Tinh Thần Biến
Chương 173: Huy thủ sát nhân
Biên dịch:MTQ
Mặc dù Duyên Mặc mỉm cười nhưng do hắn ta đứng ở trên cao nhìn xuống, hơn nữa lời nói lại mang áp lực khá lớn, khiến cho những người có mặt tại đại điện đều cảm thấy nặng nề. Áp lực, nó không những đến từ bản thân của Duyên Mặc, mà còn đến từ phía thế lực của Hồng Hoang tu yêu giới.
- Duyên Mặc, ngươi quả nhiên vẫn giống hệt với năm xưa.
Thanh Long nhìn Duyên Mặc trong lòng thầm nói, khóe miệng không nhịn được có chút tiếu ý. Theo Thanh Long nhận định thì hiện tại có lẽ Duyên Mặc không nhớ ra hắn, nhưng bản thân hắn thì lại không cách nào quên được. Thân ảnh cô ngạo, nhỏ bé và yếu ớt đó luôn luôn ở trong đầu Thanh Long, e rằng trong Long tộc Duyên thị và Thanh Long Duyên lang, tất cả những đệ tử đồng cấp đều không thể quên được cái tên Duyên Mặc này.
Y Đạt cười nhẹ nói:
- Duyên Mặc huynh, không nói thì không biết, lời nói vừa rồi làm cho chúng ta sợ hãi muốn nhảy lên. Hải Ngoại tu chân giới chúng ta nguyên lai là ếch ngồi đáy giếng rồi. Đại Thành kì thần thú, thập nhị kiếp tán yêu, đều là những siêu cấp cao thủ có thể hủy thiên diệt địa.
Chầm chậm vuốt ve bộ lông mềm mại của Tuyết Miêu, Duyên Mặc không nói lời nào.
- Tốt, đối với chuyện mở Cửu Kiếm tiên phủ, ngươi cũng có một phần. Chư vị, có ai phản đối không?
Y Đạt tự nói rồi cũng tự mình đáp ứng.
Tần Vũ đưa mắt nhìn đám người Tam Nhãn lão yêu, Thanh Long, sau đó liếc qua Hầu Phí rồi nói:
- Ta thì không quan tâm đến chuyện đó! Người của ta thậm chí còn không tìm thấy tung tích của thanh ngọc kiếm thứ chín, hơn nữa thêm Duyên Mặc huynh thì cũng chỉ là hơn một người mà thôi.
Tam Nhãn lão yêu cũng gật đầu nói:
- Lão tổ ta cũng không phản đối.
Đối với tình hình hiện tại, không ai có thể lên tiếng phản đối, Ngôn Tự chân nhân, Thanh Long và những người khác cũng đều gật đầu thừa nhận.
- Ha...ha!
Duyên Mặc phất trường bào trên người rồi đứng dậy, sau đó trên khuôn mặt hiện một nụ cười mãn nguyện, nói:
- Thật là quá tốt! Bây giờ chư vị đều đã đồng ý cả rồi, vậy thì sự tình lại trở nên đơn giản hơn nhiều. Trước tiên, mọi người hãy dùng chín thanh ngọc kiếm để tìm ra vị trí của Cửu Kiếm tiên phủ đã, sau đó mới tính tiếp.
Cửu Kiếm tiên phủ ở đâu?
Ngôn Tự chân nhân lập tức nói:
- Không phải vội, chúng ta rời khỏi nơi này rồi mới tiếp tục tìm kiếm xem Cửu Kiếm tiên phủ ở đâu.
Địch Long cũng cười nói:
- Ngôn Tự chân nhân nói có lí, li khai rồi sẽ tiếp tục đàm luận.
Đột nhiên lạnh lùng nhìn Địch Long, Duyên Mặc lên tiếng:
- Ngươi là ai?
Mọi người tại đương trường đều nghi hoặc trong lòng, qua biểu hiện lúc trước của Duyên Mặc có thể thấy hắn ta đối với Hải Ngoại tu chân giới biết rõ như lòng bàn tay, tại sao bây giờ lại còn hỏi như vậy, lẽ nào chỉ là vì không biết mặt của Địch Long?
Tỏ vẻ không thèm quan tâm đến điều đó, Địch Long trả lời:
- Ta là Cửu Sát điện Địch Long.
- Ồ, đại ca của chín con tiểu trùng! À, giờ đây còn lại bốn con tiểu trùng thôi!
Ngữ điệu của Duyên Mặc ẩn chứa sự ngạo mạn vô cùng, hiển nhiên là hắn ta không coi Cửu Sát điện ra gì.
Địch Long, Địch Tiến, Địch Húc đều biến đổi sắc mặt, nhưng khi thấy đồng tử kim sắc của Tuyết Miêu đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cả ba người đành phải chịu nhịn khẩu khí này.
Đối phương là Không Minh trung kì, lại còn là thần thú, bọn chúng chỉ là Tử Sát giao long mới đạt đến Đổng Hư hậu kì, cách biệt quá xa.
Duyên Mặc hỉ nộ vô thường, lúc này lại lên tiếng với vẻ bị oan uổng:
- Ha...ha! Chư vị không phải là muốn rời khỏi đây hay sao? Ai da! Ta cũng biết là chư vị đang lo ta dùng đại trận vây khốn mọi người tại chỗ này, như vậy thì oan uổng cho ta quá.
Duyên Mặc đi xuống dưới đại điện, phía trên của không trung đại điện bất ngờ xuất hiện một thông đạo trực tiếp nối với mặt đất.
- Chư vị, đi với ta!
Duyên Mặc bay lên không, sau đó Tuyết Miêu cũng đằng không bay lên. Còn Long Nham Sư và Hồng Loan lại thu nhỏ thân hình đi rất nhiều lần, sau đó mới trực tiếp phi vào thông đạo để lên mặt đất.
Bồng Lai tiên vực, Tử Diễm ma vực, Bích Thủy phủ, Thanh Long cung, Cửu Sát điện, Tinh Thần các, tất cả các phương nhân mã đều cẩn thận xem xét qua tình hình. Mặc dù không có cách nào xác định được thông đạo có ẩn chứa nguy hiểm hay không, nhưng chúng nhân không còn cách nào khác là phải li khai nơi này nên đành thận trọng phi thân vào thông đạo. May mắn cho bọn họ là Duyên Mặc không quá tàn nhẫn, cuối cùng tất cả bọn họ cũng an toàn lên tới mặt đất.
Khi lên tới mặt đất, chúng nhân quyết định chọn thảo nguyên làm nơi thương nghị.
Lúc này Tuyết Miêu đã biến thành nhân hình nhưng vẫn mang đầu mèo, trên thân thể dường như có một lớp lông trắng như tuyết. Với sắc mặt lạnh lùng, Tuyết Miêu trầm mặc đứng bên Duyên Mặc, đồng tử kim sắc tùy tiện quét về phía mọi người.
Chúng nhân ngồi thành vòng trên lớp cỏ mềm mại của thảo nguyên.
Duyên Mặc tươi cười nói:
- Ngọc kiếm tổng cộng có chín thanh, không biết mọi người có những thanh nào, còn ta đang sở hữu thanh ngọc kiếm thứ chín.
Ngôn Tự chân nhân đáp:
- Bồng Lai tiên vực ta có thanh ngọc kiếm thứ nhất.
Y Đạt cười vài tiếng rồi nói:
- Tử Diễm ma vực ta nhiều hơn một chút, có ngọc kiếm thứ ba và thứ năm, tổng cộng có hai thanh.
Thanh Long cũng nói:
- Ta có hai thanh ngọc kiếm, là thanh thứ tư và thanh thứ bảy.
Tần Vũ nói cũng lên tiếng:
- Tinh Thần các có thanh ngọc kiếm thứ tám.
Tam Nhãn lão tổ cũng hừ lạnh nói:
- Bích Thủy phủ chỉ có thanh ngọc kiếm thứ hai.
Địch Long cũng mỉm cười tiếp lời:
- Cửu Sát điện có thanh ngọc kiếm thứ sáu.
Nghe Địch Long nói xong, Duyên Mặc đưa mắt nhìn hắn lạnh lùng nói:
- Tin rằng chư vị đều đã nhìn qua ngọc giản trong hắc sắc ngọc hạp. Chắc hẳn các vị biết lợi dụng chín thanh ngọc kiếm để tìm ra vị trí của Cửu Kiếm tiên phủ?
Ngôn Tự chân nhân thản nhiên trả lời:
- Điều này đương nhiên.
- Như vậy điều đầu tiên là phải tìm ra vị trí của Cửu Kiếm tiên phủ, đúng không?
Nói xong, Duyên Mặc liền vung tay, tức thì thanh ngọc kiếm thứ chín phóng xuất ra mang theo một đạo quang mang, trôi nổi bồng bềnh trong không trung.
Thanh Long cũng vung tay xuất ra hai thanh ngọc kiếm tạo thành hai đạo quang hoa, sau đó cùng với thanh ngọc kiếm thứ chín bay lơ lửng trong không trung.
Tiếp theo sau, Tần Vũ, Tam Nhãn lão yêu, Ngôn Tự chân nhân, Địch Long, Y Đạt cũng đều dùng ý niệm thôi động ngọc kiếm của mình, khiến cho các thanh ngọc kiếm của họ đều phóng xuất quang hoa, bay lơ lửng trong không trung. Chỉ thấy chín thanh ngọc kiếm quây thành hình tròn, mỗi thanh ngọc kiếm phóng xuất ra một loại quang hoa khác nhau.
Quang hoa của chín thanh ngọc kiếm từ từ dung hợp lại với nhau, cuối cùng chỉ thấy quang hoa bao trùm không trung, sau đó bao trùm lên người chúng nhân.
Lúc này thân hình của Tần Vũ, Địch Long, Tam Nhãn lão yêu, Thanh Long, Y Đạt, Ngôn Tự chân nhân cùng với Duyên Mặc đều bị quang hoa phủ kín. Nhưng chỉ trong giây lát thì quang hoa lại tiêu tán, chín thanh ngọc kiếm bay trở về tay chủ nhân của chúng, trên khuôn mặt bảy người đều hiện ra tia tiếu ý.
Nhưng ngay lập tức lông mày của bảy người đều nhíu lại, hiển nhiên là tất cả bọn họ đều đã biết vị trí Cửu Kiếm tiên phủ ở đâu. Tuy ai cũng biết được nơi toạ lạc của nó, nhưng chắc chắn không phải ai cũng dễ dàng tới được chỗ đó.
- Không ngờ tại phía trong Bạo Loạn tinh hải.
Ngôn Tự chân nhân thốt lên rồi cau mày nói tiếp:
- Mặc dù chỉ ở vùng giáp ranh nhưng nếu tính từ ngoài vào thì cũng nằm trong Bạo Loạn tinh hải đến vạn dặm. Tuy vạn dặm đối với chúng ta thì chỉ uống xong một tách trà là vượt qua được, nhưng dù sao đó vẫn là một khoảng cách.
Nơi toạ lạc của Cửu Kiếm tiên phủ ở phương chính nam của Kim Mộc đảo, cách Hải để thâm xứ mười ba nghìn dặm, trên đảo này có một cỗ truyền tống trận. Còn khoảng cách từ Kim Mộc đảo tới biên giới của Bạo Loạn tinh hải chỉ vào khoảng hai nghìn ba trăm dặm. Cửu Kiếm tiên phủ lại nằm bên trong Bạo Loạn tinh hải, điều này khiến cho chúng nhân thấy sự tình rất khó khăn.
Chỉ có vạn dặm, với tốc độ trăm vạn dặm một ngày của chúng nhân thì thời gian để vượt qua khoảng cách đó đích xác chỉ bằng uống xong một tách trà. Nhưng khoảng thời gian đó cũng đủ để phát sinh rất nhiều việc, không chừng trong chuyến đi còn gặp phải hung thú đặc hữu của Bạo Loạn tinh hải , nếu chúng có công lực yếu còn có thể đối phó, nhưng nếu là Độ Kiếp kì hung thú, thậm chí là Đại Thành kì hung thú thì khả năng thành công rất ít.
Với vẻ không quan tâm đến điều đó, Duyên Mặc nói:
- Với vạn dặm trong vùng biên giới của Bạo Loạn tinh hải thì khả năng gặp Độ Kiếp kì, Đại Thành kì hung thú là rất thấp. Còn về tán tiên, tán ma, tán yêu cao thủ, phần lớn chúng đều ở sâu bên trong Bạo Loạn tinh hải, nếu vận khí chúng ta tốt thì nhiều nhất chỉ gặp một vài Nguyên Anh kì, Không Minh kì hung thú mà thôi.
Tam Nhãn lão yêu trầm tư một chút rồi nói:
- Nói có lý, khoảng cách chỉ có vạn dặm, vì Cửu Kiếm tiên phủ cho dù nguy hiểm như vậy cũng đáng để mạo hiểm.
Những người khác đều trầm tư, sau đó gật đầu đồng ý, hiển nhiên ai cũng có suy nghĩ mình sẽ gặp may mắn. Hơn nữa lời của Duyên Mặc nói cũng rất có lí, nơi mọi người tới là vùng biên giới của Bạo Loạn tinh hải, theo tính toán thì khả năng hung thú lợi hại có mặt ở đó không nhiều, còn tán tiên, tán ma, tán yêu siêu cấp cao thủ cũng không thể xuất hiện tại nơi này được.
Địch Long lên tiếng:
- Mọi người đều đã đồng ý, nhưng tới Cửu Kiếm tiên phủ thì mỗi phương cử mấy người đi đây?
Thanh Long cười đáp:
- Tất nhiên là dựa vào số lượng ngọc kiếm sở hữu để quyết định. Như thế này đi, có một thanh ngọc kiếm thì một người đi, có hai thanh ngọc kiếm thì hai người đi.
Thanh Long có hai thanh ngọc kiếm, nhưng thực tế hắn một mình đi là quá đủ rồi.
- Không được!
Mấy người Ngôn Tự chân nhân, Địch Long, Y Đạt dường như đồng thanh nói.
Ngôn Tự chân nhân lại đề xuất một phương án khác:
- Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân chắc chắn cũng muốn đi, mà Bồng Lai tiên vực bất quá chỉ có một thanh ngọc kiếm, như vậy thì làm sao đây? Có một thanh ngọc kiếm, có thể cử ba người đi.
- Không được!
Tam Nhãn lão yêu cùng Thanh Long liền phản đối. Khi tiến nhập Cửu Kiếm tiên phủ, bên nào người nhiều tự nhiên có thêm lợi thế. Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long chỉ đi một mình là đủ, tất nhiên cả hai đều hi vọng số người tham dự càng ít càng tốt.
Tần Vũ cười nói:
- Hiện giờ các vị đều không đồng ý với cách đó, ta cũng vậy, thế thì phải làm như thế nào đây? Thôi, mỗi người hãy lùi một bước vậy, một thanh ngọc kiếm thì có thể đi hai người, như vậy có được không?
Đối với lời nói của Tần Vũ, mọi người đương trường đều không quá quan tâm.
- Không được!
Địch Long lên tiếng phản đối rồi nhìn Tần Vũ cười lạnh nói:
- Tần Vũ, một thanh ngọc kiếm thì ba người đi, như vậy cũng đã là nhượng bộ rồi. Ta tin rằng Y Đạt cùng Ngôn Tự chân nhân đều không đồng ý với đề nghị của ngươi. Tinh Thần các của ngươi cao thủ chỉ có hai hay ba người, cho dù đi mấy người thì cũng không đáng để quan tâm. Tại sao ngươi lại muốn trói buộc bọn ta, thật sự là quá âm hiểm đó.
- Nói bậy!
Tần Vũ giận dữ quát to, sau đó mắt loé hung quang, gã lạnh lùng nói:
- Địch Long, âm hiểm? Ngươi dám tùy ý vu khống hãm hại ta như vậy sao, ngươi thực sự nghĩ là dễ dàng vu hãm ta thế sao? Bằng vào mấy huynh đệ Cửu Sát điện nhà ngươi ư, ta hoàn toàn không để trong mắt. Những lời Tần Vũ ta nói lúc này là những lời nói tốt, ngươi lại nghĩ ta có ý đồ xấu. Người ta thường nói "người tốt thì bị người khác bắt nạt", xem ra sự tình đúng là như vậy rồi. Địch Long, ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng chọc giận ta, nếu không thì… Không cần phải Lan thúc ra tay, ba huynh đệ bọn ta cũng đủ khả năng tiêu diệt Cửu Sát điện của bọn ngươi.
Nói xong, không hề che dấu, trên thân thể Tần Vũ lập tức tỏa ra một luồng sát khí.
Mười năm qua, Tần Vũ luôn cùng người thân ở một chỗ nên tâm lý đích thực là rất thoải mái. Lần này lục phương thế lực cùng đi tìm Cửu Kiếm tiên phủ, Tần Vũ cũng đã thể hiện tâm lý rất là thân thiện. Thấy Tần Vũ tức giận như vậy, hiển nhiên Địch Long phải chịu nhịn làm lành.
Hầu Phí cười quái dị nói:
- Dát...dát! Địch Long, lần trước đánh nhau ta cảm thấy không sảng khoái lắm. Bây giờ công lực của ta tinh tiến một bước, ta muốn một mình chơi đùa với bốn con tiểu trùng.
Gã Hầu Phí này đến cả Thanh Long cũng không rõ rốt cuộc là thần thú gì, nhưng qua hai lần biến thân thì thực lực đại tăng. Hầu Phí đích thực là loại thần thú đặc biệt vượt xa thần thú thông thường, thậm chí cả Tam Nhãn Bích Tình Thiềm là loại thần thú hiếm thấy cũng còn thua xa. Mặc dù chỉ đạt Đỗng Hư tiền kì nhưng Hầu Phí có thể hai lần biến thân, ngay cả đến Thanh Long cũng không dám chọc giận. Khi xưa, mới chỉ đạt Nguyên Anh hậu kì mà Hầu Phí đã có thể đánh cho Địch Long xin tha, còn bây giờ nếu gã muốn diệt bốn anh em họ thì chắc chắn không thành vấn đề.
- Hừm!
Địch Long hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Trong lòng Địch Long vốn tồn tại địch ý với Tần Vũ, lục phương thế lực tụ họp, Tần Vũ đã luôn cố gắng thể hiện hòa khí. Tuy Địch Long cũng chỉ muốn dùng lời nói để khi nhục Tần Vũ một trận, nhưng hắn không nghĩ rằng gã lại phản ứng kịch liệt như vậy. Trong tình huống này, một câu nói sơ xảy cũng có thể bắt đầu cho một cuộc chiến.
Ngôn Tự chân nhân nhíu mày nói:
- Địch Long, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Nếu như ba vị Các chủ của Tinh Thần các cùng đi, đối với bọn họ cũng cực kỳ có lợi. Tần Vũ các chủ nói đi hai người chính là đã nhượng bộ rồi, ngươi lại nói anh ta âm hiểm, như vậy hơi quá lời đấy.
Duyên Mặc cười nói:
- Ha...ha! Đừng có chuyển chủ đề!
Mục quang của mọi người lại hướng sang Duyên Mặc. Nguồn truyện: Truyện FULL
Duyên Mặc mục quang quét nhìn mọi người:
- Thảo luận vấn đề vừa rồi, cuối cùng có một thanh ngọc kiếm thì có thể đi mấy người? Mọi người hãy đưa ra chủ ý đi.
Chỉ thấy Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân và Địch Phong chân nhân, ba người cùng nhau thảo luận, còn Y Đạt cũng cùng với Ti Đồ Huyết, Tiêu Cửu thảo luận. Suy cho cùng thì Bồng Lai tiên vực và Tử Diễm ma vực đều do các đại tu tiên và các đại tu ma tụ tập lại mà thành, cử ai đi, đi bao nhiêu cũng đều là vấn đề phiền phức thực sự.
Sau một thời gian dài.
- Bọn ta đồng ý, một thanh ngọc kiếm thì hai người đi.
Ngôn Tự chân nhân nhìn Tần Vũ gật đầu thân thiện, sau đó nói rất rõ ràng.
Y Đạt điềm nhiên nói:
- Có một thanh ngọc kiếm thì cử hai người đi, bọn ta cũng không có ý kiến.
Tam Nhãn lão yêu và Thanh Long tất nhiên cũng không có ý kiến, người đưa ra ý kiến là Tần Vũ lại càng không thể phản đối, như vậy đã có năm người đồng ý. Hừ lạnh một tiếng, cuối cùng Địch Long cũng đành phải lên tiếng chấp nhận kết quả này.
Duyên Mặc khẽ nói:
- Ai da! Tiểu Tuyết, Long Nham và Hồng Loan đều muốn đi, như vậy thì phải làm sao đây? Có chút phiền phức rồi, ta chỉ có một thanh ngọc kiếm nhưng bên ta lại có bốn người muốn đi, làm thế nào bây giờ?
Nghe Duyên Mặc tự nói với mình như vậy, mọi người không nhịn được phải nhíu mày lại.
Đột nhiên mắt Duyên Mặc sáng lên, vui vẻ vỗ tay nói:
- A, có biện pháp rồi!
Tam Nhãn lão yêu liếc mắt hỏi:
- Hả, có biện pháp sao? Có biện pháp gì, một thanh ngọc kiếm chỉ có thể đi hai người, mọi người đã thảo luận xong rồi mà, không biết ngươi có biện pháp gì vậy?
Duyên Mặc cười một tràng dài.
Tiếng cười còn chưa dứt, thân hình Duyên Mặc đã tiêu thất trong nháy mắt. Mọi người tại đương trường đều biến đổi sắc mặt, chỉ thấy nhất đạo hắc sắc quang ảnh hướng về ba người Địch Long, Địch Tiến, Địch Húc chụp tới. Sau đó Duyên Mặc lại quay trở về chổ, mỉm cười và khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này trong tay Duyên Mặc lại có thêm một thanh ngọc kiếm. Hướng về phía chúng nhân nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, hắn nói:
- Như vậy thì không được! Nhưng có hai thanh ngọc kiếm, không phải là có thể đi được bốn người hay sao?
Trong thời khắc này, thân hình của Địch Long, Địch Tiến, Địch Húc đều bất động, đồng tử mở to nhưng nhãn thần đã hoàn toàn ảm đạm, không thấy có một chút biểu hiện nào của sự sống. Linh thức của chúng nhân tại đương trường lướt qua, tất cả đều không khỏi sợ hãi.
Hiển nhiên ba huynh đệ Địch Long đã bị giết.
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị