thanh Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, môi nở nụ cười.
Nhìn vẻ mặt cố chấp không thể thay đổi của hắn, Minh Cửu Phượng vô lực than thầm.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần trưa, Mộc Thanh Vũ tao nhã đứng dậy, “Ta về trước. Vũ Nhi chờ ta ăn cơm.”
“Thanh Vũ, ta còn mười năm, mong chàng suy nghĩ kỹ một chút, đừng để sương mù che kín lòng chàng, che lấp tâm hồn chàng. Đến lúc đó, tu vi không còn thì không nói, sợ rằng ngay cả hồn phách của chàng cũng sẽ….” Minh Cửu Phượng không nói tiếp. Nàng tin nhất định hắn hiểu.
Không quay đầu lại, giọng nói như cây tắm gió xuân vang lên: “Tu luyện vạn năm, đấu tranh không ngừng, ta đã chán rồi. Chỉ muốn một cuộc sống bình thường, mặt trời mọc rồi lại lặn có nàng làm bạn, ta đã thỏa nguyện rồi. Nàng hiểu chứ?”
Nghĩ xem Minh Cửu Phượng là người thông minh thế nào, lại là người có dòng máu của tiên, có thần thức có thể hiểu rõ tất cả, sao lại không nhìn ra, nghe không hiểu được? Không biết làm sao, không thể tiết lộ, biết rõ không thể làm được nhưng nàng không thể nói rõ cho hắn, chỉ có thể nói bóng gió, mong hắn có thể tỉnh ngộ mà quay đầu lại. Nhưng theo những gì ta thấy thì nguyệt duyên vẫn là nghiệt duyên, nàng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử mình yêu sâm đậm lâm vào bể khổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa thiêu tương lai của hắn, hừng hực thiêu đốt hồn hắn!! Nhưng không làm gì được…
“Thanh Vũ, ta và chàng là phu thê một hồi, tình duyên một đoạn, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ động tâm với ta chút nào?” Tâm không cam, hồn oán giận, rốt cuộc mình kém hài tử đó ở chỗ nào? Minh Cửu Phượng tràn đầy bối rối, hận không thể hủy hết mọi thứ trong thiên hạ, chỉ còn lại mình và người trước mặt.
“Khế ước vẫn còn, cho tới bây giờ tâm ý của ta chưa từng thay đổi, nàng cần gì phải hỏi điều này?” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng, cười nhạt, đáy mắt thoáng qua sương lạnh, hơi thở trên người thánh thiện như tuyết liên.
Sớm biết là kết quả này nhưng lòng Minh Cửu Phượng vẫn rối loạn khi nghe những lời này. Tâm linh hiện ra một tia trấn tĩnh để bảo vệ hồn của nàng. Khẽ nhắm mắt, niệm chú bình phục tâm trạng.
Một lát sau, nàng mở mắt, đáy mắt đã bình tĩnh không gợn sóng, không chút tình cảm, nói: “Nếu là tâm nguyện của chàng thì ta không ép. Chỉ cần chàng hạnh phúc thì thế nào cũng được. Nếu có một ngày như thế, mong chàng đừng quên lời ta, dù chàng gặp chuyện gì ta sẽ không bỏ rơi chàng. Chỉ cần là ước muốn của chàng thì ta sẽ dùng hết sức để thỏa mãn. Nhưng ta chỉ có mười năm, chàng hiểu chứ?”
“Bệ hạ, thần không nghi ngờ năng lực của người, cũng tin trong mười năm nhất định người có thể thỏa mãn tất cả các yêu cầu của thần.” Dừng lại một chút, Mộc Thanh Vũ nói tiếp: “Yêu cầu của thần từ đầu tới cuối chỉ có một, đó chính là được làm bạn với nàng cả đời, chỉ cầu nàng hạnh phúc, không có đau khổ. Người có đồng ý không?” Ánh mắt lấp lánh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tia cầu xin mà không biết.
Vị ngai ngái dâng lên, trào lên cổ họng nhưng bị Minh Cửu Phượng mạnh mẽ kiềm lại, nhoẻn miệng cười, mang theo sự cố chấp không hối hận, “Được, ta đồng ý với chàng.” Một câu đồng ý này nàng phải bỏ ra tu vi ngàn năm, còn phải chịu đựng liệt hỏa thiêu đốt vô cùng đau đớn. Nhưng nàng không hối hận, không oán giận. Yêu là yêu, chỉ cầu yêu thuần túy, yêu không hối hận…Nếu có thể, nàng tình nguyện trả giá tất cả…Đáng tiếc, nàng muốn trả giá nhưng người trước mặt cũng không thấy quan trọng…! Cũng không cảm kích…
“Cám ơn nàng.” Quen nhau năm năm, chung sống năm năm, lần đầu tiên Mộc Thanh Vũ nở nụ cười thật lòng không chứa bất cứ tạp chất nào. Cười một cái khiến người ta như tắm trong ánh mặt trời ấm áp, vừa như đứng trước cõi tiên trăm hoa đua nở….Ấm áp hạnh phúc tập trung vào người, yên tĩnh an nhàn nhập vào hồn…
Minh Cửu Phượng nhìn nụ cười của hắn đến thất thần, chấp niệm trong lòng càng nặng thêm. Nhưng nàng không ngờ rằng chính phần chấp niệm này đã dẫn tới hàng loạt việc đáng tiếc…
“Có muốn đi cùng không?” Bình thường họ đều tự về tẩm cung của mình, tự tu luyện, không can thiệp một chút nào vào việc của đối phương. Nhưng hôm nay, Mộc Thanh Vũ mới phát hiện thì ra nữ nhân của mình cũng là người có tâm chứ không phải vô tình vô dục, là tiên giáng trần không dính khói lửa nhân gian.
“Được đấy.” Mắt phượng tràn đầy ánh sáng vui mừng, tựa như một đứa trẻ có được bảo bối mình thích.
“Đi nào.” Dứt lời, Mộc Thanh Vũ liền bước lên trước.
“Ừ.” Bước hai bước đuổi theo, tay ngọc khẽ run lên, nắm lấy bàn tay hắn. Thấy hắn không tránh, trong lòng Minh Cửu Phượng ngọt ngào như mật, tới mức đầu óc choáng váng, sắp phân không rõ đông tây nam bắc.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, đáy mắt Mộc Thanh Vũ hơi u ám, nhưng chỉ chớp mắt một cái lại bình tĩnh lại, trở về là nam hậu nho nhã cao quý.
Ngự hoa viên, đình Phương Lan. Tiếng đàn dìu dặt du dương lan ra, hoa cũng mê mẩn, hồ điệp dừng cánh, còn cả một nữ hài tử chừng tám chín tuổi bên cạnh cũng mê say. Chỉ thấy nàng mở to đôi mắt đen nhánh, không nhúc nhích, nhìn nam tử đang ngồi đó đánh đàn.
Lâu sau, tiếng đàn như tiếng trời dừng lại, nam tử kia ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt trắng như ngọc, phong hoa tuyệt đại lộ ra. Mày kiếm xếch lên tới tóc mai. Mắt sáng như sao, lại ấm áp như ánh nắng ban mai. Đôi môi không dày không mỏng hé mở, mang theo nụ cười sáng lạnh, nhìn nữ hài tử.
“Phụ hậu, lúc người cười lên thật đẹp.” Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn khẽ mở, tron đôi mắt trong veo xanh thẳm là nụ cười rực rỡ của nam tử.
“Vũ Nhi của ta cười lên cũng rất đẹp.” Nam tử rút hai tay đặt trên đàn lại, cười nói, ôm nữ hài tử tên là Vũ Nhi vào lòng.
Nữ hài tử tên Vũ Nhi cười khanh khách, động đậy làm nũng trong lòng hắn, nói giòn giã: “Vũ Nhi yêu phụ hậu nhất. Phụ hậu có yêu Vũ Nhi không?”
Ngón tay thon dài vuốt mái tóc mềm mại của nàng, đầu ngón tay dừng lại trên đuôi lông mày của nàng, mắt nhìn nàng vô cùng trong sáng, đôi mắt trong veo như làn suối của hắn dịu dàng lại: “Yêu chứ. Vũ Nhi là bảo bối của phụ hậu, sao lại không thương cho được?” Nơi nào đó trong đáy lòng và linh hồn rung động, có cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi…
Nghe được đáp án mình muốn, nàng mím đôi môi mềm mại ướt át, hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Dẫn đến một tràng tiếng cười trong sáng vui vẻ của nam tử. Trong tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.
“Thanh Vũ, hai cha con chàng đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?” Nhìn người trước mặt tuy đang cười nhưng sâu trong đáy mắt lại thoáng qua sương lạnh, lòng Minh Cửu Phượng thoáng qua tia đau đớn, nhưng trên mặt không có biểu tình gì.
“Chỉ là chút chuyện lý thú thôi.” Không hành lễ, không tôn xưng, tựa như đang nói chuyện một cách bình thường, cho thấy hắn được cưng chiều tới mức độ nào.
“Vũ Nhi, con lui ra trước đi. Ta muốn nói chuyện với phụ hậu con.” Ánh mắt Minh Cửu Phượng xẹt qua hắn, nhìn về phía người trong lòng hắn.
“Không.” Trả lời như đinh đóng cột, vòng hai tay lên cổ nam tử tên Thanh Vũ, ánh mắt ra oai.
“Minh Thương Vũ, xuống.” Không biết tại sao Minh Cửu Phượng không có hảo cảm với nữ nhi của mình, tựa như nàng chính là kẻ địch của mình vậy.
“Nàng so đo với một đứa trẻ làm gì?” Mắt phượng liếc qua, trong mắt lộ ra phong tình dịu dàng.
“Thanh Vũ, chàng cũng thấy đấy. Không phải ta so đo với nó. Thân là huyết mạch hoàng gia, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất là xưng hô nó cũng không biết. Sau này sao có thể làm vua? Sao có thể khiến triều thần thần phục?” Minh Cửu Phượng mặt không đỏ hơi thở không gấp nói lên đạo lý lớn lao này. Nhưng thực ra là nàng ghen tỵ vì nó được hắn cười thật lòng.
“Hừ.” Đầu hất lên, cái mũi thanh tú nhăn lại, rất rõ ràng là không hài lòng với lời của nàng.
“Mộc Thanh Vũ, chàng nhìn đi, chàng nhìn đi. Nó thành ra thế nào rồi? Thật là nếu không dạy dỗ thì không chừng ngày nào đó sẽ lật trời, phá hủy tất cả của ta mất.” Chỉ có thể dùng mắt mà không thể dùng tay, nhìn dáng vẻ ngang bướng của nó, Minh Cửu Phượng chỉ có thể cắn răng, hận không thể xông lên cắn nó vài cái.
Thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, Mộc Thanh Vũ thầm thở dài, đưa tay kéo Minh Thương Vũ qua, nhẹ nhàng nói: “Vũ Nhi, con về trước chờ ta. Ta và mẫu hoàng của con có chuyện quan trọng cần bàn.”
Chớp đôi mắt to đen nhánh sáng ngời nhìn Mộc Thanh Vũ, cuối cùng, Minh Thương Vũ gật đầu, mặt mất hứng, “Vậy người về sớm chút. Nếu không con sẽ không ăn cơm, con chết đói thì người sẽ đau lòng chết.” Dứt lời liền xoay người rời đi. Bóng lưng nho nhỏ, sống lưng thẳng tắp, bước chân tao nhã không giống đứa trẻ bình thường.
Nghe câu đó, Mộc Thanh Vũ khẽ nhếch khóe môi, cười như không cười, trong mắt lộ ra sự dịu dàng đắm đuối.
“Khụ khụ” Minh Cửu Phượng giả vờ ho nhẹ, muốn sự chú ý của hắn trở lại trên người mình.
Nghe tiếng động, Mộc Thanh Vũ thu hồi ánh mắt lưu luyến trên bóng lưng đó, quay sang nhìn nàng, “Sao vậy?”
“Thanh Vũ, số kiếp của ta sắp hết. Ta sắp trở lại thượng giới. Chàng đi với ta, được không?” mắt Minh Cửu Phượng sáng rực nhìn hắn, chờ đáp án của hắn. Người ta nói tiên vô tình, phải đoạn thất tình, tuyệt lục dục nhưng không biết rằng đó chỉ là lời đồn. Sự thật không như vậy. Thật ra tiên phàm giống nhau, cũng có tình, có yêu, có dục, có thân thể với máu đỏ. Nếu nói có điểm khác thì chỉ có tuổi thọ của tiên dài hơn người thường, có thể tung hoành trời đất nhiều hơn. Nhưng bọn họ cũng vì thế mà phải trả giá rất nhiều. Năm tháng dài đằng đẵng không có ai bên cạnh, chỉ có cô tịch lạnh lẽo, nghiên cứu lẽ trời không ngừng nghỉ, hơi không cẩn thận một chút sẽ rơi vào địa ngục sâu thẳm, hóa thân thành ma….
“Không, ta muốn ở lại chăm sóc Vũ Nhi.” Mộc Thanh Vũ từ chối lời đề nghị của nàng không cần suy nghĩ. Thành tiên từng là giấc mộng đẹp đẽ mà hắn theo đuổi, nhưng khi hắn nhỏ từng giọt máu vào thân thể nho nhỏ đó, cảm nhận sinh mạng nho nhỏ đó đang lớn lên từng chút, thì ước muốn ban đầu của hắn đã thay đổi. Cả đời này hắn không cầu lên trời thành tiên, không cầu có linh hồn bất tử, cũng không cầu sinh mạng vĩnh hằng…Chỉ cầu có thể ở bên nàng, lặng lẽ làm bạn với nàng cả đời!!!
Đụng phải vách tường nhưng Minh Cửu Phượng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Trên người nó có tiên căn tiên mạch, trên thế gian này không có người nào có thể tổn thương nó được. Chàng không phải lo.”
“Nó vẫn còn nhỏ.” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng.
“Nó giống đứa trẻ chỗ nào?” Minh Cửu Phượng bắt đầu phản bác.
“Nó không giống chỗ nào?” Không chịu được người khác nói Minh Cửu Phượng không tốt chút nào, cho dù là mẹ ruột của nàng cũng không được.
“Thanh Vũ, ta yêu chàng.” Chỉ liếc mắt một cái liền chung tình, trúng độc tình, không thể kiềm chế nhưng Minh Cửu Phượng không nói ra lời.
“Cám ơn nàng đã yêu mến. Đời này ta sẽ không nói tới chuyện tình cảm nữa.” Chỉ muốn nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng thành thân, nhìn nàng hạnh phúc…Ở bên cạnh nàng cho tới khi đất trời biến mất….
Minh Cửu Phượng nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, không nói gì.
Mộc Thanh Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt nàng, môi nở nụ cười.
Nhìn vẻ mặt cố chấp không thể thay đổi của hắn, Minh Cửu Phượng vô lực than thầm.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã gần trưa, Mộc Thanh Vũ tao nhã đứng dậy, “Ta về trước. Vũ Nhi chờ ta ăn cơm.”
“Thanh Vũ, ta còn mười năm, mong chàng suy nghĩ kỹ một chút, đừng để sương mù che kín lòng chàng, che lấp tâm hồn chàng. Đến lúc đó, tu vi không còn thì không nói, sợ rằng ngay cả hồn phách của chàng cũng sẽ….” Minh Cửu Phượng không nói tiếp. Nàng tin nhất định hắn hiểu.
Không quay đầu lại, giọng nói như cây tắm gió xuân vang lên: “Tu luyện vạn năm, đấu tranh không ngừng, ta đã chán rồi. Chỉ muốn một cuộc sống bình thường, mặt trời mọc rồi lại lặn có nàng làm bạn, ta đã thỏa nguyện rồi. Nàng hiểu chứ?”
Nghĩ xem Minh Cửu Phượng là người thông minh thế nào, lại là người có dòng máu của tiên, có thần thức có thể hiểu rõ tất cả, sao lại không nhìn ra, nghe không hiểu được? Không biết làm sao, không thể tiết lộ, biết rõ không thể làm được nhưng nàng không thể nói rõ cho hắn, chỉ có thể nói bóng gió, mong hắn có thể tỉnh ngộ mà quay đầu lại. Nhưng theo những gì ta thấy thì nguyệt duyên vẫn là nghiệt duyên, nàng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử mình yêu sâm đậm lâm vào bể khổ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lửa thiêu tương lai của hắn, hừng hực thiêu đốt hồn hắn!! Nhưng không làm gì được…
“Thanh Vũ, ta và chàng là phu thê một hồi, tình duyên một đoạn, chẳng lẽ chàng chưa bao giờ động tâm với ta chút nào?” Tâm không cam, hồn oán giận, rốt cuộc mình kém hài tử đó ở chỗ nào? Minh Cửu Phượng tràn đầy bối rối, hận không thể hủy hết mọi thứ trong thiên hạ, chỉ còn lại mình và người trước mặt.
“Khế ước vẫn còn, cho tới bây giờ tâm ý của ta chưa từng thay đổi, nàng cần gì phải hỏi điều này?” Mộc Thanh Vũ nhìn nàng, cười nhạt, đáy mắt thoáng qua sương lạnh, hơi thở trên người thánh thiện như tuyết liên.
Sớm biết là kết quả này nhưng lòng Minh Cửu Phượng vẫn rối loạn khi nghe những lời này. Tâm linh hiện ra một tia trấn tĩnh để bảo vệ hồn của nàng. Khẽ nhắm mắt, niệm chú bình phục tâm trạng.
Một lát sau, nàng mở mắt, đáy mắt đã bình tĩnh không gợn sóng, không chút tình cảm, nói: “Nếu là tâm nguyện của chàng thì ta không ép. Chỉ cần chàng hạnh phúc thì thế nào cũng được. Nếu có một ngày như thế, mong chàng đừng quên lời ta, dù chàng gặp chuyện gì ta sẽ không bỏ rơi chàng. Chỉ cần là ước muốn của chàng thì ta sẽ dùng hết sức để thỏa mãn. Nhưng ta chỉ có mười năm, chàng hiểu chứ?”
“Bệ hạ, thần không nghi ngờ năng lực của người, cũng tin trong mười năm nhất định người có thể thỏa mãn tất cả các yêu cầu của thần.” Dừng lại một chút, Mộc Thanh Vũ nói tiếp: “Yêu cầu của thần từ đầu tới cuối chỉ có một, đó chính là được làm bạn với nàng cả đời, chỉ cầu nàng hạnh phúc, không có đau khổ. Người có đồng ý không?” Ánh mắt lấp lánh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo tia cầu xin mà không biết.
Vị ngai ngái dâng lên, trào lên cổ họng nhưng bị Minh Cửu Phượng mạnh mẽ kiềm lại, nhoẻn miệng cười, mang theo sự cố chấp không hối hận, “Được, ta đồng ý với chàng.” Một câu đồng ý này nàng phải bỏ ra tu vi ngàn năm, còn phải chịu đựng liệt hỏa thiêu đốt vô cùng đau đớn. Nhưng nàng không hối hận, không oán giận. Yêu là yêu, chỉ cầu yêu thuần túy, yêu không hối hận…Nếu có thể, nàng tình nguyện trả giá tất cả…Đáng tiếc, nàng muốn trả giá nhưng người trước mặt cũng không thấy quan trọng…! Cũng không cảm kích…
“Cám ơn nàng.” Quen nhau năm năm, chung sống năm năm, lần đầu tiên Mộc Thanh Vũ nở nụ cười thật lòng không chứa bất cứ tạp chất nào. Cười một cái khiến người ta như tắm trong ánh mặt trời ấm áp, vừa như đứng trước cõi tiên trăm hoa đua nở….Ấm áp hạnh phúc tập trung vào người, yên tĩnh an nhàn nhập vào hồn…
Minh Cửu Phượng nhìn nụ cười của hắn đến thất thần, chấp niệm trong lòng càng nặng thêm. Nhưng nàng không ngờ rằng chính phần chấp niệm này đã dẫn tới hàng loạt việc đáng tiếc…
“Có muốn đi cùng không?” Bình thường họ đều tự về tẩm cung của mình, tự tu luyện, không can thiệp một chút nào vào việc của đối phương. Nhưng hôm nay, Mộc Thanh Vũ mới phát hiện thì ra nữ nhân của mình cũng là người có tâm chứ không phải vô tình vô dục, là tiên giáng trần không dính khói lửa nhân gian.
“Được đấy.” Mắt phượng tràn đầy ánh sáng vui mừng, tựa như một đứa trẻ có được bảo bối mình thích.
“Đi nào.” Dứt lời, Mộc Thanh Vũ liền bước lên trước.
“Ừ.” Bước hai bước đuổi theo, tay ngọc khẽ run lên, nắm lấy bàn tay hắn. Thấy hắn không tránh, trong lòng Minh Cửu Phượng ngọt ngào như mật, tới mức đầu óc choáng váng, sắp phân không rõ đông tây nam bắc.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, đáy mắt Mộc Thanh Vũ hơi u ám, nhưng chỉ chớp mắt một cái lại bình tĩnh lại, trở về là nam hậu nho nhã cao quý.
Tác giả :
Sĩ Đồ Chi Yêu