Tinh Thần Châu
Chương 82: Trúc cơ thành công
Hai người còn chưa quen với sự thay đổi thất thường của hắn, tâm tình thấp thỏm cầm một viên Trúc Cơ Đan, cùng hành lễ nói: "Tạ ơn lão đại."
Dược Thiên Sầu cười nói: "Cảm ơn cái gì, mau tìm một chỗ trúc cơ đi thôi!"
Lúc này hai người kích động vạn phần trở về phòng mình trong trúc xá. Nhìn theo hai người rời đi, Dược Thiên Sầu híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia tinh mang, nếu vừa rồi thực sự có người tuyển chọn rời đi, hắn nhất định không chút do dự đau nhức hạ sát thủ, ngoại trừ sợ tiết lộ bí mật, còn bởi vì qua một cửa trúc cơ, con đường sau này sẽ không bình thường, hắn có thể cường liệt cảm giác được.
Hắn có thể bảo chứng hai người nhất định trúc cơ thành công, bởi vì trong tay hắn đủ Trúc Cơ Đan, nhưng hắn không cần một thủ hạ không trung tâm.
Có một chút tiểu nhạc đệm vừa rồi, nếu như hai người trúc cơ không thành công, hắn lại xuất Trúc Cơ Đan cấp hai người, thất bại thì lại cho thêm một lần, đến khi hai người thành công mới thôi, tin tưởng lần này nỗ lực sẽ càng đả động người thêm đi! Đây cũng là lý do hắn không nói cho hai người mình có rất nhiều Trúc Cơ Đan, muốn trở thành một lão đại chân chính, cần phải dùng mưu lược thì không tránh được, cũng không phải chỉ nhằm vào người nào đó.
Phục hồi tinh thần lại, lấy ra một viên Trúc Cơ Đan, nhẹ nhàng nhảy, hắn khoanh chân ngồi lên bàn đá, quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh cười cười, há mồm nuốt Trúc Cơ Đan, đan dược vào miệng có chút cam khổ, còn chưa kịp phản ứng đã trôi vào trong bụng, chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu vận công hóa khai.
Không bao lâu, thân thể giống như bị điện kích, cả người run lên, một cỗ nhiệt lưa từ bụng tràn khắp bốn phía, trùng kích các bộ vị trong thân thể, lực đạo cực mạnh, cũng rất bá đạo. Đan dược do chính Dược Thiên Sầu luyện chế, hắn biết dược hiệu bên trong Trúc Cơ Đan bắt đầu phát tác, đoán công hiệu linh thảo có thể phá hư mở rộng gân mạch ứong thân thể, nhưng được cho là một trong những linh dược trọng yếu nhất của Trúc Cơ Đan, còn có chính là Băng Linh Tử, nó có tác dụng chữa trị gân mạch vô cùng trọng yếu.
Bắt đầu còn cảm thấy nóng, kế tiếp giống như núi lửa bạo phát, từng cơn từng cơn không ngừng trùng kích bộ vị thân thể, quả thực làm cho thống khổ, kiểm sơ qua, Dược Thiên Sầu có cảm giác mất hồn mất vía như muốn chết, hắn không nghĩ tới dược hiệu của Trúc Cơ Đan lại bá đạo như vậy, giả như đợi toàn bộ dược hiệu của Trúc Cơ Đan tan ra, thật không biết làm sao có thể tiếp tục chịu đựng.
Nếu như lúc này hắn có thể nhìn thấy bề ngoài của mình, nhất định sẽ hoảng sợ nhảy dựng, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu chảy ra chất dịch đen đen. Bạch Tố Trinh lần đầu tiên thấy người dùng Trúc Cơ Đan, biểu tình thống khổ của Dược Thiên Sầu làm nàng nhíu mày. Nàng tu yêu đạo, không phải nhân đạo, không cần dùng đan dược đề cao tu vi, nhưng yêu đạo đề cao tu vi cũng có phương thức thống khố khác biệt, không thua gì nhân loại.
Dược Thiên Sầu thực sự cảm giác mình nhanh không chịu đựng nổi nữa, người đã tiến nhấp vào trạng thái nửa hôn mê, bỗng nhiên có một dòng nước ấm từ lưng chảy lên, vẫn chảy vào đại não, cuồn cuộn nặng nề trong nháy mắt chợt thanh tỉnh hơn nhiều. Dược hiệu Thủ Tâm Lan đã nổi lên tác dụng.
Không thanh tỉnh còn hoàn hảo, nếu thanh tỉnh, trái lại càng có thể cảm giác được thân thể đang thừa thụ thống khổ, lúc này hắn không còn cách vận công hóa khai đan dược, chân khí toàn bộ lùi về đan điền, gân mạch trong cơ thể đã bị Đoán Cân Thảo phá hư không thể vận công bình thường, hoàn toàn chỉ dựa vào vận tác của Trúc Cơ Đan.
Dược Thiên Sầu âm thầm cười khổ, thân thể như đang bị thiêu nướng, trong cơ thể giống như bị ngàn đao cắt nát, bởi vì tác dụng của Thủ Tâm Lan, còn làm cho ngươi thanh tỉnh thừa thụ tất cả, phỏng chừng không tới ba giờ thì không cách nào dừng lại.
Ngay khi thống khổ không chịu được, cũng không biết qua thời gian bao lâu, một cỗ mát mẻ từ bụng tràn khắp bốn phía thân thể, Băng Linh Tử mà Dược Thiên Sầu chờ đợi đã lâu rốt cục phát huy tác dụng. Gân mạch tổn hại bắt đầu chữa trị, những nơi cảm giác mát mẻ đi tới, gân mạch cũng dần dần hoàn hảo, lửa nóng trong cơ thể bắt đầu tản ra, những địa phương bị ngàn đao cắt nát cũng được gió nhẹ che phủ, cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời nói, Dược Thiên Sầu thoải mái muốn rên rỉ. Nguồn:
Thời gian trôi qua từng chút, tùy theo mà đến chính là dược hiệu của Kim Cương Quả, mang đến từng cảm giác điện giật chết lặng, theo gân mạch từng chút khuếch tán, ở trong gân mạch vừa bị phá hủy lại được chữa trị. Cảm giác này không thống khổ cũng không thoải mái, còn hơn sự bá đạo của Đoán Cân Thảo nhưng lại là ngàn vạn lần.
Đợi cảm giác như thủy triều này lui bước thì Dược Thiên Sầu liền có cảm giác buồn
Ngủ, toàn bộ thân thể bao quát tinh thần đều cảm giác thật mệt mỏi, thật muốn ngủ ngay, cơ năng thân thể phá hư lại trùng kiến làm tổn hao rất nhiều nguyên khí, may là bên trong đan dược ẩn chứa Bách Niên Nhân Sâm và Bách Niên Linh Chi là vật đại bổ nguyên khí, bằng không chỉ dựa vào nguyên khí trong cơ thể chống đỡ, chỉ sợ người đã sớm chết từ lâu.
Lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác buồn ngủ, vận công điều tra trong cơ thể một phen, kết quả làm phi thường thống khổ, trúc cơ thất bại. Vừa rồi cảm giác toàn thân chịu tội, trên thực tế lại làm gân mạch trong cơ thể đã kho ách rộng khoảng một phần mười, nói cách khác viên Trúc Cơ Đan chỉ cấp cho thân thể trúc cơ được một phần mười, nói chung là trúc cơ thất bại.
Bất đắc dĩ mở hai mắt, phát hiện Bạch Tố Trinh đang đứng trước mặt, đang dùng ánh mắt như dò hỏi, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, hé miệng, liền bị thanh âm phát sinh làm hoảng sợ, thanh âm khàn khàn không giống như hắn đang nói chuyện, miễn cưỡng nuốt nước bọt, làm tốt chuần bị, nói: "Tỷ, thất bại rồi."
Bạch Tố Trinh nhíu mày.
Lúc này Quan Vũ và Trần Phong cũng không hẹn từ trong trúc xá xông ra. Ba người vừa trúc cơ quan sát nhau một phen, nhìn nhìn lại trên người mình, phát hiện toàn thân đều bị một tầng dịch đen đen bao vây.
Ba người đều nghẹn tiếng nói hỏi thăm trúc cơ thành bại, kết quả đều không ngoại lệ hoàn toàn thất bại. Dược Thiên Sầu chỉ chỉ linh thạch bên ngoài, khàn giọng nói: "Mọi người đừng nản chí, mau nhanh dùng linh thạch khôi phục thể lực, ta còn Trúc Cơ Đan." Nói xong lấy ra hai viên Trúc Cơ Đan ném qua, hai người tiếp lấy mừng rỡ gật đầu biểu thị cảm tạ, liền nhanh chạy về chỗ để linh thạch.
Dược Thiên Sầu lại nhìn Bạch Tố Trinh áy náy cười cười, lập tức lấy ra linh thạch khôi phục thân thể, người sau chỉ lắc đầu.
Sau khi khôi phục thể lực, lại nuốt vào một viên Trúc Cơ Đan, đồng dạng thống khổ lại bắt đầu. Từ thành quả trúc cơ mà xem, phỏng chừng lần này cũng không thể thành công, kết quả không ra hắn dự liệu, thực sự lại thất bại.
Quan Vũ ủ rũ đi tới, cũng lần thứ hai thất bại. Làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, trong ba người trái lại là Trần Phong lần thứ hai trúc cơ đã thành công, Trần Phong dùng hai viên đan dược trúc cơ thành công, hưng phấn đến phát cuồng, chạy đến trước mặt Dược Thiên Sầu đang ngồi liền bái, nhìn ra được là thật tinh cảm tạ hắn.
Mẹ nó! Lần này mất mặt lớn, đường đường lão đại không bằng một tiểu đệ.
Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, xấu hổ không ngớt, may là trên mặt bị dịch đen bao phủ nên nhìn không ra biểu tình. Lại ném một viên Trúc Cơ Đan cho Quan Vũ, chính mình cũng nuốt vào một viên.
Kết quả hai tên không may lại thất bại. Dược Thiên Sầu càng độc, một viên ném cho Quan Vũ, lại nuốt vào một viên, đồng dạng lại thất bại.
Khi hai người dùng tới viên thứ bảy, Quan Vũ gầm lên một tiếng điên cuồng bên trong trúc xá, hắn cũng thành công, chạy vội ra quỳ gối trước mặt Dược Thiên Sầu liền bái, thật tình thành ý dập vang đầu. Bảy viên Trúc Cơ Đan a! Dù hắn có hai Phù Tiên Lệnh, có thể hai lần quay về Phù Tiên Đảo, cũng chỉ thu được sáu viên Trúc Cơ Đan, vẫn không thể thành công, ân này không biết làm sao báo đập! Đây là lời hắn thật tình nói.
Dược Thiên Sầu đều cảm giác không mặt mũi nào đối mặt hai người, lại không biết Trần Phong sau khi tắm rửa xong lại đang âm thầm sùng bái lão đại, nhân sĩ tu chân xem Trúc Cơ Đan là bảo bối, lão đại lại có nhiều như vậy, một viên nuốt vào, quả thật xem như đường đậu mà ăn, toàn bộ tu chân giới có ai càng ngưu hơn lão đại!
Trúc Cơ Đan dù sao cũng là Trúc Cơ Đan, cũng không phải kẹo, ăn nhiều khẳng định phải có hiệu quả. Khi dược hiệu của viên Trúc Cơ Đan thứ mười hai toàn bộ hóa khai, Dược Thiên Sầu chấn động toàn thân, cả người phiêu diêu dục tiên, toàn thân tể bào trên dưới giống như được tái sinh, chân khí trong đan điền tự động dũng mãnh tràn vào gân mạch toàn thân, rất nhanh lưu chuyển, không ngừng vòng đi vòng lại, hóa thành dịch thể chân nguyên, lại một lần nữa thu nhấp vào đan điền.
Thân thể mềm mại như vậy, thần thức kéo dài trong phạm vi gấp đôi, loại cảm giác tuyệt vời này ở Luyện Khí cấp không có được. Dược Thiên Sầu biết mình đã thành công, trực tiếp bắn lên khỏi bàn đá, phá vỡ trúc đình bay xuống trong viện.
Ngay sau đó hắn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, toàn bộ ô Thác Châu hơi biến sắc, đại địa tựa hồ như phối hợp thanh thế của hắn chợt run lên, van ong ong. Người trong viện hầu như đều cảm giác đứng không yên, tất cả mọi người quá sợ hãi, không biết vì sao Dược Thiên Sầu thành công trúc cơ lại có phản ứng như vậy.
Dược Thiên Sầu cười nói: "Cảm ơn cái gì, mau tìm một chỗ trúc cơ đi thôi!"
Lúc này hai người kích động vạn phần trở về phòng mình trong trúc xá. Nhìn theo hai người rời đi, Dược Thiên Sầu híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia tinh mang, nếu vừa rồi thực sự có người tuyển chọn rời đi, hắn nhất định không chút do dự đau nhức hạ sát thủ, ngoại trừ sợ tiết lộ bí mật, còn bởi vì qua một cửa trúc cơ, con đường sau này sẽ không bình thường, hắn có thể cường liệt cảm giác được.
Hắn có thể bảo chứng hai người nhất định trúc cơ thành công, bởi vì trong tay hắn đủ Trúc Cơ Đan, nhưng hắn không cần một thủ hạ không trung tâm.
Có một chút tiểu nhạc đệm vừa rồi, nếu như hai người trúc cơ không thành công, hắn lại xuất Trúc Cơ Đan cấp hai người, thất bại thì lại cho thêm một lần, đến khi hai người thành công mới thôi, tin tưởng lần này nỗ lực sẽ càng đả động người thêm đi! Đây cũng là lý do hắn không nói cho hai người mình có rất nhiều Trúc Cơ Đan, muốn trở thành một lão đại chân chính, cần phải dùng mưu lược thì không tránh được, cũng không phải chỉ nhằm vào người nào đó.
Phục hồi tinh thần lại, lấy ra một viên Trúc Cơ Đan, nhẹ nhàng nhảy, hắn khoanh chân ngồi lên bàn đá, quay đầu nhìn Bạch Tố Trinh cười cười, há mồm nuốt Trúc Cơ Đan, đan dược vào miệng có chút cam khổ, còn chưa kịp phản ứng đã trôi vào trong bụng, chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu vận công hóa khai.
Không bao lâu, thân thể giống như bị điện kích, cả người run lên, một cỗ nhiệt lưa từ bụng tràn khắp bốn phía, trùng kích các bộ vị trong thân thể, lực đạo cực mạnh, cũng rất bá đạo. Đan dược do chính Dược Thiên Sầu luyện chế, hắn biết dược hiệu bên trong Trúc Cơ Đan bắt đầu phát tác, đoán công hiệu linh thảo có thể phá hư mở rộng gân mạch ứong thân thể, nhưng được cho là một trong những linh dược trọng yếu nhất của Trúc Cơ Đan, còn có chính là Băng Linh Tử, nó có tác dụng chữa trị gân mạch vô cùng trọng yếu.
Bắt đầu còn cảm thấy nóng, kế tiếp giống như núi lửa bạo phát, từng cơn từng cơn không ngừng trùng kích bộ vị thân thể, quả thực làm cho thống khổ, kiểm sơ qua, Dược Thiên Sầu có cảm giác mất hồn mất vía như muốn chết, hắn không nghĩ tới dược hiệu của Trúc Cơ Đan lại bá đạo như vậy, giả như đợi toàn bộ dược hiệu của Trúc Cơ Đan tan ra, thật không biết làm sao có thể tiếp tục chịu đựng.
Nếu như lúc này hắn có thể nhìn thấy bề ngoài của mình, nhất định sẽ hoảng sợ nhảy dựng, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu chảy ra chất dịch đen đen. Bạch Tố Trinh lần đầu tiên thấy người dùng Trúc Cơ Đan, biểu tình thống khổ của Dược Thiên Sầu làm nàng nhíu mày. Nàng tu yêu đạo, không phải nhân đạo, không cần dùng đan dược đề cao tu vi, nhưng yêu đạo đề cao tu vi cũng có phương thức thống khố khác biệt, không thua gì nhân loại.
Dược Thiên Sầu thực sự cảm giác mình nhanh không chịu đựng nổi nữa, người đã tiến nhấp vào trạng thái nửa hôn mê, bỗng nhiên có một dòng nước ấm từ lưng chảy lên, vẫn chảy vào đại não, cuồn cuộn nặng nề trong nháy mắt chợt thanh tỉnh hơn nhiều. Dược hiệu Thủ Tâm Lan đã nổi lên tác dụng.
Không thanh tỉnh còn hoàn hảo, nếu thanh tỉnh, trái lại càng có thể cảm giác được thân thể đang thừa thụ thống khổ, lúc này hắn không còn cách vận công hóa khai đan dược, chân khí toàn bộ lùi về đan điền, gân mạch trong cơ thể đã bị Đoán Cân Thảo phá hư không thể vận công bình thường, hoàn toàn chỉ dựa vào vận tác của Trúc Cơ Đan.
Dược Thiên Sầu âm thầm cười khổ, thân thể như đang bị thiêu nướng, trong cơ thể giống như bị ngàn đao cắt nát, bởi vì tác dụng của Thủ Tâm Lan, còn làm cho ngươi thanh tỉnh thừa thụ tất cả, phỏng chừng không tới ba giờ thì không cách nào dừng lại.
Ngay khi thống khổ không chịu được, cũng không biết qua thời gian bao lâu, một cỗ mát mẻ từ bụng tràn khắp bốn phía thân thể, Băng Linh Tử mà Dược Thiên Sầu chờ đợi đã lâu rốt cục phát huy tác dụng. Gân mạch tổn hại bắt đầu chữa trị, những nơi cảm giác mát mẻ đi tới, gân mạch cũng dần dần hoàn hảo, lửa nóng trong cơ thể bắt đầu tản ra, những địa phương bị ngàn đao cắt nát cũng được gió nhẹ che phủ, cảm giác thoải mái không thể diễn tả bằng lời nói, Dược Thiên Sầu thoải mái muốn rên rỉ. Nguồn:
Thời gian trôi qua từng chút, tùy theo mà đến chính là dược hiệu của Kim Cương Quả, mang đến từng cảm giác điện giật chết lặng, theo gân mạch từng chút khuếch tán, ở trong gân mạch vừa bị phá hủy lại được chữa trị. Cảm giác này không thống khổ cũng không thoải mái, còn hơn sự bá đạo của Đoán Cân Thảo nhưng lại là ngàn vạn lần.
Đợi cảm giác như thủy triều này lui bước thì Dược Thiên Sầu liền có cảm giác buồn
Ngủ, toàn bộ thân thể bao quát tinh thần đều cảm giác thật mệt mỏi, thật muốn ngủ ngay, cơ năng thân thể phá hư lại trùng kiến làm tổn hao rất nhiều nguyên khí, may là bên trong đan dược ẩn chứa Bách Niên Nhân Sâm và Bách Niên Linh Chi là vật đại bổ nguyên khí, bằng không chỉ dựa vào nguyên khí trong cơ thể chống đỡ, chỉ sợ người đã sớm chết từ lâu.
Lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác buồn ngủ, vận công điều tra trong cơ thể một phen, kết quả làm phi thường thống khổ, trúc cơ thất bại. Vừa rồi cảm giác toàn thân chịu tội, trên thực tế lại làm gân mạch trong cơ thể đã kho ách rộng khoảng một phần mười, nói cách khác viên Trúc Cơ Đan chỉ cấp cho thân thể trúc cơ được một phần mười, nói chung là trúc cơ thất bại.
Bất đắc dĩ mở hai mắt, phát hiện Bạch Tố Trinh đang đứng trước mặt, đang dùng ánh mắt như dò hỏi, Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, hé miệng, liền bị thanh âm phát sinh làm hoảng sợ, thanh âm khàn khàn không giống như hắn đang nói chuyện, miễn cưỡng nuốt nước bọt, làm tốt chuần bị, nói: "Tỷ, thất bại rồi."
Bạch Tố Trinh nhíu mày.
Lúc này Quan Vũ và Trần Phong cũng không hẹn từ trong trúc xá xông ra. Ba người vừa trúc cơ quan sát nhau một phen, nhìn nhìn lại trên người mình, phát hiện toàn thân đều bị một tầng dịch đen đen bao vây.
Ba người đều nghẹn tiếng nói hỏi thăm trúc cơ thành bại, kết quả đều không ngoại lệ hoàn toàn thất bại. Dược Thiên Sầu chỉ chỉ linh thạch bên ngoài, khàn giọng nói: "Mọi người đừng nản chí, mau nhanh dùng linh thạch khôi phục thể lực, ta còn Trúc Cơ Đan." Nói xong lấy ra hai viên Trúc Cơ Đan ném qua, hai người tiếp lấy mừng rỡ gật đầu biểu thị cảm tạ, liền nhanh chạy về chỗ để linh thạch.
Dược Thiên Sầu lại nhìn Bạch Tố Trinh áy náy cười cười, lập tức lấy ra linh thạch khôi phục thân thể, người sau chỉ lắc đầu.
Sau khi khôi phục thể lực, lại nuốt vào một viên Trúc Cơ Đan, đồng dạng thống khổ lại bắt đầu. Từ thành quả trúc cơ mà xem, phỏng chừng lần này cũng không thể thành công, kết quả không ra hắn dự liệu, thực sự lại thất bại.
Quan Vũ ủ rũ đi tới, cũng lần thứ hai thất bại. Làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là, trong ba người trái lại là Trần Phong lần thứ hai trúc cơ đã thành công, Trần Phong dùng hai viên đan dược trúc cơ thành công, hưng phấn đến phát cuồng, chạy đến trước mặt Dược Thiên Sầu đang ngồi liền bái, nhìn ra được là thật tinh cảm tạ hắn.
Mẹ nó! Lần này mất mặt lớn, đường đường lão đại không bằng một tiểu đệ.
Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, xấu hổ không ngớt, may là trên mặt bị dịch đen bao phủ nên nhìn không ra biểu tình. Lại ném một viên Trúc Cơ Đan cho Quan Vũ, chính mình cũng nuốt vào một viên.
Kết quả hai tên không may lại thất bại. Dược Thiên Sầu càng độc, một viên ném cho Quan Vũ, lại nuốt vào một viên, đồng dạng lại thất bại.
Khi hai người dùng tới viên thứ bảy, Quan Vũ gầm lên một tiếng điên cuồng bên trong trúc xá, hắn cũng thành công, chạy vội ra quỳ gối trước mặt Dược Thiên Sầu liền bái, thật tình thành ý dập vang đầu. Bảy viên Trúc Cơ Đan a! Dù hắn có hai Phù Tiên Lệnh, có thể hai lần quay về Phù Tiên Đảo, cũng chỉ thu được sáu viên Trúc Cơ Đan, vẫn không thể thành công, ân này không biết làm sao báo đập! Đây là lời hắn thật tình nói.
Dược Thiên Sầu đều cảm giác không mặt mũi nào đối mặt hai người, lại không biết Trần Phong sau khi tắm rửa xong lại đang âm thầm sùng bái lão đại, nhân sĩ tu chân xem Trúc Cơ Đan là bảo bối, lão đại lại có nhiều như vậy, một viên nuốt vào, quả thật xem như đường đậu mà ăn, toàn bộ tu chân giới có ai càng ngưu hơn lão đại!
Trúc Cơ Đan dù sao cũng là Trúc Cơ Đan, cũng không phải kẹo, ăn nhiều khẳng định phải có hiệu quả. Khi dược hiệu của viên Trúc Cơ Đan thứ mười hai toàn bộ hóa khai, Dược Thiên Sầu chấn động toàn thân, cả người phiêu diêu dục tiên, toàn thân tể bào trên dưới giống như được tái sinh, chân khí trong đan điền tự động dũng mãnh tràn vào gân mạch toàn thân, rất nhanh lưu chuyển, không ngừng vòng đi vòng lại, hóa thành dịch thể chân nguyên, lại một lần nữa thu nhấp vào đan điền.
Thân thể mềm mại như vậy, thần thức kéo dài trong phạm vi gấp đôi, loại cảm giác tuyệt vời này ở Luyện Khí cấp không có được. Dược Thiên Sầu biết mình đã thành công, trực tiếp bắn lên khỏi bàn đá, phá vỡ trúc đình bay xuống trong viện.
Ngay sau đó hắn ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, toàn bộ ô Thác Châu hơi biến sắc, đại địa tựa hồ như phối hợp thanh thế của hắn chợt run lên, van ong ong. Người trong viện hầu như đều cảm giác đứng không yên, tất cả mọi người quá sợ hãi, không biết vì sao Dược Thiên Sầu thành công trúc cơ lại có phản ứng như vậy.
Tác giả :
Thiên Sầu