Tính Toán Chi Li
Tính Toán Chi Li - Chương 35: Tránh ra, không thân với cậu…
Tôi gần như vùi cả cái mặt vào trong hõm cổ hắn. Vành tai lạnh ngắt dán lên vùng má ấm áp của hắn.
Tôi dán chặt vào hắn với bao sự mê luyến nhớ nhung, đắm say trong thứ hơi thở đầy mùi gió bụi của hắn, hoàn toàn không bận tâm che giấu điều gì, ngụy trang điều gì. Ôm hắn, tôi cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Có cho tôi núi vàng cũng không đổi.
Điều khiến tôi kinh ngạc hơn là: sau khi hơi đơ ra Hàn Mộ Vũ bất ngờ bỏ đồ trong tay xuống, chậm rãi giơ một tay lên đặt lên eo tôi. Một sự đụng chạm cực nhẹ như là đang thăm dò. Cách một lớp áo dày, tôi cảm nhận được động tác nhỏ nhẹ này. Trong lòng dấy lên sự nôn nóng sốt ruột ngọt ngào. Cậu còn do dự cái gì nữa? Anh đã chủ động lắm rồi. Thế là tôi siết chặt vòng tay lại. Có lẽ trong mắt Hàn Mộ Vũ sự thôi thúc đến từ bổn ý của tôi là một sự khích lệ và cho phép không lời. Hắn chậm rãi khép vòng tay lại, cuối cùng nhẹ nhàng ôm tôi ngang eo.
Đây là một cái ôm thực thụ. Những gì trước đó cùng lắm chỉ là sự xơ múi đơn phương của tôi.
Tôi nghe một tiếng “cạch” ở trong lòng. Đó là tiếng chốt khoá. Tôi sa vào một chiếc lồng được đúc nên bằng sự dịu dàng, từ nay chạy đâu cũng không thoát.
Tôi kiên định dứt khoát, tôi vui mừng khấp khởi. Tôi thậm chí không muốn phỏng đoán tâm ý của Hàn Mộ Vũ. Cho dù hắn gần gũi tôi dưới hình thức nào, anh em cũng được, người thân cũng được, người yêu thì càng tốt, tôi đều có thể chấp nhận. Ít nhất là bây giờ hắn đang tựa đầu lên vai tôi, hơi thở của hắn đang đáp lại nhịp tim của tôi. Hắn thủ thỉ bên tai tôi, hắn nói: “An Nhiên, xin lỗi, tôi đi gấp quá, quên mang cho anh nho Mai Quế Hương, đặc sản của quê tôi rồi.”
Kệ mẹ nó đặc sản với chả đặc sản. Vùng quê hẻo lánh của cậu thì có thể có món gì tốt được? Chuyện này tôi chỉ nghĩ bâng quơ, chứ tất nhiên không dám nói ra. Cái chính là đây không phải trọng tâm. Con người tôi ăn gì cũng được. Dù là Mai Quế Hương hay Nguyệt Quế Hương, chẳng phải cũng chỉ là nho thôi sao? Trong siêu thị đầy. Nếu cậu chịu nói cậu cũng nhớ tôi, tôi mấy ngày không ăn cơm cũng được!
“Xí, tôi đâu có đến vì đặc sản của cậu! Tôi có nông cạn thế không?” -Tôi tỏ ra hoàn toàn không để bụng gì chuyện này, nhưng nói xong tôi vẫn không buông tay ra, chỉ hỏi một cách đầy ý nhị: “Cậu nói về gấp, sao lại gấp vậy? Giờ mới mười lăm, còn lâu mới hết tháng Giêng!”
Tại sao lại về sớm thế? Tôi thề là lúc đó tôi đã hạ quyết tâm một cách vô cùng nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng. Nếu hắn nói vì nhớ tôi, tôi sẽ lập tức nói cho hắn biết, nói cho hắn biết tất cả những điều tôi chỉ dám nghĩ không dám nói, nói cho hắn biết tôi nhớ hắn biết bao, nói cho hắn biết tôi muốn yêu hắn. Thời điểm tốt như thế, không khí tốt như thế, có lẽ ông trời sẽ ban cho tôi kỳ tích không chừng!
Chỉ đáng tiếc là từng bước dẫn dắt của tôi vẫn chịu thua trước sự im lặng phăng phắc của hắn.
Hắn buông tay ra, không trả lời tôi. Nhưng tôi lại bắt được một tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
“An Nhiên, anh ngồi đi, tôi đi mở quạt sưởi.”
“Ừa!” -Tôi vâng lời ngồi yên, nhìn hắn lôi từ dưới gầm giường anh Sáu ra cái quạt sưởi được lồng một lớp ni lông, rồi lại ra ngoài cửa gỡ lớp bao bìa toàn bụi ấy ra, đặng quay lại cắm điện, chĩa về phía tôi bật lên.
Tôi nhìn hắn lặng lẳng tất bật mới nhận ra: sao người này nghỉ Tết xong về trông tiều tụy thế? Tóc ngắn đi đôi chút. Quần áo vẫn như trước. Tôi xáp lại giúp hắn thu dọn đồ đạc trên đầu giường. Hắn vội ngăn lại: “Đừng nhúc nhích anh, bụi không à, đừng làm bẩn áo anh!”
“Không sao!” -Tôi nói: “Haizz, khổ thân cậu thiệt luôn á, Tết chỉ nỡ mua đồ cho em gái cậu, còn bản thân thì chẳng có lấy cái áo mới nào!”
Hắn nói không, tôi có áo mới, sau đó kéo cổ áo xuống cho tôi xem: “Áo len mà anh cho tôi.”
Ừa, ừa, tôi thấy rồi, nhưng tôi vẫn quyết định xem kỹ hơn. “Vậy à? Là cái tôi cho hả?” -Tôi vạch cổ áo hắn ra, giả vờ mất trí nhớ: “Đúng nó thật, mặc vừa không?” -Tôi hỏi.
“Vừa, dài rộng đều vừa in.” -Hắn gần như phớt lờ sự động tay động chân của tôi, nghiêm túc đáp.
“Tốt, chỗ tôi vẫn còn một cái, hôm khác cho cậu luôn, dù sao tôi mặc cũng bị rộng!” -Tôi nói xong. Tay Hàn Mộ Vũ khựng lại. Hắn lườm tôi một cái. Chính là kiểu lườm cảnh cáo: hơi híp mắt lại, xong nhìn người khác bằng khóe mắt. Trong động tác cực giống liếc mắt đưa tình ấy, tôi chợt nhớ đến vụ cãi nhau nọ. Tuy về sau Mộ Vũ đã chịu lùi một bước, nhưng tôi biết hắn cũng không bằng lòng cho lắm, chỉ là nể nang tình bạn của chúng tôi, không muốn vì chút chuyện nhỏ mà khiến hai đứa trở thành người dưng. Tôi đoán ngụ ý của cái liếc mắt đó đại khái là: “An Nhiên, anh đừng được nước làm tới, anh còn định làm gì đấy?”
Tôi cười gượng hai tiếng, chỉ vào đầu giường: ‘Eo ôi, Mộ Vũ, cậu xem cậu vừa đi chưa được một tháng đã tích tụ nhiều bụi thế này nè. Không được, phải lau! Bằng không, không ngủ được.” -Tôi đứng dậy ra góc nhặt chiếc chậu nhựa màu xanh lục lên, định đi ra ngoài: “Tôi đi hứng tí nước vào.”
Tôi đánh nước xong, Hàn Mộ Vũ đang quỳ một gối xuống kéo thứ gì đó từ dưới gầm giường ra.
Tôi cầm nùi giẻ ngồi bên chiếc chậu do dự cả buổi. Thực sự không phải vì tôi được nuông chiều từ bé nên đâm ra tính khí thiếu gia. Nhưng nước đó cũng lạnh quá đi mất. Bên trong có cả đá vụn. Thứ này phải gọi là vật trộn giữa nước và đá, nhiệt độ tầm không độ C. Kiến thức vật lý học hồi tiểu học nhanh chóng hiện lên trong não. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn hạ quyết tâm, nhấn thẳng nùi giẻ xuống nước. Chưa đầy hai giây, tôi đã được trải nghiệm cảm giác không chỉ da thịt mà đến các kẽ xương cũng lạnh đến đau nhức.
“**, lạnh thật mẹ ơi!”
Tôi vừa thích nghi với nhiệt độ, vò được hai cái, thì tay bị Hàn Mộ Vũ nhấc từ trong chậu ra. Tôi nghiến răng ngiến lợi giơ mười ngón lên thì lại nghe thấy hắn nói: “Trong ấm phích có nước nóng, lúc về tôi đã đun rồi!”
“Thế sao cậu không nói sớm…” -Tôi lườm hắn đầy oán hận.
“…Tôi đâu biết nước lạnh thế mà anh cũng dám bỏ tay vào!” -Hắn có chút… rất bất lực.
Sau khi pha nửa ấm nước sôi, trong chậu cuối cùng cũng có chút hơi nóng. Hàn Mộ Vũ xắn tay áo lên cao rồi nhận nùi giẻ từ trong tay tôi. “Anh đừng làm nữa. Trong túi tôi còn một tuýp kem tay anh cho. Anh đi bôi tí đi!”
Tôi không nhúc nhích.
Vì khi hắn nhận nùi giẻ, tôi đã nhìn thấy một vết bầm tím nằm bên ngoài cẳng tay hắn. Mấy vết lúc trước bị đánh đã lành rồi. Vết này rõ ràng còn rất mới.
“Chuyện gì đây?” -Tôi trở tay túm cổ tay hắn lại, chỉ vào vết bầm tím, hỏi.
Hắn nhìn một cái, chậm rãi giãy tay tôi ra, rồi từ từ vò khăn trong nước và trả lời nhàn nhạt: “Đánh nhau!” Giọng nói bình tĩnh không chút bận tâm làm sao. Nếu tôi không biết rõ tính cách người này, tôi sẽ tưởng chuyện này và vết thương này đều không liên quan đến hắn
“Ai thế? Tại sao?”
“Con trai trưởng thôn. Chuyện sửa đường lần trước khiến họ cảm thấy mất mặt. Lần này tôi về, nó cứ dẫn người sang nhà tôi gây sự.”
Hàn Mộ Vũ cầm nùi giẻ đứng dậy quay lại bên giường, từ từ lau bụi trên thành giường. Tôi đứng ngay phía sau hắn, nghe hắn tường thuật với không chút màu sắc tình cảm.
“Tôi biết nó cố tình không muốn cho tôi ăn Tết yên ổn. Hôm mùng Một, lúc anh gọi cho tôi, chính nó đã dẫn hai người sang gây sự, bảo lúc ba tôi bệnh đã mượn bao nhiêu tiền của nhà nó, bắt chúng tôi trả. Tôi hỏi mẹ tôi có chuyện đó không. Mẹ tôi bảo không. Sau đó thì…”
Hắn lật nùi giẻ trong tay lại, xếp ngay ngắn, rồi lại đi lau cái bàn nhỏ bên đầu giường. “Sau đó thì bắt đầu đánh nhau. Họ hơi đông hơn, nhưng cũng chẳng chiếm được ưu thế gì. Chỉ đánh vỡ ba mảnh kính của nhà tôi. Tết nhất không có chỗ nào để mua kính, đành phải lấy đại mấy mảnh nilon đóng lên…”
Tôi lẽo đẽo đi theo sau hắn, nghe hắn nói chuyện, nhìn hắn tuần tự thực hiện từng động tác, mà trong lòng như bị cục đá đè lên.
Nùi giẻ được ngâm trở lại trong nước. Cả chậu nước đều dấy lên một màu xám đen. Hàn Mộ Vũ giặt đại mấy cái, tiếp tục nói: ‘Lúc tôi đi thăm họ hàng trong thôn, người ta đều không dám giữ tôi ở lại ngồi chơi. Con trai trưởng thôn bạ nhà nào là phá nhà đó…”
Hắn chỉ vào cẳng tay của mình: “Mấy hôm trước, tôi và Thần Hi ra chợ phiên mua kính lại gặp nó. Nó dùng khóa xe đập bể mấy miếng kính tôi mới mua. Trong cú đập cuối cùng, cái khóa bị văng ra. Tôi lấy tay đỡ, bằng không e là sẽ đập vào mặt Thần Hi.”
“Sau khi trở về, tôi hỏi em tôi mấy tháng nay họ sống thế nào. Em tôi nói lúc tôi chưa về cũng không thấy mấy người đó đến gây sự với họ. Có thể họ không có hứng thú với phái yếu… Sau đó, tôi sửa hết những chỗ cần sửa, vá hết những chỗ cần vá trong nhà, họ hàng cũng đi thăm gần hết. Tôi nghĩ mình nên quay lại đây thì hơn. Tôi cũng thật lòng không muốn mẹ mình mất ngủ cả đê; hễ có một chút động tĩnh, lại bò dậy gọi tên tôi. Tôi cảm thấy tôi về thành phố L thì chí ít họ còn được sống yên tĩnh.”
Hắn vắt khô nùi giẻ, treo lên dây kẽm phơi đồ, đặng bỗng dưng quay lại nhìn tôi, chau mày hỏi: “An Nhiên, anh lấy nùi giẻ ở đâu ra thế?”
Tôi vẫn đang chìm đắm trong chủ đề vừa rồi của hắn. Tức giận và xót xa khiến tôi không nói ra được câu nào. Hắn bất thình lình chuyển chủ đề, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nói: “Đây là khăn của Dương Hiểu Phi.”
“Tôi nhặt ở bên kia.” -Tôi chỉ vào góc tường.
“Không sao, mốt tôi đền cho nó cái khác.”
“Đền cái gì chứ? Rửa sạch cho nó xài tiếp đi…”
Hàn Mộ Vũ làm ra vẻ nghĩ ngợi nghiêm túc. Sau khi suy nghĩ, hắn khẽ lắc đầu: “An Nhiên, anh xấu tính quá… Thế…quyết định vậy đi!”
Tôi muốn cười một cái lắm, nhưng không cưỡng lại được cơn đau nhói lên từng đợt trong tim.
Tôi thực sự không còn chút tâm tư nào để so đo chuyện hắn có về sớm vì tôi hay không. Nhìn bộ dạng “chuyện không liên quan đến mình” của hắn, mắt tôi xót đến nóng bừng. Có một luồng hơi lửa xộc lên trên đỉnh đầu tôi, khiến tôi muốn hét, muốn phá, muốn nổi điên. May mà lúc này hắn đi đến trước mặt tôi, đưa tay lên xoa tóc tôi. Hắn nói: An Nhiên, anh cười khó coi thật!
Tôi tức tối gạt tay hắn ra: “Cậu cứ vờ vịt tiếp đi, vờ như không khó chịu, vờ như không có chuyện gì xảy ra!”
Hàn Mộ Vũ rũ mắt xuống: “Tôi không giả vờ, không sao thật mà!”
“Phải.” -Tôi sắp tức chết rồi, “Ai khó chịu người nấy biết. Dù sao thì tôi cũng không khó chịu. Ai muốn khó chịu thì khó chịu… Tôi cũng không xót xa, ai muốn xót xa thì xót xa… Đụ…” -Tôi vừa nói vừa tức tối chống nạnh.
Hàn Mộ Vũ một lần nữa đưa tay lên, lại bị tôi gạt ra, “Tránh ra, không thân với cậu…” -Cho người ta một cái mặt lạnh xong, tôi quay đầu đi, trong lòng cảm thấy ấm ức.
Cũng không biết sao hắn bướng bỉnh thế. Dường như hôm nay nếu không xoa tóc tôi một cái thì hắn sẽ không cam tâm. Thế là hết lần này đến lần khác, hắn đưa tay ra; rồi hết lần này đến lần khác bị tôi gạt tay ra. Ngay lúc tôi sắp bùng nổ, hắn túm móng vuốt đang huơ loạn xạ của tôi lại, kéo phắt vào trong lòng hắn. Tôi loạng choạng va vào ngực hắn. Sau đó, cả người liền bị khóa chặt giữa hai cánh tay chắc nịch. Hắn kề sát tai tôi, khuyên nhủ bằng một giọng nói đầy mê hoặc: An Nhiên, đừng tức giận…
Tôi không cử động được cái nào, cũng chẳng muốn cử động lấy một cái. Đến vùng vẫy cho có lệ cũng lười phí sức. Nhắm mắt lại. Tôi phải nói rõ trước khi chìm đắm. Từng câu từng chữ cũng phải để hắn nghe thấy. Tôi nói: “Hàn Mộ Vũ, cậu không được như thế, cậu biết không? Nếu trong lòng không thoải mái, cậu phải nói với tôi. Cậu đừng làm như không có chuyện gì xảy ra cả. Đừng đè nén những nỗi khổ ấy trong lòng. Đừng lạnh lùng với bản thân như vậy. Cho dù tôi không giúp được gì cho cậu, nhưng ít nhất hãy để tôi biết. Chúng ta cùng chửi đời, cùng than thở, cùng uống rượu lên cơn… Cậu không thể như thế được, không thể cứ một mình mãi…”
Đừng tự lập như thế. Đừng cô đơn như thế. Đừng cứ khiến tôi xót xa đến sống đi chết lại.
Hắn lặng lẳng nghe tôi nói hết. Sau khi im lặng rất lâu, hắn dùng mặt cọ vào tóc tôi. Hơi thở êm ái của hắn rơi xuống sau tai tôi: “An Nhiên, chúng ta rõ ràng là người của hai thế giới. Tôi không biết tại sao anh lại chạy vào thế giới của tôi. Chúng ta, hai con người hoàn toàn khác biệt, lại có thể làm bạn, kì lạ lắm phải không?”
“Chắc tôi uống nhầm thuốc rồi!” -Tôi lẩm bẩm một câu.
“Làm gì có. Tôi cảm thấy anh rất tốt, vừa hoạt bát vừa ấm áp. Lúc hoạt bát thì như con nít, lúc ấm áp thì như…”
“Như gì?”
“…Tôi cũng không biết nói sao cho rõ nữa…”
“Cậu cũng uống nhầm thuốc rồi!”
Cằm tôi nhẹ nhàng tựa lên vai hắn. Trong lòng không khỏi nghĩ: nếu chúng tôi đều uống nhầm thuốc, có thể nào sẽ mắc cùng một bệnh không?