Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc
Quyển 4 - Chương 9: Nhiệm vụ đánh cắp
Bố Lai Nhĩ là một tinh cầu vùng biên giới của đế quốc văn minh cấp ba
Bội Tác Thác.
Quả tinh cầu này cách Tự Do tinh của Mạt Khắc Lâm không gần, cho
dù là ngồi phi thuyền tư nhân cao tốc cũng phải phi hành mất một tháng.
Phi thuyền tư nhân của Béo không phải là sản phẩm của quốc gia cấp
ba mà là một tàu vận tải của quốc gia cấp năm.
Tại quốc gia cấp ba mà sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật cao của
quốc gia cấp năm, từ điểm này có thể nhìn ra thực lực chân chính của Béo
không đơn giản như bề ngoài.
Không những vậy, càng khiến đám người Phương Minh Nguy kinh
ngạc hơn là, trong chuyến đi này của bọn họ không ngờ lại trãi qua hai
đường hàng không bí mật, cũng chính là trải qua hai điểm nhảy không để
ai biết.
Trong vũ trụ rộng lớn vô biên, mỗi một điểm nhảy bí mật đều đại biểu
cho rất nhiều tài phú, mà giá thành phát hiện một điểm nhảy bí mật quả
thực là vô cùng khổng lồ.
Bất kể là nhìn từ phương diện nào, lính đánh thuê đoàn Miêu Vương
đều không có đủ thế lực cường đại để phát hiện điểm nhảy bí mật và có
phi thuyền vũ trụ của quốc gia cấp năm.
Tuy phi thuyền này không phải là chiến hạm, nhưng cho dù là chỉ là
một phi thuyền cấp cao có tính chất bình thường cũng không nên lưu lạc
tới tay một lính đánh thuê đoàn thứ cấp như vậy mới đúng.
Đối diện với tất cả những điều này, ba người bọn Phương Minh Nguy
vẫn đầy lý trí bảo trì trầm mặc, bọn họ tuy nhìn thấy điểm nhảy, nhưng chỉ
là nhìn thấy mà thôi, không có tham số tọa độ cụ thể, trong vũ trụ căn bản
là không thể biết được phương vị chân thực.
Hơn nữa người của lính đánh thuê đoàn Miêu Vương của có công tác
chuẩn bị đầy đủ, vào thời khắc nhảy, trên cương vị thao tác chỉ lưu lại
mười người, những người này mới là hạch tâm chân chính của phi thuyền.
Khi phi thường đi qua điểm nhảy, lúc về tới đường hàng không bình
thường để đến Bố Lai Nhi, đám người Phương Minh Nguy đã ở trên phi
thuyền hơn một tháng rồi.
Tới một thành thị lớn trên tinh cầu rồi nghỉ ngơi hai ngày, Béo lập tức
đưa ra nhiệm vụ cho từng người.
Ba người bọn Phương Minh Nguy một tổ, công cụ của bọn họ là một
chiếc xe phòng cỡ trung và hai bộ cơ giáp, mệnh lệnh của Béo chính là đợi
ở đây để tiếp ứng đồng bạn. Một khi đồng bạn lên xe, lập tức dẫn hắn đi.
Người nhận được mệnh lệnh tương tự có rất nhiều, xe phòng giống
nhau như đúc được an bài ít nhất hơn trăm bộ.
Người lái xe phòng là Cơ Nặc, còn Phương Minh Nguy và Thi Nại
Đức thì trống ở trong một căn phòng ở bên cạnh, nhiệm vụ của bọn họ
chính là phụ trách ngăn cản địch nhân đuổi theo.
Tất cả những sự an bài này đều lộ ra vẻ quỷ dị, khiến đám người
Phương Minh Nguy có chút cảm giác lo sợ.
Sau khi đám người của Béo rời đi, ba người bọn Phương Minh Nguy tụ
lại với nhau, trước tiên kiểm tra một phen, xác định xung quanh không có
bất kỳ máy nghe lén nào.
"Cơ Nặc, kinh nghiệm của anh là phong phú nhất, xem xem bọn Béo
làm trò gì vậy?" Thi Nại Đức hỏi.
"Không biết, an bài lần này thật sự là quá kỳ quái, lén lén lút lút như
vậy không biết là muốn làm gì." Cơ Nặc trầm ngâm một lát, nói: "Mấy
nhiệm vụ lần trước của Lính đánh thuê đoàn Miêu Vương không phải là
bảo tiêu thì và thám hiểm, nhưng lần này tôi thật sự là không nghĩ ra
được."
"Tiếp ứng, ngăn cản... tôi thấy họ giống như là đi cướp ngân hàng
vậy." Thi Nại Đức nói rất vô trách nhiệm.
"Thi Nại Đức, bọn họ là lính đánh thuê đoàn chứ không phải là ăn
cướp." Phương Minh Nguy tức giận nói.
Thi Nại Đức nhún nhún vai, hỏi: "Hiện tại làm thế nào đây? Chia ra à?"
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, nói: "Không, nhìn sắc mặt của
bọn Béo, hành động lần này tuyệt đối không đơn giản, chúng ta cùng nhau
lên xe, để tôi điều khiển cơ giáp."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn nhau, nói: "Nếu là điều khiển cơ giáp, vậy
thì át chủ bài của chúng ta đều lộ ra hết."
Ba người bọn họ tuy gia nhập lính đánh thuê đoàn Miêu Vương, nhưng
Phương Minh Nguy lại chưa nói ra chuyện mình có khả năng nhất tâm
nhị dụng và lực lượng tinh thần vượt quá cấp mười. Nhưng nếu như lần
này sử dụng cơ giáp không người lái, vậy thì bí mật này rất khó được bảo
toàn.
Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy nói: "An toàn là quan trọng nhất, bí
mật này bị lộ ra cũng không sao."
Thi Nại Đức cảm kích nhìn hắn, biết rằng quyết định này của hắn kỳ
thực là vì suy nghĩ cho mình.
Ba người đi lên xe phòng, Phương Minh Nguy đeo máy liên lạc lên,
tùy thời chuẩn bị điều khiển hai bộ cơ giáp không người lái. Hai bộ cơ
giáp này không phải là bảo bối mà Phương Minh Nguy đã từng cải tạo
trên Tự Do tinh.
Bởi vì lần hành động này, Béo không cho phép bất kỳ ai được mang
theo cơ giáp, cho dù là dưới sự kiên trì của Phương Minh Nguy hay là yêu
cầu của Cơ Nặc, Béo vẫn không chút do dự cự tuyệt.
Trong hơn một trăm chiếc xe phòng, mỗi một chiếc đều có hai chiếc cơ
giáp, xe phòng và cơ giáp đều là do thế lực đương địa nào đó âm thầm
cung cấp.
Ba người bọn họ tính toán một chút, vì hành động lần này, thủ lĩnh Béo
không ngờ lại điều động hơn ba trăm người, hơn nữa những người này
đều là hảo thủ chân chính, trong đó có mấy chục người có năng lực thể
thuật vượt quá cấp mười.
Có thể nói lực lượng được điều động lần này vượt xa cực hạn của lính
đánh thuê đoàn Miêu Vương, thật không biết Béo lấy đâu ra nhiều người
như vậy..
Trong bãi đỗ xe công cộng, ba người trong xe phòng cẩn thân thông
qua camera bố trí trên xe để quan sát động tình bên ngoài, vẻ mặt của bọn
họ vô cùng nghiêm túc, lờ mờ cảm thấy bầu không khí nặng nề khi mưa to
gió lớn sắp đến.
Đột nhiên, một chiếc xe nhỏ dừng lại, một người nhảy xuống, người
này trắng nõn trắng nà, thân hình mập mạp, nhưng trong mỗi cái giơ chân
nhấc tay lại nhẹ nhàng như linh miêu.
" sếp béo?"
Ba người đồng thời thốt lên kinh ngạc, bất kể là ba người có suy đoán
như thế nào đều không thể ngờ rằng, người mình phải tiếp ứng lại chính là
bản thân tên Béo.
Béo giống như điện xẹt, dùng một loại đông tác tuyệt đối không phù
hợp với thể hình của mình đi đến trước xe phòng.
Hắn thò tay ra kéo cửa, nhưng cử lại không hề động đậy. Vị thủ lĩnh
của lính đánh thuê đoàn Miêu vương này không nhịn nổi liền mở miệng
mắng: "Mở cửa ra đi..."
Phương Minh Nguy vội vàng mở cửa, Béo còn chưa chui vào đã cao
giọng hét: "Mau mau, cản..." Giọng nói của gã đột nhiên ngưng bặt, bởi vì
hắn đã nhìn thấy ba người ở trên xe.
Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, nếu ba người đều ở trên xe, vậy thì ai
điều khiển cơ giáp?
"Thi Nại Đức, khởi động xe đi, án chiếu theo lộ tuyến dã định mà đi."
Phương Minh Nguy lạnh lùng nhìn gã, nói.
Thi Nại Đức sớm đã ngồi ở ví trí lái xe, khóe miệng mỉm cười, xe
phòng đã bắn đi như một quả đạn pháo rời khỏi nóng.
"Vù..."
Từ ngoài xe phòng truyền tới một tiếng gió rất nhỏ, Cơ Nặc hơi biến
sắc, thân hình khẽ động đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Phương Minh Nguy trong lòng bội phục, nếu như không phải là tinh
thần lực của mình mở rộng, căn bản đừng hòng bắt được động tác của Cơ
Nặc.
Bên ngoài xe truyền tới tiếng hự và tiếng hô thảm của một người, Cơ
Nặc từ cửa sỗ xe lách mình nhảy vào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Hai
người, một người cấp mười hai, một người cấp mười ba."
Sắc mặt của Béo lại một lần nữa biến đổi, hắn tất nhiên biết truy binh ở
sau lưng là ai, nhưng nhìn thấy Cơ Nặc dễ dàng thu thập đối thủ như vậy,
trong lòng lại càng chấn động hơn.
Án chiếu theo phỏng đoán của hắn, năng lực thể thuật của Cơ Nặc tuy
cường đại, nhưng tối đa cũng chỉ là cấp mười bốn, nhưng lúc này thấy y
có thể vô thanh vô tức thu thập hai cao thủ hơn cấp mười thì biết rằng
mình đã đánh giá thấp y rồi.
"sếp, lần này rốt cuộc là trêu vào ai vậy, không ngờ lại có nhiều cao
thủ như vậy đuổi theo anh?" Phương Minh Nguy nhíu mày hỏi.
Béo không trả lời, lại nghe thấy ngoài xe phòng truyền ra tiếng còi chói
tai.
"Thi Nại Đức, sao vậy?"
"Trên không phát hiện cơ giáp, tôi xem đã, a, tốt quá rồi."
"Gì vậy?"
"Là đội tuần tra, là cơ giáp tuần tra của thành thị này, chúng ta được
giúp đỡ rồi."
"Không..." Béo kêu thảm một tiếng, nói: "Mau chạy đi."
"Được." Thi Nại Đức gia tăng tốc độ, chạy được mấy giây, đột nhiên
nói: "Không đúng, đây là cơ giáp tuần tra của thành thị, là cơ giáp của
quân chính phủ, chúng ta vì sao phải chạy?"
Trên mặt Béo không còn một tia huyết sắc nào, hắn nói: "Rất đơn giản,
bởi vì những cơ giáp này là tới để bắt tôi."
Thi Nại Đức há miệng trợn mắt nhìn hắn, hậm hực chửi một câu, lập
tức phóng với tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.
Béo nhìn Phương Minh Nguy một cái, nói: "Đáng tiếc là các cậu đều ở
đây, nếu hai đứa các cậu ở trong cơ giáp, có thể tiêu diệt được hai con ruồi
trên không trung, khả năng chúng ta thoát được sẽ lớn hơn.”
"Anh điên rồi, đây là cơ giáp tuần tra của thành thị, nếu như tiêu diệt
họ, vậy thì là đối nghịch với chính phủ rồi."
Sắc mặt Béo khẽ động, nói: "Chúng ta đã bắt đầu đối địch với chính
phủ nơi này rồi."
Cơ Nặc giơ tay ra, ngăn cản cơn Phương Minh Nguy phát tác cơn giận,
hỏi: "Các người rốt cuộc đang làm gì?"
"Ăn cắp đồ." Béo từ dưới cái bụng béo ních móc ra một cái hộp, nói:
"Chúng tôi nhận được ủy thác, phải đưa thứ này tới Mạt Khắc Lâm, mà
cái hộp này vừa hay rơi vào trong tay một vương gia của hoàng gia Bội
Tác Thác, mà càng trùng hợp hơn là, vương gia này chính là chủ nhân của
Bố Lai Nhi, các người hiểu chưa?"
Phương Minh Nguy sầm mặt, nói: "Tôi hi vọng, vinh viễn sẽ không
hiểu."
Hắn nhắm mắt lại, giả vờ đeo truyền câm khí lên.
"Hắn đang làm gì vậy?" Béo hỏi.
"Hắn đang điều khiển cơ giáp."
"Cơ giáp? Hắn đứng ở đây, làm sao có thể điều khiển được cơ giáp..."
Béo đột nhiên chấn kinh, nhìn Phương Minh Nguy với vẻ khó tin, hỏi:
"Chắc lẽ hắn là một cao thủ tinh thần hệ trên cấp mười ư?"
Cơ Nặc mỉm cười: "Ngươi đã nhìn ra rồi à?"
"Tôi không biết." sắc mặt của Béo có chút buồn cười, thịt trên mặt hắn
rung rung, run rẩy nói: "Cường giả tinh thần hệ trên cấp mười, không ngờ
trong Miêu Vương của chúng ta lại xuất hiện một vị."
Bội Tác Thác.
Quả tinh cầu này cách Tự Do tinh của Mạt Khắc Lâm không gần, cho
dù là ngồi phi thuyền tư nhân cao tốc cũng phải phi hành mất một tháng.
Phi thuyền tư nhân của Béo không phải là sản phẩm của quốc gia cấp
ba mà là một tàu vận tải của quốc gia cấp năm.
Tại quốc gia cấp ba mà sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật cao của
quốc gia cấp năm, từ điểm này có thể nhìn ra thực lực chân chính của Béo
không đơn giản như bề ngoài.
Không những vậy, càng khiến đám người Phương Minh Nguy kinh
ngạc hơn là, trong chuyến đi này của bọn họ không ngờ lại trãi qua hai
đường hàng không bí mật, cũng chính là trải qua hai điểm nhảy không để
ai biết.
Trong vũ trụ rộng lớn vô biên, mỗi một điểm nhảy bí mật đều đại biểu
cho rất nhiều tài phú, mà giá thành phát hiện một điểm nhảy bí mật quả
thực là vô cùng khổng lồ.
Bất kể là nhìn từ phương diện nào, lính đánh thuê đoàn Miêu Vương
đều không có đủ thế lực cường đại để phát hiện điểm nhảy bí mật và có
phi thuyền vũ trụ của quốc gia cấp năm.
Tuy phi thuyền này không phải là chiến hạm, nhưng cho dù là chỉ là
một phi thuyền cấp cao có tính chất bình thường cũng không nên lưu lạc
tới tay một lính đánh thuê đoàn thứ cấp như vậy mới đúng.
Đối diện với tất cả những điều này, ba người bọn Phương Minh Nguy
vẫn đầy lý trí bảo trì trầm mặc, bọn họ tuy nhìn thấy điểm nhảy, nhưng chỉ
là nhìn thấy mà thôi, không có tham số tọa độ cụ thể, trong vũ trụ căn bản
là không thể biết được phương vị chân thực.
Hơn nữa người của lính đánh thuê đoàn Miêu Vương của có công tác
chuẩn bị đầy đủ, vào thời khắc nhảy, trên cương vị thao tác chỉ lưu lại
mười người, những người này mới là hạch tâm chân chính của phi thuyền.
Khi phi thường đi qua điểm nhảy, lúc về tới đường hàng không bình
thường để đến Bố Lai Nhi, đám người Phương Minh Nguy đã ở trên phi
thuyền hơn một tháng rồi.
Tới một thành thị lớn trên tinh cầu rồi nghỉ ngơi hai ngày, Béo lập tức
đưa ra nhiệm vụ cho từng người.
Ba người bọn Phương Minh Nguy một tổ, công cụ của bọn họ là một
chiếc xe phòng cỡ trung và hai bộ cơ giáp, mệnh lệnh của Béo chính là đợi
ở đây để tiếp ứng đồng bạn. Một khi đồng bạn lên xe, lập tức dẫn hắn đi.
Người nhận được mệnh lệnh tương tự có rất nhiều, xe phòng giống
nhau như đúc được an bài ít nhất hơn trăm bộ.
Người lái xe phòng là Cơ Nặc, còn Phương Minh Nguy và Thi Nại
Đức thì trống ở trong một căn phòng ở bên cạnh, nhiệm vụ của bọn họ
chính là phụ trách ngăn cản địch nhân đuổi theo.
Tất cả những sự an bài này đều lộ ra vẻ quỷ dị, khiến đám người
Phương Minh Nguy có chút cảm giác lo sợ.
Sau khi đám người của Béo rời đi, ba người bọn Phương Minh Nguy tụ
lại với nhau, trước tiên kiểm tra một phen, xác định xung quanh không có
bất kỳ máy nghe lén nào.
"Cơ Nặc, kinh nghiệm của anh là phong phú nhất, xem xem bọn Béo
làm trò gì vậy?" Thi Nại Đức hỏi.
"Không biết, an bài lần này thật sự là quá kỳ quái, lén lén lút lút như
vậy không biết là muốn làm gì." Cơ Nặc trầm ngâm một lát, nói: "Mấy
nhiệm vụ lần trước của Lính đánh thuê đoàn Miêu Vương không phải là
bảo tiêu thì và thám hiểm, nhưng lần này tôi thật sự là không nghĩ ra
được."
"Tiếp ứng, ngăn cản... tôi thấy họ giống như là đi cướp ngân hàng
vậy." Thi Nại Đức nói rất vô trách nhiệm.
"Thi Nại Đức, bọn họ là lính đánh thuê đoàn chứ không phải là ăn
cướp." Phương Minh Nguy tức giận nói.
Thi Nại Đức nhún nhún vai, hỏi: "Hiện tại làm thế nào đây? Chia ra à?"
Phương Minh Nguy suy nghĩ một lát, nói: "Không, nhìn sắc mặt của
bọn Béo, hành động lần này tuyệt đối không đơn giản, chúng ta cùng nhau
lên xe, để tôi điều khiển cơ giáp."
Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn nhau, nói: "Nếu là điều khiển cơ giáp, vậy
thì át chủ bài của chúng ta đều lộ ra hết."
Ba người bọn họ tuy gia nhập lính đánh thuê đoàn Miêu Vương, nhưng
Phương Minh Nguy lại chưa nói ra chuyện mình có khả năng nhất tâm
nhị dụng và lực lượng tinh thần vượt quá cấp mười. Nhưng nếu như lần
này sử dụng cơ giáp không người lái, vậy thì bí mật này rất khó được bảo
toàn.
Lắc lắc đầu, Phương Minh Nguy nói: "An toàn là quan trọng nhất, bí
mật này bị lộ ra cũng không sao."
Thi Nại Đức cảm kích nhìn hắn, biết rằng quyết định này của hắn kỳ
thực là vì suy nghĩ cho mình.
Ba người đi lên xe phòng, Phương Minh Nguy đeo máy liên lạc lên,
tùy thời chuẩn bị điều khiển hai bộ cơ giáp không người lái. Hai bộ cơ
giáp này không phải là bảo bối mà Phương Minh Nguy đã từng cải tạo
trên Tự Do tinh.
Bởi vì lần hành động này, Béo không cho phép bất kỳ ai được mang
theo cơ giáp, cho dù là dưới sự kiên trì của Phương Minh Nguy hay là yêu
cầu của Cơ Nặc, Béo vẫn không chút do dự cự tuyệt.
Trong hơn một trăm chiếc xe phòng, mỗi một chiếc đều có hai chiếc cơ
giáp, xe phòng và cơ giáp đều là do thế lực đương địa nào đó âm thầm
cung cấp.
Ba người bọn họ tính toán một chút, vì hành động lần này, thủ lĩnh Béo
không ngờ lại điều động hơn ba trăm người, hơn nữa những người này
đều là hảo thủ chân chính, trong đó có mấy chục người có năng lực thể
thuật vượt quá cấp mười.
Có thể nói lực lượng được điều động lần này vượt xa cực hạn của lính
đánh thuê đoàn Miêu Vương, thật không biết Béo lấy đâu ra nhiều người
như vậy..
Trong bãi đỗ xe công cộng, ba người trong xe phòng cẩn thân thông
qua camera bố trí trên xe để quan sát động tình bên ngoài, vẻ mặt của bọn
họ vô cùng nghiêm túc, lờ mờ cảm thấy bầu không khí nặng nề khi mưa to
gió lớn sắp đến.
Đột nhiên, một chiếc xe nhỏ dừng lại, một người nhảy xuống, người
này trắng nõn trắng nà, thân hình mập mạp, nhưng trong mỗi cái giơ chân
nhấc tay lại nhẹ nhàng như linh miêu.
" sếp béo?"
Ba người đồng thời thốt lên kinh ngạc, bất kể là ba người có suy đoán
như thế nào đều không thể ngờ rằng, người mình phải tiếp ứng lại chính là
bản thân tên Béo.
Béo giống như điện xẹt, dùng một loại đông tác tuyệt đối không phù
hợp với thể hình của mình đi đến trước xe phòng.
Hắn thò tay ra kéo cửa, nhưng cử lại không hề động đậy. Vị thủ lĩnh
của lính đánh thuê đoàn Miêu vương này không nhịn nổi liền mở miệng
mắng: "Mở cửa ra đi..."
Phương Minh Nguy vội vàng mở cửa, Béo còn chưa chui vào đã cao
giọng hét: "Mau mau, cản..." Giọng nói của gã đột nhiên ngưng bặt, bởi vì
hắn đã nhìn thấy ba người ở trên xe.
Sắc mặt của hắn lập tức biến đổi, nếu ba người đều ở trên xe, vậy thì ai
điều khiển cơ giáp?
"Thi Nại Đức, khởi động xe đi, án chiếu theo lộ tuyến dã định mà đi."
Phương Minh Nguy lạnh lùng nhìn gã, nói.
Thi Nại Đức sớm đã ngồi ở ví trí lái xe, khóe miệng mỉm cười, xe
phòng đã bắn đi như một quả đạn pháo rời khỏi nóng.
"Vù..."
Từ ngoài xe phòng truyền tới một tiếng gió rất nhỏ, Cơ Nặc hơi biến
sắc, thân hình khẽ động đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
Phương Minh Nguy trong lòng bội phục, nếu như không phải là tinh
thần lực của mình mở rộng, căn bản đừng hòng bắt được động tác của Cơ
Nặc.
Bên ngoài xe truyền tới tiếng hự và tiếng hô thảm của một người, Cơ
Nặc từ cửa sỗ xe lách mình nhảy vào, vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Hai
người, một người cấp mười hai, một người cấp mười ba."
Sắc mặt của Béo lại một lần nữa biến đổi, hắn tất nhiên biết truy binh ở
sau lưng là ai, nhưng nhìn thấy Cơ Nặc dễ dàng thu thập đối thủ như vậy,
trong lòng lại càng chấn động hơn.
Án chiếu theo phỏng đoán của hắn, năng lực thể thuật của Cơ Nặc tuy
cường đại, nhưng tối đa cũng chỉ là cấp mười bốn, nhưng lúc này thấy y
có thể vô thanh vô tức thu thập hai cao thủ hơn cấp mười thì biết rằng
mình đã đánh giá thấp y rồi.
"sếp, lần này rốt cuộc là trêu vào ai vậy, không ngờ lại có nhiều cao
thủ như vậy đuổi theo anh?" Phương Minh Nguy nhíu mày hỏi.
Béo không trả lời, lại nghe thấy ngoài xe phòng truyền ra tiếng còi chói
tai.
"Thi Nại Đức, sao vậy?"
"Trên không phát hiện cơ giáp, tôi xem đã, a, tốt quá rồi."
"Gì vậy?"
"Là đội tuần tra, là cơ giáp tuần tra của thành thị này, chúng ta được
giúp đỡ rồi."
"Không..." Béo kêu thảm một tiếng, nói: "Mau chạy đi."
"Được." Thi Nại Đức gia tăng tốc độ, chạy được mấy giây, đột nhiên
nói: "Không đúng, đây là cơ giáp tuần tra của thành thị, là cơ giáp của
quân chính phủ, chúng ta vì sao phải chạy?"
Trên mặt Béo không còn một tia huyết sắc nào, hắn nói: "Rất đơn giản,
bởi vì những cơ giáp này là tới để bắt tôi."
Thi Nại Đức há miệng trợn mắt nhìn hắn, hậm hực chửi một câu, lập
tức phóng với tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.
Béo nhìn Phương Minh Nguy một cái, nói: "Đáng tiếc là các cậu đều ở
đây, nếu hai đứa các cậu ở trong cơ giáp, có thể tiêu diệt được hai con ruồi
trên không trung, khả năng chúng ta thoát được sẽ lớn hơn.”
"Anh điên rồi, đây là cơ giáp tuần tra của thành thị, nếu như tiêu diệt
họ, vậy thì là đối nghịch với chính phủ rồi."
Sắc mặt Béo khẽ động, nói: "Chúng ta đã bắt đầu đối địch với chính
phủ nơi này rồi."
Cơ Nặc giơ tay ra, ngăn cản cơn Phương Minh Nguy phát tác cơn giận,
hỏi: "Các người rốt cuộc đang làm gì?"
"Ăn cắp đồ." Béo từ dưới cái bụng béo ních móc ra một cái hộp, nói:
"Chúng tôi nhận được ủy thác, phải đưa thứ này tới Mạt Khắc Lâm, mà
cái hộp này vừa hay rơi vào trong tay một vương gia của hoàng gia Bội
Tác Thác, mà càng trùng hợp hơn là, vương gia này chính là chủ nhân của
Bố Lai Nhi, các người hiểu chưa?"
Phương Minh Nguy sầm mặt, nói: "Tôi hi vọng, vinh viễn sẽ không
hiểu."
Hắn nhắm mắt lại, giả vờ đeo truyền câm khí lên.
"Hắn đang làm gì vậy?" Béo hỏi.
"Hắn đang điều khiển cơ giáp."
"Cơ giáp? Hắn đứng ở đây, làm sao có thể điều khiển được cơ giáp..."
Béo đột nhiên chấn kinh, nhìn Phương Minh Nguy với vẻ khó tin, hỏi:
"Chắc lẽ hắn là một cao thủ tinh thần hệ trên cấp mười ư?"
Cơ Nặc mỉm cười: "Ngươi đã nhìn ra rồi à?"
"Tôi không biết." sắc mặt của Béo có chút buồn cười, thịt trên mặt hắn
rung rung, run rẩy nói: "Cường giả tinh thần hệ trên cấp mười, không ngờ
trong Miêu Vương của chúng ta lại xuất hiện một vị."
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc