Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 43: Tất cả rõ ràng, trăm hoa điêu tàn
Ngạch Thiên Dương không nói gì nhưng cũng có cùng tiếng lòng như thế. Qua kiếp trước kiếp này, rốt cuộc nàng có yêu mình hay không? Chờ đợi và chờ đợi ngàn năm, nàng có quan tâm hay không? Có phải nàng vẫn trốn tránh tình yêu cấm kỵ từ ngàn năm trước? Nếu mình hồn phi phách tán, nàng có rơi lệ vì mình hay không? Có vĩnh viễn tồn tại chút nhớ nhung gì với mình hay không? Kết thành nút thắt trong lòng, tất cả tất cả đều vì tình….
Trong mắt Thương Tử Dực lóe lên sự đau đớn, nhưng cũng cảm động lây. Nỗi đau đồng bệnh tương liên, cũng sắp hồn phi phách tán, cũng tình nguyện trả giá tất cả. Tuy Bạch Mặc chết nhưng cũng để nàng có chút nhớ nhung vĩnh viễn. Nhưng mình có thể có sự nhớ nhung của nàng không? Có thể có sự thương tiếc của nàng không? Dĩ nhiên không thể biết đáp án, không ai có thể kết luận được. Chỉ có lòng tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, đau như lăng trì nhưng không thể kiềm chế được linh hồn.
Ba nam tử tuấn mỹ bất phàm như nhau cùng nhìn nữ tử cúi đầu cụp mắt dưới tán cây phong đầy si mê nồng nàn, im lặng không lên tiếng.
Dựa vào cây phong, Thương Phượng Vũ thì thầm tự hỏi: rốt cuộc ngươi đang trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ là vì tình yêu cấm loạn mà người đời không chấp nhận?
Nhưng Thương Phượng Ngôn không còn thời gian chờ đợi nữa. Thân thể hắn vô lực, ngã xuống đất, máu chảy ra từ ngực. Máu đỏ chói mắt thấm ướt áo trắng trong nháy mắt khiến cả người nhuộm thành màu đỏ khiến người ta sợ hãi.
Kiếm Phệ Hồn, dính vào người thì hút linh hồn, máu chảy hết, hồn phi phách tán, không có kiếp sau.
Nghe thấy tiếng động, Thương Phượng Vũ bỗng ngẩng đầu. Đập vào mắt nàng chính là Thương Phượng Ngôn người đầy máu đang ngã xuống đất. Con ngươi rút lại, nàng chạy như bay đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nâng nửa người trên của hắn lên, ôm vào lòng, đôi môi anh đào khẽ run, không nói gì.
Màu máu đỏ tươi như ánh chiều tà diễm lệ, thấm ướt bộ y phục trắng tinh của hắn, nhuộm đỏ toàn thân. Đôi mắt thâm tình không hối hận vẫn nhìn Thương Phượng Vũ, nhìn nữ nhân mà hắn yêu đến mức hồn phi phách tán cũng không hối hận. Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc của người đó, trên ngón tay là vết máu của hắn, thành son phấn điểm tô cho gương mặt nàng. Máu tràn ra từ khóe môi, đôi môi run lên, khẽ nói: “Vũ Nhi, nếu ta không thể để lại chút gì trong lòng nàng, vậy hãy để ta dùng…màu sắc tươi đẹp…để đổi đôi mắt cho nàng…Một khắc dừng lại, ta…không oán…không…hối hận…” dùng hết sức cười một tiếng, tay rũ xuống, cả người biến mất trong lòng Thương Phượng Vũ. ( ta đau lòng quá:’((
Thương Phượng Vũ nhìn đôi tay trống không, chỉ có hơi ấm còn sót lại. Không có gió nhưng chút ấm áp đó vẫn biến mất. Vết máu đỏ trên áo và son phấn đỏ hơn vết máu trên mặt là thứ cuối cùng mà Thương Phượng Ngôn để lại.
Lúc Bạch Mặc đi đã khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế. Bây giờ Thương Phượng Ngôn rời khỏi, nàng thấy đau vô cùng vô tận, tựa như nàng còn sống một ngày thì sẽ phải chìm đắm trong những năm tháng đầy đau đớn.
“Vũ Nhi, nếu muốn khóc thì khóc đi.” Nhìn Thương Phượng Vũ bình tĩnh không nói gì, tựa như hòa vào không khí xung quanh, lòng Ngạch Thiên Dương bắt đầu hoảng sợ, từ từ đi tới trước mặt ra, đưa tay định chạm vào nàng.
Thương Phượng Vũ từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, đôi mắt không có sóng, không dao động.
Nhìn nàng đầy bi thương như hồ sâu nhưng đôi mắt lại không để lộ tâm trạng, lòng Ngạch Thiên Dương thắt lại, đau đớn như bị xé ra. Ông nâng tay phải, vươn đén trước mặt nàng, muốn lau đi son phấn đỏ tươi trên mặt nàng nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào lại bị nàng nghiêng đầu tránh.
“Đây là dấu ấn cuối cùng huynh ấy để lại.” Là dấu ấn huynh ấy dùng sinh mạng và linh hồn để lại. Nhưng câu này nàng không thể nói ra khi nhìn Ngạch Thiên Dương tóc bạc trắng, mặt tràn đầy tình cảm nồng nàn, người mà mình nợ rất nhiều.
Mặt cứng đờ, nỗi đau trong lòng càng đậm, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Ngạch Thiên Dương cũng từ từ nổi lên ý cười, “Con không sao là tốt rồi.” Thấy nàng đau lòng vì nam tử khác, nỗi đau đớn và chua xót trong lòng ông đã không còn từ nào có thể miêu tả được. Nhưng ông không để lộ chút nào. Bởi vì ông sợ. Ông sợ nàng sẽ ghét mình, ghét tấm lòng và linh hồn xấu xa của mình.
“Vũ Nhi...” Thương Tử Dực nhắc mình từng lần một từ đáy lòng, nhắc mình không thể nói chuyện ở nơi này, nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, đã để mình lên tiếng.
Thương Phượng Vũ quay lưng về phía hắn, không xoay người, giọng nói tựa như ảo mộng, “Ngồi xem mưa gió nổi lên, cười nhìn trăm hoa héo tàn, tuy tình cảnh đẹp nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một giấc mộng. Huynh có một nửa hồn của chàng nhưng cuối cùng thì huynh vẫn không phải là chàng. Huynh chỉ là huynh mà thôi.” Không chờ hắn đáp lại, cũng không nhìn phản ứng của hắn, Thương Phượng Vũ kéo tay Ngạch Thiên Dương, từ từ đi ra ngoài.
Vẻ mặt Thương Tử Dực đầy bi thương, nhìn bóng lưng nàng rời đi, thì thầm gọi từng tiếng: “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Ta chỉ muốn yêu nàng…Chỉ muốn yêu nàng…”
Tay ngọc đang nắm tay Ngạch Thiên Dương đột nhiên hạ xuống, Thương Phượng Vũ không quay đầu lại, biến mất ở ngự hoa viên, biến mất khỏi tầm mắt Thương Tử Dực.
Phủ Hiền vương, Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ đứng chắp tay trong viện, mắt nhìn cửa tựa như đang chờ ai đó. Tóc không buộc lên mà rơi tán loạn trên cổ. Trong đôi mắt chứa nụ cười nhưng lại không biết vì sao mà cười. Dung mạo như bạch ngọc không tỳ vết, mê hoặc lòng người.
Tiếng bước chân đều đều. Hai người từ bên ngoài vào. Là Thương Phượng Vũ và Ngạch Thiên Dương vừa từ trong cung ra.
Áo trắng như tuyết, vết đỏ loang lổ trên đó. Mặt như phù dung, dính vài vết đỏ tươi đẹp, thấy Thương Thiên Vũ thì nhoẻn miệng cười, tỏa ra hương vị yêu dị mê người.
“Con về rồi.” Thương Thiên Vũ cười, đi tới trước mặt nàng, kéo nhẹ nàng vào lòng, ôm thật chặt. Sợi tóc tán loạn quấn vào tóc nàng, nhất thời không phân rõ là của ai.
“Đúng vậy, con đã về.” giọng Thương Phượng Vũ tràn đầy cảm khái, tựa như vừa trải qua tang thương cả đời.
Ngạch Thiên Dương im lặng lùi ra ngoài, hơi híp mắt, dựa vào cửa, một giọt lệ lăn khỏi khóe mắt.
“Chờ con buộc tóc à?” Tựa như hỏi nhưng hàm chứa ý khẳng định không thể nghi ngờ.
“Lâu lắm rồi con chưa buộc tóc cho ta. Lâu đến mức ta không còn nhớ rõ nữa.” trong giọng nói của Thương Thiên Vũ tràn đầy tưởng niệm.
“Vào thôi nào.”
“Được.” Nói xong, Thương Thiên Vũ đẩy nàng từ trong lòng ra, kéo tay nàng, đi vào trong phòng.
Bên trong phòng, Thương Phượng Vũ cầm một cái lược màu đỏ, động tác thuần thục chải mái tóc đen như mực của Thương Thiên Vũ, khóe môi là nụ cười.
“Động tác của con vẫn dịu dàng như vậy.” Híp mắt phượng, cảm nhận ngón tay nàng di chuyển trên tóc mình, Thương Thiên Vũ nhẹ giọng nói.
“Tóc cha vẫn mềm mại như trước. Hơn nữa còn có mùi hoa lan nhàn nhạt.” Miệng nói nhưng tay Thương Phượng Vũ không dừng lại, buộc phát quan, đã gần xong.
“Con còn nhớ rõ mùi trên người ta, thật tốt.”
“Cha còn nhớ rõ động tác buộc tóc của con từ lâu, thật hiếm thấy.” Thương Phượng Vũ trả lời, cài trâm vào phát quan.
“Đi theo ta tới một chỗ, được chứ?” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
“Được.” Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm tay nàng, Thương Thiên Vũ phất tay một cái. Chỉ trong chớp mắt, tình cảnh trước mắt bọn họ đã thay đổi. Từ trong phòng chuyển tới một vách núi mây mù bao phủ. Trên đó có một tấm bia đá, khắc ba chữ “Vực Đoạn Hồn”.
“Còn nhớ nơi này không?” Thương Thiên Vũ nhìn Thương Phượng Vũ, cười hỏi.
“Nhớ.” Thương Phượng Vũ trả lời.
“Hận ta?” nụ cười trong mắt sâu hơn, che đi tình cảm khác.
“Không.” Thương Phượng Vũ cũng cười, cười rất rực rỡ.
“Vì sao không hận? Chẳng lẽ con chưa bao giờ quan tâm tới bọn họ?”
“Không, con quan tâm.” Thương Phượng Vũ bác bỏ suy đoán của hắn.
“Nếu quan tâm sao không hận? Chẳng lẽ ta làm chưa đủ?” Vào lúc này, đứng trước mặt nàng, Thương Thiên Vũ cảm thấy rất bị động.
“Cha làm đủ hay không đủ không liên quan tới con.” Thương Phượng Vũ vẫn cười.
“Vì sao?” Thương Thiên Vũ cảm thấy hơi khó hiểu. Có điều rất khác với hình tượng nho nhã cao quý thường ngày. Không, chính xác mà nói là tưởng như hai người.
“Dù bọn họ chết đi nhưng linh hồn của bọn họ vĩnh viễn sống trong lòng con, khắc sâu trong linh hồn con, không bao giờ quên được.” Miệng cười sáng rực, lời nói rõ ràng, không gợn sóng.
“Không, không phải như thế. Con nên hận ta chứ không nên nhìn ta mà không có chút phản ứng nào như thế.” Thương Thiên Vũ luôn luôn bình tĩnh, Thương Thiên Vũ luôn luôn tỉnh táo, Thương Thiên Vũ lãnh khốc vô tình vào lúc này lại có vẻ mặt không dám tin, rất khác thường.
“Hận cha cái gì? Hận cha uy hiếp Bạch Mặc hạ chú với con? Hận cha dùng chú của Bạch Mặc để đối phó Ngạch Thiên Dương? Hận cha dùng chú hại Bạch Mặc hồn phi phách tán, Thương Tử Dực cũng chịu chung số phận? Hận cha trơ mắt nhìn cốt nhục của mình bị hút hồn phách, vĩnh viễn không có kiếp sau?” Dừng lại một chút, Thương Phượng Vũ nói tiếp: “Hay hận cha phá hủy thiên hạ thái bình này?” Từng chữ từng câu rất dịu dàng, không chứa chút tình cảm nào khác, khóe môi vẫn nở nụ cười, cười thoải mái tự nhiên tựa như đóa tuyết liên thánh thiện mà lại xinh đẹp.
“Không, không, tại sao con không hận cha? Tại sao không hận cha? Tại sao? Tại sao?” Thà bị hận còn hơn nhìn nàng nở nụ cười nhẹ nhàng như thế, hoàn toàn không đặt mình trong lòng tựa như mình không tồn tại.
“Không tại sao cả, chỉ là không hận, cũng không hận nổi. Đáp án này cha có thỏa mãn không?” Một câu nhẹ như gió khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nó có được nói ra không.
“Không đủ? Ta hại chết nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến cho giang sơn của con lật nghiêng, chẳng lẽ không đủ? Con nên hận ta, hận tận xương mới đúng.” Thương Thiên Vũ trợn to mắt, vẻ mặt khó tin, lắc đầu. Hắn sải bước đến trước mặt nàng, đặt hai tay lên vai nàng, lắc không ngừng. Nhưng đôi mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng và khuôn mặt tươi cười như hoa kia lại khiến lòng hắn càng thêm cuồng loạn, “Con nên hận ta, nên hận ta! Vì sao không hận? Vì sao? Vì sao?”
Hỏi liên tiếp ba câu “Vì sao” lại thấy nàng nở nụ cười như hoa, Thương Thiên Vũ thả hai tay đang ôm chặt vai nàng xuống, ngửa mặt lên trời cười to tựa như điên như dại. Bỗng dưng, mái tóc đen nhánh tung bay, không biết là do phát quan quá trơn hay do Thương Phượng Vũ đã nhiều năm chưa cài phát quan cho hắn mà lỏng tay, chỉ thấy cái trâm đã rời khỏi phát quan, đập lên hòn đá, gãy làm đôi.
Gió thổi ào ào khiến sợi tóc Thương Phượng Vũ tung bay theo, tay áo bồng bềnh. Nhìn bộ dạng điên cuồng như nhập ma kia, nàng vẫn im lặng như cũ, cứ dùng đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng và mỉm cười mà nhìn hắn.
Nhìn ngọc trâm vô tình rơi trên đất gãy đôi, đồng tử Thương Thiên Vũ co lại, trong nháy mắt bóng tối đen đậm như mực không tan đi được, nhưng cũng là bi thương đến chết tâm, bi thương tới mức không gợn sóng. Người đang ở trước mặt mà như xa tận chân trời, “Ngàn năm trước, ta lấy mềm để đối xử, vì con mà trả giá tất cả. Vậy mà con cũng không để ý, không quan tâm, tự tay đẩy ta vào vực Đoạn Hồn này, làm lòng ta tổn thương, đoạn hồn của ta. Đợi ngàn năm, chờ ngàn năm, giữ ngàn năm, vào giây phút biết con trở về, ta liền tự nói với mình: nếu là tình yêu cấm loạn trái với luân lý, thì ta thà bị hận còn hơn!” Cuồng phong nổi lên làm tóc hắn bay tán loạn, tiếng nói tan trong gió: “Cuộc đời này không cầu gần nhau, không cầu yêu nhau, chỉ cầu dùng hận để con nhớ tới ta, nhớ rằng đã từng có một người yêu con như thế, cũng không cần con không còn nhìn tới ta, coi nhẹ tình yêu của ta dành cho con.” Hắn cúi người, chìa tay ra, sợi tóc buông rơi trên đất, từ từ nhặt trâm ngọc đã gãy lên. Rồi hắn ngẩng đầu, nắm chặt hai tay lại, nhìn Thương Phượng Vũ thật sâu, máu nhỏ giọt từ trên tay xuống hòn đá dưới chân, tỏa ra màu đỏ tươi yêu dị. “Tình yêu không được chấp nhận thì chỉ cầu được hận. Vì sao? Vì sao chỉ một chút nhớ nhung thế này con cũng không nguyện để lại?”
Bước hai bước tới trước mặt hắn, Thương Phượng Vũ đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, “Không thích cũng không hận, cha muốn con nhớ nhung thế nào đây?”
Người run lên, lảo đảo lui lại hai bước, khí huyết trong ngực sôi trào, “phốc” một tiếng, máu ấm áp đỏ tươi phun ra từ đôi môi mềm mại quyến rũ của Thương Thiên Vũ, rơi trên vạt áo, tạo thành từng đóa hoa thê lương. “Không thích cũng không hận, ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Hắn ngửa đầu, cười to điên cuồng, từng giọt máu chảy xuống từ khóe mắt. “Không thích cũng không hận….Không thích cũng không hận….Không thích cũng không hận ư….” Cúi đầu, ngừng cười to điên cuồng, từ từ biến thành lời thì thầm, mái tóc đen như mực biến thành màu trắng trong nháy mắt, buông rơi trước ngực.
Sợi tóc trắng như tuyết múa trong làn gió, đâm vào mắt Thương Phượng Vũ. Đáy mắt nàng thoáng qua một luồng ánh sáng khó dò, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
“Nhiều tính mạng như thế mà còn chưa đủ để con nhớ nhung ta dù chỉ một chút. Nếu thêm ta, có phải có thể để lại chút nhớ nhung trong lòng con không?” Sợi tóc bay múa trong gió, Thương Thiên Vũ đã dừng chân trên vách núi đen, hai mắt nhìn Thương Phượng Vũ đầy thê lương.
Không quay sang, không nói tiếng nào, mắt Thương Phượng Vũ vẫn nhìn chỗ khác, tựa như đang say mê trong phong cảnh say lòng người của vực Đoạn Hồn.
Cười một tiếng đầy đau buồn, y phục tung bay, đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng một lần cuối cùng, Thương Thiên Vũ lùi lại một bước, dẫm chân lên vách đá. Tiếng đá lăn tạo thành tiếng vang nơi vách núi.
Nghe tiếng vang, Thương Phượng Vũ quay lại, nhìn nụ cười đau buồn thê lương của hắn, đồng tử co rụt lại. Nàng bước từ từ lên.
Thu hết phản ứng của nàng vào đáy mắt, Thương Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, ngửa ra sau, rơi xuống dưới, giọng nói bay theo gió, “Vũ Nhi, có thể dùng hồn phách không trọn vẹn để đổi được một lần ngoảnh đầu nhìn lại của con, ta không hối hận, không hối hận, không hối hận….” Tiếng nói tan đi, người đã biến mất, chỉ còn lại tiếng “không hối hận kia hóa thành ngàn vạn tiếng, vang vọng nơi vực Đoạn Hồn….
Trong mắt Thương Tử Dực lóe lên sự đau đớn, nhưng cũng cảm động lây. Nỗi đau đồng bệnh tương liên, cũng sắp hồn phi phách tán, cũng tình nguyện trả giá tất cả. Tuy Bạch Mặc chết nhưng cũng để nàng có chút nhớ nhung vĩnh viễn. Nhưng mình có thể có sự nhớ nhung của nàng không? Có thể có sự thương tiếc của nàng không? Dĩ nhiên không thể biết đáp án, không ai có thể kết luận được. Chỉ có lòng tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, đau như lăng trì nhưng không thể kiềm chế được linh hồn.
Ba nam tử tuấn mỹ bất phàm như nhau cùng nhìn nữ tử cúi đầu cụp mắt dưới tán cây phong đầy si mê nồng nàn, im lặng không lên tiếng.
Dựa vào cây phong, Thương Phượng Vũ thì thầm tự hỏi: rốt cuộc ngươi đang trốn tránh cái gì? Sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ là vì tình yêu cấm loạn mà người đời không chấp nhận?
Nhưng Thương Phượng Ngôn không còn thời gian chờ đợi nữa. Thân thể hắn vô lực, ngã xuống đất, máu chảy ra từ ngực. Máu đỏ chói mắt thấm ướt áo trắng trong nháy mắt khiến cả người nhuộm thành màu đỏ khiến người ta sợ hãi.
Kiếm Phệ Hồn, dính vào người thì hút linh hồn, máu chảy hết, hồn phi phách tán, không có kiếp sau.
Nghe thấy tiếng động, Thương Phượng Vũ bỗng ngẩng đầu. Đập vào mắt nàng chính là Thương Phượng Ngôn người đầy máu đang ngã xuống đất. Con ngươi rút lại, nàng chạy như bay đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nâng nửa người trên của hắn lên, ôm vào lòng, đôi môi anh đào khẽ run, không nói gì.
Màu máu đỏ tươi như ánh chiều tà diễm lệ, thấm ướt bộ y phục trắng tinh của hắn, nhuộm đỏ toàn thân. Đôi mắt thâm tình không hối hận vẫn nhìn Thương Phượng Vũ, nhìn nữ nhân mà hắn yêu đến mức hồn phi phách tán cũng không hối hận. Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt không có chút huyết sắc của người đó, trên ngón tay là vết máu của hắn, thành son phấn điểm tô cho gương mặt nàng. Máu tràn ra từ khóe môi, đôi môi run lên, khẽ nói: “Vũ Nhi, nếu ta không thể để lại chút gì trong lòng nàng, vậy hãy để ta dùng…màu sắc tươi đẹp…để đổi đôi mắt cho nàng…Một khắc dừng lại, ta…không oán…không…hối hận…” dùng hết sức cười một tiếng, tay rũ xuống, cả người biến mất trong lòng Thương Phượng Vũ. ( ta đau lòng quá:’((
Thương Phượng Vũ nhìn đôi tay trống không, chỉ có hơi ấm còn sót lại. Không có gió nhưng chút ấm áp đó vẫn biến mất. Vết máu đỏ trên áo và son phấn đỏ hơn vết máu trên mặt là thứ cuối cùng mà Thương Phượng Ngôn để lại.
Lúc Bạch Mặc đi đã khiến nàng đau đến tê tâm liệt phế. Bây giờ Thương Phượng Ngôn rời khỏi, nàng thấy đau vô cùng vô tận, tựa như nàng còn sống một ngày thì sẽ phải chìm đắm trong những năm tháng đầy đau đớn.
“Vũ Nhi, nếu muốn khóc thì khóc đi.” Nhìn Thương Phượng Vũ bình tĩnh không nói gì, tựa như hòa vào không khí xung quanh, lòng Ngạch Thiên Dương bắt đầu hoảng sợ, từ từ đi tới trước mặt ra, đưa tay định chạm vào nàng.
Thương Phượng Vũ từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, đôi mắt không có sóng, không dao động.
Nhìn nàng đầy bi thương như hồ sâu nhưng đôi mắt lại không để lộ tâm trạng, lòng Ngạch Thiên Dương thắt lại, đau đớn như bị xé ra. Ông nâng tay phải, vươn đén trước mặt nàng, muốn lau đi son phấn đỏ tươi trên mặt nàng nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào lại bị nàng nghiêng đầu tránh.
“Đây là dấu ấn cuối cùng huynh ấy để lại.” Là dấu ấn huynh ấy dùng sinh mạng và linh hồn để lại. Nhưng câu này nàng không thể nói ra khi nhìn Ngạch Thiên Dương tóc bạc trắng, mặt tràn đầy tình cảm nồng nàn, người mà mình nợ rất nhiều.
Mặt cứng đờ, nỗi đau trong lòng càng đậm, trên khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Ngạch Thiên Dương cũng từ từ nổi lên ý cười, “Con không sao là tốt rồi.” Thấy nàng đau lòng vì nam tử khác, nỗi đau đớn và chua xót trong lòng ông đã không còn từ nào có thể miêu tả được. Nhưng ông không để lộ chút nào. Bởi vì ông sợ. Ông sợ nàng sẽ ghét mình, ghét tấm lòng và linh hồn xấu xa của mình.
“Vũ Nhi...” Thương Tử Dực nhắc mình từng lần một từ đáy lòng, nhắc mình không thể nói chuyện ở nơi này, nhưng hành động nhanh hơn suy nghĩ, đã để mình lên tiếng.
Thương Phượng Vũ quay lưng về phía hắn, không xoay người, giọng nói tựa như ảo mộng, “Ngồi xem mưa gió nổi lên, cười nhìn trăm hoa héo tàn, tuy tình cảnh đẹp nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một giấc mộng. Huynh có một nửa hồn của chàng nhưng cuối cùng thì huynh vẫn không phải là chàng. Huynh chỉ là huynh mà thôi.” Không chờ hắn đáp lại, cũng không nhìn phản ứng của hắn, Thương Phượng Vũ kéo tay Ngạch Thiên Dương, từ từ đi ra ngoài.
Vẻ mặt Thương Tử Dực đầy bi thương, nhìn bóng lưng nàng rời đi, thì thầm gọi từng tiếng: “Vũ Nhi…Vũ Nhi…Ta chỉ muốn yêu nàng…Chỉ muốn yêu nàng…”
Tay ngọc đang nắm tay Ngạch Thiên Dương đột nhiên hạ xuống, Thương Phượng Vũ không quay đầu lại, biến mất ở ngự hoa viên, biến mất khỏi tầm mắt Thương Tử Dực.
Phủ Hiền vương, Thanh Vũ uyển, Thương Thiên Vũ đứng chắp tay trong viện, mắt nhìn cửa tựa như đang chờ ai đó. Tóc không buộc lên mà rơi tán loạn trên cổ. Trong đôi mắt chứa nụ cười nhưng lại không biết vì sao mà cười. Dung mạo như bạch ngọc không tỳ vết, mê hoặc lòng người.
Tiếng bước chân đều đều. Hai người từ bên ngoài vào. Là Thương Phượng Vũ và Ngạch Thiên Dương vừa từ trong cung ra.
Áo trắng như tuyết, vết đỏ loang lổ trên đó. Mặt như phù dung, dính vài vết đỏ tươi đẹp, thấy Thương Thiên Vũ thì nhoẻn miệng cười, tỏa ra hương vị yêu dị mê người.
“Con về rồi.” Thương Thiên Vũ cười, đi tới trước mặt nàng, kéo nhẹ nàng vào lòng, ôm thật chặt. Sợi tóc tán loạn quấn vào tóc nàng, nhất thời không phân rõ là của ai.
“Đúng vậy, con đã về.” giọng Thương Phượng Vũ tràn đầy cảm khái, tựa như vừa trải qua tang thương cả đời.
Ngạch Thiên Dương im lặng lùi ra ngoài, hơi híp mắt, dựa vào cửa, một giọt lệ lăn khỏi khóe mắt.
“Chờ con buộc tóc à?” Tựa như hỏi nhưng hàm chứa ý khẳng định không thể nghi ngờ.
“Lâu lắm rồi con chưa buộc tóc cho ta. Lâu đến mức ta không còn nhớ rõ nữa.” trong giọng nói của Thương Thiên Vũ tràn đầy tưởng niệm.
“Vào thôi nào.”
“Được.” Nói xong, Thương Thiên Vũ đẩy nàng từ trong lòng ra, kéo tay nàng, đi vào trong phòng.
Bên trong phòng, Thương Phượng Vũ cầm một cái lược màu đỏ, động tác thuần thục chải mái tóc đen như mực của Thương Thiên Vũ, khóe môi là nụ cười.
“Động tác của con vẫn dịu dàng như vậy.” Híp mắt phượng, cảm nhận ngón tay nàng di chuyển trên tóc mình, Thương Thiên Vũ nhẹ giọng nói.
“Tóc cha vẫn mềm mại như trước. Hơn nữa còn có mùi hoa lan nhàn nhạt.” Miệng nói nhưng tay Thương Phượng Vũ không dừng lại, buộc phát quan, đã gần xong.
“Con còn nhớ rõ mùi trên người ta, thật tốt.”
“Cha còn nhớ rõ động tác buộc tóc của con từ lâu, thật hiếm thấy.” Thương Phượng Vũ trả lời, cài trâm vào phát quan.
“Đi theo ta tới một chỗ, được chứ?” Thương Thiên Vũ xoay người, nhìn thật sâu vào mắt nàng.
“Được.” Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Cầm tay nàng, Thương Thiên Vũ phất tay một cái. Chỉ trong chớp mắt, tình cảnh trước mắt bọn họ đã thay đổi. Từ trong phòng chuyển tới một vách núi mây mù bao phủ. Trên đó có một tấm bia đá, khắc ba chữ “Vực Đoạn Hồn”.
“Còn nhớ nơi này không?” Thương Thiên Vũ nhìn Thương Phượng Vũ, cười hỏi.
“Nhớ.” Thương Phượng Vũ trả lời.
“Hận ta?” nụ cười trong mắt sâu hơn, che đi tình cảm khác.
“Không.” Thương Phượng Vũ cũng cười, cười rất rực rỡ.
“Vì sao không hận? Chẳng lẽ con chưa bao giờ quan tâm tới bọn họ?”
“Không, con quan tâm.” Thương Phượng Vũ bác bỏ suy đoán của hắn.
“Nếu quan tâm sao không hận? Chẳng lẽ ta làm chưa đủ?” Vào lúc này, đứng trước mặt nàng, Thương Thiên Vũ cảm thấy rất bị động.
“Cha làm đủ hay không đủ không liên quan tới con.” Thương Phượng Vũ vẫn cười.
“Vì sao?” Thương Thiên Vũ cảm thấy hơi khó hiểu. Có điều rất khác với hình tượng nho nhã cao quý thường ngày. Không, chính xác mà nói là tưởng như hai người.
“Dù bọn họ chết đi nhưng linh hồn của bọn họ vĩnh viễn sống trong lòng con, khắc sâu trong linh hồn con, không bao giờ quên được.” Miệng cười sáng rực, lời nói rõ ràng, không gợn sóng.
“Không, không phải như thế. Con nên hận ta chứ không nên nhìn ta mà không có chút phản ứng nào như thế.” Thương Thiên Vũ luôn luôn bình tĩnh, Thương Thiên Vũ luôn luôn tỉnh táo, Thương Thiên Vũ lãnh khốc vô tình vào lúc này lại có vẻ mặt không dám tin, rất khác thường.
“Hận cha cái gì? Hận cha uy hiếp Bạch Mặc hạ chú với con? Hận cha dùng chú của Bạch Mặc để đối phó Ngạch Thiên Dương? Hận cha dùng chú hại Bạch Mặc hồn phi phách tán, Thương Tử Dực cũng chịu chung số phận? Hận cha trơ mắt nhìn cốt nhục của mình bị hút hồn phách, vĩnh viễn không có kiếp sau?” Dừng lại một chút, Thương Phượng Vũ nói tiếp: “Hay hận cha phá hủy thiên hạ thái bình này?” Từng chữ từng câu rất dịu dàng, không chứa chút tình cảm nào khác, khóe môi vẫn nở nụ cười, cười thoải mái tự nhiên tựa như đóa tuyết liên thánh thiện mà lại xinh đẹp.
“Không, không, tại sao con không hận cha? Tại sao không hận cha? Tại sao? Tại sao?” Thà bị hận còn hơn nhìn nàng nở nụ cười nhẹ nhàng như thế, hoàn toàn không đặt mình trong lòng tựa như mình không tồn tại.
“Không tại sao cả, chỉ là không hận, cũng không hận nổi. Đáp án này cha có thỏa mãn không?” Một câu nhẹ như gió khiến người ta nghi ngờ rốt cuộc nó có được nói ra không.
“Không đủ? Ta hại chết nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy, khiến cho giang sơn của con lật nghiêng, chẳng lẽ không đủ? Con nên hận ta, hận tận xương mới đúng.” Thương Thiên Vũ trợn to mắt, vẻ mặt khó tin, lắc đầu. Hắn sải bước đến trước mặt nàng, đặt hai tay lên vai nàng, lắc không ngừng. Nhưng đôi mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng và khuôn mặt tươi cười như hoa kia lại khiến lòng hắn càng thêm cuồng loạn, “Con nên hận ta, nên hận ta! Vì sao không hận? Vì sao? Vì sao?”
Hỏi liên tiếp ba câu “Vì sao” lại thấy nàng nở nụ cười như hoa, Thương Thiên Vũ thả hai tay đang ôm chặt vai nàng xuống, ngửa mặt lên trời cười to tựa như điên như dại. Bỗng dưng, mái tóc đen nhánh tung bay, không biết là do phát quan quá trơn hay do Thương Phượng Vũ đã nhiều năm chưa cài phát quan cho hắn mà lỏng tay, chỉ thấy cái trâm đã rời khỏi phát quan, đập lên hòn đá, gãy làm đôi.
Gió thổi ào ào khiến sợi tóc Thương Phượng Vũ tung bay theo, tay áo bồng bềnh. Nhìn bộ dạng điên cuồng như nhập ma kia, nàng vẫn im lặng như cũ, cứ dùng đôi mắt lạnh nhạt không gợn sóng và mỉm cười mà nhìn hắn.
Nhìn ngọc trâm vô tình rơi trên đất gãy đôi, đồng tử Thương Thiên Vũ co lại, trong nháy mắt bóng tối đen đậm như mực không tan đi được, nhưng cũng là bi thương đến chết tâm, bi thương tới mức không gợn sóng. Người đang ở trước mặt mà như xa tận chân trời, “Ngàn năm trước, ta lấy mềm để đối xử, vì con mà trả giá tất cả. Vậy mà con cũng không để ý, không quan tâm, tự tay đẩy ta vào vực Đoạn Hồn này, làm lòng ta tổn thương, đoạn hồn của ta. Đợi ngàn năm, chờ ngàn năm, giữ ngàn năm, vào giây phút biết con trở về, ta liền tự nói với mình: nếu là tình yêu cấm loạn trái với luân lý, thì ta thà bị hận còn hơn!” Cuồng phong nổi lên làm tóc hắn bay tán loạn, tiếng nói tan trong gió: “Cuộc đời này không cầu gần nhau, không cầu yêu nhau, chỉ cầu dùng hận để con nhớ tới ta, nhớ rằng đã từng có một người yêu con như thế, cũng không cần con không còn nhìn tới ta, coi nhẹ tình yêu của ta dành cho con.” Hắn cúi người, chìa tay ra, sợi tóc buông rơi trên đất, từ từ nhặt trâm ngọc đã gãy lên. Rồi hắn ngẩng đầu, nắm chặt hai tay lại, nhìn Thương Phượng Vũ thật sâu, máu nhỏ giọt từ trên tay xuống hòn đá dưới chân, tỏa ra màu đỏ tươi yêu dị. “Tình yêu không được chấp nhận thì chỉ cầu được hận. Vì sao? Vì sao chỉ một chút nhớ nhung thế này con cũng không nguyện để lại?”
Bước hai bước tới trước mặt hắn, Thương Phượng Vũ đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nở nụ cười nhàn nhạt, “Không thích cũng không hận, cha muốn con nhớ nhung thế nào đây?”
Người run lên, lảo đảo lui lại hai bước, khí huyết trong ngực sôi trào, “phốc” một tiếng, máu ấm áp đỏ tươi phun ra từ đôi môi mềm mại quyến rũ của Thương Thiên Vũ, rơi trên vạt áo, tạo thành từng đóa hoa thê lương. “Không thích cũng không hận, ha ha ha ha, ha ha ha ha.” Hắn ngửa đầu, cười to điên cuồng, từng giọt máu chảy xuống từ khóe mắt. “Không thích cũng không hận….Không thích cũng không hận….Không thích cũng không hận ư….” Cúi đầu, ngừng cười to điên cuồng, từ từ biến thành lời thì thầm, mái tóc đen như mực biến thành màu trắng trong nháy mắt, buông rơi trước ngực.
Sợi tóc trắng như tuyết múa trong làn gió, đâm vào mắt Thương Phượng Vũ. Đáy mắt nàng thoáng qua một luồng ánh sáng khó dò, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
“Nhiều tính mạng như thế mà còn chưa đủ để con nhớ nhung ta dù chỉ một chút. Nếu thêm ta, có phải có thể để lại chút nhớ nhung trong lòng con không?” Sợi tóc bay múa trong gió, Thương Thiên Vũ đã dừng chân trên vách núi đen, hai mắt nhìn Thương Phượng Vũ đầy thê lương.
Không quay sang, không nói tiếng nào, mắt Thương Phượng Vũ vẫn nhìn chỗ khác, tựa như đang say mê trong phong cảnh say lòng người của vực Đoạn Hồn.
Cười một tiếng đầy đau buồn, y phục tung bay, đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng một lần cuối cùng, Thương Thiên Vũ lùi lại một bước, dẫm chân lên vách đá. Tiếng đá lăn tạo thành tiếng vang nơi vách núi.
Nghe tiếng vang, Thương Phượng Vũ quay lại, nhìn nụ cười đau buồn thê lương của hắn, đồng tử co rụt lại. Nàng bước từ từ lên.
Thu hết phản ứng của nàng vào đáy mắt, Thương Thiên Vũ nhoẻn miệng cười, ngửa ra sau, rơi xuống dưới, giọng nói bay theo gió, “Vũ Nhi, có thể dùng hồn phách không trọn vẹn để đổi được một lần ngoảnh đầu nhìn lại của con, ta không hối hận, không hối hận, không hối hận….” Tiếng nói tan đi, người đã biến mất, chỉ còn lại tiếng “không hối hận kia hóa thành ngàn vạn tiếng, vang vọng nơi vực Đoạn Hồn….
Tác giả :
Sĩ Đồ Chi Yêu