Tình Yêu Cấm Loạn
Chương 26: Khi chân tướng bại lộ là lúc bắt đầu
Khi chân tướng bại lộ là lúc bắt đầu...
“Thiếu chủ, người đã tỉnh.” Minh Nguyệt vẫn lạnh lùng đứng một bên kêu khẽ, xoay người. Trong tay nàng cầm một cái chén, đáy mắt mang theo sự thương tiếc.
Được Minh Nguyệt nâng lên tựa vào đầu giường, Thương Phượng Vũ khẽ nhấp một ngụm nước ấm, nhoẻn miệng cười: “Minh Nguyệt, ai tìm thấy ta vậy?”
“Là Như Nhi quét dọn đình viện.” Minh Nguyệt cất ly trà, trả lời.
“À, Mặc công tử đâu?” Thương Phượng Vũ hỏi tiếp.
“Hồi thiếu chủ, Mặc công tử đang tiếp Phó cô nương ở tiền sảnh.”
“Chàng có biết chuyện ta ngất xỉu không?” Phó Vãn Ca, lại là Phó Vãn Ca... Rốt cuộc nữ tử này đóng vai gì trong vở diễn này đây?
“Mặc công tử có đến nhưng lại đi ngay.” Minh Nguyệt nâng mắt nhìn nét mặt Thương Phượng Vũ một chút rồi hạ mí mắt, cúi đầu.
“Phụ thân đâu?” Thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe được.
“Chủ tử ở bên ngoài.”
“Minh Nguyệt, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Rốt cuộc là họ dùng phương pháp gì mà khiến mình mệt mỏi như thế này?
“Nô tỳ đi cùng người.” Dứt lời, Minh Nguyệt tiến lên đỡ nàng xuống giường.
“Không cần. Ta không yếu đến mức đó.” Lắc đầu, Thương Phượng Vũ cười, cự tuyệt.
“Thiếu chủ cẩn thận, nô tỳ ở lại đây.” Bên ngoài có Thương Thiên Vũ nên Minh Nguyệt không kiên trì muốn đi với nàng.
Rửa mặt xong, Thương Phượng Vũ chậm rãi ra khỏi lầu các, đi về phía rừng trúc trong viện.
Thanh như lan, đạm như cúc, ngạo như mai – đây là cảm giác của Thương Phượng Vũ với Thương Thiên Vũ cho tới nay. Nhưng khi nàng đi tới rừng trúc, thấy người đang dựa vào cây trúc mà đứng, nụ cười hờ hững trên mặt lại khiến nàng có thêm cảm giác thanh lãnh như băng, vô tâm tàn nhẫn.
“Phụ thân.” Một tiếng thở dài nhàn nhạt, chân đột nhiên như nhũn ra.
Thương Thiên Vũ tới trước mặt nàng ngay lập tức, ôm lấy nàng: “Thân thể không tốt sao không mang theo Minh Nguyệt?”Trong lời nói mang theo sự thương tiếc.
Để mặc cho thân thể tựa vào ngực hắn, Thương Phượng Vũ đáp: “Kệ Minh Nguyệt, là con muốn ra đây một mình.”
“Đã là người lớn, sau này không được tùy hứng như vậy, biết không?” Thương Thiên Vũ không buông nàng ra, tay khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng.
Nàng ‘vâng’ nhẹ một tiếng: Tại sao vòng tay ấm áp như vậy lại không thuộc về mình? Tại sao ông có thể vừa lập kế với mình, vừa thương yêu mình? Không hiểu, không hiểu nổi...
“Vũ Nhi, sao vậy?” Cảm giác trước ngực mình mát mát, Thương Thiên Vũ kéo nàng ra khỏi ngực mình, sau đó thì ngẩn ra: “Sao lại khóc? Có phải vì phụ thân nặng lời với con không?”
Hai mắt Thương Phượng Vũ đẫm lệ nhìn hắn, lắc đầu. Nàng không nói lời nào. Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống. Mình sao thế? Sao lại khóc?
Thương Thiên Vũ đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt nàng, dịu dàng nhìn nàng, nói: “Vũ Nhi, nói cho phụ thân biết sao lại khóc?”
“Phụ thân... Phụ thân... Phụ thân...” Gọi liền ba tiếng, nước mắt xóa đi những cảm xúc không rõ trong lòng.
Aiz... Thương Thiên Vũ thở dài, ôm nàng vào lòng, im lặng...
Tiền sảnh, sắc mặt của Bạch Mặc và Phó Vãn Ca đối lập nhau.
“Tiểu Mặc, sao không thấy tiểu tình nhân của ngươi?” Phó Vãn Ca tùy tiện ngồi trên ghế, nhếch môi cười, hỏi.
“Thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi.” Lông mày Bạch Mặc khẽ chau lại, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
“A... Có phải mệt thật không?” Đôi lúm đồng tiền hiện ra, Phó Vãn Ca như cười như không nhìn hắn, nói.
“Thân thể nàng vốn không tốt.” Bạch Mặc đáp, làm như không biết hàm ý của nàng.
“Đi thăm nàng một chút không?” Phó Vãn Ca tò mò, không biết trong thân thể nhỏ xinh ấy chứa bao nhiêu kiên cường và khổ sở.
“Mời.” Đứng dậy, cất bước rời đi, bước chân gấp gáp.
Phó Vãn Ca đi theo, khóe môi hiện ra nụ cười hiểu rõ mọi chuyện.
Phượng Vũ các.
“Nơi này rất đẹp. Sau khi thành thân ta muốn ở đây.” Phó Vãn Ca vừa quan sát cảnh vật xung quanh, vừa nói.
“Nơi này xây nên để Vũ Nhi tĩnh dưỡng.” Những lời còn lại, Bạch Mặc không nói ra.
Ánh mắt Phó Vãn Ca chợt lóe. Nàng cười cười: “Đừng căng thẳng như vậy. Ta và Phượng Ngôn chỉ cần một gian phòng là được.”
Bước chân đang bước tới đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Phó Vãn Ca nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt khó hiểu. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn thì kinh ngạc.
Áo như tuyết, ôn nhuận như ngọc. Áo trắng như ảo, giống như tiên tử. Đôi tay đang ôm một người. Là Thương Thiên Vũ đang hôn lên khóe mắt, đuôi lông mày của Thương Phượng Vũ…
Đang khi hai người sững sờ thì Thương Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, không sao rồi.”
“Vâng, cám ơn phụ thân.”
Đã hôn rồi còn cảm ơn? Khóe miệng Phó Vãn Ca co quắp, sắc mặt của Bạch Mặc cũng lúc sáng lúc tối.
Tỏa hồn hiện, một kích khuynh tình.
Sóng mắt Thương Phượng Vũ lưu chuyển, tỏa ra từng tia tình cảm ấm áp, nàng cười…
“Vũ Nhi, nàng đã tỉnh.” Bạch Mặc đến bên nàng, cầm tay nàng, không để lại dấu vết kéo nàng khỏi lòng Thương Thiên Vũ.
“Ừ…” Hai má nàng tái nhợt, mắt và mũi hồng hồng, vừa nhìn liền biết là vừa khóc xong.
“Mắt của nàng sao vậy?” Bạch Mặc ân cần hỏi.
“Có con gì đó chui vào mắt…Giờ đau quá.”
“À…” Chẳng biết tại sao Bạch Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lan tới đuôi lông mày, “Ta sẽ sai người bắt hết côn trùng ở đây, để xem bọn chúng còn dám khi dễ Vũ Nhi của ta nữa không.”
“Đâu có khoa trương như chàng nói. Côn trùng nhỏ như vậy sao bắt hết được? Chàng đang làm khó người ta đấy.” Chỉ là một con côn trùng biết bay mà thôi, Thương Phượng Vũ cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to.
“Không được. Đôi mắt của Vũ Nhi đẹp như vậy sao lại có thể để cho những thứ ô vật nhòm ngó được.” Bạch Mặc đầy kiên trì mà nói. Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Thiên Vũ, nói tiếp: “Sư huynh, y thuật của huynh cao như vậy, ngày mai hãy phối một ít dược để diệt sạch côn trùng ở đây để chúng khỏi quấy rầy Vũ Nhi.”
“Ừ…” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Thôi đi, Tiểu Mặc, đau lòng cho người ta thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Vạn vật trên thế gian đều có quy luật của nó. Ngươi diệt được nhất thời chứ làm sao diệt được mãi mãi?” Phó Vãn Ca bước từng bước ưu nhã đến trước mặt họ, cười hì hì như một đứa trẻ to xác.
“Phó tỷ tỷ, xin chào.” Thương Phượng Vũ đi tới trước mặt nàng, nở nụ cười tươi, cất tiếng chào.
“Ừ, tốt, tốt, ta rất khỏe, không khỏe sao được.” Phó Vãn Ca cười đầy sảng khoái, ôm Thương Phượng Vũ thật chặt.
Chưa bao giờ được nữ nhân ôm nên Thương Phượng Vũ hơi có phản ứng.
“Ngươi ôm đủ chưa?” Bạch Mặc đứng cạnh đó, trên mặt đầy sự không vui, nói.
Phó Vãn Ca nhíu mày, liếc mắt: “Chưa ôm đủ đấy, thì sao?” Mặt nàng hiện lên sự khiêu khích, cố tình trêu cho Bạch Mặc tức giận.
Không ngờ rằng Bạch Mặc không hề tức giận mà thu hồi vẻ mặt vừa nãy rất nhanh, cười nói: “Vậy ngươi tiếp tục ôm đi.” Mắt quét về phía sau nàng.
Động tác nhỏ này của Bạch Mặc không tránh được ánh mắt của Phó Vãn Ca, “Ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ có hoa nở sau lưng ta à?”
“Không có mọc hoa, có điều có một người giống hoa đang đứng sau ngươi.” Bạch Mặc dùng mắt ra hiệu.
Buông Thương Phượng Vũ ra, Phó Vãn Ca xoay người. Nàng thở nhẹ một hơi rồi vừa cười vừa nhào vào lòng người mới tới: “Phượng Ngôn, chàng đã về.”
Y phục màu lam, tuấn nhan phiêu dật, trong mắt lóe lên tình cảm dịu dàng – là Thương Phượng Ngôn.
Chỉ thấy tay phải của hắn ôm lấy eo Phó Vãn Ca, tay trái điểm nhẹ lên mũi nàng, đầy sủng nịch mà nói: “Bướng bỉnh…”
Nhưng Thương Phượng Vũ để ý thấy ánh mắt hắn đảo qua mình. Cái nhìn đó khiến lòng nàng run lên. Ánh mắt lưu luyến si mê như thế chỉ có khi nhìn người yêu mà thôi, sao hắn lại nhìn mình như thế? Ánh mắt đó của hắn vốn dễ hiểu nhưng sao lại là dành cho mình? Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một lần nữa thì thấy hắn đang nhìn Phó Vãn Ca trong lòng đầy tình cảm.
Thấy cảnh này, Thương Phượng Vũ cười thầm: Xem ra mình bị âm mưu này làm cho kinh ngạc rồi, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung. Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Thương Phượng Ngôn, nở nụ cười hồn nhiên rực rỡ.
Nàng không biết rằng Thương Phượng Ngôn lại bị nụ cười này làm cho sững người. Phó Vãn Ca trong lòng hắn cảm nhận được động tác rất nhỏ này, ánh mắt liền ảm đạm đi một chút nhưng ngay lập tức mặt nàng đã hiện ra sự thẹn thùng.
Đến giờ cơm tối, Phó Vãn Ca không về. Người một nhà hài hòa thân mật cùng dùng cơm với nhau.
Trên bàn ăn, Phó Vãn Ca uống một chút nước, Thương Phượng Vũ cười rồi gật đầu. Giữa hai người họ có một sợi dây vô hình liên kết.
Bạch Mặc trước sau như một gắp thức ăn cho Thương Phượng Vũ, còn mình thì chỉ dịu dàng mà nhìn nàng ăn. Mỗi khi nàng ăn một miếng, nụ cười trong mắt Bạch Mặc lại sâu thêm một chút. Đến cuối cùng, nhu tình và nụ cười trong mắt hắn đã sâu như đầm, nồng như mực, đủ để khiến một người chết chìm trong đó.
Người cô đơn duy nhất chỉ có Thương Thiên Vũ. Ông tự rót tự uống, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa. Tất cả đều ấm áp, yên ả.
“Phụ thân, ngày 16 tháng này là ngày tốt khó gặp.” Trong bữa ăn, Thương Phượng Ngôn đột nhiên nói một câu như vậy.
“Vãn Ca, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thương Thiên Vũ không đáp lời mà là hỏi Phó Vãn Ca.
Thương Phượng Vũ ngẩn ra, không hiểu chuyện gì. Bạch Mặc cầm tay nàng, nở nụ cười với nàng ý bảo hãy lắng nghe.
Nàng hiểu ra, gật đầu, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Phó Vãn Ca.
Phó Vãn Ca, trong vở diễn này, ngươi sắm vai gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết những người này đang tính kế mình? Nếu ngươi đã biết thì cũng đã hãm sâu vào lưới tình không thể tự kiềm chế được cho nên mới đánh cuộc một lần? Hay là chính ngươi cũng đang tính kế?
Tất cả đều chỉ là suy đoán của Thương Phượng Vũ, không thể khẳng định gì. Dù gì thì nàng cũng không phải là Phó Vãn Ca.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy ôn nhu của Thương Phượng Ngôn, trong mắt Phó Vãn Ca đều là ý cười hạnh phúc, gật đầu, nói: “Vâng, con đã suy nghĩ kỹ, nguyện nắm tay Phượng Ngôn đến bạc đầu…”
Nguyện nắm tay đến bạc đầu….Nguyện nắm tay đến bạc đầu… Thương Phượng Vũ tinh tế thưởng thức những lời này, chua xót nổi lên từ đáy lòng: nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…những từ ngữ thật đẹp…Trải qua hai kiếp nhưng mình chưa bao giờ được nếm thử mùi vị của nó…
Kiếp trước có Kỳ Hiên, không môn đăng hộ đối, người nhà anh lấy thứ quan trọng nhất với mình để bức mình. Không có kết quả gì nên đành vuột mất.
Kiếp này không những không thể tìm được một người mà ngược lại còn bị giam cầm, chỉ có thể sống trong lồng giam hoa lệ này.
Nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…Nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…Ngẩng đầu lên, mình ngồi ngay ngắn trong phòng, không nhìn thấy trời nhưng sao trên mặt mình lại có nước mưa? Đưa tay lau đi nhưng sao càng lau càng nhiều? Hơi nước mịt mờ, mình đang ở đâu? Là ai đang nói chuyện? Là ai đang gọi? Không biết…Không muốn nghe…Mệt quá…Mệt quá…Ngủ đi…Ngủ rồi thì tất cả chỉ là giấc mộng. Trong mộng mình là kẻ thống trị. Trong mộng không có tổn thương, chỉ có hạnh phúc…
_________________
“Thiếu chủ, người đã tỉnh.” Minh Nguyệt vẫn lạnh lùng đứng một bên kêu khẽ, xoay người. Trong tay nàng cầm một cái chén, đáy mắt mang theo sự thương tiếc.
Được Minh Nguyệt nâng lên tựa vào đầu giường, Thương Phượng Vũ khẽ nhấp một ngụm nước ấm, nhoẻn miệng cười: “Minh Nguyệt, ai tìm thấy ta vậy?”
“Là Như Nhi quét dọn đình viện.” Minh Nguyệt cất ly trà, trả lời.
“À, Mặc công tử đâu?” Thương Phượng Vũ hỏi tiếp.
“Hồi thiếu chủ, Mặc công tử đang tiếp Phó cô nương ở tiền sảnh.”
“Chàng có biết chuyện ta ngất xỉu không?” Phó Vãn Ca, lại là Phó Vãn Ca... Rốt cuộc nữ tử này đóng vai gì trong vở diễn này đây?
“Mặc công tử có đến nhưng lại đi ngay.” Minh Nguyệt nâng mắt nhìn nét mặt Thương Phượng Vũ một chút rồi hạ mí mắt, cúi đầu.
“Phụ thân đâu?” Thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe được.
“Chủ tử ở bên ngoài.”
“Minh Nguyệt, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Rốt cuộc là họ dùng phương pháp gì mà khiến mình mệt mỏi như thế này?
“Nô tỳ đi cùng người.” Dứt lời, Minh Nguyệt tiến lên đỡ nàng xuống giường.
“Không cần. Ta không yếu đến mức đó.” Lắc đầu, Thương Phượng Vũ cười, cự tuyệt.
“Thiếu chủ cẩn thận, nô tỳ ở lại đây.” Bên ngoài có Thương Thiên Vũ nên Minh Nguyệt không kiên trì muốn đi với nàng.
Rửa mặt xong, Thương Phượng Vũ chậm rãi ra khỏi lầu các, đi về phía rừng trúc trong viện.
Thanh như lan, đạm như cúc, ngạo như mai – đây là cảm giác của Thương Phượng Vũ với Thương Thiên Vũ cho tới nay. Nhưng khi nàng đi tới rừng trúc, thấy người đang dựa vào cây trúc mà đứng, nụ cười hờ hững trên mặt lại khiến nàng có thêm cảm giác thanh lãnh như băng, vô tâm tàn nhẫn.
“Phụ thân.” Một tiếng thở dài nhàn nhạt, chân đột nhiên như nhũn ra.
Thương Thiên Vũ tới trước mặt nàng ngay lập tức, ôm lấy nàng: “Thân thể không tốt sao không mang theo Minh Nguyệt?”Trong lời nói mang theo sự thương tiếc.
Để mặc cho thân thể tựa vào ngực hắn, Thương Phượng Vũ đáp: “Kệ Minh Nguyệt, là con muốn ra đây một mình.”
“Đã là người lớn, sau này không được tùy hứng như vậy, biết không?” Thương Thiên Vũ không buông nàng ra, tay khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của nàng.
Nàng ‘vâng’ nhẹ một tiếng: Tại sao vòng tay ấm áp như vậy lại không thuộc về mình? Tại sao ông có thể vừa lập kế với mình, vừa thương yêu mình? Không hiểu, không hiểu nổi...
“Vũ Nhi, sao vậy?” Cảm giác trước ngực mình mát mát, Thương Thiên Vũ kéo nàng ra khỏi ngực mình, sau đó thì ngẩn ra: “Sao lại khóc? Có phải vì phụ thân nặng lời với con không?”
Hai mắt Thương Phượng Vũ đẫm lệ nhìn hắn, lắc đầu. Nàng không nói lời nào. Từng giọt nước mắt như trân châu chảy xuống. Mình sao thế? Sao lại khóc?
Thương Thiên Vũ đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt nàng, dịu dàng nhìn nàng, nói: “Vũ Nhi, nói cho phụ thân biết sao lại khóc?”
“Phụ thân... Phụ thân... Phụ thân...” Gọi liền ba tiếng, nước mắt xóa đi những cảm xúc không rõ trong lòng.
Aiz... Thương Thiên Vũ thở dài, ôm nàng vào lòng, im lặng...
Tiền sảnh, sắc mặt của Bạch Mặc và Phó Vãn Ca đối lập nhau.
“Tiểu Mặc, sao không thấy tiểu tình nhân của ngươi?” Phó Vãn Ca tùy tiện ngồi trên ghế, nhếch môi cười, hỏi.
“Thân thể không khỏe, đang nghỉ ngơi.” Lông mày Bạch Mặc khẽ chau lại, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.
“A... Có phải mệt thật không?” Đôi lúm đồng tiền hiện ra, Phó Vãn Ca như cười như không nhìn hắn, nói.
“Thân thể nàng vốn không tốt.” Bạch Mặc đáp, làm như không biết hàm ý của nàng.
“Đi thăm nàng một chút không?” Phó Vãn Ca tò mò, không biết trong thân thể nhỏ xinh ấy chứa bao nhiêu kiên cường và khổ sở.
“Mời.” Đứng dậy, cất bước rời đi, bước chân gấp gáp.
Phó Vãn Ca đi theo, khóe môi hiện ra nụ cười hiểu rõ mọi chuyện.
Phượng Vũ các.
“Nơi này rất đẹp. Sau khi thành thân ta muốn ở đây.” Phó Vãn Ca vừa quan sát cảnh vật xung quanh, vừa nói.
“Nơi này xây nên để Vũ Nhi tĩnh dưỡng.” Những lời còn lại, Bạch Mặc không nói ra.
Ánh mắt Phó Vãn Ca chợt lóe. Nàng cười cười: “Đừng căng thẳng như vậy. Ta và Phượng Ngôn chỉ cần một gian phòng là được.”
Bước chân đang bước tới đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Phó Vãn Ca nhìn Bạch Mặc bằng ánh mắt khó hiểu. Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn thì kinh ngạc.
Áo như tuyết, ôn nhuận như ngọc. Áo trắng như ảo, giống như tiên tử. Đôi tay đang ôm một người. Là Thương Thiên Vũ đang hôn lên khóe mắt, đuôi lông mày của Thương Phượng Vũ…
Đang khi hai người sững sờ thì Thương Thiên Vũ nói: “Vũ Nhi, không sao rồi.”
“Vâng, cám ơn phụ thân.”
Đã hôn rồi còn cảm ơn? Khóe miệng Phó Vãn Ca co quắp, sắc mặt của Bạch Mặc cũng lúc sáng lúc tối.
Tỏa hồn hiện, một kích khuynh tình.
Sóng mắt Thương Phượng Vũ lưu chuyển, tỏa ra từng tia tình cảm ấm áp, nàng cười…
“Vũ Nhi, nàng đã tỉnh.” Bạch Mặc đến bên nàng, cầm tay nàng, không để lại dấu vết kéo nàng khỏi lòng Thương Thiên Vũ.
“Ừ…” Hai má nàng tái nhợt, mắt và mũi hồng hồng, vừa nhìn liền biết là vừa khóc xong.
“Mắt của nàng sao vậy?” Bạch Mặc ân cần hỏi.
“Có con gì đó chui vào mắt…Giờ đau quá.”
“À…” Chẳng biết tại sao Bạch Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lan tới đuôi lông mày, “Ta sẽ sai người bắt hết côn trùng ở đây, để xem bọn chúng còn dám khi dễ Vũ Nhi của ta nữa không.”
“Đâu có khoa trương như chàng nói. Côn trùng nhỏ như vậy sao bắt hết được? Chàng đang làm khó người ta đấy.” Chỉ là một con côn trùng biết bay mà thôi, Thương Phượng Vũ cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to.
“Không được. Đôi mắt của Vũ Nhi đẹp như vậy sao lại có thể để cho những thứ ô vật nhòm ngó được.” Bạch Mặc đầy kiên trì mà nói. Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Thiên Vũ, nói tiếp: “Sư huynh, y thuật của huynh cao như vậy, ngày mai hãy phối một ít dược để diệt sạch côn trùng ở đây để chúng khỏi quấy rầy Vũ Nhi.”
“Ừ…” Thương Thiên Vũ gật đầu.
“Thôi đi, Tiểu Mặc, đau lòng cho người ta thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Vạn vật trên thế gian đều có quy luật của nó. Ngươi diệt được nhất thời chứ làm sao diệt được mãi mãi?” Phó Vãn Ca bước từng bước ưu nhã đến trước mặt họ, cười hì hì như một đứa trẻ to xác.
“Phó tỷ tỷ, xin chào.” Thương Phượng Vũ đi tới trước mặt nàng, nở nụ cười tươi, cất tiếng chào.
“Ừ, tốt, tốt, ta rất khỏe, không khỏe sao được.” Phó Vãn Ca cười đầy sảng khoái, ôm Thương Phượng Vũ thật chặt.
Chưa bao giờ được nữ nhân ôm nên Thương Phượng Vũ hơi có phản ứng.
“Ngươi ôm đủ chưa?” Bạch Mặc đứng cạnh đó, trên mặt đầy sự không vui, nói.
Phó Vãn Ca nhíu mày, liếc mắt: “Chưa ôm đủ đấy, thì sao?” Mặt nàng hiện lên sự khiêu khích, cố tình trêu cho Bạch Mặc tức giận.
Không ngờ rằng Bạch Mặc không hề tức giận mà thu hồi vẻ mặt vừa nãy rất nhanh, cười nói: “Vậy ngươi tiếp tục ôm đi.” Mắt quét về phía sau nàng.
Động tác nhỏ này của Bạch Mặc không tránh được ánh mắt của Phó Vãn Ca, “Ngươi nhìn cái gì? Chẳng lẽ có hoa nở sau lưng ta à?”
“Không có mọc hoa, có điều có một người giống hoa đang đứng sau ngươi.” Bạch Mặc dùng mắt ra hiệu.
Buông Thương Phượng Vũ ra, Phó Vãn Ca xoay người. Nàng thở nhẹ một hơi rồi vừa cười vừa nhào vào lòng người mới tới: “Phượng Ngôn, chàng đã về.”
Y phục màu lam, tuấn nhan phiêu dật, trong mắt lóe lên tình cảm dịu dàng – là Thương Phượng Ngôn.
Chỉ thấy tay phải của hắn ôm lấy eo Phó Vãn Ca, tay trái điểm nhẹ lên mũi nàng, đầy sủng nịch mà nói: “Bướng bỉnh…”
Nhưng Thương Phượng Vũ để ý thấy ánh mắt hắn đảo qua mình. Cái nhìn đó khiến lòng nàng run lên. Ánh mắt lưu luyến si mê như thế chỉ có khi nhìn người yêu mà thôi, sao hắn lại nhìn mình như thế? Ánh mắt đó của hắn vốn dễ hiểu nhưng sao lại là dành cho mình? Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một lần nữa thì thấy hắn đang nhìn Phó Vãn Ca trong lòng đầy tình cảm.
Thấy cảnh này, Thương Phượng Vũ cười thầm: Xem ra mình bị âm mưu này làm cho kinh ngạc rồi, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung. Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn Thương Phượng Ngôn, nở nụ cười hồn nhiên rực rỡ.
Nàng không biết rằng Thương Phượng Ngôn lại bị nụ cười này làm cho sững người. Phó Vãn Ca trong lòng hắn cảm nhận được động tác rất nhỏ này, ánh mắt liền ảm đạm đi một chút nhưng ngay lập tức mặt nàng đã hiện ra sự thẹn thùng.
Đến giờ cơm tối, Phó Vãn Ca không về. Người một nhà hài hòa thân mật cùng dùng cơm với nhau.
Trên bàn ăn, Phó Vãn Ca uống một chút nước, Thương Phượng Vũ cười rồi gật đầu. Giữa hai người họ có một sợi dây vô hình liên kết.
Bạch Mặc trước sau như một gắp thức ăn cho Thương Phượng Vũ, còn mình thì chỉ dịu dàng mà nhìn nàng ăn. Mỗi khi nàng ăn một miếng, nụ cười trong mắt Bạch Mặc lại sâu thêm một chút. Đến cuối cùng, nhu tình và nụ cười trong mắt hắn đã sâu như đầm, nồng như mực, đủ để khiến một người chết chìm trong đó.
Người cô đơn duy nhất chỉ có Thương Thiên Vũ. Ông tự rót tự uống, khóe môi vẫn giữ nụ cười ôn hòa. Tất cả đều ấm áp, yên ả.
“Phụ thân, ngày 16 tháng này là ngày tốt khó gặp.” Trong bữa ăn, Thương Phượng Ngôn đột nhiên nói một câu như vậy.
“Vãn Ca, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thương Thiên Vũ không đáp lời mà là hỏi Phó Vãn Ca.
Thương Phượng Vũ ngẩn ra, không hiểu chuyện gì. Bạch Mặc cầm tay nàng, nở nụ cười với nàng ý bảo hãy lắng nghe.
Nàng hiểu ra, gật đầu, không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Phó Vãn Ca.
Phó Vãn Ca, trong vở diễn này, ngươi sắm vai gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết những người này đang tính kế mình? Nếu ngươi đã biết thì cũng đã hãm sâu vào lưới tình không thể tự kiềm chế được cho nên mới đánh cuộc một lần? Hay là chính ngươi cũng đang tính kế?
Tất cả đều chỉ là suy đoán của Thương Phượng Vũ, không thể khẳng định gì. Dù gì thì nàng cũng không phải là Phó Vãn Ca.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy ôn nhu của Thương Phượng Ngôn, trong mắt Phó Vãn Ca đều là ý cười hạnh phúc, gật đầu, nói: “Vâng, con đã suy nghĩ kỹ, nguyện nắm tay Phượng Ngôn đến bạc đầu…”
Nguyện nắm tay đến bạc đầu….Nguyện nắm tay đến bạc đầu… Thương Phượng Vũ tinh tế thưởng thức những lời này, chua xót nổi lên từ đáy lòng: nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…những từ ngữ thật đẹp…Trải qua hai kiếp nhưng mình chưa bao giờ được nếm thử mùi vị của nó…
Kiếp trước có Kỳ Hiên, không môn đăng hộ đối, người nhà anh lấy thứ quan trọng nhất với mình để bức mình. Không có kết quả gì nên đành vuột mất.
Kiếp này không những không thể tìm được một người mà ngược lại còn bị giam cầm, chỉ có thể sống trong lồng giam hoa lệ này.
Nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…Nguyện nắm tay nhau đến bạc đầu…Ngẩng đầu lên, mình ngồi ngay ngắn trong phòng, không nhìn thấy trời nhưng sao trên mặt mình lại có nước mưa? Đưa tay lau đi nhưng sao càng lau càng nhiều? Hơi nước mịt mờ, mình đang ở đâu? Là ai đang nói chuyện? Là ai đang gọi? Không biết…Không muốn nghe…Mệt quá…Mệt quá…Ngủ đi…Ngủ rồi thì tất cả chỉ là giấc mộng. Trong mộng mình là kẻ thống trị. Trong mộng không có tổn thương, chỉ có hạnh phúc…
_________________
Tác giả :
Sĩ Đồ Chi Yêu