Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 110: Chém ma
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên kinh động bốn phía, cũng là cái kết cho trận giằng co này, một đường một mình ta bước đi! Nhưng người ra tay không phải là Quang Minh Đạo Tặc, cũng không phải Thuỷ Tâm Ngân hay Tiêu Cổ, lại càng không phải là lão tổ Lý gia Hách Phá Đảm mà là Cơ Trường Không đang đứng sau lưng bốn Lão Ma Đầu.
Những lão già lúc bình thường là những người thế nào? Khỏi phải nói vì ác danh của họ vang xa, không khác ác ma là mấy, tâm lý người nào cũng không bình thường, hai tay dính đầy máu, càn rỡ bướng bỉnh, cho đến bây giờ đều lấy việc tra tấn và giết người là chuyện tiêu khiển.
Cơ Trường Không áp đảo bọn họ hoàn toàn dựa vào vũ lực, làm họ không thể nào phản kháng, nhưng cũng vì vậy, mấy lão gia hoả này làm sao có thể vì hắn mà làm hết mình mọi chuyện, chỉ giả vờ giả vịt để giữ cái mạng thôi.
Hiện tại, sức mạnh của Thuỷ Tâm Ngân và Quang Minh Đạo bày ra vượt xa Cơ Trường Không nên mấy lão ma này nịn bợ mấy người Thuỷ Tâm Ngân để trả thù Cơ Trường Không thì cũng là chuyện bình thường.
Một con rắn màu máu có tên Huyết Sắc Trường Xà được phóng ra, lao thẳng đến Cơ Trường Không, cả người nó bốc lên mùi máu tanh kinh khủng làm người đứng gần phải hoa mắt chóng mặt. Còn ở phía bên kia, mấy người còn lại đã lập tức liên thủ đánh ra một tia hoà quang đen thui, nó vặn vẹo phát ra tiếng thét chói tai, giống như một vật sống, làm cho người ta phải lạnh sống lưng.
Phốc!
Con Huyết Sắc Trường Xà đen kịt kia sắp đụng trúng lưng hắn thì Cơ Trường Không bỗng nhiên quay người, tay phải vung ra, con rắn liền bị bắt lấy, hắn hơi dùng sức bóp một cái, con rắn hình thành từ máu tươi và sát khí liền đứt từng đoạn.
Cũng ngay lúc ấy, một cái ô quang cũng rơi vào trên người hắn và chỉ chớp mắt sau đó liền có một đạo khí huyết cuồn cuộn phóng lên trời, ô quang kêu lên một tiếng kêu thảm ngắn ngủi rồi tung bay tứ tung như tuyết rơi.
Khí huyết dương cương, là khắc tinh của mấy vật tà ác dơ bẩn!
"Sao lại có thể được?" Một chiêu nhẹ nhàng, như trở bàn tay, đã phá được sát chiêu của bọn họ, mấy Lão Ma Đầu kinh hãi kêu lên.
"Các ngươi đừng cho rằng ta không đề phòng cái thứ vô liêm sỉ như các ngươi." Cơ Trường Không từ từ quay người lại, trên mặt nở nụ cười hiền hoà.
"Đi mau!"
Mấy lão ma không còn chút can đảm nào, bọn họ nhìn thấy nụ cười của hắn thì lại càng sợ hãi thêm, bốn người liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất từ khi dứt sữa mẹ mà rút lui. Nụ cười kia làm cho bọn họ có cảm giác giống như bị tử vong bao phủ, chuẩn bị đến quỷ môn quan.
Tiếc là đã muộn!
Cơ Trường Không vừa sải bước ra, một bước cứ như hàng chục hàng trăm bước, đó là công phu Súc địa thành thốn, chỉ trong chớp mắt đã đi được vài trăm mét, ngăn cản trước mặt ba người Trảm Tẫn Sát Tuyệt.
"Nhĩ Lung!"
"Nhãn Manh!"
"Vô Khứu!"
Ba lão gia hoả đều là người hung ác, nhìn thấy không thể thoát được ngay lúc này nên họ đã xuất ra cái bổn sự luôn ẩn giấu để đánh cược một lần. Ác nhân, luôn luôn có tính tìn hung ác, liều mạng.
Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt tu luyện một loại bí phá, khi bốn người cùng nhau thi triển thì có thể cắt đứt các giác quan tai mũi lưỡi mắt người của địch thủ, vô cùng đáng sợ. Dù địch thủ có mạnh hơn bọn họ một hay hai cảnh giới nhưng nếu đã trúng chiêu này thì ít nhất cũng bị chậm lại một lát.
Chiêu này vừa xuất ra xong, ba người không nán lại nhìn kết quả mà đã quay người bỏ chạy.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến bực này thì họ thừa biết chiêu này chưa chắc gì đã là Cơ Trường Không, chỉ hy vọng nó giúp họ kéo dài chút thời gian là được rồi, để bọn họ có thể chạy đến bên cạnh nhóm người Thuỷ Tâm Ngân. Đúng là mấy lão gia hoả này cũng thông minh phết, không hổ là mấy lão gia hoả.
Xoát!
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp quay đầy thì hai bàn tay to tướng đột nhiên đưa ra rồi nắm lấy cổ của hai người trong số họ một cách dễ dàng, còn người thứ ba thì bị ăn một cước, rơi mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt. Cái dáng vẻ ra tay đánh địch rất là tuỳ ý.
Tất cả đều rất bình thường, Cơ Trường Không ngăn cản bọn họ, sau đó ba người lập tức quay đầu chạy trốn thì lại bị Cơ Trường Không khống chế từ phía sau. Toàn bộ quá trình đều không có chút trì trệ nào, 'thuận lý thành chương*'.
*Thuận lý thành chương: ý nói sự rành mạch, rõ ràng, rất tự nhiên.
Có thể là do ba chiêu bảo vệ tính mạng của bọn họ vô dụng với Cơ Trường Không, thậm chí không có chút ảnh hưởng nào nên kết quả mới như vậy!
"Sao, sao lại có thể...?"
Hai người bị nắm cổ sợ hãi kêu lên. Chuyện này đúng là khó có thể tin được, ngay cả bọn họ cũng không thể hiểu được. Bình thường chỉ cần một khi chiêu này xuất ra thì đều trăm phát trăm trúng, nó lại là bí pháp, nghĩa là được dùng vào lúc bất thình lình, địch thủ đề phòng, cho nên dù là tu giả Đạp Hư tầng bốn cũng có thể bị dính chiêu.
"Không có gì là không thể. Cái gọi là bí pháp, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi." Cơ Trường Không khinh thường nói.
"Không phải." Hai người đều đỏ cả mắt lên.
Vì để tu luyện thành công bí pháp này mà bọn họ đã bỏ ra không biết bao nhiêu thứ quý giá, bốn người bọn họ người thì mất đi một mắt, người thì mất một tai, người thì mất một mũi, còn người thì mất cả đầu lưỡi. Kết quả ai cũng biến thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Để làm gì chứ? Chẳng phải vì để có được sức mạnh cường đại sao?
Ai cũng hoàn hảo nhưng đã mất đi những thứ quý giá như vậy, lại mang cái danh quái vật, chuyện này khó chịu cỡ nào. Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng bí pháp mình luyện đã thành công, có thể bù đắp cho những cái đã mất cho nên luôn tràn đầy tự tin. Nhưng bây giờ thì bỗng nhiên có người lại chê bai bí pháp mà họ đắc ý nhất thì đây là chuyện đả kích bực nào?
"Vì, vì sao...?"
Lão Tam đang nằm dưới đất không cam lòng mà giẫy giụa đứng dậy muốn hỏi nguyên nhân cho ra lẽ. Cơ Trường Không không cho lão cơ hội, dùng sức đạp một cái, nửa người lão lập tức gần như bỏ đi, không thể sống nổi.
Thực ra thì bọn họ cũng biết được đại khái, Cơ Trường Không đã từng đối mặt với công phu chém thất tình lục dục và bí pháp của họ thì lại cách xa cái công phu ấy, cho nên không thể nào rung chuyển tinh thần của hắn. Mấy Lão Ma Đầu dùng một chiêu này để đối phó với Cơ Trường Không đúng là không may mắn.
Một lần công kích đánh nhau này đã thi triển rất nhiều động tác nhưng chỉ lại phát sinh trong nháy mắt, cho dù là Huyết Thủ Ma Đồ đã dùng hết toàn lực cũng không chạy trốn được quá nghìn mét.
"Chạy đi đâu." Hắn cười khinh thường, thân hình hơi chớp động đã đuổi theo Huyết Thủ Ma Đồ.
Thân thể hắn đã đến trình độ này, chỉ nhảy một cái đã vượt qua tốc độ của tu giả Đạp Hư, còn lão lại bị trong thường chưa lành, rõ ràng không thể nào chạy thoát được.
"Cứu ta!"
Huyết Thủ Ma Đồ tuyệt vọng gào to, lão biết mình không phải là đối thủ của Cơ Trường Không, cho nên đã dùng ánh mắt và tiếng gọi để cầu cứu mấy người Thuỷ Tâm Ngân.
Tiếc là lão đã quên, trong mắt mấy người kia, lão chính là thuộc hạ của Cơ Trường Không, cho dù đã quay giáo với hắn nhưng cũng không đáng để họ phải ra tay cứu giúp. Cho nên kết cục của mấy lão ma này thật ra cũng đã định trước.
"Đúng là không biết sống chết."
Cơ Trường Không liên tục ra tay làm cho lão liên tục bại lui, rất chật vật.
"Ngươi không phải muốn dùng lão phu làm pháo hôi sao? Ngươi nghĩ bổn toạ không biết?" Lão ma gào thét.
"Đúng vậy nhưng nếu ngươi có thể sống sót được thì ta cũng không ngại mà bỏ qua cho người, chỉ tiếc ngươi quá nóng lòng." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu nói.
"Ta nguyện thần phục, ta sẽ thần phục." Lão ma đầu tựa như thấy một đường sống, lập tức gào lấy gào để.
"Đã muộn." Cơ Trường Không cười lạnh.
Hắn cũng muốn diệt mấy lão ma đầu này từ sớm, giết cái bọn mất hết nhân tính này cũng tích được chút công đức.
Hắn không phải người cổ hủ, nhưng tuyệt đối không phải là người không có giới hạn. Giết mấy lão ma này cũng chỉ tiện tay mà thôi nhưng sao hắn lại không làm, huống hồ mấy người này lại giết nhiều người, tội ác ngập trời. Còn bây giờ thì.... phước đức của hắn cũng sẽ tăng chút ít.
Ầm!
Huyết Thủ Ma Đồ đối chiến Cơ Trường Không, cánh tay phải đứt gãy, xương cốt lộ ra bên ngoài, trông rất ghê.
Rặc!
Lại một tiếng nhỏ vang lên, Cơ Trường Không mặt không biểu tình đánh nát một chân của lão.
Phốc!
Năm ngón tay cắt qua thân thể lão, thân thể lập tức như bị đao phong cắt qua, trước ngực Lão Ma Đầu vạch ra một đường sâu hoắm, máu tươi phun ra.
"A.... Ta liều mạng với ngươi." Lão Ma Đầu tuyệt vọng gào thét.
Con thỏ đỏ mắt còn cắn người, huống chi là một lão ma giết người thành đống. Nếu không có thủ đoạn ẩn giấu thì chắc chắn lão đã chết từ lâu, nào còn tiêu dao đến hôm nay được nữa.
Ừng ực...
Tiếng động truyền ra từ trong cơ thể lão, giống như tiếng nham thạch đang chảy cuồn cuộn. Cơ Trường Không và mấy người Thuỷ Tâm Ngân kinh ngạc nhìn thân thể Huyết Thủ Ma Đồ bắt đầu vỡ ra, vô số vết nứt ngổn ngang trên cơ thể, máu tươi giàn giụa. Nhưng việc làm cho người ta kinh ngạc chính là máu tươi lại không chảy xuống đất mà hợp lại tạo thành cái lồng cầu bao bọc Huyết Thủ Ma Đồ ở trong đó.
Máu tươi càng ngày càng nhiều, cuối cùng thậm chí đã tạo ra một cái lồng cầu lớn đến bốn năm mét. Thật không biết trong người lão có bao nhiêu máu, chảy ra chừng này thì còn bao nhiêu máu trong người mà lại chưa chết nữa!
Rốt cuộc thì lồng cầu đã không còn to ra nữa, một mùi máu tanh ập vào mặt làm người khác muốn nôn.
Oẹ...
Mấy gia hoả có tu vi hơi yếu điên cuồn nôn mửa, nhưng bọn họ lại không nôn ra thức ăn hay nước đã uống mà là nôn ra máu.
Âm thanh nôn mửa càng ngày càng lớn, cuối cùng thì thân hình của bọn họ bắt đầu gầy một cách nhanh chóng, dường như cả người bị thứ gì đó rút khô. Mà cái đống máu được nôn ra lại không thấm vào đất mà di chuyển, dung nhập vào lồng cầu kia.
"Khà khà khà..."
Giọng cười tàn khốc truyền ra từ trong huyết cầu, thanh âm giống như là âm thanh của một con chuột đang kêu thảm thiết trong ống thổi gió bị vỡ, làm cho da đầu người khác rung lên.
"Cơ Trường Không, lão tổ ta hôm nay liều mạng với ngươi. Ta biết ngươi lợi hại nhưng hôm nay ngươi phải chết, chôn cùng lão tổ." Huyết Thủ Ma Đồ cười khàn khàn quái dị nói. Không chỉ Cơ Trường Không mà mấy người Thuỷ Tâm Ngân cũng kiêng kị.
Thủ đoạn như vậy thực làm người khác buồn nôn, cũng quá thần bí, thậm chí còn không biết lão ma sẽ công kích thế nào. Nhưng cái cảm giác nguy hiểm phát ra từ trong quả cầu máu kia lại làm người khác không dám khinh thường.
"Thật không ngờ Lão Ma Đầu này còn có át chủ bài. Cơ Trường Không rõ là xui xẻ rồi, không chết thì cũng tàn phế. Cũng được, chờ hắn trọng thương, bổn toạ sẽ ra tay cứu hắn, đến lúc đó thì sống hay chết không còn do hắn quyết định." Đại thủ lĩnh cười lạnh.
Bọn họ đứng một bên xem Cơ Trường Không và Lão Ma Đầu tự giết lẫn nhau, mục đích cũng là vì để Cơ Trường Không tiêu hao sinh lực. Không phải một tu giả Đạp Hư tần chính không bắt được Cơ Trường Không mà chỉ sợ hắn phản kháng quá kịch liệt.
Y tự tin, khi đó bắt Cơ Trường Không sẽ hoàn toàn dễ như trở bàn tay, một các dễ dàng. Cái lòng tin này của y bắt đầu tính toán Cơ Trường Không thời điểm nào ra tay thì Cơ Trường Không sẽ không phản kháng.
Lúc ấy, hắn có là thiên nào hay gì đi nữa thì cũng phải buông tay chịu trói. Đây là sự thông minh, cũng là thực lực!
Bây giờ Lão Ma Đầu lại liều mạng bạo phát uy thế như vậy, y cũng tự ti sẽ chiếm được tiện nghi. Lão là tu giả Đạp Hư tầng chín còn cảm nhận được uy hiếp, huống hồ Cơ Trường Không.
'Ngồi xem hổ đấu, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau', chuyện này thật vui sướng!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên kinh động bốn phía, cũng là cái kết cho trận giằng co này, một đường một mình ta bước đi! Nhưng người ra tay không phải là Quang Minh Đạo Tặc, cũng không phải Thuỷ Tâm Ngân hay Tiêu Cổ, lại càng không phải là lão tổ Lý gia Hách Phá Đảm mà là Cơ Trường Không đang đứng sau lưng bốn Lão Ma Đầu.
Những lão già lúc bình thường là những người thế nào? Khỏi phải nói vì ác danh của họ vang xa, không khác ác ma là mấy, tâm lý người nào cũng không bình thường, hai tay dính đầy máu, càn rỡ bướng bỉnh, cho đến bây giờ đều lấy việc tra tấn và giết người là chuyện tiêu khiển.
Cơ Trường Không áp đảo bọn họ hoàn toàn dựa vào vũ lực, làm họ không thể nào phản kháng, nhưng cũng vì vậy, mấy lão gia hoả này làm sao có thể vì hắn mà làm hết mình mọi chuyện, chỉ giả vờ giả vịt để giữ cái mạng thôi.
Hiện tại, sức mạnh của Thuỷ Tâm Ngân và Quang Minh Đạo bày ra vượt xa Cơ Trường Không nên mấy lão ma này nịn bợ mấy người Thuỷ Tâm Ngân để trả thù Cơ Trường Không thì cũng là chuyện bình thường.
Một con rắn màu máu có tên Huyết Sắc Trường Xà được phóng ra, lao thẳng đến Cơ Trường Không, cả người nó bốc lên mùi máu tanh kinh khủng làm người đứng gần phải hoa mắt chóng mặt. Còn ở phía bên kia, mấy người còn lại đã lập tức liên thủ đánh ra một tia hoà quang đen thui, nó vặn vẹo phát ra tiếng thét chói tai, giống như một vật sống, làm cho người ta phải lạnh sống lưng.
Phốc!
Con Huyết Sắc Trường Xà đen kịt kia sắp đụng trúng lưng hắn thì Cơ Trường Không bỗng nhiên quay người, tay phải vung ra, con rắn liền bị bắt lấy, hắn hơi dùng sức bóp một cái, con rắn hình thành từ máu tươi và sát khí liền đứt từng đoạn.
Cũng ngay lúc ấy, một cái ô quang cũng rơi vào trên người hắn và chỉ chớp mắt sau đó liền có một đạo khí huyết cuồn cuộn phóng lên trời, ô quang kêu lên một tiếng kêu thảm ngắn ngủi rồi tung bay tứ tung như tuyết rơi.
Khí huyết dương cương, là khắc tinh của mấy vật tà ác dơ bẩn!
"Sao lại có thể được?" Một chiêu nhẹ nhàng, như trở bàn tay, đã phá được sát chiêu của bọn họ, mấy Lão Ma Đầu kinh hãi kêu lên.
"Các ngươi đừng cho rằng ta không đề phòng cái thứ vô liêm sỉ như các ngươi." Cơ Trường Không từ từ quay người lại, trên mặt nở nụ cười hiền hoà.
"Đi mau!"
Mấy lão ma không còn chút can đảm nào, bọn họ nhìn thấy nụ cười của hắn thì lại càng sợ hãi thêm, bốn người liều mạng dùng tốc độ nhanh nhất từ khi dứt sữa mẹ mà rút lui. Nụ cười kia làm cho bọn họ có cảm giác giống như bị tử vong bao phủ, chuẩn bị đến quỷ môn quan.
Tiếc là đã muộn!
Cơ Trường Không vừa sải bước ra, một bước cứ như hàng chục hàng trăm bước, đó là công phu Súc địa thành thốn, chỉ trong chớp mắt đã đi được vài trăm mét, ngăn cản trước mặt ba người Trảm Tẫn Sát Tuyệt.
"Nhĩ Lung!"
"Nhãn Manh!"
"Vô Khứu!"
Ba lão gia hoả đều là người hung ác, nhìn thấy không thể thoát được ngay lúc này nên họ đã xuất ra cái bổn sự luôn ẩn giấu để đánh cược một lần. Ác nhân, luôn luôn có tính tìn hung ác, liều mạng.
Bốn người Trảm Tẫn Sát Tuyệt tu luyện một loại bí phá, khi bốn người cùng nhau thi triển thì có thể cắt đứt các giác quan tai mũi lưỡi mắt người của địch thủ, vô cùng đáng sợ. Dù địch thủ có mạnh hơn bọn họ một hay hai cảnh giới nhưng nếu đã trúng chiêu này thì ít nhất cũng bị chậm lại một lát.
Chiêu này vừa xuất ra xong, ba người không nán lại nhìn kết quả mà đã quay người bỏ chạy.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến bực này thì họ thừa biết chiêu này chưa chắc gì đã là Cơ Trường Không, chỉ hy vọng nó giúp họ kéo dài chút thời gian là được rồi, để bọn họ có thể chạy đến bên cạnh nhóm người Thuỷ Tâm Ngân. Đúng là mấy lão gia hoả này cũng thông minh phết, không hổ là mấy lão gia hoả.
Xoát!
Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp quay đầy thì hai bàn tay to tướng đột nhiên đưa ra rồi nắm lấy cổ của hai người trong số họ một cách dễ dàng, còn người thứ ba thì bị ăn một cước, rơi mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt. Cái dáng vẻ ra tay đánh địch rất là tuỳ ý.
Tất cả đều rất bình thường, Cơ Trường Không ngăn cản bọn họ, sau đó ba người lập tức quay đầu chạy trốn thì lại bị Cơ Trường Không khống chế từ phía sau. Toàn bộ quá trình đều không có chút trì trệ nào, 'thuận lý thành chương*'.
*Thuận lý thành chương: ý nói sự rành mạch, rõ ràng, rất tự nhiên.
Có thể là do ba chiêu bảo vệ tính mạng của bọn họ vô dụng với Cơ Trường Không, thậm chí không có chút ảnh hưởng nào nên kết quả mới như vậy!
"Sao, sao lại có thể...?"
Hai người bị nắm cổ sợ hãi kêu lên. Chuyện này đúng là khó có thể tin được, ngay cả bọn họ cũng không thể hiểu được. Bình thường chỉ cần một khi chiêu này xuất ra thì đều trăm phát trăm trúng, nó lại là bí pháp, nghĩa là được dùng vào lúc bất thình lình, địch thủ đề phòng, cho nên dù là tu giả Đạp Hư tầng bốn cũng có thể bị dính chiêu.
"Không có gì là không thể. Cái gọi là bí pháp, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi." Cơ Trường Không khinh thường nói.
"Không phải." Hai người đều đỏ cả mắt lên.
Vì để tu luyện thành công bí pháp này mà bọn họ đã bỏ ra không biết bao nhiêu thứ quý giá, bốn người bọn họ người thì mất đi một mắt, người thì mất một tai, người thì mất một mũi, còn người thì mất cả đầu lưỡi. Kết quả ai cũng biến thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ. Để làm gì chứ? Chẳng phải vì để có được sức mạnh cường đại sao?
Ai cũng hoàn hảo nhưng đã mất đi những thứ quý giá như vậy, lại mang cái danh quái vật, chuyện này khó chịu cỡ nào. Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng bí pháp mình luyện đã thành công, có thể bù đắp cho những cái đã mất cho nên luôn tràn đầy tự tin. Nhưng bây giờ thì bỗng nhiên có người lại chê bai bí pháp mà họ đắc ý nhất thì đây là chuyện đả kích bực nào?
"Vì, vì sao...?"
Lão Tam đang nằm dưới đất không cam lòng mà giẫy giụa đứng dậy muốn hỏi nguyên nhân cho ra lẽ. Cơ Trường Không không cho lão cơ hội, dùng sức đạp một cái, nửa người lão lập tức gần như bỏ đi, không thể sống nổi.
Thực ra thì bọn họ cũng biết được đại khái, Cơ Trường Không đã từng đối mặt với công phu chém thất tình lục dục và bí pháp của họ thì lại cách xa cái công phu ấy, cho nên không thể nào rung chuyển tinh thần của hắn. Mấy Lão Ma Đầu dùng một chiêu này để đối phó với Cơ Trường Không đúng là không may mắn.
Một lần công kích đánh nhau này đã thi triển rất nhiều động tác nhưng chỉ lại phát sinh trong nháy mắt, cho dù là Huyết Thủ Ma Đồ đã dùng hết toàn lực cũng không chạy trốn được quá nghìn mét.
"Chạy đi đâu." Hắn cười khinh thường, thân hình hơi chớp động đã đuổi theo Huyết Thủ Ma Đồ.
Thân thể hắn đã đến trình độ này, chỉ nhảy một cái đã vượt qua tốc độ của tu giả Đạp Hư, còn lão lại bị trong thường chưa lành, rõ ràng không thể nào chạy thoát được.
"Cứu ta!"
Huyết Thủ Ma Đồ tuyệt vọng gào to, lão biết mình không phải là đối thủ của Cơ Trường Không, cho nên đã dùng ánh mắt và tiếng gọi để cầu cứu mấy người Thuỷ Tâm Ngân.
Tiếc là lão đã quên, trong mắt mấy người kia, lão chính là thuộc hạ của Cơ Trường Không, cho dù đã quay giáo với hắn nhưng cũng không đáng để họ phải ra tay cứu giúp. Cho nên kết cục của mấy lão ma này thật ra cũng đã định trước.
"Đúng là không biết sống chết."
Cơ Trường Không liên tục ra tay làm cho lão liên tục bại lui, rất chật vật.
"Ngươi không phải muốn dùng lão phu làm pháo hôi sao? Ngươi nghĩ bổn toạ không biết?" Lão ma gào thét.
"Đúng vậy nhưng nếu ngươi có thể sống sót được thì ta cũng không ngại mà bỏ qua cho người, chỉ tiếc ngươi quá nóng lòng." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu nói.
"Ta nguyện thần phục, ta sẽ thần phục." Lão ma đầu tựa như thấy một đường sống, lập tức gào lấy gào để.
"Đã muộn." Cơ Trường Không cười lạnh.
Hắn cũng muốn diệt mấy lão ma đầu này từ sớm, giết cái bọn mất hết nhân tính này cũng tích được chút công đức.
Hắn không phải người cổ hủ, nhưng tuyệt đối không phải là người không có giới hạn. Giết mấy lão ma này cũng chỉ tiện tay mà thôi nhưng sao hắn lại không làm, huống hồ mấy người này lại giết nhiều người, tội ác ngập trời. Còn bây giờ thì.... phước đức của hắn cũng sẽ tăng chút ít.
Ầm!
Huyết Thủ Ma Đồ đối chiến Cơ Trường Không, cánh tay phải đứt gãy, xương cốt lộ ra bên ngoài, trông rất ghê.
Rặc!
Lại một tiếng nhỏ vang lên, Cơ Trường Không mặt không biểu tình đánh nát một chân của lão.
Phốc!
Năm ngón tay cắt qua thân thể lão, thân thể lập tức như bị đao phong cắt qua, trước ngực Lão Ma Đầu vạch ra một đường sâu hoắm, máu tươi phun ra.
"A.... Ta liều mạng với ngươi." Lão Ma Đầu tuyệt vọng gào thét.
Con thỏ đỏ mắt còn cắn người, huống chi là một lão ma giết người thành đống. Nếu không có thủ đoạn ẩn giấu thì chắc chắn lão đã chết từ lâu, nào còn tiêu dao đến hôm nay được nữa.
Ừng ực...
Tiếng động truyền ra từ trong cơ thể lão, giống như tiếng nham thạch đang chảy cuồn cuộn. Cơ Trường Không và mấy người Thuỷ Tâm Ngân kinh ngạc nhìn thân thể Huyết Thủ Ma Đồ bắt đầu vỡ ra, vô số vết nứt ngổn ngang trên cơ thể, máu tươi giàn giụa. Nhưng việc làm cho người ta kinh ngạc chính là máu tươi lại không chảy xuống đất mà hợp lại tạo thành cái lồng cầu bao bọc Huyết Thủ Ma Đồ ở trong đó.
Máu tươi càng ngày càng nhiều, cuối cùng thậm chí đã tạo ra một cái lồng cầu lớn đến bốn năm mét. Thật không biết trong người lão có bao nhiêu máu, chảy ra chừng này thì còn bao nhiêu máu trong người mà lại chưa chết nữa!
Rốt cuộc thì lồng cầu đã không còn to ra nữa, một mùi máu tanh ập vào mặt làm người khác muốn nôn.
Oẹ...
Mấy gia hoả có tu vi hơi yếu điên cuồn nôn mửa, nhưng bọn họ lại không nôn ra thức ăn hay nước đã uống mà là nôn ra máu.
Âm thanh nôn mửa càng ngày càng lớn, cuối cùng thì thân hình của bọn họ bắt đầu gầy một cách nhanh chóng, dường như cả người bị thứ gì đó rút khô. Mà cái đống máu được nôn ra lại không thấm vào đất mà di chuyển, dung nhập vào lồng cầu kia.
"Khà khà khà..."
Giọng cười tàn khốc truyền ra từ trong huyết cầu, thanh âm giống như là âm thanh của một con chuột đang kêu thảm thiết trong ống thổi gió bị vỡ, làm cho da đầu người khác rung lên.
"Cơ Trường Không, lão tổ ta hôm nay liều mạng với ngươi. Ta biết ngươi lợi hại nhưng hôm nay ngươi phải chết, chôn cùng lão tổ." Huyết Thủ Ma Đồ cười khàn khàn quái dị nói. Không chỉ Cơ Trường Không mà mấy người Thuỷ Tâm Ngân cũng kiêng kị.
Thủ đoạn như vậy thực làm người khác buồn nôn, cũng quá thần bí, thậm chí còn không biết lão ma sẽ công kích thế nào. Nhưng cái cảm giác nguy hiểm phát ra từ trong quả cầu máu kia lại làm người khác không dám khinh thường.
"Thật không ngờ Lão Ma Đầu này còn có át chủ bài. Cơ Trường Không rõ là xui xẻ rồi, không chết thì cũng tàn phế. Cũng được, chờ hắn trọng thương, bổn toạ sẽ ra tay cứu hắn, đến lúc đó thì sống hay chết không còn do hắn quyết định." Đại thủ lĩnh cười lạnh.
Bọn họ đứng một bên xem Cơ Trường Không và Lão Ma Đầu tự giết lẫn nhau, mục đích cũng là vì để Cơ Trường Không tiêu hao sinh lực. Không phải một tu giả Đạp Hư tần chính không bắt được Cơ Trường Không mà chỉ sợ hắn phản kháng quá kịch liệt.
Y tự tin, khi đó bắt Cơ Trường Không sẽ hoàn toàn dễ như trở bàn tay, một các dễ dàng. Cái lòng tin này của y bắt đầu tính toán Cơ Trường Không thời điểm nào ra tay thì Cơ Trường Không sẽ không phản kháng.
Lúc ấy, hắn có là thiên nào hay gì đi nữa thì cũng phải buông tay chịu trói. Đây là sự thông minh, cũng là thực lực!
Bây giờ Lão Ma Đầu lại liều mạng bạo phát uy thế như vậy, y cũng tự ti sẽ chiếm được tiện nghi. Lão là tu giả Đạp Hư tầng chín còn cảm nhận được uy hiếp, huống hồ Cơ Trường Không.
'Ngồi xem hổ đấu, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau', chuyện này thật vui sướng!
Tác giả :
Đông Lâm Cửu Châu