Tình Toả Thâm Cung
Chương 3
Lộ kỉ trọng?
U giản liên y sầu ba dũng, kinh thụ diêu duệ hữu kinh phong!
Ti mạn đằng triền sơn quỷ ca, mạc tín phương thảo mãn tâm kính.
Vương tôn dục quy tu tảo hành, tu đãi viêm nhật hạ địa bình.
Vụ mê mông!
Già trụ vân sơn đệ kỉ trọng?
Không sơn tử quy uổng đề nguyệt, thư kiếm cô khách quyện đan hành.
Y mãn hoa lộ tu vong tình, thùy chàng mộ cổ dữ thần chung?
Thanh mai bất giải xuân quy ý, nại thị vương tôn tửu vị tỉnh.
—
Càng về cuối Diệu Vương triều, Vạn tuế gia tại vị thế hệ này so với thế hệ trước càng hôn dong vô đạo (ngu dốt), bỏ mặc triều đình đại sự, chỉ hưởng thụ uy nghiêm và xa hoa của bậc vạn dân quân phụ, quyết không chịu một chút trách nhiệm của vạn dân chi phụ. Đại đế cuối cùng Thái Xương đế Trần Xí Long càng triệt để hoang đãi chính vụ, thâm cư trong hậu cung, thường thường mấy tháng không tảo triều, không phê tấu chương, chỉ đắm chìm trong tửu sắc.
Diệu vương triều mùa xuân năm 995, đồng mẫu đệ đệ thâm đắc thánh sủng của hoàng thượng, Trần Danh Thu đột nhiên bị biếm đến biên cảnh phía bắc Hứa Châu, phong quan giám quân tứ phẩm, nguyên Song thân vương phong hào giáng thành thân vương, chuyện tới đột nhiên, nhưng triều đình không công khai phát văn thư định tội, bách quan xôn xao, nghe đồn Trần Danh Thu mang nghĩa đệ Trần Danh Hạ đi tới nhậm chức. Sau đó không bao lâu, phụ thân của tân quý phi Tống Diễn Đức vinh thăng nhị phẩm, làm tuần phủ Hứa châu, rất rõ ràng, hoàng đế phái y đi giám thị hoàng đệ thất sủng.
—
Ban đêm, Trần Danh Thu nương theo hơi rượu trở về, thời gian đã qua canh hai. Trần Danh Hạ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Tống tuần phủ lại đến, nói là chiết tử tấu xin triều đình bổ sung quân lương mang đến ba ngày trước đang chờ đưa đi, thỉnh đại ca nhanh chóng đóng quan ấn, y đang chờ tại thư phòng” Nghe thấy ba chữ Tống tuần phủ, Trần Danh Thu như bị người chém một đao vào tim, thoáng chốc sắc mặt tái nhợt. Ở Hứa Châu ai hắn cũng không sợ, duy chỉ không muốn gặp Tống Diễn Đức Tống tuần phủ này, nhưng hắn cố tình trốn không thoát được. Tống Diễn Đức, cái tên này như một câu ma chú, thỉnh thoảng gợi lên cơn ác mộng phát sinh trong kinh thành —-
—
Nửa năm trước, hắn điên cuồng yêu một nữ nhân tiến kinh chờ tuyển chọn – Trưởng nữ của Tống Diễn Đức, Tống Ấu Tình. Từ lúc kết bạn với nàng, hắn như mất hồn, triệt để mê luyến nử tử nhu tình như nước đến từ Giang Nam này, thậm chí không để ý đến thân phận khác biệt cố ý muốn cưới nàng làm Vương phi. Ngay một ngày sau khi bọn họ quyết định hôn kì, nàng tiến cung thỉnh an hoàng thái phi sau đó liền không trở về. Đoạn thời gian không thấy nàng, hắn như người điên lục tung cả kinh thành, cuối cùng một công công tốt bụng trong cung lặng lẽ nói cho hắn — Ấu Tình bị hoàng thượng coi trọng, khuyên hắn từ bỏ. Không, hắn làm sao có thể từ bỏ, hắn như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ai cản trở con đường tình ái của hắn hắn sẽ không bỏ qua, chẳng sợ người kia là hoàng đế quyền khuynh thiên hạ. Hắn liều lĩnh mang kiếm xông vào cung, từ nhỏ hắn đã theo đại nội cao thủ học võ, nên võ công hơn người, thêm nữa đại nội thị vệ không dám thật sự thương tổn hắn, hắn cư nhiên một đường đánh thẳng vào nội cung. Hắn tìm thấy Ấu Tình, nhưng nàng đã không còn là Ấu Tình của hắn. Hắn vĩnh viễn không quên được hình dạng nữ nhân hắn yêu nũng nịu nằm trong lòng một nam nhân khác, tan nát con tim thì ra đơn giản như thế! Sau đó phát sinh cái gì? Hắn chỉ mơ hồ nhớ được Ấu Tình cười nhạo hắn, tự tác đa tình, nàng nói: “Nhân vãng cao xử tẩu, thuỷ vãng đê xử lưu (người đi đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng), phong hào Vương phi làm sao có thể bằng Hoàng phi?” Thế giới mông lung, như bị phủ một tầng lụa xám, không có một chút màu sắc. Sau đó? Hoàng thượng hạ thánh chỉ xử phạt hắn, hắn không có dâng chiết nhận tội, cũng không cáo biệt huynh đệ bằng hữu, đơn giản thu thập hành trang, chạy đến Hứa Châu. Ngọn lửa nồng cháy trong tim hắn bị vô tình dập tắt, hắn cả ngày không quan tâm đến công vụ, lấy rượu tìm say. Hắn oán hận thế giới này, hắn nguyền rủa nguỵ quân tử người lừa ta gạt, trừ cách đóng chặt cái kén của mình lại, hắn không biết phải làm sao mới có thể tránh được một lần thương tổn khác. Từ lúc đó, hắn như biến thành một người khác.
—
“Đại ca, ngươi không sao chứ? Sắc mặt ngươi tái quá, nếu không ngày mai tái kiến Tống tuần phủ đi” Trần Danh Thu thân thiết hỏi.
“Không sao” Thu phất tay, cố gắng làm bộ không để ý, nương theo hơi rượu, loạng choạng tiến đến cửa thư phòng
—
Trước án, đèn đuốc sáng ngời, Tống tuần phủ mặc thường phục, đang đọc sách dưới đèn. Khoác áo ngoài, quần áo đơn giản nhưng không bần hàn, vẻ mặt phong độ trí thức, thần thái tự nhiên tiêu sái, ôn văn nhi nhã (ôn hoà nho nhã.) Trong khoản thời gian ngắn ngủi, tán thưởng triệt tiêu địch ý trong tâm, hắn âm thầm thở dài: Thật là một vị nho nhã chi sĩ! Nhưng khoảnh khắc yếu đuối tiêu tán, hắn bị thương tổn còn chưa đủ nhiều sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể đi yêu, đi tin tưởng sao? Hắn cười lớn nói: “Tuần phủ đại nhân không hổ là xuất thân cử nhân, đến giờ vẫn còn đọc sách, khiến người khác khâm phục vô cùng a!” Không sai, một người xuất thân khoa cử cư nhiên thoải mái một bước thăng thành quan lớn nhị phẩm, thậm chí có quyền tiết chế hắn, đương nhiên phải cảm tạ ơn đức con gái tân quý phi của y. Nhưng tối nay Thu cố ý mượn rượu mạo phạm vị quốc trượng gia này.
Tống Diễn Đức dùng ánh mắt đen thâm thuý ngóng nhìn hắn, tựa hồ hoàn toàn xem thấu sự yếu đuối và bi thương nơi đáy lòng hắn. Hồi lâu, y ôn hoà nói: “Ngài lại say”
Say? Là tối nay say, vẫn là kiếp này say?
Lại say? Giọng nói từ bi thương hại này, thật giống như Trần Danh Thu là một hài tử bướng bỉnh, một người bệnh bốc đồng! Mà người nói, thật giống một trưởng giả hoà ái cơ trí, vừa ai oán, vừa như khuyên nhủ. Lời nói ngắn ngủi đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm Thu, cũng đâm xuyên kiêu ngạo cuối cùng của hắn. Thu chỉ cảm thấy nộ khí dâng lên, lập tức chống đối nói: “Đừng ngỡ ngươi là tiên sinh, nguỵ quân tử” Dứt lời, hắn lập tức xoay người phất tay áo bỏ đi, về phòng mơ màng ngủ, cũng không biết Tống Diễn Đức rời đi lúc nào. Ngày thứ hai, hắn giao hết văn thư công tác cho Trần Danh Hạ xử lí, lại bắt đầu những ngày lưu luyến trong tửu sắc.
—
Cuộc sống không tiết chế cùng uất ức trong nội tâm nhanh chóng khiến thân thể Trần Danh Thu suy sụp, bệnh nặng kéo dài đến mùa hè mới thuyên giảm. Dưới sự dặn dò của thầy thuốc và khuyên bảo của Trần Danh Thu, hắn mới từ bỏ nữ nhân và rượu. Mỗi sáng sớm mang mã phó mới thu nhận cưỡi ngựa ngao du, đi loạn vô mục đích cả ngày. Hắn đang nghĩ cái gì đây? Người ngoài không biết, ngay cả bản thân hắn cũng cũng không biết. Hắn biến thành trầm mặc kiệm lời, luôn cao ngạo mà khinh miệt đánh giá hết thảy, cũng may cá tính mã phó Nguyên Kính đi cùng trung hậu ít nói, chỉ suốt ngày yên lặng bám chặt theo hắn. Nói đến Nguyên Kính, cao lớn khôi ngô, diện mạo hàm hậu, thậm chí hơi ngờ nghệch, khuôn mặt pha chút anh tuấn không biết vì sao lại có một vết sẹo sâu trên thái dương. Y tự xưng là mục dân (dân du mục) ở Liêu Đông, vì gia sản mất hết nên mới tiến quan mưu sinh, nuôi ngựa rất giỏi, thế nên mới được Trần Danh Thu chọn làm mã phó.
—
Một ngày kia, hai người đang đi vô mục tiêu giữa hoang dã, đột nhiên trước mắt loé sáng, chỉ thấy phía trước có một con sông cắt ngang đường, nước sông cuồn cuộn va đập như cắt đá phá băng, lại như ngàn quân giao phong, tiếng ầm vang đinh tai nhức óc. Nước va đập vào bờ sông, như tiếng trống nhiệt huyết khuấy động tâm can, Thu không khỏi ngâm nga:
Cầm âm nhân âm hề lưỡng câu miểu mang,
Đồng tiêu phượng vĩ hề ti huyền không trương.
Tiềm lực lưu sa hề tích nhật lăng phách,
Khả nại nhứ lạc hề đông phong bất dương!
Bạch thủy lô địch hề nhất bích vô tình,
Biển chu nhất khứ hề duy dư trướng võng.
Ti mệnh hôn hôn hề di ngã kì sổ,
Đối thủy nhàn thán hề úy ngã vĩnh thương.
(Cầm âm nhân âm, hai tiếng mịt mờ,
Gỗ ngô phượng vĩ, dây đàn không giương.
Tiềm lực lưu sa, ngày xưa lăng bá,
Cớ sao sợi lạc, gió đông chẳng thổi!
Bạch thủy lau mành, sắc biếc vô tình,
Thuyền con vừa khuất, riêng ta thẫn thờ.
Tơ mệnh mơ màng, quên ta đã thấu,
Rỗi ngâm con nước, an ủi vĩnh thương)
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Nguyên Kính vẻ mặt mê mang cười ngốc, Thu ngẩn người. Lúc mới gặp Nguyên Kính, Trần Danh Thu bất giác cảm thấy y có hơi quen mặt, còn chưa mở miệng hỏi, Nguyên Kính đã hắc hắc cười ngây ngô, cứ thế bị Thu chọn – vì y khờ khạo mà mộc mạc. Lại thấy nụ cười ngây ngô khiến người không khỏi an tâm, cảm giác quen thuộc lúc đầu lại hiện lên trong đầu, bọn hắn từng gặp qua sao? Hoặc thật sự là kiếp trước có duyên?
“Biết ngươi nghe không hiểu, đàn gảy tai trâu”
“Cái gì là đàn gảy tai trâu?”
Chịu thua sự vô tri của y, Thu quay mặt chuyên tâm nhìn dòng nước thâm sâu,khoé môi lại khơi lên nụ cười mấy tháng nay không thấy.
Đột nhiên, mấy con hoàng dương nhanh chóng chạy điên cuồng ra khỏi cốc, không để ý có người mà cướp đường chạy. Trần Danh Thu đang kinh ngạc, Nguyên Kính xông lên phía trước hét lớn một tiếng, nắm tay hắn kéo ra phía sau mình, nói: “Vương gia cẩn thận, có mãnh thú”. Thần sắc hàm hậu chớp mắt biến thành dữ tợn khủng bố.
Vừa dứt lời, từ trong bụi cỏ phát ra một loạt tiếng lạo xạo, một mãnh hổ sặc sỡ nhô đầu ra, đầu hổ lớn giơ lên, phát ra tiếng rống thô nặng, hai đầu ngựa kinh sợ lập tức xụi lơ xuống đất. Nếu lúc bình thường, dựa vào võ công của Trần Danh Thu sẽ không xem con cọp vào mắt, đáng tiếc lúc này bệnh nặng mới khỏi, nội lực khó ngưng tụ, tay lại không có binh khí, làm sao đối phó mãnh thú như thế?
Lão hổ leo lên nham thạch, lúc này mới nhìn rõ được toàn thân nó dài chừng bảy thước, màu lông như khối vàng loé sáng. Nó cào cào một bên móng vuốt, như không để ý nhìn hai người trước mắt, cái đuôi dài dựng thẳng, lại rống một tiếng: “Gào” liền nhảy xuống.
“Vương gia cẩn thận” Nguyên Kính nói xong đẩy Thu sang một bên, bản thân nghênh hướng lão hổ, người hổ bắt đầu đấu. Hai vuốt thô to của lão hổ liên tục trảo Nguyên Kính, Nguyên Kính thông minh biến hoá bộ pháp, cùng lão hổ đi vòng quanh. Hắn ở quan ngoại đã luyện được một thân công phu ngoài thân cứng rắn, thể phách như gấu, tay không có thể đánh ngang với lão hổ. Sau vài hiệp đấu, Nguyên Kính càng đánh càng mạnh, một cú đá xoay diều hâu, ném lão hổ xuống dưới thân, một tay nắm chặt cổ nó, một tay dùng sức lực toàn thân đánh mạnh vào đầu lão hổ. Cái mõm đầy máu của hổ cắn không được Nguyên Kính, vuốt trước vuốt sau cào loạn xạ, áo giáp da trâu sau lưng Nguyên Kính bị xé từng mảnh, chân cũng bị cào đến chảy máu đỏ tươi.
Đấu tiếp một hồi, lão hổ dần dần không còn khí lực, Nguyên Kính vận khí nâng một khối đá lớn đập xuống đầu hổ, máu hổ máu người bừa bãi một vũng…
—
Từ nay về sau, một chủ một phó ngao du không còn yên tĩnh vô thanh, Thu thấp giọng ngâm thi từ, như lầm bầm, lại như chia xẻ tâm tình với Nguyên Kính. Vui sướng có người chung vui càng tăng gấp bội, bi thương có người chia sẻ càng giảm bớt. Mùa hè này, tên ngốc bị Thu mắng là “Ngốc như trâu” nhưng vẫn cao hứng cười ngờ nghệch bất tri bất giác từng chút từng chút xâm nhập vào tâm linh hư không kia, dùng bả vai kiên cố nâng lên gánh nặng trong lòng Thu.
—
Chớp mắt mùa thu đã đến. Nếu như vận mệnh con người cũng như con đường dưới chân có thể đột ngột bẻ ngoặt, vậy mùa bách hoa tàn úa này không thể nghi ngờ chính là bước ngoặt trong vận mệnh của Thu.
—
Một ngày Trần Danh Hạ đến thư phòng giao công vụ cho Thu, sắp rời đi, Thu đột nhiên nói: “Danh Hạ, khối ngọc bội của ngươi đâu?”
“Này…” Trần Danh Hạ bất an cùi đầu, lúc Thu thu nhận y có cho một khối ngọc bội giá trị liên thành, mặt trên khắc tên mới của y, nhiều năm qua y vẫn mang theo bên mình. “Ta, ta tặng người rồi”
“Không lẽ là tình nhân?” Thu trêu chọc nói, “Hạ gia nghiêm trang của chúng ta cuối cùng cũng động phàm tâm rồi?”
“Vâng, là nữ. Hơn nữa đệ đệ còn tính cưới nàng”
“Tốt a, là cô nương nhà ai a? Ta sai người đi cầu hôn”
Bùm một tiếng, Trần Danh Hạ nhưng lại quỳ xuống: “Đại ca, ta muốn mượn ngài hai vạn lượng bạc”
Trần Danh Thu sửng sốt, nói: “Ngươi muốn mượn nhiều bạc như vậy làm gì?”
“Ta muốn chuộc thân cho nàng”
“Chuộc thân? Ngươi là nói —-”
“Nàng là danh kĩ Chước Nhiên ở Hứa Châu thành”
“Không được!” Sắc mặt Trần Danh Thu biến sắc, vỗ án nói, “Ngươi đường đường là đệ đệ của tứ vương gia a, người có biết thân phận của mình hay không? Cưới một kĩ nữ đê tiện, thế mà ngươi cũng nói ra được!”
“Ta yêu Chước Nhiên a, chỉ dùng thân phận một người nam nhân đơn thuần yêu một nữ nhân, thân phận khác biệt, thế tục thành kiến trước ái tình chỉ nhợt nhạt vô sắc. Đại ca, bản thân ngươi không phải cũng từng thích một nữ tử môn bất đăng hộ bất đối sao (hay nghe thấy câu “môn đăng hộ đối” lắm nhỉ)? Tình yêu khắc cốt ghi tâm đó ngươi đã quên rồi sao?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hắn nhớ, hắn đương nhiên nhớ tình yêu hừng hực thiêu đốt cơ hồ huỷ diệt hắn, đoạn hồi ức đó như một vết thương khó khép miệng, hơn nửa năm hắn cẩn thận che dấu nó, lẳng lặng chờ một ngày thuyên giảm. Nhưng hôm nay đệ đệ một tay hắn nuôi lớn lại công nhiên vạch trần vết thương đầm đìa máu này!
“Đại ca, ta biết ngươi luôn chú trọng thân phận huyết thống, cho nên chuyện này ta vẫn không dám nói với ngươi. Nhưng ta thật sự cần số tiền này để chuộc thân cho nàng a. Xem ở tình nghĩa bao năm của chúng ta, cầu đại ca thành toàn ta” Hai hàng nước mắt rơi xuống.
“Ngươi, đi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ đã” Thu vô lực ngồi xuống, phất tay đuổi Trần Danh Hạ. Đêm khuya, hắn mất ngủ, trằn trọc, cảnh ban ngày lại hiện lên. Lẳng lặng mặc thêm quần áo, Thu lững thững đi khỏi phòng. Hắn nên thành toàn cho tình yêu của đệ đệ sao? Hắn có thể lại tin tưởng ái tình tồn tại sao? Một ngọn đèn yếu ớt chiếu đến, hắn mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã đến chỗ ở của Nguyên Kính. Chẳng lẽ trong đoạn thời gian này, bản thân đã bắt đầu ỷ lại vào một tên hạ nhân ngốc sao? Làm sao có thể? Trần Danh Thu đang muốn xoay người rời đi, trên cánh cửa sổ bằng giấy lại xuất hiện hai bóng người, một cái thô tráng nhất định là Nguyên Kính, một cái còn lại là của một nữ tử!
Chẳng lẽ y cũng gạt ta có tình nhân? Trần Danh Thu nhíu mày, nhẹ nhàng đến dưới cửa sổ, tính nghe hai người nói chuyện.
“Nhị ca, ngươi rốt cuộc tính khi nào về nhà?” Một thanh âm rất quen tai hỏi.
Nhị ca? Là muội muội của Nguyên Kính? Nghe được xưng hô như thế, không biết vì sao Thu lại thở dài nhẹ nhõm.
“Bình muội, ngươi biết mà, từ sau khi nhìn thấy Thu trong kinh, ta không thể quên được hắn. Lần này xin phụ hãn đi làm chuyện này, cũng vì ta thật sự muốn gặp hắn một lần.”
Trong kinh? Phụ hãn? Sắc mặt Thu lập tức tái nhợt, hắn nhớ lại, thì ra người tên Nguyên Kính chính là Hiên Viên Kính bị hắn quất bên đường kia!
“Nhưng phụ thân thu được bản đồ bố binh Hứa Châu của ngươi khen ngợi không ngừng, việc của ngươi đã hoàn thành a!”
Bố — binh — đồ!
Thu đã không cần nghe nữa, hắn bị lừa, lại bị một người hắn tin tưởng phản bội. Đệ đệ hắn muốn cưới một kĩ nữ đê tiện, mà người hầu nhìn như trung hậu lại là gian tế! Bọn họ đều phản bội hắn, tất cả bọn họ!
Vì sao tin tưởng lại khó khăn như vậy, mà thương tổn thật đơn giản như thế. Nếu nhất định bắt hắn phải chọn giữa thương tổn và bị thương tổn, hắn thà chọn thương tổn!
Cảm giác đau đớn, đại giới đau lòng, hắn không muốn lại ngốc nghếch nếm thử nữa.
Một lát hỗn loạn sau, một thanh âm rõ ràng quanh quẩn trong lòng hắn. Ta muốn trả thù, ta nhất định phải khiến những người đã thương tổn ta trả giá đại giới! Nụ cười tàn nhẫn chậm rãi hiện lên.
Ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
U giản liên y sầu ba dũng, kinh thụ diêu duệ hữu kinh phong!
Ti mạn đằng triền sơn quỷ ca, mạc tín phương thảo mãn tâm kính.
Vương tôn dục quy tu tảo hành, tu đãi viêm nhật hạ địa bình.
Vụ mê mông!
Già trụ vân sơn đệ kỉ trọng?
Không sơn tử quy uổng đề nguyệt, thư kiếm cô khách quyện đan hành.
Y mãn hoa lộ tu vong tình, thùy chàng mộ cổ dữ thần chung?
Thanh mai bất giải xuân quy ý, nại thị vương tôn tửu vị tỉnh.
—
Càng về cuối Diệu Vương triều, Vạn tuế gia tại vị thế hệ này so với thế hệ trước càng hôn dong vô đạo (ngu dốt), bỏ mặc triều đình đại sự, chỉ hưởng thụ uy nghiêm và xa hoa của bậc vạn dân quân phụ, quyết không chịu một chút trách nhiệm của vạn dân chi phụ. Đại đế cuối cùng Thái Xương đế Trần Xí Long càng triệt để hoang đãi chính vụ, thâm cư trong hậu cung, thường thường mấy tháng không tảo triều, không phê tấu chương, chỉ đắm chìm trong tửu sắc.
Diệu vương triều mùa xuân năm 995, đồng mẫu đệ đệ thâm đắc thánh sủng của hoàng thượng, Trần Danh Thu đột nhiên bị biếm đến biên cảnh phía bắc Hứa Châu, phong quan giám quân tứ phẩm, nguyên Song thân vương phong hào giáng thành thân vương, chuyện tới đột nhiên, nhưng triều đình không công khai phát văn thư định tội, bách quan xôn xao, nghe đồn Trần Danh Thu mang nghĩa đệ Trần Danh Hạ đi tới nhậm chức. Sau đó không bao lâu, phụ thân của tân quý phi Tống Diễn Đức vinh thăng nhị phẩm, làm tuần phủ Hứa châu, rất rõ ràng, hoàng đế phái y đi giám thị hoàng đệ thất sủng.
—
Ban đêm, Trần Danh Thu nương theo hơi rượu trở về, thời gian đã qua canh hai. Trần Danh Hạ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Tống tuần phủ lại đến, nói là chiết tử tấu xin triều đình bổ sung quân lương mang đến ba ngày trước đang chờ đưa đi, thỉnh đại ca nhanh chóng đóng quan ấn, y đang chờ tại thư phòng” Nghe thấy ba chữ Tống tuần phủ, Trần Danh Thu như bị người chém một đao vào tim, thoáng chốc sắc mặt tái nhợt. Ở Hứa Châu ai hắn cũng không sợ, duy chỉ không muốn gặp Tống Diễn Đức Tống tuần phủ này, nhưng hắn cố tình trốn không thoát được. Tống Diễn Đức, cái tên này như một câu ma chú, thỉnh thoảng gợi lên cơn ác mộng phát sinh trong kinh thành —-
—
Nửa năm trước, hắn điên cuồng yêu một nữ nhân tiến kinh chờ tuyển chọn – Trưởng nữ của Tống Diễn Đức, Tống Ấu Tình. Từ lúc kết bạn với nàng, hắn như mất hồn, triệt để mê luyến nử tử nhu tình như nước đến từ Giang Nam này, thậm chí không để ý đến thân phận khác biệt cố ý muốn cưới nàng làm Vương phi. Ngay một ngày sau khi bọn họ quyết định hôn kì, nàng tiến cung thỉnh an hoàng thái phi sau đó liền không trở về. Đoạn thời gian không thấy nàng, hắn như người điên lục tung cả kinh thành, cuối cùng một công công tốt bụng trong cung lặng lẽ nói cho hắn — Ấu Tình bị hoàng thượng coi trọng, khuyên hắn từ bỏ. Không, hắn làm sao có thể từ bỏ, hắn như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, ai cản trở con đường tình ái của hắn hắn sẽ không bỏ qua, chẳng sợ người kia là hoàng đế quyền khuynh thiên hạ. Hắn liều lĩnh mang kiếm xông vào cung, từ nhỏ hắn đã theo đại nội cao thủ học võ, nên võ công hơn người, thêm nữa đại nội thị vệ không dám thật sự thương tổn hắn, hắn cư nhiên một đường đánh thẳng vào nội cung. Hắn tìm thấy Ấu Tình, nhưng nàng đã không còn là Ấu Tình của hắn. Hắn vĩnh viễn không quên được hình dạng nữ nhân hắn yêu nũng nịu nằm trong lòng một nam nhân khác, tan nát con tim thì ra đơn giản như thế! Sau đó phát sinh cái gì? Hắn chỉ mơ hồ nhớ được Ấu Tình cười nhạo hắn, tự tác đa tình, nàng nói: “Nhân vãng cao xử tẩu, thuỷ vãng đê xử lưu (người đi đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng), phong hào Vương phi làm sao có thể bằng Hoàng phi?” Thế giới mông lung, như bị phủ một tầng lụa xám, không có một chút màu sắc. Sau đó? Hoàng thượng hạ thánh chỉ xử phạt hắn, hắn không có dâng chiết nhận tội, cũng không cáo biệt huynh đệ bằng hữu, đơn giản thu thập hành trang, chạy đến Hứa Châu. Ngọn lửa nồng cháy trong tim hắn bị vô tình dập tắt, hắn cả ngày không quan tâm đến công vụ, lấy rượu tìm say. Hắn oán hận thế giới này, hắn nguyền rủa nguỵ quân tử người lừa ta gạt, trừ cách đóng chặt cái kén của mình lại, hắn không biết phải làm sao mới có thể tránh được một lần thương tổn khác. Từ lúc đó, hắn như biến thành một người khác.
—
“Đại ca, ngươi không sao chứ? Sắc mặt ngươi tái quá, nếu không ngày mai tái kiến Tống tuần phủ đi” Trần Danh Thu thân thiết hỏi.
“Không sao” Thu phất tay, cố gắng làm bộ không để ý, nương theo hơi rượu, loạng choạng tiến đến cửa thư phòng
—
Trước án, đèn đuốc sáng ngời, Tống tuần phủ mặc thường phục, đang đọc sách dưới đèn. Khoác áo ngoài, quần áo đơn giản nhưng không bần hàn, vẻ mặt phong độ trí thức, thần thái tự nhiên tiêu sái, ôn văn nhi nhã (ôn hoà nho nhã.) Trong khoản thời gian ngắn ngủi, tán thưởng triệt tiêu địch ý trong tâm, hắn âm thầm thở dài: Thật là một vị nho nhã chi sĩ! Nhưng khoảnh khắc yếu đuối tiêu tán, hắn bị thương tổn còn chưa đủ nhiều sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể đi yêu, đi tin tưởng sao? Hắn cười lớn nói: “Tuần phủ đại nhân không hổ là xuất thân cử nhân, đến giờ vẫn còn đọc sách, khiến người khác khâm phục vô cùng a!” Không sai, một người xuất thân khoa cử cư nhiên thoải mái một bước thăng thành quan lớn nhị phẩm, thậm chí có quyền tiết chế hắn, đương nhiên phải cảm tạ ơn đức con gái tân quý phi của y. Nhưng tối nay Thu cố ý mượn rượu mạo phạm vị quốc trượng gia này.
Tống Diễn Đức dùng ánh mắt đen thâm thuý ngóng nhìn hắn, tựa hồ hoàn toàn xem thấu sự yếu đuối và bi thương nơi đáy lòng hắn. Hồi lâu, y ôn hoà nói: “Ngài lại say”
Say? Là tối nay say, vẫn là kiếp này say?
Lại say? Giọng nói từ bi thương hại này, thật giống như Trần Danh Thu là một hài tử bướng bỉnh, một người bệnh bốc đồng! Mà người nói, thật giống một trưởng giả hoà ái cơ trí, vừa ai oán, vừa như khuyên nhủ. Lời nói ngắn ngủi đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm Thu, cũng đâm xuyên kiêu ngạo cuối cùng của hắn. Thu chỉ cảm thấy nộ khí dâng lên, lập tức chống đối nói: “Đừng ngỡ ngươi là tiên sinh, nguỵ quân tử” Dứt lời, hắn lập tức xoay người phất tay áo bỏ đi, về phòng mơ màng ngủ, cũng không biết Tống Diễn Đức rời đi lúc nào. Ngày thứ hai, hắn giao hết văn thư công tác cho Trần Danh Hạ xử lí, lại bắt đầu những ngày lưu luyến trong tửu sắc.
—
Cuộc sống không tiết chế cùng uất ức trong nội tâm nhanh chóng khiến thân thể Trần Danh Thu suy sụp, bệnh nặng kéo dài đến mùa hè mới thuyên giảm. Dưới sự dặn dò của thầy thuốc và khuyên bảo của Trần Danh Thu, hắn mới từ bỏ nữ nhân và rượu. Mỗi sáng sớm mang mã phó mới thu nhận cưỡi ngựa ngao du, đi loạn vô mục đích cả ngày. Hắn đang nghĩ cái gì đây? Người ngoài không biết, ngay cả bản thân hắn cũng cũng không biết. Hắn biến thành trầm mặc kiệm lời, luôn cao ngạo mà khinh miệt đánh giá hết thảy, cũng may cá tính mã phó Nguyên Kính đi cùng trung hậu ít nói, chỉ suốt ngày yên lặng bám chặt theo hắn. Nói đến Nguyên Kính, cao lớn khôi ngô, diện mạo hàm hậu, thậm chí hơi ngờ nghệch, khuôn mặt pha chút anh tuấn không biết vì sao lại có một vết sẹo sâu trên thái dương. Y tự xưng là mục dân (dân du mục) ở Liêu Đông, vì gia sản mất hết nên mới tiến quan mưu sinh, nuôi ngựa rất giỏi, thế nên mới được Trần Danh Thu chọn làm mã phó.
—
Một ngày kia, hai người đang đi vô mục tiêu giữa hoang dã, đột nhiên trước mắt loé sáng, chỉ thấy phía trước có một con sông cắt ngang đường, nước sông cuồn cuộn va đập như cắt đá phá băng, lại như ngàn quân giao phong, tiếng ầm vang đinh tai nhức óc. Nước va đập vào bờ sông, như tiếng trống nhiệt huyết khuấy động tâm can, Thu không khỏi ngâm nga:
Cầm âm nhân âm hề lưỡng câu miểu mang,
Đồng tiêu phượng vĩ hề ti huyền không trương.
Tiềm lực lưu sa hề tích nhật lăng phách,
Khả nại nhứ lạc hề đông phong bất dương!
Bạch thủy lô địch hề nhất bích vô tình,
Biển chu nhất khứ hề duy dư trướng võng.
Ti mệnh hôn hôn hề di ngã kì sổ,
Đối thủy nhàn thán hề úy ngã vĩnh thương.
(Cầm âm nhân âm, hai tiếng mịt mờ,
Gỗ ngô phượng vĩ, dây đàn không giương.
Tiềm lực lưu sa, ngày xưa lăng bá,
Cớ sao sợi lạc, gió đông chẳng thổi!
Bạch thủy lau mành, sắc biếc vô tình,
Thuyền con vừa khuất, riêng ta thẫn thờ.
Tơ mệnh mơ màng, quên ta đã thấu,
Rỗi ngâm con nước, an ủi vĩnh thương)
Quay đầu nhìn, chỉ thấy Nguyên Kính vẻ mặt mê mang cười ngốc, Thu ngẩn người. Lúc mới gặp Nguyên Kính, Trần Danh Thu bất giác cảm thấy y có hơi quen mặt, còn chưa mở miệng hỏi, Nguyên Kính đã hắc hắc cười ngây ngô, cứ thế bị Thu chọn – vì y khờ khạo mà mộc mạc. Lại thấy nụ cười ngây ngô khiến người không khỏi an tâm, cảm giác quen thuộc lúc đầu lại hiện lên trong đầu, bọn hắn từng gặp qua sao? Hoặc thật sự là kiếp trước có duyên?
“Biết ngươi nghe không hiểu, đàn gảy tai trâu”
“Cái gì là đàn gảy tai trâu?”
Chịu thua sự vô tri của y, Thu quay mặt chuyên tâm nhìn dòng nước thâm sâu,khoé môi lại khơi lên nụ cười mấy tháng nay không thấy.
Đột nhiên, mấy con hoàng dương nhanh chóng chạy điên cuồng ra khỏi cốc, không để ý có người mà cướp đường chạy. Trần Danh Thu đang kinh ngạc, Nguyên Kính xông lên phía trước hét lớn một tiếng, nắm tay hắn kéo ra phía sau mình, nói: “Vương gia cẩn thận, có mãnh thú”. Thần sắc hàm hậu chớp mắt biến thành dữ tợn khủng bố.
Vừa dứt lời, từ trong bụi cỏ phát ra một loạt tiếng lạo xạo, một mãnh hổ sặc sỡ nhô đầu ra, đầu hổ lớn giơ lên, phát ra tiếng rống thô nặng, hai đầu ngựa kinh sợ lập tức xụi lơ xuống đất. Nếu lúc bình thường, dựa vào võ công của Trần Danh Thu sẽ không xem con cọp vào mắt, đáng tiếc lúc này bệnh nặng mới khỏi, nội lực khó ngưng tụ, tay lại không có binh khí, làm sao đối phó mãnh thú như thế?
Lão hổ leo lên nham thạch, lúc này mới nhìn rõ được toàn thân nó dài chừng bảy thước, màu lông như khối vàng loé sáng. Nó cào cào một bên móng vuốt, như không để ý nhìn hai người trước mắt, cái đuôi dài dựng thẳng, lại rống một tiếng: “Gào” liền nhảy xuống.
“Vương gia cẩn thận” Nguyên Kính nói xong đẩy Thu sang một bên, bản thân nghênh hướng lão hổ, người hổ bắt đầu đấu. Hai vuốt thô to của lão hổ liên tục trảo Nguyên Kính, Nguyên Kính thông minh biến hoá bộ pháp, cùng lão hổ đi vòng quanh. Hắn ở quan ngoại đã luyện được một thân công phu ngoài thân cứng rắn, thể phách như gấu, tay không có thể đánh ngang với lão hổ. Sau vài hiệp đấu, Nguyên Kính càng đánh càng mạnh, một cú đá xoay diều hâu, ném lão hổ xuống dưới thân, một tay nắm chặt cổ nó, một tay dùng sức lực toàn thân đánh mạnh vào đầu lão hổ. Cái mõm đầy máu của hổ cắn không được Nguyên Kính, vuốt trước vuốt sau cào loạn xạ, áo giáp da trâu sau lưng Nguyên Kính bị xé từng mảnh, chân cũng bị cào đến chảy máu đỏ tươi.
Đấu tiếp một hồi, lão hổ dần dần không còn khí lực, Nguyên Kính vận khí nâng một khối đá lớn đập xuống đầu hổ, máu hổ máu người bừa bãi một vũng…
—
Từ nay về sau, một chủ một phó ngao du không còn yên tĩnh vô thanh, Thu thấp giọng ngâm thi từ, như lầm bầm, lại như chia xẻ tâm tình với Nguyên Kính. Vui sướng có người chung vui càng tăng gấp bội, bi thương có người chia sẻ càng giảm bớt. Mùa hè này, tên ngốc bị Thu mắng là “Ngốc như trâu” nhưng vẫn cao hứng cười ngờ nghệch bất tri bất giác từng chút từng chút xâm nhập vào tâm linh hư không kia, dùng bả vai kiên cố nâng lên gánh nặng trong lòng Thu.
—
Chớp mắt mùa thu đã đến. Nếu như vận mệnh con người cũng như con đường dưới chân có thể đột ngột bẻ ngoặt, vậy mùa bách hoa tàn úa này không thể nghi ngờ chính là bước ngoặt trong vận mệnh của Thu.
—
Một ngày Trần Danh Hạ đến thư phòng giao công vụ cho Thu, sắp rời đi, Thu đột nhiên nói: “Danh Hạ, khối ngọc bội của ngươi đâu?”
“Này…” Trần Danh Hạ bất an cùi đầu, lúc Thu thu nhận y có cho một khối ngọc bội giá trị liên thành, mặt trên khắc tên mới của y, nhiều năm qua y vẫn mang theo bên mình. “Ta, ta tặng người rồi”
“Không lẽ là tình nhân?” Thu trêu chọc nói, “Hạ gia nghiêm trang của chúng ta cuối cùng cũng động phàm tâm rồi?”
“Vâng, là nữ. Hơn nữa đệ đệ còn tính cưới nàng”
“Tốt a, là cô nương nhà ai a? Ta sai người đi cầu hôn”
Bùm một tiếng, Trần Danh Hạ nhưng lại quỳ xuống: “Đại ca, ta muốn mượn ngài hai vạn lượng bạc”
Trần Danh Thu sửng sốt, nói: “Ngươi muốn mượn nhiều bạc như vậy làm gì?”
“Ta muốn chuộc thân cho nàng”
“Chuộc thân? Ngươi là nói —-”
“Nàng là danh kĩ Chước Nhiên ở Hứa Châu thành”
“Không được!” Sắc mặt Trần Danh Thu biến sắc, vỗ án nói, “Ngươi đường đường là đệ đệ của tứ vương gia a, người có biết thân phận của mình hay không? Cưới một kĩ nữ đê tiện, thế mà ngươi cũng nói ra được!”
“Ta yêu Chước Nhiên a, chỉ dùng thân phận một người nam nhân đơn thuần yêu một nữ nhân, thân phận khác biệt, thế tục thành kiến trước ái tình chỉ nhợt nhạt vô sắc. Đại ca, bản thân ngươi không phải cũng từng thích một nữ tử môn bất đăng hộ bất đối sao (hay nghe thấy câu “môn đăng hộ đối” lắm nhỉ)? Tình yêu khắc cốt ghi tâm đó ngươi đã quên rồi sao?”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hắn nhớ, hắn đương nhiên nhớ tình yêu hừng hực thiêu đốt cơ hồ huỷ diệt hắn, đoạn hồi ức đó như một vết thương khó khép miệng, hơn nửa năm hắn cẩn thận che dấu nó, lẳng lặng chờ một ngày thuyên giảm. Nhưng hôm nay đệ đệ một tay hắn nuôi lớn lại công nhiên vạch trần vết thương đầm đìa máu này!
“Đại ca, ta biết ngươi luôn chú trọng thân phận huyết thống, cho nên chuyện này ta vẫn không dám nói với ngươi. Nhưng ta thật sự cần số tiền này để chuộc thân cho nàng a. Xem ở tình nghĩa bao năm của chúng ta, cầu đại ca thành toàn ta” Hai hàng nước mắt rơi xuống.
“Ngươi, đi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ đã” Thu vô lực ngồi xuống, phất tay đuổi Trần Danh Hạ. Đêm khuya, hắn mất ngủ, trằn trọc, cảnh ban ngày lại hiện lên. Lẳng lặng mặc thêm quần áo, Thu lững thững đi khỏi phòng. Hắn nên thành toàn cho tình yêu của đệ đệ sao? Hắn có thể lại tin tưởng ái tình tồn tại sao? Một ngọn đèn yếu ớt chiếu đến, hắn mới phát hiện bản thân bất tri bất giác đã đến chỗ ở của Nguyên Kính. Chẳng lẽ trong đoạn thời gian này, bản thân đã bắt đầu ỷ lại vào một tên hạ nhân ngốc sao? Làm sao có thể? Trần Danh Thu đang muốn xoay người rời đi, trên cánh cửa sổ bằng giấy lại xuất hiện hai bóng người, một cái thô tráng nhất định là Nguyên Kính, một cái còn lại là của một nữ tử!
Chẳng lẽ y cũng gạt ta có tình nhân? Trần Danh Thu nhíu mày, nhẹ nhàng đến dưới cửa sổ, tính nghe hai người nói chuyện.
“Nhị ca, ngươi rốt cuộc tính khi nào về nhà?” Một thanh âm rất quen tai hỏi.
Nhị ca? Là muội muội của Nguyên Kính? Nghe được xưng hô như thế, không biết vì sao Thu lại thở dài nhẹ nhõm.
“Bình muội, ngươi biết mà, từ sau khi nhìn thấy Thu trong kinh, ta không thể quên được hắn. Lần này xin phụ hãn đi làm chuyện này, cũng vì ta thật sự muốn gặp hắn một lần.”
Trong kinh? Phụ hãn? Sắc mặt Thu lập tức tái nhợt, hắn nhớ lại, thì ra người tên Nguyên Kính chính là Hiên Viên Kính bị hắn quất bên đường kia!
“Nhưng phụ thân thu được bản đồ bố binh Hứa Châu của ngươi khen ngợi không ngừng, việc của ngươi đã hoàn thành a!”
Bố — binh — đồ!
Thu đã không cần nghe nữa, hắn bị lừa, lại bị một người hắn tin tưởng phản bội. Đệ đệ hắn muốn cưới một kĩ nữ đê tiện, mà người hầu nhìn như trung hậu lại là gian tế! Bọn họ đều phản bội hắn, tất cả bọn họ!
Vì sao tin tưởng lại khó khăn như vậy, mà thương tổn thật đơn giản như thế. Nếu nhất định bắt hắn phải chọn giữa thương tổn và bị thương tổn, hắn thà chọn thương tổn!
Cảm giác đau đớn, đại giới đau lòng, hắn không muốn lại ngốc nghếch nếm thử nữa.
Một lát hỗn loạn sau, một thanh âm rõ ràng quanh quẩn trong lòng hắn. Ta muốn trả thù, ta nhất định phải khiến những người đã thương tổn ta trả giá đại giới! Nụ cười tàn nhẫn chậm rãi hiện lên.
Ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tác giả :
Khuyết Danh