Tinh Thần Châu
Chương 390: Khí trời không sai
Ánh mắt Tử Y trong nháy mắt liền trở nên kiên định, rất chăm chú gật đầu.
Tất Sơn có vẻ kích động nhìn Dược Thiên Sầu chắp tay hành lễ nói: "Đông Hải đại chiến theo như lời tiên sinh vừa rồi, có thể giảng lại cho chúng ta nghe một chút hay không." Mọi người của tứ đại gia tộc nhìn Dược Thiên Sầu với ánh mắt chờ mong, Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết xác thực làm người ta ngưỡng mộ, huống chi diễn viên chính lợi hại nhất trong đó lại chính là thân nhân của mình, loại chờ mong này càng thêm cường liệt.
Kể lại cho các ngươi nghe? Dược Thiên Sầu ngần người, thầm nghĩ, ta cũng chỉ nghe được Lộng Trúc lão soái ca thuận miệng nói, thế nào khả năng kể ra chi tiết? Khuôn mặt hắn nghiêm túc, thở dài nói: "Chỉ có thể ngưỡng vọng, khó có thể hình dung, khó có thể hình dung a! Loại cảnh giới đó, thực sự chúng ta không khả năng với tới, không nói cũng được!"
Tử Y rất ít nói chuyện khi có mặt người bên ngoài, lúc này đôi bàn tay ngọc cũng nắm chặt, dùng thanh âm nữ tử, leng keng hữu lực kích động nói: "Tất lão tiền bối thật không thẹn với danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, Tử Y trọn đời kính ngưỡng!"
Lời nói ra miệng, so với lời của Dược Thiên Sầu càng có lực kích động, làm người của tứ đại gia tộc càng kích động không ngừng, nhất là người của Tất gia, càng mặt đỏ tận mang tai, thật lâu khó có thể nhịn được.
"Ai! Tử Y, chúng ta trở về đi!" Dược Thiên Sầu xoay người đi về, liên tục lắc đầu thở dài, tựa hồ thật sự tận mắt nhìn thấy trận đại chiến. Tử Y đi theo đuôi, bỏ lại một đám người tứ đại gia tộc mặc sức tưởng tượng! Tưởng tượng vị lão giả trong bức tranh cung phụng của tứ đại gia tộc, ở trong hiện thực thần thái phi dật làm sao, có thể làm sao mà không thẹn với danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ.
"Cả đời này, nếu như không được nhìn thấy lão tổ tông một lần, Tất Tử Thông ta một đời tiếc nuối." Tất Tử Thông đứng im một lúc lâu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tất Sơn thở dài một hơi nói: "Muốn gặp lão tổ tông nói dễ vậy sao, không nghe phụ thân ngươi nói sao? Lão tổ tông chính là chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực, ở ngay trung trơng Yêu Quỷ Vực, dù ngươi có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, cũng không cách xâm nhấp vào Yêu Quỷ Vực, huống chi đi tới địa phương lão tổ tông đang ở lại. Nếu như thật muốn đi, biện pháp duy nhất chỉ sợ còn phải roi vào trên người Dược Thiên Sầu, nếu Dược Thiên Sầu chịu dẫn kiến, vấn đề hẳn là không lớn."
Tất Tử Thông bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tam thúc, nếu ta và Lập Thành bọn họ được lão tổ tông tự mình chỉ điểm, nếu tu hành thành công, có thể đạt được một phần bản lĩnh của lão tổ tông, Hoa Hạ tu chân giới còn có ai dám làm khó tứ đại gia tộc chúng ta? Ta đã nghĩ không ra, lão tổ tông vì sao mặc kệ con cháu của mình, trái lại đi thu một người ngoài làm đệ tử thân truyền, lẽ nào những hậu bối con cháu như chúng ta không có một ai có thể lọt được vào pháp nhãn của lão nhân gia sao?"
Lời nói đột nhiên khiến cho người của tứ đại gia tộc đều sửng sốt, Đàm Phi, Võ Lập Thành còn có Kinh Tả đều hô hấp có chút gấp gáp, có thể được lão tổ tông thiên hạ đệ nhất cao thủ chỉ điểm, chỗ tốt còn cần nói sao. Bốn vị người thừa kế vừa nghĩ đến tràng diện được một Tử Y bất phàm đi theo bên người như Dược Thiên Sầu, thần tình càng kích động không ngừng.
"lớn mật!" Tất Sơn bỗng nhiên quát lên: "Tất Tử Thông, ngươi hôn đầu rồi sao! Ý nghĩ của lão tổ tông làm sao người thường có khả năng phỏng đoán! Lão tổ tông làm như vậy tất nhiên có thâm ý của người, làm sao ngươi có khả năng bình luận!"
"Tam thúc, lẽ nào cho đến bây giờ ngài còn không nhìn thấy rõ ràng?" Tất Tử Thông chỉ theo phương hướng hai người vừa đi ra, phẫn nộ nói: "Thế lực ản giấu phía sau hắn sẽ là ai? Hắn thật có thể tự ngộ ra kỳ công dị pháp huyền diệu như vậy? Hai thanh bảo đao của hắn là ai tống hắn? Không hề nghi ngờ, tất cả tất cả đều là lão tổ
Tông ban tặng cho hắn, bằng không với một tiểu đệ tử không nhấp lưu như hắn, có thể nào trong thời gian ngắn siêu việt tu vi với chúng ta, dám làm xằng bậy không kiêng nể gì trong tu chân giới, cũng ý vào lão tổ tông làm chỗ dựa cho hắn. Ta nghĩ không thông vì sao lão tổ tông lại làm như vậy?"
Đố kỵ luôn luôn dễ làm người mất đi lý trí! Ngày xưa Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một tiểu đệ tử, hắn có thể khom lưng kết giao, hôm nay nơi chốn đều cao hơn hắn thật xa, dù là bối phận cũng cao hơn hắn, những điều này hắn đều lặng yên chôn kín trong ngực. Khi hắn thấy Tử Y đối với Dược Thiên Sầu nói gì nghe nấy thì một cỗ lửa vô danh, triệt để đem sự bất mãn trong đáy lòng châm lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba người Võ Lập Thành tuy nhiều ít cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng chưa từng cường liệt đến như thế, thoáng chốc bị lời nói của Tất Tử Thông làm sợ đến ngây người, chưa từng nghĩ Tất Tử Thông lại nói ra lời như vậy. Đàm Hoa Tông, Kinh Thăng Bình, Võ An Phong càng nhìn nhau. Tất Sơn tức giận đến mức cả người run lên, chỉ tay phẫn nộ quát: "Súc sinh, quỳ xuống cho ta."
Tất Tử Thông cắn răng hung hãn quỳ xuống trước mặt Tất Sơn, từ thần tình trên mặt có thể nhìn ra hắn cực kỳ không cam lòng. Tất Sơn vô cùng đau đớn nói: "Không có lão tổ tông sẽ không có tứ đại gia tộc chúng ta tồn tại. Đố kỵ che mắt, khó thành châu báu! Cũng dám vọng lão tổ tông là đúng hay sai, chỉ chút lòng dạ này, ngày sau ngươi cũng xứng tiếp chưởng Tất gia? Súc sinh đại nghịch bất đạo, vả miệng cho ta!"
"Bạ, bạ, ba...Tất Tử Thông không nói hai lời liền tự tát vào miệng mình, liên tục tát không ngừng.
Ba người Võ Lập Thành đều có điểm không biết nên làm gì cho đúng. Đàm Hoa Tông ba người nhanh miệng khuyên: "Tất huynh, dạy dỗ chút là được rồi, thanh niên nhân nhất thời nghĩ không thông suốt nói ra lời lỗ mãng cũng có thể lượng tình, không cần phải quá mức."
Tất Tử Thông đang tự tát mình bỗng nhiên tự dừng lại, lắc đầu cười khổ, nhìn Tất Sơn dập đầu nói: "Tam thúc, ta biết sai, thật sự là bị đố kỵ che mắt, nói ra lời lỗ mãng, còn thỉnh tam thúc thứ lỗi."
Mấy người bị sự chuyển biến đột nhiên của hắn khiến cho không biết nên nói gì.
Địa điểm khiêu chiến của Yến Bất Quy và tu chân liên mình được tuyển tại một ngọn núi không xa Bách Hoa Cốc, xác thực mà nói, hẳn là trên một dãy núi, trong một sơn cốc có núi lớn vờn quanh. Có thể chọn nơi này xem như tìm chút tâm tư, quanh thân có thể có người đứng vây xem, ngay giữa sơn cốc rộng mở có thể dùng để tranh đấu.
Đỉnh núi quanh thân có hơn mấy ngàn người, đây chính là kết quả được các phái ước thúc môn nhân của mình. Bằng không nói không chừng còn có bao nhiêu người sẽ đến xem náo nhiệt. Bên Yến Bất Quy kể cả bản thân hắn vẫn là năm mươi ba người, từ trang phục nhìn xem, hầu như đều là tu sĩ ngoại tộc. Hơn năm mươi người đứng trên đỉnh núi đối mặt đông đảo tu sĩ, nhưng thật ra không có nửa điểm sợ hãi, rất có điểm vị đạo coi rẻ Hoa Hạ tu sĩ. Hai bên đã phái người đến trung trơng bàn chuyện.
Yến Bất Quy từ khi phát hiện trong đám người trên đỉnh núi có Dược Thiên Sầu, ánh mắt hầu như cũng rất ít di động, hận ý không dứt. Nếu không có người này quấy rối, người một nhà của hắn cũng không cần huyên náo đến xấu hổ như vậy, phu thê không thể tụ họp, vì muốn bảo vệ mình phải cấu kết với ngoại bang, sư môn cũng biến thành cừu địch. Hiện tại đã chạy tới nông nỗi không thành công liền phải xả thân, đã không còn đường lui.
Dược Thiên Sầu há có thể không nhận ra Yến Bất Quy đang bị mọi người chú ý, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn cũng lười hợp ánh mắt với Yến Bất Quy, nhưng luôn bị người dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm cũng thật không thoải mái. Lại nhìn sang trái, tìm được vị trí của Vạn Ma Cung, phát hiện đứng cách mình cũng không xa, vì vậy chậm rãi đi tới bên người Cừu Vô Oán, hành lễ nói: "Chào Cừu tiền bối."
"Ách, tốt tốt." Cừu Vô Oán quan sát hắn từ trên xuống dưới, tiểu tử này từ khi nào lại chịu chủ động như thế, ra vẻ mỗi lần đều là mình chào hắn trước. Vì vậy mang theo một bụng nghi hoặc hỏi: "Dược lão đệ, ngươi tìm ta có việc?" Người của Vạn Ma Cung cũng nhìn qua.
"Ha ha! Không có việc gì, không có việc gì!" vẻ mặt Dược Thiên Sầu mang theo nét cười nhìn xung quanh một chút nói: "Khí trời ngày hôm nay thật không sai!"
Đám người Vạn Ma Cung nói lời thành thật thì tâm tình đang không được tốt lắm, con của chưởng môn tiền nhiệm nháo ra chuyện như vậy, ai cũng không vui vẻ nổi, vừa nghĩ còn có khả năng cùng hắn giao thủ, lại càng thêm phiền muộn. Lúc này Dược Thiên Sầu chạy tới nói chuyện khí trời, một đám người nhìn lên cao, nghĩ rất bình thường, cũng không phát hiện có địa phương gì đặc thù, lại hoài nghi hắn nói lời này có thâm ý, đều bị hắn khiến cho hồ đồ.
"Ngươi thực sự không có việc gì?" Cừu Vô Oán hồ nghi nói.
"Không có việc gì, không có việc gì." Dược Thiên Sầu lần thứ hai khẳng định, lập tức đứng bên cạnh Cừu Vô Oán xả đông kéo tây, ra vẻ như trò chuyện rất hài lòng, lại thỉnh thoảng nói với người của Vạn Ma Cung một câu, nói với người kia một câu, cấu tạo ra bầu không khí vô cùng hòa hợp. Mọi người trong Vạn Ma Cung có lệ đáp lời hắn, hiện tại nào có tâm tư nói chuyện phiếm với hắn. Nhưng một màn này rơi vào ánh mắt Yến Bất Quy ở bên đỉnh núi đối diện, xác thực làm cho hắn thật khó chịu, thiếu chút nữa muốn nghiến gãy răng.
Tiểu tử này làm cái quỷ gì? Cừu Vô Oán oán thầm không ngớt, Dược Thiên Sầu càng nói không có việc gì thì càng làm cho hắn thêm hoài nghi. Hắn và Dược Thiên Sầu nhận thức từ lâu, khi đó Dược Thiên Sầu còn chưa gia nhấp Phù Tiên Đảo, vừa thấy mặt liền loạn vuốt mông ngựa, lúc đó Cừu Vô Oán còn phán đoán người này không phải người gì tốt, sau đó những chuyện phát sinh càng chứng thực suy đoán của hắn. Hôm nay đột nhiên làm ứò này, Cừu Vô Oán vô cùng hoài nghi bắt đầu hướng bốn phía tinh tế quan sát.
Khi ánh mắt hắn tiếp xúc với ánh mắt cừu hận ở đỉnh núi đối diện, lập tức ngây ra, nhất thời chuyện gì cũng đều hiểu rõ. Người này rõ ràng đang lợi dụng người của Vạn Ma Cung làm Yến Bất Quy tức giận, dụng tâm ác độc. Cừu Vô Oán nhìn Dược Thiên Sầu còn đang nói chuyện bốc phét với người của Vạn Ma Cung, lúc này biến sắc, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, mục đích của ngươi đã đạt được. Mau quay về vị trí của ngươi đi thôi."
"Di! Cừu tiền bối, lời này của ngươi có ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu giả vờ hồ đồ nói.
"Mời trở về đi!" Cừu Vô Oán đưa tay không khách khí nói. Đường đường ma đạo khôi thủ Vạn Ma Cung, một đám người giống như bị mù mắt, không công bị người này lợi dụng, làm sao nói thẳng được rõ ràng.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, giọng nói băng lãnh: "Xem ra ta ở tại Vạn Ma Cung không được hoan nghênh, ta nguyên bản còn muốn đợi xong trận tỷ thí này, làm mặt dày gia nhấp Vạn Ma Cung, cho nên chạy tới muốn liên lạc cảm tình với chư vị, xem ra là ta tự mình đa tình. Hừ! Cừu trưởng lão, phiền phức thay ta tạ ơn lời mời của Bộ cung chủ, không phải là ta không biết phân biệt, mà là cánh cửa Vạn Ma Cung quá cao, Dược Thiên Sầu ta không bước qua nổi, cáo từ." Dứt lời phủi tay bỏ đi.
Đám người Vạn Ma Cung vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cừu Vô Oán, loại người mang theo pháp quyết huyền diệu như Dược Thiên Sầu, lại có linh bảo trong người, Vạn Ma Cung mời chào còn không kịp, ngươi sao lại đánh đuổi hắn? Trong đó có một gã cung phụng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đã suốt đêm chạy tới càng trầm giọng nói: "Cừu Vô Oán, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta..." Cừu Vô Oán không biết nói gì, thầm nghĩ, lẽ nào do ta nghĩ quá nhiều, đã hiểu lầm? Nếu như người này thật muốn gia nhấp Vạn Ma Cung, ta đây...
Tất Sơn có vẻ kích động nhìn Dược Thiên Sầu chắp tay hành lễ nói: "Đông Hải đại chiến theo như lời tiên sinh vừa rồi, có thể giảng lại cho chúng ta nghe một chút hay không." Mọi người của tứ đại gia tộc nhìn Dược Thiên Sầu với ánh mắt chờ mong, Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết xác thực làm người ta ngưỡng mộ, huống chi diễn viên chính lợi hại nhất trong đó lại chính là thân nhân của mình, loại chờ mong này càng thêm cường liệt.
Kể lại cho các ngươi nghe? Dược Thiên Sầu ngần người, thầm nghĩ, ta cũng chỉ nghe được Lộng Trúc lão soái ca thuận miệng nói, thế nào khả năng kể ra chi tiết? Khuôn mặt hắn nghiêm túc, thở dài nói: "Chỉ có thể ngưỡng vọng, khó có thể hình dung, khó có thể hình dung a! Loại cảnh giới đó, thực sự chúng ta không khả năng với tới, không nói cũng được!"
Tử Y rất ít nói chuyện khi có mặt người bên ngoài, lúc này đôi bàn tay ngọc cũng nắm chặt, dùng thanh âm nữ tử, leng keng hữu lực kích động nói: "Tất lão tiền bối thật không thẹn với danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, Tử Y trọn đời kính ngưỡng!"
Lời nói ra miệng, so với lời của Dược Thiên Sầu càng có lực kích động, làm người của tứ đại gia tộc càng kích động không ngừng, nhất là người của Tất gia, càng mặt đỏ tận mang tai, thật lâu khó có thể nhịn được.
"Ai! Tử Y, chúng ta trở về đi!" Dược Thiên Sầu xoay người đi về, liên tục lắc đầu thở dài, tựa hồ thật sự tận mắt nhìn thấy trận đại chiến. Tử Y đi theo đuôi, bỏ lại một đám người tứ đại gia tộc mặc sức tưởng tượng! Tưởng tượng vị lão giả trong bức tranh cung phụng của tứ đại gia tộc, ở trong hiện thực thần thái phi dật làm sao, có thể làm sao mà không thẹn với danh hào thiên hạ đệ nhất cao thủ.
"Cả đời này, nếu như không được nhìn thấy lão tổ tông một lần, Tất Tử Thông ta một đời tiếc nuối." Tất Tử Thông đứng im một lúc lâu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Tất Sơn thở dài một hơi nói: "Muốn gặp lão tổ tông nói dễ vậy sao, không nghe phụ thân ngươi nói sao? Lão tổ tông chính là chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực, ở ngay trung trơng Yêu Quỷ Vực, dù ngươi có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, cũng không cách xâm nhấp vào Yêu Quỷ Vực, huống chi đi tới địa phương lão tổ tông đang ở lại. Nếu như thật muốn đi, biện pháp duy nhất chỉ sợ còn phải roi vào trên người Dược Thiên Sầu, nếu Dược Thiên Sầu chịu dẫn kiến, vấn đề hẳn là không lớn."
Tất Tử Thông bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tam thúc, nếu ta và Lập Thành bọn họ được lão tổ tông tự mình chỉ điểm, nếu tu hành thành công, có thể đạt được một phần bản lĩnh của lão tổ tông, Hoa Hạ tu chân giới còn có ai dám làm khó tứ đại gia tộc chúng ta? Ta đã nghĩ không ra, lão tổ tông vì sao mặc kệ con cháu của mình, trái lại đi thu một người ngoài làm đệ tử thân truyền, lẽ nào những hậu bối con cháu như chúng ta không có một ai có thể lọt được vào pháp nhãn của lão nhân gia sao?"
Lời nói đột nhiên khiến cho người của tứ đại gia tộc đều sửng sốt, Đàm Phi, Võ Lập Thành còn có Kinh Tả đều hô hấp có chút gấp gáp, có thể được lão tổ tông thiên hạ đệ nhất cao thủ chỉ điểm, chỗ tốt còn cần nói sao. Bốn vị người thừa kế vừa nghĩ đến tràng diện được một Tử Y bất phàm đi theo bên người như Dược Thiên Sầu, thần tình càng kích động không ngừng.
"lớn mật!" Tất Sơn bỗng nhiên quát lên: "Tất Tử Thông, ngươi hôn đầu rồi sao! Ý nghĩ của lão tổ tông làm sao người thường có khả năng phỏng đoán! Lão tổ tông làm như vậy tất nhiên có thâm ý của người, làm sao ngươi có khả năng bình luận!"
"Tam thúc, lẽ nào cho đến bây giờ ngài còn không nhìn thấy rõ ràng?" Tất Tử Thông chỉ theo phương hướng hai người vừa đi ra, phẫn nộ nói: "Thế lực ản giấu phía sau hắn sẽ là ai? Hắn thật có thể tự ngộ ra kỳ công dị pháp huyền diệu như vậy? Hai thanh bảo đao của hắn là ai tống hắn? Không hề nghi ngờ, tất cả tất cả đều là lão tổ
Tông ban tặng cho hắn, bằng không với một tiểu đệ tử không nhấp lưu như hắn, có thể nào trong thời gian ngắn siêu việt tu vi với chúng ta, dám làm xằng bậy không kiêng nể gì trong tu chân giới, cũng ý vào lão tổ tông làm chỗ dựa cho hắn. Ta nghĩ không thông vì sao lão tổ tông lại làm như vậy?"
Đố kỵ luôn luôn dễ làm người mất đi lý trí! Ngày xưa Dược Thiên Sầu bất quá chỉ là một tiểu đệ tử, hắn có thể khom lưng kết giao, hôm nay nơi chốn đều cao hơn hắn thật xa, dù là bối phận cũng cao hơn hắn, những điều này hắn đều lặng yên chôn kín trong ngực. Khi hắn thấy Tử Y đối với Dược Thiên Sầu nói gì nghe nấy thì một cỗ lửa vô danh, triệt để đem sự bất mãn trong đáy lòng châm lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ba người Võ Lập Thành tuy nhiều ít cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng chưa từng cường liệt đến như thế, thoáng chốc bị lời nói của Tất Tử Thông làm sợ đến ngây người, chưa từng nghĩ Tất Tử Thông lại nói ra lời như vậy. Đàm Hoa Tông, Kinh Thăng Bình, Võ An Phong càng nhìn nhau. Tất Sơn tức giận đến mức cả người run lên, chỉ tay phẫn nộ quát: "Súc sinh, quỳ xuống cho ta."
Tất Tử Thông cắn răng hung hãn quỳ xuống trước mặt Tất Sơn, từ thần tình trên mặt có thể nhìn ra hắn cực kỳ không cam lòng. Tất Sơn vô cùng đau đớn nói: "Không có lão tổ tông sẽ không có tứ đại gia tộc chúng ta tồn tại. Đố kỵ che mắt, khó thành châu báu! Cũng dám vọng lão tổ tông là đúng hay sai, chỉ chút lòng dạ này, ngày sau ngươi cũng xứng tiếp chưởng Tất gia? Súc sinh đại nghịch bất đạo, vả miệng cho ta!"
"Bạ, bạ, ba...Tất Tử Thông không nói hai lời liền tự tát vào miệng mình, liên tục tát không ngừng.
Ba người Võ Lập Thành đều có điểm không biết nên làm gì cho đúng. Đàm Hoa Tông ba người nhanh miệng khuyên: "Tất huynh, dạy dỗ chút là được rồi, thanh niên nhân nhất thời nghĩ không thông suốt nói ra lời lỗ mãng cũng có thể lượng tình, không cần phải quá mức."
Tất Tử Thông đang tự tát mình bỗng nhiên tự dừng lại, lắc đầu cười khổ, nhìn Tất Sơn dập đầu nói: "Tam thúc, ta biết sai, thật sự là bị đố kỵ che mắt, nói ra lời lỗ mãng, còn thỉnh tam thúc thứ lỗi."
Mấy người bị sự chuyển biến đột nhiên của hắn khiến cho không biết nên nói gì.
Địa điểm khiêu chiến của Yến Bất Quy và tu chân liên mình được tuyển tại một ngọn núi không xa Bách Hoa Cốc, xác thực mà nói, hẳn là trên một dãy núi, trong một sơn cốc có núi lớn vờn quanh. Có thể chọn nơi này xem như tìm chút tâm tư, quanh thân có thể có người đứng vây xem, ngay giữa sơn cốc rộng mở có thể dùng để tranh đấu.
Đỉnh núi quanh thân có hơn mấy ngàn người, đây chính là kết quả được các phái ước thúc môn nhân của mình. Bằng không nói không chừng còn có bao nhiêu người sẽ đến xem náo nhiệt. Bên Yến Bất Quy kể cả bản thân hắn vẫn là năm mươi ba người, từ trang phục nhìn xem, hầu như đều là tu sĩ ngoại tộc. Hơn năm mươi người đứng trên đỉnh núi đối mặt đông đảo tu sĩ, nhưng thật ra không có nửa điểm sợ hãi, rất có điểm vị đạo coi rẻ Hoa Hạ tu sĩ. Hai bên đã phái người đến trung trơng bàn chuyện.
Yến Bất Quy từ khi phát hiện trong đám người trên đỉnh núi có Dược Thiên Sầu, ánh mắt hầu như cũng rất ít di động, hận ý không dứt. Nếu không có người này quấy rối, người một nhà của hắn cũng không cần huyên náo đến xấu hổ như vậy, phu thê không thể tụ họp, vì muốn bảo vệ mình phải cấu kết với ngoại bang, sư môn cũng biến thành cừu địch. Hiện tại đã chạy tới nông nỗi không thành công liền phải xả thân, đã không còn đường lui.
Dược Thiên Sầu há có thể không nhận ra Yến Bất Quy đang bị mọi người chú ý, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn cũng lười hợp ánh mắt với Yến Bất Quy, nhưng luôn bị người dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm cũng thật không thoải mái. Lại nhìn sang trái, tìm được vị trí của Vạn Ma Cung, phát hiện đứng cách mình cũng không xa, vì vậy chậm rãi đi tới bên người Cừu Vô Oán, hành lễ nói: "Chào Cừu tiền bối."
"Ách, tốt tốt." Cừu Vô Oán quan sát hắn từ trên xuống dưới, tiểu tử này từ khi nào lại chịu chủ động như thế, ra vẻ mỗi lần đều là mình chào hắn trước. Vì vậy mang theo một bụng nghi hoặc hỏi: "Dược lão đệ, ngươi tìm ta có việc?" Người của Vạn Ma Cung cũng nhìn qua.
"Ha ha! Không có việc gì, không có việc gì!" vẻ mặt Dược Thiên Sầu mang theo nét cười nhìn xung quanh một chút nói: "Khí trời ngày hôm nay thật không sai!"
Đám người Vạn Ma Cung nói lời thành thật thì tâm tình đang không được tốt lắm, con của chưởng môn tiền nhiệm nháo ra chuyện như vậy, ai cũng không vui vẻ nổi, vừa nghĩ còn có khả năng cùng hắn giao thủ, lại càng thêm phiền muộn. Lúc này Dược Thiên Sầu chạy tới nói chuyện khí trời, một đám người nhìn lên cao, nghĩ rất bình thường, cũng không phát hiện có địa phương gì đặc thù, lại hoài nghi hắn nói lời này có thâm ý, đều bị hắn khiến cho hồ đồ.
"Ngươi thực sự không có việc gì?" Cừu Vô Oán hồ nghi nói.
"Không có việc gì, không có việc gì." Dược Thiên Sầu lần thứ hai khẳng định, lập tức đứng bên cạnh Cừu Vô Oán xả đông kéo tây, ra vẻ như trò chuyện rất hài lòng, lại thỉnh thoảng nói với người của Vạn Ma Cung một câu, nói với người kia một câu, cấu tạo ra bầu không khí vô cùng hòa hợp. Mọi người trong Vạn Ma Cung có lệ đáp lời hắn, hiện tại nào có tâm tư nói chuyện phiếm với hắn. Nhưng một màn này rơi vào ánh mắt Yến Bất Quy ở bên đỉnh núi đối diện, xác thực làm cho hắn thật khó chịu, thiếu chút nữa muốn nghiến gãy răng.
Tiểu tử này làm cái quỷ gì? Cừu Vô Oán oán thầm không ngớt, Dược Thiên Sầu càng nói không có việc gì thì càng làm cho hắn thêm hoài nghi. Hắn và Dược Thiên Sầu nhận thức từ lâu, khi đó Dược Thiên Sầu còn chưa gia nhấp Phù Tiên Đảo, vừa thấy mặt liền loạn vuốt mông ngựa, lúc đó Cừu Vô Oán còn phán đoán người này không phải người gì tốt, sau đó những chuyện phát sinh càng chứng thực suy đoán của hắn. Hôm nay đột nhiên làm ứò này, Cừu Vô Oán vô cùng hoài nghi bắt đầu hướng bốn phía tinh tế quan sát.
Khi ánh mắt hắn tiếp xúc với ánh mắt cừu hận ở đỉnh núi đối diện, lập tức ngây ra, nhất thời chuyện gì cũng đều hiểu rõ. Người này rõ ràng đang lợi dụng người của Vạn Ma Cung làm Yến Bất Quy tức giận, dụng tâm ác độc. Cừu Vô Oán nhìn Dược Thiên Sầu còn đang nói chuyện bốc phét với người của Vạn Ma Cung, lúc này biến sắc, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, mục đích của ngươi đã đạt được. Mau quay về vị trí của ngươi đi thôi."
"Di! Cừu tiền bối, lời này của ngươi có ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu giả vờ hồ đồ nói.
"Mời trở về đi!" Cừu Vô Oán đưa tay không khách khí nói. Đường đường ma đạo khôi thủ Vạn Ma Cung, một đám người giống như bị mù mắt, không công bị người này lợi dụng, làm sao nói thẳng được rõ ràng.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, giọng nói băng lãnh: "Xem ra ta ở tại Vạn Ma Cung không được hoan nghênh, ta nguyên bản còn muốn đợi xong trận tỷ thí này, làm mặt dày gia nhấp Vạn Ma Cung, cho nên chạy tới muốn liên lạc cảm tình với chư vị, xem ra là ta tự mình đa tình. Hừ! Cừu trưởng lão, phiền phức thay ta tạ ơn lời mời của Bộ cung chủ, không phải là ta không biết phân biệt, mà là cánh cửa Vạn Ma Cung quá cao, Dược Thiên Sầu ta không bước qua nổi, cáo từ." Dứt lời phủi tay bỏ đi.
Đám người Vạn Ma Cung vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Cừu Vô Oán, loại người mang theo pháp quyết huyền diệu như Dược Thiên Sầu, lại có linh bảo trong người, Vạn Ma Cung mời chào còn không kịp, ngươi sao lại đánh đuổi hắn? Trong đó có một gã cung phụng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đã suốt đêm chạy tới càng trầm giọng nói: "Cừu Vô Oán, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta..." Cừu Vô Oán không biết nói gì, thầm nghĩ, lẽ nào do ta nghĩ quá nhiều, đã hiểu lầm? Nếu như người này thật muốn gia nhấp Vạn Ma Cung, ta đây...
Tác giả :
Thiên Sầu